Quyển 2 - Chương 236: Lưu Tứ Quân(trung)
Cao Nguyệt
09/09/2014
Thiên hạ của Đại Ninh vương triều chia làm Cửu Châu, nhưng đây chỉ là một phương pháp phân chia quân đội, cũng không có Châu gì, tất cả các quận phủ đều lệ thuộc trực tiếp triều đình. Mà đại Đô đốc phủ của Cửu Châu, ngoại trừ Ung Châu cùng Dự Châu ra, bảy Châu khác thiết lập bảy đại Đô đốc phủ, thống soái sáu trăm quận phủ, hơn sáu mươi vạn đại quân, đại Đô đốc do Thân Vương đảm nhiệm.
Đại Đô đốc phủ bình thường là trong khu vực quản lý của Phủ Binh, Đại Ninh vương triều có chín đại Tiết độ, nhưng bốn mươi năm trước đã giảm bớt Tứ đại tiết độ, còn lại là Hà Lũng tiết độ, thống lĩnh hai mươi vạn quân Tây Lương, Sóc Phương tiết độ, thống lĩnh mười vạn quân Tây Hạ, Phạm Dương tiết độ, thống lĩnh mười vạn quân Yến Bắc, cuối cùng là Tề Thanh tiết độ, thống lĩnh hai mươi vạn quân Sơn Đông.
Quân đội Đại Ninh vương triều ngoại trừ Phủ binh cùng Tiết độ binh ra, còn có một ít quân đội đặc thù, như mười vạn quân cận vệ trực thuộc Hoàng đế, trú đóng ở Kinh thành, kể cả Vũ Lâm quân, Kim Ngô vệ..., tất cả đều gọi chung là cận vệ quân.
Còn nữa là Đông cung Lục Suất Phủ, vệ quân trực thuộc Thân Vương, Mai Hoa vệ, Tú Y vệ cùng với thuỷ quân Tề Châu, Sở Châu, Kinh Châu...
Hai trăm năm trước, chế độ của đại Đô đốc phủ đã tiến hành cải cách lớn, quyền hành điều động phủ quân đều thu về Bộ Binh, đại Đô đốc phủ từ nay về sau không có quyền khống chế quân đội. Nhưng đại Đô đốc phủ vẫn có quyền lực điều phối quân đội hậu cần, tất cả lương thảo, quân lương đều do đại Đô đốc phủ thống nhất phân phối. Mặt khác, chiêu mộ tân binh, lão binh xuất ngũ, trợ cấp binh sĩ hi sinh vân...vân, cũng do đại Đô đốc phụ trách.
Trước mắt, đại Đô đốc Sở Châu là do Sở Vương đảm nhiệm, nhưng Sở Vương còn trẻ, nên quyền lực của đại Đô đốc phủ trên thực tế nằm trong tay Trưởng Sử Chu Tín.
Chu Tín tuổi chừng 50 tuổi, người Ung kinh, năm năm trước đảm nhiệm Cửu môn Đại tướng quân của Kinh thành, được Thân Quốc Cữu tiến cử hiền tài, đảm nhiệm Trưởng Sử đại Đô đốc phủ của Sở châu.
Lần này Mai Hoa vệ cùng Tú Y vệ đóng quân Sở Châu, bản thân hai chi quân đội cùng đại Đô đốc phủ không có quan hệ gì, nhưng hậu cần lại do đại Đô đốc phủ phụ trách, đồng thời, hai chi quân đội mở rộng biên chế, cũng là từ quân đội của Sở Châu điều tới, những chuyện này đều nằm trong quyền hạn của Chu Tín.
Hai ngày này, Chu Tín rất bận rộn, vốn là bận an trí Tú Y vệ, Tú Y vệ vừa mới an trí xong, Mai Hoa vệ lại đến, hắn căn cứ yêu cầu của Vô Tấn, đem Mai Hoa vệ an trí trong quân doanh mới xây gần Lâm Giang trấn, quân doanh này vốn là vì thị vệ quân tương lai của Sở Vương mà xây, nhưng Hoàng Thượng chậm chạp không cho Sở Vương ra ngoài, cho nên quân doanh này vẫn để trống.
Vô Tấn dẫn đầu mọi người ra đón, thấy Chu Tín chắp tay đứng trước quân doanh xem bố cáo, hắn biết Trưởng Sử này có chút khôi hài, liền cười nói:
- Đang muốn đi tìm Chu Trưởng sử, Trưởng sử lại đến thăm trước.
- Ta là vô sự không lên điện tam bảo!
Chu Tín cười ha ha, chỉ chỉ bố cáo nói:
- Phần bố cáo này mặc dù tốt, nhưng dán ở nơi này lại không có hiệu quả gì, Hoàng Phủ tướng quân cho rằng những tiểu thương cùng người bán hàng rong kia, bọn họ sẽ chạy đến đây xem bố cáo sao? Còn nữa, những kỹ nữ kia có mấy cái biết chữ chứ?
Không bằng ta chỉ cho ngươi một biện pháp.
Vô Tấn tiến lên chắp tay cười nói:
- Chu Trưởng sử nói không sai, là người của ta cân nhắc vấn đề không chu toàn, Chu Trưởng sử có biện pháp tốt gì, xin chỉ giáo?
Chu Tín khẽ mĩm cười nói:
- Ta nhớ có một chi quân đội, hồi đó vừa mới tới đóng quan gần thành, cũng tao ngộ giống như vậy, bị tiểu thương trên thị trấn quấy rối, bọn hắn dán bố cáo mấy lần đều không có hiệu quả. Về sau, bọn hắn không dán bố cáo nữa, mà ở trước cửa doanh lập một ranh giới, chỉ cần đi qua ranh giới này, binh sĩ sẽ bắn tên cảnh cáo, trong thời gian ngắn, không còn ai dám tới quấy rối nữa. Kỳ thật mấu chốt nhất vẫn là ước thúc binh sĩ, chỉ cần không có người cùng bọn họ giao dịch, thì có mời bọn hắn cũng không đến, Hoàng Phủ tướng quân thấy ta nói thế nào?
Vô Tấn vui vẻ gật đầu, hắn quay đầu hướng Vương Viêm nói:
- Vương Tư Mã nhớ kỹ không?
Vương Viêm vội vàng chắp tay nói:
- Ty chức nhớ kỹ, trong đêm nay sẽ làm theo.
Chu Tín đi đến trước, hướng Vô Tấn thi lễ:
- Nếu như Điện hạ có rảnh, ta nguyện cùng Điện hạ đi Giang Ninh thuỷ quân.
- Nhưng ta muốn tìm Chu Trưởng sử nói chuyện mở rộng biên chế.
- Sự tình mở rộng biên chế, nửa tháng trước ta đã cho thủ hạ tiến hành rồi.
Chu Tín chỉ vào một thủ hạ nói:
- Vị này là Lục Sự Tham Quân của đại đô Đốc phủ Cao Húc, chuyện này do hắn toàn quyền phụ trách, chỗ của hắn có tư liệu của ba mươi vạn quân Sở Châu, đã sơ tuyển ra ba vạn tinh binh, còn từ trong ba vạn quân chọn ra bốn ngàn tinh nhuệ, Điện hạ có thể cho thủ hạ cùng hắn làm việc này.
Vô Tấn quay đầu hướng Trịnh Duyên Niên nói:
- Trịnh Tướng quân, chuyện này ta giao cho ngươi, ngươi mang thêm mấy Giáo úy, mau chóng tuyển ra quân sĩ phù hợp.
Trịnh Duyên Niên khẽ khom người:
- Ty chức tuân lệnh!
Chu Tín thấy Vô Tấn sắp xếp xong xuôi, cười nói:
- Vậy bây giờ Điện hạ cùng ta đi thuỷ quân phủ?
- Được thôi!
Vô Tấn nhẹ gật đầu, sai người đi dắt ngựa của hắn, Chu Tín lại chỉ vào bến tàu cách đó không xa nói:
- Điện hạ, không bằng chúng ta đi thuyền.
Đi thuỷ quân phủ, đi thuyền đương nhiên là lý tưởng nhất, nhưng Vô Tấn có một trực giác, Chu Tín này là có mục đích riêng, tựa hồ có lời gì muốn nói với mình, trong lòng của hắn thấy kỳ quái, liền bất động thanh sắc đáp ứng.
Bến tàu Giang Ninh phủ dài hơn mười dặm, trong đó chỉ có hai dặm là quản lý dân dụng, còn lại hơn mười dặm đều là quân cảng, một đoàn quan quân đi đến quân cảng, sau đó trưng dụng một chiếc thuyền hai tầng cỡ hai ngàn thạch, lâu thuyền hướng đông chậm rãi chạy tới.
Sở Châu thuỷ quân không thuộc về quản hạt của Sở Châu đại Đô đốc phủ, mà nó thuộc quản lý của Đô đốc thuỷ quân phủ, quân nha ở Giang Ninh huyện thành, thuỷ quân Đô đốc cũng là do Sở Vương thống lĩnh, thống lĩnh cùng đảm nhiệm không phải là một chuyện, thống lĩnh chỉ là Thống soái tối cao trên danh nghĩa, nhưng sự vụ cụ thể thì không có quyền hỏi đến, tất cả quân vụ đều do Phó Đô đốc chưởng quản.
Đại Đô đốc phủ bình thường là trong khu vực quản lý của Phủ Binh, Đại Ninh vương triều có chín đại Tiết độ, nhưng bốn mươi năm trước đã giảm bớt Tứ đại tiết độ, còn lại là Hà Lũng tiết độ, thống lĩnh hai mươi vạn quân Tây Lương, Sóc Phương tiết độ, thống lĩnh mười vạn quân Tây Hạ, Phạm Dương tiết độ, thống lĩnh mười vạn quân Yến Bắc, cuối cùng là Tề Thanh tiết độ, thống lĩnh hai mươi vạn quân Sơn Đông.
Quân đội Đại Ninh vương triều ngoại trừ Phủ binh cùng Tiết độ binh ra, còn có một ít quân đội đặc thù, như mười vạn quân cận vệ trực thuộc Hoàng đế, trú đóng ở Kinh thành, kể cả Vũ Lâm quân, Kim Ngô vệ..., tất cả đều gọi chung là cận vệ quân.
Còn nữa là Đông cung Lục Suất Phủ, vệ quân trực thuộc Thân Vương, Mai Hoa vệ, Tú Y vệ cùng với thuỷ quân Tề Châu, Sở Châu, Kinh Châu...
Hai trăm năm trước, chế độ của đại Đô đốc phủ đã tiến hành cải cách lớn, quyền hành điều động phủ quân đều thu về Bộ Binh, đại Đô đốc phủ từ nay về sau không có quyền khống chế quân đội. Nhưng đại Đô đốc phủ vẫn có quyền lực điều phối quân đội hậu cần, tất cả lương thảo, quân lương đều do đại Đô đốc phủ thống nhất phân phối. Mặt khác, chiêu mộ tân binh, lão binh xuất ngũ, trợ cấp binh sĩ hi sinh vân...vân, cũng do đại Đô đốc phụ trách.
Trước mắt, đại Đô đốc Sở Châu là do Sở Vương đảm nhiệm, nhưng Sở Vương còn trẻ, nên quyền lực của đại Đô đốc phủ trên thực tế nằm trong tay Trưởng Sử Chu Tín.
Chu Tín tuổi chừng 50 tuổi, người Ung kinh, năm năm trước đảm nhiệm Cửu môn Đại tướng quân của Kinh thành, được Thân Quốc Cữu tiến cử hiền tài, đảm nhiệm Trưởng Sử đại Đô đốc phủ của Sở châu.
Lần này Mai Hoa vệ cùng Tú Y vệ đóng quân Sở Châu, bản thân hai chi quân đội cùng đại Đô đốc phủ không có quan hệ gì, nhưng hậu cần lại do đại Đô đốc phủ phụ trách, đồng thời, hai chi quân đội mở rộng biên chế, cũng là từ quân đội của Sở Châu điều tới, những chuyện này đều nằm trong quyền hạn của Chu Tín.
Hai ngày này, Chu Tín rất bận rộn, vốn là bận an trí Tú Y vệ, Tú Y vệ vừa mới an trí xong, Mai Hoa vệ lại đến, hắn căn cứ yêu cầu của Vô Tấn, đem Mai Hoa vệ an trí trong quân doanh mới xây gần Lâm Giang trấn, quân doanh này vốn là vì thị vệ quân tương lai của Sở Vương mà xây, nhưng Hoàng Thượng chậm chạp không cho Sở Vương ra ngoài, cho nên quân doanh này vẫn để trống.
Vô Tấn dẫn đầu mọi người ra đón, thấy Chu Tín chắp tay đứng trước quân doanh xem bố cáo, hắn biết Trưởng Sử này có chút khôi hài, liền cười nói:
- Đang muốn đi tìm Chu Trưởng sử, Trưởng sử lại đến thăm trước.
- Ta là vô sự không lên điện tam bảo!
Chu Tín cười ha ha, chỉ chỉ bố cáo nói:
- Phần bố cáo này mặc dù tốt, nhưng dán ở nơi này lại không có hiệu quả gì, Hoàng Phủ tướng quân cho rằng những tiểu thương cùng người bán hàng rong kia, bọn họ sẽ chạy đến đây xem bố cáo sao? Còn nữa, những kỹ nữ kia có mấy cái biết chữ chứ?
Không bằng ta chỉ cho ngươi một biện pháp.
Vô Tấn tiến lên chắp tay cười nói:
- Chu Trưởng sử nói không sai, là người của ta cân nhắc vấn đề không chu toàn, Chu Trưởng sử có biện pháp tốt gì, xin chỉ giáo?
Chu Tín khẽ mĩm cười nói:
- Ta nhớ có một chi quân đội, hồi đó vừa mới tới đóng quan gần thành, cũng tao ngộ giống như vậy, bị tiểu thương trên thị trấn quấy rối, bọn hắn dán bố cáo mấy lần đều không có hiệu quả. Về sau, bọn hắn không dán bố cáo nữa, mà ở trước cửa doanh lập một ranh giới, chỉ cần đi qua ranh giới này, binh sĩ sẽ bắn tên cảnh cáo, trong thời gian ngắn, không còn ai dám tới quấy rối nữa. Kỳ thật mấu chốt nhất vẫn là ước thúc binh sĩ, chỉ cần không có người cùng bọn họ giao dịch, thì có mời bọn hắn cũng không đến, Hoàng Phủ tướng quân thấy ta nói thế nào?
Vô Tấn vui vẻ gật đầu, hắn quay đầu hướng Vương Viêm nói:
- Vương Tư Mã nhớ kỹ không?
Vương Viêm vội vàng chắp tay nói:
- Ty chức nhớ kỹ, trong đêm nay sẽ làm theo.
Chu Tín đi đến trước, hướng Vô Tấn thi lễ:
- Nếu như Điện hạ có rảnh, ta nguyện cùng Điện hạ đi Giang Ninh thuỷ quân.
- Nhưng ta muốn tìm Chu Trưởng sử nói chuyện mở rộng biên chế.
- Sự tình mở rộng biên chế, nửa tháng trước ta đã cho thủ hạ tiến hành rồi.
Chu Tín chỉ vào một thủ hạ nói:
- Vị này là Lục Sự Tham Quân của đại đô Đốc phủ Cao Húc, chuyện này do hắn toàn quyền phụ trách, chỗ của hắn có tư liệu của ba mươi vạn quân Sở Châu, đã sơ tuyển ra ba vạn tinh binh, còn từ trong ba vạn quân chọn ra bốn ngàn tinh nhuệ, Điện hạ có thể cho thủ hạ cùng hắn làm việc này.
Vô Tấn quay đầu hướng Trịnh Duyên Niên nói:
- Trịnh Tướng quân, chuyện này ta giao cho ngươi, ngươi mang thêm mấy Giáo úy, mau chóng tuyển ra quân sĩ phù hợp.
Trịnh Duyên Niên khẽ khom người:
- Ty chức tuân lệnh!
Chu Tín thấy Vô Tấn sắp xếp xong xuôi, cười nói:
- Vậy bây giờ Điện hạ cùng ta đi thuỷ quân phủ?
- Được thôi!
Vô Tấn nhẹ gật đầu, sai người đi dắt ngựa của hắn, Chu Tín lại chỉ vào bến tàu cách đó không xa nói:
- Điện hạ, không bằng chúng ta đi thuyền.
Đi thuỷ quân phủ, đi thuyền đương nhiên là lý tưởng nhất, nhưng Vô Tấn có một trực giác, Chu Tín này là có mục đích riêng, tựa hồ có lời gì muốn nói với mình, trong lòng của hắn thấy kỳ quái, liền bất động thanh sắc đáp ứng.
Bến tàu Giang Ninh phủ dài hơn mười dặm, trong đó chỉ có hai dặm là quản lý dân dụng, còn lại hơn mười dặm đều là quân cảng, một đoàn quan quân đi đến quân cảng, sau đó trưng dụng một chiếc thuyền hai tầng cỡ hai ngàn thạch, lâu thuyền hướng đông chậm rãi chạy tới.
Sở Châu thuỷ quân không thuộc về quản hạt của Sở Châu đại Đô đốc phủ, mà nó thuộc quản lý của Đô đốc thuỷ quân phủ, quân nha ở Giang Ninh huyện thành, thuỷ quân Đô đốc cũng là do Sở Vương thống lĩnh, thống lĩnh cùng đảm nhiệm không phải là một chuyện, thống lĩnh chỉ là Thống soái tối cao trên danh nghĩa, nhưng sự vụ cụ thể thì không có quyền hỏi đến, tất cả quân vụ đều do Phó Đô đốc chưởng quản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.