Chương 879: Cường giả mạnh nhất trung cổ
Hoàng Phủ Kỳ
22/10/2014
"Đó là tất nhiên. Từ sau chuyện lần trước ở thượng kinh, triều đình tất nhiên sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Từ thượng cổ tới cận cổ, võ đạo đời này không bằng đời trước. Hoàn cảnh của tông phái cũng càng lúc càng kém. Nghe nói, trong thượng kinh thành đang tạo một cái tháp trấn yêu. nếu như thật sự thành công, sợ rằng không phải là phúc của chúng ta. hiện giờ triều đình cường thế, nếu như chúng ta không đồng tâm hiệp lực, sợ rằng sẽ bị triều đình lần lượt kích phá." Thủy Ma tam tổ nói.
"Chuyện của Trấn Yêu tháp cũng không cần phải để ý. Nếu như chúng ta dự đoán không nhầm, kiện pháp khí này chắc là nhắm vào Vạn Cổ Thanh Thiên đại đế có thực lực mạnh nhất trong ngũ phương đại đế. Nó nếu như thành công, vậy thì càng tốt, vừa hay khiến Vạn Cổ Thanh Thiên đại đế bị bức về phía chúng ta. Nếu như có một vị đại đế gia nhập liên minh, Nhân Hoàng chắc chắn phải chết. Cái mà ta hiện tại quan tâm chính là minh chủ của Trung Cổ Minh." Thái Tố tam tổ dừng lại một chút rồi nói: "Trần minh chủ dẫu sao cũng là minh chủ của chúng ta. hiện giờ sinh tử chưa rõ, không thể không quan tâm một chút. Có điều, hiện giờ tất cả tin tức đều là phía triều đình truyền ra, chưa chắc đã là thực. Toàn Cơ tiên sinh, mấy người các ngươi chấp chưởng Đại Thiên Cơ bàn, có thể tra ra nơi hạ lạc của Trần Bá Tiên không?"
Hồ Cơ, Xu Cơ, Hành Cơ tam tiên sinh nhìn nhau, trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Chúng ta tuy đã dùng Đại Thiên Cơ bàn che lấp thiên cơ. Nhưng bản thân cũng bị ảnh hưởng. Hơn nữa Trung Cổ minh chủ chính là người đã trảm phá mệnh vận, không có mệnh tinh để lần. Thiên cơ số thuật, đối với võ giả Thần Thông cảnh hiệu quả cực kỳ hữu hạn. Cho dù là chúng ta cũng cũng không thể dò tìm nơi hạ lạc của một võ giả Hồn Cảnh của Thần Thông cảnh đệ tứ trọng."
"Cũng chính là nói, Trung Cổ minh chủ vẫn là sinh tử chưa rõ?" Thái Tố tam tổ nhíu mày nói.
"Đúng vậy." Tam Đại tiên sinh trả lời.
"Ha ha, Thái Tố tam hữu hà tất phải quan tâm. Trung Cổ minh bị triều Đại Chu diệt. Cho dù là Trần Bá Tiên thoát được một mạng thì cũng chỉ còn chút hơi tàn, hà tất phải quan tâm? Chỉ là hạng chó nhà có tang mà thôi."
Hỗn Độn lão tổ điểm phá sự cố kỵ của ba người, ánh mắt đảo sang nhìn ba vị Thiên Cơ tiên sinh: "Cũng là ba vị tiên sinh, Lan Đài Bí Uyển hiện giờ cũng nhúng tay vào trong thiên tượng rồi, liệu có sản sinh ảnh hưởng lớn đối với kế hoạch của chúng ta không?"
“Sự nhúng tay của Lan Đài Bí Uyển khiến cho thiên cơ hiện tại biến thành càng hỗn độn hơn. Chúng ta tất nhiên là bị ảnh hưởng. Có điều, thiên tượng đàn hổ nuốt rồng sớm đã chú định, không phải là sức người có thể thay đổi được. Bất kể là Lan Đài Bí Uyển hay là chúng ta đều không có sức vận chuyển thiên địa!" Tam Đại thiên cơ tiên sinh nói.
"Vậy thì tốt! Nhân Hoàng của Đại Chu có được đạo thống của Tam Hoàng Ngũ Đế, nếu như để y đạt được tam hồn viên mãn, vậy thì chính là lúc y trấn áp chư thiên vạn phái. Tới lúc đó, chỉ sợ tông phái thật sự vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu dậy. Cho nên trước tiên phải làm loạn khí vận vương triều của y. Đợi khi đàn hổ nuốt rồng, chính là lúc chúng ta động thủ. Ba vị tiên sinh, việc liên quan tới chiến giáp của Ngũ Đế chuẩn bị đến đâu rồi?" Hỗn Độn lão tổ nói.
"Thu hoang, Di hoang, Minh Hoang chúng ta đều liên hệ rồi. Phía Man hoang, Man tộc chiến thần A Lạp Cổ ba Nhĩ đã tỉnh. Hắn là Đế Nghiêu chiến giáp, là hậu duệ của Ngũ Đế. Đối với trung thổ, hắn cũng có dã tâm cực lớn. Chuyện này gã đã đáp ứng rồi. Ngũ Đế chiến giáp đã có được bốn bộ, chỉ còn lại bộ của Đế Võ thôi." Tam đại tiên sinh nói đến đây thì dừng.
"Vậy còn bộ của Tứ Phương hầu Phương Dận?" Thủy Ma tam tổ nói: "Ngươi này đã giao thủ với A Lạp Cổ Ba Nhỉ, bị đánh vào thâm uyên. Hiện tại sinh tử chưa rõ. Có điều, hậu duệ của Ngũ Đế khí mạch kéo dài, sợ rằng không dễ chết như vậy đâu."
"Đoạn thời gian này, ta sẽ đi gặp mặt A Lạp Cổ Ba Nhĩ. Hỏi lại hắn tình huống hôm đó, nếu như có thể. Ta sẽ tiến vào thâm uyên, tìm nơi hạ lạc của Phương Dận. Nếu như chết rồi, thì Đế Võ chiến giáp ta tự nhiên sẽ mang về. Còn nếu như không chết, sợ rằng chuyện này lại rơi trên người con cháu của Phương gia. Thủy Ma tam tổ, hôm đó Trung Cổ minh chủ bảo các ngươi trừ khử thứ tử của Phương gia. Hiện giờ thế nào rồi." Hỗn Độn lão tổ hỏi.
"Hiện giờ Trần Bá Tiên đã chết, tất nhiên là tha cho hắn rồi. Hiện giờ Vũ Mục nắm triều chính, chính là lúc phong mang thịnh nhất. Không cần phải vị một tên tiểu tử hậu bối mà làm căng quan hệ với triều đình. Hơn nữa hiện tại cũng chưa phải là lúc triệt để trở mặt với triều đình." Thủy Ma tam tổ nói.
"Ồ, thì ra là vậy. Có điều chuyện của Đế Võ chiến giáp vẫn rơi trên người của Phương gia. Tìm biện pháp bắt tên này, Ngũ Đế nhất mạch trước giờ có huyết mạch cảm ứng. Lợi dụng tên này có lẽ có thể dụ được Phương Dận ra!" Hỗn Độn lão tổ nói.
"Ừ, người này đã đạt tới cảnh giới Bán bộ mệnh tinh. Tích lũy cực kỳ nhiều, rất có khả năng sớm trùng kích Mệnh Tinh cảnh giới. Hơn nữa, trên người tền này còn có một kiện thượng cổ Tam Tượng pháp khí Vô Câu đế cung. Nếu có thể bắt được hắn là tốt nhất."
Tam Đại tiên sinh người nói vô ý, người nghe hữu tâm. Hạng như Hỗn Độn lão tổ, nhãn giới cực cao, có Vạn Ma điện tọa trấn, không coi Vô Câu đế cung vào đâu cả, đám người Phệ Ma tông chủ thì trong lòng khẽ động, quay sang nhìn nhau.
Không phải là ai cũng đều có dạng pháp khí kinh thế hãi tục như Thiên Hà đồ, Thủy ma nguyên thư, Vạn Ma điện, không để những kiện Tam Tượng pháp khí tầm thường vào mắt.
Vô Câu đế cung cũng là pháp khí mà Vô Câu lão tổ, cường giả thượng cổ luyện thành, so với pháp khí của ba người thì hơn nhiều. Loại pháp khí này tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
"Việc liên quan tới tên này giao cho chúng ta." Phệ Ma tông chủ nói.
"Ồ! Có mấy vị đạo huynh ra sức thì tốt quá."
Mấy vị thủy tổ sáng lập phái đều ừ một tiếng, không để ý. Hạng Thiên Trùng cảnh mới nổi, tất nhiên là họ không để vào mắt. Cái này giống như là nhân vật nổi tiếng một phương, tất nhiên sẽ không tự hạ thấp thân phận, đi cướp đồ với một đứa trẻ vậy.
Thân phận địa vị của mọi người chú định sẽ không quá chú ý tới Phương Vân.
Mọi người bàn bạc một hồi lâu, đều hài lòng, hẹn thời gian rồi tản đi.
...
Minh hoang, Trần Bá Tiên trốn trốn tránh tránh, một đường bỏ chạy. Các loại tin tức liên quan tới Trung Cổ minh, trên đường hắn chạy lan tỏa khắp nơi. Triều Đại Chu phán tán tin tức hắn đã tử vong, đồng dạng cũng lọt vào tai hắn.
Cũng lọt vào tai hắn còn có một một mảng sóng êm gió lặng của giới tông phái. Tuy các loại tin tức lan tràn khắp nơi, nhưng không có bất kỳ một tông phái nào đứng ra giúp Trung Cổ minh báo thù hành động của triều đình.
Tất cả những điều này giống như là trên thế giới chưa từng có Trung Cổ minh vậy.
"Thái Tố phái, Thủy Ma tông ,các ngươi được lắm! Không ngờ ta lại bị các ngươi bán đứng. Hỗn Độn lão tổ, ngươi đừng quá đắc ý. Trung Cổ minh ngã xuống, tiếp theo sẽ là các ngươi đó! Các ngươi sẽ phải trả giá đắt thôi!"
Trần Bá Tiên nghiến răng nghiến lợi, hắn không phải là kẻ ngu ngốc. Kể ngu ngốc không thể nào trở thành kiên hùng cự bá được! trên đường, hắn sớm đã ngửi ra gì đó. Không nghi ngờ gì nữa, tông phái thượng cổ và tông phái cận cổ đã liên thủ bán đứng hắn.
Một loại cảm giác sĩ nhục bao trùm trong lòng vị Trung Cổ minh chủ này. Từ trước đến giờ, Trung Cổ minh đều đóng vai trò kẻ trung gian, liên lạc bốn phương, phát hiệu lệnh. Thiết kế cả kế hoạch, hơn nữa còn thực thi nho kiếp làm chấn động thiên hạ.
Hiện giờ, chim chết bẻ ná!
Trong sự phản kích tất nhiên phải có của triều đình, Trung Cổ minh không chút do dự bị bán đứng! Trần Bá Tiên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn cơ hồ có thể khẳng định, hai bên sở dĩ dám làm vậy, tất nhiên là đã trực tiếp vòng qua Trung Cổ minh, móc nối quan hệ, thậm chí là đạt thành liên minh.
Trần Bá Tiên thậm chí có thể đoán được, người liên lạc tất cả những việc này tất nhiên chính là Thiên Cơ đài.
Nghĩ tới Thiên Cơ đài, đối với yêu cầu mình bảo chúng kích sát thứ tử của Phương gia, chúng đã bằng mặt không bằng lòng, dây dưa rất lâu. Thậm chí sau cùng còn trực tiếp phái ra Thủy Ma nguyên thư, ở ngay trước mặt mình bắt cóc Phương Vân. Trần Bá Tiên trong nháy mắt hiểu ra tất cả.
Song phương phải giải quyết là điều đương nhiên. Trần Bá Tiên một mực cho rằng, đây là sau khi triều đình diệt vong, mọi người đuổi dê thiên hạ, phân chia trung thổ. Nhưng không ngờ rằng thời khắc này lại đến sớm như vậy.
Trần Bá Tiên nghiến răng nghiến lợi, thề với trời: "Thủy Ma tam tổ, Thái Tố tam tổ, còn cả Hỗn Độn lão ma nữa. Các ngươi sau này nhất định sẽ phải hối hận!"
Trần Bá Tiên thân hình nhoáng lên, đột nhiên lao vào bên trong Bắc Minh hải thủy lạnh căm. Hán vẫn chưa chết, Trung Cổ minh cũng chỉ là cơ địa bị hủy. Rất nhiều khách khanh trưởng lão, phân bố khắp nơi vẫn chưa bị hủy. Hắn vẫn có thể đông sơn tái khởi. Quan trọng nhất là, hắn vẫn còn có một chỗ dựa.
"Ầm!"
Xuyên qua tầng tầng nước biển, vô số không gian. Chính ở bên cạnh viễn cổ tiểu thế giới mà bọn Phương Vân từng đi qua, trong một không gian cực nhỏ. Trần Bá Tiên đột nhiên nhoáng lên, chui vào một hang động trong không gian, quỳ xuống đất, gọi: "Sư phụ!"
Trong hang động ẩm thấp và lạnh lẽo, trông thì rất bình thường này là một mảng vắng lặng. Một lát sau, một tiếng chuyển động khớp xương ở trong hang động vang lên.
"Rắc rắc rắc!"
Tiếng chuyển động của khớp xương chói tai, ở bên trong hang động tăm tối bị nước biển thấm ướt này càng đặc biệt chói tai hơn. Ở trước mặt Trần Bá Tiên, hư không vặn vẹo, trong hang động vốn không có ai đột nhiên xuất hiện một người.
Người này đầu trọc lóc, chỉ có mấy sợ tóc dài lưa thưa ẩm ướt, bết vào trán. Người này không có lông mày, cũng không có mí mắt, chỉ có một đôi mắt màu trắng xám, chuyển động qua lại.
Thân hình của lão giống như là bị đao chặt qua, chỉ còn lại một nửa.
Ngực trước không thấy đâu, lộ ra nội tạng lúc nhúc ở bên trong. Không có cánh tay phải, cánh tay trái chỉ còn một lớp da, dính lên trên cánh tay.
Một cỗ khí tức tử vong từ trên người lão tán phát ra. Người thường bị thương như vậy sớm đã chết rồi, nhưng lão vẫn sống, sống một cách ngoan cường.
"Trần Bá Tiên, hảo đồ nhi của ta, con sao lại về..."
HÌnh dáng quỷ dị này, một nửa ngực chôn dưới mặt đất ẩm thấp. Con mắt trắng xám, không có tiêu điểm của lão đảo qua đảo lại,cánh tay không còn lại máu thịt vươn ra xoa đẩu Trần Bá Tiên.
Trông quỷ dị khôn tả!
Song Trần Bá Tiên không những không cảm thấy khủng bố, ngược lại còn cực kỳ ấm áp. Hắn quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói: "Sư phụ, con thất bại rồi!"
"Ồ? Sao lại thất bại, con nói cho ta nghe thử xem nào."
Người này nói.
Trong hang động, im lặng không có tiếng động. Trần Bá Tiên liền kể lại tất cả những chuyện của Trung Cổ minh. Nhất đại kiêu hùng này, ở trước mặt quái vật không thành hình người này, ngoan ngoãn như một đứa bé, hắn khóc lóc kể lể: "Sư phụ, người nhất định phải báo thù cho con. Con muốn bọn chúng từng tên một phải chết một cách đau đớn!"
"Ha ha!"
Tiếng cười của người này quỷ dị khôn tả, lão xoa đầu Trần Bá Tiên, con mắt không có tiêu điểm nhìn lên không trung: "Nhịn đi! Đồ nhi ngoan của ta, nhịn một chút. Giống như vi sư vậy, tất cả những điều này, nếu như quy kết lại thì vẫn là vì con còn quá yếu! Nếu tên Vũ Mục đó tiến vào không gian của con, con có thể chém giết lại y thì làm gì có những chuyện này. Tất cả những gì mà con trải qua hiện tại, giống như là một tiểu hải tử mới nếm thử rượu vậy. Gió mưa chân chính vẫn còn lâu mới tới. Đại đế của tứ hoang đang ở đó mỉm cười. Những gì mà con làm hiện tại đều không có ý nghĩa gì cả. Chỉ có gia nhập vào trận chiến đó mới là chiến tranh chân chính, trò chơi chân chính!"
Người này nói xong lại cười ha ha.
Trần Bá Tiên trầm mặc, hắn nhìn thân thể của người ở trước mặt một cái. Hắn nhớ rõ ràng, lúc trước khi hắn gặp lão, chỉ còn lại có nửa cái đầu, cơ hồ là chẳng khác gì tử vong. Nhưng hiện tại, lão đã tu bổ lại nửa bên đầu còn lại, mọc ra một cánh tay, cũng mọc ra bụng.
"Sư phụ, người còn bao lâu nữa thì hoàn toàn khôi phục? Tất cả tông phái của trung thổ chúng ta đều đợi sự tái xuất của người." Trần Bá Tiên hỏi. Tình trạng khôi phục của người này đối với hắn mà nói, có quan hệ rất trọng đại.
"Khôi phục ư? Ha ha, một kích toàn lực cấp đại đế, nếu như dễ dàng khôi phục như vậy thì không xưng là đại đế nữa rồi. Từ sau trận chiến cuối cùng ấy, bị mấy vị đại đế đánh cho vỡ nát, ta tốn nhiều thời gian như vậy mới tu bổ được một nửa thân thể. Có điều, thời gian sẽ không quá lâu đâu. Ta từ trong chân khí của chúng, đã tìm được sự huyền bí của cấp đại đế rồi. Khi ta triệt để khôi phục, chính là lúc Hắc Ám đế quân ta một lần nữa làm chấn động cửu châu đại địa, ha ha ha."
Trong tiếng cười quỷ dị, hang động dần dần bình tĩnh lại. Tiếng gió bên ngoài gào rít, dần dần át đi tiếng động bên trong.
Hắc Ám đế quân, cự bá ác độc, tàn nhẫn nhất trung cổ, từng thống trị một thời đại! trong lời đồn, vị cường giả mạnh nhất thời trung cổ này bị cuốn vào trong chiến đấu của tứ phương đại đế rồi bị đánh cho tan tành.
Song, truyền thuyết lại không vì thế mà đoạn tuyệt. Rồi có một ngày, vị cường giả mạnh nhất trung cổ này sẽ một lần nữa quay trở lại. Mà trước lúc đó, lão ở trong cái góc tăm tối này, lặng lẽ chờ đợi, tiềm phục...
"Chuyện của Trấn Yêu tháp cũng không cần phải để ý. Nếu như chúng ta dự đoán không nhầm, kiện pháp khí này chắc là nhắm vào Vạn Cổ Thanh Thiên đại đế có thực lực mạnh nhất trong ngũ phương đại đế. Nó nếu như thành công, vậy thì càng tốt, vừa hay khiến Vạn Cổ Thanh Thiên đại đế bị bức về phía chúng ta. Nếu như có một vị đại đế gia nhập liên minh, Nhân Hoàng chắc chắn phải chết. Cái mà ta hiện tại quan tâm chính là minh chủ của Trung Cổ Minh." Thái Tố tam tổ dừng lại một chút rồi nói: "Trần minh chủ dẫu sao cũng là minh chủ của chúng ta. hiện giờ sinh tử chưa rõ, không thể không quan tâm một chút. Có điều, hiện giờ tất cả tin tức đều là phía triều đình truyền ra, chưa chắc đã là thực. Toàn Cơ tiên sinh, mấy người các ngươi chấp chưởng Đại Thiên Cơ bàn, có thể tra ra nơi hạ lạc của Trần Bá Tiên không?"
Hồ Cơ, Xu Cơ, Hành Cơ tam tiên sinh nhìn nhau, trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Chúng ta tuy đã dùng Đại Thiên Cơ bàn che lấp thiên cơ. Nhưng bản thân cũng bị ảnh hưởng. Hơn nữa Trung Cổ minh chủ chính là người đã trảm phá mệnh vận, không có mệnh tinh để lần. Thiên cơ số thuật, đối với võ giả Thần Thông cảnh hiệu quả cực kỳ hữu hạn. Cho dù là chúng ta cũng cũng không thể dò tìm nơi hạ lạc của một võ giả Hồn Cảnh của Thần Thông cảnh đệ tứ trọng."
"Cũng chính là nói, Trung Cổ minh chủ vẫn là sinh tử chưa rõ?" Thái Tố tam tổ nhíu mày nói.
"Đúng vậy." Tam Đại tiên sinh trả lời.
"Ha ha, Thái Tố tam hữu hà tất phải quan tâm. Trung Cổ minh bị triều Đại Chu diệt. Cho dù là Trần Bá Tiên thoát được một mạng thì cũng chỉ còn chút hơi tàn, hà tất phải quan tâm? Chỉ là hạng chó nhà có tang mà thôi."
Hỗn Độn lão tổ điểm phá sự cố kỵ của ba người, ánh mắt đảo sang nhìn ba vị Thiên Cơ tiên sinh: "Cũng là ba vị tiên sinh, Lan Đài Bí Uyển hiện giờ cũng nhúng tay vào trong thiên tượng rồi, liệu có sản sinh ảnh hưởng lớn đối với kế hoạch của chúng ta không?"
“Sự nhúng tay của Lan Đài Bí Uyển khiến cho thiên cơ hiện tại biến thành càng hỗn độn hơn. Chúng ta tất nhiên là bị ảnh hưởng. Có điều, thiên tượng đàn hổ nuốt rồng sớm đã chú định, không phải là sức người có thể thay đổi được. Bất kể là Lan Đài Bí Uyển hay là chúng ta đều không có sức vận chuyển thiên địa!" Tam Đại thiên cơ tiên sinh nói.
"Vậy thì tốt! Nhân Hoàng của Đại Chu có được đạo thống của Tam Hoàng Ngũ Đế, nếu như để y đạt được tam hồn viên mãn, vậy thì chính là lúc y trấn áp chư thiên vạn phái. Tới lúc đó, chỉ sợ tông phái thật sự vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu dậy. Cho nên trước tiên phải làm loạn khí vận vương triều của y. Đợi khi đàn hổ nuốt rồng, chính là lúc chúng ta động thủ. Ba vị tiên sinh, việc liên quan tới chiến giáp của Ngũ Đế chuẩn bị đến đâu rồi?" Hỗn Độn lão tổ nói.
"Thu hoang, Di hoang, Minh Hoang chúng ta đều liên hệ rồi. Phía Man hoang, Man tộc chiến thần A Lạp Cổ ba Nhĩ đã tỉnh. Hắn là Đế Nghiêu chiến giáp, là hậu duệ của Ngũ Đế. Đối với trung thổ, hắn cũng có dã tâm cực lớn. Chuyện này gã đã đáp ứng rồi. Ngũ Đế chiến giáp đã có được bốn bộ, chỉ còn lại bộ của Đế Võ thôi." Tam đại tiên sinh nói đến đây thì dừng.
"Vậy còn bộ của Tứ Phương hầu Phương Dận?" Thủy Ma tam tổ nói: "Ngươi này đã giao thủ với A Lạp Cổ Ba Nhỉ, bị đánh vào thâm uyên. Hiện tại sinh tử chưa rõ. Có điều, hậu duệ của Ngũ Đế khí mạch kéo dài, sợ rằng không dễ chết như vậy đâu."
"Đoạn thời gian này, ta sẽ đi gặp mặt A Lạp Cổ Ba Nhĩ. Hỏi lại hắn tình huống hôm đó, nếu như có thể. Ta sẽ tiến vào thâm uyên, tìm nơi hạ lạc của Phương Dận. Nếu như chết rồi, thì Đế Võ chiến giáp ta tự nhiên sẽ mang về. Còn nếu như không chết, sợ rằng chuyện này lại rơi trên người con cháu của Phương gia. Thủy Ma tam tổ, hôm đó Trung Cổ minh chủ bảo các ngươi trừ khử thứ tử của Phương gia. Hiện giờ thế nào rồi." Hỗn Độn lão tổ hỏi.
"Hiện giờ Trần Bá Tiên đã chết, tất nhiên là tha cho hắn rồi. Hiện giờ Vũ Mục nắm triều chính, chính là lúc phong mang thịnh nhất. Không cần phải vị một tên tiểu tử hậu bối mà làm căng quan hệ với triều đình. Hơn nữa hiện tại cũng chưa phải là lúc triệt để trở mặt với triều đình." Thủy Ma tam tổ nói.
"Ồ, thì ra là vậy. Có điều chuyện của Đế Võ chiến giáp vẫn rơi trên người của Phương gia. Tìm biện pháp bắt tên này, Ngũ Đế nhất mạch trước giờ có huyết mạch cảm ứng. Lợi dụng tên này có lẽ có thể dụ được Phương Dận ra!" Hỗn Độn lão tổ nói.
"Ừ, người này đã đạt tới cảnh giới Bán bộ mệnh tinh. Tích lũy cực kỳ nhiều, rất có khả năng sớm trùng kích Mệnh Tinh cảnh giới. Hơn nữa, trên người tền này còn có một kiện thượng cổ Tam Tượng pháp khí Vô Câu đế cung. Nếu có thể bắt được hắn là tốt nhất."
Tam Đại tiên sinh người nói vô ý, người nghe hữu tâm. Hạng như Hỗn Độn lão tổ, nhãn giới cực cao, có Vạn Ma điện tọa trấn, không coi Vô Câu đế cung vào đâu cả, đám người Phệ Ma tông chủ thì trong lòng khẽ động, quay sang nhìn nhau.
Không phải là ai cũng đều có dạng pháp khí kinh thế hãi tục như Thiên Hà đồ, Thủy ma nguyên thư, Vạn Ma điện, không để những kiện Tam Tượng pháp khí tầm thường vào mắt.
Vô Câu đế cung cũng là pháp khí mà Vô Câu lão tổ, cường giả thượng cổ luyện thành, so với pháp khí của ba người thì hơn nhiều. Loại pháp khí này tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
"Việc liên quan tới tên này giao cho chúng ta." Phệ Ma tông chủ nói.
"Ồ! Có mấy vị đạo huynh ra sức thì tốt quá."
Mấy vị thủy tổ sáng lập phái đều ừ một tiếng, không để ý. Hạng Thiên Trùng cảnh mới nổi, tất nhiên là họ không để vào mắt. Cái này giống như là nhân vật nổi tiếng một phương, tất nhiên sẽ không tự hạ thấp thân phận, đi cướp đồ với một đứa trẻ vậy.
Thân phận địa vị của mọi người chú định sẽ không quá chú ý tới Phương Vân.
Mọi người bàn bạc một hồi lâu, đều hài lòng, hẹn thời gian rồi tản đi.
...
Minh hoang, Trần Bá Tiên trốn trốn tránh tránh, một đường bỏ chạy. Các loại tin tức liên quan tới Trung Cổ minh, trên đường hắn chạy lan tỏa khắp nơi. Triều Đại Chu phán tán tin tức hắn đã tử vong, đồng dạng cũng lọt vào tai hắn.
Cũng lọt vào tai hắn còn có một một mảng sóng êm gió lặng của giới tông phái. Tuy các loại tin tức lan tràn khắp nơi, nhưng không có bất kỳ một tông phái nào đứng ra giúp Trung Cổ minh báo thù hành động của triều đình.
Tất cả những điều này giống như là trên thế giới chưa từng có Trung Cổ minh vậy.
"Thái Tố phái, Thủy Ma tông ,các ngươi được lắm! Không ngờ ta lại bị các ngươi bán đứng. Hỗn Độn lão tổ, ngươi đừng quá đắc ý. Trung Cổ minh ngã xuống, tiếp theo sẽ là các ngươi đó! Các ngươi sẽ phải trả giá đắt thôi!"
Trần Bá Tiên nghiến răng nghiến lợi, hắn không phải là kẻ ngu ngốc. Kể ngu ngốc không thể nào trở thành kiên hùng cự bá được! trên đường, hắn sớm đã ngửi ra gì đó. Không nghi ngờ gì nữa, tông phái thượng cổ và tông phái cận cổ đã liên thủ bán đứng hắn.
Một loại cảm giác sĩ nhục bao trùm trong lòng vị Trung Cổ minh chủ này. Từ trước đến giờ, Trung Cổ minh đều đóng vai trò kẻ trung gian, liên lạc bốn phương, phát hiệu lệnh. Thiết kế cả kế hoạch, hơn nữa còn thực thi nho kiếp làm chấn động thiên hạ.
Hiện giờ, chim chết bẻ ná!
Trong sự phản kích tất nhiên phải có của triều đình, Trung Cổ minh không chút do dự bị bán đứng! Trần Bá Tiên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn cơ hồ có thể khẳng định, hai bên sở dĩ dám làm vậy, tất nhiên là đã trực tiếp vòng qua Trung Cổ minh, móc nối quan hệ, thậm chí là đạt thành liên minh.
Trần Bá Tiên thậm chí có thể đoán được, người liên lạc tất cả những việc này tất nhiên chính là Thiên Cơ đài.
Nghĩ tới Thiên Cơ đài, đối với yêu cầu mình bảo chúng kích sát thứ tử của Phương gia, chúng đã bằng mặt không bằng lòng, dây dưa rất lâu. Thậm chí sau cùng còn trực tiếp phái ra Thủy Ma nguyên thư, ở ngay trước mặt mình bắt cóc Phương Vân. Trần Bá Tiên trong nháy mắt hiểu ra tất cả.
Song phương phải giải quyết là điều đương nhiên. Trần Bá Tiên một mực cho rằng, đây là sau khi triều đình diệt vong, mọi người đuổi dê thiên hạ, phân chia trung thổ. Nhưng không ngờ rằng thời khắc này lại đến sớm như vậy.
Trần Bá Tiên nghiến răng nghiến lợi, thề với trời: "Thủy Ma tam tổ, Thái Tố tam tổ, còn cả Hỗn Độn lão ma nữa. Các ngươi sau này nhất định sẽ phải hối hận!"
Trần Bá Tiên thân hình nhoáng lên, đột nhiên lao vào bên trong Bắc Minh hải thủy lạnh căm. Hán vẫn chưa chết, Trung Cổ minh cũng chỉ là cơ địa bị hủy. Rất nhiều khách khanh trưởng lão, phân bố khắp nơi vẫn chưa bị hủy. Hắn vẫn có thể đông sơn tái khởi. Quan trọng nhất là, hắn vẫn còn có một chỗ dựa.
"Ầm!"
Xuyên qua tầng tầng nước biển, vô số không gian. Chính ở bên cạnh viễn cổ tiểu thế giới mà bọn Phương Vân từng đi qua, trong một không gian cực nhỏ. Trần Bá Tiên đột nhiên nhoáng lên, chui vào một hang động trong không gian, quỳ xuống đất, gọi: "Sư phụ!"
Trong hang động ẩm thấp và lạnh lẽo, trông thì rất bình thường này là một mảng vắng lặng. Một lát sau, một tiếng chuyển động khớp xương ở trong hang động vang lên.
"Rắc rắc rắc!"
Tiếng chuyển động của khớp xương chói tai, ở bên trong hang động tăm tối bị nước biển thấm ướt này càng đặc biệt chói tai hơn. Ở trước mặt Trần Bá Tiên, hư không vặn vẹo, trong hang động vốn không có ai đột nhiên xuất hiện một người.
Người này đầu trọc lóc, chỉ có mấy sợ tóc dài lưa thưa ẩm ướt, bết vào trán. Người này không có lông mày, cũng không có mí mắt, chỉ có một đôi mắt màu trắng xám, chuyển động qua lại.
Thân hình của lão giống như là bị đao chặt qua, chỉ còn lại một nửa.
Ngực trước không thấy đâu, lộ ra nội tạng lúc nhúc ở bên trong. Không có cánh tay phải, cánh tay trái chỉ còn một lớp da, dính lên trên cánh tay.
Một cỗ khí tức tử vong từ trên người lão tán phát ra. Người thường bị thương như vậy sớm đã chết rồi, nhưng lão vẫn sống, sống một cách ngoan cường.
"Trần Bá Tiên, hảo đồ nhi của ta, con sao lại về..."
HÌnh dáng quỷ dị này, một nửa ngực chôn dưới mặt đất ẩm thấp. Con mắt trắng xám, không có tiêu điểm của lão đảo qua đảo lại,cánh tay không còn lại máu thịt vươn ra xoa đẩu Trần Bá Tiên.
Trông quỷ dị khôn tả!
Song Trần Bá Tiên không những không cảm thấy khủng bố, ngược lại còn cực kỳ ấm áp. Hắn quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói: "Sư phụ, con thất bại rồi!"
"Ồ? Sao lại thất bại, con nói cho ta nghe thử xem nào."
Người này nói.
Trong hang động, im lặng không có tiếng động. Trần Bá Tiên liền kể lại tất cả những chuyện của Trung Cổ minh. Nhất đại kiêu hùng này, ở trước mặt quái vật không thành hình người này, ngoan ngoãn như một đứa bé, hắn khóc lóc kể lể: "Sư phụ, người nhất định phải báo thù cho con. Con muốn bọn chúng từng tên một phải chết một cách đau đớn!"
"Ha ha!"
Tiếng cười của người này quỷ dị khôn tả, lão xoa đầu Trần Bá Tiên, con mắt không có tiêu điểm nhìn lên không trung: "Nhịn đi! Đồ nhi ngoan của ta, nhịn một chút. Giống như vi sư vậy, tất cả những điều này, nếu như quy kết lại thì vẫn là vì con còn quá yếu! Nếu tên Vũ Mục đó tiến vào không gian của con, con có thể chém giết lại y thì làm gì có những chuyện này. Tất cả những gì mà con trải qua hiện tại, giống như là một tiểu hải tử mới nếm thử rượu vậy. Gió mưa chân chính vẫn còn lâu mới tới. Đại đế của tứ hoang đang ở đó mỉm cười. Những gì mà con làm hiện tại đều không có ý nghĩa gì cả. Chỉ có gia nhập vào trận chiến đó mới là chiến tranh chân chính, trò chơi chân chính!"
Người này nói xong lại cười ha ha.
Trần Bá Tiên trầm mặc, hắn nhìn thân thể của người ở trước mặt một cái. Hắn nhớ rõ ràng, lúc trước khi hắn gặp lão, chỉ còn lại có nửa cái đầu, cơ hồ là chẳng khác gì tử vong. Nhưng hiện tại, lão đã tu bổ lại nửa bên đầu còn lại, mọc ra một cánh tay, cũng mọc ra bụng.
"Sư phụ, người còn bao lâu nữa thì hoàn toàn khôi phục? Tất cả tông phái của trung thổ chúng ta đều đợi sự tái xuất của người." Trần Bá Tiên hỏi. Tình trạng khôi phục của người này đối với hắn mà nói, có quan hệ rất trọng đại.
"Khôi phục ư? Ha ha, một kích toàn lực cấp đại đế, nếu như dễ dàng khôi phục như vậy thì không xưng là đại đế nữa rồi. Từ sau trận chiến cuối cùng ấy, bị mấy vị đại đế đánh cho vỡ nát, ta tốn nhiều thời gian như vậy mới tu bổ được một nửa thân thể. Có điều, thời gian sẽ không quá lâu đâu. Ta từ trong chân khí của chúng, đã tìm được sự huyền bí của cấp đại đế rồi. Khi ta triệt để khôi phục, chính là lúc Hắc Ám đế quân ta một lần nữa làm chấn động cửu châu đại địa, ha ha ha."
Trong tiếng cười quỷ dị, hang động dần dần bình tĩnh lại. Tiếng gió bên ngoài gào rít, dần dần át đi tiếng động bên trong.
Hắc Ám đế quân, cự bá ác độc, tàn nhẫn nhất trung cổ, từng thống trị một thời đại! trong lời đồn, vị cường giả mạnh nhất thời trung cổ này bị cuốn vào trong chiến đấu của tứ phương đại đế rồi bị đánh cho tan tành.
Song, truyền thuyết lại không vì thế mà đoạn tuyệt. Rồi có một ngày, vị cường giả mạnh nhất trung cổ này sẽ một lần nữa quay trở lại. Mà trước lúc đó, lão ở trong cái góc tăm tối này, lặng lẽ chờ đợi, tiềm phục...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.