Quyển 2 - Chương 414: Đánh bại Dương Thịnh (thượng)
Cao Nguyệt
29/09/2014
Trong đại
trướng tâm tình của Dương Thịnh càng ngày càng trầm trọng hắn cũng nhận
được bài học từ trận thua ở Tấn Châu không đem đồ quân nhu và quân đội
tách ra, mà triển khai địa chiến, ở bình nguyên phương thức này có thể
nhưng mà cũng có một vấn đề chính là tính cơ động quá kém, lui cũng phải cùng đồ quân nhu lui lại, rất chậm chạp.
Lúc này Dương Thịnh vẫn cân nhắc có nên rút lui hay không.
- Khởi bẩm đại soái thánh chỉ tới.
Một binh lính ở cửa bẩm báo, ở ngoài cửa một tên hoạn quanh sắc lạnh vang lên thanh âm the thé:
- Thánh chỉ tới Dương Thịnh tiếp chỉ.
Dương Thịnh cuống quít ra ngoài doanh quỳ xuống:
- Thần Dương Thịnh tiếp chỉ.
Vài tên thân binh tiến tới hoạn quan triển khai thánh chỉ đọc:
- Hoàng thượng có chỉ, mệnh cho Dương Thịnh buông tha cho chiến đấu ở Dự châu, nhanh chóng tiến tới Lạc Dương chiến đấu khâm thử.
Dương Thịnh chấn động bắt hắn bỏ qua Dự châu cố thủ Lạc Kinh đây là có chuyện gì?
Hắn vội vàng đứng lên:
- Công công đã xảy ra chuyện gì?
Hoạn quan thở dài;
- Đại soái không dám giấu diếm, Huỳnh Dương đã bị Tề vương chiếm lĩnh Lý Di tướng quân quả bất địch chúng, bại lui trở về Lạc Kinh hiện tại Tề vương mang hai mươi vạn quân tiến sát tới Lạc Kinh quân tiền phong đã tới Yển Sư, trong kinh quân canh giữ chưa đủ ba vạn, kinh thành nguy cấp trong sớm tối.
- Cái gì?
Dương Thịnh choáng váng mốt hồi, tình thế đã nguy cấp tới mức độ này rồi sao? Quân Tề tiên phong đã tới Yển sư, cách kinh thành chỉ hơn mười dặm rồi.
Hắn tâm hoảng ý loạn, hiện tại đã không còn cân nhắc vấn đề rút quân nữa hay không mà buộc phải rút quân, ngay cả đồ quân nhu cũng không thể để ý nữa rồi.
Hắn lúc này liền hạ lệnh:
- Truyện lệnh cho ta tất cả các thiên tướng đều tới đại trướng tập trung.
Trong đại trướng Ung châu, chủ tướng Thân Tể cùng với Thiệu Cảnh Văn đang thương nghị đối sách, Lạc Kinh nội bô bất hòa, Ung Kinh cũng xuất hiện phân liệt nghiêm trọng.
Nhưng dù như vậy đối ngoại chiến đấu vẫn bảo tồn sự nhất trí Thân Quốc Cữu không vì nguyên nhân mình bị thất thế mà cản trở chiến tranh, điều này hắn rất rõ ràng, triều đình đã quyết định liên minh với Tề châu thì hắn cần phải đem đại sự làm tốt, hắn phái tâm phúc Thiệu Cảnh Văn của mình suất lĩnh mười vạn quân xuôi nam phối hợp với Thân Tể tác chiến, Thân Tể cũng thưởng thức Thiệu Cảnh Văn này cho nên vô cùng coi trọng.
Trong đại doanh Thân Tể đang dùng một cây gỗ chỉ về phía một chỗ cao cười nói với Thiệu Cảnh Văn:
- Chỗ cao này gọi là gọi là Bạch Giản Cao địa, đoạt được nó sẽ có ý nghĩa trọng đại, quân Dự Châu khó có thể dừng chân, ta đoán chừng Dương Thịnh sẽ rút quân về đó.
Thân Tể dùng cây gỗ chỉ về phía Lạc Tây trấn :
- Theo địa thế mà nhìn, quân Dự châu rút về phía Lạc Tây trấn có khả năng rất lớn, dù sao phía đông là Lạc Dương cũng không thể lui nữa được rồi.
Thân Tể thấy Thiệu Cảnh Văn một mực không lên tiếng kỳ quái hỏi thăm:
- Thiệu tướng quân có cái nhìn của mình sao?
Thiệu Cảnh Văn gật đầu:
- Dương Thịnh hồ đồ coi trọng đồ quân nhu quá mức nếu như Bạch Giản bị chiếm lĩnh hắn sẽ rút về Lạc kinh nguyên nhân không phải vì chúng ta mà là Tề quân uy hiếp.
Thân Tể nhướn mày:
- Ngươi nói là quân đội Tề vương đã uy hiếp được Lạc kinh rồi sao?
- Hiện tại còn chưa biết, ty chức đã phái người dò xét, sẽ rất nhanh có tin tức.
Vừa dứt lời có người đã vào bẩm báo:
- Thiệu tướng quân quân thám thính có bẩm báo khẩn cấp:
- Mau cho hắn tới đây.
Thân Tể cũng kích động chẳng lẽ Lạc Kinh đã xảy ra chuyện rồi sao?
Một gã thám thính nhanh chóng bước vào bên trong trướng quỳ xuống bẩm báo:
- Bẩm báo đại soái bẩm báo Thiệu tướng quân Tề quân chủ lực đã đánh hạ Huỳnh Dương quân Lý Di tan tác trở về Lạc kinh, ba vạn quân tiên phong của Tề vương hiện đã tới Yển sư.
Thân Tể và Thiệu Cảnh Văn đều kinh hãi, quân Tề tiến công thần tốc như vậy sao, Thân Tể nhịn không được bực tức nói:
- Chúng ta một đường nghênh chiến, quân chủ lực Dự châu đều ở đây bọn họ ở Tề châu công thành chiếm đất không tốn nhiều công sức giành được thắng lợi, Thân Tể phẫn hận nghiến răng hắn lúc này mới nhớ tới huynh trưởng Thân Trăn của mình kiên quyết phản đối liên hợp với Tề quân trong lòng hắn cảm thấy hơi hối hận rồi.
- Thiệu tướng quân tướng quân xem hiện tại.
Thiệu Cảnh Văn tựa hồ không cân nhắc tới vấn đề này hắn không hề do dự nói;
- Đêm nay Dương Thịnh nhất định sẽ rút quân về Lạc kinh đây là cơ hội khó gặp chúng ta suốt đêm truy kích nhất đinh phải đánh bại Dương Thịnh.
Lạc Kinh nguy cấp khiến cho Dương Thịnh không còn lựa chọn, hắn suốt đêm đi trở về Lạc Kinh, doanh trướng cùng với đồ quân nhu vứt bỏ tất cả, hình thành xu thế dụ địch xâm nhập, lại bị Thân Tể khám phá ra kế hoạch của hắn, đại quân Ung Kinh tiến quân thần tốc, Dương Thịnh suất quân bại lui ba lần chiến đầu bị bại, Thiệu Cảnh Văn suất mười vạn quân bọc hậu, quân Dự Châu cuối cùng bị diệt, Dương Thịnh chỉ còn lại tám nghìn người rút về kinh.
Dự Châu liên tục chiến bại ba mươi vạn quân bị diệt, Ung Tề mấy chục vạn quân liên hợp tới cách Lạc Kinh chưa tới ba m ươi dặm tin tức này truyền ra khiến cho Lạc Kinh hỗn loạn một mảng, mỗi người đều biết rằng đại thế đã mất, đám quan chức không hề vào triều liên tục chạy đi, các binh sĩ cởi giám ném đi đại bộ phận cửa hàng trong kinh đề phong bế giá gạo tăng vọt, một đấu gạo một lượng bạc, ở trên phố không ngừng có côn đồ giết người cướp gạo, phố lớn ngõ nhỏ của Lạc kinh hỗn loạn không chịu nổi.
Một chiếc xe ngựa đi ở trên đường cái, Trương Tấn Tiết mang theo tâm tình hỗn loạn hắn thỉnh thoảng nhìn thấy côn đồ xông vào trong nhà dân cướp tài vật trong lòng hắn hiểu ra những côn đồ này phần lớn đều là binh sĩ, hắn ngầm thở dài cục diện đã hỗn loạn tới trình độ này hắn thật không ngờ tới.
Việc đã tới nước này truy cứu trách nhiệm của Dương Thịnh đã không còn ý nghĩa nữa, hơn nữa hắn thân trúng tên bệnh nặng tại thân, Trương Tấn Tiết cũng không biết nói gì để ổn định thế cục hiện tại nữa.
Xe ngựa trải qua một cửa hàng bị đốt hủy đây vốn là một tiệm châu báu hiện tại đã bị cướp sạch không còn gì, Trương Tấn Tiết nhìn thấy tình cảnh điêu tàn trước mắt vô cùng đau đớn.
Đại bộ phận quan viên đều đã chạy đi, tối hôm qua Tô Hàn Xương cũng khuyên hắn tới Sở châu, Trương Tấn Tiết lại dứt khoát lưu lại, hắn đối với tòa kinh thành mấy trăm năm này có một trách nhiệm không thể trốn thoát.
Xe ngựa lái vào trong hoàng cung, cửa cung đóng chặt, hơn nữa phân nủa Vũ Lâm quân cũng chạy trốn, chỉ còn lại không tới một nghìn thị vệ.
Trương Tấn Tiết đi trên quảng trường trong cung điện rất nhanh, nhanh chóng tới thái cực điện của hoàng đế, hơn mười thị vệ đang tụ tập ở đó thương lượng, thấy hắn tới mọi người liên tục đứng lên.
Lúc này Dương Thịnh vẫn cân nhắc có nên rút lui hay không.
- Khởi bẩm đại soái thánh chỉ tới.
Một binh lính ở cửa bẩm báo, ở ngoài cửa một tên hoạn quanh sắc lạnh vang lên thanh âm the thé:
- Thánh chỉ tới Dương Thịnh tiếp chỉ.
Dương Thịnh cuống quít ra ngoài doanh quỳ xuống:
- Thần Dương Thịnh tiếp chỉ.
Vài tên thân binh tiến tới hoạn quan triển khai thánh chỉ đọc:
- Hoàng thượng có chỉ, mệnh cho Dương Thịnh buông tha cho chiến đấu ở Dự châu, nhanh chóng tiến tới Lạc Dương chiến đấu khâm thử.
Dương Thịnh chấn động bắt hắn bỏ qua Dự châu cố thủ Lạc Kinh đây là có chuyện gì?
Hắn vội vàng đứng lên:
- Công công đã xảy ra chuyện gì?
Hoạn quan thở dài;
- Đại soái không dám giấu diếm, Huỳnh Dương đã bị Tề vương chiếm lĩnh Lý Di tướng quân quả bất địch chúng, bại lui trở về Lạc Kinh hiện tại Tề vương mang hai mươi vạn quân tiến sát tới Lạc Kinh quân tiền phong đã tới Yển Sư, trong kinh quân canh giữ chưa đủ ba vạn, kinh thành nguy cấp trong sớm tối.
- Cái gì?
Dương Thịnh choáng váng mốt hồi, tình thế đã nguy cấp tới mức độ này rồi sao? Quân Tề tiên phong đã tới Yển sư, cách kinh thành chỉ hơn mười dặm rồi.
Hắn tâm hoảng ý loạn, hiện tại đã không còn cân nhắc vấn đề rút quân nữa hay không mà buộc phải rút quân, ngay cả đồ quân nhu cũng không thể để ý nữa rồi.
Hắn lúc này liền hạ lệnh:
- Truyện lệnh cho ta tất cả các thiên tướng đều tới đại trướng tập trung.
Trong đại trướng Ung châu, chủ tướng Thân Tể cùng với Thiệu Cảnh Văn đang thương nghị đối sách, Lạc Kinh nội bô bất hòa, Ung Kinh cũng xuất hiện phân liệt nghiêm trọng.
Nhưng dù như vậy đối ngoại chiến đấu vẫn bảo tồn sự nhất trí Thân Quốc Cữu không vì nguyên nhân mình bị thất thế mà cản trở chiến tranh, điều này hắn rất rõ ràng, triều đình đã quyết định liên minh với Tề châu thì hắn cần phải đem đại sự làm tốt, hắn phái tâm phúc Thiệu Cảnh Văn của mình suất lĩnh mười vạn quân xuôi nam phối hợp với Thân Tể tác chiến, Thân Tể cũng thưởng thức Thiệu Cảnh Văn này cho nên vô cùng coi trọng.
Trong đại doanh Thân Tể đang dùng một cây gỗ chỉ về phía một chỗ cao cười nói với Thiệu Cảnh Văn:
- Chỗ cao này gọi là gọi là Bạch Giản Cao địa, đoạt được nó sẽ có ý nghĩa trọng đại, quân Dự Châu khó có thể dừng chân, ta đoán chừng Dương Thịnh sẽ rút quân về đó.
Thân Tể dùng cây gỗ chỉ về phía Lạc Tây trấn :
- Theo địa thế mà nhìn, quân Dự châu rút về phía Lạc Tây trấn có khả năng rất lớn, dù sao phía đông là Lạc Dương cũng không thể lui nữa được rồi.
Thân Tể thấy Thiệu Cảnh Văn một mực không lên tiếng kỳ quái hỏi thăm:
- Thiệu tướng quân có cái nhìn của mình sao?
Thiệu Cảnh Văn gật đầu:
- Dương Thịnh hồ đồ coi trọng đồ quân nhu quá mức nếu như Bạch Giản bị chiếm lĩnh hắn sẽ rút về Lạc kinh nguyên nhân không phải vì chúng ta mà là Tề quân uy hiếp.
Thân Tể nhướn mày:
- Ngươi nói là quân đội Tề vương đã uy hiếp được Lạc kinh rồi sao?
- Hiện tại còn chưa biết, ty chức đã phái người dò xét, sẽ rất nhanh có tin tức.
Vừa dứt lời có người đã vào bẩm báo:
- Thiệu tướng quân quân thám thính có bẩm báo khẩn cấp:
- Mau cho hắn tới đây.
Thân Tể cũng kích động chẳng lẽ Lạc Kinh đã xảy ra chuyện rồi sao?
Một gã thám thính nhanh chóng bước vào bên trong trướng quỳ xuống bẩm báo:
- Bẩm báo đại soái bẩm báo Thiệu tướng quân Tề quân chủ lực đã đánh hạ Huỳnh Dương quân Lý Di tan tác trở về Lạc kinh, ba vạn quân tiên phong của Tề vương hiện đã tới Yển sư.
Thân Tể và Thiệu Cảnh Văn đều kinh hãi, quân Tề tiến công thần tốc như vậy sao, Thân Tể nhịn không được bực tức nói:
- Chúng ta một đường nghênh chiến, quân chủ lực Dự châu đều ở đây bọn họ ở Tề châu công thành chiếm đất không tốn nhiều công sức giành được thắng lợi, Thân Tể phẫn hận nghiến răng hắn lúc này mới nhớ tới huynh trưởng Thân Trăn của mình kiên quyết phản đối liên hợp với Tề quân trong lòng hắn cảm thấy hơi hối hận rồi.
- Thiệu tướng quân tướng quân xem hiện tại.
Thiệu Cảnh Văn tựa hồ không cân nhắc tới vấn đề này hắn không hề do dự nói;
- Đêm nay Dương Thịnh nhất định sẽ rút quân về Lạc kinh đây là cơ hội khó gặp chúng ta suốt đêm truy kích nhất đinh phải đánh bại Dương Thịnh.
Lạc Kinh nguy cấp khiến cho Dương Thịnh không còn lựa chọn, hắn suốt đêm đi trở về Lạc Kinh, doanh trướng cùng với đồ quân nhu vứt bỏ tất cả, hình thành xu thế dụ địch xâm nhập, lại bị Thân Tể khám phá ra kế hoạch của hắn, đại quân Ung Kinh tiến quân thần tốc, Dương Thịnh suất quân bại lui ba lần chiến đầu bị bại, Thiệu Cảnh Văn suất mười vạn quân bọc hậu, quân Dự Châu cuối cùng bị diệt, Dương Thịnh chỉ còn lại tám nghìn người rút về kinh.
Dự Châu liên tục chiến bại ba mươi vạn quân bị diệt, Ung Tề mấy chục vạn quân liên hợp tới cách Lạc Kinh chưa tới ba m ươi dặm tin tức này truyền ra khiến cho Lạc Kinh hỗn loạn một mảng, mỗi người đều biết rằng đại thế đã mất, đám quan chức không hề vào triều liên tục chạy đi, các binh sĩ cởi giám ném đi đại bộ phận cửa hàng trong kinh đề phong bế giá gạo tăng vọt, một đấu gạo một lượng bạc, ở trên phố không ngừng có côn đồ giết người cướp gạo, phố lớn ngõ nhỏ của Lạc kinh hỗn loạn không chịu nổi.
Một chiếc xe ngựa đi ở trên đường cái, Trương Tấn Tiết mang theo tâm tình hỗn loạn hắn thỉnh thoảng nhìn thấy côn đồ xông vào trong nhà dân cướp tài vật trong lòng hắn hiểu ra những côn đồ này phần lớn đều là binh sĩ, hắn ngầm thở dài cục diện đã hỗn loạn tới trình độ này hắn thật không ngờ tới.
Việc đã tới nước này truy cứu trách nhiệm của Dương Thịnh đã không còn ý nghĩa nữa, hơn nữa hắn thân trúng tên bệnh nặng tại thân, Trương Tấn Tiết cũng không biết nói gì để ổn định thế cục hiện tại nữa.
Xe ngựa trải qua một cửa hàng bị đốt hủy đây vốn là một tiệm châu báu hiện tại đã bị cướp sạch không còn gì, Trương Tấn Tiết nhìn thấy tình cảnh điêu tàn trước mắt vô cùng đau đớn.
Đại bộ phận quan viên đều đã chạy đi, tối hôm qua Tô Hàn Xương cũng khuyên hắn tới Sở châu, Trương Tấn Tiết lại dứt khoát lưu lại, hắn đối với tòa kinh thành mấy trăm năm này có một trách nhiệm không thể trốn thoát.
Xe ngựa lái vào trong hoàng cung, cửa cung đóng chặt, hơn nữa phân nủa Vũ Lâm quân cũng chạy trốn, chỉ còn lại không tới một nghìn thị vệ.
Trương Tấn Tiết đi trên quảng trường trong cung điện rất nhanh, nhanh chóng tới thái cực điện của hoàng đế, hơn mười thị vệ đang tụ tập ở đó thương lượng, thấy hắn tới mọi người liên tục đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.