Chương 972: Vô lân tà hoàng
Hoàng Phủ Kỳ
20/11/2014
Ngoài năm mươi vạn trượng,
có một người đàn ông hắc khí đầy mình, thân hình cao lớn, tóc dài, một
tay nắm cánh tay bị đứt, bị Phương Vân ép bước ra từ sâu trong không
gian. Đôi mắt đen ngòm của hắn nhìn chằm chằm vào Phương Vân, ấn đường
vẹo vọ, vừa kinh hãi vừa tức giận.
“Ngươi dám chặt một cánh tay của ta!” Gương mặt của người đàn ông vừa bị chặt tay trở nên phẫn nộ.
“Nếu ngươi không biết điều, lần sau sẽ không phải là cánh tay ngươi bị chặt đứt, mà sẽ là cái đầu của ngươi đấy!” Phương Vân đứng đó, y bào toàn thân bay phần phật, trông rất có khí độ.
Người đó sững sỡ, rồi ngẩng mặt phá lên cười, tiếng cười tàn ác vang khắp hư không, giống như một cái roi đang đập vun vút, xuất hiện âm thanh ‘phạch phạch phạch’: “Ha ha ha, được lắm, được! Quả nhiên là ngựa non háu đá, kẻ không biết không sợ. Đây là lần đầu tiên Vô lân tà hoàng ta bị người ta uy hiếp! Thứ tử Phương gia, ngươi quả nhiên rất được!”
Nghe thấy bốn chữ ‘thứ tử Phương gia’ Phương Vân không khỏi nhướn mày lên, đồng tử thu lại, nhìn chằm chằm vào người này nói: “Ngươi lại biết thân phận của ta!! Mấy tháng trước, khi ta xung kích Mệnh tinh, trong số những người ngăn cản ta, chắc là có một phần của ngươi đấy!”
Phương Vân nhìn chằm chằm vào hắn, đồng tử toát lên đầy sát khí, nếu nói trước kia, chỉ vì đoạt bảo mà không vui thì giờ tình hình đã hoàn toàn khác.
Phương Vân sau khi bước vào vực sâu bi thương thì chỉ có đúng một lần có thể bạo lộ thân phận, chính là lúc nói có giao tình với Lý Phùng Đạo. Nhưng Lý Phùng Đạo sớm đã biết căn đế của hắn, khi hai người nói chuyện không nhắc đến thân phận của Phương Vân.
Nói cách khác, các cường giả thượng cổ trong vực sâu bi thương không biết thân phận của Phương Vân. Thực ra, với địa vị hiển hách thời thượng cổ của những người này, cũng không có khả năng chú ý đến vãn bối cận cổ như Phương Vân.
Thế mà, người này tuy chưa nói ra tên Phương Vân, nhưng hắn lại gọi ra thân phận ‘thứ tử Phương gia’ của Phương Vân. Có thể biết rõ đến mức này, người này e là trước đó rất lâu đã tìm hiểu kĩ về Phương Vân.
Cho dù thế nào, chỉ dựa vào việc hai bên chưa từng gặp không có ân oán, nhưng người này lại biết rất rõ Phương Vân. Người như vậy động cơ chắc chắn không lành!
Vô lân tà hoàng không biết, câu nói bất cẩn vừa nãy của hắn, làm Phương Vân nảy sinh ý định nhất định phải giết hắn. Một võ giả bình thường trong lòng hy vọng cũng còn được, Phương Vân tài cao gan lớn, người đến không sợ. Nhưng người này lại là cường giả Địa hồn cảnh giới, bị một người như vậy để mắt tới, Phương Vân tuy không sợ, chỉ dựa vào Ức vạn không gian thuẫn hình đã đủ để hoành hành thiên hạ, nhưng người bên cạnh thì không được.
Đặc biệt đối phương lại chính là người trong tà đạo.
Nhân vật thế này hành sự bất chấp thủ đoạn, căn bản không có nghi kị gì. Nếu không đối phó được với Phương Vân, sẽ quay sang người thân của Phương Vân, đây là thủ đoạn rất thường thấy của người trong tà đạo!
Nhân vật thế này, bên cạnh Phương Vân vẫn chưa có ai đối phó được với hắn!
“Người này phải giết rồi!”
Hàn quang trong đồng tử của Phương Vân sáng lên, cường giả cấp Địa hồn rất khó đánh bại. Rất khó, có nghĩa là không dễ, chứ không phải là không thể. Chỉ là cần trải qua một cái giá rất thảm mà thôi.
Vô lân tà hoàng sững sờ, cũng không ngờ bất cẩn nói ra bốn chữ đó lại khiến Phương Vân nghĩ nhiều như vậy. Nhưng hắn dù gì cũng là cường giả thượng cổ, danh tiếng hiển hách, trong thâm tâm coi thời một cõ giả thời cận cổ. Huống hồ, Phương Vân lại là vãn bối sau hắn không biết bao nhiều thế hệ!
“Ha ha ha …” Vô lân tà hoàng phá lên cười: “Không sai, ngươi rất thông minh! Lần trước khi xung kích Mệnh tinh, ta vốn định ra tay giết ngươi, chỉ là không ngờ cạnh ngươi lại có nhiều người bảo vệ như vậy. Chính có tà có, đến ta cũng không chắc ra tay có giết được ngươi không!”
“Hì hì!” Vô lân tà hoàng chớp chớp mắt, cười nham hiểm nói: “Ta cố ý điều tra lí lịch của ngươi. Tiểu tử, bảo bối trên người ngươi, tuyệt đối không đơn giản chỉ có Vô câu đế cung! Người khác không biết, nhưng ta lại rõ, trên người ngươi nhất định có một pháp khí còn lợi hại hơn cả Vô câu đế cung! Giao ra đây, ta có thể tha cho ngươi cái chết!”
Vô lân tà hoàng chỉ cười nhạt,các cường giả thượng cổ, thường tự tin về bản thân, nhưng hắn thì khác, trong môi trường lạ lẫm, phải hiểu hoàn cảnh xung quanh trước. Đơn giản, nhiều nhân vật kiệt xuất trong triều Đại Chu, và các lộ tông phái cận cổ thường rơi vào tầm ngắm của hắn. Trong đó có cả Phương Vân.
Vô lân tà hoàng sau khi nghiên cứu thân thế của hắn thì kinh ngạc phát hiện ra, thiếu niên trong triều Đại Chu này, sự quật khởi phải dùng hai chữ thần tích còn chưa miêu tả trọn vẹn. Còn trẻ như hắn, hơn hai mươi mà đã thành tựu như vậy, ở thời thượng cổ phải là đệ nhất trong môn phái!
Tuy rất hiếm, nhưng thời thượng cổ không chỉ có vài thiên. Mà chính thiên đã tạo nên thịnh thế võ đạo cổ đại! Một thiên như Phương Vân đương nhiên không vào mắt.
Thế nhưng đừng quên, thời cận cổ này, nguyên khí thiên địa và môi trường không thể bằng được thời thượng cổ. Dược thảo luyện đan mà thời thượng cổ lúc nào cũng có thể hái được, thì thời cận cổ đã trở nên quý hiếm.
Trong tình huống đó còn có thể có được thành tựu như vậy, chỉ có thể nói khí vận của người này đã mạnh hơn cả nghịch thiên. Nhưng khí vận thì không phải vạn năng. Có thể trải qua trùng trùng hiểm cảnh mà không chết, nhân vật này ngoài khí vận nghịch thiên thì trên người ít nhất phải có một pháp khí bảo mệnh.
Tóm lại, Vô lân tà hoàng phán đoán ra trên người đối phương ngoài Vô câu đế cung ra, chắc chắn có một pháp khí mạnh nữa, thậm chí hồng vận trên người đối phương cũng có khả năng là pháp khí này cho. Đó cũng là lý do tại sao giữa bao nhiêu nhân tài Vô lân tà hoàng lại nhìn ra Phương Vân ngay!
Phương Vân chớp chớp mắt, đối phương chỉ từ chút tài liệu ít ỏi mà lại có thể suy ra trên người hắn có Thiên địa vạn hóa chung, nói là lão gian cự hoạt cũng chưa đủ hình dung. Phương Vân lần đầu tiên thể nghiệm kinh nghiệm và trực giác đáng sợ của cường giả thượng cổ. Nhưng, chính vì vậy, Phương Vân lại càng muốn giết hắn hơn!
“Vô lân tà hoàng, đúng là không biết ngươi thông minh hay ngu xuẩn, nếu ngươi rơi vào tay người khác, không chừng họ nể mặt mọi người đều là võ giả thượng cổ mà sẽ không làm khó ngươi. Đáng tiếc, thật đáng tiếc …”
Phương Vân lắc đầu nhìn Vô lân tà hoàng với ánh mắt đáng thương: “Ngươi không nên tìm tới ta, ngươi không phải muốn pháp khí trên người ta sao? Được, ta cho ngươi!”
Phương Vân ném Vô câu đế cung của Vô câu lão tổ thượng cổ ra, Vô câu đế cung bay ra như sao băng tới chỗ Vô lân tà hoàng.
“Ngông cuồng!” Thái độ đó của Phương Vân, ánh mắt thương hại, khiến Vô lân tà hoàng nổi giận. Hắn đường đường là cường giả thượng cổ, tuy không bằng tổ sư khai tông lập phái, nhưng cũng là cự nhân hiển hách uy chấn tám phương: “Học được võ học lưỡng thủ thương khung ma quân thì có thể tưởng ta không đối phó được ngươi sao?!”
Vô lân tà hoàng sầm mặt lại, hắn búng ngón tay, Thanh đồng xuân long ban chỉ trên ngón tay cái lập tức bay ra, hóa thành một đại đỉnh thanh đồng vuông vắn khổng lồ. Tứ diện đại đỉnh có hoa văn của bốn cự long.
Vô lân tà hoàng chỉ ngón tay, ngẩng mặt lên phun ra tinh khí xung thiên, giận dữ quát: “Ngươi tưởng chỉ mình ngươi có Tam tượng khí sao? Ta sẽ dùng Tứ long triêu thiên khuyết phá pháp khí của ngươi! Để cho ngươi biết, cái gì mới là Tam tượng khí!”
Trong hư không, có bốn tiếng gầm kinh thiên liên tiếp vang lên, những hoa văn cự long trên Tứ long triêu thiên khuyết lập tức sống dậy thoát ra, quanh thân có sương phủ, thân dài nghìn trượng, nửa ẩn nửa hiện trên đỉnh đầu Vô lân tà hoàng. Bốn cự long sừng sững trong lôi vân, cùng mang một đại đỉnh đập tới phía Phương Vân.
Phương Vân thấy vậy thì ung dung cười nhạt nói: “Vô lân tà hoàng, nếu vừa nãy biết điều còn có thể đi được, nhưng giờ ngươi không những không thể có được pháp khí của ta, mà đến tứ long này của ngươi cùng mọi thứ trên người đều sẽ thuộc về ta!”
Vô câu đế cung có được tinh khí mà Phương Vân phun ra, đột nhiên hóa thành một đạo quan lão giả thần sắc lạnh lùng đứng trong hư không, đập mạnh tay một cái, lập tức ập xuống Tứ long triều thiên khuyết.
Lão giả Vũ y tinh quan này chính là lão tổ Vô câu Thượng cổ, cũng là hình thái cuối cùng của Vô câu đế cung.
Ầm, ầm! Hai pháp khí giao nhau, một sức mạnh khổng lồ truyền tới pháp khí của Phương Vân, Vô lân tà hoàng tuy kinh ngạc, nhưng lại sớm dự liệu được. Lực hút này chính là uy lực của Vô câu đế cung. Khi Phương Vân xung kích Mệnh tinh, hắn đã thấy qua. nếu cảnh giới của hắn kém chút nữa thì không chừng tiêu rồi.
Nhưng hắn đã đạt tới Địa hồn cảnh giới, ý chí võ đạo mạnh hơn người khác, sao có thể dễ dàng bị Vô câu đế cung dễ dàng hút linh hồn được. Đặc biệt là cảnh giới võ đạo của Phương Vân không bằng hắn.
“Ha ha ha Quán quân hầu! Ngươi chỉ có chút tài năng này thôi sao?”
Vô lân tà hoàng cưới lớn, nhấc tay phải lên, định một tay tế khởi Tứ long triều thiên khuyết, đánh rơi Vô câu đế cung của Phương Vân.
Chân khí trong người Vô lân tà hoàng cuộn lên, giống như sấm rền, thuận thế xông vào Tứ long triều thiên khuyết, tăng sức mạnh cho pháp khí này. Thế nhưng, đúng lúc đó, một sức mạnh lớn đáng sợ khó hiểu giống như nước lũ phá đê bộc phát ra từ trong Vô câu đế cung vào Tứ long triều thiên khuyết.
Vô lân tà hoàng như gặp phải ma, ngươi run rẩy, mở to mắt nhìn, pháp khí trên đầu hắn văng ra giống như diều đứt dây: “Ngươi!! …”
Vô lân tà hoàng cũng không dám tin, Vô câu đế cung của Phương Vân lại có được sức mạnh lớn đến thế, hoàn toàn áp đảo mình. Điều này ngoài dự kiến của hắn, hắn nhất thời tâm thần thất thủ.
Hắn không biết rằng Phương Vân lúc đó rút năng lượng từ trong hóa thân Tà thần và ma vật trong Thiên địa vạn hóa chung ra. Dường như rút rỗng hai pháp khí này mới có được năng lượng lớn vậy.
Pháp khí phẩm cấp càng cao, uy lực càng lớn, tuy vậy, lại càng cần nhiều năng lượng, uy lực mới càng mạnh. Một pháp khí dùng chân khí của chân long tế khởi hoàn toàn khác với hai chân long gộp lại.
“Vô lân tà hoàng, tiếp chiêu!” Thần thái Phương Vân lúc này giống hề ma thần, chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn,Phương Vân chỉ ngón tay, Ngũ ngục cốt hoàng lập tức giáng xuống, đập lên người Vô lân tà hoàng.
Ầm ầm! Vô lân tà hoàng vội vàng dùng một quyền ứng đối, một sức mạnh lớn giải phóng từ người hắn, ngăn lôi đình này, nhưng lúc này, một tiếng chuông đồng hồ vang lên trên đầu hắn.
U~ u ~u! Vô lân tà hoàng thất kinh, ngẩng đầu lên, phía sau Ngũ ngục cốt hoàng, một đại chung màu vàng khổng lồ há cái miệng đen ngòm đang giáng thẳng xuống hắn.
Tiếng chuông vang văng vẳng, mắt Vô lân tà hoàng tối sầm, chưa kịp phản ứng thì đã bị chụp vào trong Thiên địa vạn hóa chung …
“Ngươi dám chặt một cánh tay của ta!” Gương mặt của người đàn ông vừa bị chặt tay trở nên phẫn nộ.
“Nếu ngươi không biết điều, lần sau sẽ không phải là cánh tay ngươi bị chặt đứt, mà sẽ là cái đầu của ngươi đấy!” Phương Vân đứng đó, y bào toàn thân bay phần phật, trông rất có khí độ.
Người đó sững sỡ, rồi ngẩng mặt phá lên cười, tiếng cười tàn ác vang khắp hư không, giống như một cái roi đang đập vun vút, xuất hiện âm thanh ‘phạch phạch phạch’: “Ha ha ha, được lắm, được! Quả nhiên là ngựa non háu đá, kẻ không biết không sợ. Đây là lần đầu tiên Vô lân tà hoàng ta bị người ta uy hiếp! Thứ tử Phương gia, ngươi quả nhiên rất được!”
Nghe thấy bốn chữ ‘thứ tử Phương gia’ Phương Vân không khỏi nhướn mày lên, đồng tử thu lại, nhìn chằm chằm vào người này nói: “Ngươi lại biết thân phận của ta!! Mấy tháng trước, khi ta xung kích Mệnh tinh, trong số những người ngăn cản ta, chắc là có một phần của ngươi đấy!”
Phương Vân nhìn chằm chằm vào hắn, đồng tử toát lên đầy sát khí, nếu nói trước kia, chỉ vì đoạt bảo mà không vui thì giờ tình hình đã hoàn toàn khác.
Phương Vân sau khi bước vào vực sâu bi thương thì chỉ có đúng một lần có thể bạo lộ thân phận, chính là lúc nói có giao tình với Lý Phùng Đạo. Nhưng Lý Phùng Đạo sớm đã biết căn đế của hắn, khi hai người nói chuyện không nhắc đến thân phận của Phương Vân.
Nói cách khác, các cường giả thượng cổ trong vực sâu bi thương không biết thân phận của Phương Vân. Thực ra, với địa vị hiển hách thời thượng cổ của những người này, cũng không có khả năng chú ý đến vãn bối cận cổ như Phương Vân.
Thế mà, người này tuy chưa nói ra tên Phương Vân, nhưng hắn lại gọi ra thân phận ‘thứ tử Phương gia’ của Phương Vân. Có thể biết rõ đến mức này, người này e là trước đó rất lâu đã tìm hiểu kĩ về Phương Vân.
Cho dù thế nào, chỉ dựa vào việc hai bên chưa từng gặp không có ân oán, nhưng người này lại biết rất rõ Phương Vân. Người như vậy động cơ chắc chắn không lành!
Vô lân tà hoàng không biết, câu nói bất cẩn vừa nãy của hắn, làm Phương Vân nảy sinh ý định nhất định phải giết hắn. Một võ giả bình thường trong lòng hy vọng cũng còn được, Phương Vân tài cao gan lớn, người đến không sợ. Nhưng người này lại là cường giả Địa hồn cảnh giới, bị một người như vậy để mắt tới, Phương Vân tuy không sợ, chỉ dựa vào Ức vạn không gian thuẫn hình đã đủ để hoành hành thiên hạ, nhưng người bên cạnh thì không được.
Đặc biệt đối phương lại chính là người trong tà đạo.
Nhân vật thế này hành sự bất chấp thủ đoạn, căn bản không có nghi kị gì. Nếu không đối phó được với Phương Vân, sẽ quay sang người thân của Phương Vân, đây là thủ đoạn rất thường thấy của người trong tà đạo!
Nhân vật thế này, bên cạnh Phương Vân vẫn chưa có ai đối phó được với hắn!
“Người này phải giết rồi!”
Hàn quang trong đồng tử của Phương Vân sáng lên, cường giả cấp Địa hồn rất khó đánh bại. Rất khó, có nghĩa là không dễ, chứ không phải là không thể. Chỉ là cần trải qua một cái giá rất thảm mà thôi.
Vô lân tà hoàng sững sờ, cũng không ngờ bất cẩn nói ra bốn chữ đó lại khiến Phương Vân nghĩ nhiều như vậy. Nhưng hắn dù gì cũng là cường giả thượng cổ, danh tiếng hiển hách, trong thâm tâm coi thời một cõ giả thời cận cổ. Huống hồ, Phương Vân lại là vãn bối sau hắn không biết bao nhiều thế hệ!
“Ha ha ha …” Vô lân tà hoàng phá lên cười: “Không sai, ngươi rất thông minh! Lần trước khi xung kích Mệnh tinh, ta vốn định ra tay giết ngươi, chỉ là không ngờ cạnh ngươi lại có nhiều người bảo vệ như vậy. Chính có tà có, đến ta cũng không chắc ra tay có giết được ngươi không!”
“Hì hì!” Vô lân tà hoàng chớp chớp mắt, cười nham hiểm nói: “Ta cố ý điều tra lí lịch của ngươi. Tiểu tử, bảo bối trên người ngươi, tuyệt đối không đơn giản chỉ có Vô câu đế cung! Người khác không biết, nhưng ta lại rõ, trên người ngươi nhất định có một pháp khí còn lợi hại hơn cả Vô câu đế cung! Giao ra đây, ta có thể tha cho ngươi cái chết!”
Vô lân tà hoàng chỉ cười nhạt,các cường giả thượng cổ, thường tự tin về bản thân, nhưng hắn thì khác, trong môi trường lạ lẫm, phải hiểu hoàn cảnh xung quanh trước. Đơn giản, nhiều nhân vật kiệt xuất trong triều Đại Chu, và các lộ tông phái cận cổ thường rơi vào tầm ngắm của hắn. Trong đó có cả Phương Vân.
Vô lân tà hoàng sau khi nghiên cứu thân thế của hắn thì kinh ngạc phát hiện ra, thiếu niên trong triều Đại Chu này, sự quật khởi phải dùng hai chữ thần tích còn chưa miêu tả trọn vẹn. Còn trẻ như hắn, hơn hai mươi mà đã thành tựu như vậy, ở thời thượng cổ phải là đệ nhất trong môn phái!
Tuy rất hiếm, nhưng thời thượng cổ không chỉ có vài thiên. Mà chính thiên đã tạo nên thịnh thế võ đạo cổ đại! Một thiên như Phương Vân đương nhiên không vào mắt.
Thế nhưng đừng quên, thời cận cổ này, nguyên khí thiên địa và môi trường không thể bằng được thời thượng cổ. Dược thảo luyện đan mà thời thượng cổ lúc nào cũng có thể hái được, thì thời cận cổ đã trở nên quý hiếm.
Trong tình huống đó còn có thể có được thành tựu như vậy, chỉ có thể nói khí vận của người này đã mạnh hơn cả nghịch thiên. Nhưng khí vận thì không phải vạn năng. Có thể trải qua trùng trùng hiểm cảnh mà không chết, nhân vật này ngoài khí vận nghịch thiên thì trên người ít nhất phải có một pháp khí bảo mệnh.
Tóm lại, Vô lân tà hoàng phán đoán ra trên người đối phương ngoài Vô câu đế cung ra, chắc chắn có một pháp khí mạnh nữa, thậm chí hồng vận trên người đối phương cũng có khả năng là pháp khí này cho. Đó cũng là lý do tại sao giữa bao nhiêu nhân tài Vô lân tà hoàng lại nhìn ra Phương Vân ngay!
Phương Vân chớp chớp mắt, đối phương chỉ từ chút tài liệu ít ỏi mà lại có thể suy ra trên người hắn có Thiên địa vạn hóa chung, nói là lão gian cự hoạt cũng chưa đủ hình dung. Phương Vân lần đầu tiên thể nghiệm kinh nghiệm và trực giác đáng sợ của cường giả thượng cổ. Nhưng, chính vì vậy, Phương Vân lại càng muốn giết hắn hơn!
“Vô lân tà hoàng, đúng là không biết ngươi thông minh hay ngu xuẩn, nếu ngươi rơi vào tay người khác, không chừng họ nể mặt mọi người đều là võ giả thượng cổ mà sẽ không làm khó ngươi. Đáng tiếc, thật đáng tiếc …”
Phương Vân lắc đầu nhìn Vô lân tà hoàng với ánh mắt đáng thương: “Ngươi không nên tìm tới ta, ngươi không phải muốn pháp khí trên người ta sao? Được, ta cho ngươi!”
Phương Vân ném Vô câu đế cung của Vô câu lão tổ thượng cổ ra, Vô câu đế cung bay ra như sao băng tới chỗ Vô lân tà hoàng.
“Ngông cuồng!” Thái độ đó của Phương Vân, ánh mắt thương hại, khiến Vô lân tà hoàng nổi giận. Hắn đường đường là cường giả thượng cổ, tuy không bằng tổ sư khai tông lập phái, nhưng cũng là cự nhân hiển hách uy chấn tám phương: “Học được võ học lưỡng thủ thương khung ma quân thì có thể tưởng ta không đối phó được ngươi sao?!”
Vô lân tà hoàng sầm mặt lại, hắn búng ngón tay, Thanh đồng xuân long ban chỉ trên ngón tay cái lập tức bay ra, hóa thành một đại đỉnh thanh đồng vuông vắn khổng lồ. Tứ diện đại đỉnh có hoa văn của bốn cự long.
Vô lân tà hoàng chỉ ngón tay, ngẩng mặt lên phun ra tinh khí xung thiên, giận dữ quát: “Ngươi tưởng chỉ mình ngươi có Tam tượng khí sao? Ta sẽ dùng Tứ long triêu thiên khuyết phá pháp khí của ngươi! Để cho ngươi biết, cái gì mới là Tam tượng khí!”
Trong hư không, có bốn tiếng gầm kinh thiên liên tiếp vang lên, những hoa văn cự long trên Tứ long triêu thiên khuyết lập tức sống dậy thoát ra, quanh thân có sương phủ, thân dài nghìn trượng, nửa ẩn nửa hiện trên đỉnh đầu Vô lân tà hoàng. Bốn cự long sừng sững trong lôi vân, cùng mang một đại đỉnh đập tới phía Phương Vân.
Phương Vân thấy vậy thì ung dung cười nhạt nói: “Vô lân tà hoàng, nếu vừa nãy biết điều còn có thể đi được, nhưng giờ ngươi không những không thể có được pháp khí của ta, mà đến tứ long này của ngươi cùng mọi thứ trên người đều sẽ thuộc về ta!”
Vô câu đế cung có được tinh khí mà Phương Vân phun ra, đột nhiên hóa thành một đạo quan lão giả thần sắc lạnh lùng đứng trong hư không, đập mạnh tay một cái, lập tức ập xuống Tứ long triều thiên khuyết.
Lão giả Vũ y tinh quan này chính là lão tổ Vô câu Thượng cổ, cũng là hình thái cuối cùng của Vô câu đế cung.
Ầm, ầm! Hai pháp khí giao nhau, một sức mạnh khổng lồ truyền tới pháp khí của Phương Vân, Vô lân tà hoàng tuy kinh ngạc, nhưng lại sớm dự liệu được. Lực hút này chính là uy lực của Vô câu đế cung. Khi Phương Vân xung kích Mệnh tinh, hắn đã thấy qua. nếu cảnh giới của hắn kém chút nữa thì không chừng tiêu rồi.
Nhưng hắn đã đạt tới Địa hồn cảnh giới, ý chí võ đạo mạnh hơn người khác, sao có thể dễ dàng bị Vô câu đế cung dễ dàng hút linh hồn được. Đặc biệt là cảnh giới võ đạo của Phương Vân không bằng hắn.
“Ha ha ha Quán quân hầu! Ngươi chỉ có chút tài năng này thôi sao?”
Vô lân tà hoàng cưới lớn, nhấc tay phải lên, định một tay tế khởi Tứ long triều thiên khuyết, đánh rơi Vô câu đế cung của Phương Vân.
Chân khí trong người Vô lân tà hoàng cuộn lên, giống như sấm rền, thuận thế xông vào Tứ long triều thiên khuyết, tăng sức mạnh cho pháp khí này. Thế nhưng, đúng lúc đó, một sức mạnh lớn đáng sợ khó hiểu giống như nước lũ phá đê bộc phát ra từ trong Vô câu đế cung vào Tứ long triều thiên khuyết.
Vô lân tà hoàng như gặp phải ma, ngươi run rẩy, mở to mắt nhìn, pháp khí trên đầu hắn văng ra giống như diều đứt dây: “Ngươi!! …”
Vô lân tà hoàng cũng không dám tin, Vô câu đế cung của Phương Vân lại có được sức mạnh lớn đến thế, hoàn toàn áp đảo mình. Điều này ngoài dự kiến của hắn, hắn nhất thời tâm thần thất thủ.
Hắn không biết rằng Phương Vân lúc đó rút năng lượng từ trong hóa thân Tà thần và ma vật trong Thiên địa vạn hóa chung ra. Dường như rút rỗng hai pháp khí này mới có được năng lượng lớn vậy.
Pháp khí phẩm cấp càng cao, uy lực càng lớn, tuy vậy, lại càng cần nhiều năng lượng, uy lực mới càng mạnh. Một pháp khí dùng chân khí của chân long tế khởi hoàn toàn khác với hai chân long gộp lại.
“Vô lân tà hoàng, tiếp chiêu!” Thần thái Phương Vân lúc này giống hề ma thần, chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn,Phương Vân chỉ ngón tay, Ngũ ngục cốt hoàng lập tức giáng xuống, đập lên người Vô lân tà hoàng.
Ầm ầm! Vô lân tà hoàng vội vàng dùng một quyền ứng đối, một sức mạnh lớn giải phóng từ người hắn, ngăn lôi đình này, nhưng lúc này, một tiếng chuông đồng hồ vang lên trên đầu hắn.
U~ u ~u! Vô lân tà hoàng thất kinh, ngẩng đầu lên, phía sau Ngũ ngục cốt hoàng, một đại chung màu vàng khổng lồ há cái miệng đen ngòm đang giáng thẳng xuống hắn.
Tiếng chuông vang văng vẳng, mắt Vô lân tà hoàng tối sầm, chưa kịp phản ứng thì đã bị chụp vào trong Thiên địa vạn hóa chung …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.