Chương 449: Đoạt Bảo Rời Đi
Hoàng Phủ Kỳ
28/03/2013
"Bạo! Bạo!" trong tiếng quát lớn, hai pháp khí cực phẩm, một trái một phải nổ ra, quang mang chói mắt khiếu cho kẻ khác không nhìn thấy gì.
Hai cường giả Thiên Trùng nhị phẩm thất kinh, không ngờ rằng Phương Vân lại tự nhiên cho pháp khí tự bạo. Viêm Ma Quân Vương chi tâm không tồi, nhưng cũng không cần thí hai kiện pháp khí cực phẩm.
"Cái tên điên này!" Hai người tức giận mắng một tiếng, cũng không dám chống lại uy lực của pháp khí tự bạo, thân thể nhoáng lên, lập tức lui ra sau.
"Chết tiệt!” Trong Kim sắc Xá Lợi, Bạch Ngọc Xuyên cũng tức giận mắng một tiếng, lui liên tục về phía sau.
"Oành!"
Trong lúc Bạch Ngọc Xuyên và hai cao thủ Thiên Trùng cảnh lui ra, thì Thác Bạt Thạch kêu một tiếng đau đớn, bị Đại Lực Thần Ma do Phương Vân triệu ra đánh bay đi hơn trăm trượng.
"Ha ha ha!" Phương Vân từ trong tay bốn người mạnh mẽ cướp lấy Viêm Ma Quân Vương chi tâm, cười lớn một tiếng. Rồi lập tức thao túng Thiên địa vạn hóa chung, nhảy lên trong không trung, biến mất không thấy đâu.
ở thượng cổ chiến trường. Quân Niệm Sinh dùng pháp khí tự bạo, mạnh mẽ ngăn chặn Minh Vương thái tử và Dương Hoằng. Phương Vân ngày hôm nay cũng đã được thử cảm giác ấy.
Hai kiện pháp khí cực phẩm mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng mà, hai kiện pháp khí ấy vốn là do hắn cướp được, cho nên cũng không tiếc lắm. Hơn nữa, đối với Phương Vân mà nói, Viêm Ma Quân Vương chi tâm có giá trị hơn.
Phương Vân bây giờ đã sưu tập đủ tài liệu rồi, lập tức có thể luyện Thành Viêm Ma Quân Vương, sau đó tiếp tục sưu tập tài liệu, tế luyện thêm một bước nữa, sau đó luyện thành Ngũ Ngục Cốt Hoàng. Giá trị của nó còn cao hơn hẳn hai kiện pháp khí kia.
Hai cái, bên nào nặng bên nào nhẹ, Phương Vân đương nhiên phân biệt rõ ràng, cũng không làm đứa con nít đòi hỏi cả hai Huống hồ, Phương Vân bây giờ có Ngũ Ngục phong rồi, loại pháp khí như Thiên Đô Thương cũng không có nhiều tác dụng với hắn nữa
"Vụt!"
Thiên địa vạn hóa chung lóe lên, lập tức lao ra ra ngoài biển lớn...
"Đáng tiếc, tới muộn rồi!"
Sau khi Phương Vân vừa biến mất, Tam hoàng tử Hải tộc liền xuất hiện ngay sát biên giới thang cốc, nhìn thấy cái chung nhỏ ấy biến mất trong không trung, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thôi
Cái chung nhỏ ấy là loại pháp khí không gian, cái thứ này thì rất trân quý. Tuy rằng hắn là Tam hoàng tử của Hải tộc, nhưng mà lại không có thứ này. Không có pháp khí không gian, cho dù thực lực có cường đại, mà chậm chạp thì vẫn vô dụng.
"Chung nhỏ màu vàng... người này rốt cuộc là ai?"
Hoàng tử Lưu Khải đứng bên biên giới Thang cốc, nhìn về hướng chung nhỏ biến mất, ánh mắt lóe ra bất định.
Hắn đến muộn, cho nên chỉ nhìn thấy được cảnh chung nhỏ biến mất, Không thấy mấy
"Cái này thì phiền phức rồi, Viêm Ma Quân Vương chi tâm tự nhiên lại bị kẻ khác chiếm
Lưu Khai cau mày, lần này đến Đại Doanh châu, hắn không biết rằng, trong Thang cốc lại còn có Đế Thang Ngọc Tỷ. Hơn nữa còn dẫn nhiều cường giả Thiên Trùng đến như vậy.
Lưu Khai tuy rằng có con đường tình báo riêng của mình. Nhưng mà người xuất hiện ở chỗ này, người tham gia tranh đoạt ‘Đế Thang Ngọc Tỷ’ đều là cao thù cấp Thiên Trùng. Đưa mắt ra nhìn toàn bộ tông phái ở Trung thổ, thì những người này đều là Thái thượng trưởng lão, là lão quái vật lánh đời.
Con đường sưu tập tình báo thế tục, muốn tìm hiểu về những trưởng lão tổng phái như vậy, trên cơ bản giống như là dùng dây thừng đề xách đậu hũ vậy, xách được hay không thì tùy duyên.
Thân hình nhoáng lên, Lưu Khải lập tức rời đi. Đế Thang Ngọc Tỷ tuy là thứ tốt, nhưng cũng không thứ mà đẳng cấp như hắn có thể nhúng tay vào.
Trong Thang cốc, có rất nhiều người bị Đế Thang Ngọc Tỷ hấp dẫn ánh mắt. Nhưng mà, có hai gã cường giả Thiên Trùng cảnh đã chú ý đến Thiên địa vạn hóa chung của Phương Vân và Kim sắc Xá Lợi của truyền nhân phật tông.
"Pháp khí không gian? Đúng là vật lạ hiếm có, trong tay hai tên tiểu bối này, tự nhiên lại có pháp khí cấp bậc này!"
Hai người, một ông già tóc bạc đầy đầu, mặc lực bào, trong mắt đen thui đáng sợ. Người còn lại thì nhỏ gầy, thân thể gầy như que cùi, Đây chính là hai cường giả tán tu hải ngoại
Người mặc lục bào là Nam Minh lão tổ. Tại biển sâu mượn thủy áp để tu luyện, lẩn này vì Đế Thang Ngọc Tỷ mà đến. Người còn lại, là tán tu hải ngoại, danh hiệu là Khô Diệp Thần Quân.
Đều là cường giả Thiên Trùng tam phẩm cả.
"Mỗi người chúng ta một người, đi!"
Nam Minh lão tổ và Khô Diệp Thần Quân trao Đổi ánh mắt với nhau, liền ăn ý bước vào không trung, lập tức biến mất không thấy đâu. Hải ngoạn tán tu ở tại hải ngoại đã lâu, ít nhiều gì cũng đã từng gặp mặt, ít nhất thì cũng đã từng nghe thấy nhau, cũng tính là quai biết
Pháp khí không gian tự mở một con đường không gian riêng cho mình, loại pháp khí này cực kỳ hiếm có, cho dù là cường giả cấp Thiên Trùng cũng rất khó có được.
Đế Thang Ngọc Tỷ hiện tại có nhiều người tranh đoạt, hai người tự biết là mình không bằng những cường giả Thiên Trùng đỉnh phong, cho nên chỉ biết lấy vật nhỏ, mưu cầu hai kiện pháp khí không gian.
"Chủ nhân, hai võ giả cấp Thiên Trùng đang đuổi theo!" Âm thanh khí linh trong Thiên địa vạn hóa chung đột nhiên vang lên trong đầu của Phương Vân.
"Biết rồi, không cần để ý đến. Những tên này không có pháp khí không gian. Công pháp ngự không phi hành cho dù có lợi hại đi nữa cũng không có khả năng đuổi theo!" Phương Vân thản nhiên nói
Hai gã cường giả Thiên Trùng nhị phẩm có thực lực vô cùng cường đại. Hơn nữa bản thân lại có pháp môn Thượng Cổ Thần Hành Tông "Túng Địa Kim Quang Pháp” nữa, cho nên tốc độ phi hành cực kì nhanh. Nếu Phương Vân không có Thiên địa vạn hóa chung, thì luận về ngự không phi hành, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
"Ngươi chạy không thoát đâu, thao túng pháp khí không gian cần tiêu hao rất lớn chân khí, ta xem ngươi kiên trì bao lâu!"
Một tiếng quát lớn từ phía sau truyền đền, hai người đuổi theo không dứt.
"Hừ!"
Phương Vân cầm lấy một tuyệt phẩm đan dược, thong thả ném vào trong miệng, cắn một cái, bổ sung chân khí. Lại phun ra một ngụm chân khí khác, Thiên địa vạn hóa chung lập tức toát ra, lần thứ hai giãn khoảng cách ra.
Thiên địa vạn hóa chung đang muốn nhảy ra, thì Phương Vân đột nhiên bị báo động.
Một cảm giác nguy hiểm không hiểu đang dâng lên trong lòng. Phương Vân không cần suy nghĩ nhiều, lập tức thao túng Thiên địa vạn hóa chung né qua.
Một luồng lực đạo đáng sợ rơi ngay vào chỗ mà đáng lẽ ra Thiên địa vạn hóa chung phải đi qua. Đem hư không phá hành từng mảnh nhỏ. Thiên địa vạn hóa chung bị cổ dư lực ấy làm cho chấn động mãnh liệt một chút, nhưng không bị đánh trúng.
"Thí chủ, ở xa đến là khách, sao không ở lại ngồi chơi một chút, hà tất gì phải vội vã rời đi?"
Một giọng nói quen thuộc truyền vào trong Thiên địa vạn hóa chung.
"Là lão hòa thượng ở Thiền Thảo tự!"
Sắc mặt của Tôn Thế Khôn đại biến, lập tức nhận ra thân phận của giọng nói.
"Bảo vật trong thiên hạ chỉ thuộc về người có năng lực, pháp khí không gian này trong tay các ngươi chỉ là lãng phí Giao ra đây, tha cho ngươi một mạng!”
Một giọng nói lạnh như băng truyền lên giữa không trung, sau đó một bàn tay đen kịt từ hư trong bay ra, chụp vào Thiên địa vạn hóa chung. Cái giọng nói này hoàn toàn không giống với giọng nói của lão hòa thượng tại Thiền Thảo tự.
"Muốn cái pháp khí không gian này, chờ ngươi đạt đến tứ phẩm rồi hãy nói!"
Trong lòng Phương Vân mặc dù hơi kinh, nhưng trên mặt không lộ ra một chút biểu tình này cả. Trong lúc này, hoảng loạn căn bản là không dùng được, hơn nữa chỉ làm cho mình mắc thêm sai lầm mà thôi
Lão hòa thượng của Thiền Thảo tự hay vị cường giả không biết tên kia, bất luận là người nào đều mạnh hơn Phương Vân rất nhiều.
Võ luận là ai, chỉ cần ứng phó không tốt, thì lập tức sẽ có kết cục tan xương nát thịt, pháp bảo bị đoạt.
Nhưng mà, cái này vẫn chưa phải là kết thúc. .
Thiên Trùng tam phẩm chỉ vừa mới tiếp xúc vợi quy tắc không gian, đối mặt với không gian lực của Thiên địa vạn hóa chung, vẫn không chiếm được ưu thế tuyệt đối Cho dù có chiếm được cũng khó mà dùng.
"Chủ nhân!” Thiên địa vạn hóa chung đột nhiên lên tiếng: "Nếu như giết địch thì ta không có khả năng giúp được, nhưng mà nếu chỉ là bỏ chạy thì ta có thể thoát khỏi bọn họ" Phương Vân đầu tiên là cả trinh sau đó vui mừng nói: "Ngươi có thể thoát khỏi bọn họ?"
"Vâng!” Thiên địa vạn hóa chung khí linh mở miệng: "Không gian lực mà hai người kia nắm giữ rất sơ cấp, tuy rằng hiện tại ta chỉ có năng lực cấp thấp nhất, nhưng đối phó với bọn họ cũng dư dã. Nhưng mà, ta cần chủ nhân cung cấp chân khí rất lớn".
Phương Vân suy tư một chút, lập tức hiểu rõ. Thiên địa vạn hóa chung lúc đạt đỉnh phong, thì loại cường giả như vậy căn bản là không coi vào mắt. Tuy rằng bây giờ thực lực giảm mạnh, nhưng đối phó với mấy võ giả sơ cấp về thời gian lực thì hẳn không phải là nói
"Vậy làm theo lời ngươi nói đi!”
Phương Vân gật đầu, đem quyền thao túng của Thiêu địa vạn hóa chung, giao cho Khí
"Vụt!" Thiêu địa vạn hóa chung vừa nhảy lên, khó khăn né tránh một đòn công kích từ chỗ sâu trong không gian, lại tiếp tục nhảy lên tránh né một đòn công kích khác. Khi Phương Vân giao quyền khống chế cho Khí Linh, thì Khí Linh liền dùng một phương pháp vận dụng không gian khác hoàn toàn.
Mỗi lần Thiên địa vạn hóa chung nhảy liền trực tiếp rút nhỏ cự ly lại khoảng mười dặm, vị trí không thể nào xác định được, lúc thì đông lúc thì tay, chợt trái chợt phải, quỹ tích hoàn toàn không thể nào đoán ra được.
Đòn tấn công của tăng nhân Thiển Thảo tự và cường giả Thiên Trùng tam phẩm kia, mỗi lẩn nhìn thấy sắp đánh trúng, nhưng lại thất bại ngay trong gang tấc.
"Gặp quỷ! Sao giống như thay đổi thành một người khác!" Nam Minh lão tổ ở phía sau, nhìn thấy cảnh này, mí mắt khẽ nhíu lại. Kiện pháp khí này trong lúc đó tự nhiên thay đổi không ít, hoàn toàn không giống như trước đây.
"Tiều từ, muốn chạy khỏi bàn tay của Nam Minh lão tổ ta à, ta xem ngươi kiên trì thao túng không gian được bao lâu!”
Nam Minh lão tổ cười lạnh một tiếng, nhanh chóng lao qua những khoảng nứt không gian, lao về hướng Phương Vân. Ở đây bốn bề đều là biển, còn cách Trung thổ rất xa, cho nên cũng không sợ Phương Vân chạy thoát.
Thiên địa vạn hóa chung dưới sự điều khiển của Khí Linh, tuy có nguy nhưng không hiểm. Sau một hồi, lực lượng công kích đột nhiên thiếu đi một.
"Đáng tiếc! Cự ly quá xa..."
Trong không gian của Thiền Thảo tự, ba tăng nhân đứng cùng với nhau, chân khí của ba người tiêu hao cực độ, trên trán toát đầy mồ hôi hột. Không gian càng xa, thì cự ly công kích cũng càng xa, và tiêu hao thật sự quá nhiều.
"Quên đi, đề cho hắn đi. Đống đan dược đó, xem như không lấy lại được!” Một tăng
Không gian chứa đựng đan dược tổn thất lớn như vậy, muốn nói là cái gì cũng không làm, thì thật sự là không thể nào nói nổi. Nhưng mà, bây giờ xem ra muốn đuổi theo lấy về thì cũng không có khả năng.
"Rầm!"
Thiên địa vạn hóa chung đột nhiên chúi xuống, lao vào trong biển. Đi thẳng một đường không hề dừng lại, lao xuống chỗ sâu nhất.
"Cạch!”
Phương Vân điều khiển Thiên địa vạn hóa chung chui vào trong miệng một con cá lớn, rồi khống chế con cá này, chui vào trong miệng của một con cá ăn thịt khác, rồi lại nhanh chóng khống chế con cá này, chui vào trong miệng của một con cá ở một hải vực khác. Sau đó thu tất cả khí tức lại, không cử động nữa.
Một trận gió thổi qua, Nam Minh lão tổ xuất hiện trên mặt biển, trong giây phút hắn xuất hiện thì Phương Vân đã kịp thu hết khí tức lại.
"Hừ! Cho rằng trốn dưới biển sâu, thì ta không có biện pháp nhìn thấy ngươi à?" Nam Minh lão tổ cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên, lơ lửng trên không. Sau đó tâm thần ngưng kết lại, lập tức xuất ra một môn pháp truy tung lục soát.
"Giang Hải Động Sát!”
Nam Minh lão tổ khẽ quát một tiếng, một khí tức khổng lồ lập tức đảo qua khu vực hơi một ngàn hải lý, ý thức khổng lồ ấy lướt qua nơi này, thì biển nơi ấy liền dậy sóng.
"Giang Hải Động Sát" lướt qua tất cả lớn nhỏ không bỏ sót cái nào, cho dù là một hạt cát dưới đáy biển cũng không rời khỏi “con mắt” của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.