Chương 496: Hoàng Tước Ở Phía Sau
Hoàng Phủ Kỳ
28/03/2013
Với cảnh giới nguyên bản của hắn, chỉ có thân thể Thiên Trùng cảnh đối với hắn mới có tác dụng. Tựa như thân thể của voi cất vào trong con kiến vậy, thân thể Dương Hoằng trước Thiên Trùng cảnh, hắn cũng không có hứng thú chiếm cứ.
Mấy tháng trước, Dương Hoằng nuốt một viên thứ phẩm thần đan. Điều này làm cho hắn nhanh hơn tiến độ đột phá Thiên Trùng cảnh. Viên đan dược này theo Dương Hoằng thấy, là linh đan diệu dược. Nhưng ở linh hồn trong nhẫn thấy, lại là đan dược đòi mạng chân chính, thúc dục mình động thủ.
Nhưng mà, đoạt xá căn bản không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Dương Hoằng bản thân linh hồn cũng rất cường đại, ý chí cũng cực kỳ kiên định, làm kí chủ, hắn giữ ưu thế cực lớn. Linh hồn trong nhẫn nếu như muốn cưỡng chế chiếm cứ, tỉ lệ thất bại cực cao không nói, còn phải trả giá một cái giá rất lớn. Nhưng mà, Phương Vân lại cung cấp điều kiện này.
“Ha ha ha, thật sự là trời giúp ta. Mấy chục năm tài bồi, hôm nay cuối cùng đã tới lúc thu hoạch!...”
Trong tiếng cười lớn, một viên như trĩ phượng đan dược, bọc hỏa diễm, mang theo mùi thuốc đậm đặc, từ thanh ngân bàn long giới trong bay ra, chui vào trong miệng Dương Hoằng.
Trĩ phượng phượng niết bàn đan, là đỉnh cấp đan dược cường giả thượng cổ dùng để chữa trị thân thể. Có thể tái tạo cơ thịt từ xương trắng. Dùng để tu luyện thân thể đã bị nghiền nát của Dương Hoằng là không còn gì tốt hơn.
Một cỗ hồng quang, đỏ như lừa, bao phủ thân thể Dương Hoằng. Một mùi thuốc từ trong khiếu khổng toàn thân Dương Hoằng phát tán ra.
Thân thể Dương Hoằng, lập tức dùng tốc độ đáng sợ khôi phục lại. Gân thịt sinh ra, xương cốt khép lại, kinh lạc chữa trị, máu được tái tạo... cùng một thời gian, một đạo linh hồn cường đại, xuyên thấu qua thanh long bàn long giới tiến vào trong thân thể Dương Hoằng.
Thời gian chậm rãi qua một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày... bảy ngày!
Sau bảy ngày, linh hồn trong nhẫn rốt cuộc mở mắt ra, ánh mắt của hắn biến hóa quỷ quyệt, xảo trá, âm độc, tàn nhẫn, nhìn qua người, liền giống bị châm đâm vậy.
“Đã lâu, cảm giác thân thể...”
Linh hồn trong nhẫn giãn hai tay ra, hưng phấn nói: “Tên từ thượng cổ, đã không sao cả. Từ hôm nay, tên của ta là Dương Hoằng! Ta chính là Anh Vũ hầu Đại Chu! Ha ha ha...”
Thân hình nhoáng một cái, linh hồn trong nhẫn lập tức điều khiển thân hình Dương Hoằng, phá vỡ tầng tầng tầng nham thạch, xuất hiện ở đỉnh núi.
“Hô!”
Gió lớn trên đỉnh núi đập vào mặt, linh hồn trong nhẫn cười lớn một tiếng, đột nhiên năm ngón tay chụp một cái, trong phương viên ngàn dặm, tính cả trong vô số không gian song song khác nguyên khí cuồn cuộn, lập tức dùng tốc độ đáng sợ ùa vào trong cơ thể hắn. Thiên địa nguyên khí đậm đặc, tựa như chất lỏng ùa vào trong cơ thể hắn, lại hóa thành chân khí cuồn cuộn.
Linh hồn trong nhẫn xếp bằng ở đỉnh núi, vẫn không nhúc nhích. Yên lặng hấp dẫn nguyên khí vô lượng trong không gian thiên địa.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ... mười canh giờ!
Trọn vẹn mười canh giờ, linh hồn trong nhẫn đã từ mấy không gian song song hấp thu nguyên khí trong thiên địa, đủ để hóa thành một mảng hải dương nguyên khí, đem phương viên mấy ngàn dặm bao phủ, lúc này mới dừng lại, đã cảm thấy mỹ mãn đứng dậy.
“Đủ rồi, có thể rời đi!...”
Linh hồn trong nhẫn trên mặt xẹt qua nụ cười, dưới chân búng lên muốn rời khỏi ngọn núi. Nhưng vào lúc này, dị biến đã sinh ra.
“Đủ rồi sao?”
Một thanh âm tôn quý, uy nghiêm, từ trong hư không bay xuống, tựa như đã ở trong đó chờ những lời này đã lâu.
Nghe thanh âm này, linh hồn trong nhẫn toàn thân đột nhiên run rẩy, ở chỗ sâu trong đồng tử tuôn ra qua một tầng sợ hãi. Nhưng mà rất nhanh, tất cả tâm tình đều bị hắn che dấu xuống.
Trong tích tắc ngắn ngủn, linh hồn trong nhẫn khí tức toàn thân đột nhiên chuyển biến, nguyên biến hóa quỷ quyệt, xảo trá, âm độc, tàn nhẫn toàn bộ biến mất không thấy, mà chuyển biến thành, là khí chất công chính đại khí của Dương Hoằng.
“Vi thần, tham kiến bệ hạ”.
“Dương Hoằng” quỳ gối quỳ xuống, thở mạnh cũng không dám ra.
Một đạo tử khí phiêu du ở trong hư không, tản mát ra khí tức khủng bố. Thanh âm của Nhân Hoàng liền từ trong đạo tử khí này vang lên:
“Trẫm hỏi ngươi, đã đủ chưa?”
Một câu hỏi bình thản, nghe không ra vẻ mặt gì, lại làm cho linh hồn trong nhẫn trong lòng lập tức mồ hôi lạnh túa ra, hoàn toàn nắm không thấu vị tồn tại khủng bố này đang nghĩ cái gì.
Hắn phi thường rõ ràng, vị ở sâu trong hoàng cung kia là tồn tại khủng bố như thế nào. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, vừa mới rời núi, lại có thể gặp vị Nhân Hoàng Đại Chu này. Vị Nhân Hoàng này, tựa như một mực đang chờ đợi hắn. Khả năng này tồn tại là thật, khiến cho trong lòng của hắn một mảng sợ hãi.
“Thứ cho vị thần ngu dốt, không biết bệ hạ có ý tứ gì”.
Linh hồn trong nhẫn cẩn thận nói.
“Hừ!” Nhân Hoàng hừ lạnh một tiếng, khiến cho linh hồn trong nhẫn như bị lừa đốt, đứng ngồi không yên, có loại cảm giác vô cùng lo lắng: “Ngươi không phải cần một thân thể võ giả Thiên Trùng cảnh sao? Trẫm cho Dương Hoằng một viên thứ phẩm thần đan, ngươi cho rằng, là nguyên nhân gì?”
“Oành!”
Nhân Hoàng một câu, lập tức khiến cho linh hồn trong nhẫn như gặp phải sét đánh, toàn bộ thân hình đều hoảng sợ run rẩy. Thì ra Nhân Hoàng sớm biết sự tồn tại của hắn, hắn cho Dương Hoằng một viên thứ phẩm thần đan, lại là vì dẫn mình ra.
Loại cảm giác này, tựu giống như bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phá sau. Vẫn cho mình là hoàng tước, không ngờ, một mực là đường lang!
Linh hồn trong nhẫn lập tức tù trên đỉnh cao hưng phấn, ngã xuống đáy cốc. Trong lòng dâng lên một loại sợ hãi không cách nào ức chế, tựa như chuột gặp phải mèo vậy. Từ thượng cổ cho đến hiện tại, hắn chưa từng gặp được một người, có thể làm cho hắn sinh ra hoảng sợ như thế cảm giác sợ hãi thậm chí muốn cướp đường mà chạy như điên! Trong tai chỉ nghe thanh âm quỷ thần khó lường kia, một lần nữa truyền vào trong tai:
“Ngươi đã chiếm cứ thân thể Dương Hoằng, thì thế vào vị trí của hắn! Dương Hoằng khiến cho trầm thất vọng, hy vọng ngươi đừng làm cho trẫm thất vọng”.
Thanh âm Nhân Hoàn, bình tĩnh uy áp, cao cao tại thượng, không thể nghi ngờ.
Linh hồn trong nhẫn trong lòng giãy dụa không thôi, tuy hắn đã sớm có chủ ý, lợi dụng thân phận Dương Hoằng, trà trộn vào triều đình. Nhưng tuyệt đối không phải là dùng loại phương thức này mà tiến vào.
Hắn một mực hiểu rằng vị Nhân Hoàng trong hoàng cung kia rất đáng sợ, nhưng cho tới hiện tại, mới cảm nhận được loại đáng sợ này rốt cuộc đến trình độ nào. Võ công còn chưa nói tới, chỉ cần phần tâm cơ này, cũng đủ để cho ai gặp loại người như hắn, đều cảm thấy sợ hãi. Hắn thậm chí sinh ra suy nghĩ sửa chữa kế hoạch nguyên bản.
Trong lòng của hắn có do dự, đang tính toán. Nếu như chạy trốn mà nói, rốt cuộc có mấy thành xác xuất thành công.
“Trẫm, không thói quen bị người cự tuyệt!”
Nhân Hoàng tựa như nhìn thấu suy nghĩ ở trong lòng linh hồn trong nhẫn.
Linh hồn trong nhẫn nghe được câu này, toàn thân run lên, hiểu rằng mình nếu không đáp ứng, chỉ sợ Nhân Hoàng lập tức sẽ ra tay.
“Vị thần, lĩnh chỉ” Linh hồn trong nhẫn quỳ xuống, cung kính nói.
“Ừm, sau này ngươi chính là Dương Hoằng. Hiện tại, cùng trầm đi đến hoàng thành”.
Thanh âm vừa dứt, tử khí trên bầu trời lập tức biến mất vô tung.
Linh hồn trong nhẫn, hoặc là, hiện tại phải nói là Dương Hoằng, không dám chậm trễ, vội vàng nhập vào trong hư không...
Thành Hoài An, Phương Vân quay về không lâu, lập tức thu được vài tin tức trọng đại...
Chuyện thứ nhất, Quản Công Minh thuận lợi thông qua lục bộ thương nghị, tấn chức vương hầu, phong hiệu Dũng Mãnh hầu. Công văn đã chuẩn bị thỏa đáng, sẵn sàng chuẩn bị phát ra; Chuyện thứ hai, hôn sự của Tình Nghĩa hầu Phương Lâm cùng Phúc Khang công chúa, thông qua Nhân Hoàng cùng Vũ Mục cho phép, hôn sự đã sắp tới; Chuyện thứ ba, ngoại công Lưu Chính Huân từ nhà tranh ngoài thành, đã quay trở về Lưu thị tộc trạch trong kinh thành.
Ba việc, toàn bộ đều là việc vui. Quản Công Minh sau khi phong hầu, Phương Vân dưới tay đã có vị vương hầu đầu tiên. Mà hôn sự của đại ca cùng Phúc Khang công chúa, được Nhân Hoàng cùng Vũ Mục cho phép, càng là việc vui. Chuyện này, không thể bỏ qua. Về phần chuyện thứ ba, là chuyện chân chính khiến cho Phương Vân cảm thấy vui mừng.
Lưu thị tộc trạch, là mẫu thân, cữu cữu, cùng ngoại công đã cùng sống qua, lưu trong trí nhớ ba người. Năm đó ngoại công do không muốn nghĩ tới nơi mà từng có hai người con sinh hoạt, nên đã đến nhà tranh ngoài thành. Từ đó về sau, cùng mẫu thân, cữu cữu không vãng lai. Hôm nay, ngoại công quay về Lưu thị tộc trạch, vậy cũng là một loại mềm hóa cùng tỏ thái độ.
Với tính cách cổ hủ của ngoại công, có thể làm được một bước này, đã là cực hạn. Kế tiếp, thì phải nhìn xem mẫu thân cùng cữu cữu. Mẫu thân một mực vì chuyện này mà tiếc nuối, hiện tại rốt cuộc đã có chuyển cơ. Chuyện này, là việc Phương Vân thấy cao hứng nhất. Nếu như người Phương gia, ngoại công, cữu cữu, đều tề tụ một đường, gia đình này mới là đầy đủ chân chính.
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Một hồi tiếng bước chân dồn dập, từ ngoài cửa vang lên. Thị vệ cũng ngăn không được:
“Vân nhi, ngươi rốt cuộc là làm như thế nào vậy!”
Người còn chưa có xuất hiện, một thanh âm kích động, đã từ ngoài cửa truyền đến, ức chế không được kích động cùng hưng phấn.
“Cữu cữu”.
Phương Vân đem tin tức cầm trong tay thả lại mặt bản, đứng dậy thi lễ một cái. Ngoài cửa lớn, Tôn Trọng Vinh cất bước tiến đến, chòm râu run run, quả thực hưng phấn không cách nào tự ức chế, trong tay hắn còn nắm một tờ giấy, trên đó bút mực tung hoành, hiển nhiên là ghi lại tin tức ngoại công đã trở lại kinh thành.
Ngoại công dù sao cũng là cha ruột của cữu cữu, tin tức này hắn cực kỳ quan tâm Cho nên nhận được tin tức, cũng không thể so với Phương Vân chậm hơn bao nhiêu.
“Vân nhi, thật tốt quá, ngươi làm thật tốt quá!”
Tôn Trọng Vinh ôm chặt lấy Phương Vân, trong mắt nước mắt lưng tròng. Vị cữu cữu này luôn dùng thái độ thong dong, ổn trọng gặp người, nghe được tin tức phụ thân quay về nhà cũ, cũng nhịn không được tâm tình mà kích động rơi lệ.
Hai mươi năm này, hắn bởi vì một câu của phụ thân, không thể không sủa họ Tôn. Cũng không thể đặt chân tới kinh thành. Tuy trong lòng đối với cha cũng có hận, nhưng càng nhiều lại là thương cùng kính. Bất kể như thế nào, huyết mạch tình thân, vẫn dứt bỏ không được. Lúc trước tuy tiêu sái, nhưng cảm giác chân chính trong lòng, cũng chỉ có tự mình tinh tưởng.
Trăm thiện hiếu làm đầu. Qua nhiều năm như vậy, Tôn Trọng Vinh một mực hy vọng cải thiện quan hệ giữa muội muội, phụ thân, cùng với mình. Chỉ tiếc, trời không vì người. Phụ thân tuổi tác đã cao, ngày giờ không nhiều, nhưng tính tình cố chấp vẫn như trước. Hắn vốn cho rằng, đời này cũng không thể tròn giấc mộng này, không cách nào như những người khác, làm tận hiếu đạo. Nhưng hiện tại lại có thể xuất hiện chuyển cơ.
“Cữu cữu” Phương Vân chờ hắn buông lỏng tay ra, mới nói: “Những cái này đều cùng ta không quan hệ. Thật ra, nếu như không phải người qua nhiều năm như vậy, một mực phái người, không để lại dấu vết, đem lương thực đồ ăn, hỗ trợ tu sửa phòng ốc cho ngoại công, chỉ sợ ta cũng giúp không được. Con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Cữu cữu kiên trì nhiều năm như vậy, phần tâm tư, tâm ý này, cũng đủ để cảm động ngoại công!”
“Vân nhi, ngươi không cần che dấu. Sự tình trải qua, ta cũng biết. Ta và mẫu thân ngươi, vốn cho rằng đời này đã vô vọng tận hiếu. Hiện tại xem ra, vẫn có cơ hội. Ngoại công ngươi đã quy về Lưu thị tộc trạch ở kinh thành, qua một thời gian ngắn, ta nên quay lại kinh thành gặp người” Tôn Trọng Vinh nói.
“Ừm. Nhưng mà cữu cữu nhớ lấy, không thể quá gấp. Ngoại công cố chấp nhiều năm như vậy, trên mặt mũi vẫn không thể hoàn toàn buông. Cữu cữu muốn đến mà nói, tất nhiên phải tìm cớ cho tốt mới được” Phương Vân nói.
“Hừ” Tôn Trọng Vinh cười cười: “Loại chuyện này, ta rõ ràng”.
Tôn Trọng Vinh tại thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, người muôn hình muôn vẻ tiếp xúc qua không ít. Làm sao mà lại không biết làm như thế nào. Chuyện này nói trắng ra là, cấp cho lão đầu từ một cái bậc thang. Sự tình mới có thể kết thúc mỹ mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.