Quyển 2 - Chương 443: Thăm dân tình (hạ)
Cao Nguyệt
01/10/2014
Hiệu úy thân binh vâng dạ. Trịnh Diên Niên thì chần chờ một lát, nói:
- Điện hạ, nếu tất cả binh lính thuộc hạ đều xuống ruộng canh tác, ty chức lo lắng quân đội Nam Dương đến tập kích thì làm sao đây? Bên đó ít nhất còn có năm vạn Tề quân.
Hoàng Phủ Vô Tấn lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi thật là đầu gỗ! Quân đội Hoàng Phủ Anh Tuấn tan vỡ như thế nào chẳng lẽ ngươi không trông thấy? Ngươi cho rằng Tề quân Nam Dương còn có dũng khí lên bắc tập kích chúng ta sao?
- Nhưng mà…
- Không có ‘nhưng mà’!
Hoàng Phủ Vô Tấn cắt đứt lời gã, lạnh lùng nói:
- Đây là lệnh của ta!
- Vâng! Ty chức đã hiểu!
Ngay lúc này, một thân binh chạy tới nói nhỏ vài câu với Hoàng Phủ Vô Tấn. Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu, cười chào mấy ông nông dân, xoay người trở về doanh địa.
Về tới đại trướng trung quân, thân binh tiến lên, chỉ một doanh trướng:
- Điện hạ, người đến đã ở trong doanh trướng nhỏ đó.
Hoàng Phủ Vô Tấn chắp tay sau lưng đi vào doanh trướng, chỉ thấy một văn sĩ trung niên đang ngồi trên ghế uống trà, suy tư.
Hắn cười hỏi:
- Ngươi chính là phụ tá của Triệu Tử Vi?
Trung niên văn sĩ vội đứng dậy hành lễ:
- Ty chức là Phương Tuấn, đúng là phụ tá của Triệu tướng quân!
Gã lấy ra một phong thư, cung kính giao cho Hoàng Phủ Vô Tấn:
- Đây là tướng quân nhà ta đích thân viết cho điện hạ.
Triệu Tử Vi là đại tướng tâm phúc của Hoàng Phủ Chung, bị nhâm mệnh là tổng binh vi nam tích, quản lý năm vạn Tề quân quận Nam Dương và quận Tích Dương. Gã cũng biết Hoàng Phủ Chung đã mất đại thế, liền bí mật sai phụ tá tâm phúc đến gặp gỡ Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hoàng Phủ Vô Tấn mở thư ra nhìn, trong thư viết rất khách sáo. Đơn giản nói gã trung thành với Đại Ninh vương triều chứ không phải Tề vương. Gã là thần tử của Đại Ninh vương triều, không phải nô tài của Tề vương. Gã nguyện ý hưởng ứng hoàng thái hậu kêu gọi, ra sức vì giám quốc nhiếp chính vương.
Những lời nói đường hoàng thế này thì Hoàng Phủ Vô Tấn đều đoán được, mấu chốt ở chỗ Triệu Tử Vi ra giá là cái gì, đó mới là quan trọng. Trong thư không viết điều này.
Hoàng Phủ Vô Tấn giương mắt liếc phụ tá Phương Tuấn, đặt thư xuống, mỉm cười hỏi:
- Không biết tương lai Triệu tướng quân có tính toán gì không?
Hoàng Phủ Vô Tấn hỏi đầy ẩn ý.
Phương Tuấn hiểu ý của Hoàng Phủ Vô Tấn, gã cười nói:
- Triệu tướng quân nguyện đem năm vạn quân đội giao cho điện hạ. Ngài ấy chỉ hy vọng tương lai điện hạ đăng cơ, ngài ấy có thể về quê, góp sức cho bách tính quê nhà.
- Không biết quê của Triệu tướng quân ở đâu?
- Hồi bẩm điện hạ, quê nhà Triệu tướng quân tại quận Lũng Tây.
Hoàng Phủ Vô Tấn suy tư giây lát, cười bảo:
- Lấy tài năng của Triệu tướng quân đi Lũng Tây thì quá uổng phí. Như vậy đi, tương lai ta phong hắn làm Lai Dương quận công, tổng quản Thanh Châu.
Triệu Tử Vi đầu hàng không thể đánh đồng với Hạ Thiên Tuyệt, Lưu Hán Chương, cho nên gã không thể làm quốc công, chỉ có thể giáng một cấp làm quận công.
Phương Tuấn mừng rỡ:
- Vậy ta quay về bẩm báo với Triệu tướng quân!
Đặc sứ của Triệu Tử Vi rời đi, Hoàng Phủ Vô Tấn đi ra đại trướng, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao. Ánh sao lấp lánh khảm trên bầu trời, lại cho Hoàng Phủ Vô Tấn cảm giác ở trong ôm ấp của thiên địa. Nếu nói Tề quân Hứa Xương thoáng chốc tan vỡ khiến hắn hiểu được Tề quân đã tan rã quân tâm, vậy thì Triệu Tử Vi, tâm phúc Hoàng Phủ Chung đầu hàng biểu thị gã đã đến tình trạng chúng bạn xa lánh.
Kỳ thật Hoàng Phủ Vô Tấn vẫn rất xem trọng Hoàng Phủ Chung. Hắn biết Hoàng Phủ Chung sẽ không từ bỏ Lạc Kinh, hắn cho rằng gã sẽ phân binh đến tấn công Đông quận. Trong điều kiện không từ bỏ Lạc Kinh, đánh bại chính mình, đoạt lại Tề Châu. Nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn không ngờ rằng ngay cả một chút dũng khí này Hoàng Phủ Chung cũng đã đánh mất. Hắn bỗng nhiên hiểu được, đây không phải vấn đề Hoàng Phủ Chung có chịu bỏ Lạc Kinh hay không, mà là gã đã mất hết can đảm. Tan vỡ, không chỉ là sĩ khí Tề quân, còn có dũng khí của Hoàng Phủ Chung.
Xem ra thời cơ cuối cùng tấn công Lạc Kinh đã chín muồi.
Lạc Kinh, Tử Vi cung.
Trong mắt Hoàng Phủ Chung rực lửa giận, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Anh Tuấn quỳ trên mặt đất. Sở quân không bị thương một binh một tốt, Tề quân cũng chỉ bỏ mạng hơn một trăm người, hai vạn quân đội trú đóng quận Hứa Xương lại tiêu đời, toàn quân bị diệt, sao gã có thể chấp nhận điều này được chứ?
Hoàng Phủ Chung từng bước một tới gần Hoàng Phủ Anh Tuấn.
- Ngươi có một vạn năm ngàn người, đối phương chỉ có vài chục người, binh mới giao tranh ngươi đã tan vỡ toàn tuyến, ngươi ăn nói sao với cô đây?
Hoàng Phủ Anh Tuấn cả người run rẩy, miệng khô khốc giải thích:
- Ty chức là muốn diệt hết Sở quân, nhưng Sở quân có vũ khí kiểu mới, một loại gậy đen, vang tiếng rất lớn, bốc khói trắng, các huynh đệ sợ hãi, kết quả là…
- Bậy bạ! Rõ ràng là chính ngươi hèn nhát, ngươi ở Quảng Lăng bị Sở quân giết đến sợ, ngươi tại quận Bành Thành bị Sở quân truy đuổi gà bay chó sủa. Là chính ngươi bị Sở quân giết đến không còn ý chí chiến đấu, cho nên ngươi không thể chỉ huy, dẫn đầu chạy trốn, mới khiến quân đội tan vỡ, có đúng hay không!?
- Không phải!!!
Hoàng Phủ Anh Tuấn liều mạng giải thích:
- Ty chức có ra lệnh tấn công, nhưng sĩ khí đã mất, quân tâm tan vỡ! Họ muốn về Tề Châu, thà rằng đầu hàng cũng không muốn đánh nhau, việc này không liên quan đến ty chức! Ty chức vốn muốn lĩnh năm ngàn người trong đại doanh tiến thành Dĩnh Xuyên kháng cự, nhưng khi ty chức chạy về thì đại doanh đã trống rỗng, trốn không còn một bóng người, điện hạ nói xem ty chức nên đánh làm sao đây?
Hoàng Phủ Chung híp mắt lại, sát khí ẩn hiện:
- Ý ngươi là nói Hứa Xương binh bại, lỗi tại cô, có đúng hay không?
Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng có chút thẹn quá hóa giận. Dưới thời Hoàng Phủ Huyền Đức, gã binh bại Quảng Lăng, dưới thời Hoàng Phủ Hằng, gã binh bại Bành Thành, dưới thời Hoàng Phủ Chung, gã lại binh bại Hứa Xương. Nhưng những lần binh bại đó có liên quan gì đến gã chứ? Đại thế đã định là bại, chẳng lẽ một mình Hoàng Phủ Anh Tuấn gã có thể cố gắng xoay chuyển nổi sao?
Đặc biệt là Hoàng Phủ Chung, rõ ràng là hèn nhát vô năng, không dám phản công Tề Châu khiến quân tâm tan tác, nhưng lại đẩy trách nhiệm cho mình. Hoàng Phủ Chung tưởng để mình gánh trách nhiệm dao động quân tâm sao?
Hoàng Phủ Anh Tuấn vừa nghĩ vậy thì nghe Hoàng Phủ Chung lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ huy bất lực, có được ưu thế binh lực lại khiến Hứa Xương thảm bại, dao động cả quân tâm Tề quân, tội không thể tha, người đâu!
Mười mấy thị vệ lên tiếng.
Hoàng Phủ Chung chỉ hướng Hoàng Phủ Anh Tuấn:
- Lôi tên này xuống loạn côn đánh chết, lấy đầu truyền lệnh tam quân!
- Điện hạ, nếu tất cả binh lính thuộc hạ đều xuống ruộng canh tác, ty chức lo lắng quân đội Nam Dương đến tập kích thì làm sao đây? Bên đó ít nhất còn có năm vạn Tề quân.
Hoàng Phủ Vô Tấn lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi thật là đầu gỗ! Quân đội Hoàng Phủ Anh Tuấn tan vỡ như thế nào chẳng lẽ ngươi không trông thấy? Ngươi cho rằng Tề quân Nam Dương còn có dũng khí lên bắc tập kích chúng ta sao?
- Nhưng mà…
- Không có ‘nhưng mà’!
Hoàng Phủ Vô Tấn cắt đứt lời gã, lạnh lùng nói:
- Đây là lệnh của ta!
- Vâng! Ty chức đã hiểu!
Ngay lúc này, một thân binh chạy tới nói nhỏ vài câu với Hoàng Phủ Vô Tấn. Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu, cười chào mấy ông nông dân, xoay người trở về doanh địa.
Về tới đại trướng trung quân, thân binh tiến lên, chỉ một doanh trướng:
- Điện hạ, người đến đã ở trong doanh trướng nhỏ đó.
Hoàng Phủ Vô Tấn chắp tay sau lưng đi vào doanh trướng, chỉ thấy một văn sĩ trung niên đang ngồi trên ghế uống trà, suy tư.
Hắn cười hỏi:
- Ngươi chính là phụ tá của Triệu Tử Vi?
Trung niên văn sĩ vội đứng dậy hành lễ:
- Ty chức là Phương Tuấn, đúng là phụ tá của Triệu tướng quân!
Gã lấy ra một phong thư, cung kính giao cho Hoàng Phủ Vô Tấn:
- Đây là tướng quân nhà ta đích thân viết cho điện hạ.
Triệu Tử Vi là đại tướng tâm phúc của Hoàng Phủ Chung, bị nhâm mệnh là tổng binh vi nam tích, quản lý năm vạn Tề quân quận Nam Dương và quận Tích Dương. Gã cũng biết Hoàng Phủ Chung đã mất đại thế, liền bí mật sai phụ tá tâm phúc đến gặp gỡ Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hoàng Phủ Vô Tấn mở thư ra nhìn, trong thư viết rất khách sáo. Đơn giản nói gã trung thành với Đại Ninh vương triều chứ không phải Tề vương. Gã là thần tử của Đại Ninh vương triều, không phải nô tài của Tề vương. Gã nguyện ý hưởng ứng hoàng thái hậu kêu gọi, ra sức vì giám quốc nhiếp chính vương.
Những lời nói đường hoàng thế này thì Hoàng Phủ Vô Tấn đều đoán được, mấu chốt ở chỗ Triệu Tử Vi ra giá là cái gì, đó mới là quan trọng. Trong thư không viết điều này.
Hoàng Phủ Vô Tấn giương mắt liếc phụ tá Phương Tuấn, đặt thư xuống, mỉm cười hỏi:
- Không biết tương lai Triệu tướng quân có tính toán gì không?
Hoàng Phủ Vô Tấn hỏi đầy ẩn ý.
Phương Tuấn hiểu ý của Hoàng Phủ Vô Tấn, gã cười nói:
- Triệu tướng quân nguyện đem năm vạn quân đội giao cho điện hạ. Ngài ấy chỉ hy vọng tương lai điện hạ đăng cơ, ngài ấy có thể về quê, góp sức cho bách tính quê nhà.
- Không biết quê của Triệu tướng quân ở đâu?
- Hồi bẩm điện hạ, quê nhà Triệu tướng quân tại quận Lũng Tây.
Hoàng Phủ Vô Tấn suy tư giây lát, cười bảo:
- Lấy tài năng của Triệu tướng quân đi Lũng Tây thì quá uổng phí. Như vậy đi, tương lai ta phong hắn làm Lai Dương quận công, tổng quản Thanh Châu.
Triệu Tử Vi đầu hàng không thể đánh đồng với Hạ Thiên Tuyệt, Lưu Hán Chương, cho nên gã không thể làm quốc công, chỉ có thể giáng một cấp làm quận công.
Phương Tuấn mừng rỡ:
- Vậy ta quay về bẩm báo với Triệu tướng quân!
Đặc sứ của Triệu Tử Vi rời đi, Hoàng Phủ Vô Tấn đi ra đại trướng, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao. Ánh sao lấp lánh khảm trên bầu trời, lại cho Hoàng Phủ Vô Tấn cảm giác ở trong ôm ấp của thiên địa. Nếu nói Tề quân Hứa Xương thoáng chốc tan vỡ khiến hắn hiểu được Tề quân đã tan rã quân tâm, vậy thì Triệu Tử Vi, tâm phúc Hoàng Phủ Chung đầu hàng biểu thị gã đã đến tình trạng chúng bạn xa lánh.
Kỳ thật Hoàng Phủ Vô Tấn vẫn rất xem trọng Hoàng Phủ Chung. Hắn biết Hoàng Phủ Chung sẽ không từ bỏ Lạc Kinh, hắn cho rằng gã sẽ phân binh đến tấn công Đông quận. Trong điều kiện không từ bỏ Lạc Kinh, đánh bại chính mình, đoạt lại Tề Châu. Nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn không ngờ rằng ngay cả một chút dũng khí này Hoàng Phủ Chung cũng đã đánh mất. Hắn bỗng nhiên hiểu được, đây không phải vấn đề Hoàng Phủ Chung có chịu bỏ Lạc Kinh hay không, mà là gã đã mất hết can đảm. Tan vỡ, không chỉ là sĩ khí Tề quân, còn có dũng khí của Hoàng Phủ Chung.
Xem ra thời cơ cuối cùng tấn công Lạc Kinh đã chín muồi.
Lạc Kinh, Tử Vi cung.
Trong mắt Hoàng Phủ Chung rực lửa giận, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Anh Tuấn quỳ trên mặt đất. Sở quân không bị thương một binh một tốt, Tề quân cũng chỉ bỏ mạng hơn một trăm người, hai vạn quân đội trú đóng quận Hứa Xương lại tiêu đời, toàn quân bị diệt, sao gã có thể chấp nhận điều này được chứ?
Hoàng Phủ Chung từng bước một tới gần Hoàng Phủ Anh Tuấn.
- Ngươi có một vạn năm ngàn người, đối phương chỉ có vài chục người, binh mới giao tranh ngươi đã tan vỡ toàn tuyến, ngươi ăn nói sao với cô đây?
Hoàng Phủ Anh Tuấn cả người run rẩy, miệng khô khốc giải thích:
- Ty chức là muốn diệt hết Sở quân, nhưng Sở quân có vũ khí kiểu mới, một loại gậy đen, vang tiếng rất lớn, bốc khói trắng, các huynh đệ sợ hãi, kết quả là…
- Bậy bạ! Rõ ràng là chính ngươi hèn nhát, ngươi ở Quảng Lăng bị Sở quân giết đến sợ, ngươi tại quận Bành Thành bị Sở quân truy đuổi gà bay chó sủa. Là chính ngươi bị Sở quân giết đến không còn ý chí chiến đấu, cho nên ngươi không thể chỉ huy, dẫn đầu chạy trốn, mới khiến quân đội tan vỡ, có đúng hay không!?
- Không phải!!!
Hoàng Phủ Anh Tuấn liều mạng giải thích:
- Ty chức có ra lệnh tấn công, nhưng sĩ khí đã mất, quân tâm tan vỡ! Họ muốn về Tề Châu, thà rằng đầu hàng cũng không muốn đánh nhau, việc này không liên quan đến ty chức! Ty chức vốn muốn lĩnh năm ngàn người trong đại doanh tiến thành Dĩnh Xuyên kháng cự, nhưng khi ty chức chạy về thì đại doanh đã trống rỗng, trốn không còn một bóng người, điện hạ nói xem ty chức nên đánh làm sao đây?
Hoàng Phủ Chung híp mắt lại, sát khí ẩn hiện:
- Ý ngươi là nói Hứa Xương binh bại, lỗi tại cô, có đúng hay không?
Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng có chút thẹn quá hóa giận. Dưới thời Hoàng Phủ Huyền Đức, gã binh bại Quảng Lăng, dưới thời Hoàng Phủ Hằng, gã binh bại Bành Thành, dưới thời Hoàng Phủ Chung, gã lại binh bại Hứa Xương. Nhưng những lần binh bại đó có liên quan gì đến gã chứ? Đại thế đã định là bại, chẳng lẽ một mình Hoàng Phủ Anh Tuấn gã có thể cố gắng xoay chuyển nổi sao?
Đặc biệt là Hoàng Phủ Chung, rõ ràng là hèn nhát vô năng, không dám phản công Tề Châu khiến quân tâm tan tác, nhưng lại đẩy trách nhiệm cho mình. Hoàng Phủ Chung tưởng để mình gánh trách nhiệm dao động quân tâm sao?
Hoàng Phủ Anh Tuấn vừa nghĩ vậy thì nghe Hoàng Phủ Chung lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ huy bất lực, có được ưu thế binh lực lại khiến Hứa Xương thảm bại, dao động cả quân tâm Tề quân, tội không thể tha, người đâu!
Mười mấy thị vệ lên tiếng.
Hoàng Phủ Chung chỉ hướng Hoàng Phủ Anh Tuấn:
- Lôi tên này xuống loạn côn đánh chết, lấy đầu truyền lệnh tam quân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.