Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 61

Đại Ôn

09/03/2017

Edit: Jang Bò

Khương Hồng Cầm biết hiện tại mình không thể cùng Thương Hợp Thuấn chung sống bình thường, vừa nhìn thấy anh trong lòng cô giống như có điều gì đó rất lạ, cô phiền muộn ngồi ở trước bàn máy tính, nghe có người bên ngoài gõ cửa.

Cô nói: "Vào đi."

Thương Hợp Thuấn xuất hiện ở cửa, vẻ mặt cô trong nháy mắt liền thay đổi.

"Sao anh lại tới đây?" Cô hỏi.

Thương Hợp Thuấn bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh, nói: "Tôi thấy cô có vẻ như không muốn nói chuyện với tôi, nên tôi tới đây."

Khương Hồng Cầm cúi đầu, mắt nhìn vào màn hình máy tính, nói: "Không phải vậy."

Thương Hợp Thuấn nói: "Nếu như vậy, cô không cần bởi vì chuyện ngày hôm qua mà giữ khoảng cách với tôi, dù sao tôi cũng đã bị cô từ chối không phải sao?"

Khương Hồng Cầm ngẩng đầu lên, hiển nhiên có chút không hiểu rõ Thương Hợp Thuấn đang nghĩ gì.

"Chúng ta vẫn là đồng nghiệp đúng không?" Thương Hợp Thuấn nói.

Khương Hồng Cầm chần chừ một chút, gật đầu, chỉ là vẫn có một chuyện nghi ngờ, cô nói: "Vậy bó hoa hồng sáng nay?"

Thương Hợp Thuấn nói: "Hoa hồng gì cơ?"

Khương Hồng Cầm sững sờ, lắc đầu một cái, nói: "Không có gì."

Thương Hợp Thuấn cười, nói: "Được, vậy tôi đi trước."

Sau khi anh rời đi Khương Hồng Cầm liếc mắt nhìn vào thùng rác, chẳng lẽ không phải là Thương Hợp Thuấn sao?

Nhưng hình như cô không ý thức được, khi Thương Hợp Thuấn hỏi hoa hồng gì, trong lòng cô hình như có chút mất mát.

Có một số việc có lẽ không phải lúc nào cũng tuyệt đối, giống như bạn ghét ăn thịt bò, nhưng trong lúc vô tình ăn nhầm một nồi lẩu thịt bò, có lẽ sẽ thích hương vị của nó.

Khương Hồng Cầm cùng với Thương Hợp Thuấn có lẽ là như vậy.

. . . . . .

Câu truyện tiếp tục quay trở lại bên người Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa, sau khi Thẩm Cảnh về nhà, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, một là hôm nay cậu tận mắt nhìn thấy Tống Hiểu Hoa xảy ra chuyện, hai là cậu nhận ra cậu đối với Tống Hiểu Hoa có tình ý, hình như so với tưởng tượng của cậu còn lớn hơn rất nhiều.

Cậu nhìn thấy Tống Hiểu Hoa bị thương sẽ không kiềm chế được mà tức giận, trong đầu cũng sẽ mất đi sự bình tĩnh vốn có thường ngày.

Khi đó Thẩm Cảnh nghĩ cậu thật sự hận không thể đem người kia đi rút gân lột da.

Hiện tại cậu đã xác định được tình cảm của mình đối với Tống Hiểu Hoa, cậu luôn nghĩ thứ tình cảm này có thể chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, có khi nào cậu cũng sẽ thừa hưởng điểm này của người đàn ông kia.

Ngay cả bản thân mình cũng không tin tưởng, làm sao có thể bảo vệ được người khác.

Cậu vẫn luôn nghĩ như vậy.

Hiện tại cậu nghĩ có lẽ bởi vì chuyện ngày hôm nay, nên cậu ý thức được tình cảm của cậu đối với Tống Hiểu Hoa mà thậm chí ngay cả cậu cũng không hiểu rõ, tóm lại coi như là cậu bị rơi vào bẫy đi.



Phạt Võ Vương nhức đầu che mặt, cậu nhớ cậu đã từng đường đường là một Quân Vương, thế nhưng đến cuối cùng lại thích một người từng ở trên giường cậu tè bậy lung tung, cậu thậm chí từng gặm ngón chân cô, bị cô gái nhỏ mập mạp đó lau hết nước mũi lên người, cuộc sống này, quả thật là không có cách nào vượt qua được nữa.

Nhưng mà, nhắm mắt lại liền nhớ tới bộ dáng khi cười của Tống Hiểu hoa, trong lòng không tự chủ được mà mềm đi.

Thôi, thôi, thật ra thì mập một chút cũng tốt, ôm sẽ rất thoải mái.

Cậu hé môi cười, nghĩ tới việc lúc nào thì mới có thể ăn được nha, nếu sớm quá thì chính cậu cũng không đành lòng, thôi thì chờ đến khi Tống Hiểu Hoa trưởng thành vậy.

Đến lúc đó nếu như tình cảm của cậu vẫn không thay đổi, thì cậu đành gắng gượng mà thu nhận Tống Hiểu hoa đi.

Cậu trở mình một cái, nhắm mắt lại mỉm cười đi ngủ.

. . . . . .

Bởi vì chuyện này mà Tống Hiểu Hoa rất nhiều ngày nay không đi gặp Thẩm Cảnh, trong lòng suy nghĩ, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm đó liền muốn tìm một chỗ chui vào, bé cảm thấy hết sức mất mặt.

Trong giờ học múa ba-lê, giáo viên đột nhiên nói: "Ở đây tôi có một danh ngạch biểu diễn, lãnh đạo trên tỉnh sẽ xuống đây thị sát, thành phố muốn chọn ra một vài tiết mục biểu diễn chào mừng, tôi sẽ chọn ra năm sáu người để đi biểu diễn."

Hai mươi mấy nữ sinh đều nóng lòng muốn thử, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, có một số nữ sinh chuẩn bị dự thi vào chuyên ngành Sân khấu,tham gia nhiều chương trình nhỏ như thế này rất có lợi.

Nữ sinh cao gầy trước đây đã cười nhạo Tống Hiểu Hoa giơ tay lên nói: "Cô giáo, em muốn tham gia."

Nữ sinh kia gọi là Lưu Thiến, vừa cao vừa gầy, diện mạo cũng khá xinh đẹp, bình thường tuy lời nói không được tốt cho lắm, nhưng cũng không phải kém.

Giáo viên nhìn cô bé, chần chừ mấy giây, gật đầu, nói: "Vậy Lưu Thiến là một. . . . . ." giáo viên dừng một chút, nhìn về phía Tống Hiểu hoa, nói: "Tống Hiểu Hoa em cũng sẽ tham gia."

Tống Hiểu Hoa sững sờ, bé có chút ngượng ngùng, nói: "Cô giáo em. . . . . . Có hơi mập, có thể tham gia sao?"

Giáo viên nói: "Em không mập, em nhảy rất tốt, không có việc gì cả nếu cô nói em được, nghĩa là được."

Tống Hiểu Hoa mỉm cười gật đầu một cái, vui mừng nói: "Được."

Lưu Thiến liếc mắt nhìn Tống Hiểu hoa, bộ dáng có chút mất hứng.

Giáo viên điểm tên mấy người để lúc đó đi biển diễn, trước tiên cứ tập luyện, về phần ai làm trung tâm, đến lúc đó giáo viên sẽ chọn, chỉ là khả năng của Tống Hiểu Hoa không lớn.

Tống Hiểu Hoa liền bắt đầu chuẩn bị cho chuyện này, mấy người bắt đầu thường xuyên luyện tập, bình thường nếu không lên lớp, đều ngày ngày tới đây báo danh, cũng không còn thời gian để đi tìm Thẩm Cảnh.

Thẩm Cảnh đợi rất lâu mà Tống Hiểu Hoa vẫn không tới tìm cậu, cậu có chút tức giận, đi tới nhà Tống Hiểu Hoa gõ cửa, Phương Văn ra mở cửa, nhìn thấy là Thẩm Cảnh, nói: "Thẩm Cảnh hả, cháu tới tìm Hiểu Hoa sao?"

Thẩm Cảnh gật đầu.

Phương Văn nói: "Con bé này gần đây chuẩn bị biểu diễn cho nên thường xuyên không ở nhà, có lẽ tối nay mới trở về."

Thẩm Cảnh nói: "Vậy cháu đi về trước."

Phương Văn gật đầu một cái, nói: "Chờ Hiểu Hoa trở lại, dì sẽ bảo nó gọi điện thoại cho cháu."

Thẩm Cảnh trả lời: "Cám ơn dì."

Phương Văn nhìn bóng lưng Thẩm Cảnh, cười cười, trong lòng suy nghĩ hai đứa bé này quan hệ thật sự là không tồi, từ lúc còn nhỏ tới bây giờ không thay đổi, về sau nhất định có thể sẽ còn tốt hơn.



Buổi chiều khi Tống Hiểu Hoa trở về, tắm rửa xong liền nghe thấy Phương Văn nói: "Hiểu Hoa, con gọi điện thoại cho Thẩm Cảnh đi, buổi trưa cậu bé đến tìm con."

Cô nghe vậy, lập tức chạy vào trong phòng, cầm điện thoại không cần suy nghĩ nhiều liền bấm một dãy số.

Giọng nói của Thẩm Cảnh từ bên kia truyền tới.

Tống Hiểu Hoa có chút thấp thỏm nói: "Anh Thẩm, hôm nay anh tới tìm em sao? Mấy ngày hôm nay em đang luyện tập chuẩn bị cho buổi diễn, nên thường xuyên không ở nhà.”

Thẩm Cảnh nói: "Ừ, không có chuyện gì, bao giờ thì em biểu diễn vậy?"

Tống Hiểu Hoa trả lời: "Tuần sau ạ."

Thẩm Cảnh nói: "Vậy em cố gắng lên."

Tống Hiểu Hoa cười rộ lên, nói: "Tới khi biểu diễn, anh Thẩm, anh sẽ tới chứ?"

Thẩm Cảnh nói: "Dĩ nhiên."

Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: "Vậy thì tốt, hẹn gặp lại anh ở đó."

Thẩm Cảnh hoàn toàn có thể tưởng tượng được Tống Hiểu Hoa ở đầu bên kia điện thoại đang cười rạng rỡ, cậu nói: "Ừ, em nhớ phải luyện tập cho tốt, đến lúc đó anh nhất định sẽ đến."

Thời điểm biểu diễn Thẩm Cảnh đúng hẹn tới, Tống Hiểu Hoa đi đầu dẫn theo tốp năm nữ sinh cùng bước ra ngoài biểu diễn, bé múa vô cùng nhẹ nhàng.

Mặc dù cơ thể của bé có hơi mập, nhưng cũng không làm ảnh hướng tới điệu múa, bé không cần cố ý khoa trương, tầm mắt của mọi người cũng đều không tự chủ hướng về phía bé.

Giống như là một vì sao đang tỏa sáng.

Tống Hiểu Hoa có lẽ là trời sinh để trở thành vũ công, nét mặt cùng với động tác của bé đều tiêu chuẩn và đẹp mắt, những nữ sinh chung quanh đều không thể múa đẹp hơn bé, nhưng người khác sẽ không tự chủ mà nhìn bé.

Sải bước nhảy qua, sau đó lại xoay tròn thẳng đứng lên, bé vững vàng tiếp đất.

Khán giả ngồi xem phía dưới vỗ tay không ngớt.

Thẩm Cảnh ngồi ở dưới khán đài, đột nhiên nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên Tống Hiểu Hoa múa cho cậu xem, khi đó Tống Hiểu Hoa chỉ là một đứa bé bắt chước múa theo, thế nhưng cậu lại cảm thấy cô múa thật đẹp.

Tống Hiểu Hoa ở trên sân khấu chính là một con thiên nga, bé tự tin và kiêu ngạo, từng động tác đều hết sức nghiêm túc.

Những năm tháng đổ mồ hôi, bị thương đau đến chảy nước mắt, đều để đổi lấy sự khen ngợi ở hiện tại, bé đã bỏ ra rất nhiều, cho nên theo lý bé xứng đáng nhận được những tiếng vỗ tay.

Người khác nhìn thấy bé xinh đẹp ở trên sân khấu, nhưng vĩnh viễn không thấy được những khổ cực bé đã trải qua đằng sau nó.

Kết thúc tiết mục, năm người dừng lại đứng ở đó, giống như năm con thiên nga cao ngạo, mà đứng ở chính giữa Tống Hiểu Hoa giống như một nàng công chúa .

Thẩm Cảnh vươn tay cố gắng vỗ tay thật to.

Cậu nghĩ, có lẽ mình sẽ bởi vì điệu múa của Tống Hiểu Hoa mà càng thêm thích bé, hoặc là nói không chừng cậu sẽ càng thêm lún sâu.

Ai bảo Tống Hiểu Hoa lại còn có cả sức quyến rũ như thế này cơ chứ?

Cậu cầm máy chụp hình lên, chụp lại hình ảnh của Tống Hiểu Hoa lưu vào trong album. . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thượng Vạn Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook