Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 236: Rung Động Ra Sân

Hoàng Phủ Kỳ

28/03/2013



Lưu Thiên sợ ngây người. Lúc Phương Vân chỉ điểm cho hắn kiếm thuật trước kia thì hắn biết Phương Vân rất lợi hại, nhưng không ngờ rằng Phương Vân lại lợi hại như vậy. Phương Vân chẳng qua thả ra một chút khí tức thôi thì đã đem những người này trấn áp đến nỗi mềm chân ra, sắc mặt trắng bệch, y như là thỏ thấy cọp.

- Ta đã nói rồi, ta nếu dám xuất hiện ở đây thì cho dù là người nội môn có tới cũng không làm gì được ta.

Phương Vân cười nói, tay áo hắn phất lên một cái liền phất tay áo một cái, thu liễm hơi thở:

- Đi hết đi!

Những đệ tử ngoại môn này như được đại xa, lập tức xua tản đi.

- Sư huynh, huynh cứ như vậy mà thả bọn họ đi sao!

Lưu Thiên hơi mâu thuẫn:

- Nếu như để cho bọn họ đi báo các trưởng lão...

- Chuyện này thì ngươi không cần lo lắng.

Phương Vân nào có để các trưởng lão nội môn này vào trong mắt:

- Ngươi cứ ở đây làm tạp dịch cũng không phải là biện pháp hay, Lãnh Nguyệt phái cũng không có thích hợp với ngươi! Nếu như ngươi muốn có được lực lượng cường đại thì ta có thể giúp ngươi, nhưng mà, nếu như ngươi cứ muốn ở lại Lãnh Nguyệt phái thì cũng coi như xong.

Phương Vân quyết định chủ ý, chỉ cần Lưu Thiên có muốn rời đi thì sau này sẽ cho hắn bí tịch cùng đan dược. Còn nếu như Lưu Thiên chọn ở lại môn phái thì Phương Vân sẽ bỏ đi ý định này, bởi vì lấy năng lực của Lưu Thiên, nếu ở ở trong tông phái mà có những đồ vật đó thì chính là họa chứ không phải là phúc. Có câu thất phu vô tội, hoài bích có tội, Phương Vân cũng không muốn hại hắn!

- Sư huynh.

Lưu Thiên do dự một chút, cuối cùng lắc đầu:

- Đệ vẫn thích cuộc sống tự do tự tại, làm tạp dịch cũng là rất tốt. Đệ thấy như vậy là được rồi.

Vừa nói xong thì Lưu Thiên có cảm giác dường như mình không đúng:

- Sư huynh, có phải đệ không có chí khí không!

- Mỗi một cá nhân đều có quyết định khác nhau, chỉ cần ngươi hiểu rõ là được rồi!

Phương Vân lắc đầu, liền không nói nữa.

Lưu Thiên không có chí khí, điều này cũng rất giống mình kiếp trước. Mà chính mình ở kiếp trước ngay cả Nguyên Khí cảnh còn không đạt tới, giờ làm gì có tư cách cười Lưu Thiên.

- Ha ha.

Lưu Thiên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cười:

- Sư huynh, đệ biết rồi. Có phải huynh vì Lam sư tỷ mà tới không, hôm nay là ngày Lam sư tỷ xuất giá, huynh đến xem tỷ ấy đúng không?

- Ngươi cũng rất thông minh, nhưng mà ta không phải đến xem nàng. Ta tới đây là để chia rẽ nàng và Bạch Phượng công tử!

Phương Vân thẳng thắn nói. Nhưng vào lúc này, có một âm thanh cuồn cuộn truyền vào trong tai Phương Vân.

- Lam chưởng môn, bần đạo Thiên Cương Tử hữu lễ!

Âm thanh này ban đầu còn ở hơn một dặm, chỉ trong chớp mắt đã có hai thân ảnh hiện ra ở phía tây núi Lãnh Nguyệt, lóe lên một cái thì đã vào núi Lãnh Nguyệt.

- Hử?

Phương Vân ngửa đầu lên nhìn, hắn thấy rõ ràng hai người vừa rồi là một già một trẻ. Lão giả đạo mạo tóc bạch kim, thoạt nhìn bộ dáng rất đức cao vọng trọng. Còn người trẻ thì mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ đồ màu trắng, tay cầm chiết phiến màu trắng, nhìn qua rất là phong lưu phóng khoáng. Nếu như chỉ nhìn bề ngoài thì đúng là một thiếu niên anh tuấn, nhưng con mắt lại sâu dâm tà, làm phá đi cái cảm giác phong lưu đó.

- Người này hẳn là Bạch Phượng công tử!

Phương Vân như có điều suy nghĩ. Hắn chỉ nhìn lướt qua một cái thì quả nhiên Bạch Phượng công tử này còn chưa đạt đến Địa Biến cảnh, giống như suy đoán của hắn!

Khóa! Khóa! Khóa!

Một tiếng chuông reo rắt từ trên núi truyền đến, đây là tiếng chuông trên đỉnh núi Lãnh Nguyệt phát ra để đón khách.

Cùng với tiếng chuông thì Phương Vân còn thấy có mấy đạo thân ảnh từ dưới núi phi thân lên đỉnh núi.

- Ta nghe nói vì lần xuất giá của Lam sư tỷ cho nên có không ít tiểu môn phái cùng các tán tu tới xem lễ. Hơn nữa, ngay cả đê tử ngoại môn cũng có thể lên núi xem lễ, nhưng mà không được tới gần. Sư huynh, chúng ta lên xem đi!

Đệ tử nội môn cũng phải ăn cơm ngày ba bữa, cũng phải do tạp dịch đưa lên. Lưu Thiên tính tình hiền hòa, có nhân duyên rất tốt trong các đệ tử cho nên cũng biết nhiều tin tức. Lưu Thiên rất thông minh, theo bản năng đã bỏ đi không hỏi cái ý định muốn chia rẽ của Phương Vân.



Thực tâm mà nói thì nhìn đệ nhất mỹ nhân của môn phái gả cho ngoại nhân thì các nam đệ tử trong phái cũng không cao hứng gì. Bọn họ cũng rất hi vọng có người có thể cường thế xuất hiện giải trừ cái hôn sự này.

- Lãnh Nguyệt phái còn mời tán tu tới xem lễ ư!

Phương Vân suy nghĩ trong lòng. Lãnh Nguyệt phái làm như vậy hiển nhiên là sợ việc này xảy ra biến cố, muốn đề phòng vạn nhất cho nên mới long trọng như vậy. Chỉ khi nào chuyện đã như ván đóng thuyền rồi thì mới mời nhiều người tới xem lễ.

- Xem ra quan hệ của Lãnh Nguyệt phái cùng Thiên Tinh phái cũng không phải thân cận lắm a!

Phương Vân từ lời nói của Lưu Thiên mà hiểu ra rất nhiều hàm ý trong đó. Chuyện này hiển nhiên cực kỳ có lợi đối với Phương Vân. Dù sao, nếu như quan hệ hai phái rất gần thì việc Phương Vân muốn chia rẽ Bạch Phượng công tử cùng Lam Đại Nguyệt cũng sẽ trở nên khó khăn.

- Đi thôi, lên núi đi.

Phương Vân nói. Hắn đã thấy không ít đệ tử ngoại môn bắt đầu đi qua cánh cửa phân giới ngoại môn và nội môn để đi lên núi.

Trên núi Lãnh Nguyệt, vải hồng khắp nơi, màn rũ xuống.

Chưởng môn Lãnh Nguyệt phái Lam Tâm Ngọc cùng đại trưởng lão Thiên Tinh phái Thiên Cương Tử đang đứng hai bên ỏ cái bàn gõ, ở phía sau song phương chính là tinh nhuệ trong phái.

Trước mặt hai người là một cái quảng trường hình tròn khổng lồ, dọc theo quảng trường là những cái ghế được bày ra. Từng tên tán tu, tiểu chưởng môn lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Những người này già trẻ không đồng nhất, tu vi cũng không có bằng nhau, từ Khí Phách cảnh đến Địa Biến cảnh, tu vi nào cũng có.

- Tại hạ Băng Phách tán nhân, ra mắt Lam chưởng môn, Thiên trưởng lão! Cung chúc lương duyên hai phái, nơi này có một quả Băng Phách châu làm lễ. Kính xin Lam chưởng môn nhận cho!

Một gã văn sĩ trung niên mặc trang phục thư sinh màu xanh, tay cầm sáo ngọc, cung chắp tay nói.

- Tán nhân khách khí, mời ngồi vào!

Lam Tâm Ngọc khẽ ý bảo, lập tức có đệ tử thu bảo châu của Băng Phách tán nhân, sau đó dẫn hắn đến cái chỗ ngồi. Bên cạnh chỗ ngồi còn có một cái bàn, trên bàn đã bày sẵn nước trà.

Lam Tâm Ngọc vốn là chưởng môn một phái, cùng với đại trưởng lão Thiên Tinh phái ngồi ngang hàng đã là mất thân phận. Nhưng mà, Lãnh Nguyệt phái lại để nữ tử làm chưởng môn thì vốn đã yếu thế trong các hàng môn phái, còn Thiên Tinh phái lại là môn phái có tiếng trong trung đẳng môn phái nên bà cũng không thể nói gì.

- Tại hạ là chưởng môn Hoàng Sơn phái, ra mắt Lam chưởng môn, Thiên trưởng lão!

Lại có thêm một chưởng môn môn phái nhỏ bay lên trên núi Lãnh Nguyệt.

Một lúc sau, Thiên Cương Tử nhìn thấy người đã tới gần đủ, bèn nghiêng đầu về phía Lam Tâm Ngọc, khẽ bảo ý.

Lam Tâm Ngọc hiểu ý, nói với môn hạ:

- Người đâu, mời Đại Nguyệt elen!

Lập tức có một mùi thơm nhàn nhạt từ trong điện truyền đến. Hương thơm này tựa như mùi của hoa Như Lan, tràn vào trong lòng mỗi người, mọi người trên quảng trường gần như ngừng hô hấp lại.

- Sư tỷ ra rồi!

Ở một địa phương cách quảng trường hơn mấy trăm bước, Lưu Thiên đang chen chúc trong đám người, thấp giọng nói. Chỉ thấy trên quảng trường lúc này bay đầy hoa, cùng với màn che và thảm hồng làm thành một thông đạo, ở giữa một đám thiếu nữ mặc đồ trắng thì có một nữ tử mặc một bộ đồ màu đỏ bước ra. Trên đầu của nàng có khoác một lớp màn che mỏng, mơ hồ có thể thấy được dung mạo xinh đẹp cùng đôi môi đỏ thắm.

- Tới rồi!

Bạch Phượng công tử ở phía sau Thiên Cương Tử nhìn thấy thân ảnh này thì con mắt chớp động không thôi, một sự ham muốn mãnh liệt không thể kiềm lòng mà dâng lên, chiết phiến cũng nắm chặt hơn.

Từ lần đầu tiên thấy Lam Đại Nguyệt thì Bạch công tử này đã giật nảy mình, hắn không thể tin được trong Lãnh Nguyệt phái lại có một mỹ nhân như vậy. Chuyện sau đó thì cũng tương đối thuận lợi, Bạch Phượng này trực tiếp nói với trưởng lão hai phái ý tứ của mình, sau đó mới có hôn sự này.

- Nữ tử như vậy cho dù đã che đi gương mặt nhưng vẫn gây cho người khác cảm giác điên đảo chúng sinh, không trách được lại làm cho Bạch Phượng này thần hồn điên đảo như thế!

Các tiểu chưởng môn cùng tán tu đến dự cũng bị rung động.

- Chưởng môn, trưởng lão!

Lam Đại Nguyệt đi tới trước hai người, quỳ gối thi lễ một cái.

- Ừ.

Lam Tâm Ngọc cùng Thiên Cương Tử khẽ vẫy tay,

- Lam chưởng môn, có thể bắt đầu rồi chứ?

Thiên Cương Tử nhẹ giọng nói.

Lam Tâm Ngọc khẽ gật đầu.



Đại trưởng lão của Lãnh Nguyệt phái giờ này tiến lên một bước, nhìn mọi người trong quảng trường rồi hoành thanh nói:

- Hôm nay con của đại trưởng lão Thiên Tinh phái Bạch Phượng công tử cùng đệ tử Lam Đại Nguyệt phái ta kết nên lương duyên. Hai người bọn họ nam tài nữ sắc, sự kết hợp của bọn họ là ông trời tác hợp cho, nói như vậy chắc mọi người cũng không có ý kiến. Hiện tại, ta tuyên bố...

- Chậm đã!

Dị biến phát sinh, trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng ngăn cản. Âm thanh này không cao không thấp, nhưng rõ ràng quanh quẩn trong tai của mọi người.

Lam Tâm Ngọc, Thiên Cương tử, cùng với tất cả mọi người đều biến sắc.

- Người nào? Đây là hôn sự của Thiên Tinh phái ta cùng Lãnh Nguyệt phái, ai dám ở đây quấy rối!

Thiên Cương tử bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt đảo qua. Thanh âm như lôi đình cuồn cuộn đung đưa, thần thái không giận mà uy.

- Ta!

Âm thanh vừa phát ra thì đám người liền tách ra, Phương Vân từ bên người Lưu Thiên giẫm chân tại chỗ đi ra. Lúc hắn đi ra thì đã xé bỏ đạo phục đệ tử ngoại môn, lộ ra y phục cẩm tú.

- Hử?

Con ngươi Thiên Cương Tử hơi co lại, trong mắt hiện lên sát cơ:

- Ngươi là ai?

Lời của Thiên Cương Tử còn chưa dứt thì trong đám người đã truyền đến tiếng kinh hô:

- Là ngươi!

Lam Thải Hà trong đám đệ tử Lãnh Nguyệt phái liền nhận ra Phương Vân. Ngay cả Lam Đại Nguyệt trước người Lam Tâm Ngọc cũng hơi run lên, trong miệng phái ra một tiếng hô nhỏ, hiển nhiên nàng cũng nhận ra Phương Vân.

Tuy âm thanh của Lam Đại Nguyệt nhỏ nhưng Bạch Phượng công tử bên cạnh lại nghe thấy được. Hắn khẽ cau mày trong lòng lại, cùng đó thì một cỗ tức giận cũng nổi lên. Tính tình hắn thích được ưa chuộng, muốn gì có nấy, tuyệt đối không chịu được nữ nhân của mình có dính dấp tới những nam nhân khác.

Nhưng mà, lòng dạ của người này cũng sâu vô cùng, tuy trong lòng không vui nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì.

- Thiên Cương Tử trưởng lão, chê cười rồi. Chuyện này cứ để ta xử lý đi!

Như Vân đạo cô lúc này đột nhiên đứng dậy. Ánh mắt của nàng khẽ chạm với ánh mắt của Lam Tâm Ngọc, lập tức từ trong ánh mắt của Lam Tâm Ngọc nhận được ý khen ngợi.

Thấy chủ nhà ra mặt, Thiên Cương Tử cũng không nói gì, lui về sau.

- Phương Vân đúng không?

Lông mày của Như Vân đạo cô như kiếm nhướng lên, hiện ra thần sắc uy nghiêm, nói lên:

- Ta biết ngươi đã từng có ân cứu mạng Đại Nguyệt các nàng. Nhưng mà, nếu như chỉ vì vậy mà ngươi đã đòi lấy hậu lễ rồi có tâm với nàng vậy thì thật sự đúng là cóc ăn thịt thiên nga, không biết sống chết rồi!

Như Vân đạo cô vừa nói thì trường kiếm ngang hông của xuất vỏ, kiếm khí bén nhọn lập tức khóa chặt Phương Vân. Chỉ cần Phương Vân còn dám tiến lên một bước thì sẽ giết ngay.

- Ha ha.

Thấy Như Vân đạo cô bày ra bộ dáng này, Phương Vân cười lớn lên:

- Con cóc? Phương Vân ta nếu như là con cóc thật thì ta cũng muốn biết dưới gầm trời này còn có ai có thể hơn ta co tư cách đi ăn thịt thiên nga!

Tiếng cười vừa phát ra thì trên mặt Phương Vân hiện ra thần sắc không giận mà uy. Tay áo hắn vung mạnh, đồng thời bước một bước ra.

Ầm!

Một bước này vừa bước ra thì nhất thời Như Vân đạo cô thấy khí thế của người thiếu niên trước mặt này biến hóa nghiêng trời lệnh đất. Từ một người không có gì đặc biệt bỗng nhiên biến thành một ngọn núi đỉnh thiên lập địa, một cỗ uy áp đáng sợ từ trên người của hắn phóng ra.

Hai đầu gối của Như Vân đạo cô mềm nhũn ra, phịch một tiếng thì đã quỳ trên mặt đất. Sắc mặt của nàng tái nhợt, mồ hôi lạnh như mưa từ trên trán rơi xuống. Nàng muốn thoát ra nhưng không được, toàn thân không thể động đậy. Uy áp do Phương Vân phóng thích ra như một bàn tay to vô hình chế phục nàng lên trên mặt đất, khiến nàng không thể động đậy.

- Cường giả Địa Biến cảnh!

Trong lòng Như Vân đạo cô nổi lên sóng lớn. Dù thế nào thì nàng cũng không thể ngờ người thiếu niên trẻ tuổi như vậy đã có cảnh giới Địa Biến cảnh, hơn nữa còn là cường giả đứng đầu trong Địa Biến cảnh.

- Ta là con cóc, ta có mắt mà không biết Thái Sơn rồi! Thiếu niên này lại là cường giả Địa Biến cảnh!

Tu vi Như Vân đạo cô tuy cao nhưng cũng chưa đột phá được đến Địa Biến cảnh. Đối mặt với Phương Vân thì ngay cả năng lực ra tay nàng cũng không có.

Đát! Đát!

Phương Vân bước nhẹ đi về phía trước. Ánh mắt của hắn cũng chưa từng nhìn qua Như Vân đạo cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tộc Đại Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook