Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 974: Đại kho báu (1)

Hoàng Phủ Kỳ

21/11/2014

Phương Vân đã trấn áp Vô lân tà hoàng, thu được Tứ long triều thiên khuyết, đi thẳng vào khu vực bên trong. Chuyến đi này có Tam tượng khí, Tứ long triều thiên khuyết, thế là đã không uổng công rồi, huống chi lại còn có cơ số thứ khác.

Phương Vân cũng chẳng tham, bao nhiêu cường giả Địa hồn ở đây, chia số còn lại ra cũng chẳng ai bằng hắn. Trong vực sâu bi thương này, Phương Vân chỉ cần có thể chia một bát canh cho chúng là đã tốt lắm rồi!

U u u! Phương Vân lắc mình, những nơi đi qua lập tức để lại vô số hoan ảnh không gian. Một cảm giác cá gặp nước tràn tới. Sau khi có thêm Tam tượng khí, cảm ứng và độ ăn khớp với không gian quả nhiên mạnh hơn rất nhiều. Đến Ức vạn không gian thuẫn hình cũng dường như cao thâm hơn trước.

“Di thuyết của cường giả trên đỉnh núi đó, dường như võ đạo vô cùng lớn mạnh, không biết trên cơ thể người đó có báu vật gì!?”

Phương Vân nghĩ đến di thuyết cường giả vừa được thu vào trong Thiên địa vạn hóa chung, trong lòng thầm suy đoán.

Người này chết lâu như vậy rồi, lại còn có thể khiến cường giả Truyền kỳ như Phương Vân cảm thấy uy áp, thực lực thật quá mạnh.

Cường giả thế này để lại pháp khí pháp bảo cùng với thần công mật đan, thần đan phù triện, những thứ đó ắt phi phàm. Nhưng, do Vô lân tà hoàng nhúng tay vào, Phương Vân chỉ kịp thu vào, không có thời gian ngâm cứu.

Ầm, ầm! Tiếng nổ lớn lại truyền tới từ phía trước. Cả lục địa được cấu thành từ nguyên tố thổ rung chuyển, trong tiếng nổ có loáng thoáng cả tiếng gào thét nữa.

“Đến xem xem!” Phương Vân dừng lại rồi lập tức quên ngay chuyện di bảo của cường giả thần bí kia.

Trước đó, hắn cảm nhận được ba động ở trong Thiên địa vạn hóa chung chính là từ nơi trung tâm của vực sâu bi thương.

Mà không phải là sóng do Vô câu đế cung và Tứ long triều thiên nghịch va vào nhau.

Võ giả càng lớn mạnh, kho báu để lại càng cần thời gian tế luyện và tiêu hóa hấp thu. Chứ không thể nhanh chóng sử dụng, Tứ long triều thiên khuyết là một ngoại lệ tự động hoàn toàn giải phóng cấm chế. Đây cũng là nguyên nhân Phương Vân không động thủ ngay. Ở nơi cường giả quy tập này, một khi năng lượng tiêu hao quá nhiều, năng lực ứng phó với các tình huống bất ngờ càng giảm.

Phương Vân phát động không gian chi lực, lặng lẽ đi qua không kéo theo sự chú ý của ai.

Sức mạnh điều khiển không gian của hắn đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, đến cường giả Địa hồn cũng phải thầm than không bì được. Càng đi vào sâu hơn, sóng năng lượng càng mạnh, những âm thanh hỗn tạp dần thực hơn.

“Vệ Trường Thanh, Lý Phùng Đạo, di bảo của bao nhiêu cường giả thế này, các ngươi muốn độc chiếm sao?”

“Không sai, đừng tưởng các ngươi là cường giả Địa hồn nhị trùng thiên mà có thể độc chiếm mọi báu vật, các ngươi không có bản lĩnh đó đâu!”

“Nơi đây không phải thượng cổ, thời thượng cổ đã qua lâu rồi, tông phái không còn tồn tại. Các ngươi hiện cũng như bọn ta, chỉ là tán tu. Ta lại muốn xem xem, các ngươi làm thế nào mà nuốt trôi trước mặt mọi người!”



“Thần Tể Tử, ngươi thật to gan! Chỉ dựa vào mấy lời này của ngươi,thời thượng cổ đã là lệnh truy sáy tông phái rồi, chân trời góc bể,dù là thế giới ngoại vực cũng không có đất cho ngươi dung thân!”

“Ân Vô Lang! Nói câu này, ngươi cũng không liệu sức mình trước sao. Nơi đây chỉ cần sáu người bất kì liên thủ thì ngươi chết chắc! Vô thượng pháp tông sớm đã thành tro bụi rồi, ngươi vẫn tưởng mình là tông chủ sao!?”

“Hừ! Các ngươi lại có khẩu khí như vậy sao, không coi các đại tông phái ra gì. Vậy các ngươi có bản lĩnh thì thách chiến kiếm tông đi? Giờ không phải thời thượng cổ nữa, tông phái cũng hủy diệt rồi, đi tìm kiếm tông gây chuyện đi! Nói lại những lời này trước mặt kiếm tông tông chủ đi!”

“Ân Vô Lang!”

Tiếng tranh cãi vô cùng gay gắt, không khí có vả căng thẳng. Phương Vân chưa lại gần, mà đã thấy những cường giả Điạhồn vây thành vòng tròn, chân khí cả người bốc lên, uy áp võ đạo toát ra khiến hư không vẹo vọ.

Phương Vân chỉ thấy bên trong vòng tròn đó là mấy thân hình quen thuộc, là bọn Sát liêu kiếm tông tông chủ và Đao thần thượng cổ. Xung quanh là những bằng hữu thời thượng cổ của họ.

Mấy cường giả mạnh nhất lúc này lại vây lấy những cường giả Địa hồn khác, phải nói là khá nực cười.

“Mấy người này điên rồi chắc? Lại dám uy hiếp Sát liêu tông chủ và Đao thần thượng cổ. Người khác không nói, nhưng hai người này mà liên thủ thì ít nhất cũng phải chết quả nửa số này! Đúng là điên cuồng! Hơn nữa, mấy tán tu đi lại cô lẻ này lại liên thủ lại đối phó với hai vị cường giả thượng cổ, rốt cuộc là có chuyện gì rồi?”

Chuyện này mà xuất hiện trước cường giả Thần thông cảnh giới trở xuống thì còn được. Nhưng là cường giả Địa hồn cảnh giới đó! Mấy người này trải qua thiên tân vạn khổ, bách thiên vạn kiếp, cửu tử nhất sinh, nghịch thiên cải mệnh mới đạt tới Địa hồn, có được tuổi thọ lâu dài, có thể điều động đại địa chi lực theo ý muốn.

Hạng võ giả này, dù là thực lực hay là tầm nhìn cũng được nâng cao. Những vật bình thường căn bản không lọt được vào pháp nhãn của họ, mà vì trải quá nhiều hung hiểm mới đạt tới thành tựu hiện có.

Vì vậy những người này không có thù hận lớn thì không dễ dàng liều mạng với người khác.

Nhưng những người này lại đang liên hợp lại gây chuyện với Đao thần thượng cổ và Sát Liêu kiếm tông tông chủ, theo Phương Vân thì đúng là chuyện không dám tưởng tượng!

Chỉ là, nhiều người thế này liên hợp lại cũng là uy hiếp lớn với Đao thần thượng cổ và Sát liêu kiếm tông tông chủ. Hai người tạm thời giữ khắc chế, dù gì thì nhiều muỗi cũng cắn chết voi. Huống chi đây còn đều là cường giả tuyệt thế Địa hồn cảnh giới!

Phương Vân không gây kinh động ai, cơ thể hắn thi triển thần thông Đại tiểu như ý, thu nhỏ lại như hạt cải, nhảy nhót trong những đoạn tầng không gian, tránh các loại thần thức, ma thức.

Cường giả Địa hồn không có ai chú ý đến hành tung của Phương Vân. Chỉ có Đao thần thượng cổ Vệ Trường Thanh và Sát liêu kiếm tông tông chủ Lý Phùng Đạo đứng ở giữa vòng vây thì lại có cảm giác, nhưng chỉ là thoáng qua rồi không có phản ứng gì, giống như cũng không cảm thấy gì vậy.

“Òa!” Cảnh tượng này mà đến tâm tính của Phương Vân cũng bất giác lạnh gáy: “Thảo nào …, thảo nào chúng lại điên cuồng đến vậy!”

Thời khắc này, đến Phương Vân khi nhìn thấy phần trung tâm nhất của vực sâu bi thương cũng không có cái cảm giác con ngươi muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.

Ngay phía sau Vệ Trường Thanh, Lý Phùng Đạo, cách khoảng hai mươi trượng, có lấp lánh một khu vực trong suốt bán kính trăm trượng. Trong đó có nhiều nhân ảnh, là những võ giả khí thế lớn mạnh, ăn mặc cổ xưa, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc thẳng hoặc nghieng, đang ngẩng đầu cùng nhìn về một hướng.



Ánh mặt lạnh lùng của họ còn sắc hơn cả đao kiếm, mỗi thớ thịt lộ ra trên người họ đều có những hoa văn, hiển nhiên là cường giả mạnh, trên đỉnh đầu họ có Tam tượng khí lơ lửng, dương lôi, âm lôi không ngừng phóng ra từ người họ.

Không chỉ vậy, ở chính giữa những người này là những tinh thể to hơn sọ người lặng lẽ lơ lửng, tỏa ra quang mang lấp lánh.

“Tinh thể thời gian!! Tinh thể không gian!!” Tim Phương Vân đập mạnh, đến nhịp thở cũng như ngừng lại.

Xung kích! Xung kích rất lớn!! Lúc này, Phương Vân cảm thấy giống như bị những đại tinh thể xung kích từ thiên ngoại.

Hắn chưa từng nghĩ, lại nhìn thấy chí bảo thiên địa trong vực sâu bi thương! Hơn nữa số lượng lại rất lớn!

Viên hoàn chỉnh nhất, lớn mạnh nhất là Phương Vân từng gặp đến từ chiến trường thượng cổ, khi đó trong cốc có phân bố rải rác mảnh vỡ thời gian, viên lớn nhất bị khí linh thức tỉnh của Thiên địa vạn hóa chung nuốt trọn.

Nhưng, viên đó cũng chưa phải là hoàn chỉnh, hơn nữa không to thế này! Còn mảnh vỡ thời gian trong Tam tượng khí cũng không thể so với thời gian trước mặt!

Mỗi viên tinh thể thời gian đều là sản vật không gian, vị diện,thậm chí thế giới sau hủy diệt! Phương Vân không biết rốt cuộc thế giới ra sao sau khi hủy diệt mới có thể sản sinh ra tinh thể thời gian lớn như vậy. Hơn nữa còn giữ được sự hoàn phát, không có bất kỳ tỳ vết nào!

Đây là thứ khó có được sau khi hàng trăm tỷ thế giới hủy diệt. Đúng là đáng kinh ngạc!

Phương Vân cuối cùng đã hiểu, tại sao những cường giả Địa hồn thượng cổ này lại dám mạo hiểm liên hợp lại uy hiếp Đao thần thượng cổ và Sát liêu kiếm tông tông chủ!

Đúng nói chúng, nếu là Phương Vân, thấy nhiều tinh thể không gian và tinh thể không gian khổng lồ nhiều như thế này kể cả là đại đế các hoang cũng liều mạng.

Cơ ngộ như vậy, dù chỉ có thể lấy được một viên cũng dùng không hết! Hoàn toàn đáng để liều, giá trị những thứ này không thể đo được! Đây đúng là kho báu có thể khiến người ta phát điên!

Những báu vật mà trước đó Phương Vân có được đã rất nhiều rồi, nhưng so với những thứ này thì lập tức thất sủng, nhỏ bé vô cùng!

“Đây mới đúng là kho báu chứ!” Phương Vân lẩm bẩm nói, chỉ cảm thấy cả thế giới Trung thổ, kho báu bao nhiêu thời đại đều tập trung lại nơi đây! Đây đúng là kho báu lớn nhất thế giới!

“Thảo nào biết rõ vực sâu bi thương là cấm địa nguy hiểm, nhưng vẫn có không biết bao nhiêu người đổ tới, tranh giành vào nơi này trước!

Lúc này, trong lòng hắn nảy sinh ý đồ tranh đoạt! Dù là ai, nếu ngăn cản hắn thì cũng không nghĩ được nhiều như vậy!

Tiến hóa của Thiên địa vạn hóa chung cần số lượng lớn tinh thể thời gian và tinh thể không gian, nếu có thể nuốt được kho báu này thì không chừng Thiên địa vạn hóa chung có thể khôi phục được diện mạo bao đầu của nó. Phương Vân cũng có thể biết được lai lịch thực sự của pháp khí đã đi theo mình bao lâu nay!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tộc Đại Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook