Chương 869: Địa Hoàng xích
Hoàng Phủ Kỳ
20/10/2014
Khói ma đen kịt cuồn cuộn, không ngừng từ trong khe nứt phun ra. Trong ma khí và khe nứt, Phương Vân cuối cùng cũng nhìn thấy bản thể
của Hỏa chân nhân.
Đây là một ma vật màu đen cường đại, nó có tám cánh tay, cơ nhục săn chắc và lực lượng đầy tính bùng nổ. Trên mỗi cánh tay đều có chín ngón tay, lòng bàn tay nứt ra một khe hở, bên trong là một con mắt màu đen âm tà, mà ở phần đầu của nó, bộ vị nên là mắt thì lại trống không, từ bên trong phun ra khói ma màu đen, quỷ dị khôn tả.
Đầu nó trọc lốc, lấp lánh ánh sáng lạnh căm. Từ phần sườn, từng khối cơ nhục chìa ra ngoài, hình thành hai cái cánh dơi màu đen. Đôi cánh này mỗi lần đập đều phát ra tiếng rít chói tai, đồng thời còn sinh ra hai cơn gió lốc không gian màu đen.
Đối diện với ma vật này là thánh thú kỳ lân chiếm giữ một bên khe nứt, thân hình của nó nửa người nửa kỳ lân, phủ đầy vảy màu tím đen, trong bóng tối, lấp lánh phát sáng.
Mà ở một đầu kia của khe nứt, Đế Nhất lúc trước đã biến mất hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt, mang theo hàng ngàn hàng vạn thanh phi kiếm bồng bềnh trên hư không. Kiếm khí của y thông thiên triệt địa, thánh khí tới từ Kiếm tông cổ lão, cho dù là ma vật đó cũng không dám coi thường.
Có điều, khi nhìn thấy hai bóng người khác ở gần đó, Phương Vân không khỏi giật nảy mình
"Thủy Ma nguyên thư!"
Ở phía bắc của khe nứt, hai bóng người giống hệt nhau, vẻ mặt hờ hững đứng trên hư không. Hai bóng người này, khuôn mặt, thể hình đều giống hết như nhau, không ngờ đều là khí linh Thủy Ma nguyên của pháp khí này.
Nếu cố nói ra chỗ khác biệt thì mắt của hai người này không giống nhau. Bóng người ở bên trái, ánh mắt so với Thủy Ma nguyên mà Phương Vân từng gặp thì thương tang hơn, giống như là đã trải qua tất cả thương hải tang điền trong thế gian, nhìn thấu lịch sử biến thiên vô cùng.
Phương Vân trước giờ chưa từng thấy ánh mắt cổ lão, thương tang như vậy. Tựa hồ như là dòng sông thời gian cuồn cuộn, ở trong mắt y cũng chỉ là một dòng suối nhỏ hẹp. Hai bóng người giống hệt nhau đó nếu nói Thủy Ma nguyên đã cuốn Phương Vân vào Vô Lượng ma vực là một người trẻ tuổi, vậy thì bóng người kia chính là khi y đã già, bộ dạng tóc bạc phơ.
"Thế này là sao? Sao lại có hai khí linh?"
Phương Vân trong lòng thầm chấn động, hắn mơ hồ cảm giác được nếu như phá giải quan hệ của hai Thủy Ma nguyên này thì sẽ phá giải được tất cả sự huyền bí của thế giới này.
"Ngươi tới rồi!"
Cảm giác được khí tức của Phương Vân, Thủy Ma nguyên trẻ tuổi quay người lại, nhìn sang hắn. Phương Vân giật nảy mình, không hiểu được y có ý gì. Đây dẫu sao cũng là Vô Lượng ma vực, là thế giới mà y khống chế, y tùy thời có thể điều động lực lượng của cả thế giới để đối phó mình.
"Ngươi không cần phải lo lắng, hiện tại ta không có ý đối phó ngươi."
Thủy Ma nguyên tựa hồ như nhìn xuyên tâm tư của Phương Vân, dưới chân y khẽ động, tiến thẳng về phía Phương Vân đó. Ánh mắt của y cực kỳ đạm mạc, tựa hồ căn bản không nhìn thấy ma vật đó. Mà kỳ quái là, bất kể là ma vật do Hỏa chân nhân hóa thành hay là con kỳ lân đó, đối với y đều như không tồn tại, cũng giống như là căn bản không nhìn thấy y.
"Mấy tên này không phải là không nhìn thấy, mà là tựa hồ như biết rằng y sẽ không nhúng tay vào."
Phương Vân rất nhanh liền đoán ra manh mối.
"Kỳ lân và ma vật đó tựa hồ như biết rất rõ và Thủy Ma nguyên trẻ tuổi này, rất khẳng định y sẽ không nhúng tay vào. Loại tự tin này không biết là từ đâu mà có, nhưng Thủy Ma nguyên cũng quả thực là không nhúng tay vào thật.”
Phương Vân nhìn Thủy Ma nguyên còn già nua cổ lão hơn kia, trong mắt lão tựa hồ như chỉ có ma vật đó, tuy có một tia lo âu, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, còn đâu là bộ dạng như muốn mà chẳng giúp được gì.
Tràng diện lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị, hai Thủy Ma nguyên, khuôn mặt thì giống nhau, nhưng thái độ thì lại bất đồng.
Thủy Ma nguyên hữu kinh vô hiểm từ bên dưới ma vật hắc ám đó đi tới bên cạnh Phương Vân, đứng sánh vai với hắn: "Ngươi có phải là rất lấy làm lạ, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đúng không?"
Phương Vân ngây ra, lập tức gật đầu: "Quả thật là có chút hiếu kỳ."
Thủy Ma nguyên dã nguyện ý chủ động nhắc tới, vậy thì tất nhiên là tốt nhất. Trong lòng Phương Vân thực sự là có quá nhiều nghi hoặc, những điều này cũng chỉ có Thủy Ma nguyên có thể giải đáp mà thôi.
Xung quanh khe nứt khổng lồ, mọi người đều đứng lặng lẽ. Bất kể là Đế Nhất hay là kỳ lan, hay là ma vật đó, hoặc là Thủy Ma nguyên khác có ánh mắt thương lão tựa hồ như có thỏa thuận ngầm, không lựa chọn gây ra động tĩnh vào lúc này, mà là để y tự nói. Loại thái độ này cực kỳ kỳ quái.
Phương Vân cảm thấy rõ ràng rằng, tuy mấy người khác có mặt ở đây đều có bộ dạng như không nhìn thấy Thủy Ma nguyên, nhưng lại âm thầm lưu lại một phần tâm thần ở trên người y, quan chú động tĩnh của y.
Loại cảm giác này rất huyền ảo, cũng rất vi diệu. Có điều, nghĩ tới Thủy Ma nguyên có thể khống chế cả thế giới này, năng lượng khổng lồ như vậy thì cũng biết được phần quan chú này là từ đâu mà có.
Thủy Ma nguyên giơ một ngón tay chỉ vào kỳ lân, giọng nói lạnh nhạt: "Con kỳ lân này rõ ràng sớm đã có thể ly khai, nhưng lại ở lại Vô Lượng mà vực không chịu đi. Nói là có trách nhiệm gì đó."
"Hừ!” thân thể kỳ lân run lên, mũi hừ một tiếng thật mạnh, mắt nhìn lên trời, khoanh tay trợn trừng mắt.
"Còn ma vật đó!" Thủy Ma nguyên giơ một ngón tay chỉ vào sinh vật hắc ám tà ác không ngừng phun ra khí đó: "Đừng nhìn chúng gióng trống khua chiêng như vậy, kỳ thực, nó chỉ là một tiểu quái vật từ khe nứt bên dưới chạy ra mà thôi. Còn tấm phù triện ở bên dưới, rốt cuộc là phong ấn cái gì thì ta cũng không biết. Chỉ có nó biết, có điều, nó nhất quyết không chịu nói."
Ánh mắt của Thủy Ma nguyên nhìn về phía Thủy Ma nguyên cổ lão:
"Ài!" Một tiếng thở dài vang lên, ở đối diện khe nứt, Thủy Ma nguyên cổ lão thân thể run lên một cái, cuối cùng cũng nhìn sang, ánh mắt của lão có rất nhiều tình tự phức tạp.
"Không phải là ta không muốn nói với ngươi, mà là ta không thể nói với ngươi. Bí mật liên quan tới khe nứt, quan hệ quá trọng đại. Chỉ cần tin tức bị tiết lộ, tất nhiên sẽ dẫn tới chấn động cực lớn. Điểu này là quy củ từ thời viễn cổ, không chỉ là ta, ngay cả kỳ lân, ký ức liên quan tới nó cũng đều bị phong ấn rồi. Trừ khi ngươi có thể siêu việt hơn tạo vật chủ của chúng ta thì mới có thể biết được tất cả." Thủy Ma nguyên cổ lão nói, nhìn về phía Đế Nhất được bao bọc trong ánh sáng trắng, tốt bụng khuyên: "Người trẻ tuổi, ngươi tuy có Tam Hoàng thánh chỉ. Nhưng pháp khí này ngươi không thể thu lấy được. Không phải là vấn đề năng lực của ngươi có bao nhiêu, mà là căn bản không thể để được giành được. Ngươi không biết, chuyện mà ngươi đang làm hiện tại nguy hiểm đến thế nào đâu. Đi đi!"
Xung quanh khe nứt sau một khoảng tĩnh lặng mới nghe thấy Đế Nhất nói: "Ngươi không cần phải nói nữa, chuyện ta đã quyết định thì sẽ làm tới cùng. Sẽ không bị bất kỳ người nào thay đổi. Kiện Địa Hoàng xích này ta phải có!"
"Địa Hoàng xích!"
Phương Vân trong lòng đại chấn, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đế Nhất với ánh mắt bất khả tư nghị. Song, vừa hướng ánh mắt tới thì thấy Đế Nhất cười dài một tiếng, đột nhiên xuất thủ.
"Hây!"
Một tiếng hú dài, sau đó trong hắc ám tựa hồ như nổ ra hàng ngàn vạn mặt trời, hàng ngàn vạn phi kiếm, hỗn hợp với vô lượng kiếm khí thông thiên triệt địa, giống như núi dậy biển gào, hóa thành một kiếm, tiến về phía ma vật khổng lồ ở bên trên khe nứt, chém mạnh xuống.
Một kiếm này kinh thiên động địa, kiếm khí cuồn cuộn, ngay cả mảng hư không này tựa hồ như cũng muốn rách toạc.
"Ha ha ha... Nhân loại vô tri, ngươi cho rằng có thể đả thương được ta ư? Phá cho ta!"
Ma vật khổng lồ cười điện cuồng, cánh tay to lớn dùng sức vung mạnh một cái, ma khi hắc ám nhơn nhớt dính dính hóa thành một vòng, không tránh không né, ngạng kháng kiếm khí của Đế Nhất.
"Rầm!"
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, ánh sáng trắng tan đi. Một kiếm khủng bố của Đế Nhất, quả nhiên bị ma vật này dùng một quyền đánh tan.
"Hắc, lão quái vật, ngươi nhìn về phía này đi. Đối thủ của ngươi là ta!"
Thánh thú kỳ lân trong miệng phát ra một tiếng gào kéo dài văng vẳng như long như phượng, lập tức quyền đầu màu tím vung ra, đồng dạng đánh ra một quyền mãnh liệt. Dương lôi màu tím đen vô cùng từ các khớp xương của nó bắn ra, hội tụ thành một long hình màu tím đen, dùng thế lôi đình vạn quân, hung hăng hướng về phía ma đầu.
"Hừ! Ngươi đã muốn tìm chết thì ta sẽ thanh toàn cho ngươi!"
Trong tiếng gầm tức giận, hai người va chạm mạnh với nhau. Hai tồn tại khủng bố Địa Hồn cảnh, lần giao thủ này, lập tức giống như trời long đất lở, chân khí cuồng bạo điên cuồng ùa ra ngoài. Ngay cả Phương Vân cũng bị bao trùm bên trong.
"Lui!"
Phương Vân không thèm nghĩ ngợi, chân điểm một cái, lập tức giống như thiểm điện lui ra sau. Trong nháy mắt, lui ra ngoài tới mấy ngàn dặm, bồng bềnh trong không trung, từ trên cao nhìn xuống, quan khán động tĩnh ở bên dưới.
Thực lực của kỳ lân và ma vật thực sự là quá mạnh. Chỉ bị dư ba đập trúng thôi cũng phải trọng thương rồi. Phương Vân không thể không lui.
"Địa Hoàng xích, không ngờ lại là Địa Hoàng xích! Không ngờ pháp khí trấn phái của Thủy Ma tông lại là Tam Hoàng thánh khí!"
Phương Vân lúc này trong lòng vô cùng kích động. Tin tức này quá có tính chấn động.
Địa Hoàng xích, pháp khí mạnh nhất có tính tiêu chí của Địa Hoàng trong viễn cổ Tam Hoàng không ngờ lại là trong Thủy Ma nguyên thư mà trong giới tông phái ai ai cũng biết.
Tin tức này nếu bị truyền ra, tất nhiên sẽ dẫn tới giới tông phái nổi sóng to gió lớn. Không biết bao nhiêu cự kỳ võ đạo phải điên cuồng vì nó. Chỉ sợ là triều đình cũng khó tránh khỏi phải áp dụng hành động.
Trong thoáng chốc, trong đầu Phương Vân lóe lên vố số ý nghĩa. Trong lúc hoảng hốt, hắn cuối cùng cũng minh bạch vì sao chỉ một kiện Tam Tượng pháp khí, không ngờ có thể tạo ra một lục địa khổng lồ, tụ tập được nhiều nhân khẩu như vậy. Vì sao mà thánh thú kỳ lân cũng xuất hiện ở đây.
Nguyên nhân chính là bởi vì đây căn bản không phải là Tam Tượng pháp khí, mà là một thánh khí đỉnh phong do viễn cổ Tam Hoàng sáng tạo ra. Phương Vân cuối cùng cũng hiểu, lúc đại hội ma đạo diễn ra, Vạn Ma điện vì sao lại bị Thủy Ma nguyên thư áp chế.
"Tam Hoàng thánh khí, Tam Hoàng thánh khí đó!"
Phương Vân chỉ cảm thấy trong đầu nổi lên một trận gió, điều này quả thực là quá bất ngờ. Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Đế Nhất lúc nhìn thấy mình lại hỏi mình rằng có phải cũng ở trong viễn cổ tiểu thế giới có được di vật của Tam Hoàng hay không.
Thì ra, Đế Nhất căn bản không phải là bị Thủy Ma nguyên thư hút vào, y là dựa vào Tam Hoàng thánh chỉ mà có thể tự do ra vào nơi này.
Đây là một ma vật màu đen cường đại, nó có tám cánh tay, cơ nhục săn chắc và lực lượng đầy tính bùng nổ. Trên mỗi cánh tay đều có chín ngón tay, lòng bàn tay nứt ra một khe hở, bên trong là một con mắt màu đen âm tà, mà ở phần đầu của nó, bộ vị nên là mắt thì lại trống không, từ bên trong phun ra khói ma màu đen, quỷ dị khôn tả.
Đầu nó trọc lốc, lấp lánh ánh sáng lạnh căm. Từ phần sườn, từng khối cơ nhục chìa ra ngoài, hình thành hai cái cánh dơi màu đen. Đôi cánh này mỗi lần đập đều phát ra tiếng rít chói tai, đồng thời còn sinh ra hai cơn gió lốc không gian màu đen.
Đối diện với ma vật này là thánh thú kỳ lân chiếm giữ một bên khe nứt, thân hình của nó nửa người nửa kỳ lân, phủ đầy vảy màu tím đen, trong bóng tối, lấp lánh phát sáng.
Mà ở một đầu kia của khe nứt, Đế Nhất lúc trước đã biến mất hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt, mang theo hàng ngàn hàng vạn thanh phi kiếm bồng bềnh trên hư không. Kiếm khí của y thông thiên triệt địa, thánh khí tới từ Kiếm tông cổ lão, cho dù là ma vật đó cũng không dám coi thường.
Có điều, khi nhìn thấy hai bóng người khác ở gần đó, Phương Vân không khỏi giật nảy mình
"Thủy Ma nguyên thư!"
Ở phía bắc của khe nứt, hai bóng người giống hệt nhau, vẻ mặt hờ hững đứng trên hư không. Hai bóng người này, khuôn mặt, thể hình đều giống hết như nhau, không ngờ đều là khí linh Thủy Ma nguyên của pháp khí này.
Nếu cố nói ra chỗ khác biệt thì mắt của hai người này không giống nhau. Bóng người ở bên trái, ánh mắt so với Thủy Ma nguyên mà Phương Vân từng gặp thì thương tang hơn, giống như là đã trải qua tất cả thương hải tang điền trong thế gian, nhìn thấu lịch sử biến thiên vô cùng.
Phương Vân trước giờ chưa từng thấy ánh mắt cổ lão, thương tang như vậy. Tựa hồ như là dòng sông thời gian cuồn cuộn, ở trong mắt y cũng chỉ là một dòng suối nhỏ hẹp. Hai bóng người giống hệt nhau đó nếu nói Thủy Ma nguyên đã cuốn Phương Vân vào Vô Lượng ma vực là một người trẻ tuổi, vậy thì bóng người kia chính là khi y đã già, bộ dạng tóc bạc phơ.
"Thế này là sao? Sao lại có hai khí linh?"
Phương Vân trong lòng thầm chấn động, hắn mơ hồ cảm giác được nếu như phá giải quan hệ của hai Thủy Ma nguyên này thì sẽ phá giải được tất cả sự huyền bí của thế giới này.
"Ngươi tới rồi!"
Cảm giác được khí tức của Phương Vân, Thủy Ma nguyên trẻ tuổi quay người lại, nhìn sang hắn. Phương Vân giật nảy mình, không hiểu được y có ý gì. Đây dẫu sao cũng là Vô Lượng ma vực, là thế giới mà y khống chế, y tùy thời có thể điều động lực lượng của cả thế giới để đối phó mình.
"Ngươi không cần phải lo lắng, hiện tại ta không có ý đối phó ngươi."
Thủy Ma nguyên tựa hồ như nhìn xuyên tâm tư của Phương Vân, dưới chân y khẽ động, tiến thẳng về phía Phương Vân đó. Ánh mắt của y cực kỳ đạm mạc, tựa hồ căn bản không nhìn thấy ma vật đó. Mà kỳ quái là, bất kể là ma vật do Hỏa chân nhân hóa thành hay là con kỳ lân đó, đối với y đều như không tồn tại, cũng giống như là căn bản không nhìn thấy y.
"Mấy tên này không phải là không nhìn thấy, mà là tựa hồ như biết rằng y sẽ không nhúng tay vào."
Phương Vân rất nhanh liền đoán ra manh mối.
"Kỳ lân và ma vật đó tựa hồ như biết rất rõ và Thủy Ma nguyên trẻ tuổi này, rất khẳng định y sẽ không nhúng tay vào. Loại tự tin này không biết là từ đâu mà có, nhưng Thủy Ma nguyên cũng quả thực là không nhúng tay vào thật.”
Phương Vân nhìn Thủy Ma nguyên còn già nua cổ lão hơn kia, trong mắt lão tựa hồ như chỉ có ma vật đó, tuy có một tia lo âu, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, còn đâu là bộ dạng như muốn mà chẳng giúp được gì.
Tràng diện lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị, hai Thủy Ma nguyên, khuôn mặt thì giống nhau, nhưng thái độ thì lại bất đồng.
Thủy Ma nguyên hữu kinh vô hiểm từ bên dưới ma vật hắc ám đó đi tới bên cạnh Phương Vân, đứng sánh vai với hắn: "Ngươi có phải là rất lấy làm lạ, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đúng không?"
Phương Vân ngây ra, lập tức gật đầu: "Quả thật là có chút hiếu kỳ."
Thủy Ma nguyên dã nguyện ý chủ động nhắc tới, vậy thì tất nhiên là tốt nhất. Trong lòng Phương Vân thực sự là có quá nhiều nghi hoặc, những điều này cũng chỉ có Thủy Ma nguyên có thể giải đáp mà thôi.
Xung quanh khe nứt khổng lồ, mọi người đều đứng lặng lẽ. Bất kể là Đế Nhất hay là kỳ lan, hay là ma vật đó, hoặc là Thủy Ma nguyên khác có ánh mắt thương lão tựa hồ như có thỏa thuận ngầm, không lựa chọn gây ra động tĩnh vào lúc này, mà là để y tự nói. Loại thái độ này cực kỳ kỳ quái.
Phương Vân cảm thấy rõ ràng rằng, tuy mấy người khác có mặt ở đây đều có bộ dạng như không nhìn thấy Thủy Ma nguyên, nhưng lại âm thầm lưu lại một phần tâm thần ở trên người y, quan chú động tĩnh của y.
Loại cảm giác này rất huyền ảo, cũng rất vi diệu. Có điều, nghĩ tới Thủy Ma nguyên có thể khống chế cả thế giới này, năng lượng khổng lồ như vậy thì cũng biết được phần quan chú này là từ đâu mà có.
Thủy Ma nguyên giơ một ngón tay chỉ vào kỳ lân, giọng nói lạnh nhạt: "Con kỳ lân này rõ ràng sớm đã có thể ly khai, nhưng lại ở lại Vô Lượng mà vực không chịu đi. Nói là có trách nhiệm gì đó."
"Hừ!” thân thể kỳ lân run lên, mũi hừ một tiếng thật mạnh, mắt nhìn lên trời, khoanh tay trợn trừng mắt.
"Còn ma vật đó!" Thủy Ma nguyên giơ một ngón tay chỉ vào sinh vật hắc ám tà ác không ngừng phun ra khí đó: "Đừng nhìn chúng gióng trống khua chiêng như vậy, kỳ thực, nó chỉ là một tiểu quái vật từ khe nứt bên dưới chạy ra mà thôi. Còn tấm phù triện ở bên dưới, rốt cuộc là phong ấn cái gì thì ta cũng không biết. Chỉ có nó biết, có điều, nó nhất quyết không chịu nói."
Ánh mắt của Thủy Ma nguyên nhìn về phía Thủy Ma nguyên cổ lão:
"Ài!" Một tiếng thở dài vang lên, ở đối diện khe nứt, Thủy Ma nguyên cổ lão thân thể run lên một cái, cuối cùng cũng nhìn sang, ánh mắt của lão có rất nhiều tình tự phức tạp.
"Không phải là ta không muốn nói với ngươi, mà là ta không thể nói với ngươi. Bí mật liên quan tới khe nứt, quan hệ quá trọng đại. Chỉ cần tin tức bị tiết lộ, tất nhiên sẽ dẫn tới chấn động cực lớn. Điểu này là quy củ từ thời viễn cổ, không chỉ là ta, ngay cả kỳ lân, ký ức liên quan tới nó cũng đều bị phong ấn rồi. Trừ khi ngươi có thể siêu việt hơn tạo vật chủ của chúng ta thì mới có thể biết được tất cả." Thủy Ma nguyên cổ lão nói, nhìn về phía Đế Nhất được bao bọc trong ánh sáng trắng, tốt bụng khuyên: "Người trẻ tuổi, ngươi tuy có Tam Hoàng thánh chỉ. Nhưng pháp khí này ngươi không thể thu lấy được. Không phải là vấn đề năng lực của ngươi có bao nhiêu, mà là căn bản không thể để được giành được. Ngươi không biết, chuyện mà ngươi đang làm hiện tại nguy hiểm đến thế nào đâu. Đi đi!"
Xung quanh khe nứt sau một khoảng tĩnh lặng mới nghe thấy Đế Nhất nói: "Ngươi không cần phải nói nữa, chuyện ta đã quyết định thì sẽ làm tới cùng. Sẽ không bị bất kỳ người nào thay đổi. Kiện Địa Hoàng xích này ta phải có!"
"Địa Hoàng xích!"
Phương Vân trong lòng đại chấn, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đế Nhất với ánh mắt bất khả tư nghị. Song, vừa hướng ánh mắt tới thì thấy Đế Nhất cười dài một tiếng, đột nhiên xuất thủ.
"Hây!"
Một tiếng hú dài, sau đó trong hắc ám tựa hồ như nổ ra hàng ngàn vạn mặt trời, hàng ngàn vạn phi kiếm, hỗn hợp với vô lượng kiếm khí thông thiên triệt địa, giống như núi dậy biển gào, hóa thành một kiếm, tiến về phía ma vật khổng lồ ở bên trên khe nứt, chém mạnh xuống.
Một kiếm này kinh thiên động địa, kiếm khí cuồn cuộn, ngay cả mảng hư không này tựa hồ như cũng muốn rách toạc.
"Ha ha ha... Nhân loại vô tri, ngươi cho rằng có thể đả thương được ta ư? Phá cho ta!"
Ma vật khổng lồ cười điện cuồng, cánh tay to lớn dùng sức vung mạnh một cái, ma khi hắc ám nhơn nhớt dính dính hóa thành một vòng, không tránh không né, ngạng kháng kiếm khí của Đế Nhất.
"Rầm!"
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, ánh sáng trắng tan đi. Một kiếm khủng bố của Đế Nhất, quả nhiên bị ma vật này dùng một quyền đánh tan.
"Hắc, lão quái vật, ngươi nhìn về phía này đi. Đối thủ của ngươi là ta!"
Thánh thú kỳ lân trong miệng phát ra một tiếng gào kéo dài văng vẳng như long như phượng, lập tức quyền đầu màu tím vung ra, đồng dạng đánh ra một quyền mãnh liệt. Dương lôi màu tím đen vô cùng từ các khớp xương của nó bắn ra, hội tụ thành một long hình màu tím đen, dùng thế lôi đình vạn quân, hung hăng hướng về phía ma đầu.
"Hừ! Ngươi đã muốn tìm chết thì ta sẽ thanh toàn cho ngươi!"
Trong tiếng gầm tức giận, hai người va chạm mạnh với nhau. Hai tồn tại khủng bố Địa Hồn cảnh, lần giao thủ này, lập tức giống như trời long đất lở, chân khí cuồng bạo điên cuồng ùa ra ngoài. Ngay cả Phương Vân cũng bị bao trùm bên trong.
"Lui!"
Phương Vân không thèm nghĩ ngợi, chân điểm một cái, lập tức giống như thiểm điện lui ra sau. Trong nháy mắt, lui ra ngoài tới mấy ngàn dặm, bồng bềnh trong không trung, từ trên cao nhìn xuống, quan khán động tĩnh ở bên dưới.
Thực lực của kỳ lân và ma vật thực sự là quá mạnh. Chỉ bị dư ba đập trúng thôi cũng phải trọng thương rồi. Phương Vân không thể không lui.
"Địa Hoàng xích, không ngờ lại là Địa Hoàng xích! Không ngờ pháp khí trấn phái của Thủy Ma tông lại là Tam Hoàng thánh khí!"
Phương Vân lúc này trong lòng vô cùng kích động. Tin tức này quá có tính chấn động.
Địa Hoàng xích, pháp khí mạnh nhất có tính tiêu chí của Địa Hoàng trong viễn cổ Tam Hoàng không ngờ lại là trong Thủy Ma nguyên thư mà trong giới tông phái ai ai cũng biết.
Tin tức này nếu bị truyền ra, tất nhiên sẽ dẫn tới giới tông phái nổi sóng to gió lớn. Không biết bao nhiêu cự kỳ võ đạo phải điên cuồng vì nó. Chỉ sợ là triều đình cũng khó tránh khỏi phải áp dụng hành động.
Trong thoáng chốc, trong đầu Phương Vân lóe lên vố số ý nghĩa. Trong lúc hoảng hốt, hắn cuối cùng cũng minh bạch vì sao chỉ một kiện Tam Tượng pháp khí, không ngờ có thể tạo ra một lục địa khổng lồ, tụ tập được nhiều nhân khẩu như vậy. Vì sao mà thánh thú kỳ lân cũng xuất hiện ở đây.
Nguyên nhân chính là bởi vì đây căn bản không phải là Tam Tượng pháp khí, mà là một thánh khí đỉnh phong do viễn cổ Tam Hoàng sáng tạo ra. Phương Vân cuối cùng cũng hiểu, lúc đại hội ma đạo diễn ra, Vạn Ma điện vì sao lại bị Thủy Ma nguyên thư áp chế.
"Tam Hoàng thánh khí, Tam Hoàng thánh khí đó!"
Phương Vân chỉ cảm thấy trong đầu nổi lên một trận gió, điều này quả thực là quá bất ngờ. Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Đế Nhất lúc nhìn thấy mình lại hỏi mình rằng có phải cũng ở trong viễn cổ tiểu thế giới có được di vật của Tam Hoàng hay không.
Thì ra, Đế Nhất căn bản không phải là bị Thủy Ma nguyên thư hút vào, y là dựa vào Tam Hoàng thánh chỉ mà có thể tự do ra vào nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.