Chương 96
Đại Ôn
12/10/2018
Ed: Jang Bò
Hồi tưởng lại khuôn mặt Bé Mập của Tống Hiểu Hoa ngày xưa, dáng vẻ lúc cô sợ núp ở phía sau lưng anh, lúc cô được người khác khích lệ xấu hổ đỏ bừng gương mặt, trong ấn tượng của anh Tống Hiểu Hoa tuyệt đối chưa từng nảy nở quyến rũ như thế, trực tiếp từ trong chăn bước tới phòng tắm, cái này ngay cả anh cũng không làm được!
Mặc dù đã trở thành người hiện đại nhiều năm, nhưng trong xương cốt anh vẫn còn là Phạt Võ vương cực kỳ bảo thủ, khó tiếp thụ rồi.
Cho đến khi giọng của Tống Hiểu Hoa từ bên trong truyền tới, nói: "Giúp em lấy quần áo ở trong túi hành lý, anh cứ tùy tiện lấy bộ nào cũng được."
Thẩm Cảnh lấy lại tinh thần, từ trên giường đi xuống mở túi hành lý của Tống Hiểu Hoa, hô hấp của anh trở nên căng thẳng, nhanh chóng cầm quần áo, sau đó đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa, nói: "Đã lấy được."
Tống Hiểu Hoa vươn tay, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh giống như ngọc, trên tay từng giọt nước trong suốt nhỏ giọt xuống đất.
"Cảm ơn anh."
Thẩm Cảnh rũ mắt, nhịn xuống ngọn lửa đang cháy hừng hực trong ngực, ngồi bên giường nỗ lực hạ hoả.
Nghĩ lại mới vừa rồi anh nhìn thấy cái gì, trong túi hành lý của Tống Hiểu Hoa có một bộ nội y bằng ren màu đen nhìn vô cùng kích tình, Thẩm Cảnh yên lặng một chút, tự nói với mình nhất định là mình nhìn lầm rồi.
Tống Hiểu Hoa sao có thể có sở thích như vậy?
Nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được, cho đến lúc anh nhìn thấy Tống Hiểu Hoa đi ra, hô hấp lại trở nên căng thẳng, bộ quần áo ôm sát lấy thân thể mảnh khảnh gầy yếu, sợi dây buộc vòng quanh dáng người yểu điệu, thật sự là muốn giết người a, mái tóc đen ướt át chạm vào lưng anh, Tống Hiểu Hoa nói: "Anh tắm đi."
Ngay lập tức Thẩm Cảnh dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào trong phòng tắm.
Lúc Tống Hiểu Hoa đi tới mở túi hành lý lấy đồ, nhìn thấy một bộ nội y bằng ren màu đen liền ngẩn người, trên mặt lập tức trở nên đỏ ửng.
Rốt cuộc Adeline vẫn thừa dịp cô không đẩy ý nhét thứ này vào trong túi hành lý.
Còn nhớ trước khi cô rời đi Adeline hung hăng hôn lên má cô một cái khí thế nói: "Hiểu Hoa, chúc cậu lần này một mẻ tóm gọn! Thứ cần chuẩn bị tớ đã chuẩn bị cho cậu xong rồi."
Tống Hiểu Hoa cũng không hỏi nhiều, hôm nay xem ra đồ mà trong miệng Adeline nói chuẩn bị cho cô chính là đồ mà bình thưởng cô ấy vẫn thích mặc đây.
Rõ là......
Cô đỏ mặt, vội vàng nhét nó vào chỗ sâu nhất trong túi hành lý, sau đó chỉnh lại quần áo tử tế, rồi xuống phòng bếp mở tủ lạnh ra làm một chút đồ ăn sáng.
Sau khi Thẩm Cảnh tắm xong, đã ngửi thấy mùi thơm, từ trước tới giờ anh vẫn thuộc tuýp người không thích nấu nướng, bình thường đều là mua để ăn, thỉnh thoảng có đói thì cũng có thể nhịn, hôm nay vừa nhìn đã nhìn thấy bóng dáng của Tống Hiểu Hoa ở trong phòng bếp đang nấu nướng.
Trong lòng Thẩm Cảnh tỏa ra một tư vị ngọt ngào hạnh phúc, cũng khó trách mọi người luôn nói tình yêu rất đẹp, hôm nay dù là bóng lưng của Tống Hiểu Hoa cũng làm cho lòng anh ngứa ngáy.
Tống Hiểu Hoa đặt đĩa thức ăn xuống, nhìn sang chỗ Thẩm Cảnh nói: "Em nấu ăn không phải rất ngon, nếu anh ăn không hợp chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn."
Nói thì nói như vậy, nhưng Thẩm Cảnh làm sao có thể từ chối, ngồi xuống ghế cầm đũa lên, đem thức ăn đưa vào trong miệng, mùi thơm từ đầu lưỡi thấm vào tận trong tâm can, anh một hơi ăn hết tất cả, sau đó thậm chí hỏi: "Còn nữa không?"
Không cần khích lệ, hành động thực tế chính là chứng minh tốt nhất.
Tống Hiểu Hoa cười lên, gật đầu một cái.
Thời gian chờ đợi mấy năm dường như đã không còn là vấn đề nữa, hai người cứ tự nhiên nói qua lại với nhau mọi đề tài, cảm giác vẫn giống như như trước kia lúc còn ở bên nhau.
Mấy năm nay Tống Hiểu Hoa cũng không phải thuận buồm xuôi gió, lúc vừa bắt đầu nhập học bởi vì chân của cô bị thương nên không theo kịp các bạn, ngoại ngữ của cô cũng không tốt, vừa luyện tập phục hôi chân còn phải vừa học tập, mãi đến sau này cuối cùng cũng từ từ theo kịp, mà sau này dù chân của cô bị thương nhưng do cần cù luyện tập cũng đã nhận được hồi báo.
Trường học ở nước ngoài cho cô rất nhiều cơ hội biểu diễn, mặc dù múa theo đoàn, nhưng đối với cô đã là không tệ.
Đây chỉ là năm đầu, cùng học bên đó còn có chủ tịch CLB khiêu vũ lúc trước, hôm nay anh ấy ở nước ngoài cũng đã có danh tiếng của mình, vẫn thường hay giúp đỡ Tống Hiểu Hoa.
Năm thứ nhất cứ như vậy yên ổn trôi qua, Tống Hiểu Hoa cũng bởi vì luyện tập không ngừng nghỉ với cường độ cao mà gầy đi một vòng.
Cơ hội chân chính tới là lúc sắp kết thúc năm học thứ hai, giảng viên của Tống Hiểu Hoa tiến cử cô tham gia một giải ballet, nói thật bởi vì lần tranh tài lúc trước mà cô bị ám ảnh tâm lý, nhưng hôm nay cô ra nước ngoài học tập chính là vì cố gắng tiếp tục bước đi, cô muốn đột phá, cho nên thời điểm thi đấu vừa bắt đầu cô cũng không có hy vọng sẽ có giải thưởng, chỉ là muốn đi tham gia thể hiện mình một chút mà thôi.
Lần tranh tài này, cô thật sự không ngờ lại giành được giải Ba, trưởng ban giảm khảo nói đều biết những chuyện mà cô đã trải qua, hơn nữa lại cực tán thưởng thậm chí còn xuống dưới sân khấu khích lệ cô.
Nói đến chuyện cũ, bà ấy cũng đã từng giống như Tống Hiểu Hoa bị thương ở chân vô cùng nghiêm trọng, bác sĩ cũng đã khuyên bà từ bỏ việc khiêu vũ.
Nhưng bà cũng không chịu khuất phục, lúc bắt đầu hồi phục cũng là lúc bà bắt đầu luyện tập bà tập lại từ đầu như một người mới học, cảm giác đau đớn khiến cho bà không chỉ một lần muốn từ bỏ, những lúc đó bà đều tự nói với mình cố gắng nhịn thêm một chút.
Cho đến sau này, bà tham gia một cuộc thi múa Ba-lê, giành được giải vô địch.
Bà muốn dùng sự cố gắng của mình để nói cho người khác, trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối, giống như là tro tàn một lần nữa bốc cháy, chỉ cần còn có một chút lửa, chính bạn là người quyết định mình có thể cháy lại hay không.
Một chuyện nếu như không làm, khả năng thành công là con số không, nhưng nếu bạn cố gắng làm có thể sẽ biến hóa thành bất kỳ kết quả nào, đây chính là cuộc sống ngoài dự tính.
Bà còn nguyện ý cung cấp cho Tống Hiểu Hoa cơ hội biểu diễn, mặc dù chỉ múa chung vũ đoàn với bà, nhưng điều này hoàn toàn đã biến hóa về chất.
Đối với một diễn viên múa ba-lê nổi tiếng, họ chỉ cần biểu diễn thì nhất định đó sẽ là một buổi biểu diễn lớn, bà được coi là một diễn viên múa ba-lê bậc nhất, Tống Hiểu Hoa có thể lọt mắt xanh của bà, không thể nghi ngờ chính là mở ra một cơ hội.
Trong trường học Tống Hiểu Hoa cũng dần dần có danh tiếng, cô được khen là Thiên Nga đen của Phương Đông, giống như là một con hắc mã mới mười mấy tuổi đã nổi bật bước ra từ trong hàng nghìn học sinh.
Nửa năm sau, bà cảm thấy Tống Hiểu Hoa có lẽ nên thử việc biểu diễn đơn độc.
Nhưng dù sao cô vẫn là một người mới, cũng chưa thật sự nổi danh, lúc này người giúp cô là chủ tịch CLB, anh và cô cùng nhau tham gia một giải đấu, sau đó anh liền nôi danh trở thành một Dance có tiếng tăm.
Anh biên đạo một tiết mục, để Tống Hiểu Hoa và anh cùng biểu diễn, hai nguời dung hợp hai loại hình nghệ thuật cùng một chỗ, những vất vả thiệt thòi năm đó anh cũng đã học được không ít, hôm nay lên sân khấu cũng không còn cứng nhắc nữa.
Anh nói, nếu như ở dưới sân khấu Tống Hiểu Hoa chỉ là cô gái người Trung Quốc rất bình thường, thì chỉ cần cô đứng lên trên sân khấu mọi ánh mắt sẽ không tự chủ bị một người nhỏ bé như cô hấp dẫn.
Tống Hiểu Hoa chính là dạng tồn tại như vậy, trong lúc biểu diễn mỗi điệu giơ tay, nhấc chân cũng đều là thái độ tập trung nghiêm túc, mắt đen, da vàng lại có thể xuất hiện trên sóng Truyền Hình nước ngoài quả thật không dễ dàng.
Đến vòng cuối cùng, tiết mục biểu diễn của Tống Hiểu Hoa và anh trở thành tiết mục nổi tiếng nhất đêm hôm đó, mặc dù không giành được giải vô địch, nhưng hai người đã thành công tạo dựng nên tên tuổi.
Lập tức lợi dụng việc này để tuyên truyền, Tống Hiểu Hoa lần đầu tiên tự mình đơn độc biểu diễn, thế nhưng toàn bộ số vé bán ra đều bán hết, lần đầu tiên cô đứng ở trên sân khấu nước mắt quanh tròng, liên tục nhảy thật lâu, thậm chí chân và cánh tay đều đã đau nhức, lại cảm thấy không cách nào biểu đạt hết được sự biết ơn của mình đối với khan giả.
Danh hiệu Thiên Nga đen của Đông Phương ở nước ngoài dần dần nổi dậy.
Sau đó, cô không chỉ đi biểu diễn ở một quốc gia, mà là nhiều quốc gia, mỗi lần Tống Hiểu Hoa khiêu vũ là một làm cho khán giả cảm thấy mãn nhãn.
Cô dùng thời gian không tới một năm, làm cho không ít người nhớ tên của cô.
Tống Hiểu Hoa vốn là muốn đợi đến khi mình có thể đứng trên đỉnh cao của sân khấu mới trở về, thì lúc đó Thương Hợp Thuấn tìm tới cô, anh nói cô không phải chỉ có một mình, cho dù muốn phấn đấu, sau lưng vẫn còn có Thẩm Cảnh đang đợi cô.
Nên hôm nay ở chỗ này mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Tống Hiểu Hoa.
Dĩ nhiên, cô còn chưa tốt nghiệp, lần này Tống Hiểu Hoa chỉ trở về một chuyến, cô còn muốn dùng màn biểu diễn hoàn mỹ nhất để kết thúc những năm tháng du học ở nước ngoài.
Hồi tưởng lại khuôn mặt Bé Mập của Tống Hiểu Hoa ngày xưa, dáng vẻ lúc cô sợ núp ở phía sau lưng anh, lúc cô được người khác khích lệ xấu hổ đỏ bừng gương mặt, trong ấn tượng của anh Tống Hiểu Hoa tuyệt đối chưa từng nảy nở quyến rũ như thế, trực tiếp từ trong chăn bước tới phòng tắm, cái này ngay cả anh cũng không làm được!
Mặc dù đã trở thành người hiện đại nhiều năm, nhưng trong xương cốt anh vẫn còn là Phạt Võ vương cực kỳ bảo thủ, khó tiếp thụ rồi.
Cho đến khi giọng của Tống Hiểu Hoa từ bên trong truyền tới, nói: "Giúp em lấy quần áo ở trong túi hành lý, anh cứ tùy tiện lấy bộ nào cũng được."
Thẩm Cảnh lấy lại tinh thần, từ trên giường đi xuống mở túi hành lý của Tống Hiểu Hoa, hô hấp của anh trở nên căng thẳng, nhanh chóng cầm quần áo, sau đó đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa, nói: "Đã lấy được."
Tống Hiểu Hoa vươn tay, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh giống như ngọc, trên tay từng giọt nước trong suốt nhỏ giọt xuống đất.
"Cảm ơn anh."
Thẩm Cảnh rũ mắt, nhịn xuống ngọn lửa đang cháy hừng hực trong ngực, ngồi bên giường nỗ lực hạ hoả.
Nghĩ lại mới vừa rồi anh nhìn thấy cái gì, trong túi hành lý của Tống Hiểu Hoa có một bộ nội y bằng ren màu đen nhìn vô cùng kích tình, Thẩm Cảnh yên lặng một chút, tự nói với mình nhất định là mình nhìn lầm rồi.
Tống Hiểu Hoa sao có thể có sở thích như vậy?
Nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được, cho đến lúc anh nhìn thấy Tống Hiểu Hoa đi ra, hô hấp lại trở nên căng thẳng, bộ quần áo ôm sát lấy thân thể mảnh khảnh gầy yếu, sợi dây buộc vòng quanh dáng người yểu điệu, thật sự là muốn giết người a, mái tóc đen ướt át chạm vào lưng anh, Tống Hiểu Hoa nói: "Anh tắm đi."
Ngay lập tức Thẩm Cảnh dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào trong phòng tắm.
Lúc Tống Hiểu Hoa đi tới mở túi hành lý lấy đồ, nhìn thấy một bộ nội y bằng ren màu đen liền ngẩn người, trên mặt lập tức trở nên đỏ ửng.
Rốt cuộc Adeline vẫn thừa dịp cô không đẩy ý nhét thứ này vào trong túi hành lý.
Còn nhớ trước khi cô rời đi Adeline hung hăng hôn lên má cô một cái khí thế nói: "Hiểu Hoa, chúc cậu lần này một mẻ tóm gọn! Thứ cần chuẩn bị tớ đã chuẩn bị cho cậu xong rồi."
Tống Hiểu Hoa cũng không hỏi nhiều, hôm nay xem ra đồ mà trong miệng Adeline nói chuẩn bị cho cô chính là đồ mà bình thưởng cô ấy vẫn thích mặc đây.
Rõ là......
Cô đỏ mặt, vội vàng nhét nó vào chỗ sâu nhất trong túi hành lý, sau đó chỉnh lại quần áo tử tế, rồi xuống phòng bếp mở tủ lạnh ra làm một chút đồ ăn sáng.
Sau khi Thẩm Cảnh tắm xong, đã ngửi thấy mùi thơm, từ trước tới giờ anh vẫn thuộc tuýp người không thích nấu nướng, bình thường đều là mua để ăn, thỉnh thoảng có đói thì cũng có thể nhịn, hôm nay vừa nhìn đã nhìn thấy bóng dáng của Tống Hiểu Hoa ở trong phòng bếp đang nấu nướng.
Trong lòng Thẩm Cảnh tỏa ra một tư vị ngọt ngào hạnh phúc, cũng khó trách mọi người luôn nói tình yêu rất đẹp, hôm nay dù là bóng lưng của Tống Hiểu Hoa cũng làm cho lòng anh ngứa ngáy.
Tống Hiểu Hoa đặt đĩa thức ăn xuống, nhìn sang chỗ Thẩm Cảnh nói: "Em nấu ăn không phải rất ngon, nếu anh ăn không hợp chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn."
Nói thì nói như vậy, nhưng Thẩm Cảnh làm sao có thể từ chối, ngồi xuống ghế cầm đũa lên, đem thức ăn đưa vào trong miệng, mùi thơm từ đầu lưỡi thấm vào tận trong tâm can, anh một hơi ăn hết tất cả, sau đó thậm chí hỏi: "Còn nữa không?"
Không cần khích lệ, hành động thực tế chính là chứng minh tốt nhất.
Tống Hiểu Hoa cười lên, gật đầu một cái.
Thời gian chờ đợi mấy năm dường như đã không còn là vấn đề nữa, hai người cứ tự nhiên nói qua lại với nhau mọi đề tài, cảm giác vẫn giống như như trước kia lúc còn ở bên nhau.
Mấy năm nay Tống Hiểu Hoa cũng không phải thuận buồm xuôi gió, lúc vừa bắt đầu nhập học bởi vì chân của cô bị thương nên không theo kịp các bạn, ngoại ngữ của cô cũng không tốt, vừa luyện tập phục hôi chân còn phải vừa học tập, mãi đến sau này cuối cùng cũng từ từ theo kịp, mà sau này dù chân của cô bị thương nhưng do cần cù luyện tập cũng đã nhận được hồi báo.
Trường học ở nước ngoài cho cô rất nhiều cơ hội biểu diễn, mặc dù múa theo đoàn, nhưng đối với cô đã là không tệ.
Đây chỉ là năm đầu, cùng học bên đó còn có chủ tịch CLB khiêu vũ lúc trước, hôm nay anh ấy ở nước ngoài cũng đã có danh tiếng của mình, vẫn thường hay giúp đỡ Tống Hiểu Hoa.
Năm thứ nhất cứ như vậy yên ổn trôi qua, Tống Hiểu Hoa cũng bởi vì luyện tập không ngừng nghỉ với cường độ cao mà gầy đi một vòng.
Cơ hội chân chính tới là lúc sắp kết thúc năm học thứ hai, giảng viên của Tống Hiểu Hoa tiến cử cô tham gia một giải ballet, nói thật bởi vì lần tranh tài lúc trước mà cô bị ám ảnh tâm lý, nhưng hôm nay cô ra nước ngoài học tập chính là vì cố gắng tiếp tục bước đi, cô muốn đột phá, cho nên thời điểm thi đấu vừa bắt đầu cô cũng không có hy vọng sẽ có giải thưởng, chỉ là muốn đi tham gia thể hiện mình một chút mà thôi.
Lần tranh tài này, cô thật sự không ngờ lại giành được giải Ba, trưởng ban giảm khảo nói đều biết những chuyện mà cô đã trải qua, hơn nữa lại cực tán thưởng thậm chí còn xuống dưới sân khấu khích lệ cô.
Nói đến chuyện cũ, bà ấy cũng đã từng giống như Tống Hiểu Hoa bị thương ở chân vô cùng nghiêm trọng, bác sĩ cũng đã khuyên bà từ bỏ việc khiêu vũ.
Nhưng bà cũng không chịu khuất phục, lúc bắt đầu hồi phục cũng là lúc bà bắt đầu luyện tập bà tập lại từ đầu như một người mới học, cảm giác đau đớn khiến cho bà không chỉ một lần muốn từ bỏ, những lúc đó bà đều tự nói với mình cố gắng nhịn thêm một chút.
Cho đến sau này, bà tham gia một cuộc thi múa Ba-lê, giành được giải vô địch.
Bà muốn dùng sự cố gắng của mình để nói cho người khác, trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối, giống như là tro tàn một lần nữa bốc cháy, chỉ cần còn có một chút lửa, chính bạn là người quyết định mình có thể cháy lại hay không.
Một chuyện nếu như không làm, khả năng thành công là con số không, nhưng nếu bạn cố gắng làm có thể sẽ biến hóa thành bất kỳ kết quả nào, đây chính là cuộc sống ngoài dự tính.
Bà còn nguyện ý cung cấp cho Tống Hiểu Hoa cơ hội biểu diễn, mặc dù chỉ múa chung vũ đoàn với bà, nhưng điều này hoàn toàn đã biến hóa về chất.
Đối với một diễn viên múa ba-lê nổi tiếng, họ chỉ cần biểu diễn thì nhất định đó sẽ là một buổi biểu diễn lớn, bà được coi là một diễn viên múa ba-lê bậc nhất, Tống Hiểu Hoa có thể lọt mắt xanh của bà, không thể nghi ngờ chính là mở ra một cơ hội.
Trong trường học Tống Hiểu Hoa cũng dần dần có danh tiếng, cô được khen là Thiên Nga đen của Phương Đông, giống như là một con hắc mã mới mười mấy tuổi đã nổi bật bước ra từ trong hàng nghìn học sinh.
Nửa năm sau, bà cảm thấy Tống Hiểu Hoa có lẽ nên thử việc biểu diễn đơn độc.
Nhưng dù sao cô vẫn là một người mới, cũng chưa thật sự nổi danh, lúc này người giúp cô là chủ tịch CLB, anh và cô cùng nhau tham gia một giải đấu, sau đó anh liền nôi danh trở thành một Dance có tiếng tăm.
Anh biên đạo một tiết mục, để Tống Hiểu Hoa và anh cùng biểu diễn, hai nguời dung hợp hai loại hình nghệ thuật cùng một chỗ, những vất vả thiệt thòi năm đó anh cũng đã học được không ít, hôm nay lên sân khấu cũng không còn cứng nhắc nữa.
Anh nói, nếu như ở dưới sân khấu Tống Hiểu Hoa chỉ là cô gái người Trung Quốc rất bình thường, thì chỉ cần cô đứng lên trên sân khấu mọi ánh mắt sẽ không tự chủ bị một người nhỏ bé như cô hấp dẫn.
Tống Hiểu Hoa chính là dạng tồn tại như vậy, trong lúc biểu diễn mỗi điệu giơ tay, nhấc chân cũng đều là thái độ tập trung nghiêm túc, mắt đen, da vàng lại có thể xuất hiện trên sóng Truyền Hình nước ngoài quả thật không dễ dàng.
Đến vòng cuối cùng, tiết mục biểu diễn của Tống Hiểu Hoa và anh trở thành tiết mục nổi tiếng nhất đêm hôm đó, mặc dù không giành được giải vô địch, nhưng hai người đã thành công tạo dựng nên tên tuổi.
Lập tức lợi dụng việc này để tuyên truyền, Tống Hiểu Hoa lần đầu tiên tự mình đơn độc biểu diễn, thế nhưng toàn bộ số vé bán ra đều bán hết, lần đầu tiên cô đứng ở trên sân khấu nước mắt quanh tròng, liên tục nhảy thật lâu, thậm chí chân và cánh tay đều đã đau nhức, lại cảm thấy không cách nào biểu đạt hết được sự biết ơn của mình đối với khan giả.
Danh hiệu Thiên Nga đen của Đông Phương ở nước ngoài dần dần nổi dậy.
Sau đó, cô không chỉ đi biểu diễn ở một quốc gia, mà là nhiều quốc gia, mỗi lần Tống Hiểu Hoa khiêu vũ là một làm cho khán giả cảm thấy mãn nhãn.
Cô dùng thời gian không tới một năm, làm cho không ít người nhớ tên của cô.
Tống Hiểu Hoa vốn là muốn đợi đến khi mình có thể đứng trên đỉnh cao của sân khấu mới trở về, thì lúc đó Thương Hợp Thuấn tìm tới cô, anh nói cô không phải chỉ có một mình, cho dù muốn phấn đấu, sau lưng vẫn còn có Thẩm Cảnh đang đợi cô.
Nên hôm nay ở chỗ này mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Tống Hiểu Hoa.
Dĩ nhiên, cô còn chưa tốt nghiệp, lần này Tống Hiểu Hoa chỉ trở về một chuyến, cô còn muốn dùng màn biểu diễn hoàn mỹ nhất để kết thúc những năm tháng du học ở nước ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.