Quyển 2 - Chương 10: Phá vòng vây
Cao Nguyệt
24/07/2014
Trần Chúc do dự hỏi.
Cái này cũng là vấn đề, trong thư không có nói tới, Vô Tấn cũng cảm thấy có chút khó khăn, bến tàu lớn như vậy, có đến hơn trăm chiếc chiến thuyền đậu lại, kêu bọn hắn đi nơi nào tìm bến tàu thứ hai? Ngu Hải Lan đứng bên cạnh bỗng nhiên nói:
- Hình như thuyền của chúng ta đậu ở bến tàu thứ nhất, khi rời thuyền, ta nhìn thấy trên mặt đất dùng nước sơn trắng viết một chữ “nhất”, hơn nữa lại là mặt đông, vậy bến tàu thứ hai có lẽ nằm cách phía tây không xa, hình như được ngăn cách bởi một chiếc cầu tàu dài trên nước.
Nàng vừa nói đến đây, mọi người mới nhớ tới xác thực có một chiếc cầu tàu rất dài, Vô Tấn quyết định thật nhanh: xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta chuẩn bị hành động, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Mọi người nhao nhao bắt đầu thu thập đồ đạc của mình, Vô Tấn cùng huynh đệ Trần thị thương lượng phá vòng vây, mặc dù Vô Tấn cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng hắn đã từng xem qua rất nhiều bộ phim hành động đời sau, tiếp xúc các loại tin tức, đại khái cũng biết một chút.
- Phá vòng vây vẫn nên bắt đầu từ con sông…
- Vô Tấn, đại ca ngươi không biết bơi, ta vừa rồi hỏi qua rồi, huynh đệ Thích thị cũng không biết!
Trần Chúc cắt đứt lời hắn.
- Ta biết!
Vô Tấn chỉ chỉ vào một số hòm gỗ nơi góc tường:
- Có thể lợi dụng những rương hòm kia làm thành thuyền nhỏ đơn giản, bọn hắn nằm sấp phía trên rương hòm, liền có thể từ con sông đi ra ngoài, đồ đạc của chúng ta cũng có thể đặt vào trong rương.
- Cách này không tệ!
Trần Bưu vỗ tay khen:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó chúng ta không cần đi xa, vừa rồi ta đã quan sát, đi qua nhà kho không xa có một con mương nhỏ, con mương này cạn nước, chúng ta có thể dọc theo con mương chạy đến bến tàu, chỉ cần cẩn thận, sẽ không bị phát hiện.
- Chúng ta đi!
Trần Hổ nói chuyện ngắn gọn nhất, bình thường hắn chỉ nói ba chữ.
Mọi người cùng nhau động thủ, đem mười chiếc rương gỗ hợp thành ba chiếc thuyền gỗ đơn giản, huynh đệ Trần Bưu Trần Hổ mở rộng lỗ thủng trên tường, chậm rãi đẩy thuyền hòm gỗ xuống con sông.
Huynh đệ Trần thị và thủ hạ của bọn hắn đều là hải tặc lớn lên trong nước, chỉ cần xuống nước sẽ như cá gặp nước. Bọn hắn để Duy Minh và huynh đệ Thích thị ngồi lên thuyền rương gỗ, ba người bọn họ nằm sấp trên thùng gỗ, Ngu Hải Lan không tiện xuống nước, cũng ở lại trên một chiếc thuyền hòm gỗ, mấy cái hòm gỗ đằng sau chất đầy vật phẩm, rất rõ ràng, những hòm gỗ này cũng là Triệu Huân đặc biệt chuẩn bị cho bọn hắn, lúc này chúng trở nên vô cùng thực dụng.
Trong nước có người dẫn dắt hòm gỗ, nhóm người như bầy cá vô thanh vô tức bơi về phía trước, dưới sự yểm hộ của màn đêm và cây cỏ hai bên bờ, bọn họ không bị phát hiện, ước chừng bơi hơn ba trăm bước, đã đến bên cạnh con mương, giữa con sông và con mương có một bờ ruộng rộng chừng hai trượng.
- Mọi người nhanh lên.
Vô Tấn thấp giọng ra lệnh, Trần Anh giống như mị ảnh xẹt qua bờ ruộng, ngay sau đó Ngu Hải Lan như một đóa mây trắng thổi qua, người phía sau cũng lần lượt bay vọt theo, Vô Tấn kéo cánh tay Duy Minh, xoay người chạy gấp qua, chỉ một lát sau, tất cả mọi người đã tiến vào con mương.
Con mương này sâu chừng sáu thước, rộng bốn thước, có một đầu hoang phế, hai bên rãnh mương mọc ra hơn mười gốc cây bụi cỏ thấp bé, trong mương chỉ có một chút nước cạn, trên mặt nước mọc đầy rong rêu. Thời gian giữa hè, rong rêu và cỏ đặc biệt tươi tốt, lan tràn trên mặt nước, thỉnh thoảng lại có người vấp té, mọi người đi lại rất gian nan, Vô Tấn và Trần Chúc đi phía trước, dùng đao chém cỏ mọc, tận lực mở ra một con đường.
Duy Minh và huynh đệ Thích thị đi chính giữa, bắt đầu từ khi gặp phải hải tặc Bạch Sa hội, huynh đệ Thích thị đã biết rõ mình đã gặp phải thuyền hải tặc, mấy lần thiếu chút nữa mất mạng, khiến cho trong lòng bọn hắn hối hận không thôi, huynh trưởng Thích Phái còn nể mặt Duy Minh, khắc chế tự tị không lên tiếng, nhưng lão nhị Thích Thịnh lại phẫn uất khó tiêu, đi đường liên tục phàn nàn, lúc này hắn có chút e ngại hai gã hải tặc mặt mũi đầy dữ tợn bên cạnh, không dám lên tiếng, nhưng hắn vẫn không nhịn được thì thầm oán trách.
Dần dần hắn cảm thấy bước chân có chút mệt mỏi, vừa nâng tay lên lau mồ hôi trên trán, đúng lúc này, trên một gốc cây nhỏ bên cạnh rớt xuống một thứ gì màu trắng, thứ này vừa rơi xuống, liền quấn quanh cổ hắn, cảm giác lành lạnh, trơn tuột nhơn nhớp. Hắn ngây người sửng sốt, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt hắn trợn tròn, chỉ thấy một con rắn dữ tợn đang há cái miệng rộng, cắn về hướng mũi hắn.
- Aaaaaaa….
Trong con mương phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, kinh hãi vô cùng, truyền ra mấy trăm bước bên ngoài bóng đêm yên tĩnh.
- Chạy mau!
Vô Tấn chấn động, biết rõ tình hình không ổn, cũng chẳng quan tâm mở đường, vội vàng chạy trốn về phía trước, Trần Anh túm con rắn trên cổ Thích Thị vứt đi, kéo tay hắn:
- Đồ ngu xuẩn này, chạy mau!
Tiếng kêu của Thích Thị đã kinh động đến quân coi giữ trước nhà kho, bọn chúng phát hiện trong mương có một đám bóng đen chạy trốn, lập tức quát lên, chạy tới hướng bên này. Trên trạm gác phát ra tiếng chuông cảnh báo “Đinh đang” chói tai vang vọng cả khúc sông, vô số binh sĩ từ trong quân doanh ùn ùn xông ra, tiếng la, tiếng chửi khiến cả khúc sông sôi trào. Đám người Vô Tấn lúc này cũng không chạy dưới con mương nữa, bọn hắn xông lên con đường bằng phẳng bằng đất dọc theo con mương, chạy về hướng bến tàu cách đó ba dặm. Trần Anh chạy sau cùng, không phải nàng chạy chậm, mà là nàng đang chờ thời cơ, tên truy binh đầu tiên đã xông đến đối diện con mương, người này thân hình rất cao, bước chân cực nhanh, đang nóng lòng muốn lập đại công.
- Đứng lại!
Hắn hét lớn một tiếng chuẩn bị lao xuống con mương, Trần Anh thấy khoảng cách đã không còn sai biệt lắm, tay hất lên, một tiếng “vèo” vang lên, thủ nỏ bắn ra, chỉ nghe một tiếng hét thảm, tên truy binh kia bị tên nỏ bắn trúng, trở mình lăn té xuống mặt đất, đám truy binh phía sau lúc này mới ý thức được nguy hiểm, nhao nhao dừng bước, nằm sấp trên mặt đất, phía bên xạ kích chuẩn bị cung nỏ, không còn ai dám chạy về phía trước.
Một mũi tên của Trần Anh, khiến cho khoảng cách giữa bọn hắn và truy binh mở rộng đến 300 bước, thoát khỏi khoảng cách bắn tên, bọn hắn chạy nhanh như gió, cuối cùng cũng chạy tới được bến tàu.
Một đội tuần tra gồm mười mấy tên binh sĩ ngăn cản đường đi của bọn hắn, Trần Hổ, Trần Bưu hét lớn một tiếng, suất lĩnh 30 tên thủ hạ mãnh liệt nhào tới, thế như hổ điên, đẩy đám binh sĩ liên tiếp lui về phía sau, trong chốc lát đã có năm sáu tên lính thây ngã đầy đất, những tên khác thấy tình thế không ổn, quay đầu chạy trốn.
- Ở đó.
Cái này cũng là vấn đề, trong thư không có nói tới, Vô Tấn cũng cảm thấy có chút khó khăn, bến tàu lớn như vậy, có đến hơn trăm chiếc chiến thuyền đậu lại, kêu bọn hắn đi nơi nào tìm bến tàu thứ hai? Ngu Hải Lan đứng bên cạnh bỗng nhiên nói:
- Hình như thuyền của chúng ta đậu ở bến tàu thứ nhất, khi rời thuyền, ta nhìn thấy trên mặt đất dùng nước sơn trắng viết một chữ “nhất”, hơn nữa lại là mặt đông, vậy bến tàu thứ hai có lẽ nằm cách phía tây không xa, hình như được ngăn cách bởi một chiếc cầu tàu dài trên nước.
Nàng vừa nói đến đây, mọi người mới nhớ tới xác thực có một chiếc cầu tàu rất dài, Vô Tấn quyết định thật nhanh: xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta chuẩn bị hành động, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Mọi người nhao nhao bắt đầu thu thập đồ đạc của mình, Vô Tấn cùng huynh đệ Trần thị thương lượng phá vòng vây, mặc dù Vô Tấn cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng hắn đã từng xem qua rất nhiều bộ phim hành động đời sau, tiếp xúc các loại tin tức, đại khái cũng biết một chút.
- Phá vòng vây vẫn nên bắt đầu từ con sông…
- Vô Tấn, đại ca ngươi không biết bơi, ta vừa rồi hỏi qua rồi, huynh đệ Thích thị cũng không biết!
Trần Chúc cắt đứt lời hắn.
- Ta biết!
Vô Tấn chỉ chỉ vào một số hòm gỗ nơi góc tường:
- Có thể lợi dụng những rương hòm kia làm thành thuyền nhỏ đơn giản, bọn hắn nằm sấp phía trên rương hòm, liền có thể từ con sông đi ra ngoài, đồ đạc của chúng ta cũng có thể đặt vào trong rương.
- Cách này không tệ!
Trần Bưu vỗ tay khen:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó chúng ta không cần đi xa, vừa rồi ta đã quan sát, đi qua nhà kho không xa có một con mương nhỏ, con mương này cạn nước, chúng ta có thể dọc theo con mương chạy đến bến tàu, chỉ cần cẩn thận, sẽ không bị phát hiện.
- Chúng ta đi!
Trần Hổ nói chuyện ngắn gọn nhất, bình thường hắn chỉ nói ba chữ.
Mọi người cùng nhau động thủ, đem mười chiếc rương gỗ hợp thành ba chiếc thuyền gỗ đơn giản, huynh đệ Trần Bưu Trần Hổ mở rộng lỗ thủng trên tường, chậm rãi đẩy thuyền hòm gỗ xuống con sông.
Huynh đệ Trần thị và thủ hạ của bọn hắn đều là hải tặc lớn lên trong nước, chỉ cần xuống nước sẽ như cá gặp nước. Bọn hắn để Duy Minh và huynh đệ Thích thị ngồi lên thuyền rương gỗ, ba người bọn họ nằm sấp trên thùng gỗ, Ngu Hải Lan không tiện xuống nước, cũng ở lại trên một chiếc thuyền hòm gỗ, mấy cái hòm gỗ đằng sau chất đầy vật phẩm, rất rõ ràng, những hòm gỗ này cũng là Triệu Huân đặc biệt chuẩn bị cho bọn hắn, lúc này chúng trở nên vô cùng thực dụng.
Trong nước có người dẫn dắt hòm gỗ, nhóm người như bầy cá vô thanh vô tức bơi về phía trước, dưới sự yểm hộ của màn đêm và cây cỏ hai bên bờ, bọn họ không bị phát hiện, ước chừng bơi hơn ba trăm bước, đã đến bên cạnh con mương, giữa con sông và con mương có một bờ ruộng rộng chừng hai trượng.
- Mọi người nhanh lên.
Vô Tấn thấp giọng ra lệnh, Trần Anh giống như mị ảnh xẹt qua bờ ruộng, ngay sau đó Ngu Hải Lan như một đóa mây trắng thổi qua, người phía sau cũng lần lượt bay vọt theo, Vô Tấn kéo cánh tay Duy Minh, xoay người chạy gấp qua, chỉ một lát sau, tất cả mọi người đã tiến vào con mương.
Con mương này sâu chừng sáu thước, rộng bốn thước, có một đầu hoang phế, hai bên rãnh mương mọc ra hơn mười gốc cây bụi cỏ thấp bé, trong mương chỉ có một chút nước cạn, trên mặt nước mọc đầy rong rêu. Thời gian giữa hè, rong rêu và cỏ đặc biệt tươi tốt, lan tràn trên mặt nước, thỉnh thoảng lại có người vấp té, mọi người đi lại rất gian nan, Vô Tấn và Trần Chúc đi phía trước, dùng đao chém cỏ mọc, tận lực mở ra một con đường.
Duy Minh và huynh đệ Thích thị đi chính giữa, bắt đầu từ khi gặp phải hải tặc Bạch Sa hội, huynh đệ Thích thị đã biết rõ mình đã gặp phải thuyền hải tặc, mấy lần thiếu chút nữa mất mạng, khiến cho trong lòng bọn hắn hối hận không thôi, huynh trưởng Thích Phái còn nể mặt Duy Minh, khắc chế tự tị không lên tiếng, nhưng lão nhị Thích Thịnh lại phẫn uất khó tiêu, đi đường liên tục phàn nàn, lúc này hắn có chút e ngại hai gã hải tặc mặt mũi đầy dữ tợn bên cạnh, không dám lên tiếng, nhưng hắn vẫn không nhịn được thì thầm oán trách.
Dần dần hắn cảm thấy bước chân có chút mệt mỏi, vừa nâng tay lên lau mồ hôi trên trán, đúng lúc này, trên một gốc cây nhỏ bên cạnh rớt xuống một thứ gì màu trắng, thứ này vừa rơi xuống, liền quấn quanh cổ hắn, cảm giác lành lạnh, trơn tuột nhơn nhớp. Hắn ngây người sửng sốt, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt hắn trợn tròn, chỉ thấy một con rắn dữ tợn đang há cái miệng rộng, cắn về hướng mũi hắn.
- Aaaaaaa….
Trong con mương phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, kinh hãi vô cùng, truyền ra mấy trăm bước bên ngoài bóng đêm yên tĩnh.
- Chạy mau!
Vô Tấn chấn động, biết rõ tình hình không ổn, cũng chẳng quan tâm mở đường, vội vàng chạy trốn về phía trước, Trần Anh túm con rắn trên cổ Thích Thị vứt đi, kéo tay hắn:
- Đồ ngu xuẩn này, chạy mau!
Tiếng kêu của Thích Thị đã kinh động đến quân coi giữ trước nhà kho, bọn chúng phát hiện trong mương có một đám bóng đen chạy trốn, lập tức quát lên, chạy tới hướng bên này. Trên trạm gác phát ra tiếng chuông cảnh báo “Đinh đang” chói tai vang vọng cả khúc sông, vô số binh sĩ từ trong quân doanh ùn ùn xông ra, tiếng la, tiếng chửi khiến cả khúc sông sôi trào. Đám người Vô Tấn lúc này cũng không chạy dưới con mương nữa, bọn hắn xông lên con đường bằng phẳng bằng đất dọc theo con mương, chạy về hướng bến tàu cách đó ba dặm. Trần Anh chạy sau cùng, không phải nàng chạy chậm, mà là nàng đang chờ thời cơ, tên truy binh đầu tiên đã xông đến đối diện con mương, người này thân hình rất cao, bước chân cực nhanh, đang nóng lòng muốn lập đại công.
- Đứng lại!
Hắn hét lớn một tiếng chuẩn bị lao xuống con mương, Trần Anh thấy khoảng cách đã không còn sai biệt lắm, tay hất lên, một tiếng “vèo” vang lên, thủ nỏ bắn ra, chỉ nghe một tiếng hét thảm, tên truy binh kia bị tên nỏ bắn trúng, trở mình lăn té xuống mặt đất, đám truy binh phía sau lúc này mới ý thức được nguy hiểm, nhao nhao dừng bước, nằm sấp trên mặt đất, phía bên xạ kích chuẩn bị cung nỏ, không còn ai dám chạy về phía trước.
Một mũi tên của Trần Anh, khiến cho khoảng cách giữa bọn hắn và truy binh mở rộng đến 300 bước, thoát khỏi khoảng cách bắn tên, bọn hắn chạy nhanh như gió, cuối cùng cũng chạy tới được bến tàu.
Một đội tuần tra gồm mười mấy tên binh sĩ ngăn cản đường đi của bọn hắn, Trần Hổ, Trần Bưu hét lớn một tiếng, suất lĩnh 30 tên thủ hạ mãnh liệt nhào tới, thế như hổ điên, đẩy đám binh sĩ liên tiếp lui về phía sau, trong chốc lát đã có năm sáu tên lính thây ngã đầy đất, những tên khác thấy tình thế không ổn, quay đầu chạy trốn.
- Ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.