Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 395: Tuyệt thế quyết đấu.

Hoàng Phủ Kỳ

28/03/2013



Bốn viên vương uy chấn thiên hạ, cảm giác được ánh mắt Trấn Điện hầu trong lòng cũng xấu hổ, đều quay đầu đi. Chỉ có một hầu tử khôngbiết sổng chết kêu lên.

“Chi chi chi!”

Hầu tử tựa như đang biện giải cái gì, nhưng trong miệng hắn phát ra, chỉ có thanh âm như chuột vậy.

“Lại kêu nữa, sẽ đem các ngươi biến thành cà rốt”.

Thanh âm con thỏ, không chút để ý. Nhưng tứ đại viên vương nghe được, thân hình lại run rây, giống như bị một đạo thiên lôi đánh trúng. Mà ngay cả hâu tử kiệt ngạo bất tuân, cũng nghe lời mà ngậm miệng lại, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Trấn Điện hầu tựa như nghĩ tới điều gì, nhìn thoáng qua cà rốt trong tay, trong ánh mắt bình tĩnh, có một tia đờ đẫn.

Cà rốt là nhát quyết không có thể ăn nhưng lại không thể vứt bỏ. Trấn Điện hầu tay phải rủ xuống, như là cảm thấy cà rốt này cầm phòng tay, bỏ lên trên tảng đá bên cạnh người.

“Hô!”

Trên đỉnh núi rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió y u. Một con thỏ, bốn hầu tử, một người, yên lặng ngồi ở đinh núi, yên tĩnh ngắm nhìn bầu trời. Tình huống cực kỳ quái dị.

“Cửu Anh tinh huyết! Ứng Long tinh huyết! Trên người bọn họ lại có loại tinh huyết thần thủ đỉnh cấp này, trách không được có thể ở ở trên Thiên Tượng bảng, chiếm cứ vị trí ở trước!”

“Hai người kia thật là đáng sợ, vẫn cấp Thiên Tượng, mà đã có thực lực đối chiến cường giả Thiên Trùng cảnh. Cường giả Thiên Trùng nhất phẩm bình thường, chỉ sợ trực tiếp bị bọn họ đánh chết!”

“Minh tông quả nhiên lợi hại, trách không được có thể cùng Thủy Ma tông. Thái Tố phái ngồi ngang hàng!”

“Thập Tam hoàng tử? Trước kia chưa từng nghe qua người này, cũng chưa từng thấy qua hắn ra tay. Không ngờ, hắn lại có thực lực như thế, Đại Chu hoàng thất, quả nhiên thâm sâu không lường được! ”

Từng đợt tiếng nghị luận từ phía dưới truyền đến. Minh vương Thái tử cùng Thập Tam hoàng tử làm cho mọi người âm thầm kinh hãi. Thực lực của bọn họ. So với một số trưởng lão khổ tu mấy chục năm của một số môn phái còn muốn lợi hại hơn nhiều. Tam thiên ngũ bách (3.500) phi long chi lực, đủ để đem tất cà trưởng lão môn phái ở đây, thoải mái đánh chết!

Phương Vân nhìn sang không trung, nhưng lại nghĩ tới cái khác:

“Người mạnh còn có người mạnh hơn, núi còn có núi cao hơn. Hạng người như Dương Hoằng. Phong Thái Thương. Quân Niệm Sinh, đều được xưng thanh niên đệ nhất cao thủ. Nhưng so với việc Minh vương Thái tử cùng Thập Tam hoàng tử, còn kém không phái một bậc hai bậc. Hai người kia tuổi cũng không lớn, có thể đủ được xưng tụng thiên tài trong thiên tài! Nhưng mà, chính là thực lực như vậy, lại cũng chỉ có thể bài danh thứ ba cùng thứ tư trên Thiên Tượng bảng! Không biết. Đế Nhất bài danh đệ nhất trên Thiên Tượng bảng, rốt cuộc là nhân vật bậc nào, lại có thể áp chế cả Thập Tam hoàng tử cùng Minh vương Thái tử!”

Thiên Đài cơ có tam đại Thiên Cơ tiên sinh, ba người này am hiểu, tinh thông tương lai biến hóa, có khả năng quỷ thần khó lường. Luận thôi diễn Thiên Cơ chi đạo, gần với Phu Tử. Nhưng mà dùng năng lực của ba người này, vẫn thôi diễn không ra lai lịch của Đế Nhất, lai lịch người này, quả thực quý thần khó lường!

Quan trọng hơn là, Thập Tam hoàng tử cùng Minh vương Thái tử, hầu như đã đạt đến cực hạn của võ giả cấp Thiên Tượng có khả năng đạt tới. Nhưng Đế Nhất vẫn có thể một mực áp chế bọn họ, chiếm cứ vị trí đệ nhất, quả thực có thể nói là khủng bố.



Phương Vân trong lòng mơ hồ có cảm giác, Đế Nhất này mặc dù là tu vi cấp Thiên Tượng, nhưng lực lượng rất có thể đã ngoài nhị thập (20) thiên long chi lực. Trong tay hắn nếu như không có tinh huyết thần thủ hoặc hung thủ so với Ứng Long còn lợi hại hơn, như vậy tất nhiên có một món pháp khí kinh thế hãi tục.

Có năng lực che mắt Thiên Cơ, hơn nữa còn có thể trong tình huống không biến thân, áp chế Thập Tam hoàng tử cùng Minh vương Thái tử. Pháp khí này, tất nhiên là pháp khí cấp bậc Thiên nguyện hơn nữa vô cùng có khả năng là đinh cấp Thiên nguyên pháp khí!

Địa nguyên pháp khí cùng Thiên nguyên pháp khí so sánh với nhau, như là kiến cùng voi, cân bản không phải một cấp bậc. Đế Nhất nếu có Thiên nguyên pháp khí, muốn áp chế Thập Tam hoàng tử cùng Minh vương Thái tử, cũng không phải không có khả năng.

“Sau khi trở về, để cho Triệu Bá Ngôn điều tra qua người này, mượn lực lượng của Tông Nhân phủ cũng có thể”.

Phương Vân trong lòng suy nghĩ. Khó gặp được, nhưng có bảo tàng, bảo đồ gì đó, những người này lập tức như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, đểu xuất động. Phương Vân chỉ có ở trong không gian chờ đợi một thời gian ngắn lập tức toàn bộ đều có thể gặp.

Đế Nhất quá mức bí hiểm, chỉ cần Phương Vân còn tu luyện võ đạo, sớm muộn có ngày đụng phải. Loại nhân vật này, luôn phải phòng một tay.

“Gầm”

Xa xa rồng gầm rung trời. Phương Vân dằn xuống tâm tư, thân hình nhoáng một cái. Xuất hiện ở đỉnh núi phía bắc.

Trên bầu trời, cuồng phong gào thét, Thập Tam hoàng tử hóa thân Ứng Long, hai cánh bổ nhào về phía trước, lập tức nhanh như sao băng, hóa thành một đạo cầu vồng vàng kim, nhằm Minh vương Thái tử đánh tới. Miệng hé ra, một luồng lửa liền phun ra.

Ứng Long chính là rồng bậc cao, trên người long huyết cực kỳ tinh khiết, Ứng Long mặc dù có thể phun nước phun lửa, nhưng cấp thủy là năng lực của tất cả chủng tộc long tộc. Ứng Long chính thức thiên phú thân thông, là phun lửa.

Ứng Long phun ra lửa không phải là lửa phàm, mà là thu thập khí của thương khung, tế luyện ra thương khung chân hỏa. Loại lửa này tan cả kim loại, đốt chảy cả không gian, so với lửa mà Cùng Kỳ phun ra, cao hơn không chỉ một cấp bậc.

Nhìn thấy lửa này phun ra, mọi người trong sơn cốc thấy mà kinh hoàng. Cái loại thương khung chân hỏa này, chính là cường giả Thiên Trùng nhất phẩm cũng có thể trực tiếp chết cháy, căn bản không phải bọn họ có thể ngăn cản được.

Nhìn thấy Ứng Long đáp xuống. Minh vương Thái tử hóa thân thành Cửu Anh hung ác, lại không sợ chút nào. Trong chín cặp mắt tam giác, toàn bộ đều là ảnh hình ảnh Ứng Long.

“Hô”

Khi hai bên cách nhau chừng mấy trăm trượng. Minh vương Thái tử rốt cuộc ra tay, chín cái miệng đồng thời mở ra, lộ ra miệng đầy răng nhọn trắng hếu. Một tiếng gào rít, lập tức chín cỗ độc hỏa phụt lên, cỗ độc hỏa này không phái đỏ, mà lại màu đen, mang theo một cỗ thủy tính chất, cực kỳ trầm trọng.

Cửu Anh được xưng Minh thần chi sủng, chính là hung thủ hung ác nhất trong U Minh. Nó phun ra độc hỏa khác với Ứng Long, chính là thu thập âm khí, trọc khí, tà khí, thi khí, lệ khí ở chỗ sâu trong lòng đất mà thành, được xưng U Minh địa hỏa, là độc hỏa âm hàn nhất trong thiên địa. Loại độc hỏa này tính chất chẳng những không nóng, ngược lại cực lạnh.

“Xèo xèo!”

U Minh địa hỏa màu đen phun ra, hư không phát ra thanh âm xèo xèo, giống như bị kịch độc gì đó ăn mòn vậy. Ở trong mắt mọi người, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.

“Độc thật là lợi hại! Lại có thể so với độc trong Thủy ngục phong của ta còn muốn lợi hại hơn. Nhưng tiếc, ta không thể đi tới thu thập!”

Phương Vân thấy cũng âm thầm líu lưỡi. Trong Thủy ngục phong của hắn thu thập khói độc màu đen độc của độc vật trong ngàn vạn ao đầm, còn thêm vào kịch độc của Hóa Xà. Nhưng những độc chất này, so với độc hỏa của hung thủ Cửu Anh Thiên Trùng cảnh mà nói, vẫn có chút thua kém.



Minh vương Thái tử hiện tại khoảng chừng tam thập ngũ (35) thiên long chi lực. Phương Vân sau khi biến hóa Giác Thụy, cũng chỉ có nhị thập lục (26) thiên long chi lực.

Hai người kém gần như thập thiên long chi lực, lúc này chạy tới thu thập độc khí. Quả thực là khiêu vũ cùng tử thần, nguy hiểm quá lớn!

“Đáng tiếc, ta còn chưa có bước vào cấp Thiên Tượng, không thể biến hóa viễn cổ Côn Bằng. Nếu không mà nói, nói không chừng thật đúng là có thể đem Minh vương Thái tử đùa bỡn ở trong lòng bàn tay!”

Thấy hai gã thiên tài ngạo thị thiên hạ, ở trong hư không giao chiến. Phương Vân trong lòng cũng bành trướng, bùng lên một cỗ hào khí muốn tranh sống mái. Nhưng mà, đáng tiếc, hiện tại vẫn chưa có khả năng.

“Oành”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, từ phía không trung truyền vào trong tai. Phương Vân ngửa đầu nhìn lên, hai mắt sáng như sao trời. Rõ ràng nhìn thấy tình cảnh trên bầu trời. Chỉ thấy hai biển lửa một đỏ một đen, giống như hai hung thủ hồng hoang, nặng nề đụng vào nhau, nổ bung ra vô số tia lửa, cũng tràn ra vô số khói độc.

Thương khung chân hỏa cùng U Minh địa hỏa tựa như hai cực đoan một chí nhiệt, một chí hàn, hai bên tính chất sự khác biệt, đụng nhau cùng một chỗ, chôn vùi lẫn nhau. Cùng một thời gian, Cửu Anh phun ra lửa độc, bị lửa của Ứng Long đốt tới, lập tức bốc hơi ra vô số khói độc, cuồn cuộn như sóng tản ra.

Những khói độc này, bị thương khung chân hỏa trong thiên địa thiêu đốt, lập tức lại hóa thành hư vô.

“Thật là đáng tiếc! Đáng tiếc!”

Phương Vân thấy một màn như vậy, trong nội tâm âm thầm lắc đầu. Bất kể là khói độc, hay lửa, đối với hắn mà nói, cũng không phái vật phàm, là tài liệu tốt nhất luyện chế Ngũ Ngục phong trong thiên địa. Nếu tìm được khói độc của Cửu Anh. Uy lực của Thủy ngục phong sẽ đề cao không ít.

Về phần thượng khung chân hỏa, chỉ cần trước tế luyện ra hình thái ban đầu của hỏa ngục phong. Lại để cho Thập Tam hoàng tử khống chế uy lực của lửa một chút. Ước chừng dùng hơn mười, hai mươi ngày thời gian, là có thể tế luyện ra một tòa hỏa ngục phong uy lực đáng sợ.

Ý nghĩ này, cực kỳ mê người! Nhưng mà, Phương Vân hiểu rằng, đây là chuyện không có khả năng. Thập Tam hoàng tử cho dù có xem trọng mình, cũng sẽ không làm ra loại chuyện hạ thấp thân phận này. Hắn dù sao cũng là hoàng thất đệ tử, thân phận cao thượng cực kỳ, hơn nữa hai bên hiện tại có danh nghĩa quân thần, tương lai. Lưu Triệt càng muốn leo lên ngôi vị Nhân Hoàng.

Để cho vị quân chủ tương lai này, tự hạ thân phận, thay một cái thần tử không phân biệt ngày đêm tế luyện một món pháp khí, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng! Trừ khi trái lại. Phương Vân là quân vương. Thập Tam hoàng tử là thần tử, thì mới có thể!

Phành! Phành!

Sau khi đồng thời phun lửa, hai người ở trên bầu trời xê dịch biến hóa. Rống giận liên tục. Đông thời chân khí trong cơ thê diễn hóa, phát ra các loại công kích, đánh về phía đối phương.

Bên người Thập Tam hoàng tử, một đạo kim long uyển chuyển quay vòng, không ngừng biến hóa. Một hóa thành hai, hai hóa thành bốn lại có thể thi triển ra tuyệt học hoàng thất Hám Thế Hoàng Quyền!

Uy lực của môn tuyệt học hoàng thất này. Ở trong tay Thập Tam hoàng tử, lại có chút biến hóa. Sơ hở giữa các chiêu đã rất nhỏ. Rất khó bắt được. Tựa như là. Hám Thế Hoàng Quyền nguyên bản đã cường hóa thêm một bước, sau khi tinh luyện đã trở thành một phiên bản khác.

“Hám Thế Hoàng Quyền, được xưng là thái tử mới có thể học tập. Nhân Hoàng chỉ truyền Thái tử Lưu Tú cùng Thanh Vĩnh công chúa, hôm nay lại truyền Thập Tam hoàng tử. Xem ra, Nhân Hoàng đổi với Lưu Triệt, cực kỳ sủng ái!” Phương Vân trong lòng suy nghĩ.

Hám Thế Hoàng Quyền là đương kim Nhân Hoàng, năm đó khi còn là Thái tử thì sáng lập, trong đó có rất nhiều sơ hở. Thái tử năm đó. Nhân Hoàng hôm nay. Bất luận địa vị, tầm mắt. Kinh nghiệm cùng thực lực, cũng không thể so sánh. Nhân Hoàng đem tuyệt học lúc tuổi trẻ sáng chế ra, cường hóa thêm một bước, cải tiến, đây cũng là chuyện không có gì quá kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tộc Đại Chu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook