Chương 213: Ngay mặt mà nói
Hoàng Phủ Kỳ
28/03/2013
Chờ sau khi Lý Ức Huyền rời đi, Phương Vân mở phong thư ra, mấy hàng chữ nhất thời đập vào mắt:
"Ngày hai mươi ba tháng chín, năm thiên mệnh tử dần.
Chiếu ngôi Địa Sát, Thương Long gặp Thiên Sát, mau chóng đi!"
Phương Vân chấn động trong lòng, hắn không cần suy nghĩ cũng biết Tây Nhị thành chính là đất Sát Tinh, mà ở phong thư thứ nhất thì Lý Ức Huyền cũng đã nhắc đến việc Hung Loan giết Thương Long, Thương Long này đúng là chỉ mình.
- Trong các tinh tượng thì Thiên Sát là chỉ người có mệnh đau khổ, lắm tai nạn, cái này hẳn là nói về Phong Thái Thương.
Phương Vân suy nghĩ trong lòng. Khác với phong thư lần trước, phong thư này lại nặng ở một chữ 'gặp'
Phương Vân trầm ngâm một lát liền hiểu được:
- Võ đạo của Phong Thái Thương hơn ta quá xa. Một chữ 'gặp' cũng có thể diễn hóa thành chữ 'giết', cũng có thể thành chữ 'bắt'. Mà Ma tông sơn chính là thánh địa của ma đạo, cao thủ ma đạo ở đó như đầm rồng hang hổ. Nếu như Phong Thái Thương bắt ta tới đó, rồi dựa vào việc lão sư của ta diệt toàn bộ Cửu Khúc phái thì lúc đó ta chỉ còn có con đường chết, không ai cứu được cả. Tắc Hạ học cung viết phong thư này chính là để nhắc nhở ta, mà việc Lý Ức Huyền đỡ lấy Phong Thái Thương cũng đã rơi vào chữ 'gặp' rồi.
Phương Vân hiểu, tuy Lý Ức Huyền chỉ nói mấy câu, nhưng vô hình trung đã thay hắn hóa giải khó khăn.
- Còn một, còn một phong thư nữa!
Nắm chặc phong thư thứ hai trong tay, trong lòng Phương Vân không khỏi khẩn trương lên, chỉ cần nhận được phong thư thứ ba nữa thôi là hắn có thể biết được chân tướng.
- Tứ đại giám sát sứ nghe lệnh, lập tức phong tỏa cửa thành, một người cũng không buông tha.
Dương Hoằng lúc này đã trấn áp xong mấy món Địa Nguyên pháp khí của Tụ Bảo các, từ trong lòng đất đi ra.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Phong, Lôi, Vân, Thủy tứ đại giám sát sứ ở cửa thành ầm ầm đáp lại. Tiếp theo đó đại quân ầm ầm hành động bắt đầu phong tỏa cửa thành. Mà tứ đại giám sát sứ thì hóa thành cầu vồng chia ra trấn áp tứ phương tám hướng Tây Nhị thành.
Chỉ cần thực lực còn chưa đạt đến Địa Biến cảnh thì căn bản không thể nào từ thuộc hạ bọn họ mà chạy trốn.
Bên trong Tây Nhị thành bắt đầu hỗn loạn cả lên. Một lượng lớn quân đội tràn vào bên trong Tây Nhị thành bắt đầu bắt người trong tông phái. Phương Vân nhìn thấy hết thảy chỉ có thể lắc đầu.
Dương Hoằng bây giờ là Anh Vũ hầu, hơn nữa còn lấy danh nghĩa là bắt người trong tông phái, danh chánh ngôn thuận, không ai có thể làm gì được hắn.
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
Chỉ chốc lát sau, Chu Hân cùng Sở Cuồng mang quân đội từ đông giáo trường qua phục mệnh.
- Mấy người các ngươi trước tiên về trong phủ tướng quân đi, hơn nữa, trong phủ tướng quân còn có mấy người, các ngươi tìm mấy bộ chiến giáp cho bọn họ mặc vào.
- Vâng, đại nhân!
Mấy người cung kính đáp.
- Trần Liệt, ngươi đi ra ngoài tìm Quách lão sư.
Phương Vân mắt lộ suy tư, trầm ngâm nói:
- Xin mấy vị lão sư ra mặt ngăn cản Dương Hoằng. Sự hỗn loạn của Tây Nhị thành là do có tà phái, nhưng đầu đảng đã bị giết hết, số còn lại tuy có ác nhân nhưng cũng chỉ rất ít. Hơn nữa, Tây Nhị thành mặc dù có tông phái, nhưng cũng chỉ là một số tông phái nhỏ, không thể làm gì được, sự phồn hoa của Tây Nhị thành cũng có công của bọn họ, nếu như những người này bị bắt hết thì sau này sự phồn hoa của Tây Nhị thành cũng sẽ không còn nữa đâu!
Phương Vân hiểu rõ Tây Nhị thành này ở xa cũng không có gì đặc sắc, nếu như không phải nơi này có Tụ Bảo các mở phân lâu, hơn nữa có nhiều tông phái này thì căn bản không có phồn hoa như vậy. Ở nơi này cũng chỉ có một ít tông phái nhỏ, cũng không gây ra chuyện gì quá lớn, không cần quá mức để ý.
- Vâng, đại nhân.
Trần Liệt sau khi lĩnh mệnh liền nhanh chóng rời đi. Trong mọi người ở đây thì chỉ có Trần Liệt là có thể tintuowrng, hơn nữa cũng vô cùng tầm thường, sẽ không bị Dương Hoằng chú ý.
Phương Vân an tâm ngồi ở trên đại điện. Trong lòng hắn hiểu rõ, lấy thân phận của Dương Hoằng tuy nói là gióng trống khua chiêng đi trấn áp tông phái, nhưng mục đích chủ yếu nhất đó là: Thứ nhất là đi bắt người cướp bảo tàng của Tụ Bảo các, thứ hai là đối phó mình. Những người khác đối với hắn cũng chỉ là râu ria mà thôi.
Hắn thậm chí có thể suy đoán nếu như đám người Quách Bá Tể tự mình ra mặt thì sợ rằng không cần phí sức gì Dương Hoằng cũng sẽ đáp ứng thả người. Sau khi xuất quan thì Dương Hoằng đã thay đổi rất nhiều, cũng đã biết lấy lòng Tam Công.
- Dương Hoằng, ngươi quả nhiên có tiến bộ, bản thân ta cũng muốn nhìn lần này ngươi lại giở thủ đoạn gì!
Phương Vân ngồi ở trên đại điện, an tĩnh đợi chờ...
...
Sự hỗn loạn trong thành kéo dài đến nửa canh giờ, sau đó đã dần bình thường lại.
- Đại nhân, sau khi mấy vị lão tiên sinh ra mặt, phần lớn tu sĩ trong thành đã được thả ra!
Trần Liệt chạy về phủ tướng quân, hưng phấn nói.
Mà ở bên cạnh đại điện, Bàng Cự Nguyên lúc này đang mặc trang phục nho gia, trông như phụ tá bỗng nhiên mở mắt lộ vẻ vui mừng.
- Đi xuống đi!
Bàn tay của Phương Vân khẽ nâng lên, dừng lời của Trần Liệt lại.
Trong mắt Trần Liệt hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng mà cũng không nhiều lời. Mới vừa xoay người thì đã thiếu chút nữa đụng vào một người, vội vàng lui về sau mấy bước.
- Hầu, hầu...gia!
Trần Liệt hoảng sợ, lúc này Anh Vũ hầu Dương Hoằng mang theo Phong, Lôi, Vân, Thủy tứ đại giám sát sứ đang đi qua cửa tiến vào đại điện.
Dương Hoằng nhìn lướt qua Trần Liệt, trong mắt xẹt qua một tia cười lạnh/
"Bọn họ theo ta tới đây!", Trần Liệt sợ hết hồn, vội vàng hạ đầu xuống:
- Thuộc hạ ra mắt Võ hầu!
Phương Vân từ trên bảo tọa đứng lên, cũng không có bao nhiêu thành ý nói. Những người khác thì rối rít hành lễ.
- Hừ!
Dương Hoằng hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn qua đại điện, rồi ánh mắt rơi lên trên người Triệu Bá Ngôn, Lục gia cùng Bàng Cự Nguyên:
- Bắt lại!
- Dạ!
Tứ đại giám sát sử liền động, chuẩn bị bắt ba người này lại!
- Ai dám!
Phương Vân hừ lạnh một tiếng, từ trên bậc thang từ từ đi xuống.
Dương Hoằng đứng chắp tay:
- Phương Vân, mấy người này là trong tông phái, là trọng phạm triều đình! Ngươi muốn bao che bọn họ sao?
- Hừ! Tông phái hay không ta không biết, nhưng mà mấy người này giờ đây là thuộc hạ của ta. Dương Hoằng, chuyện của hai chúng ta người trong thiên hạ đều biết, ngươi muốn lấy việc công làm việc tư sao? Xem ra, chúng ta lại muốn tới Tam Đường Hội Thẩm lần nữa!
Trong mắt Phương Vân xẹt qua tia hàn quang, triều đình vẫn là triều đình, Dương Hoằng dù cho có bản lĩnh đến đâu thì cũng phải dựa theo quân kỷ mà làm!
Dương Hoằng hiện lên vẻ tàn khốc, nhưng vẫn bất động như cũ:
- Mấy người này là người trong tông phái, trên người bọn họ còn có khí tức do ta lưu lại, ngươi cho là có thể giấu ta được sao?
- Nếu võ hầu đã thừa nhận thì tốt quá! Mấy người này là phụ tá của ta, vì trị lành cho họ mà ta đã hao phí mười mảnh linh chi vạn năm, tám viên đan dược cực phẩm. Võ hầu nếu như đã thừa nhận là đả thương bọn hắn thì phiền toái võ hầu trả lại cho ta đi!
Phương Vân lúc này trả đũa lại, đưa tay ra làm dáng như Dương Hoằng phải đưa ra mười mảnh linh chi vạn năm, tám viên đan dược cực phẩm.
Mười mảnh linh chi vạn năm còn được đi, nhưng loại vật như đan dược cực phẩm thì Dương Hoằng cũng không có!
Nghe thấy Phương Vân trả đũa, tứ đại giám sát sứ Phong, Lôi, Vân, Thủy biến sắc:
- Phương Vân, ngươi thật lớn mật, lại dám lừa gạt võ hầu đại nhân!
- Gan lớn hay không thì ta không biết, nhưng mà thiếu nợ phải trả tiền là chuyện kinh thiên nghĩa địa. Nếu như võ hầu đã nói là đả thương bọn họ thì khoản phí này võ hầu phải trả lại!
Phương Vân lãnh đạm nói.
- Tốt, rất tốt.
Dương Hoằng cười lạnh nói:
- Phương Vân, nếu như ngươi đã thừa nhận bọn họ là thuộc hạ của ngươi, vậy thì quá tốt. Người đâu, Phương Vân cấu kết với người trong tông phái, chứng cứ vô cùng xác thực, bắt hắn lại!
Thấy Dương Hoằng dùng đến chiêu này, Phương Vân lại càng cười to:
- Võ hầu quả nhiên cao minh. Triệu Bá Ngôn, ngươi vừa mới nói ngươi là thuộc hạ võ hầu, có phải thế không?
Dương Hoằng, tứ đại giám sát sứ biến sắc, lời của Phương Vân vừa ra thì bọn họ lập tức biết gã muốn nói gì, chẳng qua là trong lòng còn không thể tin là gan của Phương Vân lại lớn đến mức đó.
Quả nhiên, Triệu Bá Ngôn vừa nghe Phương Vân nói tên mình thì có chút giật mình, nhưng sau đó nhanh chóng hiểu được, lập tức phụ họa nói:
- Đại nhân nói không sai, tại hạ đúng là thuộc hạ võ hầu!
- Luật định của Đại Chu, cấu kết với tông phái chính là tử tội! Dương Hoằng, ngươi thật to gan, lại dám cấu kết với người trong tông phái lẻn vào trong Đại Chu hoàng triều ta, lại còn làm đến chức võ hầu, thật sự là tội ác tày trời, giết cũng không hết tội! Phong, Lôi, Vân, Thủy tứ đại giám sát, ta lệnh cho các ngươi đem tặc tử Dương Hoằng bắt lại!
Ngón tay Phương Vân chỉ Dương Hoằng, vẻ mặt đại nghĩa lẫm liệt nói.
Đầu óc của tứ đại giám sát Phong, Lôi, Vân, Thủy giờ phút này như oong oong lên, đã sớm nghe nói Phương Vân vô cùng to gan lớn mật, dám làm trái lẽ thường buộc tội võ hầu. Nhưng mà, bọn họ còn không có ngờ tới, Phương Vân lại gan lớn đến mức dám đương trường buộc tội võ hầu như thế này.
Bốn người đều trợn mắt há mồm!
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.