Quyển 2 - Chương 83: Đề phòng Duy Minh.
Cao Nguyệt
24/07/2014
Hoàng Phủ Cương cất kỹ hổ phù. Hắn lại nghĩ tới một chuyện, hỏi Vô Tấn:
- Còn chuyện Trần thị huynh đệ, ngươi có nghĩ tới việc sắp xếp cho bọn họ không?
Vô Tấn cả kinh:
- Có chuyện gì xảy ra sao?
- Không có chuyện gì nhưng thân phận của bọn họ rất mẫn cảm, ta lo sẽ lại đưa tới phiền toái. Dù sao thì triều đình rất kiêng kỵ đối với Phượng hoàng hội. Ta đề nghị lập tức để bọn họ rời khỏi kinh thành.
Vô Tấn trầm tư trong chốc lát:
- Ta chủ yếu lo lắng tới thương thế của Trần Anh chưa lành, lặn lội đường xa không tiện.
Hoàng Phủ Cương suy nghĩ một chút liền cười nói:
- Vậy thì ở phía đông kinh thành có một tòa trang viên, cũng khá bí mật. Để bọn họ tạm thời ở đó đi. Nếu như không có chuyện gì thì thôi, nếu có chuyện lập tức từ trang viên rời khỏi kinh thành. Ngươi thấy thế nào?
- Cũng tốt, ta cũng nên đi nói với bọn họ.
Vô Tấn đứng dậy, rời khỏi thư phòng. Hoàng Phủ Cương nhìn hổ phù một chút, thở dài cầm nó tới hậu viện.
Trong phòng Trần Anh, Trần Chúc đã kể hết chuyện phát sinh trong đêm cho nàng. Trần Anh dù đã hết vẻ tức giận nhưng trong lòng nàng lại bất mãn với việc huynh giấu diếm nàng, hơn nữa hành động đặc sắc trên mặt nước như vậy không cho nàng tham gia khiến trong lòng nàng thầm căm tức không thôi.
- Ta cũng biết là ta không cưỡi ngựa được, không có khả năng đi vào với các ngươi nhưng các ngươi hẳn cũng nên nói rõ cho ta từ trước. Ta hận nhất là các ngươi cố ý dấu ta. Chẳng lẽ tư cách biết chuyện ta cũng không có sao?
Ba huynh đệ Trần thị rất hiểu muội muội này, chỉ cần trong lòng nàng khó chịu thì dù nàng không thể làm gì với chuyện này nữa cũng sẽ mượn chuyện khác làm khó dễ. Hóa ra nguyên nhân đều là vì thế. Đầu ba người bọn họ to như cái đấu, hầu như cùng nghĩ đối sách.
Trần Hổ bất đắc dĩ thở dài nói:
- Chúng ta muốn nói cho ngươi như Vô Tấn kiên quyết không cho, thậm chí còn không tiếc trở mặt với Nhị ca. Chúng ta cũng không còn cách nào khác mà.
Nói xong hắn lặng lẽ nháy mắt với Trần Chúc, rất nghiêm túc nói với muội muội:
- A Anh. Ngươi cũng đừng giận hắn. Là hắn nghĩ cho ngươi, sợ ngươi lo lắng, ảnh hưởng tới tâm tình, càng sợ ngươi nóng nảy mà tùy tiện đi theo. Tóm lại là ngươi không thể trách hắn.
- Có thật không?
Trần Anh như cười như không nhìn ba vị huynh trưởng, dường như nhìn thấu tâm tư của bọn họ.
- Được rồi, ta sẽ đi hỏi hắn. Nếu như không phải là do hắn thì ta không tìm các ngươi tính sổ không xong!
- Tính gì thế?
Vô Tấn cười đi vào phòng. Trần thị huynh đệ lộ vẻ xấu hổ, còn chưa kịp nói trước với hắn thì hắn đã tới rồi.
Trần Anh vội vàng ngồi dậy cười nói:
- Vô Tấn, ta đang muốn hỏi ngươi đây! Rốt cục là có phải ngươi không cho phép bọn họ nói trước chuyện đêm nay với ta không?
Vô Tấn liếc nhìn Trần thị huynh đệ, thấy vẻ mặt bọn họ cũng không tự nhiên lắm liền cười nói:
- Chuyện này quan trọng tới vậy sao?
Trần Anh gật đầu:
- Có lẽ theo ý huynh thì nó chỉ là một chuyện nhỏ nhưng đối với ta thì nó là chuyện lớn.
- Coi như là ý của ta đi!
Vô Tấn thuận miệng đáp có lệ một câu, lại nói với mọi người:
- Các ngươi hiện tại phải lập tức rời khỏi vương phủ, tới ở một tòa trang viên bên ngoài kinh.
Huynh đệ Trần thị nhìn nhau. Trần Chúc vội hỏi:
- Tại sao?
- Là do cẩn thận thôi. Lần trước các ngươi đã lộ diện, có lẽ không khiến cho Thân quốc cữu hay Thái tử coi trọng nhưng tối nay khẩu âm của chúng ta lại một lần nữa khiến bọn họ hoài nghi. Thừa dịp bọn họ còn chưa kịp phản ứng, tốt nhất là ra đi nhanh!
Thật ra Vô Tấn còn chưa nói chuyện hắn lo lắng thật sự, đó là Duy Minh. Duy Minh đã hoàn toàn muốn theo Thái tử rồi. Hắn vì lợi ích của con đường quan của mình không biết có thể bán đứng huynh đệ Trần thị không.
Mặc dù Vô Tấn muốn từ góc độ thân tình tự nhủ là huynh trưởng mình sẽ không nói ra nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết là Duy Minh có thể sẽ bảo vệ mình nhưng tuyệt đối không bảo vệ huynh đệ Trần thị.
- Nhưng bọn họ làm sao từ khẩu âm đoán được ra là chúng ta được? Đông Hải Quận lớn như vậy, chẳng lẽ không có người khác à?
Trần Hồ còn chưa hiểu lắm nhưng Trần Chúc lại hiểu rồi. Trong lòng hắn dâng lên chút bất mãn. Hắn kéo Trần Hổ một chút, thản nhiên nói:
- Được rồi! Chúng ta sẽ đi ngay. A Anh cũng theo chúng ta đi luôn sao?
Vô Tấn gật đầu.
- Không! Ta không đi!
Trần Anh đột nhiên phẫn nộ nói:
- Làm việc không có phần ta, giờ gặp chuyện phải chạy lại nghĩ tới ta rồi. Ta không đi đâu hết!
- A Anh!
Trần Chúc căm tức vỗ bàn lớn tiếng quát:
- Ngươi không nên ngang ngạnh. Ở chỗ này ngươi sẽ liên lụy tới công tử. Ngươi phải đi theo chúng ta!
Trần Anh còn chưa thấy nhị ca quát lớn với mình như vậy bao giờ. Nàng ngẩn ra, lập tức cúi đầu, nước mắt dâng lên.
Vô Tấn cảm thấy một tia bất mãn trong lòng Trần Chúc. Hắn hiểu rõ nhất định là Trần Chúc đoán ra nguy hiểm xuất phát từ đâu rồi. Bất mãn giống như cỏ dại, nếu như không muốn để nó sinh trưởng thì phải kịp thời nhỏ nó ra. Nếu để nó mọc rễ rồi thì muốn nhổ sẽ phát hiện toàn bộ mặt đất đều là cỏ dại rồi.
Vô Tấn nhẹ nhàng kéo tay Trần Chúc, đi ra bên ngoài. Trần Chúc do dự một chút liền theo Vô Tấn ra ngoài.
- Nhị ca, ta lo lắng Duy Minh, ta lo hắn sẽ nói ra các ngươi.
Vô Tấn không dấu diếm nữa, rất thẳng thắn thành khẩn nói ra sự lo lắng của bản thân. Lúc này càng giải thích lại càng không xong. Không bằng thẳng thắn nói ra chân tướng là tốt hơn.
Trần Chúc nhìn hắn một cái, hơi kinh ngạc về sự thẳng thắn của Vô Tấn. Hắn yên lặng gật đầu:
- Ta cũng nghĩ tới điều này rồi.
- Nhị ca, xin lỗi!
Vô Tấn áy náy nói.
- Tại sao lại phải xin lỗi!
Trần Chúc nhìn Vô Tấn.
- Bởi hắn là đại ca của ngươi sao?
Hắn lắc đầu:
- Trần gia ta làm tất cả cũng là vì ngươi. Mặc dù ta không biết nguyên nhân như tổ phụ từng có nghiêm lệnh với bọn ta, dù cho ngươi bảo đi tìm chết cũng không được nhíu mày một chút. Chúng ta bảo vệ Duy Minh cũng bởi vì có lệnh của ngươi. Cho nên ta hy vọng ngươi đừng nói tới chuyện xin lỗi nữa. Có một số việc không phải lỗi của ngươi. Chúng ta bán mạng cho ngươi cũng không phải cần lời xin lỗi của ngươi. Chúng ta đi đây.
Nói xong, Trần Chúc vỗ vỗ bả vai của hắn, xoay người đi vài bước mới quay đầu lại nói:
- Cửa thành đã đóng rồi. Chúng ta trước tiên đi tới khách sạn ở đã. Ngươi không cần lo lắng.
Vô Tấn ngẩng đầu thở dài một hơi, trong lòng cũng hơi xúc động. Hắn không thích loại cảm giác này. Huynh đệ Trần thị cũng là người vào sinh ra tử với hắn, không ngờ lại bởi vì nghiêm lệnh của Trần gia mà không phải là vì giao tình với hắn.
- Còn chuyện Trần thị huynh đệ, ngươi có nghĩ tới việc sắp xếp cho bọn họ không?
Vô Tấn cả kinh:
- Có chuyện gì xảy ra sao?
- Không có chuyện gì nhưng thân phận của bọn họ rất mẫn cảm, ta lo sẽ lại đưa tới phiền toái. Dù sao thì triều đình rất kiêng kỵ đối với Phượng hoàng hội. Ta đề nghị lập tức để bọn họ rời khỏi kinh thành.
Vô Tấn trầm tư trong chốc lát:
- Ta chủ yếu lo lắng tới thương thế của Trần Anh chưa lành, lặn lội đường xa không tiện.
Hoàng Phủ Cương suy nghĩ một chút liền cười nói:
- Vậy thì ở phía đông kinh thành có một tòa trang viên, cũng khá bí mật. Để bọn họ tạm thời ở đó đi. Nếu như không có chuyện gì thì thôi, nếu có chuyện lập tức từ trang viên rời khỏi kinh thành. Ngươi thấy thế nào?
- Cũng tốt, ta cũng nên đi nói với bọn họ.
Vô Tấn đứng dậy, rời khỏi thư phòng. Hoàng Phủ Cương nhìn hổ phù một chút, thở dài cầm nó tới hậu viện.
Trong phòng Trần Anh, Trần Chúc đã kể hết chuyện phát sinh trong đêm cho nàng. Trần Anh dù đã hết vẻ tức giận nhưng trong lòng nàng lại bất mãn với việc huynh giấu diếm nàng, hơn nữa hành động đặc sắc trên mặt nước như vậy không cho nàng tham gia khiến trong lòng nàng thầm căm tức không thôi.
- Ta cũng biết là ta không cưỡi ngựa được, không có khả năng đi vào với các ngươi nhưng các ngươi hẳn cũng nên nói rõ cho ta từ trước. Ta hận nhất là các ngươi cố ý dấu ta. Chẳng lẽ tư cách biết chuyện ta cũng không có sao?
Ba huynh đệ Trần thị rất hiểu muội muội này, chỉ cần trong lòng nàng khó chịu thì dù nàng không thể làm gì với chuyện này nữa cũng sẽ mượn chuyện khác làm khó dễ. Hóa ra nguyên nhân đều là vì thế. Đầu ba người bọn họ to như cái đấu, hầu như cùng nghĩ đối sách.
Trần Hổ bất đắc dĩ thở dài nói:
- Chúng ta muốn nói cho ngươi như Vô Tấn kiên quyết không cho, thậm chí còn không tiếc trở mặt với Nhị ca. Chúng ta cũng không còn cách nào khác mà.
Nói xong hắn lặng lẽ nháy mắt với Trần Chúc, rất nghiêm túc nói với muội muội:
- A Anh. Ngươi cũng đừng giận hắn. Là hắn nghĩ cho ngươi, sợ ngươi lo lắng, ảnh hưởng tới tâm tình, càng sợ ngươi nóng nảy mà tùy tiện đi theo. Tóm lại là ngươi không thể trách hắn.
- Có thật không?
Trần Anh như cười như không nhìn ba vị huynh trưởng, dường như nhìn thấu tâm tư của bọn họ.
- Được rồi, ta sẽ đi hỏi hắn. Nếu như không phải là do hắn thì ta không tìm các ngươi tính sổ không xong!
- Tính gì thế?
Vô Tấn cười đi vào phòng. Trần thị huynh đệ lộ vẻ xấu hổ, còn chưa kịp nói trước với hắn thì hắn đã tới rồi.
Trần Anh vội vàng ngồi dậy cười nói:
- Vô Tấn, ta đang muốn hỏi ngươi đây! Rốt cục là có phải ngươi không cho phép bọn họ nói trước chuyện đêm nay với ta không?
Vô Tấn liếc nhìn Trần thị huynh đệ, thấy vẻ mặt bọn họ cũng không tự nhiên lắm liền cười nói:
- Chuyện này quan trọng tới vậy sao?
Trần Anh gật đầu:
- Có lẽ theo ý huynh thì nó chỉ là một chuyện nhỏ nhưng đối với ta thì nó là chuyện lớn.
- Coi như là ý của ta đi!
Vô Tấn thuận miệng đáp có lệ một câu, lại nói với mọi người:
- Các ngươi hiện tại phải lập tức rời khỏi vương phủ, tới ở một tòa trang viên bên ngoài kinh.
Huynh đệ Trần thị nhìn nhau. Trần Chúc vội hỏi:
- Tại sao?
- Là do cẩn thận thôi. Lần trước các ngươi đã lộ diện, có lẽ không khiến cho Thân quốc cữu hay Thái tử coi trọng nhưng tối nay khẩu âm của chúng ta lại một lần nữa khiến bọn họ hoài nghi. Thừa dịp bọn họ còn chưa kịp phản ứng, tốt nhất là ra đi nhanh!
Thật ra Vô Tấn còn chưa nói chuyện hắn lo lắng thật sự, đó là Duy Minh. Duy Minh đã hoàn toàn muốn theo Thái tử rồi. Hắn vì lợi ích của con đường quan của mình không biết có thể bán đứng huynh đệ Trần thị không.
Mặc dù Vô Tấn muốn từ góc độ thân tình tự nhủ là huynh trưởng mình sẽ không nói ra nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết là Duy Minh có thể sẽ bảo vệ mình nhưng tuyệt đối không bảo vệ huynh đệ Trần thị.
- Nhưng bọn họ làm sao từ khẩu âm đoán được ra là chúng ta được? Đông Hải Quận lớn như vậy, chẳng lẽ không có người khác à?
Trần Hồ còn chưa hiểu lắm nhưng Trần Chúc lại hiểu rồi. Trong lòng hắn dâng lên chút bất mãn. Hắn kéo Trần Hổ một chút, thản nhiên nói:
- Được rồi! Chúng ta sẽ đi ngay. A Anh cũng theo chúng ta đi luôn sao?
Vô Tấn gật đầu.
- Không! Ta không đi!
Trần Anh đột nhiên phẫn nộ nói:
- Làm việc không có phần ta, giờ gặp chuyện phải chạy lại nghĩ tới ta rồi. Ta không đi đâu hết!
- A Anh!
Trần Chúc căm tức vỗ bàn lớn tiếng quát:
- Ngươi không nên ngang ngạnh. Ở chỗ này ngươi sẽ liên lụy tới công tử. Ngươi phải đi theo chúng ta!
Trần Anh còn chưa thấy nhị ca quát lớn với mình như vậy bao giờ. Nàng ngẩn ra, lập tức cúi đầu, nước mắt dâng lên.
Vô Tấn cảm thấy một tia bất mãn trong lòng Trần Chúc. Hắn hiểu rõ nhất định là Trần Chúc đoán ra nguy hiểm xuất phát từ đâu rồi. Bất mãn giống như cỏ dại, nếu như không muốn để nó sinh trưởng thì phải kịp thời nhỏ nó ra. Nếu để nó mọc rễ rồi thì muốn nhổ sẽ phát hiện toàn bộ mặt đất đều là cỏ dại rồi.
Vô Tấn nhẹ nhàng kéo tay Trần Chúc, đi ra bên ngoài. Trần Chúc do dự một chút liền theo Vô Tấn ra ngoài.
- Nhị ca, ta lo lắng Duy Minh, ta lo hắn sẽ nói ra các ngươi.
Vô Tấn không dấu diếm nữa, rất thẳng thắn thành khẩn nói ra sự lo lắng của bản thân. Lúc này càng giải thích lại càng không xong. Không bằng thẳng thắn nói ra chân tướng là tốt hơn.
Trần Chúc nhìn hắn một cái, hơi kinh ngạc về sự thẳng thắn của Vô Tấn. Hắn yên lặng gật đầu:
- Ta cũng nghĩ tới điều này rồi.
- Nhị ca, xin lỗi!
Vô Tấn áy náy nói.
- Tại sao lại phải xin lỗi!
Trần Chúc nhìn Vô Tấn.
- Bởi hắn là đại ca của ngươi sao?
Hắn lắc đầu:
- Trần gia ta làm tất cả cũng là vì ngươi. Mặc dù ta không biết nguyên nhân như tổ phụ từng có nghiêm lệnh với bọn ta, dù cho ngươi bảo đi tìm chết cũng không được nhíu mày một chút. Chúng ta bảo vệ Duy Minh cũng bởi vì có lệnh của ngươi. Cho nên ta hy vọng ngươi đừng nói tới chuyện xin lỗi nữa. Có một số việc không phải lỗi của ngươi. Chúng ta bán mạng cho ngươi cũng không phải cần lời xin lỗi của ngươi. Chúng ta đi đây.
Nói xong, Trần Chúc vỗ vỗ bả vai của hắn, xoay người đi vài bước mới quay đầu lại nói:
- Cửa thành đã đóng rồi. Chúng ta trước tiên đi tới khách sạn ở đã. Ngươi không cần lo lắng.
Vô Tấn ngẩng đầu thở dài một hơi, trong lòng cũng hơi xúc động. Hắn không thích loại cảm giác này. Huynh đệ Trần thị cũng là người vào sinh ra tử với hắn, không ngờ lại bởi vì nghiêm lệnh của Trần gia mà không phải là vì giao tình với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.