Quyển 2 - Chương 182: Thi cử phong vân (hạ)
Cao Nguyệt
29/08/2014
Mỗi khi hắn đọc một cái tên thì phía dưới truyền tới một thanh âm kinh hô rồi thở dài liên tiếp, sau khi hắn đọc tới Hồng huyện Tống Duyên Thọ thì ở bên trái có một người hét lớn một tiếng:
- Ta trúng rồi.
Chỉ thấy một nam tử bốn mươi tuổi gào lên, sau đó lại ngất đi, bằng hữu ở bên cạnh dốc sức lay hăn:
- Tống huynh Tống huynh.
Hắn từ từ tỉnh lại giống như điên rồi:
- Ta trúng, nương tử ta thi trúng rồi.
Người ở bên ngoài thở dài, giải thích:
- Tống huynh năm mười chín tuổi bắt đầu thi, trước đó đã lập gia đình, hiện tại con gái của hắn đã xuất giá rồi hắn mới thi đậu, đúng là không dễ dàng.
Kỳ thật không chỉ có vị Tống huynh này mà bất kỳ ai thi đậu cũng kích động vạn phần, tám trăm người mới tuyển một người, có thể đề tên bảng vàng đây là may mắn nhất trong nhân sinh.
Hoàng Phủ Duy Minh lúc này không ở Đông cung mà ở trong một khách sạn tại Thanh Hóa phường, cùng với em vợ Thích Thịnh của hắn ở cùng một chỗ, Thích thị huynh đệ cũng tham gia khoa cử nhưng sau khi thi xong ngày đầu tiên bọn họ biết mình không có hi vọng rồi, Thích Phái trong đề thi viết bảy mươi hai hiền tài của Khổng Tử thì quên mười hiền, mà Thích Thịch thì ngay cả một người cũng không viết được không phải là vì hắn không biết mà là hắn không kịp thời gian, Mặc Kinh đã tốn ba canh giờ của hắn.
Thích Phái ổn trọng mặc dù biết mình không có hi vọng nhưng vẫn ở trong khách sạn làm bạn với Hoàng Phủ Duy Minh mà đệ đệ Thích Thịnh của hắn thì suốt ngày tầm hoa vấn liễu, cũng không biết gã lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, thậm chí đêm cũng không về ngủ.
Duy Minh buổi sáng không đi xem bảng mà ở nhà chờ đợi, mưa thu liên tục khiến cho lòng người càng thêm phiền muộn hai người ở trước bàn đối ẩm với nhau.
- Duy Minh ngươi không cần phải lo lắng ngươi nhất định sẽ thi đậu ta cảm thấy ngươi chỉ cần phải lo lắng vấn đề thứ tự ngươi không giống như ta một chút hi vọng cũng không có, ngay cả cống cử sĩ không thi đậu mà còn nghĩ tới tiến sĩ ta đúng là si tâm vọng tưởng rồi.
Thích Phái thở dài, đem rượu trong chén uống sạch, hắn nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Duy Minh, thấy Duy Minh trầm tư không nói thì cười cười:
- Thái tử coi trọng ngươi như vậy sau ngày ngươi cần phải lo lắng cho tiền đồ của mình nhiều hơn, Duy Minh ngươi muốn ở lại kinh hay trở về địa phương?
Duy Minh thi xong là biết mình không có vấn đề gì, hắn phát huy vô cùng xuất sắc hiện tại chỉ lo lắng không biết mình có vào trong giáp bảng hay không nếu như có thể thì thái tử đã nói qua, có thể cho hắn một niềm vui lớn, niềm vui lớn này là sao? Là trạng nguyên bảng nhãn hay là thám hoa?
Duy Minh đặt chén rượu xuống mà mỉm cười"
- Ta muốn về địa phương, nếu như may mắn thì hi vọng có thể làm huyện lệnh Duy Dương huyện.
- Thật không?
Thích Phái kinh hỉ một hồi nếu như Duy Minh có thể làm Duy Dương huyện lệnh vậy thì hắn có thể thơm lây không?
Duy Minh phảng phất hiểu rõ tâm tư cảu Thích Phái, trong tay của hắn không có người dĩ nhiên cần phải có hai anh em vợ này làm phụ tá đắc lực, hắn bất động thanh sắc nói:
- Đại lang sau khi trở về huynh định làm gì?
- Ta có thể làm gì?
Thích Phái cười khổ một tiếng:
- Đương nhiên chỉ có thể vào quận học dạy học, dù sao cũng phải nuôi sống gia đình.
Duy Minh nghe câu nuôi sống gia đình thì nhướn mày hỏi:
- Nhị lang có chuyện gì vậy, hắn xài tiền như nước, hắn lấy đâu ra mà nhiều tiền vậy?
Thích Phái lắc đầu:
- Ta cũng không biết chúng ta đã ở riêng lâu rồi, tình cảnh của hắn ta cũng không hiểu rõ lắm, tuy nhiên hắn chỉ là tiểu lại, không có nhiều tiền mới đúng.
Đúng lúc này một hồi thanh âm khua chiêng gõ trống vang lên, đây là qua viên báo tin vui tới, Thích Phái lập tức dứng lên, nhanh chóng nói:
- Duy Minh đến rồi.
Duy Minh nhẹ nhàng khoát tay:
- Không cần phải gấp cứ bình tĩnh lại.
Thích Phái từ từ ngồi xuống kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Duy Minh, hắn cảm thấy Duy Minh biến hóa rất lớn, trở nên có lòng dạ vô cùng, không giống như trước kia.
Rõ ràng quan báo tin vui tới cửa rồi mà vẫn có thể bình thản bưng chén rượu không hoang mang, trong năm vạn sĩ tử cũng chỉ có một người như thế.
Tiêng chuông ngày càng lớn, đã đến cửa ra vào, quan báo tin hô lớn danh tự, nhưng vì đám sĩ tử la to quá nên không nghe rõ, sau đó là bước chân dày đặc, một nhóm người lớn tiến tới phòng của hắn:
- Duy Minh, mở cửa nhanh.
Có người ở bên ngoài cao giọng hưng phấn kêu lên.
Thích Phái nhìn qua Duy Minh, Duy Minh gật đầu ý bảo là có thể mở cửa, Thích Phái lập tức mở cửa ra, chỉ thấy bên ngoài là một đám sĩ tử, trong mắt mọi người đều lộ vẻ hâm mộ vạn phần. Ở giữa chính là quan báo tin vui.
Vị quan báo tin vui cười cười hỏi:
- Vị nào là Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh.
- Ta là Duy Minh.
Duy Minh từ từ bước tới trên mặt không mang theo biểu lộ gì.
Vi quan báo tin kinh ngạc nhìn hắn rồi cao giọng tuyên bố:
- Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh, thi đậu giáp danh thứ ba, mời đến cung tham gia thi đình.
Một hồi thanh âm vỗ tay kịch liệt vang lên, Thích Phái nhanh chóng móc ra mấy đồng tiền đưa cho quan viên và tùy tùng của y, sau đó lại vung tiền cho đám sĩ tử.
Trên mặt Duy Minh nở ra nụ cười, không tệ bài danh thứ ba, đây chính là trình độ học tập chân thật của hắn, tuy không phải là thứ nhất nhưng hắn cũng đã rất hài lòng.
- Hiện tại đi liền sao?
- Hiện tại mời theo chúng ta đi, thi Đình sáng ngày mai sẽ cử hành .
........
Trải qua gần một tháng cách ly, lần này tế tửu quốc tử giám Tô Tốn cũng đã trở về phủ.
Đón tiếp Tô Tốn là Tô Hàn Xương và Tô Hàn Lâm cả hai đều dìu đỡ lão xuống:
- Phụ thân khổ cực rồi.
- Ta đã sớm thành thói quen cái này thì đáng gì.
Tô Tốn cười cười khoát tay rồi lại nói với vợ của hắn là Lô thị:
- Vất vả cho mẫu thân các ngươi rồi.
Bỗng nhiên Tô Tốn có phản ứng:
- Cửu Thiên đâu sao nó không đến đón tiếp ta?
Tô Hạm chính là cháu gái mà Tô Tốn yêu thích nhất, lúc trước mỗi khi lão về Tô Hạm đều ra dìu đỡ tại sao bây giờ không thấy nàng ta?
- Ta trúng rồi.
Chỉ thấy một nam tử bốn mươi tuổi gào lên, sau đó lại ngất đi, bằng hữu ở bên cạnh dốc sức lay hăn:
- Tống huynh Tống huynh.
Hắn từ từ tỉnh lại giống như điên rồi:
- Ta trúng, nương tử ta thi trúng rồi.
Người ở bên ngoài thở dài, giải thích:
- Tống huynh năm mười chín tuổi bắt đầu thi, trước đó đã lập gia đình, hiện tại con gái của hắn đã xuất giá rồi hắn mới thi đậu, đúng là không dễ dàng.
Kỳ thật không chỉ có vị Tống huynh này mà bất kỳ ai thi đậu cũng kích động vạn phần, tám trăm người mới tuyển một người, có thể đề tên bảng vàng đây là may mắn nhất trong nhân sinh.
Hoàng Phủ Duy Minh lúc này không ở Đông cung mà ở trong một khách sạn tại Thanh Hóa phường, cùng với em vợ Thích Thịnh của hắn ở cùng một chỗ, Thích thị huynh đệ cũng tham gia khoa cử nhưng sau khi thi xong ngày đầu tiên bọn họ biết mình không có hi vọng rồi, Thích Phái trong đề thi viết bảy mươi hai hiền tài của Khổng Tử thì quên mười hiền, mà Thích Thịch thì ngay cả một người cũng không viết được không phải là vì hắn không biết mà là hắn không kịp thời gian, Mặc Kinh đã tốn ba canh giờ của hắn.
Thích Phái ổn trọng mặc dù biết mình không có hi vọng nhưng vẫn ở trong khách sạn làm bạn với Hoàng Phủ Duy Minh mà đệ đệ Thích Thịnh của hắn thì suốt ngày tầm hoa vấn liễu, cũng không biết gã lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, thậm chí đêm cũng không về ngủ.
Duy Minh buổi sáng không đi xem bảng mà ở nhà chờ đợi, mưa thu liên tục khiến cho lòng người càng thêm phiền muộn hai người ở trước bàn đối ẩm với nhau.
- Duy Minh ngươi không cần phải lo lắng ngươi nhất định sẽ thi đậu ta cảm thấy ngươi chỉ cần phải lo lắng vấn đề thứ tự ngươi không giống như ta một chút hi vọng cũng không có, ngay cả cống cử sĩ không thi đậu mà còn nghĩ tới tiến sĩ ta đúng là si tâm vọng tưởng rồi.
Thích Phái thở dài, đem rượu trong chén uống sạch, hắn nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Duy Minh, thấy Duy Minh trầm tư không nói thì cười cười:
- Thái tử coi trọng ngươi như vậy sau ngày ngươi cần phải lo lắng cho tiền đồ của mình nhiều hơn, Duy Minh ngươi muốn ở lại kinh hay trở về địa phương?
Duy Minh thi xong là biết mình không có vấn đề gì, hắn phát huy vô cùng xuất sắc hiện tại chỉ lo lắng không biết mình có vào trong giáp bảng hay không nếu như có thể thì thái tử đã nói qua, có thể cho hắn một niềm vui lớn, niềm vui lớn này là sao? Là trạng nguyên bảng nhãn hay là thám hoa?
Duy Minh đặt chén rượu xuống mà mỉm cười"
- Ta muốn về địa phương, nếu như may mắn thì hi vọng có thể làm huyện lệnh Duy Dương huyện.
- Thật không?
Thích Phái kinh hỉ một hồi nếu như Duy Minh có thể làm Duy Dương huyện lệnh vậy thì hắn có thể thơm lây không?
Duy Minh phảng phất hiểu rõ tâm tư cảu Thích Phái, trong tay của hắn không có người dĩ nhiên cần phải có hai anh em vợ này làm phụ tá đắc lực, hắn bất động thanh sắc nói:
- Đại lang sau khi trở về huynh định làm gì?
- Ta có thể làm gì?
Thích Phái cười khổ một tiếng:
- Đương nhiên chỉ có thể vào quận học dạy học, dù sao cũng phải nuôi sống gia đình.
Duy Minh nghe câu nuôi sống gia đình thì nhướn mày hỏi:
- Nhị lang có chuyện gì vậy, hắn xài tiền như nước, hắn lấy đâu ra mà nhiều tiền vậy?
Thích Phái lắc đầu:
- Ta cũng không biết chúng ta đã ở riêng lâu rồi, tình cảnh của hắn ta cũng không hiểu rõ lắm, tuy nhiên hắn chỉ là tiểu lại, không có nhiều tiền mới đúng.
Đúng lúc này một hồi thanh âm khua chiêng gõ trống vang lên, đây là qua viên báo tin vui tới, Thích Phái lập tức dứng lên, nhanh chóng nói:
- Duy Minh đến rồi.
Duy Minh nhẹ nhàng khoát tay:
- Không cần phải gấp cứ bình tĩnh lại.
Thích Phái từ từ ngồi xuống kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Duy Minh, hắn cảm thấy Duy Minh biến hóa rất lớn, trở nên có lòng dạ vô cùng, không giống như trước kia.
Rõ ràng quan báo tin vui tới cửa rồi mà vẫn có thể bình thản bưng chén rượu không hoang mang, trong năm vạn sĩ tử cũng chỉ có một người như thế.
Tiêng chuông ngày càng lớn, đã đến cửa ra vào, quan báo tin hô lớn danh tự, nhưng vì đám sĩ tử la to quá nên không nghe rõ, sau đó là bước chân dày đặc, một nhóm người lớn tiến tới phòng của hắn:
- Duy Minh, mở cửa nhanh.
Có người ở bên ngoài cao giọng hưng phấn kêu lên.
Thích Phái nhìn qua Duy Minh, Duy Minh gật đầu ý bảo là có thể mở cửa, Thích Phái lập tức mở cửa ra, chỉ thấy bên ngoài là một đám sĩ tử, trong mắt mọi người đều lộ vẻ hâm mộ vạn phần. Ở giữa chính là quan báo tin vui.
Vị quan báo tin vui cười cười hỏi:
- Vị nào là Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh.
- Ta là Duy Minh.
Duy Minh từ từ bước tới trên mặt không mang theo biểu lộ gì.
Vi quan báo tin kinh ngạc nhìn hắn rồi cao giọng tuyên bố:
- Duy Dương huyện Hoàng Phủ Duy Minh, thi đậu giáp danh thứ ba, mời đến cung tham gia thi đình.
Một hồi thanh âm vỗ tay kịch liệt vang lên, Thích Phái nhanh chóng móc ra mấy đồng tiền đưa cho quan viên và tùy tùng của y, sau đó lại vung tiền cho đám sĩ tử.
Trên mặt Duy Minh nở ra nụ cười, không tệ bài danh thứ ba, đây chính là trình độ học tập chân thật của hắn, tuy không phải là thứ nhất nhưng hắn cũng đã rất hài lòng.
- Hiện tại đi liền sao?
- Hiện tại mời theo chúng ta đi, thi Đình sáng ngày mai sẽ cử hành .
........
Trải qua gần một tháng cách ly, lần này tế tửu quốc tử giám Tô Tốn cũng đã trở về phủ.
Đón tiếp Tô Tốn là Tô Hàn Xương và Tô Hàn Lâm cả hai đều dìu đỡ lão xuống:
- Phụ thân khổ cực rồi.
- Ta đã sớm thành thói quen cái này thì đáng gì.
Tô Tốn cười cười khoát tay rồi lại nói với vợ của hắn là Lô thị:
- Vất vả cho mẫu thân các ngươi rồi.
Bỗng nhiên Tô Tốn có phản ứng:
- Cửu Thiên đâu sao nó không đến đón tiếp ta?
Tô Hạm chính là cháu gái mà Tô Tốn yêu thích nhất, lúc trước mỗi khi lão về Tô Hạm đều ra dìu đỡ tại sao bây giờ không thấy nàng ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.