Chương 47
Đại Ôn
17/01/2017
Editor: Tịch Ngữ
Thẩm Cảnh đi xuống sân khấu, Lộ Tuyết Dương kích động chạy tới. Nhìn cậu ta có vẻ còn vui mừng hơn Thẩm Cảnh, cậu ta nói: “Thật không thể tin! Cậu làm vô cùng tốt!”
Thẩm Cảnh không vui mừng nhiều, cậu để ý Kafina sắp ra sân khấu.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn Kafina, dưới ánh sáng của hàng chục bóng đèn Kafina càng xinh đẹp hơn. Cô ta ngồi trước đàn dương cầm, vươn tay nhưng không đánh đàn.
Giám khảo và khán giả đều cảm thấy khó hiểu.
Đột nhiên, Kafina đứng lên: “Xin chào ạ, em nghĩ em nên đổi một khúc dương cầm khác.”
Giám khảo dò hỏi: “Vì sao?”
Kafina cười rộ lên, nói: “Em cảm thấy đối thủ của mình quá mạnh, để biểu đạt sự tôn kính, em muốn đổi sang bài em chuẩn bị cho trận đấu chung kết.”
Dưới sân khấu, mọi người ồ lên.
Giám khảo nói: “Em khẳng định? Lâm thời đổi bài sẽ bất lợi cho em đó.”
Kafina gật đầu, kiên trì nói: “Đây là sự tôn kính của em với đối thủ ạ.”
Ban giám khảo thảo luận với nhau, cuối cùng đồng ý.
Kafina lại ngồi xuống lần nữa, cô ta khẽ cúi đầu, nhắm mắt lại, môi khẽ nhếch lên, mái tóc vàng xinh đẹp rơi trên đầu vai, dáng vẻ của cô ta như đang cảm nhận thứ gì đó. Ngón tay khẽ đàn âm bổng, thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
Làn điệu mềm mại chậm rãi, Kafina như tỏa sáng. Không chỉ vì tài năng dương cầm tuyệt vời của cô ta, mà còn vì thân thể cô ta di chuyển, đung đưa theo động tác đánh đàn, tựa như đang khiêu vũ. Nét mặt cũng biến hóa theo âm nhạc, giống như đã hoàn toàn hòa mình vào thế giới riêng của mình.
Trong đầu giống như xuất hiện một hình ảnh.
Là một con vật nhỏ, có thể làm chim, có thể là thỏ, cũng có thể là sóc. Nó đứng trên mặt đất, đi đi vài bước, nhảy dựng lên. Sau đó, giống như nhẹ nhàng khiêu vũ trên mặt hồ.
Điệu Valse mềm mại, làm người ta không kiềm chế được sa vào.
Rõ ràng lần đầu tiên nghe nhưng lại cảm thấy cực kì êm tai, giống như nó tồn tại là chuyện hết sức bình thường.
Bỗng nhiên, hai tay Kafina rơi trên phím đàn, tay trái nhanh chóng nhảy lên.
Trong đầu hiện lên hình ảnh, dường như con vật nhỏ phát hiện sự tồn tại của thợ săn. Nó hoảng sợ, nhanh chóng chạy trốn. Nó quay đầu nhìn lại, cảm thấy thợ săn đang đuổi theo trong gang tấc, nó liều mình chạy thục mạng.
Âm điệu dồn dập khiến mọi người muốn lau mồ hôi hột.
Thợ săn bước từng bước một.
Tay kafina chậm rãi giảm tốc độ. Ngay lúc mọi người nghĩ rằng con vật nhỏ đã thoát được kiếp nạn, thợ săn đột ngột xuất hiện trước mặt con vật nhỏ.
Lại một hồi mi chạy ta đuổi.
Nhưng, đột nhiên Kafina ngừng diễn tấu. Viền mắt cô ta bắt đầu ửng hồng. Mọi người nín thở chờ kết quả cuối cùng.
Âm thanh trầm thấp nặng trĩu vang lên, trong đầu mọi người hiện lên hình ảnh thợ săn cười chiến thắng, cùng với con vật nhỏ đã chết trên tay ông ta.
Kafina nhẹ nhàng chấm dứt diễn tấu, bầu không khí bi thương lan tràn trong thính phòng.
Toàn thính phòng nghe đến say mê, thậm chí có người đã khóc.
Kafina giống như chào vĩnh biệt con vật từng vui vẻ kia, sau phần cuối bi thương, Kafina vẫn ngồi không nhúc nhích.
Cô ta rũ mắt xuống, hốc mắt tràn ngập nước mắt.
Tiếng vỗ tay vang lên như bom dội, như pháo nổ, vang dội trong thính phòng.
Quá tuyệt vời, đây chính là thiên phú!
Ý nghĩ của Thẩm Cảnh hoàn toàn mờ mịt. Nếu là tác phẩm Kafina đem tới thi đấu, thậm chí bạn cảm thấy đây không phải là báng bổ. Cô ta đàn rất tốt, đàn rất nhập tâm, thậm chí có thể khiến người ta mường tượng ra được hình ảnh sinh động.
Diễn tấu này hết sức hoàn mỹ.
Thẩm Cảnh và Lộ Tuyết Dương nhìn nhau, cười cười.
Bọn họ thua tâm phục, khẩu phục.
Giám khảo thảo luận thật lâu. Có thể nói, khoảng thời gian đó đủ để Thẩm Cảnh ra ngoài ăn hai chầu lẩu, dạo chơi một con phố. Kết quả hoàn toàn không cần hỏi, ai cũng đoán được người đoạt giải nhất là ai.
Sau khi Kafina xuống sân khấu, cô ta nhìn Thẩm Cảnh nói: “Tặng cho cậu đấy, nghệ sĩ piano cao ngạo!”
Thẩm Cảnh biết Kafina đang khen cậu… Thế nhưng, bài này là một bản nhạc bi thương, cô ta xác định tặng trẫm?
Trẫm cũng không muốn chết dưới sung của thợ săn nhá!
Sau cùng, ban giám khảo công bố kết quả cuộc thi. Bọn họ mới hiểu vì sao ban giám khảo bàn bạc lâu như vậy, bởi vì bọn họ quyết định không tổ chức trận chung kết.
Bọn họ nói, các thi sinh dự thi đều rất xuất sắc, một bữa tiệc âm nhạc tuyệt vời như vậy. Bọn họ không tìm ra chỗ nào để khuyến khích, bất luận ai cũng là nghệ sĩ piano xuất sắc.
Vì vậy, cuộc thi lần này có ba giải nhất, một giải nhì và một giải nhất.
Tên ba người đoạt giải nhất theo thứ tự là Lộ Tuyết Dương, Edda, Casio. Giải nhì là Thẩm Cảnh. Giải nhất không ai khác chính là Kafina.
Người duy nhất không được gọi tên là cậu thanh niên da đen, cũng được giải thưởng trình diễn xuất sắc.
Tác phẩm Kafina sáng tác giành điểm tối đa, về mặt kỹ xảo của Thẩm Cảnh cũng đạt điểm tối đa. Nhưng vì Kafina là tự sáng tác, cô ta chiếm ưu thế ở điểm này.
Bọn họ nói, xếp hạng này không có nghĩa là tất cả. Cuộc thi dương cầm lần này là hạng nhất, nói cách khác, mỗi vị đang ngồi ở đây đều là hạng nhất.
Đối với nhận xét không theo lẽ thường của người chịu trách nhiệm chính, Thẩm Cảnh cũng không kinh ngạc nhiều. Cậu cầm cúp giải nhì và tiền thưởng mình nhận được trở về. Khương Hồng Cầm nhìn thấy Thẩm Cảnh liền kích động ôm cậu.
“Ông nhỏ của mẹ, yêu con quá! Hôn một cái!”
“Con là niềm kiêu ngạo của mẹ!”
Sắp khen Thẩm Cảnh đến tận trời xanh luôn rồi.
Khúc Thượng Anh cũng đi tới chúc mừng, cô hoàn toàn không ngờ Thẩm Cảnh phát huy tốt như vậy. Tuy rằng đoạt giải nhì, nhưng kỹ thuật cậu biễu diễn trong cuộc thi này không thể soi mói.
Có phóng viên tiến vào, thấy Thẩm Cảnh liền tới phỏng vấn. Thẩm Cảnh thấy trong số đó có phóng viên người Trung Quốc, những người đó đều hỏi cảm tưởng hiện tại của cậu.
Thẩm Cảnh nghĩ một chút, nói: “Cám ơn mẹ cháu, mẹ đã cho cháu tiếp xúc với piano. Cám ơn cô giáo, cô đã dạy em hiểu rõ về piano, cám ơn hai người.”
Nước mắt Khương Hồng Cầm không kiềm chế được dâng trào.
Kafina còn đang bị bao vây, các ký giả hỏi cái nhìn của cô ta đối với đối thủ của mình. Cô ta khen ngợi Thẩm Cảnh rất nhiều. Quả thực, khiến Thẩm Cảnh thêm không ít hào quang.
Kế đó, Thẩm Cảnh không ở nước ngoài lâu, Khương Hồng Cầm còn có công việc. Hai người liền mau chóng về nước.
Hai mẹ con vừa xuống máy bay, Thẩm Cảnh còn chưa ra khỏi sân bay. Khi một nhóm nữ sinh đi du lịch lướt ngang qua, đột nhiên một cô gái kêu lớn lên. Sau đó, cô gái chỉ vào bóng lưng Thẩm Cảnh, nói với người bên cạnh điều gì đó.
Thẩm Cảnh đang đi theo Khương Hồng Cầm, mấy nữ sinh liền vội vã chạy tới, cản trước mặt bọn họ.
Nữ sinh dẫn đầu, lớn tiếng nói: “Cậu là Thẩm Cảnh, đúng không?”
Khương Hồng Cầm không biết đã xảy ra chuyện gì, nói: “Sao vậy! Con tôi tên Thẩm Cảnh.”
Cô gái cười rộ lên, nói: “Tốt quá! Mấy ngày trước tôi có xem tivi, tôi cũng học đàn piano. Tôi biết cậu, cậu quá tuyệt vời. Đến đây, đến đây, cho tôi xin chữ kí đi.”
Thẩm Cảnh ‘ah’ một tiếng, thực sự không hiểu cô gái này nói cái gì: “Nhưng, vì sao lại muốn tôi kí tên?”
Cô gái trực tiếp cúi người, lấy giấy bút trong túi xách ra, để cho Thẩm Cảnh kí tên lên áo mình: “Cậu không biết à? Trước trên kênh thời sự có đưa tin về cậu, trên báo chí cũng viết đầy, đặc biệt còn lên trang bìa của tòa báo lớn.”
Thẩm Cảnh nhìn thoáng qua Khương Hồng Cầm, Khương Hồng Cầm hình như cũng không biết chuyện này.
Muốn cậu kí cậu liền ký, Thẩm Cảnh lập tức viết tên mình lên.
Cô gái liền vui mừng hớn hở: “Nhìn xem này! Chữ viết thật đẹp! Cám ơn, cám ơn! Chúc cậu sau này đạt nhiều thành tựu trên con đường diễn tấu dương cầm. Cố lên!”
Thẩm Cảnh nhìn cô gái rời đi, Khương Hồng Cầm có chút không dám tin: “Hê, Thẩm Cảnh, con lên tivi, còn lên báo nữa.”
Thẩm Cảnh không nói gì, nhanh chóng kéo Khương Hồng Cầm về nhà.
Trên đường về nhà, Thẩm Cảnh cảm nhận được cảm giác trở thành người nổi tiếng. Liên tục có người nhìn cậu, đồng thời còn nói gì đó.
Khi ngồi trên taxi, lúc xe đi ngang trường tiểu học, Thẩm Cảnh nhìn thấy tấm băng – rôn bằng vải đỏ, chữ trắng ---
Chúc mừng học sinh Thẩm Cảnh, đã tốt nghiệp ở trường của chúng ta, đã đoạt giải nhì trong cuộc thi piano quốc tế xxx! Trường ở chỗ này…
Thẩm Cảnh chưa đọc hết nội dung liền cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng!
Vốn dĩ, cậu muốn khiêm tốn một chút. Lúc trở về nước cũng không nói với ai biết… Ai ngờ, tin tức đã lên báo chí cùng tivi, trường học còn giúp đỡ tuyên truyền nữa chứ! >”<
Tại sao trẫm cảm thấy, mọi chuyện càng ngày càng đi lệch quỹ đạo cuộc sống của trẫm vậy nè?
Thẩm Cảnh đi xuống sân khấu, Lộ Tuyết Dương kích động chạy tới. Nhìn cậu ta có vẻ còn vui mừng hơn Thẩm Cảnh, cậu ta nói: “Thật không thể tin! Cậu làm vô cùng tốt!”
Thẩm Cảnh không vui mừng nhiều, cậu để ý Kafina sắp ra sân khấu.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn Kafina, dưới ánh sáng của hàng chục bóng đèn Kafina càng xinh đẹp hơn. Cô ta ngồi trước đàn dương cầm, vươn tay nhưng không đánh đàn.
Giám khảo và khán giả đều cảm thấy khó hiểu.
Đột nhiên, Kafina đứng lên: “Xin chào ạ, em nghĩ em nên đổi một khúc dương cầm khác.”
Giám khảo dò hỏi: “Vì sao?”
Kafina cười rộ lên, nói: “Em cảm thấy đối thủ của mình quá mạnh, để biểu đạt sự tôn kính, em muốn đổi sang bài em chuẩn bị cho trận đấu chung kết.”
Dưới sân khấu, mọi người ồ lên.
Giám khảo nói: “Em khẳng định? Lâm thời đổi bài sẽ bất lợi cho em đó.”
Kafina gật đầu, kiên trì nói: “Đây là sự tôn kính của em với đối thủ ạ.”
Ban giám khảo thảo luận với nhau, cuối cùng đồng ý.
Kafina lại ngồi xuống lần nữa, cô ta khẽ cúi đầu, nhắm mắt lại, môi khẽ nhếch lên, mái tóc vàng xinh đẹp rơi trên đầu vai, dáng vẻ của cô ta như đang cảm nhận thứ gì đó. Ngón tay khẽ đàn âm bổng, thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
Làn điệu mềm mại chậm rãi, Kafina như tỏa sáng. Không chỉ vì tài năng dương cầm tuyệt vời của cô ta, mà còn vì thân thể cô ta di chuyển, đung đưa theo động tác đánh đàn, tựa như đang khiêu vũ. Nét mặt cũng biến hóa theo âm nhạc, giống như đã hoàn toàn hòa mình vào thế giới riêng của mình.
Trong đầu giống như xuất hiện một hình ảnh.
Là một con vật nhỏ, có thể làm chim, có thể là thỏ, cũng có thể là sóc. Nó đứng trên mặt đất, đi đi vài bước, nhảy dựng lên. Sau đó, giống như nhẹ nhàng khiêu vũ trên mặt hồ.
Điệu Valse mềm mại, làm người ta không kiềm chế được sa vào.
Rõ ràng lần đầu tiên nghe nhưng lại cảm thấy cực kì êm tai, giống như nó tồn tại là chuyện hết sức bình thường.
Bỗng nhiên, hai tay Kafina rơi trên phím đàn, tay trái nhanh chóng nhảy lên.
Trong đầu hiện lên hình ảnh, dường như con vật nhỏ phát hiện sự tồn tại của thợ săn. Nó hoảng sợ, nhanh chóng chạy trốn. Nó quay đầu nhìn lại, cảm thấy thợ săn đang đuổi theo trong gang tấc, nó liều mình chạy thục mạng.
Âm điệu dồn dập khiến mọi người muốn lau mồ hôi hột.
Thợ săn bước từng bước một.
Tay kafina chậm rãi giảm tốc độ. Ngay lúc mọi người nghĩ rằng con vật nhỏ đã thoát được kiếp nạn, thợ săn đột ngột xuất hiện trước mặt con vật nhỏ.
Lại một hồi mi chạy ta đuổi.
Nhưng, đột nhiên Kafina ngừng diễn tấu. Viền mắt cô ta bắt đầu ửng hồng. Mọi người nín thở chờ kết quả cuối cùng.
Âm thanh trầm thấp nặng trĩu vang lên, trong đầu mọi người hiện lên hình ảnh thợ săn cười chiến thắng, cùng với con vật nhỏ đã chết trên tay ông ta.
Kafina nhẹ nhàng chấm dứt diễn tấu, bầu không khí bi thương lan tràn trong thính phòng.
Toàn thính phòng nghe đến say mê, thậm chí có người đã khóc.
Kafina giống như chào vĩnh biệt con vật từng vui vẻ kia, sau phần cuối bi thương, Kafina vẫn ngồi không nhúc nhích.
Cô ta rũ mắt xuống, hốc mắt tràn ngập nước mắt.
Tiếng vỗ tay vang lên như bom dội, như pháo nổ, vang dội trong thính phòng.
Quá tuyệt vời, đây chính là thiên phú!
Ý nghĩ của Thẩm Cảnh hoàn toàn mờ mịt. Nếu là tác phẩm Kafina đem tới thi đấu, thậm chí bạn cảm thấy đây không phải là báng bổ. Cô ta đàn rất tốt, đàn rất nhập tâm, thậm chí có thể khiến người ta mường tượng ra được hình ảnh sinh động.
Diễn tấu này hết sức hoàn mỹ.
Thẩm Cảnh và Lộ Tuyết Dương nhìn nhau, cười cười.
Bọn họ thua tâm phục, khẩu phục.
Giám khảo thảo luận thật lâu. Có thể nói, khoảng thời gian đó đủ để Thẩm Cảnh ra ngoài ăn hai chầu lẩu, dạo chơi một con phố. Kết quả hoàn toàn không cần hỏi, ai cũng đoán được người đoạt giải nhất là ai.
Sau khi Kafina xuống sân khấu, cô ta nhìn Thẩm Cảnh nói: “Tặng cho cậu đấy, nghệ sĩ piano cao ngạo!”
Thẩm Cảnh biết Kafina đang khen cậu… Thế nhưng, bài này là một bản nhạc bi thương, cô ta xác định tặng trẫm?
Trẫm cũng không muốn chết dưới sung của thợ săn nhá!
Sau cùng, ban giám khảo công bố kết quả cuộc thi. Bọn họ mới hiểu vì sao ban giám khảo bàn bạc lâu như vậy, bởi vì bọn họ quyết định không tổ chức trận chung kết.
Bọn họ nói, các thi sinh dự thi đều rất xuất sắc, một bữa tiệc âm nhạc tuyệt vời như vậy. Bọn họ không tìm ra chỗ nào để khuyến khích, bất luận ai cũng là nghệ sĩ piano xuất sắc.
Vì vậy, cuộc thi lần này có ba giải nhất, một giải nhì và một giải nhất.
Tên ba người đoạt giải nhất theo thứ tự là Lộ Tuyết Dương, Edda, Casio. Giải nhì là Thẩm Cảnh. Giải nhất không ai khác chính là Kafina.
Người duy nhất không được gọi tên là cậu thanh niên da đen, cũng được giải thưởng trình diễn xuất sắc.
Tác phẩm Kafina sáng tác giành điểm tối đa, về mặt kỹ xảo của Thẩm Cảnh cũng đạt điểm tối đa. Nhưng vì Kafina là tự sáng tác, cô ta chiếm ưu thế ở điểm này.
Bọn họ nói, xếp hạng này không có nghĩa là tất cả. Cuộc thi dương cầm lần này là hạng nhất, nói cách khác, mỗi vị đang ngồi ở đây đều là hạng nhất.
Đối với nhận xét không theo lẽ thường của người chịu trách nhiệm chính, Thẩm Cảnh cũng không kinh ngạc nhiều. Cậu cầm cúp giải nhì và tiền thưởng mình nhận được trở về. Khương Hồng Cầm nhìn thấy Thẩm Cảnh liền kích động ôm cậu.
“Ông nhỏ của mẹ, yêu con quá! Hôn một cái!”
“Con là niềm kiêu ngạo của mẹ!”
Sắp khen Thẩm Cảnh đến tận trời xanh luôn rồi.
Khúc Thượng Anh cũng đi tới chúc mừng, cô hoàn toàn không ngờ Thẩm Cảnh phát huy tốt như vậy. Tuy rằng đoạt giải nhì, nhưng kỹ thuật cậu biễu diễn trong cuộc thi này không thể soi mói.
Có phóng viên tiến vào, thấy Thẩm Cảnh liền tới phỏng vấn. Thẩm Cảnh thấy trong số đó có phóng viên người Trung Quốc, những người đó đều hỏi cảm tưởng hiện tại của cậu.
Thẩm Cảnh nghĩ một chút, nói: “Cám ơn mẹ cháu, mẹ đã cho cháu tiếp xúc với piano. Cám ơn cô giáo, cô đã dạy em hiểu rõ về piano, cám ơn hai người.”
Nước mắt Khương Hồng Cầm không kiềm chế được dâng trào.
Kafina còn đang bị bao vây, các ký giả hỏi cái nhìn của cô ta đối với đối thủ của mình. Cô ta khen ngợi Thẩm Cảnh rất nhiều. Quả thực, khiến Thẩm Cảnh thêm không ít hào quang.
Kế đó, Thẩm Cảnh không ở nước ngoài lâu, Khương Hồng Cầm còn có công việc. Hai người liền mau chóng về nước.
Hai mẹ con vừa xuống máy bay, Thẩm Cảnh còn chưa ra khỏi sân bay. Khi một nhóm nữ sinh đi du lịch lướt ngang qua, đột nhiên một cô gái kêu lớn lên. Sau đó, cô gái chỉ vào bóng lưng Thẩm Cảnh, nói với người bên cạnh điều gì đó.
Thẩm Cảnh đang đi theo Khương Hồng Cầm, mấy nữ sinh liền vội vã chạy tới, cản trước mặt bọn họ.
Nữ sinh dẫn đầu, lớn tiếng nói: “Cậu là Thẩm Cảnh, đúng không?”
Khương Hồng Cầm không biết đã xảy ra chuyện gì, nói: “Sao vậy! Con tôi tên Thẩm Cảnh.”
Cô gái cười rộ lên, nói: “Tốt quá! Mấy ngày trước tôi có xem tivi, tôi cũng học đàn piano. Tôi biết cậu, cậu quá tuyệt vời. Đến đây, đến đây, cho tôi xin chữ kí đi.”
Thẩm Cảnh ‘ah’ một tiếng, thực sự không hiểu cô gái này nói cái gì: “Nhưng, vì sao lại muốn tôi kí tên?”
Cô gái trực tiếp cúi người, lấy giấy bút trong túi xách ra, để cho Thẩm Cảnh kí tên lên áo mình: “Cậu không biết à? Trước trên kênh thời sự có đưa tin về cậu, trên báo chí cũng viết đầy, đặc biệt còn lên trang bìa của tòa báo lớn.”
Thẩm Cảnh nhìn thoáng qua Khương Hồng Cầm, Khương Hồng Cầm hình như cũng không biết chuyện này.
Muốn cậu kí cậu liền ký, Thẩm Cảnh lập tức viết tên mình lên.
Cô gái liền vui mừng hớn hở: “Nhìn xem này! Chữ viết thật đẹp! Cám ơn, cám ơn! Chúc cậu sau này đạt nhiều thành tựu trên con đường diễn tấu dương cầm. Cố lên!”
Thẩm Cảnh nhìn cô gái rời đi, Khương Hồng Cầm có chút không dám tin: “Hê, Thẩm Cảnh, con lên tivi, còn lên báo nữa.”
Thẩm Cảnh không nói gì, nhanh chóng kéo Khương Hồng Cầm về nhà.
Trên đường về nhà, Thẩm Cảnh cảm nhận được cảm giác trở thành người nổi tiếng. Liên tục có người nhìn cậu, đồng thời còn nói gì đó.
Khi ngồi trên taxi, lúc xe đi ngang trường tiểu học, Thẩm Cảnh nhìn thấy tấm băng – rôn bằng vải đỏ, chữ trắng ---
Chúc mừng học sinh Thẩm Cảnh, đã tốt nghiệp ở trường của chúng ta, đã đoạt giải nhì trong cuộc thi piano quốc tế xxx! Trường ở chỗ này…
Thẩm Cảnh chưa đọc hết nội dung liền cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng!
Vốn dĩ, cậu muốn khiêm tốn một chút. Lúc trở về nước cũng không nói với ai biết… Ai ngờ, tin tức đã lên báo chí cùng tivi, trường học còn giúp đỡ tuyên truyền nữa chứ! >”<
Tại sao trẫm cảm thấy, mọi chuyện càng ngày càng đi lệch quỹ đạo cuộc sống của trẫm vậy nè?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.