Chương 247: Vơ Vét Chỗ Tốt
Hoàng Phủ Kỳ
28/03/2013
- Cái chiến giáp này tuyệt đối là trân phẩm. Ta chỉ cần giết con Hổ Giao này rồi đem linh hồn của nó phong ấn vào trong long giáp này thì nhất định sẽ biến thành cực phẩm chiến giáp. Sau này nếu có gặp cường địch thì cũng đỡ hơn nhiều!
Trong mắt Thanh Dương lão tổ lóe lên vẻ tham lam.
- Súc sinh muốn chết!
Thanh Dương lão tổ đè tham niệm trong lòng xuống, đột nhiên quát lớn một tiếng rồi xông qua chém giết Hổ Giao!
- Hừ!
Cô Xạ Quận Chúa thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi vung tay ra. Đột nhiên kiếm hải trên đỉnh đầu Thanh Dương lão tổ xoay chuyển nhanh hơn rồi chém tới, làm cho thanh quang do Thanh Dương Phương Tôn phát ra cũng ảm đạm đi.
- Không tốt!
Sắc mặt Thanh Dương lão tổ đại biến, lập tức phun một ngụm tinh khí vào Thanh Dương Phương Tôn, có ngụm tinh khí này thì Thanh Dương Phương Tôn lập tức sáng lại như cũ. Nhưng mà Thanh Dương lão tổ cũng không dám xông bừa nữa, vì hắn cảm thấy mỗi khi có một thanh kiếm chạm vào hắn thì thanh quang hộ thân cũng giảm mất đi.
- Đồ điên, chỉ là một con súc sinh mà cũng liều mạng vậy sao?
Thanh Dương lão tổ thầm mắng to một câu.
Mà ở một bên khác thì Cô Xạ Quận Chúa vẫn đang đấu với Kim Cương Đầu Đà. Mà lúc này ở bên Cô Xạ Quận Chúa đã có thêm một thanh kiếm màu xanh đồng khác nữa, mặt của thanh kiếm này sáng bóng, có uy lực vô cùng lớn. Thanh kiếm này cùng với chiến giáp của Cô Xạ Quận Chúa là một phần của một bộ kiếm pháp của Sát Lục kiếm phái, mỗi một kiếm chém ra đều có uy lực kinh thiên. Nhưng mà, dường như một thân tuyệt học Phật tông của Kim Cương Đầu Đà dường như có tác dụng khắc chế kiếm khí giết chóc của nàng. Mỗi một kiếm của Cô Xạ Quận Chúa đều bị Đại Lực Kim Cương quyền của Kim Cương Đầu Đà đón đỡ, mà thần kiếm của nàng cũng không phá vỡ được Phật Đà hộ thân của Kim Cương Đầu Đà.
- Cô Xạ Quận Chúa, có cần giúp đỡ không?
Lúc này thì Phương Vân mở miệng nói, hắn dùng mật pháp truyền âm để nói vào tai của nàng ta.
Phương Vân từng dùng bức họa hoàng kim phong ấn hơn bốn mươi cao thủ chánh tà, môn mật pháp truyền âm này là hắn học được từ một người trong đó!
Cô Xạ Quận Chúa biến sắc, định quát lên.
- Câm miệng! Ngu ngốc, ngươi còn định ngu hơn nữa sao? Nếu như ta muốn đối phó ngươi thì còn cần nói vậy hay sao? Ngươi muốn làm mất mặt của Lương Vương, của hoàng thất hết rồi mới hả dạ đúng không?
Thấy Cô Xạ Quận Chúa định quát lên, Phương Vân ngăn cản nói.
Cô Xạ Quận Chúa nhìn lướt qua nhưng không thấy ai ở đâu cả. Mà bản thân nàng là cành vàng lá ngọc, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị ai mắng qua, nhưng mất lời này của Phương Vân làm cho nàng giận sôi lên. Nhưng hết lần này tới lần khác không thể mở miệng nên mặt cũng đã tím đen lại.
- Ở ngoài đại điện còn có rất nhiều người đang xông vào đó!
Phương Vân nhìn nàng một cái, thản nhiên nói.
Chốc lát sau, có một âm thanh lạnh như băng truyền vào tai Phương Vân.
- Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Ha ha, cỗ xe ngựa đồng xanh ta đưa cho, ngươi hài lòng chứ.
Phương Vân nói.
Nhất thời không gian dường như yên tĩnh lại, lát sau âm thanh quát như sấm của Cô Xạ Quận Chúa truyền vào tai Phương Vân:
- Phương Vân, thì ra là đồ hỗn trướng nhà ngươi, thì ra là ngươi! Ngươi còn có mặt mũi để nói ư!
Vừa nghĩ tới thì ra là đồ hỗn trướng Phương Vân nói trong bóng đêm, Cô Xạ Quận Chúa giận đến nỗi lồng ngực muốn nổ tung. Lần trước rời khỏi kinh thành, nàng vốn cho rằng Phương Vân có ý tốt tặng cho nàng cỗ xe ngựa đồng xanh, nhưng không nghĩ tới lại là mưu kế. Lần đó nàng không những phải đi lòng vòng, mà còn phải ra tay đối phó với sát thủ của Anh Vũ hầu phủ!
- Ha ha, muốn trách thì trách bản thân mình đã! Ai bảo ngươi có khuôn mặt như tiên tử, nhưng lại có óc của con lừa! Ngu xuẩn muốn chết!
Phương Vân cười to nói.
Trong đại điện, Cô Xạ Quận chúa nghe được câu này thì liền phân tâm, xém chút nữa là bị Kim Cương Đầu Đà đắc thủ. Nàng giận quá quát lên như sấm, xém chút nữa là cầm kiếm chạy ra ngoài giết Phương Vân trước!
- Cẩu nô tài! Còn không ra tay giúp ta!
Cô Xạ Quận Chúa nổi giận quát nói.
Cường giả Địa Biến cảnh có nội lực như biển lớn, sinh sôi không ngừng, ít gặp phải trường hợp cạn kiệt, nhưng cái này cũng phải coi đối thủ là người nào. Cô Xạ Quận Chúa thao túng các loại cấm chế trong động phủ, lại còn ra tay đối phó với hai cường giả Địa Biến cảnh đỉnh phong cho nên tốc độ tiêu hao nội lực rất kinh người. Xem mặt ngoài của nàng thì dường như vẫn rất trấn tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm nôn nóng như lửa đốt!
- Hắc hắc, ta không phải là cẩu nô tài của ngươi! Ngươi nếu như muốn ta giúp đỡ thì xem lại thái độ của mình đi, hơn nữa, chưa bao giờ ta giúp không cho kẻ khác cả!
Thấy Cô Xạ Quận Chúa tức giận đến nỗi mấy làn suýt bị Thanh Dương lão tổ cùng Kim Cương Đầu Đà đắc thủ thì Phương Vân cười thầm trong lòng, nữ nhân điên này cũng có ngày hôm nay.
Cô Xạ Quận Chúa chẳng qua chỉ là tính tình kiêu ngạo, không thể hạ mặt mũi được những không phải là ngu xuẩn như con lừa. Chỉ trầm mặc trong một chút, Cô Xạ Quận Chúa nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được rồi! Tên tiểu tặc tử thừa thế cướp của ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?
Phương Vân cười cười nói:
- Xem ra, ngươi không phải ngu xuẩn đến mức không thể nào cứu được!
- Ngươi!
- Được rồi, ngươi nghe cho rõ đây, bảo tàng ở bên ngoài động phủ ta muốn một nửa! Tốt nhất là ngươi đừng nói không được hoặc chiếm không được, mặt khác ta còn muốn kiếm quyết Sát Lục trên người ngươi. Ngoài ra ngươi còn là nữ nhi của Lương Vương, nếu như trong tương lai ta cần ngươi giúp đỡ thì ngươi phải vô điều kiện khuyên Lương Vương ra mặt hỗ trợ!
Phương Vân biết Lương Vương vốn có một nam một nữ, nhưng mà con trai lớn hơn hai mươi tuổi đã đột nhiên chết trận ngoài sa trường, mà bản thân Lương Vương tuổi tác đã cao, hầu như mất đi năng lực có con. Cho nên, đối với Cô Xạ Quận Chúa này thì hầu như là muốn gì được đó, vô cùng sủng ái, chỉ cần Cô Xạ Quận Chúa mở miệng thì nhất định Lương Vương sẽ đáp ứng!
Vận mệnh tương lai của Phương gia nguy cơ trùng trùng, mà Lương Vương ở trong hoàng thất lại có sức ảnh hưởng rất lớn. Nếu như Phương gia có gặp nguy cơ gì mà Lương Vương ra mặt nói mấy câu thì đối với Phương gia sẽ có lợi vô cùng!
- Phương Vân! Sao ngươi không đi cướp luôn đi!
Tiếng thét điên cuồng chói tai của Cô Xạ Quận Chúa vang lên trong tai Phương Vân, nghe thấy yêu cầu của Phương Vân thì hầu như nàng muốn nổi điên lên! Bảo tàng bên ngoài của Sát Lục kiếm phái hắn muốn một nửa, còn muốn lấy kiếm quyết Sát Lục trên người nàng, sao hắn không nói là muốn lấy luôn đạo thống của Sát Lục kiếm phái đi!
- Ha ha, cũng là có cái ý nghĩ này! Nói thế nào nhỉ? Chúng ta đều là trọng thần triều đình, thay vì có lợi cho mấy tên cao thủ ngoại quốc này thì không bằng tiện nghi cho ta đi!
- Phương Vân, ngươi cứ mơ tưởng đi! Ta có tiện nghi cho mấy tên cao thủ này thì cũng không tiện nghi cho ngươi!
Cô Xạ Quận Chúa thở hổn hển nói.
- Thật à? Ngươi xác định là ngươi muốn tiện nghi cho tên Kim Cương Đầu Đà kia dâm gian à?
Phương Vân cười nói.
- Đồ hỗn trướng nhà ngươi!
Cô Xạ Quận Chúa tức điên lên, dường như muốn quay ra liên hợp cùng với Thanh Dương lão tổ và Kim Cương Đầu Đà để đối phó Phương Vân.
Đối với nàng mà nói thì mấy câu nói của Phương Vân còn có lực sát thương mạnh hơn so với Kim Cương Đầu Đà cùng Thanh Dương lão tổ!
- Được rồi, ta nhường ngươi một chút vậy. Bảo tàng ở bên ngoài Sát Lục động phủ ta chỉ cần một phần năm, nhưng mà ta còn muốn một bộ chiến giáp cực phẩm giống như trên người của ngươi, cộng thêm kiếm quyết Sát Lục của ngươi! Ngươi đừng nói là ngươi bị thiệt, bảo tàng ở bên ngoài Sát Lục động phủ cũng chỉ là nhỏ bé mà thôi, bảo tàng chân chính mới là trọng yếu. Chỉ cần ngươi đạt tới Thiên Tượng cảnh thì mới có thể đạt tới đạo thống của Sát Lục kiếm phái, hơn nữa còn có thể tiếp quản cái Bạch Cốt sơn này! Phải biết rằng đây chính là Thiên Nguyên pháp khí a, nếu so sánh với nó thì những kiếm quyết Sát Lục trên người của ngươi chẳng đáng kể chút nào!
- Những thứ này sao mà ngươi biết được!
Cô Xạ Quận chúa kinh nghi bất định.
Trong những điều Phương Vân nói thì có chút cả nàng cũng không biết. Mặc dù nàng biết trong Sát Lục động phủ còn có một tầng bình chướng, phía sau bình chướng mới chính là đạo thống của Sát Lục kiếm phái, trong đó còn có tiên đan thượng cổ, chiến giáp cực phẩm, công pháp bí quyết...nhưng mà nàng lại không biết cái Bạch Cốt sơn này lại là một kiện Thiên Nguyên pháp khí!
- Ta tự nhiên có cách biết. Nếu như ngươi cảm thấy không muốn thì ta có thể làm một cái giao dịch với ngươi. Ngươi hãy đổi lấy kiếm quyết của ngươi đi, trên người của ta có một bộ pháp môn Luân Hồi đao pháp, chúng ta có thể trao đổi với nhau. Như vậy, ngươi cũng không thiệt thòi.
Phương Vân nói.
- Đà Đà huynh, nữ nhân điên này không cầm cự được bao lâu nữa đâu, chúng ta liên thủ lần nữa!
Âm thanh của Thanh Dương lão tổ lần nữa vang lên trong đại điện.
- Được rồi, ta đáp ứng!
Trong đại điện, Cô Xạ Quận Chúa bỗng nhiên mở miệng đáp ứng. Nhưng mà ánh mắt của nàng lại hơi lóe lên, thầm nghĩ sau khi thu thập xong Thanh Dương lão tổ cùng Kim Cương Đầu Đà thì sẽ quay sang thu thập tên tiểu tặc tử Phương Vân này! Dám đánh chủ ý lên Cô Xạ Quận Chúa nàng, quả thực là gan lớn a!
Phương Vân vẫn luôn ở trong bóng tối quan sát, thấy ánh mắt của Cô Xạ Quận Chúa có chút biến hóa, lập tức biết suy nghĩ trong lòng nàng!
- Hắc hắc, ngươi cũng không cần nghĩ phải nuốt lời. Như vậy đi, nếu như ngươi đã đáp ứng thì phát lời thề đi sao!
Phương Vân hờ hững nói.
- Hỗn trướng, ta đường đường là cành vàng lá ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi lại dám hoài nghi ta!
Cô Xạ Quận Chúa cả giận nói.
- Câu nói nhất ngôn cửu đỉnh là của nam nhân chứ không phải nam nhân! Ngươi mau thề đi, ta thấy ngươi cầm cự không được bao lâu nữa đâu!
Phương Vân dương dương tự đắc nói.
- Được, xem như ngươi lợi hại! Ta, Lưu Tiên Nhi, lấy tôn nghiêm của hoàng thất thề, nếu như qua được kiếp này thì sẽ cho tặc tử Phương Vân một phần năm bảo tàng bên ngoài động phủ, cho hắn thêm một chiến giáp, ngoài ra song phương còn trao đổi pháp quyết với nhau!
Cô Xạ Quận Chúa gấp giọng nói, quả thật nàng cũng không duy trì lâu được nữa rồi. Thanh Dương lão tổ cùng Kim Cương Đầu Đà cũng không phải là đối thủ dễ chơi a.
- Phía sau thêm mấy lời đi, nếu như làm trái thì sẽ gả cho Phương Vân ta làm nô làm thiếp!
Phương Vân lười biếng nói.
- Ngươi!
Nghe thấy câu này thì Cô Xạ Quận Chúa gần như ngã lăn ra hộc máu. Cái này là thề độc a!
- Tốt, ta đáp ứng ngươi! Nếu như Lưu Tiên Nhi ta làm trái lời thề thì sẽ lập tức làm nô tỳ, tiện thiếp cho Phương Vân. Tiểu tặc tử, ngươi hài lòng rồi chứ!
Cô Xạ Quận Chúa ngoan độc nói, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ cho dù có giao đạo thống của Sát Lục kiếm phái ra thì cũng không làm thị thiếp cho Phương Vân.
- Ha ha, được!
Phương Vân đứng dậy, nói:
- Lát nữa, ngươi cứ nghe ta mà làm việc!
Âm thanh vừa phát ra thì Phương Vân liền xông vào trong đại điện....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.