Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 11: Thanh Sưởng công chúa

Hoàng Phủ Kỳ

28/03/2013



Trương Anh, Chu Hân cũng không quá để ý, chổ như Trúc Hiên lầu thường hay có một vài nữ tử tạp kỹ ra vào, ở tại đây đánh đàn ca múa. Nhưng mà Phương Vân lại buông đũa xuống, hắn cảm thấy có chổ không ổn --- xung quanh rất yên tĩnh.

Tuy Trúc Hiên lầu là một nơi thanh nhã, nhưng có rất nhiều thương nhân giàu có, văn nhân mặc khách ra vào, bắt chuyện kết giao, đàm luận thơ ca. Nhưng bây giờ, mọi tiếng ồn ở trong toàn bộ Trúc Hiên lầu trở nên an tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân của nữ tử kia, dường như ở chổ này chỉ có một mình nàng.

Cạch cạch!

Tiếng bước chân vang dội, dường như đáp lại tiếng lòng của Phương Vân, bên kia rèm châu, một nữ tử vận cung trang màu đỏ thắm, vẻ mặt mặt sáng sủa, màu do trắng nõn, giống như mỹ nhân từ trong tranh họa mỹ nhân bước ra. Một luồng tóc đen tuyền được vén lên bằng một cây trăm cài hình phi phượng, mớ tóc còn lại thì như thác nước mềm mại rủ xuống, tựa như một vị nữ thần. Chỉ có điều lông mày của nữ tử này hơi nhướng lên, để lộ ra mùi vị sắc bén.

Nữ tử này nhẹ nhàng cất bước, tư thái ung dung tao nhã, phía sau là hai gã thị vệ mang đao, vẻ mặt vô cảm như khúc gỗ, gắt gao đi theo.

Trương Anh, Chu Hân cảm thấy ánh mắt của Phương Vân khác thường, cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt của cung trang mỹ nhân. Hai người liền giống như mèo bị giẫm phải đuôi, từ chổ ngồi nhảy dựng lên, thần tình hoảng sợ.

- Thanh Sưởng công chúa!

Hai người cũng bất chấp ăn, ném đũa sang một bên, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.

Soàn soạt!

Bức rèm châu cuốn động, một thanh trường tiên màu đỏ thắm từ ngoài tiến vào, mang theo một luồng hơi thở sắc bén, quất tới Phương Vân.

"Ân?" Phương Vân trợn mắt, không khĩ tới Thanh Sưởng công chúa lại ra tay bất ngờ như vậy. Thế nhưng, trong khoảng thời gian hắn khổ luyện, sức mạnh cùng tốc độ phản ứng tăng lên không ít. Tay vung một cái, Phương Vân thi triển ra một chiêu Mãng Ngưu Thiết Đạp, chiêu này vừa ra, quyền phong gào thét, mang theo một luồng khí thế cuồng dã.

Mãng ngưu tức giận, ngay cả sư tử, hổ cũng đều dám đấu, hà huống chi chỉ là một con độc xà. Đối với những con độc trùng đó, mãng ngưu cho tới bây giờ đều dùng gọt sắt để đạp, trực tiếp nghiền thành bột phấn. Ý cảnh của chiêu Mãng Ngưu Thiết Đạp chính là như thế.

Ầm!

Một quyền này của Phương Vân đánh vào chân thân giữa tiên ảnh, giống như gót sắt của Mãng ngưu. Quyền tiên tương giao, phát ra tiếng vang kịch liệt, giống như hai gã tráng hán tông vào nhau.

"Không hay!" Đấm tay nắm chặt, Phương Vân lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ trên thân roi quất tới, lấy sức mạnh hiện giờ của Phương Vân, cư nhiên lại nắm trong được thanh roi này. Cái cảm giác này, giống như nhìn thấy một con rắn hoa, đưa tay ra bắt, đột nhiên phát hiện đó là một đầu cự mãng mình đẩy lửa đỏ.

Chát!

Hổ khẩu tạc liệt, trường tiên đỏ thắm quất lên mặt của Phương Vân, lập tức hiện ra một vết roi. Da thịt hai bên mặt nóng bừng lên. Từng vệt máu từ trên mặt chảy xuống.

"Hách!" Trương Anh cùng Chu Hân nghe được tiếng roi quất vào mặt, hai người sợ đến nhảy dựng cả lên, nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Phương huynh, vị này chính là Thanh Sưởng công chúa, không trêu chọc được a. Nhanh nhanh quỳ xuống giống như chúng ta đi."



Triều đình Đại Chu, gia thế uyên thâm, vương hầu có bối cảnh thâm hậu, con gái do bọn họ sinh ra không có tư cách gọi là công chúa, mà chỉ có thể xưng là quận chúa. Chỉ có nữ tử xuất thân hoàng gia, mới có thể xưng là công chúa! Vị Thanh Sưởng công chúa này, chỉ có hơn chứ không kém cành vàng lá ngọc, địa vị so với đám người Phương Vân cao quý hơn không biết bao nhiêu lần. Cùng với các công chúa khác không giống, vị Thanh Sưởng công chúa này tính tình cao ngạo, nửa điểm ôn nhu cũng không có.

Phương Vân thần sắc bình tĩnh, dường như không cảm thấy cơn đau đớn trên mặt. Nhìn ra ngoài cửa, trong đầu Phương Vân lóe lên trí ức của kiếp trước.

Thanh Sưởng công chúa là con gái thứ mười bảy trong hoàng gia, rất được nhân hoàng sủng ái. Phương Vân nhớ rõ vị công chúa này, không phải vì nàng được sủng ái, mà là thiên phú của vị cành vàng (kim chi) hoàng gia này.

Chín tuổi cưỡi ngựa săn bắt, mười tuổi tu thành Nguyên Khí cấp, mười lăm tuổi đột phá tới cảnh giới Cương Khí cấp, thiên phú của vị công chúa này khiến người ta phải thán phục, không chút thua kém đại ca của Phương Vân, Phương Lâm. Năm mười chín tuổi, vị công chúa này tự mình tiến vào Mãng Hoang (mọi Nhung), chém giết một đầu vượn yêu ngàn năm. Sau đó, xâm nhập vào di hoang càng sâu, tự tay giết chết một vị tướng quân của di hoang, chấn kinh thiên hạ.

Bên ngoài buồng, đột nhiên trở nên tĩnh lặng, tiếng bước chân hư không tiêu thất. Một tiếng nói lãnh nhược băng sương hét lên: "Thật to gan!"

Rèm châu lay động, một thân ảnh màu đỏ thắm hiên ngang bước vào trong buồng, Thanh Sưởng công chúa nhìn quanh buồng, lấy cái nhìn cao cao tại thượng nhìn chằm vào Phương Vân, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi là con cái nhà ai? Nhìn thấy công chúa đương triều mà không quỳ xuống, hay là kẻ không biết lễ nghi phép tắt, là dã thú dị tộc sao?"

Cảm giác được Thanh Sưởng công chúa bước vào trong buồng, Trương Anh, Chu Hân càng thêm sợ hãi, gần như ngay cả hô hấp cũng không thông. Nhân vật như thế này, cho dù là mấy bà phu nhân trong phủ, cả mẫu thân, nhìn thấy cũng phải quỳ xuống, kinh sợ, huống chi là bọn họ.

"Phương huynh, lúc này không phải là lúc đấu khí a." Cho dù vị Thanh Sưởng công chúa ở trước mặt này mang tới cho họ áp lực rất lớn, nhưng hai người vẫn không kiềm được lo lắng trong lòng, thiện ý nhắc nhở Phương Vân.

Phương Vân không lau đi máu trên mặt, vẫn cứ quật cường như vậy mà nhìn Thanh Sưởng công chúa, thần sắc lạnh lùng. Qua lần giao thủ khi nãy, Phương Vân đã hiểu rõ, thực lực của vị Thanh Sưởng công chúa này hơn xa bản thân, phỏng chừng chỉ có đại ca Phương Lâm mới ngăn nổi nàng, đó vẫn là do chiếm ưu thế do sinh trước Thanh Sưởng công chúa vài năm.

Cơn giận thiêu đốt trong lòng ngực, Phương Vân nhớ lại rất nhiều chuyện. Kiếp trước, Phương Vân cửa nát nhà tan, đại ca Phương Lâm vì trợ giúp Đại Chu mà chết, phụ thân Phương Dận lại bị chính tay nhân hoàng giết chết. Mà trên dưới hơn ba trăm nhân khẩu trong nhà, toàn bộ đều bị phán tội chết, đây cũng là thủ dụ cho chính tay nhân hoàng ký.

Cả nhà Phương Vân diệt vong, đới đầu đại ca làm ra việc này chính là nhân hoàng, là Đại Chu hoàng tộc!

Nếu Phương Vân vẫn còn là Phương Vân của trước kia, thì hắn rất có thể sẽ lựa chọn quỳ rạp xuống đất, dẹp yên cơn sóng gió này. Nhưng trước khác nay khác, nếu biết thủ phạm lớn nhất gây ra cảnh tan nhà nát cửa là hoàng tộc Đại Chu, Phương Vân sao còn có thể giữ được sự tôn kính đối với hoàng tộc, làm sao có thể quỳ xuống chứ.

Phương Vân nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thanh Sưởng công chúa, đột nhiên quát: "Trương Anh, Chu Hân, hai người còn nhớ rõ những gì ta đã nói không? Luyện quyền đặt nặng quyền pháp, ý chí. Nếu ngay cả dũng khí ngẩng đầu trước một vị công chúa cũng không có, các ngươi dựa vào gì mà muốn có được thành tựu trên con đường luyện võ? Nếu các ngươi muốn được người trong phủ coi trọng, nếu các ngươi muốn thay đổi tình cảnh của mẫu thân các ngươi, thì hãy ngẩng đầu lên cho ta!"

Trương Anh, Chu Hân nghe câu nói như vậy, sóng lưng chấn động mãnh liệt. Hai người xuất thân võ đạo thế gia, tất nhiên ít nhiều gì cũng nghe qua tầm quan trọng của quyền pháp lẫn ý chí. Hai người bắt đầu kịch liệt đấu tranh (tư tưởng).

"Phương huynh nói không sai. Nếu như hôm nay ta lựa chọn thỏa hiệp, sẽ lưu lại bóng ma trong lòng. Sau này tu luyện võ đạo, chỉ sợ rất khó tinh thâm."

"Hôm nay đắc tội với Thanh Sưởng công chúa, cùng lắm thì chỉ bị ăn một trận đòn cay nghiệt. Nhưng nếu đánh mất tôn nghiêm của võ giả, võ đạo không thể tinh tiến nữa, thì sau này chỉ sợ mẫu thân sẽ phải chịu khổ ở trong phủ, bị người bắt nạt, chửi mắng tiện ti!"

...

Hai người quỳ trên đất, trong mắt hiện liên rất nhiều suy tư. Nhớ tới mẫu thân phải chịu khổ trong phủ, tâm của hai người kịch liệt đau đớn. Bỗng nhiên, hai người cư nhiên lại đồng thời đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào Thanh Sưởng công chúa.

Thanh Sưởng công chúa vốn nhìn chằm chằm vào Phương Vân, hai người đứng dậy, hai vai của nàng mạnh mẽ chấn động, giật mình nhìn Trương Anh cùng Chu Hân.

"Hai tên cẩu nô tài này thật to gan. Cư nhiên có loại dũng khí nầy, dám nhìn ta như vậy." Trong lòng Thanh Sưởng công chúa tràn ngập khiếp sợ, nàng vẫn luôn tâm cao khí ngạo, bằng vào xuất thân hiển hách, bằng vào hoàng tộc muốn công pháp, pháp quyết gì thì có cái đó, trước giờ bất kể người nào ở Thượng Kinh thành nhìn thấy nàng đều phải cúi đầu, thỉnh an.



Hai tên này xuất thân thấp hèn, bàng chi, con thứ, cư nhiên dám ngẩng cao đầu ở trước mặt nàng, quả thực là to gan!

"Lớn mật!"

Hai tiếng hét to, hai gã thị vệ mặc giáp ở bên người Thanh Sưởng công chúa thấy Thanh Sưởng công chúa nhiều mày, lập tức quát lên một tiếng thật lớn, khí tức phá thể mà ra, đồng thời tuốt đao ra khỏi vỏ, thủ thế như muốn chém đôi bọn họ.

"Dừng tay!"

Thanh Sưởng công chúa giơ tay lên, ngăn cản hai tên hộ vệ. Mục quang chuyển dời, nhìn về phía Phương Vân, nàng giận giữ cười: "Được, không tệ! Dám ở trước mặt bổn công chúa nói ra những lời như thế, ngươi là kẻ đầu tiên.

Thanh Sưởng công chúa nhìn thấy được biến hóa của Trương Anh, Chu Hân. Nàng minh bạch, Phương Vân chính là cội nguồn nguyên nhân khiến bọn họ thay đổi, nên lửa giận tiết hết lên người của Phương Vân.

Nụ cười chợt tắt, vẻ mặt Thanh Sưởng công chúa tựa như băng sương, quát lên một tiếng: "Đến a, vả miệng cho ta. Bọn họ không hiểu lễ nghi giáo hóa, hôm nay ta sẽ dạy cho bọn hắn cái gì gọi là tôn ti trật tự. Một công hầu sĩ tử nho nhỏ, hôm nay dám làm càn trước mặt bổn công chúa, thì ngày khác chẳng phải sẽ không để Hoàng Thượng vào mắt!"

Thanh Sương công chúa vừa mở miệng, liền chụp lên đầu bọn họ cái mũ miệt thị hoàng tộc.

"Dạ, công chúa!" Hai gã hộ vệ võ đạo cao cường lên tiếng đáp lại, cước hạ nhấc lên, như muốn tiến tới tát miệng.

"Nếu ngày nào đó không muốn chết ở biên cương Man di, các ngươi cứ thử làm đi!" Phương Vân bỗng dưng mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo như kiếm, liếc nhìn hai gã hộ vệ.

Cước bộ dừng lại, hai gã hộ vệ tuy rằng không biết vị thiếu niên trước mặt này là ai, nhưng xem quần áo trên người, hiển nhiên không phú cũng quý. Nghe thấy khẩu khí của Phương Vân, hai gã hộ vệ càng cảm thấy rõ, vị thiếu niên này dường như là một công tử Vương hầu có uy quyền rất nặng tại Thượng Kinh thành.

Triều đình Đại Chu dùng võ lập quốc, võ phong cực thịnh, chiến sự thường xuyên xảy ra, vì thế lệnh điều động cũng tất nhiên nhiều. Việc điều động này, là bởi Thái tổ đại Chu ban bố, ngay cả đương kim Nhân hoàng cũng không nhúng tay vào được.

Đừng thấy mấy người như bọn hắn bây giờ là hộ vệ của Thanh Sưởng công chúa, nhưng nói không chừng ngày nào đó được điều động tới nhà của Vương hầu nào đó. Nếu hôm nay khi dễ hắn, nói không chừng ngày sau, thật sự sẽ bị gã viện cớ, để bọn họ nhập ngũ tới Man di, chết một cách không minh bạch.

Một lời chấn trụ hai gã hộ vệ, Phương Vân từng bước lướt qua bàn gỗ, tiếp cận Thanh Sưởng công chúa trong khoảng bốn thước. Hai mắt sáng ngời, vẻ mặt nghiêm nghị, giống như văn nho đại thần chưởng quản luật pháp trong triều đình, lớn tiếng quát:

"A! Ngươi nếu nói ta không biết lễ nghĩa, vậy ta đây hỏi ngươi, Thanh Sưởng công chúa, ngươi có tước vị trong người chứ?"

"Có từng chinh chiến sa trường, lập được chiến công hiển hách?"

"Có từng gian khổ học tập, đề tên bảng vàng?"

Mỗi một câu chất vấn đều tiến tới một bước. Trong vòng ba bước, Phương Vân giận giữ trợn trừng mắt, tiếng nói vang dội, thần sắc nghiêm nghị, giống như một vị văn nho đại thần chấp chưởng luật pháp trong triều, hiện đang chất vấn tội nhân.

Trong bước chân của hắn, lợi dụng khí thế trong chiêu thức Mãng ngưu quyền điệp, khiến cho người ta cảm thấy một loại khí thế hào hùng, một cảm giác không thể chống cự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tộc Đại Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook