Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 264: Đại Chiến Ở Mãng Hoang

Hoàng Phủ Kỳ

28/03/2013



Viễn cổ Tam Hoàng, đó là những tồn tại thuộc thần thoại, chấn cổ thước kim, uy chấn thiên địa!

Những đồ vật mà họ từng dùng qua tuyệt đối là kinh thiên động địa. Điều này có thể nhìn được từ Thiên Đế chiến xa mà Dương Hoằng đã lấy được. Thiên Đế chiến xa chẳng qua chỉ là công cụ để cho Thiên Đế viễn cổ xuất chinh, chỉ dùng để kéo đi, chứ không phải để công kích. Nhưng sau khi Dương Hoằng được Thiên Đế chiến xa thì võ đạo đột nhiên tăng mạnh, trực tiếp được phong Võ hầu khi mới hai mươi tuổi.

Thành tựu bực này cũng không thấy nhiều ở Đại Chu hoàng triều!

Thiên Đế chiến xa chỉ là một công cụ đi lại mà đã có uy lực như thế, vậy thì di bảo chân chính của Tam Hoàng thì càng kinh khủng hơn! Yêu tộc, Man tộc, Di Tộc, Địch tộc... vẫn không có hành động quá lớn chính là vì kiêng kỵ di bảo Tam Hoàng ở sâu trong hoàng cung!

- Lay Thiên, vậy cứ theo ngươi nói đi!

Kính Thiên Yêu Hoàng nhìn bầu trời, nói:

- Ba ngày sau sẽ có trận gió tuyết lớn nhất, chúng ta hãy nhân cơ hội này phát động công kích đi! Lần này có hai vị Võ hầu Đại Chu trấn giữ ở đây, chỉ cần chúng ta làm bí mật thì chưa chắc không thể đem hai người đó lưu lại đây. Đại Chu hoàng triều có tổng cộng bảy vị Võ hầu, nếu như có hai vị bỏ mạng ở đây thì Đại Chu hoàng triều chắc sẽ không dám cậy mạnh ở Mãng Hoang nữa. Hơn nữa, thế lực Yêu tộc chúng ta cũng có thể dần dần rót vào trong Trung Thổ! Không hề bị giới hạn ở đất Mãng Hoang nữa!

- Nói thì nói thế, nhưng mà thực lực của cường giả Thiên Trùng cảnh cũng cực kỳ đáng sợ. Một khi chuẩn bị không tốt thì sợ rằng bọn họ sẽ dùng kế đồng quy vu tận, chúng ta phải tính kế đã!

Lay Thiên Yêu Hoàng khẽ trầm tư, nói.

- Ừ, vậy chúng ta hãy đi tìm các Yêu Hoàng khác nói đi...

Hai người xoay người lại, áo bào rung động lên một cái đã hóa thành hai làn gió nhẹ, vô thanh vô tức biến mất ở trong gió tuyết.

Thời gian từng ngày đi qua, bởi vì gió tuyết quá lớn nên quân đội không thể nhóm lửa được nữa, chỉ có thể lương khô ăn, còn về nguồn nước thì trực tiếp ăn tuyết. Quân chánh quy của Đại Chu hoàng triều toàn là võ giả, chút khổ sở này vẫn có thể chịu được.

Trong doanh trướng, Phương Vân đang ngồi ở trên đầu, phía dưới là Chu Hân, Sở Cuồng, Quản Công Minh, Trần Liệt, cùng với mấy tên sĩ tử từ học cung trên kinh thành đến. Trải qua hơn ba tháng, tu vi kém nhất trong bọn họ đã là Trụ Thai cảnh, đang trùng kích vào Lực Phách cảnh!

Lúc này Phương Vân đang mặc chiến giáp, thần thái uy nghiêm. Hắn cũng chẳng muốn che giấu thân phận của mình nữa.

Gió tuyết ở bên ngoài dữ dội như quỷ khóc thần gào vậy, từng cơn gió lạnh không ngừng từ bên ngoài tràn vào. Ánh mắt Phương Vân nhìn thẳng vào bốn người thân tín, trầm giọng nói.

- Gió tuyết càng lúc càng dày, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Dựa theo Nông lịch của chúng ta thì hôm nay chính là ngày thứ chín của gió lạnh, còn được gọi là chín đuôi, cũng là thời điểm gió tuyết lớn nhất. Nếu như Yêu tộc muốn tiến công, thì chắc chắn sẽ chọn ngày này!

Làm một gã thống soái, chẳng những có tài thao binh diễn lược, mà còn phải tinh thông thiên văn địa lý, thông kim bác cổ. Nông lịch của Đại Chu hoàng triều chính là được Lan Thai Bí Uyển dựa theo khí hậu mà tạo ra, chẳng những có thể chỉ đạo nông nghiệp sản xuất, mà còn có thể dùng để hành quân đánh giặc.

- Hiện tại, quân lực của ta trực tiếp co lại tạo thành Viên Thuẫn trận, không có mệnh lệnh của ta thì không người nào được phép hành động.

Phương Vân trầm giọng nói.

- Vâng, đại nhân!

Bốn người liền trầm giọng nói.

- Quản Công Minh, tính ngươi thích dồn sức đánh địch. Ta giao cho ngươi làm thống soái hai vạn binh tiên phong.

Phương Vân dứt lời, liền giao cho hắn một lệnh kỳ.

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Quản Công Minh nhận lấy lệnh kỳ.

- Chu Hân, tiễn thuật ngươi cao siêu, am hiểu hướng đi của gió, có thể dùng yếu phá mạnh. Phương trận Phá Thần Nỗ giao cho ngươi làm thống soái!



Phương Vân lại đưa một lệnh kỳ.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

- Sở Cuồng, ngươi làm thống soái cánh trái, nghe theo ta mà làm!

- Trần Liệt, ngươi làm thống soái cánh phải!

- Vâng, đại nhân!

Hai người đồng thời nói.

- Những người khác ở lại trung quân với ta, nghe theo lệnh ta.

Phương Vân đưa lệnh kỳ xong thì mọi người liền lĩnh mệnh đi, biến mất ở trong gió tuyết mịt mù. Khí trời như vậy thì cho dù có cố nhìn cũng không thể nhận ra được bóng dáng ai cả.

Sau khi Chu Hân, Quản Công Minh, Sở Cuồng, Trần Liệt đi ra thì Phương Vân lập tức nhắm mắt lại, như đang suy nghĩ điều gì đó, yên lặng chờ đợi! Phương Vân không nói lời nào thì những sĩ tử khác cũng không dám nói chuyện. Không khí trong trướng bồng yên lặng như chết, chỉ còn lại tiếng gió rít bên tai.

Thời gian như đồng hồ cát từ từ trôi qua, ước chừng khoảng một lúc sau thì ở phương bắc vang lên tiếng kêu, trong đó còn có rất nhiều tiếng hô hào của dã thú. Trong doanh trướng, các vị sĩ tử run lên, mở hai mắt ra nhìn về Phương Vân.

Nhưng, hai mắt của Phương Vân vẫn nhắm nghiền, thần thái thong dong, không hề có ý xuất binh.

Tiếng kêu lúc đầu còn như sóng biển, nhưng chỉ một lúc sau thì đã như thủy triều dâng cao, như núi đá lở xuống, cũng không biết có bao nhiêu Yêu tộc xuất binh đánh nữa.

- Đại nhân?

Một gã sĩ tử học cung nghe vậy thì tâm thần dao động, không khỏi nhẹ nhàng kêu lên.

Phương Vân vẫn vờ như không nghe, ngồi yên đó.

- Hử?

Một tên sĩ tử học cung khác liếc nhìn người vừa kêu, lắc đầu.

Lại qua một thời gian chén trà, tiếng kêu ở phương bắc càng lúc càng gần, cách doanh trại quân hai mươi bảy chỉ còn khoảng trăm dặm.

Phương Vân vẫn không nhúc nhích.

Nửa chung trà sau, ở phương đông cũng vang lên tiếng hò hét điên cuồng.

Phương Vân bỗng nhiên mở mắt ra. Mọi người cho rằng Phương Vân muốn ra lệnh tiến công thì Phương Vân vẫn ngồi đó, không hề có động tĩnh gì, ngược lại như đang đợi chờ gì đó.

Âm thanh giết chóc ở phía nam lúc này đã càng ngày càng gần, sự rung động của mặt đất cũng truyền đến trong trướng bồng. Hiển nhiên Yêu tộc đã xé toang phòng ngự rồi. Tất cả mọi người trong lều ngừng hô hấp, nhìn về Phương Vân.

- Mười, chín, tám, bảy...

Phương Vân đang đếm ngược trong lòng.

Lúc này gió tuyết càng lúc càng lớn, nếu đi ra ngoài giết chóc thì hoàn toàn là lấy cái yếu của ta chống lại cái mạnh của địch. Loại thương vong vô vị này là sự thương vong phải có trong kế hoạch của Vũ Mục. Phương Vân cũng không hề muốn đem chút binh lực của mình quăng vào để tăng nhân số thương vong cho Vũ Mục.

Trong cuốn thời đại cận cổ mà hắn từng đọc qua, hắn biết cường giả Thiên Tượng cảnh có khả năng thay đổi khí hậu trong một thời gian ngắn. Nếu như Đại Chu hoàng triều muốn chiến thắng thì nhất định các cường giả phải ra tay thay đổi cái thời tiết gió tuyết này. Phương Vân không tin những vị Võ hầu đang trấn giữ trong doanh trướng lại không ra tay!

- Két két, giết sạch đám nhân loại này đi!



Ở trên ngọn núi phía nam, có một con khỉ to lớn lông dài đạp mạnh một cái liền hiện ra phía trước trận doanh quân đội số hai mươi bảy! Mà cũng lúc này, Phương Vân đã đếm đến số cuối cùng.

- Công kích!

Âm thanh này áp cả tiếng gào thét của gió tuyết, vang vọng khắp doanh trại quân số hai mươi bảy. Âm thanh chưa dứt thì Phương Vân bỗng nhiên đứng lên, chỉ ba bước mà đã ra khỏi trướng bồng, vén lều ra trại.

Đập vào mắt hắn lúc này là một thế giới màu trắng xóa, cả vùng đất đều bị tuyết bao phủ. Ở các doanh trại phía bắc, phía nam, vô số giáp sỹ Đại Chu xếp thành hàng cong dài, bao trùm cả một sơn lĩnh. Màu đen của chiến giáp vô cùng bắt mắt trong cái thế giới trắng xóa này.

Mà ở ngọn núi phía nam, có rất nhiều con vượn to lớn lông trắng, đưa nanh ra, giống như thủy triều tràn tới quân doanh số hai mươi bảy của Phương Vân. Khi mà khoảng cách chỉ còn mười trượng thì toàn bộ quân doanh đã nhận được lệnh tấn công toàn diện của Phương Vân.

Rống!

Trong tiếng gầm gừ khổng lồ, một đạo quyền phong đã hóa thành hung thú xông thẳng vào trong đại quân bạch vượn của Yêu tộc. Quyền phong vừa lướt qua thì đã có hơn mười bạch vượn hóa thành bọt máu. Thực lực của Quản Công Minh lúc này được triển lộ hoàn toàn!

Rống!

Quản Công Minh vừa nhảy lên thì đã phát ra âm thanh giống như một đầu hung thú dữ tợn vậy. Giết chóc, chiến trường, máu tươi...tất cả đã kích phát hung tính của Quản Công Minh, hắn làm người tiên phong xâm nhập vào đại quân của Yêu tộc.

- Vạn cổ hung thú quyền!

Quyền khí cực kỳ hung bạo của Quản Công Minh giống như cuồng phong không ngừng đánh vào Yêu tộc. Được Phương Vân truyền thụ pháp môn ngưng tụ Anh Phách, vừa mở ra được Huyền Quan thì thực lực của Quản Công Minh đã tăng dữ dội đến ba mươi hai phi long lực.

Thực lực như vậy mà đi đối phó với các bạch vượn mới chỉ ở Lực Phách cảnh, còn chưa hóa hình thì quả rất dễ dàng.

Cùng một thời gian, một âm thanh như tiếng bò rống từ trên ngọn núi cao nhất ở khu vực này, cách chiến tuyến hơn ngàn trượng phát ra. Tiếng bò rống này giống như một mũi tên nhọn vậy, xé rách trời cao rồi nhanh chóng khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng.

Khi âm thanh đó vang lên thì ba vị Võ hầu đang ngồi trên đỉnh ngọn núi cũng dắt theo quân tinh nhuệ nhất, như một làn sóng nước màu đen từ trên ba ngọn núi mấy ngàn trượng tràn xuống các mặt trận phía bắc, phía nam, phía đông.

Mấy trăm vạn đại quân của Đại Chu hoàng triều trấn giữ Mãng Hoang của Mãng Hoang hầu vào giờ khắc này toàn diện đánh sâu vào. Hai đạo đại quân của song phương hóa thành hai đạo kinh hồng, giống như hai đầu hung thú thời tiền sử hung mãnh đụng vào nhau.

Trong đại quân Yêu tộc tuy có rất nhiều chủng loại như cỏ cây, núi đá, côn trùng, chim cá...nhưng thực ra chủ lực vẫn là thú. Hết thảy loại thú ở Mãng Hoang khi vào mùa đông thì sẽ bỏ đi lông mao vốn có mà thay thành lông mao màu trắng, các Yêu tộc sau khi hóa hình được sẽ được năng lực này. Hôm nay, gió tuyết lớn vô cùng, trong cái thế giới trắng xóa này thì lông mao dài màu trắng còn trở thành vật che chở tối nhất cho Yêu tộc!

- Trùy hình trận, xung phong!

Phương Vân mặc chiến giáp tướng quân, chỉ chừa một đôi mắt nhìn ra bên ngoài. Lúc này gió tuyết đã rất lớn, che hết tầm mắt cho nên rất nhiều người không biết chủ soái đã đổi người. Còn tưởng rằng người trong cái chiến giáp kia là Chu Hân!

Về phương trận Phá Thần Nổ, sau khi nghe được âm thanh này thì đứng sững ra. Rõ ràng Chu Hân đang ở trong phương trận, vậy người phát lệnh kia là ai.

Nhưng Chu Hân căn bản không cho bọn hắn thời gian đoán mò đoán đại, vung tay lên, nói:

- Trùy hình trận, đánh sâu vào!

Đại địch đang ở trước mắt, quân lệnh như núi. Một khi đã phát lệnh thì ai dám suy tư gì nữa.

- Trùy hình trận, xung phong!

Chỉ nghe thấy từng tiếng leng keng chiến giáp vang lên, tám vạn đại quân tổ hợp lại thành một cái thiết trùy to lớn, mạnh mẽ đâm vào đại quân Yêu tộc ở phía nam.

- Giết!

- Giết!

Tiếng kêu như thủy triều dâng, hai mắt của cả Nhân tộc cùng Yêu tộc đỏ hồng lên, giẫm lên nhau mà giết chóc. Trong lúc nhất thời, có vô số thi thể ngã lên trên mặt đất, trong những thi thể này có cả Nhân tộc cùng Yêu tộc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tộc Đại Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook