Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 966: Người bảo vệ vực sâu

Hoàng Phủ Kỳ

14/11/2014

“U u u …!” Một quang môn xuất hiện trong hư không, chặn ‘hỗn độn nhất thương’ vô kiên bất tồi này. Mũi thương cách ấn đường Phương Vân khoảng ba tấc thì không thể nào lại gần được nữa.

Xung quanh nhìn cảnh này mà không khỏi thở phù. Còn Sát Liêu chưởng giáo Lý Phùng Đạo và Đao thần thượng cổ khi nhìn thấy cảnh này thì bất giác nhìn nhau. Hai người đương nhiên hiểu, không phải Hỗn độn nhất thương dừng lại, mà ngược lại, tốc độ của nó căn bản không dừng lại, vẫn xuyên qua hư không bới tốc độ kinh hồn.

Thế mà giữa hắn và Phương Vân lại tồn tại vô số không gian trùng điệp, chính những lớp không gian trùng điệp sinh sinh diệt diệt không ngừng xuất hiện này đã kéo xa vô hạn khoảng cách giữa hắn và Phương Vân!

Phương Vân chỉ mới có tu vi Truyền kỳ cảnh giới, nhưng không gian thi triển ra lại có sức khống chế cao. Lại mạnh hơn võ giả Địa hồn cảnh giới!

“Tên tiểu tử này … giả nai ăn thịt hổ!”

Mĩ nữ tóc đỏ ánh mắt lóe lên, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Thấy Phương Vân ra tay, ả mới biết mình nhìn nhầm người. Cái tên này có lẽ tư cách không được như mọi người có mặt ở đây, nhưng hắn lại hoàn có được thực lực ngang hàng với những cường giả thượng cổ này!

Có được thực lực này hoàn toàn không cần kéo quan hệ với ai! hắn hoàn toàn có tư cách đứng ở đây!

“Kéo quan hệ?”

Phương Vân đứng im, ánh mắt thờ ơ nhìn trường thương ngoài cánh cửa không gian. Cơ thể hắn giống như chìm vào nước, sản sinh ra vô số điệp ảnh, thân ảnh ngày càng mờ, giọng nói hắn như vang vọng từ một nơi xa xăm: “Ngươi có xứng không?!”

“Ầm ầm!” Giọng nói vừa dứt thì cánh cửa không gian chợt nổ tung, sức mạnh từ cú nổ đó thật đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng nổ long trời lở đất, thanh trường thương màu xanh bỗng bị một sức mạnh vô hình chẻ đôi, còn thân hình Phương Vân thì chợt biến mất tăm mất tích.

Lúc này, đến Sát Liêu tông chủ cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận thấy dấu vết Phương Vân di chuyển trong không gian!

Tiếng long rên vang lên như tiếng trường đao xé gió lao tới, mọi người khi còn đang tìm tung tích di chuyển của Phương Vân thì một thương long dài hàng mấy nghìn dặm chợt xuất hiện trong hư không quanh Hỗn Độn Thương Ma , chân khí tràn ra và lôi đình cuộn khắp trời cùng hàng vạn mảnh vỡ không gian, đập mạnh vào Hỗn Độn Thương Ma không kịp phòng đỡ.

Một âm thanh nặng nề nổ ra, chỉ thấy thanh trường thương đó bay mạnh ra, để lại trong hư không một vết rạch lớn. Hỗn Độn Thương Ma sắp xấu mặt trước đám đông, một sức mạnh hùng hậu chợt phóng ra từ bên, kéo người Hỗn Độn Thương Ma lại, đồng thời lặng lẽ hóa giải xung kích mạnh này.

“Người kia, có vài phần thực lực! Là người của ta lỡ lời, với tu vi của ngươi đủ để ngang hàng với những người khác, không cần có may mắn giao tình gì cả!”

Vào thời khắc quan trong lại là Đao thần thượng cổ ra tay, cũng không thấy hắn động tác thế nào, dư thế đòn đó của Phương Vân lập tức bị hóa giải vô hình như bùn đổ bể vậy.

“Người này, thực lực rất mạnh!! Không thể coi thường!”

Gương mặt Phương Vân không hề thay đổi thần sắc, trong lòng thì lại có chút suy tư. Người này thực lực tuy lớn khó đoán, nhưng, Phương Vân lại không hề cảm thấy sợ sệt, với thực lực hiện nay của hắn, Thượng cổ thương khung ma quân đã được hắn phát huy đến cực điểm, thừa sức tự bảo vệ bản thân.



“Đao thần khách khí rồi!”

Phương Vân điềm nhiên đáp một câu, thần sắc khá tự nhiên. Nếu là trước kia, dựa vào mấy câu nói của hắn, mọi người sẽ không khỏi cảm thấy thằng nhóc này ngông cuồng tự đại, không biết trời cao đất dày. Chỉ là, nhìn thấy hắn ra tay rồi, không có ai dám khinh thường hắn nữa.

Mọi người đều là những cường giả thượng cổ có tiếng hiển hách, ánh mắt mỗi người một khác. Ai cũng nhận ra, cái Phương Vân thi triển là quang môn hình vòm, chính là một công pháp rất huyền ảo. Chỉ dựa vào điều này thôi, mọi người e là rất khó có người có thể hạ được hắn!

“Khà khà!” Một tiếng ho truyền vào tau, Phương Vân thuẫn thanh nhìn xa, chỉ thấy bên cạnh Đao thần thượng cổ, có một người đàn ông trung niên sắc mặt âm nhu đang ho hắng. Trên mặt hắn có sắc đỏ bất thường, hiển nhiên là vừa giao đấu, cũng bị thương không nhẹ!

Ức vạn không gian thuẫn hình đã sớm thất truyền ngay từ thời thượng cổ, chỉ là những truyền thuyết truyền tai nối miệng mà thôi. Ức vạn không gian thuẫn hình của Phương Vân đã không chỉ tái hiện Thương khung ma quân, mà còn nâng đến một tầng bậc cao hơn.

Sự khinh địch trước đó, cộng thêm sự mạnh mẽ bất ngờ của Phương Vân, cùng với phương thức chiến đấu đặc thù đã khiến Hỗn độn thương ma bị thương. Chỉ là, võ giả vượt qua Địa hồn cảnh giới đều có ý chí mạnh mẽ, hơn nữa lại là người có khí vận lớn.

Võ giả như vậy, trải qua thập tử nhất sinh mới đạt Địa hồn cảnh giới, đạt được cảnh giới vạn thế cự đầu.

Căn bản không thể dễ dàng thất bại như thế, thực ra, dù là những võ giả Địa hồn thời thượng cổ giao đấu với nhau đều rất ít khi có người ngã xuống. Cường giả như Phệ ma tông chủ, nếu không phải là bị Phương Vân gài bẫy thì cũng không thể ngã xuống được.

Thực tế, trong đợt tấn công đầu tiên của Tà Thần, Phệ ma tông chủ vẫn trụ lại, tuy chỉ là một đồng tử, nhưng riêng điểm này cũng có thể nhìn ra hắn là võ giả Địa hồn cảnh giới, khó tiêu diệt đến mức nào.

Phương Vân ngay từ đầu chưa từng nghĩ, có thể dễ dàng tấn công đối phương. Chiêu này xuất thủ, lại càng khiến đối phương sợ hơn. Thể hiện thực lực của mình, khiến những người khác không dám ngông cuồng.

Điều này giống như một con cừu đi vào giữa bầy lang, nhưng nếu chứng minh mình là một con sói, có tư cách được ngồi một chỗ trong bầy sói, ắt không có ai dám hành động sơ suất.

Đây chính là điều Phương Vân cần làm!

“Chút thực lực này, cũng dám khoe ra, đúng là không biết tự lượng sức!”

Phương Vân lạnh lùng nhìn Hỗn độn thương ma, lập tức quay đầu lại, không thèm để ý!

“Ngươi …!” Hỗn độn thương ma giận dữ, chân khí vốn đang được điều tiết, lập tức trở nên hỗn loạn, huyết tràn lên thổ ra ngoài!

Trước đó, hắn còn chế nhạo Phương Vân nhận bừa người quen, muốn ra tay dạy dỗ hắn, kết quả, lại bị Phương Vân đánh bại. Nay Phương Vân châm biếm hắn không biết lượng sức mình, lại trước mặt bao nhiêu người, làm hắn quá mất mặt.



Phương Vân nhỏ hơn hắn bao nhiêu thế hệ, laij bị một tiểu bối cận cổ sỉ nhục như vậy, chẳng còn mặt mũi đâu nữa!

“Đủ rồi!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ trong Cuồng bạo lôi trường. Ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào đó. Một người khổng lổ cao khoảng sáu trượng sừng sững hiện ra. Xung quanh hắn có rất nhiều cường giả thượng cổ, khí tức có phần hỗn loạn, trên người còn có vài vết thương, hiển nhiên vừa mới trải qua kịch chiến, mà đối tương chính là quái vật nhân hình trong Cuồng bạo lôi trường!

Cả chiến trường trong lôi đình lại được chia thành nhiều chiến trường. Ở trong nhất có hơn mười người, Phương Vân không biết ai. Ở ngoài lại là mĩ nữ tuyệt sắc và Xích Mị. Còn tầng ngoài nhất thì là bọn người do Sát Liêu tông phái chưởng giáo thượng cổ đứng đầu, cùng với thế lực của Đao thần thượng cổ.

Thực lực hai người này là cao nhất ở đây, dưới tay lại có không ít cường giả. Thế mà dù là Sát Liêu tông phái chưởng giáo hay là Đao thần thượng cổ đều không ra tay, chỉ đứng một bên quan sát, đồng thời kiểm soát nhân hình quái vật trong Cuồng bạo lôi trường, hoặc giả nói chính xác hơn, là người bảo vệ vực sâu bi thương!

Cả Cuồng bạo lôi trường, ngoài Phương Vân ra, có khoảng ba bốn mươi người. Nhưng Phương Vân nhận ra, những người này thuộc những thế lực khác nhau, có cường giả tán tu, cũng có danh túc tông phái!

Giữa những thế lực này có sự đề phòng lẫn nhau, nên mới xuất hiện tình trạng này.

Phương Vân trước đó nghe thấy một tiếng nổ, chính là những người này đánh nhau, khi Phương Vân đến thì cuộc chiến đã đến đoạn kết!

Phương Vân khi bước vào đây đã nhận ra, những người này phải chia ra thành gần hai mươi thế lực. Nhiều thế lực như vậy, lại đánh lẫn nhau, khiến khi mọi người ra tay đều cố gắng hết sức, đều đợi đối phương ra tay toàn lực. Từ đó xuất hiện sự vi công này, thi triển được một nửa thì lùi lại điều dưỡng chân khí, hồi phục thực lực!

“Những lão này, chẳng có ai đơn giản cả! Rõ ràng đều đánh trọng thương quái vật đó, nhưng lại co mình lại, sợ là sợ quái vật chó cùng giứt giậu, gần chết lại phản phệ!”

Phương Vân quan sát hiện trường, thầm nghĩ, quái vật có thể khiến những cường giả thượng cổ tấn công, thực lực mạnh thế nào có thể đoán được. Khi sinh vật này cũng đường thì có thể làm chuyện gì trời mới biết được.

Từ Thai thức cảnh giới đến Thần thông cảnh giới, lại đến Địa hồn từ trùng, phải trải qua biết bao nguy hiểm, trong đó có cả thiên kết, địa kiết và nhân kiết. Đúng là thập tử nhất sinh.

Mọi người đều đến vực sâu bi thương lấy bảo bối, nay bị một thủ hộ thú gần chết phản phệ, kéo xuống địa ngục, sự khổ luyện hàng nghìn hàng vạn năm bỗng chốc tiêu tan, chuyện này ắt không có ai làm. Vì vậy mới dẫn đến cục diện này!

Mọi người lui lại điều khí, khôi phục thực lực. Tên bảo vệ vực sâu này cũng không ngu, đắc ý thừa cơ, để cho mấy tên loài người đấu đá lẫn nhau.

Chỉ là, tồn tại thực lực càng mạnh thì lại càng có lòng tự tôn cao. Phương Vân và Hỗn độn thương ma giao thủ, chiến đấu không biết đến ai, rốt cuộc vẫn là kẻ bảo vệ bộc phát!

“Bọn loài người ti tiện kìa, tưởng rằng nơi này các người có thể tự do ra vào sao? Nói cho các ngươi biết, các người hôm nay không có ai thoát được đâu. Vực sâu này là nơi chôn bao nhiêu người rồi! Ngươi, ngươi, ngươi! Cả ngươi nữa, tiểu tử, ta nói rồi, nơi này người lại đừng vào, ai dám vào kẻ đó phải chết. Nhưng ngươi lại không nghe khuyến cáo, cố chấp đi vào. Ngươi vội chết như vậy, cũng đừng có trách người khác!

Quái vật nhân hình thần sắc hung hãn cả người màu vàng sậm, cao hơn sáu trượng, nói đến đây thì chỉ vào Phương Vân, hằn giọng nói.

Những cường giả thượng cổ nghe những lời này bất giác nhướn mày lên, sai con quái vật này lại chú ý đặc biệt đến Phương Vân. Trong mắt mọi người ở đây, tuy Phương Vân đã đánh bại Hỗn độn thương ma, nhưng nơi đây còn nhiều người hơn Hỗn độn thương ma nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tộc Đại Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook