Quyển 2 - Chương 422: Hoàng Phủ Điềm thâm trầm (hạ)
Cao Nguyệt
29/09/2014
Hắn đứng lên nhanh chóng tiến tới trước địa đồ nhìn U Châu và Tề Châu Dự Châu ba địa hình nhướn mày hỏi.
- Nếu như vậy thì Lưu Hán Chương sẽ suất quân xuôi nam cùng Hoàng Phủ Vô Tấn giáp công Tề vương quân, chỉ sợ Tề châu không ổn rồi.
- Thần đoán chừng Lưu Hán Chương sẽ tạm thời không công Tề vương, loại quay đầu cắn chủ này chỉ sợ hắn không làm được, nhiều nhất là không nghe Tề vương điều khiển mà thôi, thần hoài nghi hắn ngược lại sẽ tạo áp lực với Tấn châu, hắn sẽ nghe theo sự điều khiển của Hoàng Phủ Vô Tấn.
Nói tới đây Thân Quốc Cữu lắc đầu nói:
- Cái thần lo lắng chính là Hoàng Phủ Vô Tấn rất am hiểu chiến lược, thần lo rằng hắn sẽ hạ lệnh cho quân Tây Lương tiến công quan trung, hiện tại hai mươi vạn quân Quan Trung đang ác chiến ở Lạc Kinh, Quan Trung chỉ có ba vạn quân canh giữ, nếu như Tây Lương quy mô tiến công Quan Trung thì chúng ta ứng đối thế nào?
Hoàng Phủ Điềm cảm thấy kỳ quía, vấn đề này trước khi xuất binh đánh Lạc Kinh bọn họ đã thảo luận qua lúc đó Thân Quốc Cữu cũng tham gia hội nghị kia, Hoàng Phủ Điềm nhớ tới Thân Quốc Cữu rất lặng yên không nhìn ra hắn tán thành hay không.
- Tướng quốc khanh đã quên sao, lúc đó chúng ta đã định ra điều mười vạn quân đến Phượng Tưởng, chuyên môn ứng phó với quân Tây Lương tập kích với Quan Trung, tướng quốc đã nhắc nhở ta sẽ lập tức báo thái hậu điều binh.
Thân Quốc Cữu cười khổ một tiếng:
- Bệ hạ nếu làm như vậy thì Ung Kinh diệt vong trong tầm tay.
Hoàng Phủ Điềm lắc đầu;
- Ta không rõ ý của tướng quốc, liệu tướng quốc có thể nói rõ không?
Thân Quốc Cữu thở dài một tiếng vô cùng đau đớn nói:
- Bệ hạ thần lần trước chủ trương liên thủ với Hoàng Phủ Vô Tấn, giải quyết vấn đề Tây Lương nếu như chúng ta kết minh, sau này chúng ta lấy Dự Châu để Hoàng Phủ Vô Tấn lấy Kinh Châu sau đó chúng ta lại dùng Thục Châu đổi Hà Lũng, đối với Hoàng Phủ Vô Tấn hắn có thể nối liền một mảng phía nam, mà chúng ta ngoại trừ loại bỏ uy hiếp của quân Tây Lương lại còn kéo dài mảng phía bắc hai bên đều có lợi lúc đó Hoàng Phủ Vô Tấn còn chưa có dã tâm cướp thiên hạ, hắn cũng sẽ đáp ứng điều kiện này, nhưng mà lúc đó ai cũng phản đối phương án nói Thục Châu đồng cỏ phì nhiêu, bỏ đi thì tiếc Hoàng Phủ Vô Tấn lại là cháu của Tấn An hoàng đế chính thức là địch của chúng ta. Bệ hạ lúc này chúng ta được cái gì, Lạc Kinh đại bộ phận chủ lực đã bị chúng ta đánh bại, Dự Châu lại bị Tề vương cướp đi, Ung kinh quốc khố tiêu hao hầu như không còn, còn phải trả cho binh sĩ tốt và bị thương tiền trợ cấp, quân Tây Lương ngày nào cũng nhìn chằm chằm để cho chúng ta ngày nào cũng không an giấc cuối cùng quân Tây Lương nếu đại quy mô tiến công Quan Trung chúng ta lại phải đem quân đội rút về thành ra cái thu được là hai bàn tay trắng, hơn nữa nếu Hoàng Phủ Vô Tấn đánh bại Tề vương chiếm lĩnh Dự Châu sau đó không phải là chúng ta sao/
Hoàng Phủ Điềm trầm mặc hắn cũng thở dài:
- Trẫm hiện tại mới hiểu được ánh mắt lâu dài của tướng quốc trẫm lúc đó hành động theo cảm xúc nhận thức Hoàng Phủ Vô Tấn là địch nhân bây giờ hối hận không kịp rồi.
- Không còn biện pháp cứu vãn.
Thân Quốc Cữu vội vàng nói:
- Chúng ta bây giờ có thể kết minh cùng hắn, liên thủ đối phó với Tề vương, sau đó chúng ta được Huỳnh Dương ít nhất có được một nửa Dự Châu, lại đem Thục Châu đổi lấy Hà Lũng, cho quân Tây Lương xuôi nam, đối với chúng ta mà nói chỉ tổn thất nửa cái Dự Châu cũng không lớn, mà lại diệt trừ được Tề vương bệ hạ đây là cơ hội cuối cùng.
Hoàng Phủ Điềm cắn môi:
- Nếu như Hoàng Phủ Vô Tấn không chịu thì sao?
- Hắn khẳng định nguyện ý, dù sao ba mươi vạn quân của Tề vương không dễ đối phó, hơn nữa hắn cũng cần thời gian củng cố, dùng Thục Châu đổi lấy Hà Lũng, thần cho rằng đây là hành động cả hai đều có lợi.
Dừng một chút Thân Quốc Cữu nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Điềm rồi nói:
- Mấu chốt là bệ hạ phải thuyết phục thái hậu.
Thân Quốc Cữu cáo lui, Hoàng Phủ Điềm ngồi trên ghế rồng mà suy nghĩ, lúc này Chu Kỳ Luân cùng Từ Quân từ bên trong cũng đi ra Hoàng Phủ Điềm đang muốn nói với bọn họ phương án của Thân Quốc Cữu thì bọn họa khoát tay:
- Vừa rồi chúng thần đều nghe cả rồi.
- Vậy sư phụ cho rằng phương án của Thân tướng quốc có khả thi không?
Chu Kỳ Luân nói:
- Thần cho rằng cùng Hoàng Phủ Vô Tấn kết minh có thể thực hiện nhưng không thể lâu dài nếu như gần kề chỉ là muốn trừ đi uy hiếp của quân Tây Lương không bằng dùng Tấn Châu đổi lấy Hà Lũng, lưu lại Thục Châu chúng ta đều có đường lui.
- Tấn Châu!
Hoàng Phủ Điềm nhướn mày.
- Chỉ sợ thái hậu không chịu.
- Trên thực tế dùng Thục Châu đổi lấy Hà Lũng thái hậu cũng không chịu.
Từ Quân cười nói, kỳ thật hắn quan tâm nhất không phải là Hoàng Phủ Vô Tấn mà là Thân gia, nếu như có thể tạo thành đối lập nghiêm trọng giữ Thân Quốc Cữu và thái hậu thì là một lựa chọn không tệ, mấu chốt là phải xem Hoàng Phủ Điềm làm thế nào.
- Ai gia tuyệt đối không đồng ý.
Trong Hoa Thanh cung Hoàng Phủ Điềm chuyển đạt phương án của Thân Quốc Cữu.
- Ngươi nói cho hắn biết bất kể là dùng Thục Châu đổi lấy Hà Lũng hay là dùng Tấn Châu đổi lấy Hà Lũng ai gia cũng tuyệt đối không thể tipế nhân, cùng Hoàng Phủ Vô Tấn kết minh hừ bán đứng Thục Châu chuyện này mà hắn cũng nghĩ ra được.
- Thế nhưng mà thái hậu Thân tướng quốc nói cũng có đạo lý chúng ta hao hết quốc khố chết mất mấy vạn người nhưng cuối cùng chỉ có thể lấy được hai quận mà Dự Châu đại bộ phân lại thuộc về Tề vương.
- Ý của ngươi là ai gia quyết sách không đúng sao?
- Không không nhi thần không có ý này, nhi thần chỉ thấy cục diện trước mắt rất phức tạp không biết phải làm thế nào?
Thân thái hậu trầm tư một lát rồi nói:
- Muốn phá thế cục này kỳ thật ai gia cũng đang suy nghĩ, ai gia đã phái người tiếp xúc với Tề vương, chúng ta còn phải dựa nhiều vào Tề vương.
Hoàng Phủ Điềm nghĩ nghĩ hắn đã minh bạch ý của mẫu hậu liền nói:
- Ý của mẫu hậu có thể nói rõ một chút không, nhi thần ngu dốt không thể hiểu được.
- Muốn phá thế cục này kỳ thật cũng rất đơn giản.
Thái hậu cười lạnh một tiếng:
- Tạo thành khốn cục trước mắt là do Tề châu bố trí hư không, tranh đoạt Tề chau có lợi ích vượt xa Dự châu chúng ta có thể giúp Tề vương đoạt lại Tề châu điều kiện chính là hắn phải đem Dự Châu tặng lại cho chúng ta đương nhiên ta có thể đem cả Bành Thành Hạ Bi Thuật Dương tam quận cho hắn, để cho hắn cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn đấu người sống ta chết, bọn họ là trai cò đánh nhau chúng ta làm ngư ông đắc lợi. Hoàng nhi ngươi cũng đừng nghĩ tới phương án của Thân Trăn, chính thức uy hiếp ngôi vị hoàng đế của ngươi không phải là Tề vương mà là Hoàng Phủ Vô Tấn.
- Nếu như vậy thì Lưu Hán Chương sẽ suất quân xuôi nam cùng Hoàng Phủ Vô Tấn giáp công Tề vương quân, chỉ sợ Tề châu không ổn rồi.
- Thần đoán chừng Lưu Hán Chương sẽ tạm thời không công Tề vương, loại quay đầu cắn chủ này chỉ sợ hắn không làm được, nhiều nhất là không nghe Tề vương điều khiển mà thôi, thần hoài nghi hắn ngược lại sẽ tạo áp lực với Tấn châu, hắn sẽ nghe theo sự điều khiển của Hoàng Phủ Vô Tấn.
Nói tới đây Thân Quốc Cữu lắc đầu nói:
- Cái thần lo lắng chính là Hoàng Phủ Vô Tấn rất am hiểu chiến lược, thần lo rằng hắn sẽ hạ lệnh cho quân Tây Lương tiến công quan trung, hiện tại hai mươi vạn quân Quan Trung đang ác chiến ở Lạc Kinh, Quan Trung chỉ có ba vạn quân canh giữ, nếu như Tây Lương quy mô tiến công Quan Trung thì chúng ta ứng đối thế nào?
Hoàng Phủ Điềm cảm thấy kỳ quía, vấn đề này trước khi xuất binh đánh Lạc Kinh bọn họ đã thảo luận qua lúc đó Thân Quốc Cữu cũng tham gia hội nghị kia, Hoàng Phủ Điềm nhớ tới Thân Quốc Cữu rất lặng yên không nhìn ra hắn tán thành hay không.
- Tướng quốc khanh đã quên sao, lúc đó chúng ta đã định ra điều mười vạn quân đến Phượng Tưởng, chuyên môn ứng phó với quân Tây Lương tập kích với Quan Trung, tướng quốc đã nhắc nhở ta sẽ lập tức báo thái hậu điều binh.
Thân Quốc Cữu cười khổ một tiếng:
- Bệ hạ nếu làm như vậy thì Ung Kinh diệt vong trong tầm tay.
Hoàng Phủ Điềm lắc đầu;
- Ta không rõ ý của tướng quốc, liệu tướng quốc có thể nói rõ không?
Thân Quốc Cữu thở dài một tiếng vô cùng đau đớn nói:
- Bệ hạ thần lần trước chủ trương liên thủ với Hoàng Phủ Vô Tấn, giải quyết vấn đề Tây Lương nếu như chúng ta kết minh, sau này chúng ta lấy Dự Châu để Hoàng Phủ Vô Tấn lấy Kinh Châu sau đó chúng ta lại dùng Thục Châu đổi Hà Lũng, đối với Hoàng Phủ Vô Tấn hắn có thể nối liền một mảng phía nam, mà chúng ta ngoại trừ loại bỏ uy hiếp của quân Tây Lương lại còn kéo dài mảng phía bắc hai bên đều có lợi lúc đó Hoàng Phủ Vô Tấn còn chưa có dã tâm cướp thiên hạ, hắn cũng sẽ đáp ứng điều kiện này, nhưng mà lúc đó ai cũng phản đối phương án nói Thục Châu đồng cỏ phì nhiêu, bỏ đi thì tiếc Hoàng Phủ Vô Tấn lại là cháu của Tấn An hoàng đế chính thức là địch của chúng ta. Bệ hạ lúc này chúng ta được cái gì, Lạc Kinh đại bộ phận chủ lực đã bị chúng ta đánh bại, Dự Châu lại bị Tề vương cướp đi, Ung kinh quốc khố tiêu hao hầu như không còn, còn phải trả cho binh sĩ tốt và bị thương tiền trợ cấp, quân Tây Lương ngày nào cũng nhìn chằm chằm để cho chúng ta ngày nào cũng không an giấc cuối cùng quân Tây Lương nếu đại quy mô tiến công Quan Trung chúng ta lại phải đem quân đội rút về thành ra cái thu được là hai bàn tay trắng, hơn nữa nếu Hoàng Phủ Vô Tấn đánh bại Tề vương chiếm lĩnh Dự Châu sau đó không phải là chúng ta sao/
Hoàng Phủ Điềm trầm mặc hắn cũng thở dài:
- Trẫm hiện tại mới hiểu được ánh mắt lâu dài của tướng quốc trẫm lúc đó hành động theo cảm xúc nhận thức Hoàng Phủ Vô Tấn là địch nhân bây giờ hối hận không kịp rồi.
- Không còn biện pháp cứu vãn.
Thân Quốc Cữu vội vàng nói:
- Chúng ta bây giờ có thể kết minh cùng hắn, liên thủ đối phó với Tề vương, sau đó chúng ta được Huỳnh Dương ít nhất có được một nửa Dự Châu, lại đem Thục Châu đổi lấy Hà Lũng, cho quân Tây Lương xuôi nam, đối với chúng ta mà nói chỉ tổn thất nửa cái Dự Châu cũng không lớn, mà lại diệt trừ được Tề vương bệ hạ đây là cơ hội cuối cùng.
Hoàng Phủ Điềm cắn môi:
- Nếu như Hoàng Phủ Vô Tấn không chịu thì sao?
- Hắn khẳng định nguyện ý, dù sao ba mươi vạn quân của Tề vương không dễ đối phó, hơn nữa hắn cũng cần thời gian củng cố, dùng Thục Châu đổi lấy Hà Lũng, thần cho rằng đây là hành động cả hai đều có lợi.
Dừng một chút Thân Quốc Cữu nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Điềm rồi nói:
- Mấu chốt là bệ hạ phải thuyết phục thái hậu.
Thân Quốc Cữu cáo lui, Hoàng Phủ Điềm ngồi trên ghế rồng mà suy nghĩ, lúc này Chu Kỳ Luân cùng Từ Quân từ bên trong cũng đi ra Hoàng Phủ Điềm đang muốn nói với bọn họ phương án của Thân Quốc Cữu thì bọn họa khoát tay:
- Vừa rồi chúng thần đều nghe cả rồi.
- Vậy sư phụ cho rằng phương án của Thân tướng quốc có khả thi không?
Chu Kỳ Luân nói:
- Thần cho rằng cùng Hoàng Phủ Vô Tấn kết minh có thể thực hiện nhưng không thể lâu dài nếu như gần kề chỉ là muốn trừ đi uy hiếp của quân Tây Lương không bằng dùng Tấn Châu đổi lấy Hà Lũng, lưu lại Thục Châu chúng ta đều có đường lui.
- Tấn Châu!
Hoàng Phủ Điềm nhướn mày.
- Chỉ sợ thái hậu không chịu.
- Trên thực tế dùng Thục Châu đổi lấy Hà Lũng thái hậu cũng không chịu.
Từ Quân cười nói, kỳ thật hắn quan tâm nhất không phải là Hoàng Phủ Vô Tấn mà là Thân gia, nếu như có thể tạo thành đối lập nghiêm trọng giữ Thân Quốc Cữu và thái hậu thì là một lựa chọn không tệ, mấu chốt là phải xem Hoàng Phủ Điềm làm thế nào.
- Ai gia tuyệt đối không đồng ý.
Trong Hoa Thanh cung Hoàng Phủ Điềm chuyển đạt phương án của Thân Quốc Cữu.
- Ngươi nói cho hắn biết bất kể là dùng Thục Châu đổi lấy Hà Lũng hay là dùng Tấn Châu đổi lấy Hà Lũng ai gia cũng tuyệt đối không thể tipế nhân, cùng Hoàng Phủ Vô Tấn kết minh hừ bán đứng Thục Châu chuyện này mà hắn cũng nghĩ ra được.
- Thế nhưng mà thái hậu Thân tướng quốc nói cũng có đạo lý chúng ta hao hết quốc khố chết mất mấy vạn người nhưng cuối cùng chỉ có thể lấy được hai quận mà Dự Châu đại bộ phân lại thuộc về Tề vương.
- Ý của ngươi là ai gia quyết sách không đúng sao?
- Không không nhi thần không có ý này, nhi thần chỉ thấy cục diện trước mắt rất phức tạp không biết phải làm thế nào?
Thân thái hậu trầm tư một lát rồi nói:
- Muốn phá thế cục này kỳ thật ai gia cũng đang suy nghĩ, ai gia đã phái người tiếp xúc với Tề vương, chúng ta còn phải dựa nhiều vào Tề vương.
Hoàng Phủ Điềm nghĩ nghĩ hắn đã minh bạch ý của mẫu hậu liền nói:
- Ý của mẫu hậu có thể nói rõ một chút không, nhi thần ngu dốt không thể hiểu được.
- Muốn phá thế cục này kỳ thật cũng rất đơn giản.
Thái hậu cười lạnh một tiếng:
- Tạo thành khốn cục trước mắt là do Tề châu bố trí hư không, tranh đoạt Tề chau có lợi ích vượt xa Dự châu chúng ta có thể giúp Tề vương đoạt lại Tề châu điều kiện chính là hắn phải đem Dự Châu tặng lại cho chúng ta đương nhiên ta có thể đem cả Bành Thành Hạ Bi Thuật Dương tam quận cho hắn, để cho hắn cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn đấu người sống ta chết, bọn họ là trai cò đánh nhau chúng ta làm ngư ông đắc lợi. Hoàng nhi ngươi cũng đừng nghĩ tới phương án của Thân Trăn, chính thức uy hiếp ngôi vị hoàng đế của ngươi không phải là Tề vương mà là Hoàng Phủ Vô Tấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.