Quyển 1 - Chương 50: Thoát khỏi mớ bòng bong.
Cao Nguyệt
26/03/2013
Hôm nay có thể được coi là ngày lễ ‘chém gió’ của huyện Duy Dương, vào đúng giữa trưa, vẫn còn rất nhiều người đang tranh luận đến đỏ mặt tía tai,rốt cuộc là Mã Cát Tường anh tuấn hơn, hay là Huỳnh Tuấn phong độ hơn, thế nhưng một tin tức được đưa đến làm mọi người há hốc cả miệng, Mã Cát Tường và Huỳnh Tuấn đồng thời rút khỏi cuộc ứng tuyển chức Hộ tào chủ sự, tin tức gây chấn động cả thành, người vui mừng cũng có, mà kẻ tiếc nuối, dậm chân vỗ ngực cũng có, họ vừa mới đặt rất nhiều tiền vào người của Mã Cát Tường và Huỳnh Tuấn, bây giờ ai sẽ đền cho họ đây, họ kéo đến nhà cái la hét, tình huống này không chấp nhận!
Nhưng nhiều người thì nghi ngờ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà Mã gia và Huỳnh gia đồng thời rút khỏi cuộc ứng tuyển?
Cho dù các quan viên cấp cao quận Đông Hải muốn bưng bít tin tức không hay này, nhưng vẫn có những nha dịch huyện nha không giữ nổi miệng tiết lộ tin tức này cho thất đại cô bát đại di, thì ra là do Huỳnh gia mai phục giữa đường, đánh lén Mã Cát Tường, đánh gãy tay của Mã Cát Tường, nhưng không ngờ chân của lão nhị Huỳnh gia đúng lúc bị chuột rút, bị bắt tại trận.
Tay của chàng họ Mã anh tuấn bị đánh gãy, chàng họ Huỳnh phong độ phải đeo cân đấu, cho nên hai nhà chỉ đành rút khỏi cuộc ứng tuyển, thất đại cô và bát đại di biết được chuyện này, cũng đồng nghĩa cả thành đều biết, cả triệu người huyện Duy Dương như tỉnh ngộ, thì ra như vậy, chân Huỳnh lão nhị bỗng bị co rút, quả là ông trời có mắt!
Dẫn đến việc sau này huyện Duy Dương có một câu tục ngữ: “giật gân”
“Tên vô dụng nhà ngươi, hôm nay bị giật gân rồi à?”
“Thằng nhóc này xem ra uống lộn thuốc rồi, hôm nay lại dám giật gân!’
“Cầu xin ông đấy, đừng làm những chuyện giật gân như vậy có được không?’
Đại loại như vậy.
.. . …… … …….
Kì thực thì Huỳnh gia có rút hay không, vẫn còn nằm trong sự tranh luận của những người lập ra quy định.
Trong phòng họp của quận nha, vài vị đại nhân của quận Đông Hải đang bàn bạc về sự việc đột ngột này, vốn định tạm thời hủy cuộc thi vòng loại lúc giờ ngọ một khắc hôm nay, đây là ý kiến thống nhất của mọi người, dưới tình hình trước mắt, thực sự là cần phải tạm hoãn một thời gian.
Tô Hàn Trinh, Từ Viễn, Triệu Hào Kiệt, Hoàng Phủ Cừ, Trương Dung, cả năm người đều im lặng trầm mặc, không ai không muốn mở miệng trước cả.
Tô Hàn Trinh mặc dù rất căm ghét chuyện này, theo tính khí của ông, không những phải hủy bỏ tư cách của Huỳnh gia, mà còn phải bãi bỏ học vị cử nhân của Huỳnh Tuấn, nhưng lúc này ông phải cố kìm chế, ông biết chuyện này có liên quan đến Hoàng Phủ Cừ, nói không chừng là chủ ý của Hoàng Phủ Cừ, ông muốn nghe thử Hoàng Phủ Cừ sẽ nói gì.
“ Các vị, tôi xin có ý kiến về chuyện này!”
Hoàng Phủ Cừ cuối cùng đã chịu mở miệng, đúng là ông ta nên mở miệng trước, Huỳnh Gia do ông ta tiến cử, nên ông ta không thể đẩy bỏ trách nhiệm này được.
“ Chuyện này làm cho tôi rất đau lòng, tôi thực sự không hề ngờ Huỳnh gia lại là hạng tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ như vậy.”
Trương Dung và Triệu hào Kiệt lập tức bốn mắt nhìn nhau, tên Hoàng Phủ huyện công này đang muốn chối bỏ trách nhiệm đây mà.
“ Thái độ của tôi rất rõ ràng!”
Hoàng Phủ Cừ tiếp tục nói:
” Nếu chuyện này thực sự là kế hoạch của Huỳnh Tuấn, thì chủ kiến đầu tiên của tôi là hủy bỏ tư cách ứng tuyển của hắn.”
Trong mắt của Trường sử Từ Viễn bỗng lóe qua một tia cười nhạt khó nhìn thấy, ông hiểu được hàm ý trong câu nói của Hoàng Phủ Cừ, cái gì mà ‘nếu như’ ,ông ta vẫn muốn bảo vệ cho Huỳnh Tuấn, lấy tiền của người ta, thì phải làm việc cho người ta, với lòng tham vô đáy của Hoàng Phủ Cừ, thì thật sự không biết Huỳnh gia đã đưa cho ông ta bao nhiêu tiền rồi?
Mười ngày trước Từ Viễn mới từ Châu Trị Giang Ninh vội vã về huyện Duy Dương, ông là nhân vật số hai của quận Đông Hải, nếu như lấy chức thứ sử ví như chức thị trưởng,thì trường sử chính là phó thị trưởng chủ quản kinh tế tài chính, thực quyền rất lớn.
Từ Viễn dáng người cao gầy, xuất thân là tiến sĩ, ông từng là huyện lệnh huyện Bình Giang, em trai của thân quốc cữu đã lấy em gái của vợ ông, ông ta liền trở thành người của Thân Quốc cữu, bốn năm trước được đề bạt làm Trường sử quận Đông hải, nếu chiếu theo cách thăng bậc trong chốn quan trường, sau khi thứ sử tiền nhiệm của quận Đông Hải bị điều đi, thì ông ta sẽ đảm nhiệm chức vị thứ sử, nhưng do lòng tham của Thân quốc cữu muốn nắm giữ cả chức thứ sử và trường sử của quận Đông Hải, kết quả lại bị thái tử đánh bại, làm cho Từ Viễn mất cơ hội thăng lên thứ sử.
Mặc dù trong lòng oán hận, nhưng dù sao Thân quốc cữu vẫn là chỗ dựa của ông ta, ông ta cũng đành chịu.
Lần tuyển chọn hộ tào chủ sự này, Từ Viễn là thế bất đắc dĩ, Quan gia xem ông như chỗ dựa, nhưng tiền bạc thì ủng hộ cho thân quốc cữu, hơn nữa con trai trưởng của Quan gia Quan Tịch là Lễ bộ lang trung, cũng do Thân quốc cữu một tay đề bạt, cho nên Thân quốc cữu đã ra lệnh cho ông, Quan Tịch không có được chức thứ sử quận Đông Hải, thì chức Hô tào chủ sự nhất định phải về tay Quan gia, để đảm bảo tài quyền không bị mất đi.
Hộ tào chủ sự vốn là thuộc hạ của ông, theo lí là khi thứ sử chưa đến nhận chức, ông cũng có quyền trực tiếp chỉ định, nhưng Hoàng Phủ Cừ và Trương Dung lại cho rằng đây là một cơ hội tốt để hốt tiền, bọn họ không chịu mở miệng, cuối cùng thì Từ Viễn đành phải theo cách kiềm chế để giành thắng lợi, chọn ra người thích hợp trong các con cháu của sáu đại thế gia của quận Đông Hải, theo cách nghĩ của ông,vào thời điểm quan trọng nhất sẽ nhờ Thân quốc cữu ra mặt, Trương Dung và Hoàng Phủ Cơ sẽ phải nể mặt, Quan gia sẽ có thể thuận lợi được chọn.
Nhưng không ngờ Tô Hàn Trinh giữa chừng thay đổi, lại đột ngột tiến cử một người, mà lại là người giành giải nhất thi châu Hoàng Phủ Duy Minh, việc này làm cho lòng ông càng thấp thỏm, ông thực sự không lo lắng bất kì ai, chỉ duy nhất tên Hoàng Phủ Duy Minh này, hắn sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Quan Hiền Câu.
Nếu như xem quận như là một thành phố thuộc cấp, thì Hộ tào chủ sự sẽ tương đương với người đứng đầu của các bộ ngành chức năng tài chính như Cục trưởng cục tài vụ, cục trưởng cục thuế vụ, trưởng quản ngân hàng nhân dân.
Đương nhiên, tính tương đương thì không cao, nhưng Hộ tào chủ sự thực sự là một bộ ngành chức năng thu chi tài chính thuế vụ rất quan trọng của quận Đông Hải, trực tiếp nắm giữ thuế vụ hơn ba trăm triệu lạng bạc mỗi năm của quận Đông Hải.
Từ Viễn là trường sử, Hộ Tào chủ sự là chức vụ thuộc quyền quản hạt của ông, mà Tô Hàn Trinh là thứ sử, ông ta cũng có quyền quản hạt, một khi Hoàng Phủ Duy Minh thắng giải, Từ Viễn sẽ chỉ trở thành cấp trên trên danh nghĩa,Hoàng Phủ Duy Minh sẽ trực tiếp báo cáo cho Tô Hàn Trinh thu chi tài vụ, từ đó làm cho Từ Viễn mất đi quyền kiểm soát tài chính thuế vụ của huyện Đông Hải. Thậm chí ngay cả việc một năm quận Đông Hải thu thuế bao nhiêu cũng có thể không biết.
Cuộc tranh giành chức Hô tào chủ sự này, thực ra là cuộc tranh giành quyền tài chính của Từ Viễn và Tô Hàn Trinh.
Đối với việc Hoàng Phủ Cừ muốn bảo vệ Huỳnh Tuấn, Từ Viễn vốn không để trong lòng, ông chỉ quan tâm động tĩnh của Tô Hàn Trinh.
Hoàng Phủ Cừ đưa đề nghị Từ Viễn không có ý kiến gì, nhưng Triệu Tư mã lại phản pháo,
“Huyện công có lẽ là vẫn chưa biết, Huỳnh Phong đã thừa nhận chuyện này đều là kế hoạch mà Huỳnh Tuấn một tay sắp đặt, hắn còn nói là có quan viên cấp cao sai khiến, tôi muốn biết vị quan cấp cao này rốt cuộc là ai?”
Nói xong ông ta nhìn Hoàng Phủ Cừ với ánh mắt lạnh nhạt, muốn xem thử tên này sẽ làm gì tiếp đó, từ trước đến giờ, Triệu Kiệt Hào vẫn đứng về phía Tô Hàn Trinh, không đồng nghĩa với việc ông ta cũng ủng hộ thái tử, mà ông ta là người của Tề vương, là tâm phúc trung thành của Tề vương, ông chỉ chấp hành mệnh lệnh của Tề vương mà thôi.
Tề Vương là con trai thứ của hoàng thượng, mẫu thân là Tiêu Thục Phi, ông vốn là người luôn dòm ngó chức vị Đông cung thái tử, vì tranh đoạt chức thứ sử quận Đông Hải, Tề vương cũng đã tiến cử Thiếu Khanh Vương Diễn của Đại Lí tự tham gia tranh giải, nhưng cuối cùng thì thất bại, trước khi Sở vương khai phủ, ông luôn xem thái tử là kẻ thù lớn nhất, nhưng sau khi Sở Vương khai phủ, Tề Vương đột nhiên phát hiện, quyền thế của Sở vương đã vượt xa thái tử, giờ thái tử không còn là kẻ thù của ông nữa, đối thủ của ông đã chuyển từ thái tử sang Sở Vương.
Vì thế, ông hạ mật lệnh cho Triệu Kiệt Hào, ngầm giúp Tô Hàn Trinh.
Ý của Triệu Kiệt Hào rất rõ ràng, tên Hoàng Phủ Cừ này còn dám chống chế, vẫn cương quyết ủng hộ Huỳnh gia, thì ông ta dứt khoát sẽ xé rách tấm màn che mặt này.
Cho dù da mặt Hoàng Phủ Cừ có dày hơn nữa thì cũng không kiềm nổi mà đỏ lên, trong lòng lão ta thầm mắng Huỳnh Phong là đồ khốn nạn, dám khai ông ra, cho dù ông đã nhận hậu lễ của Huỳnh gia, có nghĩa giúp đỡ họ, nhưng giờ ngay đến bản thân ông ta còn không lo nổi, thì làm sao giúp đỡ cho Huỳnh gia.
Hoàng Phủ Cừ vô cùng ngượng ngùng, không biết phải mở miệng làm sao, huyện lệnh Trương Dung im lặng từ nãy giờ đột nhiên đằng hắng một tiếng,
“ Tôi có vài lời muốn nói!”
Hoàng Phủ Cừ như lấy lại tinh thần, Trương Dung là chỗ dựa cũ của Huỳnh gia, nói không chừng ông ta có thể giúp mình một tay, ông nhìn Trương Dung với vẻ cầu xin.
Trương Dung vốn không có tư cách tham gia những hội nghị cấp cao như thế này của Quận Đông Hải, nhưng ông là con trai của Trương tướng quốc, bối cảnh gia đình rất lớn, hơn nữa sự việc lại xảy ra ở huyện Duy Dương, ông đến tham dự hội nghị thì đó cũng là lẽ đương nhiên.
Lúc này ông ầm thầm mừng rỡ vì đã kịp thời phủi bỏ Huỳnh gia, Huỳnh gia đúng là mầm họa, nếu không phải phụ thân ông kịp thời đưa thư đến, e rằng bây giờ người leo lên lưng cọp khó xuống không phải là Hoàng Phủ Cừ mà là Trương Dung ông, ánh mắt nài xin của Hoàng Phủ Cừ bị ông phớt lờ, ông biết ý của Hoàng Phù Cừ, chẳng qua là muốn nhờ ông nói giúp vài lời cho Huỳnh gia mà thôi.
Cái tên Hoàng Phủ Cừ này ngay đến một chút quy tắc quan trường cũng không hiểu, lúc này, hắn ta vẫn không nhìn ra được cuộc tranh giành giữa Tô Hàn Trinh và Từ Viễn. Hắn ta còn cho rằng bản thân ông có thể vì một Huỳnh gia không quan trọng ấy mà rước họa vào người hay sao?
“ Tôi vẫn còn nhớ lúc trước khi Từ trường sử định ra quy tắc ứng tuyển này…..”
Trương Dung gật gật đầu với Trường sử Từ Viễn, như biểu thị sự ủng hộ đối với ông, Từ Viễn hơi ngượng ngùng, ông cười khàn và nói xen vào:
“Cái này được quyết định sau khi đã bàn bạc với Tô thứ sử, kì thực đó là quyết định của Tô thứ sử.”
Tô Hàn Trinh cười lạnh nhạt,
“Trương huyện lệnh xin cứ tiếp tục nói!”
“ Ban đầu khi đặt ra quy định ứng tuyển này, thì tôi cũng đã tỏ rõ thái độ của tôi rồi, đây là cuộc thi tuyển công khai, cũng có nghĩa là quá trình và kết quả đều phải công khai công bố cho toàn dân chúng quận Đông Hải, trước tiên là phải công bằng chính trực, các đại gia tộc phải dựa vào thực lực bản thân để ứng tuyển, lần này, Huỳnh gia phá vỡ quy tắc, bị bắt tại trận, nhân chứng vật chứng đầy đủ, Huỳnh Phong đã thừa nhận là do Huỳnh Tuấn một tay sắp đặt, khẩu cung của kẻ hành hung đã có, nếu theo nguyên tắc làm huyện lệnh của tôi, vụ án này đã có thể phán xử được rồi, ý của tôi là công bố trước dân chúng, khai trừ Huỳnh gia, hủy bỏ vòng loại, ba nhà Quan, Hoàng Phủ và Trần trực tiếp tiến hành sách luận, đương nhiên, nếu như Hoàng Phủ huyện công vẫn còn đồng tình với Huỳnh gia, thì việc này chúng tôi đều hiểu rất rõ, nhưng tình cảm thì tình cảm, quy tắc vẫn là quy tắc, không thể vì tình cảm mà phá hoại quy tắc, Hoàng Phủ huyện công nói xem có phải như vậy không?”
Nói xong, Ông nhìn Hoàng Phủ Cừ tựa cười mà không cười, sắc mặt của Hoàng Phủ Cừ lúc đỏ lúc trắng, ông không còn cách nào giúp Huỳnh gia được nữa, chỉ còn cách biểu lộ thái độ của mình:
“Kì thực tôi luôn ủng hộ cách làm việc theo quy tắc, nếu Huỳnh gia đã tự tạo nghiệp, vậy thì không thể trách người khác được, tôi đồng ý khai trừ Huỳnh gia.”
Mọi người đã nhất trí, thì sẽ do thứ sử Tô Hàn Trinh quyết định thời gian thi tuyển, ông chậm rãi nói:
“Ba ngày sau, Ba gia tộc Quan, Trần Hoàng Phủ sẽ tiến hành sách luận, quyết định ứng viên chức Hộ tào chủ sự, hủy bỏ vòng loại, để ngăn chặn những việc ngoài ý muốn lại xảy ra, tôi kiến nghị bắt đầu từ bây giờ, cách li ba ứng viên , không cho phép họ tiếp xúc với người ngoài.”
…………..
Sau khi tan họp, mọi người bước ra khỏi phòng thứ sử, Trương Dung đi đến bên cạnh Triệu Kiệt Hào nói :
“Triệu Tư Mã, tôi có một việc muốn nhờ Tư Mã giúp đỡ.”
“Trương huyện lệnh xin cứ nói!”
“Tên Huỳnh Phong này gây chuyện trong vùng quản hạt của tôi, tôi có trách nhiệm xét thẩm vụ án này, hi vọng Triệu Tư Mã có thể giao phạm nhân cho tôi.”
“Được thôi, việc này không thành vấn đề, tôi về sẽ sai người áp gải hắn đến huyện nha.”
Triệu Kiệt Hào thấy Trương Dung hình như còn có điều gì muốn nói, liền cười nói:
”Trương huyện lệnh còn việc gì nữa không?”
“ Tôi chỉ cảm thấy có chút kì lạ.”
Trương Dung cười cười, ông ta hỏi như không hề biết việc này:
“Không biết tại sao Huỳnh Phong bị té ngã, tôi cảm thấy không lí nào lại trùng hợp như vậy!”
Triệu Hào Kiệt từ trong túi móc ra hai viên đạn sắt to như trái vải, bỏ vào trong lòng bàn tay,
“Chính là do hai viên đạn sắt này đánh trúng vào xương bánh chè của Huỳnh Phong.”
Nhưng nhiều người thì nghi ngờ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà Mã gia và Huỳnh gia đồng thời rút khỏi cuộc ứng tuyển?
Cho dù các quan viên cấp cao quận Đông Hải muốn bưng bít tin tức không hay này, nhưng vẫn có những nha dịch huyện nha không giữ nổi miệng tiết lộ tin tức này cho thất đại cô bát đại di, thì ra là do Huỳnh gia mai phục giữa đường, đánh lén Mã Cát Tường, đánh gãy tay của Mã Cát Tường, nhưng không ngờ chân của lão nhị Huỳnh gia đúng lúc bị chuột rút, bị bắt tại trận.
Tay của chàng họ Mã anh tuấn bị đánh gãy, chàng họ Huỳnh phong độ phải đeo cân đấu, cho nên hai nhà chỉ đành rút khỏi cuộc ứng tuyển, thất đại cô và bát đại di biết được chuyện này, cũng đồng nghĩa cả thành đều biết, cả triệu người huyện Duy Dương như tỉnh ngộ, thì ra như vậy, chân Huỳnh lão nhị bỗng bị co rút, quả là ông trời có mắt!
Dẫn đến việc sau này huyện Duy Dương có một câu tục ngữ: “giật gân”
“Tên vô dụng nhà ngươi, hôm nay bị giật gân rồi à?”
“Thằng nhóc này xem ra uống lộn thuốc rồi, hôm nay lại dám giật gân!’
“Cầu xin ông đấy, đừng làm những chuyện giật gân như vậy có được không?’
Đại loại như vậy.
.. . …… … …….
Kì thực thì Huỳnh gia có rút hay không, vẫn còn nằm trong sự tranh luận của những người lập ra quy định.
Trong phòng họp của quận nha, vài vị đại nhân của quận Đông Hải đang bàn bạc về sự việc đột ngột này, vốn định tạm thời hủy cuộc thi vòng loại lúc giờ ngọ một khắc hôm nay, đây là ý kiến thống nhất của mọi người, dưới tình hình trước mắt, thực sự là cần phải tạm hoãn một thời gian.
Tô Hàn Trinh, Từ Viễn, Triệu Hào Kiệt, Hoàng Phủ Cừ, Trương Dung, cả năm người đều im lặng trầm mặc, không ai không muốn mở miệng trước cả.
Tô Hàn Trinh mặc dù rất căm ghét chuyện này, theo tính khí của ông, không những phải hủy bỏ tư cách của Huỳnh gia, mà còn phải bãi bỏ học vị cử nhân của Huỳnh Tuấn, nhưng lúc này ông phải cố kìm chế, ông biết chuyện này có liên quan đến Hoàng Phủ Cừ, nói không chừng là chủ ý của Hoàng Phủ Cừ, ông muốn nghe thử Hoàng Phủ Cừ sẽ nói gì.
“ Các vị, tôi xin có ý kiến về chuyện này!”
Hoàng Phủ Cừ cuối cùng đã chịu mở miệng, đúng là ông ta nên mở miệng trước, Huỳnh Gia do ông ta tiến cử, nên ông ta không thể đẩy bỏ trách nhiệm này được.
“ Chuyện này làm cho tôi rất đau lòng, tôi thực sự không hề ngờ Huỳnh gia lại là hạng tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ như vậy.”
Trương Dung và Triệu hào Kiệt lập tức bốn mắt nhìn nhau, tên Hoàng Phủ huyện công này đang muốn chối bỏ trách nhiệm đây mà.
“ Thái độ của tôi rất rõ ràng!”
Hoàng Phủ Cừ tiếp tục nói:
” Nếu chuyện này thực sự là kế hoạch của Huỳnh Tuấn, thì chủ kiến đầu tiên của tôi là hủy bỏ tư cách ứng tuyển của hắn.”
Trong mắt của Trường sử Từ Viễn bỗng lóe qua một tia cười nhạt khó nhìn thấy, ông hiểu được hàm ý trong câu nói của Hoàng Phủ Cừ, cái gì mà ‘nếu như’ ,ông ta vẫn muốn bảo vệ cho Huỳnh Tuấn, lấy tiền của người ta, thì phải làm việc cho người ta, với lòng tham vô đáy của Hoàng Phủ Cừ, thì thật sự không biết Huỳnh gia đã đưa cho ông ta bao nhiêu tiền rồi?
Mười ngày trước Từ Viễn mới từ Châu Trị Giang Ninh vội vã về huyện Duy Dương, ông là nhân vật số hai của quận Đông Hải, nếu như lấy chức thứ sử ví như chức thị trưởng,thì trường sử chính là phó thị trưởng chủ quản kinh tế tài chính, thực quyền rất lớn.
Từ Viễn dáng người cao gầy, xuất thân là tiến sĩ, ông từng là huyện lệnh huyện Bình Giang, em trai của thân quốc cữu đã lấy em gái của vợ ông, ông ta liền trở thành người của Thân Quốc cữu, bốn năm trước được đề bạt làm Trường sử quận Đông hải, nếu chiếu theo cách thăng bậc trong chốn quan trường, sau khi thứ sử tiền nhiệm của quận Đông Hải bị điều đi, thì ông ta sẽ đảm nhiệm chức vị thứ sử, nhưng do lòng tham của Thân quốc cữu muốn nắm giữ cả chức thứ sử và trường sử của quận Đông Hải, kết quả lại bị thái tử đánh bại, làm cho Từ Viễn mất cơ hội thăng lên thứ sử.
Mặc dù trong lòng oán hận, nhưng dù sao Thân quốc cữu vẫn là chỗ dựa của ông ta, ông ta cũng đành chịu.
Lần tuyển chọn hộ tào chủ sự này, Từ Viễn là thế bất đắc dĩ, Quan gia xem ông như chỗ dựa, nhưng tiền bạc thì ủng hộ cho thân quốc cữu, hơn nữa con trai trưởng của Quan gia Quan Tịch là Lễ bộ lang trung, cũng do Thân quốc cữu một tay đề bạt, cho nên Thân quốc cữu đã ra lệnh cho ông, Quan Tịch không có được chức thứ sử quận Đông Hải, thì chức Hô tào chủ sự nhất định phải về tay Quan gia, để đảm bảo tài quyền không bị mất đi.
Hộ tào chủ sự vốn là thuộc hạ của ông, theo lí là khi thứ sử chưa đến nhận chức, ông cũng có quyền trực tiếp chỉ định, nhưng Hoàng Phủ Cừ và Trương Dung lại cho rằng đây là một cơ hội tốt để hốt tiền, bọn họ không chịu mở miệng, cuối cùng thì Từ Viễn đành phải theo cách kiềm chế để giành thắng lợi, chọn ra người thích hợp trong các con cháu của sáu đại thế gia của quận Đông Hải, theo cách nghĩ của ông,vào thời điểm quan trọng nhất sẽ nhờ Thân quốc cữu ra mặt, Trương Dung và Hoàng Phủ Cơ sẽ phải nể mặt, Quan gia sẽ có thể thuận lợi được chọn.
Nhưng không ngờ Tô Hàn Trinh giữa chừng thay đổi, lại đột ngột tiến cử một người, mà lại là người giành giải nhất thi châu Hoàng Phủ Duy Minh, việc này làm cho lòng ông càng thấp thỏm, ông thực sự không lo lắng bất kì ai, chỉ duy nhất tên Hoàng Phủ Duy Minh này, hắn sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Quan Hiền Câu.
Nếu như xem quận như là một thành phố thuộc cấp, thì Hộ tào chủ sự sẽ tương đương với người đứng đầu của các bộ ngành chức năng tài chính như Cục trưởng cục tài vụ, cục trưởng cục thuế vụ, trưởng quản ngân hàng nhân dân.
Đương nhiên, tính tương đương thì không cao, nhưng Hộ tào chủ sự thực sự là một bộ ngành chức năng thu chi tài chính thuế vụ rất quan trọng của quận Đông Hải, trực tiếp nắm giữ thuế vụ hơn ba trăm triệu lạng bạc mỗi năm của quận Đông Hải.
Từ Viễn là trường sử, Hộ Tào chủ sự là chức vụ thuộc quyền quản hạt của ông, mà Tô Hàn Trinh là thứ sử, ông ta cũng có quyền quản hạt, một khi Hoàng Phủ Duy Minh thắng giải, Từ Viễn sẽ chỉ trở thành cấp trên trên danh nghĩa,Hoàng Phủ Duy Minh sẽ trực tiếp báo cáo cho Tô Hàn Trinh thu chi tài vụ, từ đó làm cho Từ Viễn mất đi quyền kiểm soát tài chính thuế vụ của huyện Đông Hải. Thậm chí ngay cả việc một năm quận Đông Hải thu thuế bao nhiêu cũng có thể không biết.
Cuộc tranh giành chức Hô tào chủ sự này, thực ra là cuộc tranh giành quyền tài chính của Từ Viễn và Tô Hàn Trinh.
Đối với việc Hoàng Phủ Cừ muốn bảo vệ Huỳnh Tuấn, Từ Viễn vốn không để trong lòng, ông chỉ quan tâm động tĩnh của Tô Hàn Trinh.
Hoàng Phủ Cừ đưa đề nghị Từ Viễn không có ý kiến gì, nhưng Triệu Tư mã lại phản pháo,
“Huyện công có lẽ là vẫn chưa biết, Huỳnh Phong đã thừa nhận chuyện này đều là kế hoạch mà Huỳnh Tuấn một tay sắp đặt, hắn còn nói là có quan viên cấp cao sai khiến, tôi muốn biết vị quan cấp cao này rốt cuộc là ai?”
Nói xong ông ta nhìn Hoàng Phủ Cừ với ánh mắt lạnh nhạt, muốn xem thử tên này sẽ làm gì tiếp đó, từ trước đến giờ, Triệu Kiệt Hào vẫn đứng về phía Tô Hàn Trinh, không đồng nghĩa với việc ông ta cũng ủng hộ thái tử, mà ông ta là người của Tề vương, là tâm phúc trung thành của Tề vương, ông chỉ chấp hành mệnh lệnh của Tề vương mà thôi.
Tề Vương là con trai thứ của hoàng thượng, mẫu thân là Tiêu Thục Phi, ông vốn là người luôn dòm ngó chức vị Đông cung thái tử, vì tranh đoạt chức thứ sử quận Đông Hải, Tề vương cũng đã tiến cử Thiếu Khanh Vương Diễn của Đại Lí tự tham gia tranh giải, nhưng cuối cùng thì thất bại, trước khi Sở vương khai phủ, ông luôn xem thái tử là kẻ thù lớn nhất, nhưng sau khi Sở Vương khai phủ, Tề Vương đột nhiên phát hiện, quyền thế của Sở vương đã vượt xa thái tử, giờ thái tử không còn là kẻ thù của ông nữa, đối thủ của ông đã chuyển từ thái tử sang Sở Vương.
Vì thế, ông hạ mật lệnh cho Triệu Kiệt Hào, ngầm giúp Tô Hàn Trinh.
Ý của Triệu Kiệt Hào rất rõ ràng, tên Hoàng Phủ Cừ này còn dám chống chế, vẫn cương quyết ủng hộ Huỳnh gia, thì ông ta dứt khoát sẽ xé rách tấm màn che mặt này.
Cho dù da mặt Hoàng Phủ Cừ có dày hơn nữa thì cũng không kiềm nổi mà đỏ lên, trong lòng lão ta thầm mắng Huỳnh Phong là đồ khốn nạn, dám khai ông ra, cho dù ông đã nhận hậu lễ của Huỳnh gia, có nghĩa giúp đỡ họ, nhưng giờ ngay đến bản thân ông ta còn không lo nổi, thì làm sao giúp đỡ cho Huỳnh gia.
Hoàng Phủ Cừ vô cùng ngượng ngùng, không biết phải mở miệng làm sao, huyện lệnh Trương Dung im lặng từ nãy giờ đột nhiên đằng hắng một tiếng,
“ Tôi có vài lời muốn nói!”
Hoàng Phủ Cừ như lấy lại tinh thần, Trương Dung là chỗ dựa cũ của Huỳnh gia, nói không chừng ông ta có thể giúp mình một tay, ông nhìn Trương Dung với vẻ cầu xin.
Trương Dung vốn không có tư cách tham gia những hội nghị cấp cao như thế này của Quận Đông Hải, nhưng ông là con trai của Trương tướng quốc, bối cảnh gia đình rất lớn, hơn nữa sự việc lại xảy ra ở huyện Duy Dương, ông đến tham dự hội nghị thì đó cũng là lẽ đương nhiên.
Lúc này ông ầm thầm mừng rỡ vì đã kịp thời phủi bỏ Huỳnh gia, Huỳnh gia đúng là mầm họa, nếu không phải phụ thân ông kịp thời đưa thư đến, e rằng bây giờ người leo lên lưng cọp khó xuống không phải là Hoàng Phủ Cừ mà là Trương Dung ông, ánh mắt nài xin của Hoàng Phủ Cừ bị ông phớt lờ, ông biết ý của Hoàng Phù Cừ, chẳng qua là muốn nhờ ông nói giúp vài lời cho Huỳnh gia mà thôi.
Cái tên Hoàng Phủ Cừ này ngay đến một chút quy tắc quan trường cũng không hiểu, lúc này, hắn ta vẫn không nhìn ra được cuộc tranh giành giữa Tô Hàn Trinh và Từ Viễn. Hắn ta còn cho rằng bản thân ông có thể vì một Huỳnh gia không quan trọng ấy mà rước họa vào người hay sao?
“ Tôi vẫn còn nhớ lúc trước khi Từ trường sử định ra quy tắc ứng tuyển này…..”
Trương Dung gật gật đầu với Trường sử Từ Viễn, như biểu thị sự ủng hộ đối với ông, Từ Viễn hơi ngượng ngùng, ông cười khàn và nói xen vào:
“Cái này được quyết định sau khi đã bàn bạc với Tô thứ sử, kì thực đó là quyết định của Tô thứ sử.”
Tô Hàn Trinh cười lạnh nhạt,
“Trương huyện lệnh xin cứ tiếp tục nói!”
“ Ban đầu khi đặt ra quy định ứng tuyển này, thì tôi cũng đã tỏ rõ thái độ của tôi rồi, đây là cuộc thi tuyển công khai, cũng có nghĩa là quá trình và kết quả đều phải công khai công bố cho toàn dân chúng quận Đông Hải, trước tiên là phải công bằng chính trực, các đại gia tộc phải dựa vào thực lực bản thân để ứng tuyển, lần này, Huỳnh gia phá vỡ quy tắc, bị bắt tại trận, nhân chứng vật chứng đầy đủ, Huỳnh Phong đã thừa nhận là do Huỳnh Tuấn một tay sắp đặt, khẩu cung của kẻ hành hung đã có, nếu theo nguyên tắc làm huyện lệnh của tôi, vụ án này đã có thể phán xử được rồi, ý của tôi là công bố trước dân chúng, khai trừ Huỳnh gia, hủy bỏ vòng loại, ba nhà Quan, Hoàng Phủ và Trần trực tiếp tiến hành sách luận, đương nhiên, nếu như Hoàng Phủ huyện công vẫn còn đồng tình với Huỳnh gia, thì việc này chúng tôi đều hiểu rất rõ, nhưng tình cảm thì tình cảm, quy tắc vẫn là quy tắc, không thể vì tình cảm mà phá hoại quy tắc, Hoàng Phủ huyện công nói xem có phải như vậy không?”
Nói xong, Ông nhìn Hoàng Phủ Cừ tựa cười mà không cười, sắc mặt của Hoàng Phủ Cừ lúc đỏ lúc trắng, ông không còn cách nào giúp Huỳnh gia được nữa, chỉ còn cách biểu lộ thái độ của mình:
“Kì thực tôi luôn ủng hộ cách làm việc theo quy tắc, nếu Huỳnh gia đã tự tạo nghiệp, vậy thì không thể trách người khác được, tôi đồng ý khai trừ Huỳnh gia.”
Mọi người đã nhất trí, thì sẽ do thứ sử Tô Hàn Trinh quyết định thời gian thi tuyển, ông chậm rãi nói:
“Ba ngày sau, Ba gia tộc Quan, Trần Hoàng Phủ sẽ tiến hành sách luận, quyết định ứng viên chức Hộ tào chủ sự, hủy bỏ vòng loại, để ngăn chặn những việc ngoài ý muốn lại xảy ra, tôi kiến nghị bắt đầu từ bây giờ, cách li ba ứng viên , không cho phép họ tiếp xúc với người ngoài.”
…………..
Sau khi tan họp, mọi người bước ra khỏi phòng thứ sử, Trương Dung đi đến bên cạnh Triệu Kiệt Hào nói :
“Triệu Tư Mã, tôi có một việc muốn nhờ Tư Mã giúp đỡ.”
“Trương huyện lệnh xin cứ nói!”
“Tên Huỳnh Phong này gây chuyện trong vùng quản hạt của tôi, tôi có trách nhiệm xét thẩm vụ án này, hi vọng Triệu Tư Mã có thể giao phạm nhân cho tôi.”
“Được thôi, việc này không thành vấn đề, tôi về sẽ sai người áp gải hắn đến huyện nha.”
Triệu Kiệt Hào thấy Trương Dung hình như còn có điều gì muốn nói, liền cười nói:
”Trương huyện lệnh còn việc gì nữa không?”
“ Tôi chỉ cảm thấy có chút kì lạ.”
Trương Dung cười cười, ông ta hỏi như không hề biết việc này:
“Không biết tại sao Huỳnh Phong bị té ngã, tôi cảm thấy không lí nào lại trùng hợp như vậy!”
Triệu Hào Kiệt từ trong túi móc ra hai viên đạn sắt to như trái vải, bỏ vào trong lòng bàn tay,
“Chính là do hai viên đạn sắt này đánh trúng vào xương bánh chè của Huỳnh Phong.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.