Quyển 2 - Chương 224: Lạc kinh có loạn(hạ)
Cao Nguyệt
09/09/2014
Mưa đã ngớt rồi, Điền Hưng xoay người xuống ngựa nghiêm nghị quát:
- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Đô úy thủ thành tiến lên nơm nớp lo sợ nói:
- Đại tướng quân của đông cung lục suất trúng tên mà chết, bọn họ trả thù cho nên thế cục không kiểm soát được.
- Tên khốn này.
Điền Hưng giận dữ nắm lấy vạt áo của hắn mà hỏi:
- Là ngươi hạ lệnh bắn tên sao?
Gã đô úy cuống quít khoát tay nói:
- Không, ty chức không làm... ty chức đã điều tra, dưới tay ty chức không có ai bắn tên không biết là ai bắn lén.
- Tên khốn ngươi dồn ta vào chỗ chết rồi, đã bắn chết bao nhiêu người?
- Bẩm tướng quân chúng ta chết hơn một trăm người đối phương cũng tương tự.
Điền Hưng tỉnh táo lại, thủ thành binh sĩ sẽ không lỗ mãng như vậy trong chuyện này tất nhiên là có vấn đề, là có người cố ý khơi mào xung đột.
- Truyền mệnh của ta, trên thành không cho phép bắn tên, đồng thời phá hỏng cửa thành, không cho phép bọn họ tiến tới.
Điền Hưng trở mình lên ngựa nhanh chóng chạy khỏi hoàng cung.
Trời dần dần sáng mọi người biết chuyện đều lo nghĩ, tuy nhiên lúc này bọn họ đã thư giãn rồi, không lâu sau hừng đông, Long Lân đại điện truyền tới tin tức trọng yếu, hoàng thượng đã tỉnh, cho dù vô cùng suy yếu nhưng nhờ sự cứu giúp của các ngự y, tính mạng của hoàng thượng không đáng lo nữa.
Điều này khiến cho mọi ngươi thở phào mộ thơi.
Sáng sớm khi mặt trời chiếu vào, Đại Ninh vương triều hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức đã thức tỉnh lần thứ hai, tinh thần của hắn đã tốt hơn khá nhiều, đã có thể nó chuyện.
Các ngự y đều đi ra, bên cạnh Hoàng Phủ Huyền Đức chỉ còn lại tâm phú của hắn là hoạn quan Mã Nguyên Trinh.
- Tình huống hôm qua thế nào?
Hoàng Phủ Huyền Đức ở trên giường lộ ra vẻ suy yếu thanh âm trầm thấp mà nói:
- Ngươi nói cho trẫm nghe.
- Bệ hạ dù sao cũng phải bình tĩnh, hoàng hậu hôm qua..
- Hoàng hậu làm sao?
Hoàng Phủ Huyền Đức cả kinh.
Hoàng hậu thương tâm quá độ ngã xuống đất, động tới thai khí,, người không có việc gì nhưng hài tử đã bị sẩy thai rồi.
Hoàng Phủ Huyền Đức chậm rãi thở dài:
- Là trẫm làm liên lụy tới hoàng hậu.
Mã Nguyên Trinh đem chuyện hôm qua từ từ nói cho Hoàng Phủ Huyền Đức biết cuối cùng hắn nói:
- Lão nô nghe nói cửa thành phía đông phát sinh xung đột, liền cả gan tự tiện điều động Vũ Vệ quân cùng với Nội vệ quân xuất binh tuần tra khắp nơi, khống chế cục diện mong bệ hạ trách phạt.
Hoàng Phủ Huyền Đức nghe Mã Nguyên Trinh kể lại, sắc mặt của hắn trầm xuống, trong mắt lóe lên sát cơ:
- Trẫm còn chưa chết mà bọn chúng đã giành vị sao?
Lập tức hắn trấn an Mã Nguyên Trinh:
- Ngươi làm rất đúng, quân đội kinh thành chỉ có trẫm là có thể điều động nhưng lúc trẫm hôn mê, ngươi có thể thay trẫm trẫm không trách ngươi.
Mã Nguyên Trinh thở ra một hơi hắn nhẹ nhàng nói:
- Bệ hạ tất cả mọi người đều ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, bệ hạ có muốn để mọi người gặp không?
Hoàng Phủ Huyền Đức trầm tư một lát rồi khẽ nói:
- Trẫm rất mệt mỏi, để cho bọn họ trở về tất cả phục hồi lại sự bình thường.
- Bệ hạ Phạm đại tướng quân trong sự tình rối loạn đã bị trúng tên bỏ mình.
Mã Nguyên Trinh thấp giọng nhắc nhở.
- Phạm Tự thăng tước một cấp dùng hầu tước mà hạ táng, trợ cấp năm nghìn lượng, con trai của hắn phong làm đô úy, là bá tược, chuyên này cứ như vậy mà chấm dứt không được bàn nhiều hơn.
- Vâng lão nô để cho mọi ngươi giải tán.
Mã Nguyên Trinh đứng lên, Hoàng Phủ Huyền Đức lại gọi hắn lại:
- Ngươi đi hỏi thái y, chân trẫm bị sao mà cử động không được, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?
Mã Nguyên Trinh lui vào trong điện, hắn tìm Vương ngự y hỏi:
- Hoàng thượng đến tột cùng xảy ra chuyện gì mà chân không còn tri giác nữa?
Vương ngự y minh bạch trong lòng, tối hôm qua y đã dùng châm đâm vào chân của hoàng đế mà hắn không có chút phản ứng nào, y biết hoàng đế cũng không đứng lên nổi nữa.
Y thở dài nói:
- Hoàng thượng may mắn tránh được một kiếp, nếu như hoàng thượng nghe theo ý kiến của chúng ta, hai ba năm sau có lẽ đứng lên nếu không sẽ tiếp tục như vậy.
- Chuyện này, chuyện phòng the có được không?
- Dĩ nhiên ó thể nhưng phải tiết chế, lần này hoàng thương ngất xỉu dĩ nhiên là do kết quả của phòng the phóng túng quá mức, đề nghị đầu tiên của chúng ta chính là chuyện này.
- Ta sẽ đi khuyên, ngươi đi trước đi.
Mã Nguyên Trinh thấy thái tử đi tới bên này thì vội vàng nghênh tiếp.
Hoàng Phủ Hằng lúc này vô cùng lo lắng, chủ yếu là vấn đề đổ máu trước cửa thành, chuyện này làm sao có thể giải thích với hoàng đế, đông cung lục suất vì sao lại muốn vào thành?
Điều khiến cho Hoàng Phủ Hằng kinh ngạc hơn là, người bắn chết Phạm Tự là ai, hắn đã nhận được thư của phó tướng Lý Di, mũi tên kia bắn xuyên qua thiết giáp, xuyên cả trái tim, ít nhất phải có lực đạo ba trăm cân, loại tên này không thể phát ra từ binh sĩ bình thường được điều này cho thấy có người muốn khơi mào chuyện xung đột ở cửa thành.
- Thái tử điện hạ, hoàng thượng đã tỉnh.
Mã Nguyên Trinh hướng về phía hắn báo tin vui.
Hoàng Phủ Hằng trong lòng cảm thấy may mắn, hắn lộ ra vẻ vui mừng mà nói:
- Vậy thì tốt, thật sự là phúc của Đại Ninh triều.
Hắn lại hỏi:
- Vậy ta có thể đi gặp phụ hoàng được không?
- Hồi bẩm tướng quốc tối hôm qua không có gì dị thường, chỉ có hai người rời khỏi thành một là Tề vương một là Hoàng Phủ Vô Tấn, còn có thê tử của y.
Tề vương rời khỏi kinh thành nằm trong dự định của Thân Quốc Cữu nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn cũng rời khỏi kinh thành khiến cho Thân Quốc Cữu vượt quá dự kiến, y nở ra nụ cười, tiểu tử này đêm tân hôn cũng không để ý, xem ra rất cảnh giác, bỗng nhiên y nghĩ tới một chuyện liền nhướn mày hỏi:
- Hắn làm sao có thể rời khỏi thành?
Tề vương có kim bài thì không nói nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn làm sao có thể rời khỏi thành, điều này khiến cho y rất kinh ngạc.
- Bẩm tướng quốc thuộc hạ đã hỏi qua giáo úy, hắn nói Hoàng Phủ Vô Tấn dùng kim bài của Giang Các lão của Mai Hoa vệ.
- Kim bài của Giang các lão?
Thân Quốc Cữu trong lòng vô cùng kinh ngạc, Hoàng Phủ Vô Tấn từ lúc nào thì quen Giang Các lão? Giang Các lão chính là tâm phúc của hoàng đế, chẳng lẽ là ý của thái hậu?
Thân Quốc Cữu lại hỏi:
- Vậy người bắm chết Phạm Tự đã điều tra chưa?
- Bẩm tướng quốc thuộc hạ có thể xác định một điều mũi tên này phát ra từ góc độ bắn lén, nhất định là do một binh lính bắn ra nhưng là ai bắn thuộc hạ tạm thời chưa tra ra, tuy nhiên lực đạo mũi tên này vô cùng mạnh mẽ, ngay cả thuộc hạ cũng không làm được, cho thấy tên lính này không phải người thường.
- Mệnh cho Điền Hưng từng bước tìm hiểu, nhất định phải tra cho ra người này là ai.
Thân Quốc Cữu nghiến răng nói.
..........
Buổi sáng Hoàng Phủ Vô Tấn mang thê tử của mình trở về quân doanh, xe ngựa dừng trước Tô phủ, hôm nay là ngày đầu tiên sau đêm tân hôn hắn về nhà mẹ đẻ.
- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Đô úy thủ thành tiến lên nơm nớp lo sợ nói:
- Đại tướng quân của đông cung lục suất trúng tên mà chết, bọn họ trả thù cho nên thế cục không kiểm soát được.
- Tên khốn này.
Điền Hưng giận dữ nắm lấy vạt áo của hắn mà hỏi:
- Là ngươi hạ lệnh bắn tên sao?
Gã đô úy cuống quít khoát tay nói:
- Không, ty chức không làm... ty chức đã điều tra, dưới tay ty chức không có ai bắn tên không biết là ai bắn lén.
- Tên khốn ngươi dồn ta vào chỗ chết rồi, đã bắn chết bao nhiêu người?
- Bẩm tướng quân chúng ta chết hơn một trăm người đối phương cũng tương tự.
Điền Hưng tỉnh táo lại, thủ thành binh sĩ sẽ không lỗ mãng như vậy trong chuyện này tất nhiên là có vấn đề, là có người cố ý khơi mào xung đột.
- Truyền mệnh của ta, trên thành không cho phép bắn tên, đồng thời phá hỏng cửa thành, không cho phép bọn họ tiến tới.
Điền Hưng trở mình lên ngựa nhanh chóng chạy khỏi hoàng cung.
Trời dần dần sáng mọi người biết chuyện đều lo nghĩ, tuy nhiên lúc này bọn họ đã thư giãn rồi, không lâu sau hừng đông, Long Lân đại điện truyền tới tin tức trọng yếu, hoàng thượng đã tỉnh, cho dù vô cùng suy yếu nhưng nhờ sự cứu giúp của các ngự y, tính mạng của hoàng thượng không đáng lo nữa.
Điều này khiến cho mọi ngươi thở phào mộ thơi.
Sáng sớm khi mặt trời chiếu vào, Đại Ninh vương triều hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức đã thức tỉnh lần thứ hai, tinh thần của hắn đã tốt hơn khá nhiều, đã có thể nó chuyện.
Các ngự y đều đi ra, bên cạnh Hoàng Phủ Huyền Đức chỉ còn lại tâm phú của hắn là hoạn quan Mã Nguyên Trinh.
- Tình huống hôm qua thế nào?
Hoàng Phủ Huyền Đức ở trên giường lộ ra vẻ suy yếu thanh âm trầm thấp mà nói:
- Ngươi nói cho trẫm nghe.
- Bệ hạ dù sao cũng phải bình tĩnh, hoàng hậu hôm qua..
- Hoàng hậu làm sao?
Hoàng Phủ Huyền Đức cả kinh.
Hoàng hậu thương tâm quá độ ngã xuống đất, động tới thai khí,, người không có việc gì nhưng hài tử đã bị sẩy thai rồi.
Hoàng Phủ Huyền Đức chậm rãi thở dài:
- Là trẫm làm liên lụy tới hoàng hậu.
Mã Nguyên Trinh đem chuyện hôm qua từ từ nói cho Hoàng Phủ Huyền Đức biết cuối cùng hắn nói:
- Lão nô nghe nói cửa thành phía đông phát sinh xung đột, liền cả gan tự tiện điều động Vũ Vệ quân cùng với Nội vệ quân xuất binh tuần tra khắp nơi, khống chế cục diện mong bệ hạ trách phạt.
Hoàng Phủ Huyền Đức nghe Mã Nguyên Trinh kể lại, sắc mặt của hắn trầm xuống, trong mắt lóe lên sát cơ:
- Trẫm còn chưa chết mà bọn chúng đã giành vị sao?
Lập tức hắn trấn an Mã Nguyên Trinh:
- Ngươi làm rất đúng, quân đội kinh thành chỉ có trẫm là có thể điều động nhưng lúc trẫm hôn mê, ngươi có thể thay trẫm trẫm không trách ngươi.
Mã Nguyên Trinh thở ra một hơi hắn nhẹ nhàng nói:
- Bệ hạ tất cả mọi người đều ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, bệ hạ có muốn để mọi người gặp không?
Hoàng Phủ Huyền Đức trầm tư một lát rồi khẽ nói:
- Trẫm rất mệt mỏi, để cho bọn họ trở về tất cả phục hồi lại sự bình thường.
- Bệ hạ Phạm đại tướng quân trong sự tình rối loạn đã bị trúng tên bỏ mình.
Mã Nguyên Trinh thấp giọng nhắc nhở.
- Phạm Tự thăng tước một cấp dùng hầu tước mà hạ táng, trợ cấp năm nghìn lượng, con trai của hắn phong làm đô úy, là bá tược, chuyên này cứ như vậy mà chấm dứt không được bàn nhiều hơn.
- Vâng lão nô để cho mọi ngươi giải tán.
Mã Nguyên Trinh đứng lên, Hoàng Phủ Huyền Đức lại gọi hắn lại:
- Ngươi đi hỏi thái y, chân trẫm bị sao mà cử động không được, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?
Mã Nguyên Trinh lui vào trong điện, hắn tìm Vương ngự y hỏi:
- Hoàng thượng đến tột cùng xảy ra chuyện gì mà chân không còn tri giác nữa?
Vương ngự y minh bạch trong lòng, tối hôm qua y đã dùng châm đâm vào chân của hoàng đế mà hắn không có chút phản ứng nào, y biết hoàng đế cũng không đứng lên nổi nữa.
Y thở dài nói:
- Hoàng thượng may mắn tránh được một kiếp, nếu như hoàng thượng nghe theo ý kiến của chúng ta, hai ba năm sau có lẽ đứng lên nếu không sẽ tiếp tục như vậy.
- Chuyện này, chuyện phòng the có được không?
- Dĩ nhiên ó thể nhưng phải tiết chế, lần này hoàng thương ngất xỉu dĩ nhiên là do kết quả của phòng the phóng túng quá mức, đề nghị đầu tiên của chúng ta chính là chuyện này.
- Ta sẽ đi khuyên, ngươi đi trước đi.
Mã Nguyên Trinh thấy thái tử đi tới bên này thì vội vàng nghênh tiếp.
Hoàng Phủ Hằng lúc này vô cùng lo lắng, chủ yếu là vấn đề đổ máu trước cửa thành, chuyện này làm sao có thể giải thích với hoàng đế, đông cung lục suất vì sao lại muốn vào thành?
Điều khiến cho Hoàng Phủ Hằng kinh ngạc hơn là, người bắn chết Phạm Tự là ai, hắn đã nhận được thư của phó tướng Lý Di, mũi tên kia bắn xuyên qua thiết giáp, xuyên cả trái tim, ít nhất phải có lực đạo ba trăm cân, loại tên này không thể phát ra từ binh sĩ bình thường được điều này cho thấy có người muốn khơi mào chuyện xung đột ở cửa thành.
- Thái tử điện hạ, hoàng thượng đã tỉnh.
Mã Nguyên Trinh hướng về phía hắn báo tin vui.
Hoàng Phủ Hằng trong lòng cảm thấy may mắn, hắn lộ ra vẻ vui mừng mà nói:
- Vậy thì tốt, thật sự là phúc của Đại Ninh triều.
Hắn lại hỏi:
- Vậy ta có thể đi gặp phụ hoàng được không?
- Hồi bẩm tướng quốc tối hôm qua không có gì dị thường, chỉ có hai người rời khỏi thành một là Tề vương một là Hoàng Phủ Vô Tấn, còn có thê tử của y.
Tề vương rời khỏi kinh thành nằm trong dự định của Thân Quốc Cữu nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn cũng rời khỏi kinh thành khiến cho Thân Quốc Cữu vượt quá dự kiến, y nở ra nụ cười, tiểu tử này đêm tân hôn cũng không để ý, xem ra rất cảnh giác, bỗng nhiên y nghĩ tới một chuyện liền nhướn mày hỏi:
- Hắn làm sao có thể rời khỏi thành?
Tề vương có kim bài thì không nói nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn làm sao có thể rời khỏi thành, điều này khiến cho y rất kinh ngạc.
- Bẩm tướng quốc thuộc hạ đã hỏi qua giáo úy, hắn nói Hoàng Phủ Vô Tấn dùng kim bài của Giang Các lão của Mai Hoa vệ.
- Kim bài của Giang các lão?
Thân Quốc Cữu trong lòng vô cùng kinh ngạc, Hoàng Phủ Vô Tấn từ lúc nào thì quen Giang Các lão? Giang Các lão chính là tâm phúc của hoàng đế, chẳng lẽ là ý của thái hậu?
Thân Quốc Cữu lại hỏi:
- Vậy người bắm chết Phạm Tự đã điều tra chưa?
- Bẩm tướng quốc thuộc hạ có thể xác định một điều mũi tên này phát ra từ góc độ bắn lén, nhất định là do một binh lính bắn ra nhưng là ai bắn thuộc hạ tạm thời chưa tra ra, tuy nhiên lực đạo mũi tên này vô cùng mạnh mẽ, ngay cả thuộc hạ cũng không làm được, cho thấy tên lính này không phải người thường.
- Mệnh cho Điền Hưng từng bước tìm hiểu, nhất định phải tra cho ra người này là ai.
Thân Quốc Cữu nghiến răng nói.
..........
Buổi sáng Hoàng Phủ Vô Tấn mang thê tử của mình trở về quân doanh, xe ngựa dừng trước Tô phủ, hôm nay là ngày đầu tiên sau đêm tân hôn hắn về nhà mẹ đẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.