Quyển 2 - Chương 56: Ba mươi mũi tên.
Cao Nguyệt
24/07/2014
Vô Tấn nhẹ nhàng hoạt động vai, giơ cánh tay lên mà kéo dây cung, Tạch một tiếng bắn ra dây cung không để tì xúc cảm, sau đó hắn tiến lên phía trước đầu gối bên phải quỳ xuống, tay trái cầm nỏ tay phải ấn vào lò xo hộp tên, tư thế vô cùng tiêu sái.
La Chí Ngọc nhịn không được mà nói với Lý Duyên:
- Người này bắn nỏ thật khổ công.
Lý Duyên gật đầu:
- Ty chức cũng thấy vậy.
Lúc này mũi tên thứ nhất của Vô Tấn sắp bắn ra, hắn tìm thấy cảm giác giống như là hành vân lưu thủy tư thế vô cùng tiêu sái, hắn đem mình tới trạng thái tốt nhất, tay giữ huyền đao ngừng thở bóp huyền đao, chỉ nghe két một cái, một mũi tên như thiểm điện bay ra, cơ hồ mũi tên thứ nhất vừa rời khỏi cung mũi tên thứ hai đã bắn ra rồi, sau đó là thứ ba thứ tư.
Tất cả mọi người đều sợ tới ngây người, đã không có người nào chú ý tới mũi tên của hắn bắn đi đâu, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cánh tay của hắn giống như hoa mắt rồi vậy. Hắn liên tục xạ kích cơ hồ không dừng lại hành vân lưu thủy trôi chảy dị thường quả đúng là một cái máy bắn nỏ.
Thiên Tinh Lý Duyên cùng vài tên đô úy đều há to miệng phảng phất giống như gặp chuyện không thể tưởng tượng nổi vậy bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào bắn nỏ cao siêu như vậy tốc độ rất nhanh ngay cả La Chí Ngọc cũng ngừng vuốt râu khuôn mặt kinh ngạc vô cùng.
Theo mũi tên cuối cùng bắn ra Vô Tấn buông hộp nỏ trong tay xuống, hắn đối với sự phát huy của mình vô cùng hài lòng trong thời gian uống cạn một chung trà hắn đã bắn ra ba mươi mũi tên trước đó kỷ lục cao nhất của hắn cũng chỉ là mười sáu mũi tên.
Hơn ba mươi mũi tên bắn trúng cái bia, tất cả đều vào hồng tâm đã là kỷ lục cao nhất của hắn rồi.
Tất cả mọi người đều bị chấn kinh, một lúc bắn ra ba mươi mũi tên toàn bộ đều xuyên qua hồng tâm, bọn họ liền im lặng sau một lát mới bắt đầu kinh hô giống như sấm rền vậy.
Lý Duyên cùng Thiên Tinh nhìn nhau trong lòng bọn họ đều có một suy nghĩ phải lập tức nói cho thái tử, đây đúng là thần kỹ.
Tên đô úy vừa rồi thở dài một tiếng, nói với hai đồng liêu bên cạnh;
- Ta vốn tưởng rằng Trương Thắng bắn nỏ là người đệ nhất về bắn nỏ, nhưng cho tới hôm nay ta mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, hắn đến tột cùng là người phương nào?
Vài tên đô úy cũng hướng về phía La Chí Ngọc nhìn lại La Chí Ngọc vuốt râu cười cười hắn đã hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải đem Vô Tấn ở Mai Hoa vệ, loại nhân tài trăm năm khó gặp như vậy hắn bỏ qua thì ông trời cũng không tha cho hắn.
Thời gian đã đến buổi cơm trưa, ở Bách Phú tửu lâu rất náo nhiệt, các thực khách hối hả, đem trong ngoài tửu lâu chen chúc như nêm cối, tiểu nhị nâng thức ăn, gian nan từ trong đám người lách qua, thanh âm kêu đến khàn giọng.
Bách Phú tửu lâu là một trong ba đại tửu lâu của Kinh thành, gần với Đa Bảo lâu, chiếm diện tích chừng tám mẫu, đủ để dung nạp ngàn người cùng lúc. Trong một gian nhã phòng gần cửa sổ ở lầu hai, Vô Tấn cùng Thiên Tinh đang ngồi, bọn hắn mặc dù gia nhập Mai Hoa vệ, nhưng dù sao cũng là người của Thái tử, không giống người thường, Lý Duyên cũng không ước thúc bọn hắn, cho phép bọn họ tự do.
Thiên Tinh mới sáng sớm đã chọn một gian nhã thất tốt nhất, bên ngoài tuy la hét ầm ĩ, nhưng gian phòng của bọn hắn lại thập phần yên tĩnh. Thiên Tinh nâng chén cảm khái mà hướng Vô Tấn nói:
- Vô Tấn, chén rượu này ta mời ngươi.
- Hẳn là ta mời ngươi mới đúng!
Vô Tấn vội vàng nâng chén rượu, cười nói:
- Hai ngày nay, thật sự là làm phiền Thiên Tinh đại ca rồi.
- Đâu có! Đâu có! Là chuyện nên làm.
Hai người uống cạn, Thiên Tinh cầm bầu rượu lên, rót cho hắn một chén đầy, cười hỏi:
- Vô Tấn, bản lãnh của ngươi là học từ ai? Làm cho ta sợ hãi thán phục ah!
- Có lẽ là một loại thiên phú!
Vô Tấn không muốn nói nhiều về sự tình hắn học nghệ, từ trong người lấy ra một kim bài, đặt lên bàn nói:
- Kim bài này hẳn là đồ vật của Thiên Tinh đại ca, vật quy nguyên chủ.
Kim bài này hắn ở cửa sông Đại Thanh đã dùng qua một lần, lúc ấy phó tướng Triệu Huân cũng nhìn thấy, hắn là người của Thái tử, sớm muộn gì cũng sẽ báo cáo Thái tử, nên không cần phải che giấu.
Thiên Tinh ngây ngẩn cả người, kim bài này là hắn đánh rơi ở trong nhà lao của Duy Dương huyện, sao lại nằm trong tay Vô Tấn, hắn từng nhận định là người phái khác tới ám toán hắn, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra, người ám toán hắn lại là Vô Tấn.
- Cái kim bài này, sao lại nằm trong tay ngươi?
- Là cai ngục đưa cho ta, ta lại bảo bọn hắn chiếu cố đại ca, đã đem bọn hắn mua chuộc hết rồi.
Vộ Tấn linh hoạt tìm lấy cớ, nói lảng khỏi chuyện này, hắn lại cười nói:
- Cũng nhờ kim bài này, mà Triệu phó tướng của Thanh Hà thủy quân mới xuất thủ tương trợ, để cho chúng ta thoát khỏi quân doanh, nói tiếp vẫn là thiếu nhân tình của Thiên Tinh đại ca.
Thiên Tinh cười khổ một tiếng, đem kim bài thu lại, sự tình hắn mất kim bài không dám nói cho Thái tử, nếu Triệu Huân báo cáo lại mà nói, hắn phải hướng Thái tử giải thích như thế nào?
Lúc này có tiếng gõ cửa, sau đó cửa mở ra, có hai nhạc cơ dung mạo xinh đẹp đi vào, hai nàng mặc y phục màu trắng, lộ ra cảm giác dịu dàng mà đẹp đẽ, hai ca cơ cầm lấy tỳ bà trong tay, hướng bọn hắn cười quyến rũ thi lễ:
- Hai vị quân gia, không biết hai vị muốn nghe ca khúc nào?
Thiên Tinh cười hỏi Vô Tấn:
- Thế nào, muốn nghe một khúc hay không?
Vô Tấn liếc nhìn hai nàng, liền gật gật đầu:
- Được! Nghe một khúc cũng không sao, coi như thư giãn một chút.
Thiên Tinh phân phó hai nàng:
- Hát Lưỡng Thủ Thanh Nhã đi, hát hay có thưởng.
Hai nữ nhân mặt mày hớn hở, tuy Vô Tấn cùng Thiên Tinh ăn mặc cẩm bào của Mai Hoa vệ, nhưng khen thưởng lại rất hậu hĩnh, hơn nữa hai quân gia này tướng mạo đường đường, các nàng cũng rất thích. Hai nàng liền lấy hai cái ghế dựa ngồi ở trước mặt bọn họ, khẽ mở môi hồng, mắt hạnh đung đưa, thỉnh thoảng ném cho bọn hắn một cái nhìn mị nhãn. Các nàng làm nghề này, chủ yếu là dựa vào tiền khen thưởng mà sống, bởi vậy khi hát thỉnh thoảng còn ra chút sắc mặt cho khách nhân thưởng thêm.
Nghe hát chỉ là thay đổi không khí, hai người nói chuyện cũng không bị ảnh hưởng, Vô Tấn rót cho Thiên Tinh một chén rượu, hỏi hắn:
- Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ, quan hệ như thế nào? Nghe nói quan hệ rất căng thẳng.
- Đâu chỉ là quan hệ căng thẳng, quả thực giống như đối thủ một mất một còn!
La Chí Ngọc nhịn không được mà nói với Lý Duyên:
- Người này bắn nỏ thật khổ công.
Lý Duyên gật đầu:
- Ty chức cũng thấy vậy.
Lúc này mũi tên thứ nhất của Vô Tấn sắp bắn ra, hắn tìm thấy cảm giác giống như là hành vân lưu thủy tư thế vô cùng tiêu sái, hắn đem mình tới trạng thái tốt nhất, tay giữ huyền đao ngừng thở bóp huyền đao, chỉ nghe két một cái, một mũi tên như thiểm điện bay ra, cơ hồ mũi tên thứ nhất vừa rời khỏi cung mũi tên thứ hai đã bắn ra rồi, sau đó là thứ ba thứ tư.
Tất cả mọi người đều sợ tới ngây người, đã không có người nào chú ý tới mũi tên của hắn bắn đi đâu, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cánh tay của hắn giống như hoa mắt rồi vậy. Hắn liên tục xạ kích cơ hồ không dừng lại hành vân lưu thủy trôi chảy dị thường quả đúng là một cái máy bắn nỏ.
Thiên Tinh Lý Duyên cùng vài tên đô úy đều há to miệng phảng phất giống như gặp chuyện không thể tưởng tượng nổi vậy bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào bắn nỏ cao siêu như vậy tốc độ rất nhanh ngay cả La Chí Ngọc cũng ngừng vuốt râu khuôn mặt kinh ngạc vô cùng.
Theo mũi tên cuối cùng bắn ra Vô Tấn buông hộp nỏ trong tay xuống, hắn đối với sự phát huy của mình vô cùng hài lòng trong thời gian uống cạn một chung trà hắn đã bắn ra ba mươi mũi tên trước đó kỷ lục cao nhất của hắn cũng chỉ là mười sáu mũi tên.
Hơn ba mươi mũi tên bắn trúng cái bia, tất cả đều vào hồng tâm đã là kỷ lục cao nhất của hắn rồi.
Tất cả mọi người đều bị chấn kinh, một lúc bắn ra ba mươi mũi tên toàn bộ đều xuyên qua hồng tâm, bọn họ liền im lặng sau một lát mới bắt đầu kinh hô giống như sấm rền vậy.
Lý Duyên cùng Thiên Tinh nhìn nhau trong lòng bọn họ đều có một suy nghĩ phải lập tức nói cho thái tử, đây đúng là thần kỹ.
Tên đô úy vừa rồi thở dài một tiếng, nói với hai đồng liêu bên cạnh;
- Ta vốn tưởng rằng Trương Thắng bắn nỏ là người đệ nhất về bắn nỏ, nhưng cho tới hôm nay ta mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, hắn đến tột cùng là người phương nào?
Vài tên đô úy cũng hướng về phía La Chí Ngọc nhìn lại La Chí Ngọc vuốt râu cười cười hắn đã hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải đem Vô Tấn ở Mai Hoa vệ, loại nhân tài trăm năm khó gặp như vậy hắn bỏ qua thì ông trời cũng không tha cho hắn.
Thời gian đã đến buổi cơm trưa, ở Bách Phú tửu lâu rất náo nhiệt, các thực khách hối hả, đem trong ngoài tửu lâu chen chúc như nêm cối, tiểu nhị nâng thức ăn, gian nan từ trong đám người lách qua, thanh âm kêu đến khàn giọng.
Bách Phú tửu lâu là một trong ba đại tửu lâu của Kinh thành, gần với Đa Bảo lâu, chiếm diện tích chừng tám mẫu, đủ để dung nạp ngàn người cùng lúc. Trong một gian nhã phòng gần cửa sổ ở lầu hai, Vô Tấn cùng Thiên Tinh đang ngồi, bọn hắn mặc dù gia nhập Mai Hoa vệ, nhưng dù sao cũng là người của Thái tử, không giống người thường, Lý Duyên cũng không ước thúc bọn hắn, cho phép bọn họ tự do.
Thiên Tinh mới sáng sớm đã chọn một gian nhã thất tốt nhất, bên ngoài tuy la hét ầm ĩ, nhưng gian phòng của bọn hắn lại thập phần yên tĩnh. Thiên Tinh nâng chén cảm khái mà hướng Vô Tấn nói:
- Vô Tấn, chén rượu này ta mời ngươi.
- Hẳn là ta mời ngươi mới đúng!
Vô Tấn vội vàng nâng chén rượu, cười nói:
- Hai ngày nay, thật sự là làm phiền Thiên Tinh đại ca rồi.
- Đâu có! Đâu có! Là chuyện nên làm.
Hai người uống cạn, Thiên Tinh cầm bầu rượu lên, rót cho hắn một chén đầy, cười hỏi:
- Vô Tấn, bản lãnh của ngươi là học từ ai? Làm cho ta sợ hãi thán phục ah!
- Có lẽ là một loại thiên phú!
Vô Tấn không muốn nói nhiều về sự tình hắn học nghệ, từ trong người lấy ra một kim bài, đặt lên bàn nói:
- Kim bài này hẳn là đồ vật của Thiên Tinh đại ca, vật quy nguyên chủ.
Kim bài này hắn ở cửa sông Đại Thanh đã dùng qua một lần, lúc ấy phó tướng Triệu Huân cũng nhìn thấy, hắn là người của Thái tử, sớm muộn gì cũng sẽ báo cáo Thái tử, nên không cần phải che giấu.
Thiên Tinh ngây ngẩn cả người, kim bài này là hắn đánh rơi ở trong nhà lao của Duy Dương huyện, sao lại nằm trong tay Vô Tấn, hắn từng nhận định là người phái khác tới ám toán hắn, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra, người ám toán hắn lại là Vô Tấn.
- Cái kim bài này, sao lại nằm trong tay ngươi?
- Là cai ngục đưa cho ta, ta lại bảo bọn hắn chiếu cố đại ca, đã đem bọn hắn mua chuộc hết rồi.
Vộ Tấn linh hoạt tìm lấy cớ, nói lảng khỏi chuyện này, hắn lại cười nói:
- Cũng nhờ kim bài này, mà Triệu phó tướng của Thanh Hà thủy quân mới xuất thủ tương trợ, để cho chúng ta thoát khỏi quân doanh, nói tiếp vẫn là thiếu nhân tình của Thiên Tinh đại ca.
Thiên Tinh cười khổ một tiếng, đem kim bài thu lại, sự tình hắn mất kim bài không dám nói cho Thái tử, nếu Triệu Huân báo cáo lại mà nói, hắn phải hướng Thái tử giải thích như thế nào?
Lúc này có tiếng gõ cửa, sau đó cửa mở ra, có hai nhạc cơ dung mạo xinh đẹp đi vào, hai nàng mặc y phục màu trắng, lộ ra cảm giác dịu dàng mà đẹp đẽ, hai ca cơ cầm lấy tỳ bà trong tay, hướng bọn hắn cười quyến rũ thi lễ:
- Hai vị quân gia, không biết hai vị muốn nghe ca khúc nào?
Thiên Tinh cười hỏi Vô Tấn:
- Thế nào, muốn nghe một khúc hay không?
Vô Tấn liếc nhìn hai nàng, liền gật gật đầu:
- Được! Nghe một khúc cũng không sao, coi như thư giãn một chút.
Thiên Tinh phân phó hai nàng:
- Hát Lưỡng Thủ Thanh Nhã đi, hát hay có thưởng.
Hai nữ nhân mặt mày hớn hở, tuy Vô Tấn cùng Thiên Tinh ăn mặc cẩm bào của Mai Hoa vệ, nhưng khen thưởng lại rất hậu hĩnh, hơn nữa hai quân gia này tướng mạo đường đường, các nàng cũng rất thích. Hai nàng liền lấy hai cái ghế dựa ngồi ở trước mặt bọn họ, khẽ mở môi hồng, mắt hạnh đung đưa, thỉnh thoảng ném cho bọn hắn một cái nhìn mị nhãn. Các nàng làm nghề này, chủ yếu là dựa vào tiền khen thưởng mà sống, bởi vậy khi hát thỉnh thoảng còn ra chút sắc mặt cho khách nhân thưởng thêm.
Nghe hát chỉ là thay đổi không khí, hai người nói chuyện cũng không bị ảnh hưởng, Vô Tấn rót cho Thiên Tinh một chén rượu, hỏi hắn:
- Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ, quan hệ như thế nào? Nghe nói quan hệ rất căng thẳng.
- Đâu chỉ là quan hệ căng thẳng, quả thực giống như đối thủ một mất một còn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.