Chương 502: Giáng Nghị
Hoàng Phủ Kỳ
20/03/2014
“Tựa hồ tiểu đệ phong hầu, mẫu thân cũng không quá cao hứng. “
Công chúa Phúc Khang quay đầu lại nói. Tuy rằng nàng chưa chính thức được gả vào Phương gia, nhưng tình cảm của nàng với Phương Vân rất sâu đậm hơn nữa nàng đã nhận được lời chúc phúc của Vũ Mục và hoàng thất, cho nên không khác gì đã được gả vào Phương gia. Bởi vậy khi nhắc đến Phương Vân liền bất trị bất giác xuất phát từ góc độ của Phương Lâm.
“Mẫu thân cho đến bây giờ vẫn không phải là người truy cầu danh lợi. Bằng không mà nói ở tại kinh thành sẽ không bị nhiều quý phụ, phu nhân sỉ nhục. Hơn nữa trong triều đình cũng chưa từng có tiền lệ một nhà hai hầu.”
Nếu như không phải Nhân Hoàng và Vũ Mục đại nhân ước định, lại thêm quyền lực của ta bị hạn chế, Nho gia có thể miễn cưỡng tiếp nhận, thì việc ta phong hầu cũng khó thành. Ngay cả một nhà hai hầu còn như thế, bây giờ lại là một nhà ba hầu! Chuyện ta phong hầu còn chưa hoàn toàn lắng xuống, tiểu đệ lại phong hầu đúng vào lúc này, thời cơ không phải quá tốt. Ta cảm thấy, tiểu đệ làm thế này là vì hôn sự của chúng ta, hấp dẫn mọi sự chú ý khác về phía đệ ấy!”
Thân làm huynh trưởng, Phương Lâm có loại trực giác có thể đánh thẳng vào trọng tâm, rất dễ nhận ra được dự định của tiểu đệ mình.
Nghe Phương Lâm nhắc đến hôn sự, trong mắt công chúa Phúc Khang xẹt qua một tia buồn bã. Chuyện giữa Nhân Hoàng và Phương Dận, nàng đã biết. Hôn sự của bản thân mình, công công không ngờ lại không thể tham dự, công chúa Phúc Khang ít nhiều có phần thất vọng. Có điều, tâm tính nàng thiện lương, cho nên không muốn nghĩ xấu về người khác, chỉ cảm thấy công công Phương Dận tất có nỗi khổ riêng.
“Thế tử, phụ thân đã không thể quay lại kinh thành, vậy không bằng chúng ta thỉnh cầu bệ hạ, để hôn sự của chúng ta được cừ hành tại Man Hoang, được không?”
Công chúa Phúc Khang vẫn gọi Phương Lâm theo cách trước kia.
“Như thế có lẽ là biện pháp tốt nhất!”
Phương Lâm đương nhiên biết rõ, phụ thân Phương Dận tuyệt đối không thể quay về kinh thành. Cho nên cử hành hôn lễ ở Man Hoang là biện pháp tốt nhất. Có điều, thân phận công chúa Phúc Khang dù thế nào cũng rất đặc biệt. Muốn để một vị công chúa hoàng thất cử hành kết hôn tại Man Hoang, sợ rằng hoàng thất sẽ không dễ dàng đáp ứng.
“Đương nhiên là vậy rồi. Chúng ta cứ thỉnh cầu phụ hoàng đi. Phụ hoàng là người nhân từ, ắt sẽ không quá mức làm khó chúng ta đâu. “
Công chúa Phúc Khang nói.
Đối với Nhân Hoàng, Phương Lâm lại có cái nhìn hoàn toàn bất đồng. Chỉ là, hắn cũng không muốn phản đối công chúa Phúc Khang, cho nên gật đầu đáp: “Ừ!”
Chuyện Phương Vân chuẩn bị phong hầu, cũng không hoàn toàn là một việc vui. Ở ngay trước của phù Tứ Phương Hầu, ngựa xe tấp nập, chật như nêm cối mà ở của phù bộ binh, cũng người người tấp nập, rất nhiều những lão nho đầu bạc trắng tay nâng tấu chương, run rẩy đứng ngoài cửa thỉnh cầu được đưa lên.
“Lễ nghĩa không thể bỏ qua. Phương gia một nhà ba hầu, chính là thần trọng quân khinh, không đúng nghĩa quân thần. Phương Vân không được phong hầu!”
“Người làm thần, bổn phận chính là chinh chiến ở bên ngoài, phòng thủ biên hoang. Phương gia một nhà hai hầu đã là hoàng ân rộng lượng. Phương Lâm được phong hầu cũng là cực hạn của hoàng ân. Một nhà ba hầu, không thể nào!...”
“Một nhà ba hầu! Thật không đúng lễ pháp thánh nhân. Hiện nay vương công quý tộc, ba thê bảy thiếp, con cháu nhiều vô kể. Nếu một khi có cái lệ này rồi, thì sẽ có đến bốn hầu, năm hầu, sáu hầu, bảy hầu, mai sau hoàng thất không thể không phong, sợ rằng sẽ dẫn đến vương hầu độc chiếm thiên hạ! Phương gia một nhà ba hầu, sẽ là họa thiên cổ...”
Những lão nho tay nâng thư thánh hiền, câu từ sâu cay, kịch liệt, tựa như Phương gia một nhà ba hầu sẽ khiến thiên hạ nổi lên đại loạn, vĩnh viễn bất diệt!
“Đê dài ngàn dặm, kiến chỉ một ổ. Phương gia nếu một nhà ba hầu, quan hệ trọng đại, luật pháp, lễ pháp của triều đình từ thuở trước, sợ rằng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Lễ hỏng thì sẽ hỏng hết! Các vị đại nhân, phải cân nhắc thật kỹ!...”
Một ít những lão nho đầu bọc, khi nói đến nguy hại của một nhà ba hầu, quá mức kích động liền quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.
Trước nay Phương Vân vẫn mượn lực Nho gia mà hành sự. Nhưng lúc này, hắn lại khiến cho Nho gia tranh cãi thậm chí còn kịch liệt hơn cả Binh gia. Mà phản đối kịch liệt nhất chính là những lão nho bạc đầu đọc kinh thư thánh hiền cả đời. Những việc như vậy cũng không hẳn chỉ nhắm vào Phương Vân.
Các triều đại qua đi, một khi liên quan đến những sự tình trọng đại, Nho gia Nho sinh, lão nho đều tụ hợp lại mà giảng cứu kỹ lưỡng. Chỉ cần bọn họ cho rằng đó là nguy hiểm đến quốc thể, nguy hiểm tới giang sơn xã tắc, họ sẽ làm như vậy, bất kể là ai họ cũng không nể mặt mũi, cho dù là tam công đi nữa. Cho nên chuyện này họ không phải đặc biệt nhắm vào Phương Vân.
Bộ binh là cửa thứ nhất trong quá trình phong hầu. Cho nên trước của bộ binh tụ tập nhiều lão nho, nho sinh nhất. Còn lại năm bộ khác, mặc dù không có nhiều như ở bộ binh, nhưng tấu chương của các nho sinh từ khắp chín châu gửi về cũng cao như núi. Điều này khiến cho các đại nhân các bộ sinh ra tranh chấp kịch liệt về chuyện Phương Vân phong hầu.
Trong Lại bộ, đèn đuốc sáng trưng. Thượng thư thi lang Lại bộ cùng các đại nhân khác tề tụ đông đủ, thần sắc nghiêm túc.
“Điều lệ của Bộ binh, trước nay vẫn là luận công khen thưởng. Phương Vân lập hạ đại công, đã đủ để phong hầu. Hơn nữa, bản thân lại không có lỗi nặng, dựa theo luật lệ, nên phong hầu. Nếu nói vì Phương gia một nhà ba hầu mà trục xuất cơ hội phong hầu của Phương Vân, thì tại luật lệ binh gia, luật lệ triều đình, làm sao cho đúng đây? Làm sao để an lòng những tướng sĩ biên hoang đây?”
“Tướng quân phong hầu cũng phải tính cả phẩm tính xem có đủ hay không. Phương Vân văn từng đứng đầu văn thí nguyên tiêu, phẩm tính hẳn là không có vấn đề. Hơn nữa lúc trước hắn từng vì huynh trưởng, đứng ra buộc tội vũ hầu, có đủ hiếu thế. Trung, hiếu, lễ, nghĩa của Nho gia, người này có đủ cả, không có lý nào lại không được phong hầu!”
“Lý đại nhân, chúng ta phản đối Phương Vân phong hầu cũng không phải bởi vì phẩm tính của hắn không đạt, mà bởi lẽ Phương gia đã có hai vị hầu gia trong nhà. Nếu Phương Vân lại phong hầu, sẽ không đơn giản chỉ là chuyện phong hầu. Mai sau, một khi thể lệ này được mở ra, chắc chắn những kẻ loạn thần tặc tử có lòng mưu phản sẽ dựa vào chuyện này mà mở rộng thế lực để tư lợi. Một nhà mà có đến bốn, năm, sáu hầu thì... Phương gia trung tâm với triều đình không sai, nhưng còn những kẻ khác thì sao đây? Chúng ta có thể dám chắc sao? Hơn nữa, chư vị đại nhân hẳn có thể nhìn ra được, chuyện Phương Vân phong hầu không hề đơn giản!”
Lại bộ tranh luận như vậy, thì hầu như cùng lúc tại các bộ khác cũng đồng thời xảy ra việc ấy. Mặc dù ngôn từ của họ hòa hoãn hơn chút ít, nhưng thái độ thì đều giống nhau. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, các bộ gần như phân thành ba phe. Một là tán thành, một phản đối, và một là không biết nên đứng về bên nào!
Phụ Chính Các, Nghị Chính Các, thậm chí là điện Thái Hòa nơi Tam Công ở, đều tranh luận liên tục như vậy. Chuyện một nhà ba hầu, đã vượt ra khỏi phạm vi một mình Phương gia.
Phương Vân tù trước đến nay cực kỳ có duyên phận với Nho gia, thậm chí lão sư hắn còn là đại nho Quách Bá Tể, hơn nữa còn được Phu tử người đứng đầu Nho gia tiếp kiến. Có thể nói, bất kể là Phụ Chính Các, Nghị Chính Các, hay là Lục bộ, có rất nhiều Nho gia có hảo cảm với Phương Vân. Thế nhưng chuyện này quan hệ quá lớn, không chỉ đơn giản là một Bình Yêu Đại Tướng Quân phong hầu, cho nên mọi chuyện trái phải thị phi cần phải được làm rõ, Nho gia cũng không thể vì Phương Vân có duyên phận với Nho gia mà bao che, dung túng cho hắn. Đây là một loại nguyên tắc cũng là tinh thần của Nho gia!
Phương Vân phong hầu, chân chính khiến cho thiên hạ rung chuyển. Gần như toàn bộ quan viên triều đình đều bị cuốn vào trong. Mà ngay tại các quán trà, quán rượu... phàm là nơi có nho sinh tụ tập, đều có những nghị luận sôi nổi về Phương gia. Có người nói, Tứ Phương Hầu trấn áp biên hoang hai mươi năm không bước nửa bước về kinh thành, một lòng trung thành với triều đình, là trung thần, triều đình nên phong hầu cho Phương Vân. Cũng có người nói Phương gia một nhà ba hầu thật quá mức. Cho nên, chung quy ai nấy đều vô cùng kích động.
Học cung kinh thành, không khí cực kỳ náo nhiệt. Khác với ngoại giới, nơi này học sinh gần như nghiêng hết về phía Phương Vân phong hầu. Mặc kệ là như thế nào, Phương Vân dù sao cũng xuất thân từ học cung mà ra, Phương Vân được phong hầu, học sinh trong học cung đều cảm thấy rất có mặt mũi. Hơn nữa, trong quân đội, Phương Vân đã thu nhận rất nhiều học sinh trong học cung, dường như rất có nhân duyên với những sĩ tử bình thường trong học cung.
“Thực là... Cũng chỉ là phong hầu thôi, có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Hơn nữa nhiều người có thể phong hầu như thế, vì sao tiểu hầu gia lại không được phong hầu chứ? Theo ta thấy, tiểu hầu gia nên được phong hầu!”
Một gã sĩ tử học cung đứng thẳng trong đình viện, mạnh mẽ nói.
“Không sai! Không sai! Tiểu hầu gia nên phong hầu. Hắn không phong hầu, còn ai có thể phong hầu đây!?”
“Ừ, hắn không phong hầu, chẳng lẽ đám gia hỏa Dương Khiêm Lý Bình được phong hầu?”
Trong học cung tràn lên một trận cười to. Dương Khiêm và Lý Bình trong học cung hiện tại rất không được lòng người. Từ khi Phương Vân cường thế quật khởi, đã chẳng còn mấy ai quan tâm đến uy vũ của Bình Định Hầu và Trấn Quốc Hầu. Bọn họ lo thân đối phó với Phương gia còn chưa xong, lấy đâu thời gian mà uy với vũ?
Những học sinh học cung này cũng không biết, chỉ cách bọn họ một bức tường, trong một gian phòng, có mấy đại nho tóc hoa rám, đang ngồi im, lặng nghe những nghị luận bên ngoài.
“Bá Tể, tên đồ đệ này của ngươi, trong học cung thực rất được hoan nghênh đó!”
Từng giữ chức Tam Phẩm Thông Nghị Đại Phu, Lăng Công Tích ngồi đối diện với Quách Bá Tể, môi hơi nhúc nhích, chậm rãi nói. Trong phòng, ngoại trừ ông ta còn có lão sư Quách Bá Tể của Phương Vân, cùng với những đại nho mà Phương Vân đã gặp như Cảnh Quý Hành, Lưu Công Thọ, Dương Hiếu Trực...
Lần này họ ở lại kinh thành là vì ứng lời thỉnh cầu của tam công, ở lại trong học cung giáo thu một thời gian. Không ngờ, vừa vặn lại đụng vào đại sự rung động thiên hạ Phương Vân phong hầu.
Chuyện một nhà ba hầu, hiện tại đã có tấm ảnh hưởng hơn bất kỳ sự kiện nào khác. Nho sinh các châu phủ, gần như đều bị cuốn vào trong.
Quách Bá Tể nghe Lăng Công Tích nói, trầm mặc. Phương Vân là học sinh của lão, Nho gia có câu “Đại Công Vô Tư” nhưng đồng dạng cũng có: “Cử hiền bất ti thân”. Đã từng làm đến Tư Chính Các Nhị phẩm Thông Nghị Đại Phu, theo lý hẳn là lão phải thực hiện quân pháp bất vị thân, gia nhập làn sóng phản đối, để bảo vệ sự công chính.
Nhưng cũng chính bởi vì Phương Vân là học trò của lão, hơn nữa ở cùng nhau một đoạn thời gian không ngắn, cho nên Quách Bá Tể biết, Phương Vân chính là trụ cột là nhân tài của xã tắc. Phong hầu đối với hắn hay với triều đình đều là chuyện tốt!
Phương Vân tuổi còn trẻ, chính dạng là lúc khí huyết phương cương. Vào lúc này mà dội nước lạnh lên đầu hắn, Quách Bá Tể lo rằng, đây sẽ là đả kích đối với Phương Vân, đối với triều đình cũng không phải chuyện tốt.
Công chúa Phúc Khang quay đầu lại nói. Tuy rằng nàng chưa chính thức được gả vào Phương gia, nhưng tình cảm của nàng với Phương Vân rất sâu đậm hơn nữa nàng đã nhận được lời chúc phúc của Vũ Mục và hoàng thất, cho nên không khác gì đã được gả vào Phương gia. Bởi vậy khi nhắc đến Phương Vân liền bất trị bất giác xuất phát từ góc độ của Phương Lâm.
“Mẫu thân cho đến bây giờ vẫn không phải là người truy cầu danh lợi. Bằng không mà nói ở tại kinh thành sẽ không bị nhiều quý phụ, phu nhân sỉ nhục. Hơn nữa trong triều đình cũng chưa từng có tiền lệ một nhà hai hầu.”
Nếu như không phải Nhân Hoàng và Vũ Mục đại nhân ước định, lại thêm quyền lực của ta bị hạn chế, Nho gia có thể miễn cưỡng tiếp nhận, thì việc ta phong hầu cũng khó thành. Ngay cả một nhà hai hầu còn như thế, bây giờ lại là một nhà ba hầu! Chuyện ta phong hầu còn chưa hoàn toàn lắng xuống, tiểu đệ lại phong hầu đúng vào lúc này, thời cơ không phải quá tốt. Ta cảm thấy, tiểu đệ làm thế này là vì hôn sự của chúng ta, hấp dẫn mọi sự chú ý khác về phía đệ ấy!”
Thân làm huynh trưởng, Phương Lâm có loại trực giác có thể đánh thẳng vào trọng tâm, rất dễ nhận ra được dự định của tiểu đệ mình.
Nghe Phương Lâm nhắc đến hôn sự, trong mắt công chúa Phúc Khang xẹt qua một tia buồn bã. Chuyện giữa Nhân Hoàng và Phương Dận, nàng đã biết. Hôn sự của bản thân mình, công công không ngờ lại không thể tham dự, công chúa Phúc Khang ít nhiều có phần thất vọng. Có điều, tâm tính nàng thiện lương, cho nên không muốn nghĩ xấu về người khác, chỉ cảm thấy công công Phương Dận tất có nỗi khổ riêng.
“Thế tử, phụ thân đã không thể quay lại kinh thành, vậy không bằng chúng ta thỉnh cầu bệ hạ, để hôn sự của chúng ta được cừ hành tại Man Hoang, được không?”
Công chúa Phúc Khang vẫn gọi Phương Lâm theo cách trước kia.
“Như thế có lẽ là biện pháp tốt nhất!”
Phương Lâm đương nhiên biết rõ, phụ thân Phương Dận tuyệt đối không thể quay về kinh thành. Cho nên cử hành hôn lễ ở Man Hoang là biện pháp tốt nhất. Có điều, thân phận công chúa Phúc Khang dù thế nào cũng rất đặc biệt. Muốn để một vị công chúa hoàng thất cử hành kết hôn tại Man Hoang, sợ rằng hoàng thất sẽ không dễ dàng đáp ứng.
“Đương nhiên là vậy rồi. Chúng ta cứ thỉnh cầu phụ hoàng đi. Phụ hoàng là người nhân từ, ắt sẽ không quá mức làm khó chúng ta đâu. “
Công chúa Phúc Khang nói.
Đối với Nhân Hoàng, Phương Lâm lại có cái nhìn hoàn toàn bất đồng. Chỉ là, hắn cũng không muốn phản đối công chúa Phúc Khang, cho nên gật đầu đáp: “Ừ!”
Chuyện Phương Vân chuẩn bị phong hầu, cũng không hoàn toàn là một việc vui. Ở ngay trước của phù Tứ Phương Hầu, ngựa xe tấp nập, chật như nêm cối mà ở của phù bộ binh, cũng người người tấp nập, rất nhiều những lão nho đầu bạc trắng tay nâng tấu chương, run rẩy đứng ngoài cửa thỉnh cầu được đưa lên.
“Lễ nghĩa không thể bỏ qua. Phương gia một nhà ba hầu, chính là thần trọng quân khinh, không đúng nghĩa quân thần. Phương Vân không được phong hầu!”
“Người làm thần, bổn phận chính là chinh chiến ở bên ngoài, phòng thủ biên hoang. Phương gia một nhà hai hầu đã là hoàng ân rộng lượng. Phương Lâm được phong hầu cũng là cực hạn của hoàng ân. Một nhà ba hầu, không thể nào!...”
“Một nhà ba hầu! Thật không đúng lễ pháp thánh nhân. Hiện nay vương công quý tộc, ba thê bảy thiếp, con cháu nhiều vô kể. Nếu một khi có cái lệ này rồi, thì sẽ có đến bốn hầu, năm hầu, sáu hầu, bảy hầu, mai sau hoàng thất không thể không phong, sợ rằng sẽ dẫn đến vương hầu độc chiếm thiên hạ! Phương gia một nhà ba hầu, sẽ là họa thiên cổ...”
Những lão nho tay nâng thư thánh hiền, câu từ sâu cay, kịch liệt, tựa như Phương gia một nhà ba hầu sẽ khiến thiên hạ nổi lên đại loạn, vĩnh viễn bất diệt!
“Đê dài ngàn dặm, kiến chỉ một ổ. Phương gia nếu một nhà ba hầu, quan hệ trọng đại, luật pháp, lễ pháp của triều đình từ thuở trước, sợ rằng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Lễ hỏng thì sẽ hỏng hết! Các vị đại nhân, phải cân nhắc thật kỹ!...”
Một ít những lão nho đầu bọc, khi nói đến nguy hại của một nhà ba hầu, quá mức kích động liền quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.
Trước nay Phương Vân vẫn mượn lực Nho gia mà hành sự. Nhưng lúc này, hắn lại khiến cho Nho gia tranh cãi thậm chí còn kịch liệt hơn cả Binh gia. Mà phản đối kịch liệt nhất chính là những lão nho bạc đầu đọc kinh thư thánh hiền cả đời. Những việc như vậy cũng không hẳn chỉ nhắm vào Phương Vân.
Các triều đại qua đi, một khi liên quan đến những sự tình trọng đại, Nho gia Nho sinh, lão nho đều tụ hợp lại mà giảng cứu kỹ lưỡng. Chỉ cần bọn họ cho rằng đó là nguy hiểm đến quốc thể, nguy hiểm tới giang sơn xã tắc, họ sẽ làm như vậy, bất kể là ai họ cũng không nể mặt mũi, cho dù là tam công đi nữa. Cho nên chuyện này họ không phải đặc biệt nhắm vào Phương Vân.
Bộ binh là cửa thứ nhất trong quá trình phong hầu. Cho nên trước của bộ binh tụ tập nhiều lão nho, nho sinh nhất. Còn lại năm bộ khác, mặc dù không có nhiều như ở bộ binh, nhưng tấu chương của các nho sinh từ khắp chín châu gửi về cũng cao như núi. Điều này khiến cho các đại nhân các bộ sinh ra tranh chấp kịch liệt về chuyện Phương Vân phong hầu.
Trong Lại bộ, đèn đuốc sáng trưng. Thượng thư thi lang Lại bộ cùng các đại nhân khác tề tụ đông đủ, thần sắc nghiêm túc.
“Điều lệ của Bộ binh, trước nay vẫn là luận công khen thưởng. Phương Vân lập hạ đại công, đã đủ để phong hầu. Hơn nữa, bản thân lại không có lỗi nặng, dựa theo luật lệ, nên phong hầu. Nếu nói vì Phương gia một nhà ba hầu mà trục xuất cơ hội phong hầu của Phương Vân, thì tại luật lệ binh gia, luật lệ triều đình, làm sao cho đúng đây? Làm sao để an lòng những tướng sĩ biên hoang đây?”
“Tướng quân phong hầu cũng phải tính cả phẩm tính xem có đủ hay không. Phương Vân văn từng đứng đầu văn thí nguyên tiêu, phẩm tính hẳn là không có vấn đề. Hơn nữa lúc trước hắn từng vì huynh trưởng, đứng ra buộc tội vũ hầu, có đủ hiếu thế. Trung, hiếu, lễ, nghĩa của Nho gia, người này có đủ cả, không có lý nào lại không được phong hầu!”
“Lý đại nhân, chúng ta phản đối Phương Vân phong hầu cũng không phải bởi vì phẩm tính của hắn không đạt, mà bởi lẽ Phương gia đã có hai vị hầu gia trong nhà. Nếu Phương Vân lại phong hầu, sẽ không đơn giản chỉ là chuyện phong hầu. Mai sau, một khi thể lệ này được mở ra, chắc chắn những kẻ loạn thần tặc tử có lòng mưu phản sẽ dựa vào chuyện này mà mở rộng thế lực để tư lợi. Một nhà mà có đến bốn, năm, sáu hầu thì... Phương gia trung tâm với triều đình không sai, nhưng còn những kẻ khác thì sao đây? Chúng ta có thể dám chắc sao? Hơn nữa, chư vị đại nhân hẳn có thể nhìn ra được, chuyện Phương Vân phong hầu không hề đơn giản!”
Lại bộ tranh luận như vậy, thì hầu như cùng lúc tại các bộ khác cũng đồng thời xảy ra việc ấy. Mặc dù ngôn từ của họ hòa hoãn hơn chút ít, nhưng thái độ thì đều giống nhau. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, các bộ gần như phân thành ba phe. Một là tán thành, một phản đối, và một là không biết nên đứng về bên nào!
Phụ Chính Các, Nghị Chính Các, thậm chí là điện Thái Hòa nơi Tam Công ở, đều tranh luận liên tục như vậy. Chuyện một nhà ba hầu, đã vượt ra khỏi phạm vi một mình Phương gia.
Phương Vân tù trước đến nay cực kỳ có duyên phận với Nho gia, thậm chí lão sư hắn còn là đại nho Quách Bá Tể, hơn nữa còn được Phu tử người đứng đầu Nho gia tiếp kiến. Có thể nói, bất kể là Phụ Chính Các, Nghị Chính Các, hay là Lục bộ, có rất nhiều Nho gia có hảo cảm với Phương Vân. Thế nhưng chuyện này quan hệ quá lớn, không chỉ đơn giản là một Bình Yêu Đại Tướng Quân phong hầu, cho nên mọi chuyện trái phải thị phi cần phải được làm rõ, Nho gia cũng không thể vì Phương Vân có duyên phận với Nho gia mà bao che, dung túng cho hắn. Đây là một loại nguyên tắc cũng là tinh thần của Nho gia!
Phương Vân phong hầu, chân chính khiến cho thiên hạ rung chuyển. Gần như toàn bộ quan viên triều đình đều bị cuốn vào trong. Mà ngay tại các quán trà, quán rượu... phàm là nơi có nho sinh tụ tập, đều có những nghị luận sôi nổi về Phương gia. Có người nói, Tứ Phương Hầu trấn áp biên hoang hai mươi năm không bước nửa bước về kinh thành, một lòng trung thành với triều đình, là trung thần, triều đình nên phong hầu cho Phương Vân. Cũng có người nói Phương gia một nhà ba hầu thật quá mức. Cho nên, chung quy ai nấy đều vô cùng kích động.
Học cung kinh thành, không khí cực kỳ náo nhiệt. Khác với ngoại giới, nơi này học sinh gần như nghiêng hết về phía Phương Vân phong hầu. Mặc kệ là như thế nào, Phương Vân dù sao cũng xuất thân từ học cung mà ra, Phương Vân được phong hầu, học sinh trong học cung đều cảm thấy rất có mặt mũi. Hơn nữa, trong quân đội, Phương Vân đã thu nhận rất nhiều học sinh trong học cung, dường như rất có nhân duyên với những sĩ tử bình thường trong học cung.
“Thực là... Cũng chỉ là phong hầu thôi, có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Hơn nữa nhiều người có thể phong hầu như thế, vì sao tiểu hầu gia lại không được phong hầu chứ? Theo ta thấy, tiểu hầu gia nên được phong hầu!”
Một gã sĩ tử học cung đứng thẳng trong đình viện, mạnh mẽ nói.
“Không sai! Không sai! Tiểu hầu gia nên phong hầu. Hắn không phong hầu, còn ai có thể phong hầu đây!?”
“Ừ, hắn không phong hầu, chẳng lẽ đám gia hỏa Dương Khiêm Lý Bình được phong hầu?”
Trong học cung tràn lên một trận cười to. Dương Khiêm và Lý Bình trong học cung hiện tại rất không được lòng người. Từ khi Phương Vân cường thế quật khởi, đã chẳng còn mấy ai quan tâm đến uy vũ của Bình Định Hầu và Trấn Quốc Hầu. Bọn họ lo thân đối phó với Phương gia còn chưa xong, lấy đâu thời gian mà uy với vũ?
Những học sinh học cung này cũng không biết, chỉ cách bọn họ một bức tường, trong một gian phòng, có mấy đại nho tóc hoa rám, đang ngồi im, lặng nghe những nghị luận bên ngoài.
“Bá Tể, tên đồ đệ này của ngươi, trong học cung thực rất được hoan nghênh đó!”
Từng giữ chức Tam Phẩm Thông Nghị Đại Phu, Lăng Công Tích ngồi đối diện với Quách Bá Tể, môi hơi nhúc nhích, chậm rãi nói. Trong phòng, ngoại trừ ông ta còn có lão sư Quách Bá Tể của Phương Vân, cùng với những đại nho mà Phương Vân đã gặp như Cảnh Quý Hành, Lưu Công Thọ, Dương Hiếu Trực...
Lần này họ ở lại kinh thành là vì ứng lời thỉnh cầu của tam công, ở lại trong học cung giáo thu một thời gian. Không ngờ, vừa vặn lại đụng vào đại sự rung động thiên hạ Phương Vân phong hầu.
Chuyện một nhà ba hầu, hiện tại đã có tấm ảnh hưởng hơn bất kỳ sự kiện nào khác. Nho sinh các châu phủ, gần như đều bị cuốn vào trong.
Quách Bá Tể nghe Lăng Công Tích nói, trầm mặc. Phương Vân là học sinh của lão, Nho gia có câu “Đại Công Vô Tư” nhưng đồng dạng cũng có: “Cử hiền bất ti thân”. Đã từng làm đến Tư Chính Các Nhị phẩm Thông Nghị Đại Phu, theo lý hẳn là lão phải thực hiện quân pháp bất vị thân, gia nhập làn sóng phản đối, để bảo vệ sự công chính.
Nhưng cũng chính bởi vì Phương Vân là học trò của lão, hơn nữa ở cùng nhau một đoạn thời gian không ngắn, cho nên Quách Bá Tể biết, Phương Vân chính là trụ cột là nhân tài của xã tắc. Phong hầu đối với hắn hay với triều đình đều là chuyện tốt!
Phương Vân tuổi còn trẻ, chính dạng là lúc khí huyết phương cương. Vào lúc này mà dội nước lạnh lên đầu hắn, Quách Bá Tể lo rằng, đây sẽ là đả kích đối với Phương Vân, đối với triều đình cũng không phải chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.