Chương 301: Rời khỏi kinh thành
Hoàng Phủ Kỳ
28/03/2013
Tuy nói hoàng thất Đại Chu hoàng triều trao quyền lực cho Quân Cơ Xứ cùng Nho gia, nhưng cũng không có nghĩa Nhân Hoàng không có chút quyền lực nào! Có nhiều lúc, khi cả hai bên có những quyết định tranh cãi nhau, thì lời nói của Nhân Hoàng lại có tính quyết định!
Việc sắc phong Bình dân hầu trước giờ chỉ liên quan đến Lục bộ cùng Quân Cơ Xứ. Nhưng từ sau khi Nhân Hoàng nhúng tay vào, Quân Cơ Xứ cùng Lục bộ lại tuyên bố tuân theo quyết định của Nhân Hoàng. Cho nên, kể từ sau khi kiến triều lập quốc được một ngàn sáu trăm năm, rốt cuộc Đại Chu đã có vị nữ Hầu thứ nhất, Duẫn hầu Y Vi Lương!
- Quần Long Phệ Hổ, thiên hạ đại loạn! Đại Chu hoàng triều hơn một ngàn sáu trăm năm qua không hề có nữ Hầu nào, hiện tại đã phá đi cái quy củ này. Đại Chu hoàng triều suốt mấy trăm năm qua cũng chỉ có bảy vị Võ hầu, giờ lại cũng phá đi quy củ, tăng thêm một vị! Nhân Hoàng rốt cuộc muốn làm gì?
Trong thư phòng, Phương Vân nghe được tin tức này thì hơi trầm tư, khẽ suy nghĩ.
Chỉ ngắn ngủn hai năm thôi, Đại Chu hoàng triều đã phá đi rất nhiều quy củ từ xưa.
Nữ Hầu, nữ Hầu....Phương Vân suy nghĩ một hồi, không cho rằng Nhân Hoàng thật sự muốn khen ngợi Y Vi Lương nên mới phong Hầu cho nàng ta!
Phương Vân đã từng đọc qua rất nhiều sách sử, hắn biết được mỗi khi thiên hạ gần đại loạn thì sẽ có rất nhiều chuyện tình không bình thường, rất nhiều lệ cũ cũng bị phá đi. Phương Vân cũng không biết mấy việc trên có phải là dấu hiệu đại loạn của thiên hạ không!
- Duẫn hầu Y Vi Lương!
Phương Vân nhìn lướt qua tin tình báo do Phương gia thu thập. Nữ tử Y Vi Lương này cũng tham gia đại chiến ở Mãng Hoang, còn chém chết một tên Yêu Quân yêu tộc nữa.
Phương Vân đoán rằng nàng ta đã lập được không ít quân công ở Mãng Hoang. Sau đó, lúc đại chiến ở Di Hoang bùng phát thì nàng ta cũng lập không ít quân công nữa, cho nên lúc này mới có tư cách được phong Hầu!
Nhưng mà, điều làm Phương Vân chú ý đặc biệt đến nàng ta chính là thân phận của nàng: Một vị đại tướng quân muốn bồi dưỡng một vị vương hầu cũng không phải là không thể, chẳng qua rất khó khăn mà thôi. Huống chi, vị vương hầu này lại là một nữ tử!
- Mười bốn tuổi đi ra ngoài du ngoại, đột nhiên biến mất ba tháng. Ba tháng sau lại xuất hiện, rồi bắt đầu tu tập võ đạo, hơn nữa còn hiển lộ thiên phú võ đạo kinh người.
Phương Vân đọc lấy tư liệu của Y Vi Lương, khẽ trầm ngâm. Theo lời của Y Vi Lương thì lần đó nàng bị lạc đường, sau đó được một nhà nông cứu lấy, ở đó ba tháng. Nhưng mà, Phương Vân là người sao chứ, lời như thế nếu như tin được thì mới là chuyện lạ!
- Biến mất ba tháng, đột nhiên hiển lộ thiên phú kinh người...Chuyện khác thường ắt có điều lạ. Ta đột nhiên tu tập võ đạo là do Phu Tử đã âm thầm đưa cho Chính khí phản hoàn đan. Cô Xạ quận chúa thì được đạo thống Sát Lục kiếm phái, Quân Niệm Sinh là đầu nhập vào đại phái đệ nhất Đạo môn - Thái Tố phái. Vị Duẫn hầu này, nếu như không có vấn đề thì mới là lạ!
Phương Vân híp mắt lại, vô số suy nghĩ hiện qua trong đầu.
- Thời đại thượng cổ có mười vạn tông phái, ba nghìn đại phái. Những môn phái này giờ đây đã lần lượt xuất hiện lại, Sát Lục kiếm phái, Bắc Đẩu tinh cung, Phật tông viễn cổ...những đại phái này đều có những tính toán riêng cho mình cả. Cũng không biết vị Duẫn hầu này là được truyền thừa đạo thống môn phái nào?
Nhưng mà, cho dù là truyền thừa đạo thống của môn phái nào, chỉ cần không có xung đột với Phương Vân thì hắn cũng không muốn để ý tới. Hắn cũng không có tâm tư ham muốn đạo thống của mấy môn phái này, bởi vì sự thật đã chứng minh rằng những tông phái nào còn có đạo thống truyền xuống thì đều không đơn giản cả, đều có những cao thủ ẩn núp ở bên trong. Tỷ như lão bất tử ẩn sâu trong Sát Lục động phủ lần trước, Phương Vân tin chắc, nếu như lão ta mà xuất quan ra thì lập tức sẽ có thực lực của Võ hầu ngay.
Với thực lực của Phương Vân bây giờ mà đi cướp đạo thống của người ta thì chẳng khác nào muốn chết! Chỉ có những tông phái còn chưa tìm được truyền nhân đạo thống thì mới có thể thử một lần!
- Hiện tại cách cục tinh tượng Quần Hổ Phệ Long đã có rất nhiều người biết. Mà các truyền nhân tông phái thượng cổ cũng đã xuất hiện rất nhiều, ta có nên đi đoạt lấy đạo thống của một, hai môn phái không?
Nói đến đây thì cũng phải nói Phương Vân là người có đại khí vận. Gần đây thấy xuất hiện nhiều truyền nhân tông phái như vậy, hắn cũng ngứa tay muốn nhúng vào.
Hắn cũng biết rằng nếu được làm truyền nhân tông phái thượng cổ thì sẽ được bảo tàng của môn phái đó, mà bản thân mỗi môn phái lại có đến hai bảo tàng. Một bảo tàng có thể có được khi đạt đến Địa Biến cảnh, nhưng bảo tàng này cũng chỉ tương đối mà thôi. Mà bảo tàng chân chính của các tông phái thượng cổ thì phải đạt đến Thiên Tượng cảnh mới có thể lấy được!
- Mấy chuyện này cũng không thể nóng lòng được. Nếu sau này có cơ duyên thì cũng có thể thử một chút. Chỉ cần làm cẩn thận thì nói không chừng lại có thể!
Phương Vân nghĩ như vậy rồi quên chuyện đó đi. Tâm thần lại bắt đầu tập trung tu luyện công pháp Linh Tuệ cảnh.
Có câu "Tiểu tâm sử đắc vạn năm thuyền"*! Mặc dù có công pháp tu luyện Linh Tuệ cảnh của Phong Thái Thương, nhưng Phương Vân cũng không dám tin tưởng toàn bộ vào hắn. Đối với các lộ tuyến vận hành trong tờ giấy đó, Phương Vân vận chuyển vô cùng cẩn thận. Đối với các khiếu huyệt thần bí thì hắn càng cẩn trọng hơn, một khi biết rõ tác dụng của khiếu huyệt đó thì hắn mới đám trùng kích vào.
Não bộ có quan hệ rất lớn đến tam hồn. Mặc dù có người chỉ điểm nhưng dù sao não bộ cũng là nơi không thể dùng tranh vẽ để hình dung ra được, cho nên bản thân người tu luyện phải tự đi nhận thức mới được.
Phương Vân khống chế nội lực của mình chậm rãi lưu động trong đầu. Trong khoảng thời gian này, hắn đã đả thông rất nhiều khiếu huyệt, hiện tại chỉ còn một khiếu huyệt cuối cùng ở mi tâm là chưa thể khai thông được.
- Bây giờ chỉ còn có một khiếu cuối cùng, lúc này có thể dùng thử pháp môn ngưng luyện Linh Tuệ phách của bức họa hoàng kim rồi!
Tâm thần Phương Vân ngưng tụ, cẩn thận từng bước đánh sâu vào bước cuối cùng.
Não bộ không hề giống với thân thể. Khi đả thông các khiếu huyệt trên thân thể thì hoàn toàn có thể đánh mạnh vào không sao cả, nếu có xảy ra vấn đề gì thì dùng nội lực để săn sóc là được, nhiều nhất chỉ hao phí có mười mấy ngày. Nhưng não bộ lại không hề giống thế, nếu như dùng nội lực đánh mạnh vào khiến cho não bộ thì sẽ làm cho kinh mạch ở bên trong bị chấn động ngay, lúc đó sẽ bị trọng thương, nguy hiểm vô cùng.
Một lần, hai lần, ba lần...
Phương Vân cố gắng vận chuyển từng chút nội lực vào, chậm rãi đánh sâu vào khiếu cuối cùng.
Tách!
Một tiếng vang nhỏ giống như hai ngón tay tách ra vang lên. Đầu của Phương Vân khẽ chấn động, nội lực vốn đang ngưng trệ đột nhiên lưu loát hẳn đi, khiếu cuối cùng đã thông rồi. Sau khi hoàn thành cả bí pháp vận hành lộ tuyến thì Phương Vân có cảm giác cổ nội lực này đã thay đổi. Tại trong cổ nội lực này không biết từ lúc nào đã có ẩn chứa một tia tinh thần lực, cổ tinh thần lực này vô cùng rõ ràng, khác hẳn với cổ nội lực thông thường.
Phương Vân cảm thấy tinh thần lực của mình không có giảm bớt. Nói cách khác, tia tinh thần lực này là tự sinh ra.
- Ta hiểu rồi, không trách được lộ tuyến tu luyện của Linh Tuệ cảnh là ở bên trong đầu. Thì ra, những khiếu huyệt ẩn chứa ở bên trong sau khi được nội lực kích thích thì sẽ sinh ra tinh thần lực.
Võ giả trước khi đạt tới Linh Tuệ cảnh thì chân khí chỉ có thể xuyên qua từ trong da thịt. Tỷ như Phương Vân sử dụng Vọng khí pháp, chính là đưa nội lực xuyên qua cổ, da mặt rồi đưa tới mắt, không hề xuyên qua đầu.
Phương Vân nhớ tới câu cuối cùng của Phong Thái Thương ghi trong tờ giấy đó:
- Tác dụng trọng yếu nhất của Linh Tuệ cảnh chính là tăng cường tinh thần lực của võ giả, trợ giúp trùng kích vào Thiên Tượng cảnh!
Phương Vân lúc nhìn qua cũng không chú ý điểm này. Nhưng giờ đây, cảm giác được tinh thần lực có tăng lên thì mới chú ý đến điều này. Ý chí là một chuyện, tinh thần lực là chuyện khác. Mặc dù Phương Vân đã đạt tới Địa Biến cảnh, nhưng nếu không tu luyện pháp môn Linh Tuệ cảnh thì không thể nào tăng cường được tinh thần lực. Nếu như không có tinh thần lực thì không thể nào có khả năng trùng kích ba mươi sáu tầng thế giới trên trời được!
- Thì ra là thế, sự khác nhau giữa các pháp môn Linh Tuệ cảnh chính là cách thức sinh ra tinh thần lực khác nhau mà thôi!
Phương Vân thầm hiểu trong lòng.
Những ý niệm này cũng mới chỉ xuất hiện trong đầu hắn trong một khoảng thời gian rất ngắn. Sau một khắc, Phương Vân lại đưa nội lực qua khiếu cuối cùng, dũng mãnh ào tới mi tâm.
Ào!
Nhưng vào lúc này đây, mi tâm của Phương Vân khẽ rung động. Thiên Long Nhãn vốn đã được hắn tế luyện đột nhiên phát ra hấp lực hút hết toàn bộ nội lực mà hắn đưa vào!
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Phương Vân thất kinh, mở mắt ra. Nếu như đúng theo những gì Phong Thái Thương ghi lại thì giờ này Phương Vân đã có thể đưa nội lực vào mi tâm rồi, nhưng lúc này lại không được. Suy nghĩ một chút, Phương Vân lại đưa một cỗ nội lực khác vào trong mi tâm, nhưng cũng giống như vừa rồi, Thiên Long Nhãn khẽ rung động rồi hấp thu toàn bộ nội lực có chứa tinh thần lực như ban nãy!
Liên tiếp thử ba lần, đều bị Thiên Long Nhãn hấp thu!
Phương Vân lúc này giật mình rồi, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Phương pháp tu luyện của Phong Thái Thương không hề ghi lại việc sử dụng Thiên Long Nhãn, cho nên tình huống như vậy không hề được ghi lại bên trong.
Mặc dù Phương Vân giật mình, nhưng hắn không bối rồi. Hơi suy tư, hắn khẽ thầm nói:
- Thiên Long Nhãn khác với các pháp khí khác. Đồ vật này vốn là một con mắt của thiên long viễn cổ. Sau khi ta tế luyện xong thì nó hấp thu máu tươi ở mi tâm của ta, hòa cùng một thể với ta. Thiên Long Nhãn tuy có chút quái dị, nhưng lại vô cùng thích tinh thần lực. Bổn ý của ta chính là cô đọng mi tâm, nhưng viên Thiên Long Nhãn này lại bao phủ mi tâm, cho nên mới xuất hiện tình huống hấp thu tinh thần lực! Xem ra, nếu như ta muốn bước vào Linh Tuệ cảnh thì phải tìm cách để cho Thiên Long Nhãn này tràn ngập tinh thần lực mới được!
Phương Vân sau khi tính toán xong, liền yên lòng lại.
Thiên Long Nhãn mặc dù tự chủ trương hấp thu lấy tinh thần lực, nhưng cũng không sinh ra tai họa gì. Phương Vân cũng để cho nó tùy ý, tối đa chỉ là kéo dài thời gian bước vào Linh Tuệ cảnh thôi!
Kinh mạch bên trong đầu rất nhỏ, không thể nào so với các kinh mạch ở trong da thịt được. Cho nên khi vận chuyển nội lực vào trong đầu thì phải cực kỳ chậm rãi. Cho dù là nhân vật tung hoành tứ phương, nhưng khi đến cửa ải này cũng phải từ từ mà đi, một bước chắc một bước. Hơn nữa, ở cửa ải này mà dùng đan dược thì cũng không có tác dụng gì.
Thời gian từng ngày trôi qua, tâm thái Phương Vân bình thản tự nhiên, giờ phút này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ pháp môn tu luyện Linh Tuệ cảnh. Hơn nữa, lúc Phương Vân sử dụng Thiên Long Nhãn thì phát hiện trong Thiên Long Nhãn có ẩn chứa quy tắc thế giới vô cùng ảm đạm. Phát hiện này làm cho Phương Vân hưng phấn không ít, ít ra việc tinh thần lực bị nó hút lấy cũng không phải không có tác dụng.
Tháng thứ ba từ lúc Phương Vân về kinh thành.
- Mẫu thân, thời gian hài nhi về kinh báo cáo với Binh bộ đã đến, bây giờ phải đến Hoài An thành rồi! Mẫu thân ở kinh bảo trọng, đến tết Nguyên Tiêu thì hài nhi sẽ về gặp mẫu thân!
Ở đại đường, Phương Vân dâng trà lên cho Hoa Dương phu nhân, sau đó cung kính dập đầu ba cái.
Hoa Dương phu nhân vui mừng nói:
- Vân nhi, đi đi. Mẫu thân biết tự lo cho mình.
Phương Vân đứng dậy:
- Mẫu thân, hài nhi đi đây.
Cố nén cảm xúc trong lòng, Phương Vân xoay người rời đi.
Hoa Dương phu nhân nhìn Phương Vân vượt qua cánh cửa, bóng lưng càng đi càng xa. Bỗng nhiên trên mặt của nàng hiện lên chút thần thái ngẩn ngơ, cả nhà của nàng đi hết, nàng có cảm giác trong lòng trống rỗng vô cùng.
----------------------------
* Tiểu tâm sử đắc vạn năm thuyền: sử dụng cẩn thận thì thuyền dùng được vạn năm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.