Chương 59
Đại Ôn
15/02/2017
Tay của Tống Hiểu Hoa chà sát trên mặt đất bị tróc một lớp da, làn da bị
đâm vào rất đau. Trầm Cảnh đỡ bé dậy, mày gắt gao nhíu chặt lại, cậu
hỏi: "Có đau không?"
Cậu tự cảm thấy câu hỏi này thật thừa thãi, nhìn nét mặt của Tống Hiểu Hoa cũng thấy bé đang cảm thấy khó chịu.
Lửa giận trong lòng Thẩm Cảnh không biết phải trút vào ai, cậu nhóc kia thì không tìm được chỉ đành quay lại nhìn Tống Hiểu Hoa, đau lòng nói: "Về nhà lấy chút thuốc sát trùng bôi vào nhé."
Tống Hiểu Hoa quan sát vẻ mặt của Thẩm Cảnh, không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, môi bé hơi nhếch lên, gật gật đầu.
Đi trên đường một lúc, Tống Hiểu Hoa nói mình không được thoải mái, Thẩm Cảnh nhìn sắc mặt của bé liền hỏi: "Em thấy chỗ nào không khoẻ?"
Tống Hiểu Hoa lắc đầu đáp: "Em cũng không nói rõ được."
Thẩm Cảnh nhìn lại, vừa rồi cậu không chú ý đến giờ mới phát hiện ra, phía sau váy của Tống Hiểu Hoa thấm ướt một mảng đỏ rực, trái tim cậu bỗng trầm hẳn xuống.
Cậu nhìn Tống Hiểu Hoa nói: "Em chảy máu rồi."
Tống Hiểu Hoa sửng sốt, ngó xem lại thân thể của mình, bỗng nhiên cảm thấy trên đùi cho chút lạnh, không biết từ khi nào bắp chân lại dính máu, bé cũng bị doạ sợ rồi.
Nói thật, bé hoàn toàn không có cảm giác đau, chỉ là trên người cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại không nói rõ được có vấn đề ở đâu.
Thẩm Cảnh cau mày, cũng không nghĩ nhiều chỉ là nhìn vết máu trên người Tống Hiểu Hoa, trái tim liên tiếp nảy lên thình thịch. Đại não của cậu giống như trong nháy mắt hoá ngốc, cậu kéo Tống Hiểu Hoa đi đến phòng khám gần nhất.
Vừa bước vào cửa, thấy trước mặt có một cô gái trẻ, Thẩm Cảnh lớn tiếng gọi: "Cô bé này bị thương rồi, chảy rất nhiều máu."
Cô gái bị tiếng nói của Thẩm Cảnh hù doạ, sửng sốt vài giây rồi vội vàng chạy đến kéo Tống Hiểu Hoa đang đứng phát ngốc ở bên cạnh.
Trong phòng có một người phụ nữ tuổi trung niên mặc áo khoác dài màu trắng, thấy cô gái kia kéo theo Tống Hiểu Hoa đi vào, liền đứng dậy xem Tống Hiểu Hoa rốt cuộc bị thương ở đâu.
Thẩm Cảnh ở bên cạnh, chuyện gì cũng làm không nổi. Cậu nhìn vết máu chói mắt trên tà váy của Tống Hiểu Hoa, cảm giác giống như tim mình bị kim châm đâm vào.
Vừa rồi sao cậu không phải ứng nhanh hơn một chút, như vậy Tống Hiểu Hoa sẽ không ngã xuống đường, cũng sẽ không bị thương.
Nếu xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao?
Cậu không thích màu đỏ, luôn cảm thấy nó quá rực rỡ, chói mắt. Cậu vẫn nhớ ngày ấy, máu từ trong miệng mẫu phi chảy tràn ra ngoài, cậu căm ghét tình cảnh biểu lộ sự yếu đuối của con người chân thật như thế.
Năm ấy, khi giẫm trên thi thể những người đến ám sát hoàng tử cậu cũng phải cố nén sự ghê tởm.
Kỳ thật, cậu cảm thấy bản thân là một người rất mây thuẫn, rõ ràng ghét giết chóc vậy nhưng lại cầm trên tay lưỡi đao đoạt mạng, vì bảo vệ bản thân mà đi sát hại người khác.
Kiếp trước, cậu hay mất ngủ, trong giấc mơ luôn hiện lên hình ảnh đôi tay mình dính đầy máu.
Cậu đã gây lên quá nhiều cảnh chết chóc thảm khốc, dù rằng không sợ báo thù nhưng cậu hy vọng những người bên mình không phải chịu tổn thương.
Đặc biệt là Tống Hiểu Hoa
Cậu nhớ lại rất nhiều, đã không còn sự bình tĩnh của quá khứ, thân thể tự giác run lên. Cô gái khi nãy đứng bên cạnh cậu, nhìn bộ dạng cậu như vậy liền vươn tay ra vỗ vỗ lên vai an ủi.
Thẩm Cảnh cúi đầu, gắt gao cắn chặt hàm răng.
Lúc này, bác sĩ cũng đưa ra kết luận, nói với cô gái kia vài câu, cô gái liền đưa Tống Hiểu Hoa đến toliet. Một lát sau, Tống Hiểu Hoa đỏ bừng hai má đi ra.
Cô gái kia cười nhẹ.
Thẩm Cảnh vội vàng hỏi "Làm sao rồi? Em bị thương thế nào?"
Tống Hiểu Hoa không biết phải trả lời Thẩm Cảnh thế nào, cả khuôn mặt tròn tròn đều ửng màu hồng nhạt, nhìn lướt qua cô gái đứng cạnh lắc đầu.
Bác sĩ đứng bên có chút dở khóc dở cười: "Đừng lo lắng, cô bé này nha, bây giờ đã trở thành thiếu nữ. Cũng không phải vấn đề lớn, mỗi cô gái đều phải trải qua ngày này, tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Thẩm Cảnh im lặng vài giây, cuối cùng nhìn vết máu trên váy Tống Hiểu Hoa, hỏi: "Như vậy đây không phải là máu của vết thương, mà là đến kì kinh nguyệt?"
Thấy Thẩm Cảnh hiểu biết về vấn đề này, bác sĩ cảm thấy rất mới lạ, đáp lại: "Uhm, đúng vậy. Trên tay cô bé có xướt da một chút, để tôi lấy cồn i-ốt lau qua, về nhà tránh tiếp xúc với nước là ổn."
Trong một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Cảnh không biết phải nói gì.
Cậu chỉ nhìn Tống Hiểu Hoa vẻ mặt đỏ bừng, sau đó đi đến bên cô gái kia để thoa một ít cồn i - ốt. Rồi sau Thẩm Cảnh cũng không phải trả tiền, họ chỉ dặn dò Tống Hiểu Hoa khi về không được động tới nước lạnh, tránh đồ cay.
Đi tới cửa, Thẩm Cảnh lặng lẽ đưa áo khoác thể thao đang cầm trên tay cho Tống Hiểu Hoa. Tống Hiểu Hoa càng thêm xấu hổ, cầm lấy buộc lại sau lưng, che đi vết máu.
Hai người trên đường trở về, không hề nói chuyện gì với nhau.
Tống Hiểu Hoa không ngờ lần đầu bà dì của mình tới thăm lại bị Thẩm Cảnh nhìn thấy, mất mặt muốn chết. Những người xung quanh bé đều đã trải qua cả rồi, chính bản thân cũng có chuẩn bị, chỉ không ngờ lại đến bất ngờ như vậy, hơn nữa còn phát triển thành câu chuyện cười..... Thật sự dọa chết người ta.
Đưa Tống Hiểu Hoa về đến cửa nhà, hai bên xấu hổ nói tạm biệt, sau đó Thẩm Cảnh chạy nhanh như chớp về nhà mình.
Bà Trần đang ngồi trước màn hình TV đan áo len, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, quay đầu lại thì thấy Thẩm Cảnh khuôn mặt đỏ bừng đi vào. Bà Trần nhìn vài lần, dò hỏi: "Thẩm Cảnh, cháu đi hiệu sách đúng không? Sao lại không mua quyển nào về thế?"
Thẩm Cảnh nhìn thoáng qua bà Trần, sau đó trực tiếp úp mặt xuống ghế sô pha.
Bà Trần giật mình đi đến, nâng Thẩm Cảnh dậy, thấy khuôn mặt cậu đỏ bừng liền nói: "Cháu làm sao thế? Có phải bị sốt rồi không? Mặt cháu sao lại nóng thế này."
Thẩm Cảnh lắc đầu, tự nói một mình: "Thật mất mặt."
Bà Trần sờ trán của Thẩm Cảnh không thấy nóng, lại nghe cậu nói vậy hoàn toàn không hiểu gì, hỏi lại: "Làm sao thế? Cháu ra ngoài xảy ra chuyện gì? Nói cho bà nội nghe?"
Thẩm Cảnh thở dài: "Một lời khó nói hết."
Bà Trần lại nói: "Ồ, thật không ngờ, bây giờ cháu chơi trò mập mờ với bà rồi sao?"
Thẩm Cảnh lại lắc đầu: "Cháu vào phòng để bình tĩnh lại một chút đã."
Bà Trần nhìn bóng lưng Thẩm Cảnh, trong lòng nghĩ rốt cuộc đứa nhỏ này ra ngoài bị phơi nắng đến phát ngốc hay vì điều hòa ở nhà sách có vấn đề....
Mà bên kia, Khương Hồng Cầm phát hiện hướng đi của "tặc xe" Thương Hợp Thuấn không phải đi về nhà mình, cô nhíu mày hỏi: "Thương Hợp Thuấn, cậu định đi đâu?"
Thương Hợp Thuấn nhìn Khương Hồng Cầm cười cười: "Đi ăn cơm. Buổi trưa cô vừa uống cà phê, giờ đi ăn gì đó một chút."
Khương Hồng Cầm lắc đầu: "Tôi về nhà. Cậu đừng tự ý sắp đặt, nếu muốn thì cậu tự đi ăn đi."
Thương Hợp Thuấn hoàn toàn không có ý nghĩ dừng lại. Bất kể Khương Hồng Cầm nói gì, cuối cùng vẫn chỉ mình cô tự nói. Lúc đã đến nhà hàng, anh mới bảo: "Dù sao cũng không có việc gì, xem như đi ăn cùng đông nghiệp bữa cơm, chẳng lẽ không được sao?"
Khương Hồng Cầm không tìm được lý do phản bác, cuối cùng thở dài một hơi: "Được rồi, tôi đi là được phải không?"
Sau khi hai người bước vào, Thương Hợp Thuấn vô cùng thành thục gọi vài món ăn rồi nhìn Khương Hồng Cầm nói: "Món ăn của nhà hàng này không tệ cho nên tôi đều gọi cả rồi, cô nếm thử đi."
Khương Hồng Cầm nhìn xung quanh, gật gật đầu.
Không biết vì sao, dường như mấy bàn ngồi bên cạnh đều là cặp đôi hoặc là vợ chồng, không khí có chút cảm giác khó nói lên lời
Trong phòng ăn vang lên tiếng hát nhỏ dìu dặt du dương, bọn họ lại lặng im không nói tiếng nào.
Cho đến khi đồ ăn lần lượt mang ra, Thương Hợp Thuấn bắt đầu liên tục gắp thức ăn cho Khương Hồng Cầm còn bản thân thì không mấy khi động đũa, tất cả thức ăn đều để vào bát của cô.
Ở đây có món tôm hùm cay mà Khương Hồng Cầm rất thích ăn. Khương Hợp Thuấn hình như có biết điều này. Anh dùng ngón tay thon dài của mình, sau vài lần tách, tất cả vỏ tôm đều được lột sạch sẽ, lộ ra miếng thịt tôm màu trắng, đặt vào trong bát Khương Hồng Cầm.
Không thể không thừa nhận đồ ăn nơi này rất ngon, mặc dù không đói nhưng Khương Hồng Cầm cũng ăn không ít.
Chỉ là nhìn một bàn ăn tôm hùm đều được xử lý hết, mà Thương Hợp Thuấn dường như không ăn chút nào.
Cô nói: "Cậu ăn đi, không cần bóc cho tôi."
Nhưng Thương Hợp Thuấn không nghe, cho tới khi đã ăn xong anh còn hỏi xem cô có muốn ăn nữa không?
Khương Hồng Cầm lắc tay, nhìn Thương Hợp Thuấn nghiêm túc nói: "Được rồi, tôi bỏ qua cho cậu là được đúng không? Cậu đang dùng việc này để xin lỗi tôi sao? Tôi cũng đã suy nghĩ kỹ, chuyện của mấy người tôi thật sự không nên xen vào. Tôi cũng cần nói xin lỗi với cậu, thật không phải."
Nụ cười trên mặt Thương Hợp Thuấn lập tức ngưng lại.
Anh bỏ gang tay xuống, sau đó đẩy kính mắt, nhìn Khương Hồng Cầm nói: "Tôi nghĩ nếu không nói mọi chuyện rõ ràng, có vẻ như em vĩnh viễn không chịu hiểu."
Cậu tự cảm thấy câu hỏi này thật thừa thãi, nhìn nét mặt của Tống Hiểu Hoa cũng thấy bé đang cảm thấy khó chịu.
Lửa giận trong lòng Thẩm Cảnh không biết phải trút vào ai, cậu nhóc kia thì không tìm được chỉ đành quay lại nhìn Tống Hiểu Hoa, đau lòng nói: "Về nhà lấy chút thuốc sát trùng bôi vào nhé."
Tống Hiểu Hoa quan sát vẻ mặt của Thẩm Cảnh, không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, môi bé hơi nhếch lên, gật gật đầu.
Đi trên đường một lúc, Tống Hiểu Hoa nói mình không được thoải mái, Thẩm Cảnh nhìn sắc mặt của bé liền hỏi: "Em thấy chỗ nào không khoẻ?"
Tống Hiểu Hoa lắc đầu đáp: "Em cũng không nói rõ được."
Thẩm Cảnh nhìn lại, vừa rồi cậu không chú ý đến giờ mới phát hiện ra, phía sau váy của Tống Hiểu Hoa thấm ướt một mảng đỏ rực, trái tim cậu bỗng trầm hẳn xuống.
Cậu nhìn Tống Hiểu Hoa nói: "Em chảy máu rồi."
Tống Hiểu Hoa sửng sốt, ngó xem lại thân thể của mình, bỗng nhiên cảm thấy trên đùi cho chút lạnh, không biết từ khi nào bắp chân lại dính máu, bé cũng bị doạ sợ rồi.
Nói thật, bé hoàn toàn không có cảm giác đau, chỉ là trên người cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại không nói rõ được có vấn đề ở đâu.
Thẩm Cảnh cau mày, cũng không nghĩ nhiều chỉ là nhìn vết máu trên người Tống Hiểu Hoa, trái tim liên tiếp nảy lên thình thịch. Đại não của cậu giống như trong nháy mắt hoá ngốc, cậu kéo Tống Hiểu Hoa đi đến phòng khám gần nhất.
Vừa bước vào cửa, thấy trước mặt có một cô gái trẻ, Thẩm Cảnh lớn tiếng gọi: "Cô bé này bị thương rồi, chảy rất nhiều máu."
Cô gái bị tiếng nói của Thẩm Cảnh hù doạ, sửng sốt vài giây rồi vội vàng chạy đến kéo Tống Hiểu Hoa đang đứng phát ngốc ở bên cạnh.
Trong phòng có một người phụ nữ tuổi trung niên mặc áo khoác dài màu trắng, thấy cô gái kia kéo theo Tống Hiểu Hoa đi vào, liền đứng dậy xem Tống Hiểu Hoa rốt cuộc bị thương ở đâu.
Thẩm Cảnh ở bên cạnh, chuyện gì cũng làm không nổi. Cậu nhìn vết máu chói mắt trên tà váy của Tống Hiểu Hoa, cảm giác giống như tim mình bị kim châm đâm vào.
Vừa rồi sao cậu không phải ứng nhanh hơn một chút, như vậy Tống Hiểu Hoa sẽ không ngã xuống đường, cũng sẽ không bị thương.
Nếu xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao?
Cậu không thích màu đỏ, luôn cảm thấy nó quá rực rỡ, chói mắt. Cậu vẫn nhớ ngày ấy, máu từ trong miệng mẫu phi chảy tràn ra ngoài, cậu căm ghét tình cảnh biểu lộ sự yếu đuối của con người chân thật như thế.
Năm ấy, khi giẫm trên thi thể những người đến ám sát hoàng tử cậu cũng phải cố nén sự ghê tởm.
Kỳ thật, cậu cảm thấy bản thân là một người rất mây thuẫn, rõ ràng ghét giết chóc vậy nhưng lại cầm trên tay lưỡi đao đoạt mạng, vì bảo vệ bản thân mà đi sát hại người khác.
Kiếp trước, cậu hay mất ngủ, trong giấc mơ luôn hiện lên hình ảnh đôi tay mình dính đầy máu.
Cậu đã gây lên quá nhiều cảnh chết chóc thảm khốc, dù rằng không sợ báo thù nhưng cậu hy vọng những người bên mình không phải chịu tổn thương.
Đặc biệt là Tống Hiểu Hoa
Cậu nhớ lại rất nhiều, đã không còn sự bình tĩnh của quá khứ, thân thể tự giác run lên. Cô gái khi nãy đứng bên cạnh cậu, nhìn bộ dạng cậu như vậy liền vươn tay ra vỗ vỗ lên vai an ủi.
Thẩm Cảnh cúi đầu, gắt gao cắn chặt hàm răng.
Lúc này, bác sĩ cũng đưa ra kết luận, nói với cô gái kia vài câu, cô gái liền đưa Tống Hiểu Hoa đến toliet. Một lát sau, Tống Hiểu Hoa đỏ bừng hai má đi ra.
Cô gái kia cười nhẹ.
Thẩm Cảnh vội vàng hỏi "Làm sao rồi? Em bị thương thế nào?"
Tống Hiểu Hoa không biết phải trả lời Thẩm Cảnh thế nào, cả khuôn mặt tròn tròn đều ửng màu hồng nhạt, nhìn lướt qua cô gái đứng cạnh lắc đầu.
Bác sĩ đứng bên có chút dở khóc dở cười: "Đừng lo lắng, cô bé này nha, bây giờ đã trở thành thiếu nữ. Cũng không phải vấn đề lớn, mỗi cô gái đều phải trải qua ngày này, tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Thẩm Cảnh im lặng vài giây, cuối cùng nhìn vết máu trên váy Tống Hiểu Hoa, hỏi: "Như vậy đây không phải là máu của vết thương, mà là đến kì kinh nguyệt?"
Thấy Thẩm Cảnh hiểu biết về vấn đề này, bác sĩ cảm thấy rất mới lạ, đáp lại: "Uhm, đúng vậy. Trên tay cô bé có xướt da một chút, để tôi lấy cồn i-ốt lau qua, về nhà tránh tiếp xúc với nước là ổn."
Trong một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Cảnh không biết phải nói gì.
Cậu chỉ nhìn Tống Hiểu Hoa vẻ mặt đỏ bừng, sau đó đi đến bên cô gái kia để thoa một ít cồn i - ốt. Rồi sau Thẩm Cảnh cũng không phải trả tiền, họ chỉ dặn dò Tống Hiểu Hoa khi về không được động tới nước lạnh, tránh đồ cay.
Đi tới cửa, Thẩm Cảnh lặng lẽ đưa áo khoác thể thao đang cầm trên tay cho Tống Hiểu Hoa. Tống Hiểu Hoa càng thêm xấu hổ, cầm lấy buộc lại sau lưng, che đi vết máu.
Hai người trên đường trở về, không hề nói chuyện gì với nhau.
Tống Hiểu Hoa không ngờ lần đầu bà dì của mình tới thăm lại bị Thẩm Cảnh nhìn thấy, mất mặt muốn chết. Những người xung quanh bé đều đã trải qua cả rồi, chính bản thân cũng có chuẩn bị, chỉ không ngờ lại đến bất ngờ như vậy, hơn nữa còn phát triển thành câu chuyện cười..... Thật sự dọa chết người ta.
Đưa Tống Hiểu Hoa về đến cửa nhà, hai bên xấu hổ nói tạm biệt, sau đó Thẩm Cảnh chạy nhanh như chớp về nhà mình.
Bà Trần đang ngồi trước màn hình TV đan áo len, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, quay đầu lại thì thấy Thẩm Cảnh khuôn mặt đỏ bừng đi vào. Bà Trần nhìn vài lần, dò hỏi: "Thẩm Cảnh, cháu đi hiệu sách đúng không? Sao lại không mua quyển nào về thế?"
Thẩm Cảnh nhìn thoáng qua bà Trần, sau đó trực tiếp úp mặt xuống ghế sô pha.
Bà Trần giật mình đi đến, nâng Thẩm Cảnh dậy, thấy khuôn mặt cậu đỏ bừng liền nói: "Cháu làm sao thế? Có phải bị sốt rồi không? Mặt cháu sao lại nóng thế này."
Thẩm Cảnh lắc đầu, tự nói một mình: "Thật mất mặt."
Bà Trần sờ trán của Thẩm Cảnh không thấy nóng, lại nghe cậu nói vậy hoàn toàn không hiểu gì, hỏi lại: "Làm sao thế? Cháu ra ngoài xảy ra chuyện gì? Nói cho bà nội nghe?"
Thẩm Cảnh thở dài: "Một lời khó nói hết."
Bà Trần lại nói: "Ồ, thật không ngờ, bây giờ cháu chơi trò mập mờ với bà rồi sao?"
Thẩm Cảnh lại lắc đầu: "Cháu vào phòng để bình tĩnh lại một chút đã."
Bà Trần nhìn bóng lưng Thẩm Cảnh, trong lòng nghĩ rốt cuộc đứa nhỏ này ra ngoài bị phơi nắng đến phát ngốc hay vì điều hòa ở nhà sách có vấn đề....
Mà bên kia, Khương Hồng Cầm phát hiện hướng đi của "tặc xe" Thương Hợp Thuấn không phải đi về nhà mình, cô nhíu mày hỏi: "Thương Hợp Thuấn, cậu định đi đâu?"
Thương Hợp Thuấn nhìn Khương Hồng Cầm cười cười: "Đi ăn cơm. Buổi trưa cô vừa uống cà phê, giờ đi ăn gì đó một chút."
Khương Hồng Cầm lắc đầu: "Tôi về nhà. Cậu đừng tự ý sắp đặt, nếu muốn thì cậu tự đi ăn đi."
Thương Hợp Thuấn hoàn toàn không có ý nghĩ dừng lại. Bất kể Khương Hồng Cầm nói gì, cuối cùng vẫn chỉ mình cô tự nói. Lúc đã đến nhà hàng, anh mới bảo: "Dù sao cũng không có việc gì, xem như đi ăn cùng đông nghiệp bữa cơm, chẳng lẽ không được sao?"
Khương Hồng Cầm không tìm được lý do phản bác, cuối cùng thở dài một hơi: "Được rồi, tôi đi là được phải không?"
Sau khi hai người bước vào, Thương Hợp Thuấn vô cùng thành thục gọi vài món ăn rồi nhìn Khương Hồng Cầm nói: "Món ăn của nhà hàng này không tệ cho nên tôi đều gọi cả rồi, cô nếm thử đi."
Khương Hồng Cầm nhìn xung quanh, gật gật đầu.
Không biết vì sao, dường như mấy bàn ngồi bên cạnh đều là cặp đôi hoặc là vợ chồng, không khí có chút cảm giác khó nói lên lời
Trong phòng ăn vang lên tiếng hát nhỏ dìu dặt du dương, bọn họ lại lặng im không nói tiếng nào.
Cho đến khi đồ ăn lần lượt mang ra, Thương Hợp Thuấn bắt đầu liên tục gắp thức ăn cho Khương Hồng Cầm còn bản thân thì không mấy khi động đũa, tất cả thức ăn đều để vào bát của cô.
Ở đây có món tôm hùm cay mà Khương Hồng Cầm rất thích ăn. Khương Hợp Thuấn hình như có biết điều này. Anh dùng ngón tay thon dài của mình, sau vài lần tách, tất cả vỏ tôm đều được lột sạch sẽ, lộ ra miếng thịt tôm màu trắng, đặt vào trong bát Khương Hồng Cầm.
Không thể không thừa nhận đồ ăn nơi này rất ngon, mặc dù không đói nhưng Khương Hồng Cầm cũng ăn không ít.
Chỉ là nhìn một bàn ăn tôm hùm đều được xử lý hết, mà Thương Hợp Thuấn dường như không ăn chút nào.
Cô nói: "Cậu ăn đi, không cần bóc cho tôi."
Nhưng Thương Hợp Thuấn không nghe, cho tới khi đã ăn xong anh còn hỏi xem cô có muốn ăn nữa không?
Khương Hồng Cầm lắc tay, nhìn Thương Hợp Thuấn nghiêm túc nói: "Được rồi, tôi bỏ qua cho cậu là được đúng không? Cậu đang dùng việc này để xin lỗi tôi sao? Tôi cũng đã suy nghĩ kỹ, chuyện của mấy người tôi thật sự không nên xen vào. Tôi cũng cần nói xin lỗi với cậu, thật không phải."
Nụ cười trên mặt Thương Hợp Thuấn lập tức ngưng lại.
Anh bỏ gang tay xuống, sau đó đẩy kính mắt, nhìn Khương Hồng Cầm nói: "Tôi nghĩ nếu không nói mọi chuyện rõ ràng, có vẻ như em vĩnh viễn không chịu hiểu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.