Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 458: Đại Thủ Bút.

Hoàng Phủ Kỳ

28/03/2013



“Năm đó gặp được Tạ Đạo Uẩn, nàng tuy che đấu vô cùng tốt. Nhưng trong ngôn hành cừ chỉ, luôn có dấu vết nữ tử, căn bản là không thể gạt được ta. Ta tại trung thổ du lịch, còn chưa từng gặp qua nữ tử có linh khí cùng tuệ khí như vậy. Vốn tưởng rằng tìm được nữ tử âu yếm. Không ngờ hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Ta cũng không nghĩ tới, Tạ Đạo Uẩn lại có thể yêu mến trong ba người chúng ta, Lý Ức Huyền so với nàng còn nhỏ hơn! Nhất mạch Thành Thanh thị, đại khái là chỉ có ta thắt bại, bị nữ tử yêu mến cự tuyệt, côi cút mà quay về”.

Doanh hoang Hoàng thái tử vừa nói vừa lắc đầu, thần sắc cực kỳ buồn bã. Phải biết rằng, Lý Ức Huyền lúc đó, chỉ có mười hai, ba tuổi. Còn là một tiểu hài tử, hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Lý Ức Huyền sẽ là đối thủ cạnh tranh của mình.

Phương Vân trầm mặc không nói. Doanh hoang Hoàng thái tử lại có thể trộn lẫn vào cùng Tạ Đạo Uẩn, Lý Ức Huyền. Tin tức này tuy khiến cho hắn ngoài ý muốn, nhưng đã trải qua đại chuyển biến thân phận Khổng Tước, một chút hệ liệt rung động hắn đã từ từ có chút thói quen.

Doanh hoang Hoàng thái tử nói lời này, chân chính khiến cho hắn suy nghĩ, là những điều nói ra trong đó.

Doanh hoang Hoàng thái tử, Tạ Đạo Uẩn, Lý Ức Huyền quan hệ giữa ba người, vốn là chuyện cực kỳ bí mật. Theo đạo lý, Doanh hoang Hoàng thái tử không nên cùng hắn nói ra những chuyện này. Nếu đối là mình, Phương Vân cũng tự hỏi, sẽ không đem những chuyện này đề cập cùng người khác. Trừ khi Doanh hoang Hoàng thái tử sớm đã nhận định mình là người cực kỳ thân cận của hắn.

Phương Vân vô ý thức nhớ tới Khổng Tước, tự thấy mình cùng Doanh hoang Hoàng thái tử trước kia chưa từng gặp mặt. Tất nhiên cũng không có giao tình gì, duy nhất có thể làm cho hắn có cừ động này, cũng chỉ có Khổng Tước.

Phương Vân không biết mình là nên vui hay nên buồn, đối với Khổng Tước, Phương Vân cảm giác một mực rất mông lung, hiện tại nói cái gì thì cũng còn quá sớm.

“Ta chỉ muốn biết, Khổng Tước hoặc là nói Từ Khanh công chúa, tại sao phải xuất hiện tại Tứ Phương hầu phủ, cha ta tại sao lại cùng các ngươi liên quan cùng một chỗ?”

Phương Vân bình tĩnh nói. Hắn hiện tại chỉ muốn biết đáp án về vấn đề này.

Doanh hoang Hoàng thái tử giật mình, tiếp đó nói: “Ngươi quả thực một chút cũng không biết sao?”

Phương Vân lắc đầu.

Doanh hoang Hoàng thái tử trầm mặc không nói. Trong mắt lộ ra vẻ suy nghĩ. Một lát sau mở miệng nói: “Chuyện này, là chuyện trong Phương gia các người, tất nhiên phụ thân Tứ Phương hầu ngươi cũng không muốn nói cho ngươi biết chuyện này. Thành Thang thị chúng ta cũng không thuận tiện nhúng tay, ngươi thật muốn biết thì trở về hỏi phụ thân của ngươi là sẽ biết. Với thực lực của ngươi hôm nay, tin tưởng Tứ Phương hầu sẽ không dấu diếm ngươi nữa”.

Phương Vân con mắt nhắm lại, trong mắt lóe lên từng đạo hào quang suy nghĩ.

“Thái tử. Đa tạ khoản đãi, tại hạ còn có chuyện quan trọng. Cáo từ!”

Phương Vân nhát lên ly rượu ở trên bản, đem rượu bên trong một ngụm uống cạn. Sau đó sải bước đi ra khối gian phòng, thân hình nhoáng một cái, một mảng mây trôi cuồn cuộn, từ ở chỗ sâu trong không gian xẹt qua, cả sơn cốc một mảng hôn ám. Chỉ có điều trong nháy mắt, Phương Vân đã biến mất không thấy.

“Xin thay ta hướng về phía Khổng Tước xin lỗi, sau này có cơ hội gặp lại sau!”

Thanh âm Phương Vân vang lên trong phòng, muốn biết thì đã biết, còn lại, cũng hỏi không ra, chờ lâu cũng vô ích. Hơn nữa thân phận Doanh hoang Hoàng thái tử trước mắt. Vẫn là hoàng thất Doanh hoang, trong mắt người ngoài. Bọn họ vẫn là hoàng thất Doanh nhân.

Phương Vân cũng không muốn ở lại quá lâu, miễn cho đưa tới phiền toái không cần thiết.

Nhìn thấy Phương Vân bỗng nhiên rời đi. Doanh hoang Hoàng thái tử cũng không cho phật ý, đưa ly rượu lên một ngụm uống cạn, mỉm cười nói: “Yên tâm... chúng ta khẳng định còn có thể gặp mặt”.

Trên không Doanh hoang, mây đen cuồn cuộn, trong mấy trăm dặm, không thấy mặt trời. Phương Vân hóa thân Côn Bằng, ở trong hư không cấp tốc qua lại. Trong đầu hắn hồi tưởng lại những lời của Doanh hoang Hoàng thái tử.



“Phụ thân, chúng ta thật nên gặp mặt..

Cánh chim chấn động, Phương Vân trong nháy mắt điều khiển lực lượng không gian của Côn Bằng, chỉ một cái lập lòe, lập tức xẹt qua tầng tầng không gian. Xuất hiện ở trên không biển lớn.

“Thời hạn tám ngày đã đến, nên đem Tạ Phiên Phiên thả ra!”

Phương Vân từ trên cao nhìn xuống, tại bầu trời nhìn lướt qua, tiếp đó thân hình nhoáng một cái, hạ xuống một tòa đảo nhỏ. Hai cánh vừa thu lại, biến hóa hình người, nhẹ nhàng hạ xuống đảo nhỏ.

Chung quanh đảo nhỏ sóng biển ào ào, Phương Vân tìm nơi sạch sẽ hạ xuống. Sau đó đem Tạ Phiên Phiên triệu ra, hắn có nói Tôn Thế Khôn, Lục Vũ để lại cho nàng chút thực vật, nhưng không nhiều lắm, Tạ Phiên Phiên thoạt nhìn vẫn có chút suy yếu.

“Bốp!”

Phương Vân nâng thân thể mềm mại của Tạ Phiên Phiên lên, đồng thời một chưởng vỗ vào hậu tâm nàng. Một cỗ chân khí mênh mông tuôn ra, lập tức giải trừ chân khí bị phong tỏa trên người nàng, đồng thời cũng làm cho nàng tỉnh lại.

Hai mắt mở ra, Tạ Phiên Phiên thần sắc có chút mờ mịt, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Phương Vân. Rất nhanh nhớ ra cái gì đó, trong mắt lập tức hiện lên một tia giận dữ, đặc biệt cảm giác Phương Vân đang đem nàng ôm vào trong ngực, càng nổi giận. Tay phải vung lên, một chưởng vỗ về phá Phương Vân.

“Bốp!”

Bàn tay còn chưa có đập xuống, đã bị Phương Vân chụp lấy.

“Buông tay!”

Tạ Phiên Phiên gầm lên một tiếng, vùng vẫy vài cái. Phương Vân mỉm cười, thuận thế buông lỏng tay ra, Tạ Phiên Phiên lại nhất thời không phòng bị, loạng choạng lui mấy bước, mặt của nàng mười phần tái nhợt, dưới chân càng loạng choạng không thôi, hầu như đứng không vững. Nàng cảm giác bản thân dị thường suy yếu, thậm chí có chút mê muội, loại cảm giác này, trước kia chưa bao giờ trải qua.

Liên tưởng đến tình cảnh Phương Vân đem nàng ôm vào trong ngực, Tạ Phiên Phiên phẫn nộ đến mức gần như sụp đổ!

“Đồ khốn kiếp, ngươi rốt cuộc làm cái gì đối với ta!”

“Được rồi, ta thừa nhận ta sai rồi” Phương Vân giơ hai tay lên, cười nói: “Thật ra ta cái gì cũng không có làm. Cô hiện tại suy yếu như vậy. Chỉ là bởi vì quá mức đói mà thôi. Làm một công chúa Thiên Ma tông, cô trước kia hẳn là không có loại kinh nghiệm này?”

Tạ Phiên Phiên xác thực không có loại kinh nghiệm này. Làm công chúa Thiên Ma tông, muốn cái gì có cái đó, nàng còn chưa bao giờ biết được cảm giác đói là cái gì, Phương Vân bỏ đói nàng tám chín ngày, loại cảm giác này từ đến giờ chưa bao giờ trải qua.

Dù sao cũng là cường giả cấp Thiên Tượng, rất nhanh an tĩnh lại, sau khi nhanh chóng kiểm tra một lần. Tạ Phiên Phiên lập tức hiểu rằng, Phương Vân xác thực không có làm gì nàng, hơn nữa tình huống của nàng hiện tại, tựa như quả thực chỉ là đói quá mà thôi.

Nhìn thấy Tạ Phiên Phiên an tĩnh lại. Phương Vân cười cười, đem một khối lương khô vứt qua: “Túi không gian của ta, mang theo đều là loại quân lương cứng ngắc này, tuy không thể ăn, nhưng vẫn tốt hơn là không có. Cô trước ăn một chút đi, bổ sung lại thể lực”.

Tạ Phiên Phiên do dự một chút, chung quanh biển rộng mênh mông. Ăn lương khô, vẫn tốt hơn là ăn cá sống. Tay phải vung lên, rốt cuộc cũng tiếp lấy.

Nhưng mà, Tạ Phiên Phiên cũng không phải dễ bị lừa gạt như vậy. Nhìn lướt qua Phương Vân, lạnh lùng nói: “Lần này đột nhiên ra tay đánh lén ta. Để cho ta hôn mê vài ngày. Sẽ không phải muốn một khối lương khô là đuổi ta đi chứ?”



“Ha ha” Phương Vân nở nụ cười, làm ra bộ dáng nhấc tay đầu hàng; “Ta nhận thua Lúc này đây, xác thực là ta không đúng trước. Như vậy đi, nhiều thì ta cũng không có. Những cực phẩm đan dược này, xem như đền bù tổn thất. Cô xem thế nào?”

Phương Vân dứt lời, ngón tay bắn ra, đem mười viên cực phẩm đan dược bắn ra.

Bộp! Bộp! Bộp!

Tạ Phiên Phiên tay vung lên, toàn bộ thu vào bán tay. Có chút ngùi ngùi, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Là công chúa đại tông phái, nàng kiến thức tất nhiên khá sâu. Nhưng viên đan dược này, rõ ràng là cực phẩm đan dược hàng thật giá thật.

“Hừ! Những đan dược này, hẳn là ngươi ở Đại Doanh châu đoạt được. Ngươi đột nhiên ra tay đánh ta hôn mê, chính là vì những đan dược này?”

Tạ Phiên Phiên đương nhiên không tin, loại vật này là do Phương Vân luyện chế.

“Quả nhiên thông minh. Vừa đoán liền trúng”.

Phương Vân đưa ngón tay cái lên, cũng không có phủ nhận, hắn đương nhiên sẽ không có việc gì đi tìm việc, đem Thiên địa vạn hóa chung kéo ra.

“Mười viên cực phẩm đan dược đã muốn đuổi ta? Ta tại Thiên Ma tông, vật gì mà chưa từng gặp qua. Không bằng như vầy, ta cũng không muốn cực phẩm đan dược của ngươi. Đổi lại ngươi để cho ta đánh ngất xỉu một hồi, lại đói bụng mười ngày nửa tháng đi”.

Tạ Phiên Phiên không có dễ chịu gì. Đổi lại là ai đột nhiên bị người tín nhiệm đánh ngất xỉu, sau đó bị đói hồi lâu, rồi đột nhiên vứt đến một tòa đảo đơn độc, cũng sẽ không dễ chịu gì. Tạ Phiên Phiên không có nổi khùng lên tại chỗ, đã là không tệ rồi.

“Ta chỉ cho cô xem một chút, cũng không có nói chỉ có mười viên” Phương Vân cười cười, hai tay dang ra, hai luồng đan dược, lập tức tuôn qua: “Tất nhiên mười viên cô không hài lòng. Ta cho năm mươi viên, năm mươi viên không được. Ta cho cô năm trăm viên. Thế nào?”

Trọn vẹn năm trăm hạt cực phẩm đan dược, toàn bộ bay ra ngoài, Phương Vân nguyên vốn là lấy được ba nghìn hạt cực phẩm đan dược, về sau càng đem đan dược trong không gian ma thần toàn bộ cướp sạch. Hiện tại số lượng cực phẩm đan dược, sớm không chỉ ba nghìn hạt. Năm trăm hạt xuất ra, căn bản sẽ không đau lòng.

Tạ Phiên Phiên ngẩn ngơ, trong mắt tràn đầy vẻ chấn kinh, Phương Vân đây chính là đại thủ bút (chi mạnh tay)!

Long Hổ tông cách vài năm, cử hành quần phong tranh đấu, dùng để quyết định lượng phân phát cực phẩm đan dược. Ba mươi sáu người hạng đầu, mỗi người hàng năm có thể nhận ba viên cực phẩm đan dược, còn lại hàng năm chỉ nhận được một viên. Các tông phái như Long Hổ tông, số lượng cực phẩm đan dược hàng năm phân phát cho trưởng lão trong phái, cũng chỉ có chừng hai trăm viên mà thôi.

Thiên Ma tông mặc dù là đại phái, so với Long Hổ tông cũng mạnh hơn chút ít, nhưng hàng năm cực phẩm đan dược phát ra cũng sẽ không quá nhiều, chỉ chừng bốn trăm viên. Phương Vân một lần xuất ra năm trăm viên cực phẩm đan dược. Cái này tính ra bằng lượng cực phẩm đan dược Thiên Ma tông một năm phân phát cho tất cả trưởng lão. Hơn nữa, được hiệu so với đan dược tông phái còn mạnh hơn rất nhiều!

Trong lòng khiếp sợ thì khiếp sợ. Tạ Phiên Phiên vẫn vô ý thức, đem tất cả cực phẩm đan dược nhét vào trong túi không gian, nàng mặc dù là thiên kim chưởng môn Thiên Ma tông, nhưng nếu muốn dùng công mưu tư, đem nhiều cực phẩm đan dược như vậy vơ vét để mình dùng, thì đó cũng là không có khả năng, Thiên Ma tông chủ dĩ nhiên cũng không đáp ứng. Cho dù Thiên Ma tông chủ đáp ứng, trưởng lão trong phái cũng sẽ có ý kiến.

“Người rốt cuộc vơ vét được bao nhiêu loại cực phẩm đan dược thượng thừa này!!”

Tạ Phiên Phiên phi thường tinh tường. Phương Vân có thể tiện tay ném ra nhiều cực phẩm đan dược như vậy, nhất định là trong tay còn nắm giữ càng nhiều hơn. Một lần hôn mê, có thể đối được nhiều cực phẩm đan dược như vậy. Cái này ai cũng chấp nhận!! Nếu như Tạ Phiên Phiên có không cam lòng, thì như vậy cũng đủ để quên đi.

“Thế nào? Không hài lòng? Vậy cho cô thêm năm trăm viên nữa!”

Phương Vân nhìn thấy Tạ Phiên Phiên không nói lời nào, cho rằng nàng ngại ít. Hai tay vung lên, lại là năm trăm viên nữa bay ra ngoài.

Tạ Phiên Phiên triệt để chấn kinh, đã không biết nói cái gì, chỉ là vẫn theo bản năng đem tất cả đan dược thu vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tộc Đại Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook