Quyển 2 - Chương 144: Kinh Nương(trung)
Cao Nguyệt
25/08/2014
Hoàng Tộc
[Quyển2] Chương 144: Kinh Nương(trung)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.vn
Dịch: Nhóm dịch black
Nói xong, nhạc nữ lại quỳ xuống, khóc không thành tiếng:
- Cầu công tử cứu cậu cùng mợ ta, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công tử.
Vô Tấn thở dài, nói:
- Ta giữa trưa không phải cho ngươi một trăm lượng bạc sao? Ngươi trước tiên có thể cứu mợ ngươi.
Nhạc nữ nhịn không được khóc ra thành tiếng:
- Một trăm lượng bạc đã bị tửu lâu lấy đi rồi, ngay cả ta cũng bị khai trừ.
- Cái gì?
Vô Tấn giận tím mặt, Bách Phú tửu lâu khinh người quá đáng, dám lấy ngân phiếu mà hắn thưởng cho nhạc nữ.
Hung hăng vỗ bàn một cái, đứng lên nói:
- Đi, ngươi theo ta đi tìm bọn họ!
Nhạc nữ đứng lên, trong nội tâm một hồi đau khổ, nàng là muốn cầu Vô Tấn cứu cậu nàng, mà không phải giúp nàng đi tìm tửu lâu đòi tiền, nàng cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
Vô Tấn nhìn nàng một cái, tạm thời khắc chế cơn tức trong lòng, ôn nhu nói:
- Ngươi đang ở nơi nào? Mang ta đi nhìn một chút.
- Tiểu nữ ở Lý Nhân phường, cách nơi này rất xa.
- Không có việc gì, cùng ta ngồi xe ngựa đi.
Vô Tấn mang theo nàng lên xe ngựa của Vương phủ, hắn bây giờ là ở Quy Nghĩa phường, mà Lý Nhân phường ở góc phía nam của Kinh thành, xác thực rất xa.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường lớn, trong xe nhìn rất lờ mờ, nhạc nữ ngồi ở bên kia, tay không ngừng vân vê góc váy, lộ ra vẻ khẩn trương.
- Ngươi đi gì tới chỗ ta?
Vô Tấn hỏi nàng.
- Ta là đi bộ tới đấy, đi nhanh thì chỉ mất một canh giờ, nhưng Kinh thành ta không quen, vừa đi vừa hỏi thăm.
- Ngươi trưa hôm nay...
Vô Tấn muốn hỏi một chút, nhưng hắn lại nói không ra lời, chỉ phải lắc đầu, được rồi, không nên làm người ta khó xử.
Nhạc nữ lại cực kì thông minh, nàng biết Vô Tấn muốn hỏi cái gì, nàng thấp giọng nói:
- Ta cũng là lần đầu tiên phục thị người khác như vậy, ta thật sự là bị bức đến không có biện pháp rồi, tử, ta vẫn còn trong trắng, mong công tử không nên khinh thị ta.
- Sẽ không, ta sẽ không khinh thị ngươi, ta biết ngươi cũng là không có biện pháp.
Trong nội tâm Vô Tấn thở dài, hắn cũng không biết nên nói như thế nào, hắn ở Duy Dương huyện cũng là từ tầng dưới chót phấn đấu, biết rõ sinh hoạt của bình dân rất gian nan.thấy đại chưởng quỹ đối với công tử cung kính như vậy, liền muốn cầu công tử hỗ trợ, cho nên mới phục thị công tử như vậy, bệnh tình mợ ta càng ngày càng nặng, khả năng không qua khỏi đêm mai, ta cam đoan với công
Xe ngựa chạy rất nhanh, một khắc sau đã vào địa phận của Lý Nhân phường, Lý Nhân phường là một láng giềng tương đối thấp của Kinh thành, là nơi an trí dân chạy nạn, phòng ốc rất nhiều, nhân khẩu dày đặc, phòng ốc đa số rất rách rưới, người trên đường phần lớn cũng là nghèo khổ, thỉnh thoảng trông thấy hán tử say rượu cùng ăn mày nằm đầy đường, nơi này cùng Quy Nghĩa phường dành cho quý tộc ngụ cư có cách biệt một trời một vực.
- Đã đến!
Ngón tay Nhạc nữ chỉ một gian nhà nhỏ phía trước, xe ngựa dừng lại, chung quanh rất nhiều người đều kinh ngạc mà nhìn qua bên này, Lý Nhân phường rất ít khi xuất hiện xe ngựa hoa lệ như vậy.
Vô Tấn xuống xe ngựa trước, xe ngựa rất cao, hắn đưa tay cho nhạc nữ, vịn nàng nhảy xuống xe ngựa, nơi này là một hẻm nhỏ, căn phòng thấp bé phía trước hẳn là một khách điếm nhỏ, trước cửa có treo một đèn lồng phát ra ánh sáng hôn ám:
- Nơi này tên là Đồng Hương khách điếm, chúng ta ở trong này.
Nhạc nữ thấp giọng nói một câu, mang theo Vô Tấn bước nhanh vào khách điếm, bọn hắn mới vừa mới đi tới cửa khách điếm, liền nghe bên trong có nữ hài đang khóc lóc cầu khẩn:
- Đại phu, van cầu người, cầu người cứu mẫu thân của ta.
- Aii! Cô nương, không phải ta không muốn cứu, mà là dược liệu trị bệnh cho mẹ ngươi quá đắt đỏ, ta cũng mua không nổi a!
Vô Tấn đi vào sân nhỏ, chỉ thấy một lang trung mang theo hòm thuốc từ một gian phòng nhỏ đi ra, phía sau hắn có một thiếu nữ đang quỳ, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, ánh đèn trong phòng chiếu lên trên mặt nàng, mặt mũi nàng tràn đầy nước mắt, người thiếu nữ này giữa trưa uống rượu cũng đã gặp, cũng là nhạc nữ.
- A Bảo!
Nhạc nữ vội vàng chạy lên, nâng thiếu nữ dậy, lo lắng hỏi:
- Mợ như thế nào rồi?
- A tỷ, mẫu thân không ngừng ra máu, càng lúc càng yếu.
Thiếu nữ khóc nấc lên.
Nhạc nữ quay đầu lại, khẩn cầu mà nhìn qua Vô Tấn, Vô Tấn khẽ vươn tay ngăn lang trung lại:
- Lập tức chữa bệnh, tất cả phí tổn ta trả.
Lang trung có chút kiến thức, hắn thấy y phục của Vô Tấn là của Mai Hoa vệ, trong lòng có chút sợ hãi, nhân tiện nói:
- Công tử, kỳ thật không phải bệnh gì nặng, chỉ là một loại bệnh phụ khoa cấp tính, huyết từ hạ thân ra không ngừng, bệnh này ta có thể trị khỏi, nhưng có mấy vị dược liệu rất đắt đỏ, ít nhất phải hai mươi lượng bạc, ta mua không nổi, ta chỉ có thể sử dụng dược liệu bồi bổ huyết cho nàng, nhưng vô cũng dụng, ngăn xuất huyết không được, mạng của nàng có lẽ chỉ có thể kéo dài hết hôm nay.
Vô Tấn lấy ra một tờ ngân phiếu trăm lượng, đưa cho hắn:
- Ngươi đi mua dược liệu đi, dùng dược liệu tốt nhất, đem người chữa cho tốt, số còn lại thưởng cho ngươi, trị không hết, ta bắt ngươi đi tới đại lao của Mai Hoa vệ.
Lang trung sợ tới mức run rẩy, hắn tiếp nhận ngân phiếu, vội vàng chạy đi, nhạc nữ kéo biểu muội tới, cả hai quỳ xuống trước mặt Vô Tấn, nàng không nói gì, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, với lại nàng cũng nói không nên lời.
Biểu muội nàng không ngừng dập đầu với Vô Tấn:
- Cám ơn ân công! Cám ơn ân công!
- Các ngươi đứng lên đi!
Vô Tấn nâng tỷ muội các nàng dậy, đi vào gian phòng, gian phòng rất nhỏ, tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, ở giữa có một tấm rèm chia phòng ra làm hai, phu nhân bị bệnh nằm ở phòng trong.
Vô Tấn nghe nói là bệnh phụ khoa, biết không nên đi vào, ngồi ở bàn nhỏ bên ngoài, nhạc nữ bưng tới cho hắn một chén trà nóng:
- Mời công tử ngồi tạm, ta đi xem mợ một chút.
Nàng đẩy rèm đi vào bên trong, rèm không có kéo lại, Vô Tấn có thể trông thấy tình hình bên trong, chỉ thấy một phu nhân ba mươi mấy tuổi nằm trên giường, khuôn mặt rất thanh tú, chỉ có điều hiện tại tái nhợt, không có một tia huyết sắc, nàng nhắm mắt lại, lộ ra vẻ rất suy yếu.
Vô Tấn là người học võ nên cũng hiểu một chút, biết nàng là mất máu quá nhiều, nếu như cầm máu chậm trễ, xác thực không được vài ngày, loại bệnh phụ khoa này của nàng, ở đời sau thật không đáng giá nhắc tới, nhưng ở thời cổ đại, một căn bệnh nhỏ này cũng có thể lấy đi mạng người.
[Quyển2] Chương 144: Kinh Nương(trung)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.vn
Dịch: Nhóm dịch black
Nói xong, nhạc nữ lại quỳ xuống, khóc không thành tiếng:
- Cầu công tử cứu cậu cùng mợ ta, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công tử.
Vô Tấn thở dài, nói:
- Ta giữa trưa không phải cho ngươi một trăm lượng bạc sao? Ngươi trước tiên có thể cứu mợ ngươi.
Nhạc nữ nhịn không được khóc ra thành tiếng:
- Một trăm lượng bạc đã bị tửu lâu lấy đi rồi, ngay cả ta cũng bị khai trừ.
- Cái gì?
Vô Tấn giận tím mặt, Bách Phú tửu lâu khinh người quá đáng, dám lấy ngân phiếu mà hắn thưởng cho nhạc nữ.
Hung hăng vỗ bàn một cái, đứng lên nói:
- Đi, ngươi theo ta đi tìm bọn họ!
Nhạc nữ đứng lên, trong nội tâm một hồi đau khổ, nàng là muốn cầu Vô Tấn cứu cậu nàng, mà không phải giúp nàng đi tìm tửu lâu đòi tiền, nàng cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.
Vô Tấn nhìn nàng một cái, tạm thời khắc chế cơn tức trong lòng, ôn nhu nói:
- Ngươi đang ở nơi nào? Mang ta đi nhìn một chút.
- Tiểu nữ ở Lý Nhân phường, cách nơi này rất xa.
- Không có việc gì, cùng ta ngồi xe ngựa đi.
Vô Tấn mang theo nàng lên xe ngựa của Vương phủ, hắn bây giờ là ở Quy Nghĩa phường, mà Lý Nhân phường ở góc phía nam của Kinh thành, xác thực rất xa.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường lớn, trong xe nhìn rất lờ mờ, nhạc nữ ngồi ở bên kia, tay không ngừng vân vê góc váy, lộ ra vẻ khẩn trương.
- Ngươi đi gì tới chỗ ta?
Vô Tấn hỏi nàng.
- Ta là đi bộ tới đấy, đi nhanh thì chỉ mất một canh giờ, nhưng Kinh thành ta không quen, vừa đi vừa hỏi thăm.
- Ngươi trưa hôm nay...
Vô Tấn muốn hỏi một chút, nhưng hắn lại nói không ra lời, chỉ phải lắc đầu, được rồi, không nên làm người ta khó xử.
Nhạc nữ lại cực kì thông minh, nàng biết Vô Tấn muốn hỏi cái gì, nàng thấp giọng nói:
- Ta cũng là lần đầu tiên phục thị người khác như vậy, ta thật sự là bị bức đến không có biện pháp rồi, tử, ta vẫn còn trong trắng, mong công tử không nên khinh thị ta.
- Sẽ không, ta sẽ không khinh thị ngươi, ta biết ngươi cũng là không có biện pháp.
Trong nội tâm Vô Tấn thở dài, hắn cũng không biết nên nói như thế nào, hắn ở Duy Dương huyện cũng là từ tầng dưới chót phấn đấu, biết rõ sinh hoạt của bình dân rất gian nan.thấy đại chưởng quỹ đối với công tử cung kính như vậy, liền muốn cầu công tử hỗ trợ, cho nên mới phục thị công tử như vậy, bệnh tình mợ ta càng ngày càng nặng, khả năng không qua khỏi đêm mai, ta cam đoan với công
Xe ngựa chạy rất nhanh, một khắc sau đã vào địa phận của Lý Nhân phường, Lý Nhân phường là một láng giềng tương đối thấp của Kinh thành, là nơi an trí dân chạy nạn, phòng ốc rất nhiều, nhân khẩu dày đặc, phòng ốc đa số rất rách rưới, người trên đường phần lớn cũng là nghèo khổ, thỉnh thoảng trông thấy hán tử say rượu cùng ăn mày nằm đầy đường, nơi này cùng Quy Nghĩa phường dành cho quý tộc ngụ cư có cách biệt một trời một vực.
- Đã đến!
Ngón tay Nhạc nữ chỉ một gian nhà nhỏ phía trước, xe ngựa dừng lại, chung quanh rất nhiều người đều kinh ngạc mà nhìn qua bên này, Lý Nhân phường rất ít khi xuất hiện xe ngựa hoa lệ như vậy.
Vô Tấn xuống xe ngựa trước, xe ngựa rất cao, hắn đưa tay cho nhạc nữ, vịn nàng nhảy xuống xe ngựa, nơi này là một hẻm nhỏ, căn phòng thấp bé phía trước hẳn là một khách điếm nhỏ, trước cửa có treo một đèn lồng phát ra ánh sáng hôn ám:
- Nơi này tên là Đồng Hương khách điếm, chúng ta ở trong này.
Nhạc nữ thấp giọng nói một câu, mang theo Vô Tấn bước nhanh vào khách điếm, bọn hắn mới vừa mới đi tới cửa khách điếm, liền nghe bên trong có nữ hài đang khóc lóc cầu khẩn:
- Đại phu, van cầu người, cầu người cứu mẫu thân của ta.
- Aii! Cô nương, không phải ta không muốn cứu, mà là dược liệu trị bệnh cho mẹ ngươi quá đắt đỏ, ta cũng mua không nổi a!
Vô Tấn đi vào sân nhỏ, chỉ thấy một lang trung mang theo hòm thuốc từ một gian phòng nhỏ đi ra, phía sau hắn có một thiếu nữ đang quỳ, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, ánh đèn trong phòng chiếu lên trên mặt nàng, mặt mũi nàng tràn đầy nước mắt, người thiếu nữ này giữa trưa uống rượu cũng đã gặp, cũng là nhạc nữ.
- A Bảo!
Nhạc nữ vội vàng chạy lên, nâng thiếu nữ dậy, lo lắng hỏi:
- Mợ như thế nào rồi?
- A tỷ, mẫu thân không ngừng ra máu, càng lúc càng yếu.
Thiếu nữ khóc nấc lên.
Nhạc nữ quay đầu lại, khẩn cầu mà nhìn qua Vô Tấn, Vô Tấn khẽ vươn tay ngăn lang trung lại:
- Lập tức chữa bệnh, tất cả phí tổn ta trả.
Lang trung có chút kiến thức, hắn thấy y phục của Vô Tấn là của Mai Hoa vệ, trong lòng có chút sợ hãi, nhân tiện nói:
- Công tử, kỳ thật không phải bệnh gì nặng, chỉ là một loại bệnh phụ khoa cấp tính, huyết từ hạ thân ra không ngừng, bệnh này ta có thể trị khỏi, nhưng có mấy vị dược liệu rất đắt đỏ, ít nhất phải hai mươi lượng bạc, ta mua không nổi, ta chỉ có thể sử dụng dược liệu bồi bổ huyết cho nàng, nhưng vô cũng dụng, ngăn xuất huyết không được, mạng của nàng có lẽ chỉ có thể kéo dài hết hôm nay.
Vô Tấn lấy ra một tờ ngân phiếu trăm lượng, đưa cho hắn:
- Ngươi đi mua dược liệu đi, dùng dược liệu tốt nhất, đem người chữa cho tốt, số còn lại thưởng cho ngươi, trị không hết, ta bắt ngươi đi tới đại lao của Mai Hoa vệ.
Lang trung sợ tới mức run rẩy, hắn tiếp nhận ngân phiếu, vội vàng chạy đi, nhạc nữ kéo biểu muội tới, cả hai quỳ xuống trước mặt Vô Tấn, nàng không nói gì, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, với lại nàng cũng nói không nên lời.
Biểu muội nàng không ngừng dập đầu với Vô Tấn:
- Cám ơn ân công! Cám ơn ân công!
- Các ngươi đứng lên đi!
Vô Tấn nâng tỷ muội các nàng dậy, đi vào gian phòng, gian phòng rất nhỏ, tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, ở giữa có một tấm rèm chia phòng ra làm hai, phu nhân bị bệnh nằm ở phòng trong.
Vô Tấn nghe nói là bệnh phụ khoa, biết không nên đi vào, ngồi ở bàn nhỏ bên ngoài, nhạc nữ bưng tới cho hắn một chén trà nóng:
- Mời công tử ngồi tạm, ta đi xem mợ một chút.
Nàng đẩy rèm đi vào bên trong, rèm không có kéo lại, Vô Tấn có thể trông thấy tình hình bên trong, chỉ thấy một phu nhân ba mươi mấy tuổi nằm trên giường, khuôn mặt rất thanh tú, chỉ có điều hiện tại tái nhợt, không có một tia huyết sắc, nàng nhắm mắt lại, lộ ra vẻ rất suy yếu.
Vô Tấn là người học võ nên cũng hiểu một chút, biết nàng là mất máu quá nhiều, nếu như cầm máu chậm trễ, xác thực không được vài ngày, loại bệnh phụ khoa này của nàng, ở đời sau thật không đáng giá nhắc tới, nhưng ở thời cổ đại, một căn bệnh nhỏ này cũng có thể lấy đi mạng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.