Quyển 2 - Chương 12: Bạc giả
Cao Nguyệt
24/07/2014
Đai hòm khiêng lên boong tàu.
- Mở ra.
Lưu Tứ Quân ra lệnh.
Mấy tên lính dùng đồ nạy hòm gỗ ra chỉ thấy bên trong chồng chất từn nén bạc, ào ào từng thỏi bạc rơi xuống, phát ra thanh âm giòn tan.
Vũ Hóa Trăn đi tới, bạc va chạm vào nhau không phải là thanh âm này, hơn nữa những nén bạc này so với bình thường còn sáng hơn, Lưu Tứ Quân tiến lên nhặt một thỏi bạc, đánh giá một phen, rồi quay đầu nói:
- Vũ tướng quân ông đến xem mấy nén bạc này đi.
Hai chân của Vũ Hóa Trăn run run hắn từ từ tiến tới, nhặt lên một nén bạc, nặng hai mươi cân, đây vốn không phải là bạc, hắn run run nó...
- Cái này... đây là...
- Vũ tướng quân đây là kẽm không phải bạch ngân.
Lưu Tứ Quân lạnh lùng nhìn hắn.
Duy Minh kêu to một tiếng, mặt mũi tái nhợt, hắn lau mồ hôi đầm đìa trên trán, dùng dao găm khoét mũi tên trên đùi của Duy Minh ra, mũi tên bắn trúng động mạch của Duy Minh, đổ máu rất nhiều, Vô Tấn dùng rượu lau qua vết thương của hắn đê sát trùng sau đó bôi thuốc cầm máu.
- Băng gạc.
Hắn giống như một bác sĩ mổ vế thương, Ngu Hải Lan ở bên cạnh như y tá phụ giúp.
Ngu Hải Lan mang băng gạc đưa cho hắn, hai người cùng nhau băng bó vết thương cho Duy Minh, thuốc cầm máu của Phượng Hoàng hội vô cùng linh nghiệm, chỉ trong chốc lát đã không phun ra nữa.
- Đại ca hiện tại ngàn vạn lần không thể cử động, miệng vết thương sẽ bị vỡ ra.
Vô Tấn nhiều lần dặn dò Duy Minh.
Duy Minh vì mất máu quá nhiều mà hết sức syếu ớt thấp giọng hỏi hắn:
- Hiện tai chúng ta ở đâu?
- Chúng ta ở trên sông Đại Thanh, đã rời khỏi quân doanh rồi bọn hắn cũng không đuổi theo.
- Hơn nữa tất cả đều bình an vô sự.
Trần Chúc ở bên cạnh cười bổ sung.
- Aizzz, tuy nhiên nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại.
Duy Minh cười khổ một tiếng, trong mắt hắn lộ vẻ vô cùng bất đắc dĩ, lòng cũng nặng trịch.
- Đại ca kỳ thật chúng ta không thất bại.
Vô Tấn cười cười trong mắt lộ vẻ đắc ý.
Duy Minh ngây ngẩn cả người:
- Đệ, đệ có ý gì?
- Huynh chờ đệ.
Vô Tấn cười thần bí quay người ra ngoài sau đó hắn mang vào một cái bao lớn bằng da cá mập vào, Trần Anh cũng tiến tới:
- Vô Tấn nói cho ta biết trong cái bao này là gì?
Là một chồng giấy.
Duy Minh giãy dụa ngồi dậy, Trần Chúc vội vàng đỡ hắn:
- Ngàn vạn lần đừng nhúc nhích.
Duy Minh không dám động đậy nữa, hắn lại kỳ quái hỏi:
- Vô Tấn trong bọc là cái gì?
Vô Tấn định mở một khe nhỏ ra nhưng cái bao quá rắn chắc, nếu như tiếp tục mỏ thì sẽ bị hư hại, hắn đành thôi mà nói:
- Ta có thể cho mọi người biết, trong này là ngân phiếu của Tề Đại phúc, mỗi tấm mệnh giá một nghìn lượng bạc.
- Một trăm vạn lượng bạc!
Trần Anh kinh hô một tiếng, cho dù nàng là con của đảo chủ, gia cảnh hào phú nhưng mà ở trong cái bao da này có một trăm lượng bạc cũng khiến nàng nhảy dựng lên sợ hãi.
Đôi mắt của Duy Minh trừng lớn hắn không tưởng tượng nổi mà nhìn Vô Tấn sau đó lại nhìn bao da nửa ngày sau mới lắp bắp hỏi:
- Đây là... thuế ngân.
- Đương nhiên đây mới thật là thuế ngân của Đông Cung, đại ca thật xin lỗi, Tô đại nhân liên tục dặn dò đệ không được nói cho bất kỳ kẻ nà biết.
Vô Tấn áy náy cười nói.
Duy Minh kinh hãi không nói ra lời, Trần Chúc cũng gãi gãi đầu:
- Vậy năm mươi rương bạc kia là gì, lúc đổi thuyền ta thấy đó là bạc trắng bóng.
- Những cái kia không phải là bạc mà là kẽm, là hàng tồn trong nhà kho của Hoàng Phủ gia.
Vô Tấn thấy mọi người vẫn không hiểu thì liền giải thích thêm:
- Các ngươi thấy đó là bạc trắng tuy bề ngoài nhìn rất gióng nhưng mà cầm tay sẽ biết là không phải, mọi người suy nghĩ một chút đi, rõ ràng ngân phiếu có thể thông hành cần gì phải mang hòm cho nặng?
Mọi người lúc này chợt hiểu ra, sau đó lại nhìn cái bao da cá mập, náo loạn cả buổi, hóa ra thứ mà bọn họ bảo hộ chỉ là một cái bao da. Duy Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tô Hàn Trinh giấu diếm khiến cho hắn không thoải mái, nhưng thuế nân vẫn còn nhiệm vụ của hắn vẫn chưa thất bại, tiền đồ tươi sáng, hắn nhịn không được nở ra nụ cười ha hả.
- Vô Tấn đệ làm rất tốt.
Duy Minh tán thưởng một tiếng, cười hỏi hắn:
- Chúng ta tiếp theo nên làm gì bây giờ? Bọn họ nhất định sẽ phát hiện mà đuổi theo.
Vô Tấn gật đầu:
- Đệ muốn thương lượng với mọi người, Trần nhị ca phiền nhị ca đi gọi Trần Bưu và Trần Hổ tới đây.
Do dự một thoáng hắn lại cười nói:
- Cũng gọi Thích thị huynh đệ tới đây.
- Gọi đám mọt sách ngu xuẩn đó làm gì?
Trần Anh thấp giọng mắng, nàng vì chuyện Thích Thịnh gây họa mà vẫn canh cánh trong lòng, Duy Minh thấy nàng mắng sắc mặt liền trở nên âm trầm, hắn vô cùng chán ghét nữ tử da đen này tuy nàng đã cứu vợ và con của mình nhưng cũng không thể cải biến được.
- A Anh.
Ngu Hải Lan khẽ cất tiếng nhỏ giọng nói:
- Hắn chỉ là một người đọc sách chưa từng trải qua những chuyện như vậy ngươi cũng hà khắc cho hắn quá rồi.
Trần Anh hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu quay đi, nàng đối với người mà mình can ghét thì tuyệt đối không cho sắc mặt tốt, Duy Minh nghe được thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái, hảo cảm với Ngu Hải Lan liền tăng lên, đây mới là nữ tử ôn nhu khéo hiểu lòng người, cưới được người vợ như thế cũng mãn nguyện rồi hắn gật gật đầu với Ngu Hải Lan trong mắt tràn ngập ý khen ngợi.
Nhưng Ngu Hải Lan tựa hồ như cũng không thèm để ý với ánh mắt lấy lòng của hắn, cúi đầu nói đùa với Trần Anh, điều này khiến cho Duy Minh có một cảm giác mất mát không hiểu.
Một lát sau, Trần Bưu Trần Hổ cùng với Thích thị huynh đệ trước sau đi tới, Thích Thịnh vì sợ rắn mà bạo lộ hành tung cho nên vô cùng xấu hổ, ở phía xa xa ngồi cùng một chỗ với Duy Minh, hắn cũng vô cùng không thích đám hải tặc này khinh thường không làm bạn với họ.
- Mọi người đã đến đông đủ thì ta cũng bắt đầu.
Vô Tấn lấy từ trong túi da ra một bức bản đồ, mọi người nhìn ra đó chính là địa đồ Tề Châu.
- Đây là sông Đại Thanh, chúng ta hiện tại ở vị trí này.
Vô Tấn dùng than đen chấm lên địa đồ một chấm nhỏ:
- Nơi này cách Bác Ưng huyện chừng chín mươi dặm, phía bắc có Bác Xương trấn, phía Nam là một ít thôn trang, ý của ta là, chúng ta theo con đường này mà đi, dùng chiếc quân thuyền làm yểm hộ.
Nói tới đây Vô Tấn nhìn thoáng qua Duy Minh, hắn muốn xem phản ứng của đại ca mình, Duy Minh suy nghĩ sâu xa cho thấy y đã động tâm, Vô Tấn liền cười nói:
- Đại ca ý của đệ là huynh lập tức lên bờ, đi trước tới Ích Đô Phủ mấy ngày, chờ thuyền đi xa thì từ mặt phái nam đi đường bộ vào kinh, đệ thì ở lại trên thuyền, tiếp tục đi về phia Tây dụ dỗ bọn chúng đuổi theo.
- Ta vô cùng tán thành phương án của Vô Tấn.
- Mở ra.
Lưu Tứ Quân ra lệnh.
Mấy tên lính dùng đồ nạy hòm gỗ ra chỉ thấy bên trong chồng chất từn nén bạc, ào ào từng thỏi bạc rơi xuống, phát ra thanh âm giòn tan.
Vũ Hóa Trăn đi tới, bạc va chạm vào nhau không phải là thanh âm này, hơn nữa những nén bạc này so với bình thường còn sáng hơn, Lưu Tứ Quân tiến lên nhặt một thỏi bạc, đánh giá một phen, rồi quay đầu nói:
- Vũ tướng quân ông đến xem mấy nén bạc này đi.
Hai chân của Vũ Hóa Trăn run run hắn từ từ tiến tới, nhặt lên một nén bạc, nặng hai mươi cân, đây vốn không phải là bạc, hắn run run nó...
- Cái này... đây là...
- Vũ tướng quân đây là kẽm không phải bạch ngân.
Lưu Tứ Quân lạnh lùng nhìn hắn.
Duy Minh kêu to một tiếng, mặt mũi tái nhợt, hắn lau mồ hôi đầm đìa trên trán, dùng dao găm khoét mũi tên trên đùi của Duy Minh ra, mũi tên bắn trúng động mạch của Duy Minh, đổ máu rất nhiều, Vô Tấn dùng rượu lau qua vết thương của hắn đê sát trùng sau đó bôi thuốc cầm máu.
- Băng gạc.
Hắn giống như một bác sĩ mổ vế thương, Ngu Hải Lan ở bên cạnh như y tá phụ giúp.
Ngu Hải Lan mang băng gạc đưa cho hắn, hai người cùng nhau băng bó vết thương cho Duy Minh, thuốc cầm máu của Phượng Hoàng hội vô cùng linh nghiệm, chỉ trong chốc lát đã không phun ra nữa.
- Đại ca hiện tại ngàn vạn lần không thể cử động, miệng vết thương sẽ bị vỡ ra.
Vô Tấn nhiều lần dặn dò Duy Minh.
Duy Minh vì mất máu quá nhiều mà hết sức syếu ớt thấp giọng hỏi hắn:
- Hiện tai chúng ta ở đâu?
- Chúng ta ở trên sông Đại Thanh, đã rời khỏi quân doanh rồi bọn hắn cũng không đuổi theo.
- Hơn nữa tất cả đều bình an vô sự.
Trần Chúc ở bên cạnh cười bổ sung.
- Aizzz, tuy nhiên nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại.
Duy Minh cười khổ một tiếng, trong mắt hắn lộ vẻ vô cùng bất đắc dĩ, lòng cũng nặng trịch.
- Đại ca kỳ thật chúng ta không thất bại.
Vô Tấn cười cười trong mắt lộ vẻ đắc ý.
Duy Minh ngây ngẩn cả người:
- Đệ, đệ có ý gì?
- Huynh chờ đệ.
Vô Tấn cười thần bí quay người ra ngoài sau đó hắn mang vào một cái bao lớn bằng da cá mập vào, Trần Anh cũng tiến tới:
- Vô Tấn nói cho ta biết trong cái bao này là gì?
Là một chồng giấy.
Duy Minh giãy dụa ngồi dậy, Trần Chúc vội vàng đỡ hắn:
- Ngàn vạn lần đừng nhúc nhích.
Duy Minh không dám động đậy nữa, hắn lại kỳ quái hỏi:
- Vô Tấn trong bọc là cái gì?
Vô Tấn định mở một khe nhỏ ra nhưng cái bao quá rắn chắc, nếu như tiếp tục mỏ thì sẽ bị hư hại, hắn đành thôi mà nói:
- Ta có thể cho mọi người biết, trong này là ngân phiếu của Tề Đại phúc, mỗi tấm mệnh giá một nghìn lượng bạc.
- Một trăm vạn lượng bạc!
Trần Anh kinh hô một tiếng, cho dù nàng là con của đảo chủ, gia cảnh hào phú nhưng mà ở trong cái bao da này có một trăm lượng bạc cũng khiến nàng nhảy dựng lên sợ hãi.
Đôi mắt của Duy Minh trừng lớn hắn không tưởng tượng nổi mà nhìn Vô Tấn sau đó lại nhìn bao da nửa ngày sau mới lắp bắp hỏi:
- Đây là... thuế ngân.
- Đương nhiên đây mới thật là thuế ngân của Đông Cung, đại ca thật xin lỗi, Tô đại nhân liên tục dặn dò đệ không được nói cho bất kỳ kẻ nà biết.
Vô Tấn áy náy cười nói.
Duy Minh kinh hãi không nói ra lời, Trần Chúc cũng gãi gãi đầu:
- Vậy năm mươi rương bạc kia là gì, lúc đổi thuyền ta thấy đó là bạc trắng bóng.
- Những cái kia không phải là bạc mà là kẽm, là hàng tồn trong nhà kho của Hoàng Phủ gia.
Vô Tấn thấy mọi người vẫn không hiểu thì liền giải thích thêm:
- Các ngươi thấy đó là bạc trắng tuy bề ngoài nhìn rất gióng nhưng mà cầm tay sẽ biết là không phải, mọi người suy nghĩ một chút đi, rõ ràng ngân phiếu có thể thông hành cần gì phải mang hòm cho nặng?
Mọi người lúc này chợt hiểu ra, sau đó lại nhìn cái bao da cá mập, náo loạn cả buổi, hóa ra thứ mà bọn họ bảo hộ chỉ là một cái bao da. Duy Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tô Hàn Trinh giấu diếm khiến cho hắn không thoải mái, nhưng thuế nân vẫn còn nhiệm vụ của hắn vẫn chưa thất bại, tiền đồ tươi sáng, hắn nhịn không được nở ra nụ cười ha hả.
- Vô Tấn đệ làm rất tốt.
Duy Minh tán thưởng một tiếng, cười hỏi hắn:
- Chúng ta tiếp theo nên làm gì bây giờ? Bọn họ nhất định sẽ phát hiện mà đuổi theo.
Vô Tấn gật đầu:
- Đệ muốn thương lượng với mọi người, Trần nhị ca phiền nhị ca đi gọi Trần Bưu và Trần Hổ tới đây.
Do dự một thoáng hắn lại cười nói:
- Cũng gọi Thích thị huynh đệ tới đây.
- Gọi đám mọt sách ngu xuẩn đó làm gì?
Trần Anh thấp giọng mắng, nàng vì chuyện Thích Thịnh gây họa mà vẫn canh cánh trong lòng, Duy Minh thấy nàng mắng sắc mặt liền trở nên âm trầm, hắn vô cùng chán ghét nữ tử da đen này tuy nàng đã cứu vợ và con của mình nhưng cũng không thể cải biến được.
- A Anh.
Ngu Hải Lan khẽ cất tiếng nhỏ giọng nói:
- Hắn chỉ là một người đọc sách chưa từng trải qua những chuyện như vậy ngươi cũng hà khắc cho hắn quá rồi.
Trần Anh hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu quay đi, nàng đối với người mà mình can ghét thì tuyệt đối không cho sắc mặt tốt, Duy Minh nghe được thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái, hảo cảm với Ngu Hải Lan liền tăng lên, đây mới là nữ tử ôn nhu khéo hiểu lòng người, cưới được người vợ như thế cũng mãn nguyện rồi hắn gật gật đầu với Ngu Hải Lan trong mắt tràn ngập ý khen ngợi.
Nhưng Ngu Hải Lan tựa hồ như cũng không thèm để ý với ánh mắt lấy lòng của hắn, cúi đầu nói đùa với Trần Anh, điều này khiến cho Duy Minh có một cảm giác mất mát không hiểu.
Một lát sau, Trần Bưu Trần Hổ cùng với Thích thị huynh đệ trước sau đi tới, Thích Thịnh vì sợ rắn mà bạo lộ hành tung cho nên vô cùng xấu hổ, ở phía xa xa ngồi cùng một chỗ với Duy Minh, hắn cũng vô cùng không thích đám hải tặc này khinh thường không làm bạn với họ.
- Mọi người đã đến đông đủ thì ta cũng bắt đầu.
Vô Tấn lấy từ trong túi da ra một bức bản đồ, mọi người nhìn ra đó chính là địa đồ Tề Châu.
- Đây là sông Đại Thanh, chúng ta hiện tại ở vị trí này.
Vô Tấn dùng than đen chấm lên địa đồ một chấm nhỏ:
- Nơi này cách Bác Ưng huyện chừng chín mươi dặm, phía bắc có Bác Xương trấn, phía Nam là một ít thôn trang, ý của ta là, chúng ta theo con đường này mà đi, dùng chiếc quân thuyền làm yểm hộ.
Nói tới đây Vô Tấn nhìn thoáng qua Duy Minh, hắn muốn xem phản ứng của đại ca mình, Duy Minh suy nghĩ sâu xa cho thấy y đã động tâm, Vô Tấn liền cười nói:
- Đại ca ý của đệ là huynh lập tức lên bờ, đi trước tới Ích Đô Phủ mấy ngày, chờ thuyền đi xa thì từ mặt phái nam đi đường bộ vào kinh, đệ thì ở lại trên thuyền, tiếp tục đi về phia Tây dụ dỗ bọn chúng đuổi theo.
- Ta vô cùng tán thành phương án của Vô Tấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.