Chương 2: Những Giọt Nước Mắt Của Tháp Joy
ConflictOfHearts
24/02/2021
Có một lý do vì sao mà chỉ con người mới được ban cho khả năng cười và khóc. Chính là để xoa dịu bớt cảm xúc trong mỗi chúng ta. Vì nếu không, thì có gì khác biệt giữa nhân loại và những giống loài khác, như rồng, sói, hươu hay sư tử?
Ghost, con sói hai tuổi của tôi, nghiêng nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ đe dọa khi nghe tôi buộc tội nó là đồ hoang dã cứng đầu. Nhưng đó là sự thật. Mặc dù chúng tôi có cả một đàn sói con, và chúng tôi đều thân thiết với chúng như anh chị em ruột, chúng vẫn rất khác nhau. Khi Ghost ngày một to lớn và mạnh mẽ hơn, tôi phải vật lộn mới giữ được nó vào khuôn phép, còn không nó sẽ tấn công bất kỳ người lạ nào mà tôi cảm thấy không thích hay khó chịu. Bé sói Lady của Sansa vô cùng dịu dàng, thậm chí cả Nymeria của Arya, một con sói với bộ lông nâu luôn lấm lem bùn đất, cũng rất vui vẻ và hiếu động, không giống như Ghost của tôi.
Ghost rất khác biệt với các anh chị em của nó, cũng như tôi, nhưng không phải theo một cách đáng yêu mà mọi người muốn cưng nựng. Nó thường xuyên gầm gừ, cáu kỉnh, và đôi lúc tôi phải ra tay trấn áp thay vì xoa dịu nó. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, thì Ghost cũng không bao giờ khóc.
Jaime sẽ gọi những người đàn ông khóc là “lũ khốn”. Tôi chưa bao giờ trông thấy lãnh chúa Stark khóc, kể cả khi ông ngồi hàng giờ trong khu rừng thiêng, thì thầm lời xin lỗi với những người đã chết do đi theo ông tham chiến. Khi còn nhỏ, tôi và Robb thường lén lút trốn theo ông rồi xông ra hù dọa để khiến ông giật mình hay hoảng hốt, nhưng chúng tôi còn sợ hãi hơn cả khi nghe chất giọng khàn đục của ông lẩm nhẩm hàng trăm ngàn những cái tên của những người đã ngã xuống, vùi chôn thân xác nơi trận mạc từ rất lâu rồi ấy.
Cái giá của chiến tranh!
Tôi biết rằng nó đã tước đi một phần sinh mạng của bác tôi. Ông ấy không bao giờ cười nữa, ít nhất theo những gì tôi nhớ. Robb từng có lần nói “Đàn ông không khóc lóc như phụ nữ”. Chuyện đó thật ngớ ngẩn Tôi đoán chỉ là đàn ông giỏi che giấu điều đó hơn phụ nữ mà thôi. Tôi đã nhìn thấy Robb khóc cả trăm lần. Chỉ dạo gần đây, anh trai tôi mới bắt đầu bước đi thể ngực anh ấy được làm bằng giáp sắt, như thể nó sẽ không bao giờ khiến anh bị tổn thương, kể cả khi có một mũi tên gỉ sét nhắm vào tim anh ấy đi chăng nữa.
Tôi chẳng giả vờ rằng mình không thấy đau đớn. Tôi cũng có nỗi tức giận, ác tâm, những oán thù, và quan trọng hơn cả, cơn cuồng nộ. Đôi lúc, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là khóc, khi cảm nhận được toàn bộ những cảm xúc ấy cùng lúc đổ dồn xuống mình. Nhưng hôm nay, tôi đã thu hết can đảm và viết xuống tất cả suy nghĩ vào một cuộn giấy da.
Gửi hết thảy mọi điều ấy đến cho Đức Vua cha tôi. Ông ấy là người tước đoạt mẹ tôi khỏi gia đình của bà. Ông ấy đã sinh ra tôi. Ông ấy tham gia vào một cuộc chiến tranh dính líu đến tất cả các đại gia tộc. Và vì điều gì? Vì tôi! Chẳng phải thế sao? Chẳng phải đó là lý do khiến người dân cả phương Bắc đồng lòng ghét bỏ tôi đến thế ư? Nhưng rồi ông ấy lại bỏ mặc tôi ở nơi này, như thể hoàn toàn quên lãng mất sự tồn tại của tôi. Trong suốt mười sáu năm qua, tôi đã luôn chờ đợi dù chỉ một bức thư của cha gửi cho tôi, hỏi thăm xem liệu tôi có đang sống tốt hay không. Tôi chưa bao giờ quên gửi thư cho ông ấy, hay cho các anh chị cùng cha khác mẹ của mình, hy vọng một ngày nào đó họ sẽ nhớ đến tôi mà hồi âm lại. Nhưng tôi chưa từng nhận được bất cứ một thứ gì gửi đi từ thủ phủ của vương quốc trong suốt bằng ấy năm trời.
Đôi lúc, thật xấu hổ khi nghĩ cứ về việc tôi là người van nài họ nhìn đến tôi thế nào. Nhưng không phải bây giờ nữa. Đây sẽ là bức thư cuối cùng, và tôi sẽ quên đi việc mình có một gia đình, nếu như Vua Rhaegar quên chuyện gửi một lời hồi đáp cho tôi.
Khi Ghost hất đầu về phía cửa, đánh hơi được sắp có người đến, tôi phải trừng mắt với nó để con sói lại không đâm sầm vào người kia. Già Nan và Hodor đã bị nó vật ngã không biết bao nhiêu lần, và tôi không tìm thêm được lời bào chữa nào để khiến họ im lặng nữa. Ghost cúi đầu xuống vẻ tức giận và ra ngồi một góc phía sau tôi khi cánh cửa mở ra. “Chị định không mặc gì như vậy mà diễu hành vào đại sảnh à?”. Là em họ Sansa, cô bé bật cười khúc khích khi nhìn thấy cơ thể quấn mỗi tấm chăn của tôi.
“Chị có thể làm thế chỉ để khiến mẹ em kinh hoảng đấy”.
Sansa cau mày, trừng mắt với tôi hệt như cái cách tôi trừng mắt nhìn lũ sói. “Septa nói chúng ta không được đến muộn giờ và không được phép lười biếng. Sao chị không mặc đồ vào đi?”.
“Em mượn cô hầu gái của chị, Sansa. Chị phải là người lên án em mới đúng”.
Sansa mỉm cười, không lộ răng một chút nào. Một nụ cười hoàn hảo vừa đủ như những gì Septa dạy chúng tôi trong những buổi học về lễ nghi, phép tắc. Nhưng chẳng có gì phù hợp lễ nghi ở tôi cả. “Em xin lỗi. Em khiến cô ấy gặp rắc rối quá và cô ấy đã bỏ đi mất rồi”. Sansa đỏ mặt và bước tới chọn một chiếc váy mà vốn tôi dùng để làm đồ thử độc. “Ôi, chị làm hỏng nó rồi”. Em ấy rụt người lại khi nhìn thấy mực lấm lém một mép váy. Tôi cởi bỏ tấm chăn len và cuộn nó thành một đống trong góc giường.
“Chất lỏng sẽ chuyển sang màu đỏ nếu vải bị tẩm độc”. Tôi lầm bầm, và gương mặt Sansa hiện lên vẻ bối rối như muốn hỏi tại sao tôi lại phải làm như vậy. Nó đã trở thành một thói quen của tôi, luôn ở trong trạng thái chuẩn bị trước. Tôi vẫn thường đưa thức ăn của mình cho lũ quạ đậu bên ngoài cửa sổ phòng để chúng thử độc trước khi dùng nó. Tôi không muốn lại bị đầu độc nữa. Nhưng thay vì giải thích những chuyện đó với cô em họ, tôi bắt đầu buộc dây áo corset của mình, và Sansa bước tới giúp tôi. “Vậy, nói chị nghe, em đã làm gì với Mya thế?”.
Sansa bây giờ đã tròn mười bốn tuổi, và mỗi lần con bé đỏ mặt, tôi lại cảm thấy ái ngại với bản thân vì tôi chẳng thể cảm thấy chút hổ thẹn nào bên trong mình về bất cứ điều gì. Mọi thứ đều thật tự nhiên với Sansa, em ấy hòa hợp với nơi này, như thể em được sinh ra để dành cho nó vậy, không giống như tôi. Và tôi có nói là em ấy xinh đẹp thế nào chưa? Với mái tóc dày hung hung đỏ cùng đôi mắt mang màu trời xanh biếc, chất giọng dịu dàng và nụ cười đáng yêu, ở em ấy hội tụ tất cả những gì mà mọi gã đàn ông luôn mong muốn ở một người phụ nữ.
“Ồ, cũng chẳng có gì cả”. Sansa khăng khăng. “Mya nói cô ấy có quen biết ngài Waymar Royce, nên em chỉ cho cô ấy gặp và chào hỏi anh ta. Mặc dù cô ấy cũng hứa là sẽ bảo Ser Waymar đừng gia nhập Đội Tuần Đêm nữa và ngỏ lời cầu hôn với em”. Sansa nuốt nước bọt khi con bé buộc chặt dây váy giúp tôi, gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt hẳn đi. “Cô ấy sẽ không nói đâu? Phải không ạ? Mẹ sẽ giết em mất nếu bà ấy biết em nói điều thô tục như vậy”.
Thô tục? Chỉ vì chút nịnh nọt với một chàng trai sao? Tôi khịt mũi, lắc lắc đầu. Mya là một người rất có chính kiến và không ai hay điều gì có thể cản được một khi cô ấy đặt tâm trí vào chuyện gì đó. Bên cạnh ấy, phu nhân Stark sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương Sansa. Con bé quá hoàn hảo, chẳng ai có thể ghét bỏ cả, kể cả tôi. Tôi chỉ có thể ghen tỵ với em ấy, nhưng không thể nào ghét được.
“Tôi sẽ không làm thế đâu, thưa tiểu thư”. Mya bước vào phòng tôi, với một tiếng cười sang sảng chỉ thuộc về mình cô ấy. Ghost nhảy chồm lên Mya, nhưng không giống những người khác, cô ấy vật ngã con sói của tôi xuống sàn, vỗ nhẹ lên đầu nó, và Ghost rụt người khỏi cô ấy. Sansa run rẩy, hai tay ôm lấy khuôn miệng mím chặt. Mya chỉ bật cười. “Đừng lo tiểu thư Sansa. Ghost vẫn hay chơi đùa với tôi như vậy đó. Nó không cố ý làm tôi bị thương đâu”.
Tôi hoài nghi điều ấy, nhưng Mya chưa bao giờ là một người nhút nhát cả, vậy nên tôi đoán là Ghost học được cách hòa hợp với cô gái này.
“Cô đã đưa bức thư cho Lãnh chúa Stark chưa?”. Mya hỏi tôi.
“Rồi! Tôi còn nói với bác ấy rằng đây sẽ là lá thư cuối cùng tôi gửi cho cha tôi, và nếu ông ấy từ chối hồi đáp, tôi sẽ không bao giờ gửi thêm một bức nào nữa”. Tôi kiên quyết nói.
“Chà, hãy để chúng ta hứa hẹn mỗi thời điểm một lần nhé. Cả hai ta đều biết cô chẳng giữ lời chút nào cả. Cô nói dối nhiều như đi vệ sinh vậy”. Mya cố nén lại một tiếng cười khùng khục, và tôi cũng tham gia vào trò đùa của cô ấy. Sansa thì trố mắt nhìn qua lại gương mặt kỳ quái của hai người bọn tôi. Có lẽ bởi vì cả tôi và Mya đều sinh ra với thân phận con hoang, và Sansa thì không thực sự hiểu rõ về chuyện ấy lắm. Trên thực tế, nếu như không phải vì tôi là một Công chúa, có lẽ con bé cũng chả buồn nói chuyện với tôi. Mặc dù đáng lẽ nên cảm thấy xấu hổ, nhưng khi còn nhỏ, tôi đã từng vô cùng tự hào kể cho con bé nghe những câu chuyện về cuộc biến loạn năm xưa, rằng cha tôi đã giành chiến thắng như thế nào. Và Sansa thường cuộn người nép vào tôi với đôi mắt mơ màng nói “Em không muốn gì hơn ngoài việc trở thành một Công chúa”.
“Làm thế nào mà cô quen Ser Royce thế?”. Tôi hỏi Mya, vẫn đang phân vân xem liệu có nên đến tham dự buổi tiệc tối nay không. Các lãnh chúa xứ Vale cũng không vui vẻ gì hơn so với các lãnh chúa phương Bắc cho lắm.
“Tôi từng sống ở Eyrie một thời gian trước khi bác cô đưa tôi tới đây”.
Với mái tóc đen và bờ vai rộng, Mya có vẻ ngoài trông rất dữ dội, và có lời đồn rằng cô ấy là con hoang của một lãnh chúa quý tộc nào đó. Tôi không biết đó là ai. Bốn năm trước, Ned Stark đưa cô ấy tới Winterfell. Và bởi vì tôi là một người cô độc, lặng lẽ, thường xuyên la hét với Jaime, tôi đoán là ông ấy nghĩ tôi cần có một người bạn đồng hành tốt hơn.
“Các cô tốt nhất là nhanh chân lên, chú của hai người có mang quà đặc biệt về cho cô đấy”. Mya khoát tay.
“Chú ư?”. Tôi hỏi, những ngón tay đan vào nhau bứt rứt. Tôi đã không biết là chú Benjen đang trên đường quay lại Winterfell. Và nếu chú ấy tới đây để lấy thêm ngựa và vật dụng cần thiết, có khả năng chú ấy sẽ mang theo một người đồng hành mà tôi chẳng muốn để mắt đến. Thông thường, tôi vẫn luôn bỏ qua những bữa ăn tối hay buổi tiệc nhỏ như thế này, chỉ để cứu lấy mặt mũi của mình, và tôi có thể tiếp tục trốn tránh nó bây giờ.
Nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi. Quá mệt mỏi vì phải bỏ chạy và ẩn mình. Tôi không thể che giấu mãi nữa. Và vì thế, lần này tôi quyết định thẳng bước đi đến đại sảnh lâu đài, cằm ngẩng cao và giữ cho khuôn ngực mình thẳng đứng như thể sắp chống chọi với một cơn thủy triều khủng khiếp kéo đến.
=======
Những khuôn mặt cau có, những cái trừng mắt và sự câm lặng tăm tối dường như bao trùm khắp dãy bàn, ngoại trừ tiếng húp súp hầm lỗ mãng phát ra từ phía Ser Jaime.
“Và nói ta nghe xem, ngươi định bảo vệ Tường Thành chống lại cái gì?”. Jaime lên tiếng móc mỉa.
“Lũ dân du mục…”. Ser Waymar trả lời, vẻ ảm đạm.
“Ồ, thế mà ta đã lo lắng rằng các ngươi sẽ phải chiến đấu chống lại lũ quái Bóng Trắng trên lưng mấy con nhện băng khổng lồ và binh đoàn xác chết cơ đấy”. Jaime khịt mũi, quay trở lại với món súp của gã, tâm trạng tươi tỉnh hơn hẳn phần còn lại trong căn phòng. Gương mặt của lãnh chúa trẻ tuổi vặn vẹo lại thành những đường nét kỳ quặc khi nghe những lời sỉ nhục dành cho mình.
“Và niềm vinh dự to lớn nào mà đứa con trai của Tywin Lannister mang đến đây?”. Ser Waymar bật cười khùng khục, đôi mắt của hắn chĩa về phía tôi. “Lần gần đây nhất ta nghe được, thì việc nấp sau váy đàn bà chẳng phải là hành động gì vĩ đại hơn phục vụ tại Tường Thành đâu”.
Tôi quyết định là mình không ưa thằng cha này. Sự ngạo mạn của hắn quá lộ liễu, và Lãnh chúa Stark hắng giọng, đưa ra một lời cảnh cáo lịch sự tới Ser Waymar nên thu cái đuôi giữa hai chân hắn lại.
Dù vậy, chẳng điều gì bác tôi nói có thể khiến Jaime ngậm miệng. “Sửa lại lời của người đi. Ta không nấp sau váy đàn bà. Nó là váy của thiếu nữ. Và cô gái này hoàn toàn có khả năng biến ngươi thành một ả đàn bà, bằng cách cắt phăng của quý của ngươi, nếu người còn dám mở mồm sỉ nhục một thành viên của hoàng tộc thêm lần nữa”.
Sansa thở hổn hển khi nghe ngôn từ thô tục của gã. Tôi đã quá quen với nó nên chẳng cảm thấy có gì khác biệt cả. Arya thì ngửa đầu ra sau ghế cười lớn, trong khi phu nhân Catelyn liếc mắt đầy đe dọa về phía tôi.
Tôi sợ bà ta. Người đàn bà đó có khả năng thiêu rụi tôi, và hôm nay không phải một ngày thích hợp để khiến bà ta xù lông lên. Không, khi mà em trai của bà ta ngồi đó, trong tấm áo choàng đen như màn đêm với bông tuyết vương đầy trên ấy, một hình ảnh khiến cho tất cả ngồi ở đây nhớ lại gia tộc Tully của bà ta đã đánh mất những gì vì tôi. Có lẽ tôi nên nghe theo bản năng của mình và ở lại trong phòng, bầu bạn với Mya hơn là đến chỗ này.
“Ngươi dám thách đấu với ta sao”. Ser Royce trẻ tuổi nổi cáu.
“Ta thách ngươi dám đấu với Công chúa. Nếu ta rút kiếm ra, Đội Tuần Đêm sẽ mất đi một tên lính để đấu với đám du mục cáu kỉnh. Khi ngươi có thêm dũng khí, hãy nói ta biết. Ta thậm chí sẽ bảo Công chúa tha mạng cho ngươi”. Jaime mỉa mai, vẫn trong tâm trạng đầy hứng thú, cái tính tự mãn của gã khiến tôi thấy mệt mỏi. Có lẽ gây phiền phức tới tất cả các lãnh chúa làm khách ở Winterfell là thú vui tiêu khiển của gã.
“Đủ rồi”. Lãnh chúa Stark gầm lên, chất giọng gay gắt, sắc bén của ông như thổi một hơi nóng khắc nghiệt vào cả dãy bàn. “Ta không chấp nhận những lời nói thô tục và những kẻ không có danh dự tại bàn ăn của ta”. Cái nhìn cháy rực của ông bắn về phía Jaime.
Có lẽ nhiều người không nhìn ra, nhưng tôi vẫn thường nhận thấy có một cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người đàn ông này, hai người mang sứ mệnh bảo hộ cho tôi lớn lên. Và Jaime thường tỏ vẻ khó chịu mỗi khi Ned Stark đi lướt qua gã.
“Danh dự?”. Ser Jaime bật ra từ đó như thể nếm độc trên lưỡi mình, và lần đầu tiên trong đời, tôi muốn gã tiếp tục khiêu khích những kẻ khác như vậy. Có vài thứ đã xảy ra giữa hai chúng tôi trong tháng qua, kể từ khi gã thú nhận rằng chỉ đang cố giúp đỡ tôi theo cách riêng của gã. Dù tệ hay tốt nhất, thì tôi cũng dần yêu mến những ký ức giữa gã và tôi. Để ngồi trong đại sảnh này của Lãnh chúa Stark và phun ra những lời độc dược chĩa về phía gã có lẽ không phải là cách tốt nhất để giữ yên vị cổ trên đầu mình. Jaime bật cười như một kẻ điên. “Vậy ngươi thì có danh dự đến thế nào, với cái miệng ngậm đầy những lời dối trá đó, hả Lãnh chúa Stark?”. Gã liếc mắt về phía tôi. “Một ngày nào đó, khi sự thật được tiết lộ, ta sẽ chiến đấu với cái lòng danh dự không thể chịu đựng nổi của ngươi”.
Gã bỏ đi, xô đẩy và ném ghế ngã lăn trên sàn, còn tôi thì ngồi yên lặng nhấm nháp mẩu cuối cùng của miếng bánh mật ong, cố làm mình trở nên vô hình nhất có thể giữa những thành viên trong gia tộc của mẹ. Không ai đặt câu hỏi về sự vắng mặt của Ser Jamie. Trên thực tế, bữa tiệc vẫn tiếp diễn như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra ngay trước mặt Lãnh chúa của tòa lâu đài.
Không giống như họ, tôi thấy mình khó mà tập trung vào những món ăn nữa. Tôi chỉ mang đến sự ủ dột, buồn bã cho nơi đây. Có lẽ tôi đúng là một đứa con gái bị nguyền rủa, mang sự hủy diệt đến với thế giới này. Làm sao mà phu nhân Stark có thể ngồi ăn cùng bàn với tôi và vẫn cảm thấy dễ chịu khi gia tộc nhà bà ta đã bị vùi dập dưới gót chân của hoàng tộc?
Tôi nhìn lên Ser Edmure Tully, người vẫn đang sôi nổi trò chuyện cùng Robb, đôi mắt anh ta sáng lấp lánh khi kể về một chuyến hành quân xa tới phía Bắc cùng đồng đội của mình. Lẽ ra anh ta đã có thể trở thành Lãnh chúa Edmure, nếu Đức Vua cha tôi là người bại trận trong cuộc biến loạn năm đó. Vì tội phản loạn chống lại triều đình, gia tộc Tully đã bị buộc phải từ bỏ đất đai và tước hiệu. Nhà Darry, một gia tộc trung thành với hoàng gia đã được phong làm Lãnh chúa bảo hộ của vùng Riverrun, thay thế vị trí của nhà Tully trước đây.
Ser Edmure bị gửi tới Tường Thành và sung vào làm lính cho Đội Tuần Đêm bốn năm trước, khi anh ta chỉ mới mười lăm tuổi, để không xảy ra bất cứ tranh chấp nào trong tương lai giữa các gia tộc.
Phu nhân Catelyn không bao giờ tha thứ cho tôi vì điều đó. Tôi cho rằng tôi cũng không đáng được tha thứ. Tất cả các lãnh chúa tham gia nổi loạn đều mất hết đất đai, lâu đài và tước vị của họ sau khi chiến tranh kết thúc. Đó là cách mà thế giới này vận hành. Phương Bắc được tha thứ, vì nhà Stark là một gia tộc có lịch sử lâu đời trên tám nghìn năm, điều đó có nghĩa là chiến tranh vẫn có thể tiếp diễn trong nhiều thế hệ nữa, để lập lại hòa bình trên những vùng đất này.
Một phần bí mật trong tôi ước rằng Vua Rhaegar không muốn làm tổn hại đến gia tộc của người phụ nữ mà ông yêu, vì điều dó khiến cho cha mẹ tôi trông giống như những người tình được định mệnh sắp đặt và sẽ sống mãi tới hàng ngàn năm sau dưới ngòi bút lịch sử. Nhưng điều đó thật ngốc nghếch. Con người không sống vì tình yêu. Con người sống vì khát khao quyền lực. Và tôi thì bất lực như đốm lửa tàn trong tuyết lạnh chết chóc.
Nhún chân và cúi đầu xuống trong một cử chỉ khẽ khàng, tôi xin phép được rời khỏi bàn ăn. Thật không đúng lễ nghi khi một tiểu thư rời đi giữa bữa ăn như vậy, và nếu Septa nhìn thấy hành động này của tôi, bà ta có thể khiến tôi gặp phiền phức tới chết. Mặc dù cũng chả phải là tôi bận tậm gì đến bà ta.
Ngay lúc bước ra khỏi cánh cửa của đại sảnh, khi tôi quay lại, đôi mắt xám của Lãnh chúa Stark hướng thẳng về phía tôi. Tôi chưa bao giờ thấy ông ấy phát ốm vì tội lỗi đến như vậy. Có thứ gì đó trong ngực như bị ép lại, và tôi phải vật lộn trên đôi chân mình trong lúc chạy thẳng về phía sân tập, nơi Jaime đang ngồi một mình trên mỏm đá, như thể gã đang chờ tôi đến tra hỏi.
Khi đôi mắt màu ngọc lục bảo lấp lánh của Jaime ngước lên, tôi gần ước bản thân đã không nhìn thấy gương mặt ám ảnh, nhuốm đầy tội lỗi của Lãnh chúa Stark lúc ấy.
“Nghe này!”. Jaime giơ tay, cố gắng trấn an tôi. “Cô biết ta rồi đấy. Cô biết là ta thích chọc ngoáy kẻ khác thế nào. Thằng nhóc Royce quá tự mãn và ta chỉ khiến nó ngã ngựa một chút thôi. Không gì hơn”.
Tôi gật đầu, gần như đã tin lời của hắn, nhưng linh cảm trong tôi không cho phép để chuyện này trôi đi. “Tại sao ông lại được lệnh đi theo bảo vệ ta?”.
Ser Jaime Lannister chớp chớp mắt, chút mờ nhạt của niềm kiêu hãnh và cái tôi phai đi nhường chỗ cho sự hung tàn thuần túy. Gã không trả lời, và cũng chẳng buồn cố gắng đưa ra một lời giải thích. “Để bảo vệ cô”. Gã nói bằng giọng yếu ớt.
“Nhưng tại sao lại là ông? Tại sao cha ta phải gửi ông tới đây để bảo vệ ta?”. Câu hỏi này thật lố bịch. Ser Jaime là một thành viên của đội Cận Vệ Vương, và Đức Vua cha tôi là người đưa ra quyết định gã sẽ phải làm nhiệm vụ gì, cũng là một trong những lý do vì sao Jaime không hề ngại ngần trong việc gây chiến với bác tôi ngay ở đại sảnh lâu đài của ông ấy. Jaime chỉ phục tùng mệnh lệnh của Vua Rhaegar, không phải Lãnh chúa Stark.
“Đó là một phần của sự trừng phạt”. Ser Jaime trả lời. “Như ông bác ngọt ngào của cô đã nói, ta là một kẻ không có danh dự, Lyarra. Ta đã giết vị Vua mà ta đã thề sẽ bảo vệ, và những người lính trung thành của cha cô đã tìm ra ta trước những kẻ khác. Trong lần phán xét cuối cùng, ông ấy đã ra lệnh cho ta rời đi cùng cô tới phương Bắc, và ở lại nơi này bảo vệ cô”.
Gã đang nói về Vua Điên – ông nội của tôi sao? Tôi chưa bao giờ trông thấy Jaime đau buồn, cũng chưa bao giờ nhìn thấy gã khóc. Tôi chưa bao giờ biết gã có khả năng nhỏ dù chỉ một giọt nước mắt, cũng như việc gã quẫn trí, ám ảnh thế nào vì đã giết một kẻ điên. Gã luôn có vẻ ngoài kiêu căng, ích kỷ, và ngu ngốc, nhưng chưa bao giờ là yếu đuối. Khi tôi kéo những ngón tay mình và ép vào lòng bàn tay gã, Jaime bật khóc, trông tổn thương hơn bao giờ hết.
“Ta đã thất bại trong việc giữ lời thề và bị gửi tới đây như một đòn trừng phạt”. Tôi không biết phải nói gì, cũng không hiểu vì sao gã lại thổ lộ hết những điều này với tôi. Tôi đoán có lẽ là vì gã quá cô độc và sợ hãi ở đây, cảm thấy tội lỗi vì những tội ác mà mình đã gây ra. “Vua Điên đe dọa sẽ thiêu rụi cả thành phố trước khi cha cô đến. Nó đã quá muộn, và tất cả mọi người có thể phải chết…”.
Tôi có thể nghe thấy những tiếng nấc của gã. Tôi giữ đầu Jaime vào sát lòng mình, và gã nhuộm đẫm lớp vải áo của tôi bằng những giọt nước mắt mặn chát. Gã là một người thầy liều lĩnh, nhưng tôi vẫn tự hào vì là một học trò của gã. Gã đã dạy tôi bằng niềm đam mê, mặc dù đôi lần tôi đã bị nó thiêu cháy. Gã đã chế giễu tôi tới chết, mặc dù tôi chẳng bao giờ hiểu vì sao gã không thể hòa hợp với những kẻ khác, những kẻ cũng luôn khinh ghét và chế giễu tôi. “Ông đã làm việc đúng đắn, Ser Jaime”.
Gã lắc đầu, gần như không tin vào lời nói này, nhưng tôi không buông gã ra. Không có nhiều người trên thế gian này mà tôi có thể tin tưởng. Rất ít. Ít nhất trong số ít có thể.
“Lãnh chúa Stark có biết vì sao ông được gửi đến đây không?”. Tôi hỏi. Nếu không ai biết, Jaime cũng không cần phải nhấn chìm mình trong nỗi sợ hãi và thống khổ đến vậy.
Jaime bật cười, ánh hào quang cũ của gã đã quay lại. “Đương nhiên là hắn biết. Ít nhất là có thể đoán ra được. Chỉ có thằng ngu mới tin rằng thứ đâm chết ông nội cô là Ngai Sắt kia, trong khi ta là kẻ duy nhất có mặt trong phòng thiết triều để bảo vệ ông ta lúc ấy”.
Tôi chỉ có thể gật đầu, cảm thấy buồn nôn hơn. Hình ảnh ông nội điên thiêu chết ông ngoại là thứ cuối cùng tôi muốn nhìn thấy. Những gì Jaime không nói nốt là – cha tôi đã gửi gã tới phương Bắc này, giống như gửi đi một tù nhân. Tất cả đều biết rõ gia tộc Lannister đã không hề tham gia vào cuộc biến loạn ngay từ đầu, mà ẩn mình chờ đợi cho đến khi xác định được phe chiến thắng. Có lẽ việc Jaime bị gửi tới phương Bắc, cũng là để cách để khiến Lãnh chúa Tywin Lannister luôn trong tình thế bị đe dọa bằng mạng sống của con trai ông ta, và sẽ không bao giờ dám phát động chiến tranh chống lại triều đình. Điều này khiến cuộc đời Jaime trông có vẻ còn thê thảm hơn cả tôi. Đánh mất tất cả mọi thứ chỉ vì đã làm một việc đúng đắn. Cảm giác kinh hoảng quặn thắt lại trong bụng và tôi siết chặt tay gã. “Ông sẽ nói cho ta biết sự thật chứ?”.
“Một câu hỏi rất tốn kém đấy, Công chúa”.
“Ta sẽ trả cái giá đó”. Tôi nói và gã nhăn mặt lại. “Lãnh chúa Stark đang che giấu ta điều gì?”.
“Hắn nghĩ hắn đang cứu rỗi cô. Hắn nghĩ hắn đang bảo vệ cô”.
“Khỏi ai?”.
Gã không cần phải trả lời, vì tôi đã nhìn thấy điều ấy trong đôi mắt tội lỗi kia. Gác lại những suy nghĩ về cơn giận dữ của mình đối với Ned Stark, tôi nắm chặt lấy đôi bàn tay đông cứng của Jaime và tập trung vào gã.
“Ông sẽ kể cho ta nghe về King’s Landing chứ?”. Tôi nói, tự hỏi bác tôi đã làm điều gì nhân danh sự bảo hộ dành cho tôi của ông ấy.
“Cô sống ở đây vẫn tốt hơn là trong cái thành phố thối rữa đó, Công chúa!”. Gã nói, nhưng vẫn kể cho tôi nghe mọi điều mà gã nhớ về Đức Vua cha tôi, về Vương hậu Elia hay Công chúa Rhaenys, Thái tử Aegon. Và tôi quyết định rằng mình sẽ đi tới cái Vương đô thối nát ấy, cho dù thế nào đi chăng nữa."
Ghost, con sói hai tuổi của tôi, nghiêng nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ đe dọa khi nghe tôi buộc tội nó là đồ hoang dã cứng đầu. Nhưng đó là sự thật. Mặc dù chúng tôi có cả một đàn sói con, và chúng tôi đều thân thiết với chúng như anh chị em ruột, chúng vẫn rất khác nhau. Khi Ghost ngày một to lớn và mạnh mẽ hơn, tôi phải vật lộn mới giữ được nó vào khuôn phép, còn không nó sẽ tấn công bất kỳ người lạ nào mà tôi cảm thấy không thích hay khó chịu. Bé sói Lady của Sansa vô cùng dịu dàng, thậm chí cả Nymeria của Arya, một con sói với bộ lông nâu luôn lấm lem bùn đất, cũng rất vui vẻ và hiếu động, không giống như Ghost của tôi.
Ghost rất khác biệt với các anh chị em của nó, cũng như tôi, nhưng không phải theo một cách đáng yêu mà mọi người muốn cưng nựng. Nó thường xuyên gầm gừ, cáu kỉnh, và đôi lúc tôi phải ra tay trấn áp thay vì xoa dịu nó. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, thì Ghost cũng không bao giờ khóc.
Jaime sẽ gọi những người đàn ông khóc là “lũ khốn”. Tôi chưa bao giờ trông thấy lãnh chúa Stark khóc, kể cả khi ông ngồi hàng giờ trong khu rừng thiêng, thì thầm lời xin lỗi với những người đã chết do đi theo ông tham chiến. Khi còn nhỏ, tôi và Robb thường lén lút trốn theo ông rồi xông ra hù dọa để khiến ông giật mình hay hoảng hốt, nhưng chúng tôi còn sợ hãi hơn cả khi nghe chất giọng khàn đục của ông lẩm nhẩm hàng trăm ngàn những cái tên của những người đã ngã xuống, vùi chôn thân xác nơi trận mạc từ rất lâu rồi ấy.
Cái giá của chiến tranh!
Tôi biết rằng nó đã tước đi một phần sinh mạng của bác tôi. Ông ấy không bao giờ cười nữa, ít nhất theo những gì tôi nhớ. Robb từng có lần nói “Đàn ông không khóc lóc như phụ nữ”. Chuyện đó thật ngớ ngẩn Tôi đoán chỉ là đàn ông giỏi che giấu điều đó hơn phụ nữ mà thôi. Tôi đã nhìn thấy Robb khóc cả trăm lần. Chỉ dạo gần đây, anh trai tôi mới bắt đầu bước đi thể ngực anh ấy được làm bằng giáp sắt, như thể nó sẽ không bao giờ khiến anh bị tổn thương, kể cả khi có một mũi tên gỉ sét nhắm vào tim anh ấy đi chăng nữa.
Tôi chẳng giả vờ rằng mình không thấy đau đớn. Tôi cũng có nỗi tức giận, ác tâm, những oán thù, và quan trọng hơn cả, cơn cuồng nộ. Đôi lúc, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là khóc, khi cảm nhận được toàn bộ những cảm xúc ấy cùng lúc đổ dồn xuống mình. Nhưng hôm nay, tôi đã thu hết can đảm và viết xuống tất cả suy nghĩ vào một cuộn giấy da.
Gửi hết thảy mọi điều ấy đến cho Đức Vua cha tôi. Ông ấy là người tước đoạt mẹ tôi khỏi gia đình của bà. Ông ấy đã sinh ra tôi. Ông ấy tham gia vào một cuộc chiến tranh dính líu đến tất cả các đại gia tộc. Và vì điều gì? Vì tôi! Chẳng phải thế sao? Chẳng phải đó là lý do khiến người dân cả phương Bắc đồng lòng ghét bỏ tôi đến thế ư? Nhưng rồi ông ấy lại bỏ mặc tôi ở nơi này, như thể hoàn toàn quên lãng mất sự tồn tại của tôi. Trong suốt mười sáu năm qua, tôi đã luôn chờ đợi dù chỉ một bức thư của cha gửi cho tôi, hỏi thăm xem liệu tôi có đang sống tốt hay không. Tôi chưa bao giờ quên gửi thư cho ông ấy, hay cho các anh chị cùng cha khác mẹ của mình, hy vọng một ngày nào đó họ sẽ nhớ đến tôi mà hồi âm lại. Nhưng tôi chưa từng nhận được bất cứ một thứ gì gửi đi từ thủ phủ của vương quốc trong suốt bằng ấy năm trời.
Đôi lúc, thật xấu hổ khi nghĩ cứ về việc tôi là người van nài họ nhìn đến tôi thế nào. Nhưng không phải bây giờ nữa. Đây sẽ là bức thư cuối cùng, và tôi sẽ quên đi việc mình có một gia đình, nếu như Vua Rhaegar quên chuyện gửi một lời hồi đáp cho tôi.
Khi Ghost hất đầu về phía cửa, đánh hơi được sắp có người đến, tôi phải trừng mắt với nó để con sói lại không đâm sầm vào người kia. Già Nan và Hodor đã bị nó vật ngã không biết bao nhiêu lần, và tôi không tìm thêm được lời bào chữa nào để khiến họ im lặng nữa. Ghost cúi đầu xuống vẻ tức giận và ra ngồi một góc phía sau tôi khi cánh cửa mở ra. “Chị định không mặc gì như vậy mà diễu hành vào đại sảnh à?”. Là em họ Sansa, cô bé bật cười khúc khích khi nhìn thấy cơ thể quấn mỗi tấm chăn của tôi.
“Chị có thể làm thế chỉ để khiến mẹ em kinh hoảng đấy”.
Sansa cau mày, trừng mắt với tôi hệt như cái cách tôi trừng mắt nhìn lũ sói. “Septa nói chúng ta không được đến muộn giờ và không được phép lười biếng. Sao chị không mặc đồ vào đi?”.
“Em mượn cô hầu gái của chị, Sansa. Chị phải là người lên án em mới đúng”.
Sansa mỉm cười, không lộ răng một chút nào. Một nụ cười hoàn hảo vừa đủ như những gì Septa dạy chúng tôi trong những buổi học về lễ nghi, phép tắc. Nhưng chẳng có gì phù hợp lễ nghi ở tôi cả. “Em xin lỗi. Em khiến cô ấy gặp rắc rối quá và cô ấy đã bỏ đi mất rồi”. Sansa đỏ mặt và bước tới chọn một chiếc váy mà vốn tôi dùng để làm đồ thử độc. “Ôi, chị làm hỏng nó rồi”. Em ấy rụt người lại khi nhìn thấy mực lấm lém một mép váy. Tôi cởi bỏ tấm chăn len và cuộn nó thành một đống trong góc giường.
“Chất lỏng sẽ chuyển sang màu đỏ nếu vải bị tẩm độc”. Tôi lầm bầm, và gương mặt Sansa hiện lên vẻ bối rối như muốn hỏi tại sao tôi lại phải làm như vậy. Nó đã trở thành một thói quen của tôi, luôn ở trong trạng thái chuẩn bị trước. Tôi vẫn thường đưa thức ăn của mình cho lũ quạ đậu bên ngoài cửa sổ phòng để chúng thử độc trước khi dùng nó. Tôi không muốn lại bị đầu độc nữa. Nhưng thay vì giải thích những chuyện đó với cô em họ, tôi bắt đầu buộc dây áo corset của mình, và Sansa bước tới giúp tôi. “Vậy, nói chị nghe, em đã làm gì với Mya thế?”.
Sansa bây giờ đã tròn mười bốn tuổi, và mỗi lần con bé đỏ mặt, tôi lại cảm thấy ái ngại với bản thân vì tôi chẳng thể cảm thấy chút hổ thẹn nào bên trong mình về bất cứ điều gì. Mọi thứ đều thật tự nhiên với Sansa, em ấy hòa hợp với nơi này, như thể em được sinh ra để dành cho nó vậy, không giống như tôi. Và tôi có nói là em ấy xinh đẹp thế nào chưa? Với mái tóc dày hung hung đỏ cùng đôi mắt mang màu trời xanh biếc, chất giọng dịu dàng và nụ cười đáng yêu, ở em ấy hội tụ tất cả những gì mà mọi gã đàn ông luôn mong muốn ở một người phụ nữ.
“Ồ, cũng chẳng có gì cả”. Sansa khăng khăng. “Mya nói cô ấy có quen biết ngài Waymar Royce, nên em chỉ cho cô ấy gặp và chào hỏi anh ta. Mặc dù cô ấy cũng hứa là sẽ bảo Ser Waymar đừng gia nhập Đội Tuần Đêm nữa và ngỏ lời cầu hôn với em”. Sansa nuốt nước bọt khi con bé buộc chặt dây váy giúp tôi, gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt hẳn đi. “Cô ấy sẽ không nói đâu? Phải không ạ? Mẹ sẽ giết em mất nếu bà ấy biết em nói điều thô tục như vậy”.
Thô tục? Chỉ vì chút nịnh nọt với một chàng trai sao? Tôi khịt mũi, lắc lắc đầu. Mya là một người rất có chính kiến và không ai hay điều gì có thể cản được một khi cô ấy đặt tâm trí vào chuyện gì đó. Bên cạnh ấy, phu nhân Stark sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương Sansa. Con bé quá hoàn hảo, chẳng ai có thể ghét bỏ cả, kể cả tôi. Tôi chỉ có thể ghen tỵ với em ấy, nhưng không thể nào ghét được.
“Tôi sẽ không làm thế đâu, thưa tiểu thư”. Mya bước vào phòng tôi, với một tiếng cười sang sảng chỉ thuộc về mình cô ấy. Ghost nhảy chồm lên Mya, nhưng không giống những người khác, cô ấy vật ngã con sói của tôi xuống sàn, vỗ nhẹ lên đầu nó, và Ghost rụt người khỏi cô ấy. Sansa run rẩy, hai tay ôm lấy khuôn miệng mím chặt. Mya chỉ bật cười. “Đừng lo tiểu thư Sansa. Ghost vẫn hay chơi đùa với tôi như vậy đó. Nó không cố ý làm tôi bị thương đâu”.
Tôi hoài nghi điều ấy, nhưng Mya chưa bao giờ là một người nhút nhát cả, vậy nên tôi đoán là Ghost học được cách hòa hợp với cô gái này.
“Cô đã đưa bức thư cho Lãnh chúa Stark chưa?”. Mya hỏi tôi.
“Rồi! Tôi còn nói với bác ấy rằng đây sẽ là lá thư cuối cùng tôi gửi cho cha tôi, và nếu ông ấy từ chối hồi đáp, tôi sẽ không bao giờ gửi thêm một bức nào nữa”. Tôi kiên quyết nói.
“Chà, hãy để chúng ta hứa hẹn mỗi thời điểm một lần nhé. Cả hai ta đều biết cô chẳng giữ lời chút nào cả. Cô nói dối nhiều như đi vệ sinh vậy”. Mya cố nén lại một tiếng cười khùng khục, và tôi cũng tham gia vào trò đùa của cô ấy. Sansa thì trố mắt nhìn qua lại gương mặt kỳ quái của hai người bọn tôi. Có lẽ bởi vì cả tôi và Mya đều sinh ra với thân phận con hoang, và Sansa thì không thực sự hiểu rõ về chuyện ấy lắm. Trên thực tế, nếu như không phải vì tôi là một Công chúa, có lẽ con bé cũng chả buồn nói chuyện với tôi. Mặc dù đáng lẽ nên cảm thấy xấu hổ, nhưng khi còn nhỏ, tôi đã từng vô cùng tự hào kể cho con bé nghe những câu chuyện về cuộc biến loạn năm xưa, rằng cha tôi đã giành chiến thắng như thế nào. Và Sansa thường cuộn người nép vào tôi với đôi mắt mơ màng nói “Em không muốn gì hơn ngoài việc trở thành một Công chúa”.
“Làm thế nào mà cô quen Ser Royce thế?”. Tôi hỏi Mya, vẫn đang phân vân xem liệu có nên đến tham dự buổi tiệc tối nay không. Các lãnh chúa xứ Vale cũng không vui vẻ gì hơn so với các lãnh chúa phương Bắc cho lắm.
“Tôi từng sống ở Eyrie một thời gian trước khi bác cô đưa tôi tới đây”.
Với mái tóc đen và bờ vai rộng, Mya có vẻ ngoài trông rất dữ dội, và có lời đồn rằng cô ấy là con hoang của một lãnh chúa quý tộc nào đó. Tôi không biết đó là ai. Bốn năm trước, Ned Stark đưa cô ấy tới Winterfell. Và bởi vì tôi là một người cô độc, lặng lẽ, thường xuyên la hét với Jaime, tôi đoán là ông ấy nghĩ tôi cần có một người bạn đồng hành tốt hơn.
“Các cô tốt nhất là nhanh chân lên, chú của hai người có mang quà đặc biệt về cho cô đấy”. Mya khoát tay.
“Chú ư?”. Tôi hỏi, những ngón tay đan vào nhau bứt rứt. Tôi đã không biết là chú Benjen đang trên đường quay lại Winterfell. Và nếu chú ấy tới đây để lấy thêm ngựa và vật dụng cần thiết, có khả năng chú ấy sẽ mang theo một người đồng hành mà tôi chẳng muốn để mắt đến. Thông thường, tôi vẫn luôn bỏ qua những bữa ăn tối hay buổi tiệc nhỏ như thế này, chỉ để cứu lấy mặt mũi của mình, và tôi có thể tiếp tục trốn tránh nó bây giờ.
Nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi. Quá mệt mỏi vì phải bỏ chạy và ẩn mình. Tôi không thể che giấu mãi nữa. Và vì thế, lần này tôi quyết định thẳng bước đi đến đại sảnh lâu đài, cằm ngẩng cao và giữ cho khuôn ngực mình thẳng đứng như thể sắp chống chọi với một cơn thủy triều khủng khiếp kéo đến.
=======
Những khuôn mặt cau có, những cái trừng mắt và sự câm lặng tăm tối dường như bao trùm khắp dãy bàn, ngoại trừ tiếng húp súp hầm lỗ mãng phát ra từ phía Ser Jaime.
“Và nói ta nghe xem, ngươi định bảo vệ Tường Thành chống lại cái gì?”. Jaime lên tiếng móc mỉa.
“Lũ dân du mục…”. Ser Waymar trả lời, vẻ ảm đạm.
“Ồ, thế mà ta đã lo lắng rằng các ngươi sẽ phải chiến đấu chống lại lũ quái Bóng Trắng trên lưng mấy con nhện băng khổng lồ và binh đoàn xác chết cơ đấy”. Jaime khịt mũi, quay trở lại với món súp của gã, tâm trạng tươi tỉnh hơn hẳn phần còn lại trong căn phòng. Gương mặt của lãnh chúa trẻ tuổi vặn vẹo lại thành những đường nét kỳ quặc khi nghe những lời sỉ nhục dành cho mình.
“Và niềm vinh dự to lớn nào mà đứa con trai của Tywin Lannister mang đến đây?”. Ser Waymar bật cười khùng khục, đôi mắt của hắn chĩa về phía tôi. “Lần gần đây nhất ta nghe được, thì việc nấp sau váy đàn bà chẳng phải là hành động gì vĩ đại hơn phục vụ tại Tường Thành đâu”.
Tôi quyết định là mình không ưa thằng cha này. Sự ngạo mạn của hắn quá lộ liễu, và Lãnh chúa Stark hắng giọng, đưa ra một lời cảnh cáo lịch sự tới Ser Waymar nên thu cái đuôi giữa hai chân hắn lại.
Dù vậy, chẳng điều gì bác tôi nói có thể khiến Jaime ngậm miệng. “Sửa lại lời của người đi. Ta không nấp sau váy đàn bà. Nó là váy của thiếu nữ. Và cô gái này hoàn toàn có khả năng biến ngươi thành một ả đàn bà, bằng cách cắt phăng của quý của ngươi, nếu người còn dám mở mồm sỉ nhục một thành viên của hoàng tộc thêm lần nữa”.
Sansa thở hổn hển khi nghe ngôn từ thô tục của gã. Tôi đã quá quen với nó nên chẳng cảm thấy có gì khác biệt cả. Arya thì ngửa đầu ra sau ghế cười lớn, trong khi phu nhân Catelyn liếc mắt đầy đe dọa về phía tôi.
Tôi sợ bà ta. Người đàn bà đó có khả năng thiêu rụi tôi, và hôm nay không phải một ngày thích hợp để khiến bà ta xù lông lên. Không, khi mà em trai của bà ta ngồi đó, trong tấm áo choàng đen như màn đêm với bông tuyết vương đầy trên ấy, một hình ảnh khiến cho tất cả ngồi ở đây nhớ lại gia tộc Tully của bà ta đã đánh mất những gì vì tôi. Có lẽ tôi nên nghe theo bản năng của mình và ở lại trong phòng, bầu bạn với Mya hơn là đến chỗ này.
“Ngươi dám thách đấu với ta sao”. Ser Royce trẻ tuổi nổi cáu.
“Ta thách ngươi dám đấu với Công chúa. Nếu ta rút kiếm ra, Đội Tuần Đêm sẽ mất đi một tên lính để đấu với đám du mục cáu kỉnh. Khi ngươi có thêm dũng khí, hãy nói ta biết. Ta thậm chí sẽ bảo Công chúa tha mạng cho ngươi”. Jaime mỉa mai, vẫn trong tâm trạng đầy hứng thú, cái tính tự mãn của gã khiến tôi thấy mệt mỏi. Có lẽ gây phiền phức tới tất cả các lãnh chúa làm khách ở Winterfell là thú vui tiêu khiển của gã.
“Đủ rồi”. Lãnh chúa Stark gầm lên, chất giọng gay gắt, sắc bén của ông như thổi một hơi nóng khắc nghiệt vào cả dãy bàn. “Ta không chấp nhận những lời nói thô tục và những kẻ không có danh dự tại bàn ăn của ta”. Cái nhìn cháy rực của ông bắn về phía Jaime.
Có lẽ nhiều người không nhìn ra, nhưng tôi vẫn thường nhận thấy có một cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người đàn ông này, hai người mang sứ mệnh bảo hộ cho tôi lớn lên. Và Jaime thường tỏ vẻ khó chịu mỗi khi Ned Stark đi lướt qua gã.
“Danh dự?”. Ser Jaime bật ra từ đó như thể nếm độc trên lưỡi mình, và lần đầu tiên trong đời, tôi muốn gã tiếp tục khiêu khích những kẻ khác như vậy. Có vài thứ đã xảy ra giữa hai chúng tôi trong tháng qua, kể từ khi gã thú nhận rằng chỉ đang cố giúp đỡ tôi theo cách riêng của gã. Dù tệ hay tốt nhất, thì tôi cũng dần yêu mến những ký ức giữa gã và tôi. Để ngồi trong đại sảnh này của Lãnh chúa Stark và phun ra những lời độc dược chĩa về phía gã có lẽ không phải là cách tốt nhất để giữ yên vị cổ trên đầu mình. Jaime bật cười như một kẻ điên. “Vậy ngươi thì có danh dự đến thế nào, với cái miệng ngậm đầy những lời dối trá đó, hả Lãnh chúa Stark?”. Gã liếc mắt về phía tôi. “Một ngày nào đó, khi sự thật được tiết lộ, ta sẽ chiến đấu với cái lòng danh dự không thể chịu đựng nổi của ngươi”.
Gã bỏ đi, xô đẩy và ném ghế ngã lăn trên sàn, còn tôi thì ngồi yên lặng nhấm nháp mẩu cuối cùng của miếng bánh mật ong, cố làm mình trở nên vô hình nhất có thể giữa những thành viên trong gia tộc của mẹ. Không ai đặt câu hỏi về sự vắng mặt của Ser Jamie. Trên thực tế, bữa tiệc vẫn tiếp diễn như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra ngay trước mặt Lãnh chúa của tòa lâu đài.
Không giống như họ, tôi thấy mình khó mà tập trung vào những món ăn nữa. Tôi chỉ mang đến sự ủ dột, buồn bã cho nơi đây. Có lẽ tôi đúng là một đứa con gái bị nguyền rủa, mang sự hủy diệt đến với thế giới này. Làm sao mà phu nhân Stark có thể ngồi ăn cùng bàn với tôi và vẫn cảm thấy dễ chịu khi gia tộc nhà bà ta đã bị vùi dập dưới gót chân của hoàng tộc?
Tôi nhìn lên Ser Edmure Tully, người vẫn đang sôi nổi trò chuyện cùng Robb, đôi mắt anh ta sáng lấp lánh khi kể về một chuyến hành quân xa tới phía Bắc cùng đồng đội của mình. Lẽ ra anh ta đã có thể trở thành Lãnh chúa Edmure, nếu Đức Vua cha tôi là người bại trận trong cuộc biến loạn năm đó. Vì tội phản loạn chống lại triều đình, gia tộc Tully đã bị buộc phải từ bỏ đất đai và tước hiệu. Nhà Darry, một gia tộc trung thành với hoàng gia đã được phong làm Lãnh chúa bảo hộ của vùng Riverrun, thay thế vị trí của nhà Tully trước đây.
Ser Edmure bị gửi tới Tường Thành và sung vào làm lính cho Đội Tuần Đêm bốn năm trước, khi anh ta chỉ mới mười lăm tuổi, để không xảy ra bất cứ tranh chấp nào trong tương lai giữa các gia tộc.
Phu nhân Catelyn không bao giờ tha thứ cho tôi vì điều đó. Tôi cho rằng tôi cũng không đáng được tha thứ. Tất cả các lãnh chúa tham gia nổi loạn đều mất hết đất đai, lâu đài và tước vị của họ sau khi chiến tranh kết thúc. Đó là cách mà thế giới này vận hành. Phương Bắc được tha thứ, vì nhà Stark là một gia tộc có lịch sử lâu đời trên tám nghìn năm, điều đó có nghĩa là chiến tranh vẫn có thể tiếp diễn trong nhiều thế hệ nữa, để lập lại hòa bình trên những vùng đất này.
Một phần bí mật trong tôi ước rằng Vua Rhaegar không muốn làm tổn hại đến gia tộc của người phụ nữ mà ông yêu, vì điều dó khiến cho cha mẹ tôi trông giống như những người tình được định mệnh sắp đặt và sẽ sống mãi tới hàng ngàn năm sau dưới ngòi bút lịch sử. Nhưng điều đó thật ngốc nghếch. Con người không sống vì tình yêu. Con người sống vì khát khao quyền lực. Và tôi thì bất lực như đốm lửa tàn trong tuyết lạnh chết chóc.
Nhún chân và cúi đầu xuống trong một cử chỉ khẽ khàng, tôi xin phép được rời khỏi bàn ăn. Thật không đúng lễ nghi khi một tiểu thư rời đi giữa bữa ăn như vậy, và nếu Septa nhìn thấy hành động này của tôi, bà ta có thể khiến tôi gặp phiền phức tới chết. Mặc dù cũng chả phải là tôi bận tậm gì đến bà ta.
Ngay lúc bước ra khỏi cánh cửa của đại sảnh, khi tôi quay lại, đôi mắt xám của Lãnh chúa Stark hướng thẳng về phía tôi. Tôi chưa bao giờ thấy ông ấy phát ốm vì tội lỗi đến như vậy. Có thứ gì đó trong ngực như bị ép lại, và tôi phải vật lộn trên đôi chân mình trong lúc chạy thẳng về phía sân tập, nơi Jaime đang ngồi một mình trên mỏm đá, như thể gã đang chờ tôi đến tra hỏi.
Khi đôi mắt màu ngọc lục bảo lấp lánh của Jaime ngước lên, tôi gần ước bản thân đã không nhìn thấy gương mặt ám ảnh, nhuốm đầy tội lỗi của Lãnh chúa Stark lúc ấy.
“Nghe này!”. Jaime giơ tay, cố gắng trấn an tôi. “Cô biết ta rồi đấy. Cô biết là ta thích chọc ngoáy kẻ khác thế nào. Thằng nhóc Royce quá tự mãn và ta chỉ khiến nó ngã ngựa một chút thôi. Không gì hơn”.
Tôi gật đầu, gần như đã tin lời của hắn, nhưng linh cảm trong tôi không cho phép để chuyện này trôi đi. “Tại sao ông lại được lệnh đi theo bảo vệ ta?”.
Ser Jaime Lannister chớp chớp mắt, chút mờ nhạt của niềm kiêu hãnh và cái tôi phai đi nhường chỗ cho sự hung tàn thuần túy. Gã không trả lời, và cũng chẳng buồn cố gắng đưa ra một lời giải thích. “Để bảo vệ cô”. Gã nói bằng giọng yếu ớt.
“Nhưng tại sao lại là ông? Tại sao cha ta phải gửi ông tới đây để bảo vệ ta?”. Câu hỏi này thật lố bịch. Ser Jaime là một thành viên của đội Cận Vệ Vương, và Đức Vua cha tôi là người đưa ra quyết định gã sẽ phải làm nhiệm vụ gì, cũng là một trong những lý do vì sao Jaime không hề ngại ngần trong việc gây chiến với bác tôi ngay ở đại sảnh lâu đài của ông ấy. Jaime chỉ phục tùng mệnh lệnh của Vua Rhaegar, không phải Lãnh chúa Stark.
“Đó là một phần của sự trừng phạt”. Ser Jaime trả lời. “Như ông bác ngọt ngào của cô đã nói, ta là một kẻ không có danh dự, Lyarra. Ta đã giết vị Vua mà ta đã thề sẽ bảo vệ, và những người lính trung thành của cha cô đã tìm ra ta trước những kẻ khác. Trong lần phán xét cuối cùng, ông ấy đã ra lệnh cho ta rời đi cùng cô tới phương Bắc, và ở lại nơi này bảo vệ cô”.
Gã đang nói về Vua Điên – ông nội của tôi sao? Tôi chưa bao giờ trông thấy Jaime đau buồn, cũng chưa bao giờ nhìn thấy gã khóc. Tôi chưa bao giờ biết gã có khả năng nhỏ dù chỉ một giọt nước mắt, cũng như việc gã quẫn trí, ám ảnh thế nào vì đã giết một kẻ điên. Gã luôn có vẻ ngoài kiêu căng, ích kỷ, và ngu ngốc, nhưng chưa bao giờ là yếu đuối. Khi tôi kéo những ngón tay mình và ép vào lòng bàn tay gã, Jaime bật khóc, trông tổn thương hơn bao giờ hết.
“Ta đã thất bại trong việc giữ lời thề và bị gửi tới đây như một đòn trừng phạt”. Tôi không biết phải nói gì, cũng không hiểu vì sao gã lại thổ lộ hết những điều này với tôi. Tôi đoán có lẽ là vì gã quá cô độc và sợ hãi ở đây, cảm thấy tội lỗi vì những tội ác mà mình đã gây ra. “Vua Điên đe dọa sẽ thiêu rụi cả thành phố trước khi cha cô đến. Nó đã quá muộn, và tất cả mọi người có thể phải chết…”.
Tôi có thể nghe thấy những tiếng nấc của gã. Tôi giữ đầu Jaime vào sát lòng mình, và gã nhuộm đẫm lớp vải áo của tôi bằng những giọt nước mắt mặn chát. Gã là một người thầy liều lĩnh, nhưng tôi vẫn tự hào vì là một học trò của gã. Gã đã dạy tôi bằng niềm đam mê, mặc dù đôi lần tôi đã bị nó thiêu cháy. Gã đã chế giễu tôi tới chết, mặc dù tôi chẳng bao giờ hiểu vì sao gã không thể hòa hợp với những kẻ khác, những kẻ cũng luôn khinh ghét và chế giễu tôi. “Ông đã làm việc đúng đắn, Ser Jaime”.
Gã lắc đầu, gần như không tin vào lời nói này, nhưng tôi không buông gã ra. Không có nhiều người trên thế gian này mà tôi có thể tin tưởng. Rất ít. Ít nhất trong số ít có thể.
“Lãnh chúa Stark có biết vì sao ông được gửi đến đây không?”. Tôi hỏi. Nếu không ai biết, Jaime cũng không cần phải nhấn chìm mình trong nỗi sợ hãi và thống khổ đến vậy.
Jaime bật cười, ánh hào quang cũ của gã đã quay lại. “Đương nhiên là hắn biết. Ít nhất là có thể đoán ra được. Chỉ có thằng ngu mới tin rằng thứ đâm chết ông nội cô là Ngai Sắt kia, trong khi ta là kẻ duy nhất có mặt trong phòng thiết triều để bảo vệ ông ta lúc ấy”.
Tôi chỉ có thể gật đầu, cảm thấy buồn nôn hơn. Hình ảnh ông nội điên thiêu chết ông ngoại là thứ cuối cùng tôi muốn nhìn thấy. Những gì Jaime không nói nốt là – cha tôi đã gửi gã tới phương Bắc này, giống như gửi đi một tù nhân. Tất cả đều biết rõ gia tộc Lannister đã không hề tham gia vào cuộc biến loạn ngay từ đầu, mà ẩn mình chờ đợi cho đến khi xác định được phe chiến thắng. Có lẽ việc Jaime bị gửi tới phương Bắc, cũng là để cách để khiến Lãnh chúa Tywin Lannister luôn trong tình thế bị đe dọa bằng mạng sống của con trai ông ta, và sẽ không bao giờ dám phát động chiến tranh chống lại triều đình. Điều này khiến cuộc đời Jaime trông có vẻ còn thê thảm hơn cả tôi. Đánh mất tất cả mọi thứ chỉ vì đã làm một việc đúng đắn. Cảm giác kinh hoảng quặn thắt lại trong bụng và tôi siết chặt tay gã. “Ông sẽ nói cho ta biết sự thật chứ?”.
“Một câu hỏi rất tốn kém đấy, Công chúa”.
“Ta sẽ trả cái giá đó”. Tôi nói và gã nhăn mặt lại. “Lãnh chúa Stark đang che giấu ta điều gì?”.
“Hắn nghĩ hắn đang cứu rỗi cô. Hắn nghĩ hắn đang bảo vệ cô”.
“Khỏi ai?”.
Gã không cần phải trả lời, vì tôi đã nhìn thấy điều ấy trong đôi mắt tội lỗi kia. Gác lại những suy nghĩ về cơn giận dữ của mình đối với Ned Stark, tôi nắm chặt lấy đôi bàn tay đông cứng của Jaime và tập trung vào gã.
“Ông sẽ kể cho ta nghe về King’s Landing chứ?”. Tôi nói, tự hỏi bác tôi đã làm điều gì nhân danh sự bảo hộ dành cho tôi của ông ấy.
“Cô sống ở đây vẫn tốt hơn là trong cái thành phố thối rữa đó, Công chúa!”. Gã nói, nhưng vẫn kể cho tôi nghe mọi điều mà gã nhớ về Đức Vua cha tôi, về Vương hậu Elia hay Công chúa Rhaenys, Thái tử Aegon. Và tôi quyết định rằng mình sẽ đi tới cái Vương đô thối nát ấy, cho dù thế nào đi chăng nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.