Chương 5: Ghen tị
Lam Tiểu Tán
06/05/2022
Quái vật châu chấu xuyên qua rừng rậm mà đến, đám tiểu quỷ sợ tới mức
kêu lên không ngừng, nhất thời giống như đám chim bị kinh sợ chạy tán
loạn, mỗi người đều dựa theo trực giác của bản thân mà tản ra tứ phía!
Hạ Đông Nhất ngay lập tức hướng về phía Hạ Phi hô một tiếng, bảo cô không cần lo cho mình, sau đó liền tách khỏi cô bé phía sau, chạy theo Hạ Phi và Lý Lạc Lạc.
Ai ngờ, cậu còn chưa chạy đến mười bước, trên không trung bỗng nhiên truyền đến vài tiếng " vèo, vèo" rất nhỏ, sau đó mắt cá chân bỗng nhói đau, từ trong bụi cây bên trái cậu bắn ra một viên đá vừa vặn đánh vào mắt cá chân cậu khiến cậu ngã xuống đất.
Cứ như vậy mà ngã chổng vó tụt lại phía sau, cậu lập tức trở nên " Tỏa sáng" trong đám tiểu quỷ đang chạy như điên. Hạ Đông Nhất không cần suy nghĩ cũng biết bản thân đã trở thành mục tiêu hàng đầu của con quái vật châu chấu.
Theo phản xạ nhìn về hướng viên đá bay tới, khiến Hạ Đông Nhất kinh ngạc chính là, cậu lại nhìn thấy Lý Tiêu Tuấn vừa mới đi lạc trốn ở đó, Lý Tiêu Tuấn cầm một cây súng cao su trong tay, vì ngăn cản Hạ Đông Nhất đứng lên chuồn mất, tên này liên tục bắn rất nhiều đá về phía cậu.
Lý Tiêu Tuấn lớn hơn Hạ Đông Nhất hai tuổi, đừng nhìn hắn thân hình gầy gò nhưng thật ra khí lực lại rất không nhỏ, đấu súng cao su vẫn luôn là đứa đứng đầu trong đám tiểu quỷ, đá đập vào người đau đớn vô cùng!
Đáng sợ nhất chính là, khóe miệng hắn vẫn luôn nhếch lên lộ ra ý vui vẻ, thỏa mãn!
Nụ cười này khiến Hạ Đông Nhất cảm thấy lạnh lẽo, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên khuôn mặt tươi cười quỷ dị của Đường Nam Tĩnh khi đụng chết mình.
Hoàn toàn không rõ vì sao Lý Tiêu Tuấn vì sao lại hại mình như vậy, cậu cũng không kịp suy nghĩ rõ ràng, Hạ Đông Nhất hoảng sợ nhịn cơn đau ở chân đứng lên, bất chấp đá không ngừng bắn tới, lảo đảo chạy về phía trước.
Nhưng tốc độ của cậu làm sao có thể với con châu chấu cao ba thước cơ bắp cuồn cuộn, so với vận động viên nhảy cao còn đỉnh hơn. Gần như trong nháy mắt, châu chấu lớn đã vọt tới phía sau Hạ Đông Nhất.
Trái tim Hạ Đông Nhất tràn đầy sợ hãi, cậu không muốn chết, kiếp trước chết quá uất ức, quá oan uổng chả lẽ đời này còn bắt cậu lặp lại vết xe đổ?
Từng trận không cam lòng bao trùm lên nỗi sợ, đáy lòng Hạ Đông Nhất bỗng bốc lên một cỗ dũng khí thật lớn, lực lượng cường đại nương theo dũng khí mà đến, làm cho tốc độ của cậu đột nhiên nâng cao, đau đớn trên chân cũng không còn cảm giác được, cậu thở hổn hển ra sức chạy về phía trước, trong đầu chỉ còn một ý niệm, chạy nhanh! Chạy đi! Chạy đi!!!
Hạ Đông Nhất ra sức chạy trốn thậm chí còn không cảm giác được con châu chấu kia có còn đuổi theo mình hay không! Thẳng đến khi một tiếng kêu sợ hãi từ phía sau vang lên, cậu đột nhiên hồi phục tinh thần, vừa tiếp tục chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau.
Lại phát hiện con chấu chấu kia không còn ở phía sau, mà tiếng kêu thảm thiết thê lương kia rõ ràng chính là thanh âm của Lý Tiêu Tuấn. Tiểu tử này vẫn luôn trốn ở phía sau bụi rậm, cũng không vì con châu chấu đáng sợ mà chạy trốn, mà dùng vẻ mặt vui vẻ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Đông Nhất đang hoảng sợ chạy trối chết, thỉnh thoảng còn bắn đá về phía cậu.
Lý Tiêu Tuấn không ngờ được châu chấu không đuổi theo Hạ Đông Nhất ngược lại xông về phía mình!
Ý thức được châu chấu đã thay đổi mục tiêu, Hạ Đông Nhất hai chân nhũn ra, vừa thoát ra khỏi trạng thái phấn khởi cùng sợ hãi nhất thời cả người vô lực, xụi lơ trên mặt đất.
Cậu nhìn về phía Lý Tiêu Tuấn vừa mới ẩn thân, hiện tại bụi rậm đã bị đè bẹp, trái tim đập mạnh, cả người đang trong trạng thái suy yếu cậu căn bản là không dám đến kiểm tra thử xem Lý Tiêu Tuấn có chạy trốn không, hay là đã chết bị ăn tươi nuốt sống rồi.
Cậu ngồi tại chỗ xoa mắt cá nhân, đang ngay khi chuẩn bị đứng dậy đi tìm Hạ Phi, đối phương đã cùng Lý Lạc Lạc chạy tới, Hạ Phi hai mắt đỏ bừng vừa nhìn thấy cậu lập tức nhào tới ôm cậu vào trong lòng, nức nở khóc lên.
Hạ Đông Nhất vội vàng trấn an Hạ Phi đang khiếp sợ, cậu nhìn về phía Lý Lạc Lạc, cho cô biết con quái vật châu chấu hiện tại đang đuổi theo Lý Tiêu Tuấn, tiếp đó đem hành vi vừa rồi của hắn một năm một mười nói ra.
Hạ Phi vừa nghe thấy tên nhãi ranh kia dám hại em trai mình nhất thời ánh mắt càng đỏ lên lợi hại, không phải vì lo lắng hay sợ hãi mà là phẫn hận.
Lý Lạc Lạc so với Hạ Phi càng phẫn nộ hơn. Nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định đi tìm Lý Tiêu Tuấn, mặc dù cô chán ghét đứa em trai này, cảm thấy hắn là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình bọn họ, nhưng máu mủ tình thâm, Hạ Phi dám mạo hiểm tính mạng chạy về tìm Hạ Đông Nhất, Lý Lạc Lạc cũng đồng dạng như vậy.
Hạ Phi tuy rằng không tình nguyện đi tìm thằng nhãi kia nhưng Lý Lạc Lạc là bằng hữu tốt nhất của cô, cô cũng chỉ có thể bĩu môi lựa chọn đi theo.
Hạ Đông Nhất không lay chuyển được hai người càng không yên tâm để hai người cứ như vậy đuổi theo Lý Tiêu Tuấn, đánh phải cắn răng chịu đựng đau đớn đi cùng hai nàng.
Quái vật châu chấu thân hình cao lớn, trên người còn tiết ra dịch thể màu xanh lục vô cùng hôi thối, lưu lại mạnh mối dọc đường vô cùng rõ ràng. Chỉ là, ba nhóc con người nhỏ, chân ngắn, dũng khí cũng không đủ, đồng thời còn phải luôn cảnh giác phòng ngừa con quái vật châu chấu đột nhiên xuất hiện cho nên tốc độ di chuyển cực kỳ chậm.
Đường đi quanh co khúc khuỷu, hẳn là vì để thoát khỏi sự truy sát của quái vật Lý Tiêu Tuấn đã lựa chọn những con đường vòng, điều này quả thật rất có hiệu quả, bọn họ đi ước chừng hai trăm mét cũng không nhìn thấy thi thể Lý Tiêu Tuấn.
Đột nhiên, từng tiếng kêu hoảng sợ từ phía ngoài cách ba trăm mét truyền đến, hơn nữa càng ngày càng gần, Hạ Đông Nhất ở phía sau ngay lập tức bắt lấy hai nàng, ý bảo các nàng dừng lại trốn đi.
Hai nàng liếc nhau một cái, cả hai đều rất khẩn trương, không ngừng liếm môi, đã hoàn toàn không còn dũng khí để tiếp tục đi tới.
Hạ Phi lại đột nhiên nói: " Vừa rồi...thanh âm kia có phải là Long thúc hay không?".
Hạ Đông Nhất và Lý Lạc Lạc đồng thời cả kinh.
Giống như Mạnh Lương Tân, Long thúc-Long Bách Diệu cũng là một trong những thành viên phụ trách tuần lâm hàng ngày, bởi vì rừng rậm khắp chốn đều là nguy hiểm, những nam nhân tuần lâm không ai dám bất cẩn, tất cả đều hành động theo đội. Nếu ở đây nghe được tiếng thét của Long thúc có nghĩa là đội ngũ tuần lâm đã đụng phải quái vật châu chấu, thậm chí...có thể đã thất thủ.
Những người tuần lâm này đều là tráng hán, thợ săn thân thủ số một số hai trong cốc, là lực lượng chiến đấu cường đại nhất của cốc, nếu ngay cả bọn họ cũng thất thủ.....không dám nghĩ, hoàn toàn không dám nghĩ đến! ba nhóc con đang trốn đi không khỏi đều nắm chắt nắm tay, lòng bàn tay một mảng ướt át.
Đúng lúc này, tiếng kêu hoảng sợ đột nhiên dừng lại giống như bị ấn nút tạm dừng, rừng rậm hoàn toàn an tĩnh lại, ngay cả tiếng kêu của chim thú cũng không có. Hạ Phi bị dọa đến mức che mắt mình lại, mà Lý Lạc Lạc hai mắt đỏ ửng, nhỏ giọng nức nở, nước mắt vì hoảng sợ từng giọt rơi xuống.
Hạ Đông Nhất lảo đảo đứng lên, nói với hai nàng: " Chúng ta mau trở về, đem tình huống nói cho người trong thôn, để người lớn chuẩn bị sẵn sàng". Những người kiểm lâm và Lý Tiêu Tuấn coi như xong rồi, mà bây giờ việc bọn họ cần làm nhất chính là chạy về báo tin.
Hạ Phi nhìn thoáng qua Lý Lạc Lạc thấy đối phương gật đầu với cô. Vì thế cả ba lập tức xoay người lại, nhanh chóng chạy đi, muốn rời khỏi rừng rậm nguy hiểm nhanh nhất có thể.
Nhưng khi bọn họ sắp bước qua bụi cây bị đè bẹp ở rìa rừng rậm, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét, một bóng đen thật lớn ở phía trên ba người xẹt qua, sau đó dừng ở phía trước bọn họ, xoay người lại hai mắt quét tới quét lui trên người bọn họ.
Ba tên tiểu quỷ ngẩn người, cái gì cũng không kịp để ý, ngay lập tức quay đầu đi chạy sâu vào trong rừng rậm, con quái vật liền đạp chân sau đuổi theo bọn họ.
Cái con châu chấu này khi nhảy lên quả thực không khác gì một chiếc xe tăng chạy với tốc độ cao, một đường đụng ngã vô số cây cối, mắt thấy sắp đuổi kịp ba tiểu quỷ đang chạy sắp tắt thở.
Ngay tại thời điểm nguy cấp này, bầu trời xẹt qua một tia sáng, trong ánh sáng-một con quái vật mang hoa văn màu đen, thẳng tắp đập về phía con châu chấu đang nhảy lên.
Quái vật châu chấu đã nhảy lên giữa không trung muốn bắt Lý Lạc Lạc, lại linh mẫn kịp thời nhận ra nguy hiểm, nó vội vàng tráng sang bên cạnh, chật vật tránh khỏi tập kích đột ngột từ trên trời giáng xuống.
Lý Lạc Lạc bị dọa đến mất hồn, tuy rằng đã thoát khỏi miệng châu chấu nhưng lại bị quái vật hoa văn đen mang theo sóng khí thật lớn trực tiếp hất văng cơ thể nhỏ bé, lập tức té sấp xuống, hai chị em Hạ Phi cũng không khác gì nàng, cả đám ngã xuống gặm một miệng bùn.
Hạ Đông Nhất ngay lập tức hướng về phía Hạ Phi hô một tiếng, bảo cô không cần lo cho mình, sau đó liền tách khỏi cô bé phía sau, chạy theo Hạ Phi và Lý Lạc Lạc.
Ai ngờ, cậu còn chưa chạy đến mười bước, trên không trung bỗng nhiên truyền đến vài tiếng " vèo, vèo" rất nhỏ, sau đó mắt cá chân bỗng nhói đau, từ trong bụi cây bên trái cậu bắn ra một viên đá vừa vặn đánh vào mắt cá chân cậu khiến cậu ngã xuống đất.
Cứ như vậy mà ngã chổng vó tụt lại phía sau, cậu lập tức trở nên " Tỏa sáng" trong đám tiểu quỷ đang chạy như điên. Hạ Đông Nhất không cần suy nghĩ cũng biết bản thân đã trở thành mục tiêu hàng đầu của con quái vật châu chấu.
Theo phản xạ nhìn về hướng viên đá bay tới, khiến Hạ Đông Nhất kinh ngạc chính là, cậu lại nhìn thấy Lý Tiêu Tuấn vừa mới đi lạc trốn ở đó, Lý Tiêu Tuấn cầm một cây súng cao su trong tay, vì ngăn cản Hạ Đông Nhất đứng lên chuồn mất, tên này liên tục bắn rất nhiều đá về phía cậu.
Lý Tiêu Tuấn lớn hơn Hạ Đông Nhất hai tuổi, đừng nhìn hắn thân hình gầy gò nhưng thật ra khí lực lại rất không nhỏ, đấu súng cao su vẫn luôn là đứa đứng đầu trong đám tiểu quỷ, đá đập vào người đau đớn vô cùng!
Đáng sợ nhất chính là, khóe miệng hắn vẫn luôn nhếch lên lộ ra ý vui vẻ, thỏa mãn!
Nụ cười này khiến Hạ Đông Nhất cảm thấy lạnh lẽo, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên khuôn mặt tươi cười quỷ dị của Đường Nam Tĩnh khi đụng chết mình.
Hoàn toàn không rõ vì sao Lý Tiêu Tuấn vì sao lại hại mình như vậy, cậu cũng không kịp suy nghĩ rõ ràng, Hạ Đông Nhất hoảng sợ nhịn cơn đau ở chân đứng lên, bất chấp đá không ngừng bắn tới, lảo đảo chạy về phía trước.
Nhưng tốc độ của cậu làm sao có thể với con châu chấu cao ba thước cơ bắp cuồn cuộn, so với vận động viên nhảy cao còn đỉnh hơn. Gần như trong nháy mắt, châu chấu lớn đã vọt tới phía sau Hạ Đông Nhất.
Trái tim Hạ Đông Nhất tràn đầy sợ hãi, cậu không muốn chết, kiếp trước chết quá uất ức, quá oan uổng chả lẽ đời này còn bắt cậu lặp lại vết xe đổ?
Từng trận không cam lòng bao trùm lên nỗi sợ, đáy lòng Hạ Đông Nhất bỗng bốc lên một cỗ dũng khí thật lớn, lực lượng cường đại nương theo dũng khí mà đến, làm cho tốc độ của cậu đột nhiên nâng cao, đau đớn trên chân cũng không còn cảm giác được, cậu thở hổn hển ra sức chạy về phía trước, trong đầu chỉ còn một ý niệm, chạy nhanh! Chạy đi! Chạy đi!!!
Hạ Đông Nhất ra sức chạy trốn thậm chí còn không cảm giác được con châu chấu kia có còn đuổi theo mình hay không! Thẳng đến khi một tiếng kêu sợ hãi từ phía sau vang lên, cậu đột nhiên hồi phục tinh thần, vừa tiếp tục chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau.
Lại phát hiện con chấu chấu kia không còn ở phía sau, mà tiếng kêu thảm thiết thê lương kia rõ ràng chính là thanh âm của Lý Tiêu Tuấn. Tiểu tử này vẫn luôn trốn ở phía sau bụi rậm, cũng không vì con châu chấu đáng sợ mà chạy trốn, mà dùng vẻ mặt vui vẻ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Đông Nhất đang hoảng sợ chạy trối chết, thỉnh thoảng còn bắn đá về phía cậu.
Lý Tiêu Tuấn không ngờ được châu chấu không đuổi theo Hạ Đông Nhất ngược lại xông về phía mình!
Ý thức được châu chấu đã thay đổi mục tiêu, Hạ Đông Nhất hai chân nhũn ra, vừa thoát ra khỏi trạng thái phấn khởi cùng sợ hãi nhất thời cả người vô lực, xụi lơ trên mặt đất.
Cậu nhìn về phía Lý Tiêu Tuấn vừa mới ẩn thân, hiện tại bụi rậm đã bị đè bẹp, trái tim đập mạnh, cả người đang trong trạng thái suy yếu cậu căn bản là không dám đến kiểm tra thử xem Lý Tiêu Tuấn có chạy trốn không, hay là đã chết bị ăn tươi nuốt sống rồi.
Cậu ngồi tại chỗ xoa mắt cá nhân, đang ngay khi chuẩn bị đứng dậy đi tìm Hạ Phi, đối phương đã cùng Lý Lạc Lạc chạy tới, Hạ Phi hai mắt đỏ bừng vừa nhìn thấy cậu lập tức nhào tới ôm cậu vào trong lòng, nức nở khóc lên.
Hạ Đông Nhất vội vàng trấn an Hạ Phi đang khiếp sợ, cậu nhìn về phía Lý Lạc Lạc, cho cô biết con quái vật châu chấu hiện tại đang đuổi theo Lý Tiêu Tuấn, tiếp đó đem hành vi vừa rồi của hắn một năm một mười nói ra.
Hạ Phi vừa nghe thấy tên nhãi ranh kia dám hại em trai mình nhất thời ánh mắt càng đỏ lên lợi hại, không phải vì lo lắng hay sợ hãi mà là phẫn hận.
Lý Lạc Lạc so với Hạ Phi càng phẫn nộ hơn. Nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định đi tìm Lý Tiêu Tuấn, mặc dù cô chán ghét đứa em trai này, cảm thấy hắn là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình bọn họ, nhưng máu mủ tình thâm, Hạ Phi dám mạo hiểm tính mạng chạy về tìm Hạ Đông Nhất, Lý Lạc Lạc cũng đồng dạng như vậy.
Hạ Phi tuy rằng không tình nguyện đi tìm thằng nhãi kia nhưng Lý Lạc Lạc là bằng hữu tốt nhất của cô, cô cũng chỉ có thể bĩu môi lựa chọn đi theo.
Hạ Đông Nhất không lay chuyển được hai người càng không yên tâm để hai người cứ như vậy đuổi theo Lý Tiêu Tuấn, đánh phải cắn răng chịu đựng đau đớn đi cùng hai nàng.
Quái vật châu chấu thân hình cao lớn, trên người còn tiết ra dịch thể màu xanh lục vô cùng hôi thối, lưu lại mạnh mối dọc đường vô cùng rõ ràng. Chỉ là, ba nhóc con người nhỏ, chân ngắn, dũng khí cũng không đủ, đồng thời còn phải luôn cảnh giác phòng ngừa con quái vật châu chấu đột nhiên xuất hiện cho nên tốc độ di chuyển cực kỳ chậm.
Đường đi quanh co khúc khuỷu, hẳn là vì để thoát khỏi sự truy sát của quái vật Lý Tiêu Tuấn đã lựa chọn những con đường vòng, điều này quả thật rất có hiệu quả, bọn họ đi ước chừng hai trăm mét cũng không nhìn thấy thi thể Lý Tiêu Tuấn.
Đột nhiên, từng tiếng kêu hoảng sợ từ phía ngoài cách ba trăm mét truyền đến, hơn nữa càng ngày càng gần, Hạ Đông Nhất ở phía sau ngay lập tức bắt lấy hai nàng, ý bảo các nàng dừng lại trốn đi.
Hai nàng liếc nhau một cái, cả hai đều rất khẩn trương, không ngừng liếm môi, đã hoàn toàn không còn dũng khí để tiếp tục đi tới.
Hạ Phi lại đột nhiên nói: " Vừa rồi...thanh âm kia có phải là Long thúc hay không?".
Hạ Đông Nhất và Lý Lạc Lạc đồng thời cả kinh.
Giống như Mạnh Lương Tân, Long thúc-Long Bách Diệu cũng là một trong những thành viên phụ trách tuần lâm hàng ngày, bởi vì rừng rậm khắp chốn đều là nguy hiểm, những nam nhân tuần lâm không ai dám bất cẩn, tất cả đều hành động theo đội. Nếu ở đây nghe được tiếng thét của Long thúc có nghĩa là đội ngũ tuần lâm đã đụng phải quái vật châu chấu, thậm chí...có thể đã thất thủ.
Những người tuần lâm này đều là tráng hán, thợ săn thân thủ số một số hai trong cốc, là lực lượng chiến đấu cường đại nhất của cốc, nếu ngay cả bọn họ cũng thất thủ.....không dám nghĩ, hoàn toàn không dám nghĩ đến! ba nhóc con đang trốn đi không khỏi đều nắm chắt nắm tay, lòng bàn tay một mảng ướt át.
Đúng lúc này, tiếng kêu hoảng sợ đột nhiên dừng lại giống như bị ấn nút tạm dừng, rừng rậm hoàn toàn an tĩnh lại, ngay cả tiếng kêu của chim thú cũng không có. Hạ Phi bị dọa đến mức che mắt mình lại, mà Lý Lạc Lạc hai mắt đỏ ửng, nhỏ giọng nức nở, nước mắt vì hoảng sợ từng giọt rơi xuống.
Hạ Đông Nhất lảo đảo đứng lên, nói với hai nàng: " Chúng ta mau trở về, đem tình huống nói cho người trong thôn, để người lớn chuẩn bị sẵn sàng". Những người kiểm lâm và Lý Tiêu Tuấn coi như xong rồi, mà bây giờ việc bọn họ cần làm nhất chính là chạy về báo tin.
Hạ Phi nhìn thoáng qua Lý Lạc Lạc thấy đối phương gật đầu với cô. Vì thế cả ba lập tức xoay người lại, nhanh chóng chạy đi, muốn rời khỏi rừng rậm nguy hiểm nhanh nhất có thể.
Nhưng khi bọn họ sắp bước qua bụi cây bị đè bẹp ở rìa rừng rậm, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét, một bóng đen thật lớn ở phía trên ba người xẹt qua, sau đó dừng ở phía trước bọn họ, xoay người lại hai mắt quét tới quét lui trên người bọn họ.
Ba tên tiểu quỷ ngẩn người, cái gì cũng không kịp để ý, ngay lập tức quay đầu đi chạy sâu vào trong rừng rậm, con quái vật liền đạp chân sau đuổi theo bọn họ.
Cái con châu chấu này khi nhảy lên quả thực không khác gì một chiếc xe tăng chạy với tốc độ cao, một đường đụng ngã vô số cây cối, mắt thấy sắp đuổi kịp ba tiểu quỷ đang chạy sắp tắt thở.
Ngay tại thời điểm nguy cấp này, bầu trời xẹt qua một tia sáng, trong ánh sáng-một con quái vật mang hoa văn màu đen, thẳng tắp đập về phía con châu chấu đang nhảy lên.
Quái vật châu chấu đã nhảy lên giữa không trung muốn bắt Lý Lạc Lạc, lại linh mẫn kịp thời nhận ra nguy hiểm, nó vội vàng tráng sang bên cạnh, chật vật tránh khỏi tập kích đột ngột từ trên trời giáng xuống.
Lý Lạc Lạc bị dọa đến mất hồn, tuy rằng đã thoát khỏi miệng châu chấu nhưng lại bị quái vật hoa văn đen mang theo sóng khí thật lớn trực tiếp hất văng cơ thể nhỏ bé, lập tức té sấp xuống, hai chị em Hạ Phi cũng không khác gì nàng, cả đám ngã xuống gặm một miệng bùn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.