Quyển 1 - Chương 60: Trưởng tôn Hiền Câu.(Thượng)
Cao Nguyệt
26/03/2013
Trong ngũ đại gia tộc tham gia tuyển chọn hộ tào, Quan gia là một phe, bọn họ cùng với các gia tộc khác thì khác nhau, bất kể Hoàng Phủ thị hay là Hoàng gia, Mã gia Trần gia đều là những gia tộc buôn bán ở địa phương, dùng buôn bán làm giàu nhưng bọn hj ở Đông Hải quận kỳ thực chỉ có thể gọi là gia tộc nhị lưu nguyên nhân bọn họ không có tiền bạc không có địa vị hoặc không phải là đại thương gia.
Đông Hải quận nhất lưu chỉ có hai nhà, một cái là Bình giang huyện Tề gia, Tề Thụy Phúc thương hội, là một trong tam đại thương hội của cả nước, phú khả địch quốc, được Mục Tông hoàng đế ban thưởng cho kim bài, không phải mưu nghịch thì không được khinh động.
Tiếp theo là Quan gia, Quan gia ở Duy Dương huyện là quan lại thế gia đồng thời cũng giao thiệp với hải ngoại, phú giáp một phương, Quan gia đi vào quan trường đã có lịch sử hai trăm năm, thứ sử thị lang thượng thư, tướng quốc những người địa vị cao từng xuất hiện thân ảnh của Quan gia.
Nhưng Quan gia cũng có nỗi khổ của bọn họ, b uồn nhất chính là nhân khẩu không được thịnh vượng, hơn nữa sáu mươi năm trước từng gặp tai nạn, lúc đó lão gia tử của Quan gia địa thọ tám mươi năm, Ký Châu Hà Gian một trăm tộc nhân đã đi thuyền tới Duy Dương chúc thọ nhưng trên đường đi thuyền gặp gió bão, một trăm người bị chết, mang tới đả kích rất lớn cho Quan gia, về sau Quan gia nhân khẩu càng mong rmanh, chỉ còn có một chi ở Duy Dương.
Lão trạch của Quan gia nằm ở phía thành Nam, chiếm diện tích năm mươi mẫu, lúc này Phong Vân Truy đã được nha hoàn mang đi tắm rửa sạch sẽ, hắn toàn thân uê oải thấy túi của mình không còn nữa, ở bên trong có hơn mười lượng bạc vụn và một phong thư, ngoài ra còn có chứng nhận Ảnh võ sĩ.
Bạc mất đi không sao, thậm chí chứng nhận Ảnh võ sĩ mất đi cũng không có vấn đề gì có thể làm lại nhưng lá thư thì rất trọng yếu, đây là Thân Uyên tự tay viết cho Từ Viễn mặc dù hắn không biết nội dung nhưng Thân Uyên đã nói nhất định phải tận tay giao cho Từ Viễn.
Trong nội đường có ba người, Quan lão gia tử Quan Bảo Thanh, thứ tử Quan Minh, còn có một văn nhân tên là Triệu Nhất Minh, từ kinh thành đi ra, là tâm phúc phụ tá của Quan Tịch.
Quan gia ở Duy Dương huyện là nhà giàu đệ nhất, cũng giống như Hoàng Phủ thị ở Đông Hải quận, dùng hải ngoại buôn bán mà nổi danh, nhưng bọn họ khác Hoàng Phủ gia ở chỗ, Quan gia còn là địa chủ sở hữu
5000 khoảnh ruộng tốt bốn mươi năm trước phụ thân của Quan lão gia tử là Quan Dật Phi đã làm lễ bộ thương thư ở trong triều, Quan lão gia tử năm đó cũng đến Giang Ninh làm phủ doãn, có thể nói Quan gia cũng là quan lại, con trai trưởng là Quan Hiền Câu thì có phụ thân là Quan Tịch hiện tại làm lễ bộ lang trung ở triều đình, bối cảnh này khiến cho Quan gia rõ ràng chiếm ưu thế trong việc cạnh tranh hộ tào.
Trưởng tôn Quan Hiền Câu hiện tại hai mươi bốn tuổi, tướng mạo rất tốt, đại khí ổn trọng, ở Duy Dương huyện là một người nổi bật chỉ tiếc năm ngoái trong kỳ thi, Quan Hiền Câu bài danh thứ một trăm lẻ một, kém một chút là đã đậu cống cử sĩ, khiến cho hắn mất đi tư cách tham dự tiến sĩ ở trên kinh thành.
Lần này Quan gia muốn để cho thứ tôn là Quan Hiền Nghi tham gia dự tuyển nhưng trưởng sử Từ Viễn kiên quyết muốn Quan Hiền Câu tham gia dự tuyển, làm mất kế hoạch của Quan gia, Quan Hiền Câu không phải muốn vào kinh tham gia khoa cử sao, làm sao có thể làm hộ tào chủ sự được.
Quan lão gia tử vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, hôm nay Triệu Nhất MInh đi ra chính là muốn giải tỏa bất mãn trong lòng Quan lão gia tử.
Triệu Nhất Minh hạ thấp người mà nói:
- Các lão, đại thiếu gia có một chuyện vui muốn ta chuyển cho người nhà.
Triệu Nhất Minh dùng một giọng vui vẻ khiến cho Quan Bảo Thanh động dung, hắn năm nay bảy mươi hai tuổi, vài chục năm kinh nghiệm khiến lòng dạ của hắn ẩn sâu, hắn cười nhạt một tiếng:
- Triệu tiên sinh cứ nói, ta xin rửa tai lắng nghe.
- Hai tháng trước có người báo với triều đình, cáo trạng với lại bộ trong một trăm cống cử sĩ thì xếp thứ bảy ở Đan Dương quận không phù hợp, hắn không phải cử nhân, lại bộ phái người điều tra đã hoàn toàn là sự thật.
- Sau đó thì sao?
Quan Bảo Thanh hơi hứng thú rồi.
- Sau đó lại bộ giao trách nhiệm cho Giang Ninh phủ hủy bỏ tư cách cống cử sĩ của hắn, nhưng Thân thiếu doãn đề nghị cần phải lấp cái danh ngạch bị thiếu kia, vì vậy bắt đầu từ người thứ tám mỗi người đều tiến lên trước một vị trí, trưởng tôn ở vị trí một trăm lẻ một bước lên một vị trí là một trăm, chúc mừng các lão trưởng tôn đã là cống cử sĩ.
Quan Bảo Thanh cười ha hả, Thân thiếu doãn này rất tài giỏi, hắn còn cho rằng Thân gia đều hồ đồ không ngờ còn có người biết chuyện.
Đúng lúc này người nhà mang Phong Truy Vân tiến tới, Phong Truy Vân so với lúc vào thành thì cảm xúc đã lộ vẻ sa sút, hoành đao trên người cũng không mang theo, Quan Bảo Thanh rất khách khí hành lễ với hắn mời hắn ngồi xuống, hắn nghe nói Phong Vân Truy bị ăn mày vây công tổn thất rất nặng nhưng hắn cũng không quản nhiều, đám ăn mày tìm phiền toái tất có nguyên nhân đoán chừng hắn trẻ tuổi cao ngạo không chịu cho tiền còn đánh và mắng, chọc giận đám ăn mày.
Quan Bảo Thanh ân cần khuyên bảo hắn:
- Phong công tử, công tử là người xứ khác khó tránh khỏi việc bị ma cũ bắt nạt ma mới, chuyện đã qua phong công tử cũng đừng cảm thấy phiền muộn nữa.
- Thế nhưng mà...
Phong Vân Truy thật sự không muốn nói nói ra thì thật mất mặt nếu như chỉ mất tiền và chứng nhận Ảnh võ sĩ thì cũng thôi đi nhưng lá thư hắn mang đi rất quan trọng hắn không nói không được, Phong Truy Vân cắn răng nói:
- Ta có mang theo một cái bọc bị đám khất cái kia lấy đi, các lão có thể tìm về giúp ta được không?
- Trong bọc đó có đồ vật gì?
Quan Bảo Thanh cười hỏi.
- Có năm mươi lượng bạc còn có thẻ võ sĩ của ta, bạc mất đi thì cũng thôi, thẻ võ sĩ mất thì làm lại nhưng trong đó có một phong thư là Thân thiếu doãn viết cho Từ trưởng sử vô cùng trọng yếu.
- Cái gì?
Ở trong nội đường mọi người đều cả kinh, Quan Bảo Thanh không để trong lòng bạc hắn có nhiều, thẻ võ sĩ có thể làm lại cũng không sao cả, nhưng phong thư mà Thân thiếu doãn viết cho Từ trưởng sử thì cả là một vấn đề nghiêm trọng hắn thầm mắng, tên tiểu tử này không biết nặng nhẹ, vì sao hiện tại mới nói.
Hắn lập tức phân phó cho thứ tử Quan Minh:
- Ngươi lập tức tìm tên Tam Nhãn Di Lặc, lập tức mệnh cho hắn tìm cái bọc của Phong công tử lại, thiếu một vật thì hắn đừng hòng lăn lộn ở Duy Dương huyện nữa.
Quan MInh đáp ứng vội vàng rời đi.
Đông Hải quận nhất lưu chỉ có hai nhà, một cái là Bình giang huyện Tề gia, Tề Thụy Phúc thương hội, là một trong tam đại thương hội của cả nước, phú khả địch quốc, được Mục Tông hoàng đế ban thưởng cho kim bài, không phải mưu nghịch thì không được khinh động.
Tiếp theo là Quan gia, Quan gia ở Duy Dương huyện là quan lại thế gia đồng thời cũng giao thiệp với hải ngoại, phú giáp một phương, Quan gia đi vào quan trường đã có lịch sử hai trăm năm, thứ sử thị lang thượng thư, tướng quốc những người địa vị cao từng xuất hiện thân ảnh của Quan gia.
Nhưng Quan gia cũng có nỗi khổ của bọn họ, b uồn nhất chính là nhân khẩu không được thịnh vượng, hơn nữa sáu mươi năm trước từng gặp tai nạn, lúc đó lão gia tử của Quan gia địa thọ tám mươi năm, Ký Châu Hà Gian một trăm tộc nhân đã đi thuyền tới Duy Dương chúc thọ nhưng trên đường đi thuyền gặp gió bão, một trăm người bị chết, mang tới đả kích rất lớn cho Quan gia, về sau Quan gia nhân khẩu càng mong rmanh, chỉ còn có một chi ở Duy Dương.
Lão trạch của Quan gia nằm ở phía thành Nam, chiếm diện tích năm mươi mẫu, lúc này Phong Vân Truy đã được nha hoàn mang đi tắm rửa sạch sẽ, hắn toàn thân uê oải thấy túi của mình không còn nữa, ở bên trong có hơn mười lượng bạc vụn và một phong thư, ngoài ra còn có chứng nhận Ảnh võ sĩ.
Bạc mất đi không sao, thậm chí chứng nhận Ảnh võ sĩ mất đi cũng không có vấn đề gì có thể làm lại nhưng lá thư thì rất trọng yếu, đây là Thân Uyên tự tay viết cho Từ Viễn mặc dù hắn không biết nội dung nhưng Thân Uyên đã nói nhất định phải tận tay giao cho Từ Viễn.
Trong nội đường có ba người, Quan lão gia tử Quan Bảo Thanh, thứ tử Quan Minh, còn có một văn nhân tên là Triệu Nhất Minh, từ kinh thành đi ra, là tâm phúc phụ tá của Quan Tịch.
Quan gia ở Duy Dương huyện là nhà giàu đệ nhất, cũng giống như Hoàng Phủ thị ở Đông Hải quận, dùng hải ngoại buôn bán mà nổi danh, nhưng bọn họ khác Hoàng Phủ gia ở chỗ, Quan gia còn là địa chủ sở hữu
5000 khoảnh ruộng tốt bốn mươi năm trước phụ thân của Quan lão gia tử là Quan Dật Phi đã làm lễ bộ thương thư ở trong triều, Quan lão gia tử năm đó cũng đến Giang Ninh làm phủ doãn, có thể nói Quan gia cũng là quan lại, con trai trưởng là Quan Hiền Câu thì có phụ thân là Quan Tịch hiện tại làm lễ bộ lang trung ở triều đình, bối cảnh này khiến cho Quan gia rõ ràng chiếm ưu thế trong việc cạnh tranh hộ tào.
Trưởng tôn Quan Hiền Câu hiện tại hai mươi bốn tuổi, tướng mạo rất tốt, đại khí ổn trọng, ở Duy Dương huyện là một người nổi bật chỉ tiếc năm ngoái trong kỳ thi, Quan Hiền Câu bài danh thứ một trăm lẻ một, kém một chút là đã đậu cống cử sĩ, khiến cho hắn mất đi tư cách tham dự tiến sĩ ở trên kinh thành.
Lần này Quan gia muốn để cho thứ tôn là Quan Hiền Nghi tham gia dự tuyển nhưng trưởng sử Từ Viễn kiên quyết muốn Quan Hiền Câu tham gia dự tuyển, làm mất kế hoạch của Quan gia, Quan Hiền Câu không phải muốn vào kinh tham gia khoa cử sao, làm sao có thể làm hộ tào chủ sự được.
Quan lão gia tử vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, hôm nay Triệu Nhất MInh đi ra chính là muốn giải tỏa bất mãn trong lòng Quan lão gia tử.
Triệu Nhất Minh hạ thấp người mà nói:
- Các lão, đại thiếu gia có một chuyện vui muốn ta chuyển cho người nhà.
Triệu Nhất Minh dùng một giọng vui vẻ khiến cho Quan Bảo Thanh động dung, hắn năm nay bảy mươi hai tuổi, vài chục năm kinh nghiệm khiến lòng dạ của hắn ẩn sâu, hắn cười nhạt một tiếng:
- Triệu tiên sinh cứ nói, ta xin rửa tai lắng nghe.
- Hai tháng trước có người báo với triều đình, cáo trạng với lại bộ trong một trăm cống cử sĩ thì xếp thứ bảy ở Đan Dương quận không phù hợp, hắn không phải cử nhân, lại bộ phái người điều tra đã hoàn toàn là sự thật.
- Sau đó thì sao?
Quan Bảo Thanh hơi hứng thú rồi.
- Sau đó lại bộ giao trách nhiệm cho Giang Ninh phủ hủy bỏ tư cách cống cử sĩ của hắn, nhưng Thân thiếu doãn đề nghị cần phải lấp cái danh ngạch bị thiếu kia, vì vậy bắt đầu từ người thứ tám mỗi người đều tiến lên trước một vị trí, trưởng tôn ở vị trí một trăm lẻ một bước lên một vị trí là một trăm, chúc mừng các lão trưởng tôn đã là cống cử sĩ.
Quan Bảo Thanh cười ha hả, Thân thiếu doãn này rất tài giỏi, hắn còn cho rằng Thân gia đều hồ đồ không ngờ còn có người biết chuyện.
Đúng lúc này người nhà mang Phong Truy Vân tiến tới, Phong Truy Vân so với lúc vào thành thì cảm xúc đã lộ vẻ sa sút, hoành đao trên người cũng không mang theo, Quan Bảo Thanh rất khách khí hành lễ với hắn mời hắn ngồi xuống, hắn nghe nói Phong Vân Truy bị ăn mày vây công tổn thất rất nặng nhưng hắn cũng không quản nhiều, đám ăn mày tìm phiền toái tất có nguyên nhân đoán chừng hắn trẻ tuổi cao ngạo không chịu cho tiền còn đánh và mắng, chọc giận đám ăn mày.
Quan Bảo Thanh ân cần khuyên bảo hắn:
- Phong công tử, công tử là người xứ khác khó tránh khỏi việc bị ma cũ bắt nạt ma mới, chuyện đã qua phong công tử cũng đừng cảm thấy phiền muộn nữa.
- Thế nhưng mà...
Phong Vân Truy thật sự không muốn nói nói ra thì thật mất mặt nếu như chỉ mất tiền và chứng nhận Ảnh võ sĩ thì cũng thôi đi nhưng lá thư hắn mang đi rất quan trọng hắn không nói không được, Phong Truy Vân cắn răng nói:
- Ta có mang theo một cái bọc bị đám khất cái kia lấy đi, các lão có thể tìm về giúp ta được không?
- Trong bọc đó có đồ vật gì?
Quan Bảo Thanh cười hỏi.
- Có năm mươi lượng bạc còn có thẻ võ sĩ của ta, bạc mất đi thì cũng thôi, thẻ võ sĩ mất thì làm lại nhưng trong đó có một phong thư là Thân thiếu doãn viết cho Từ trưởng sử vô cùng trọng yếu.
- Cái gì?
Ở trong nội đường mọi người đều cả kinh, Quan Bảo Thanh không để trong lòng bạc hắn có nhiều, thẻ võ sĩ có thể làm lại cũng không sao cả, nhưng phong thư mà Thân thiếu doãn viết cho Từ trưởng sử thì cả là một vấn đề nghiêm trọng hắn thầm mắng, tên tiểu tử này không biết nặng nhẹ, vì sao hiện tại mới nói.
Hắn lập tức phân phó cho thứ tử Quan Minh:
- Ngươi lập tức tìm tên Tam Nhãn Di Lặc, lập tức mệnh cho hắn tìm cái bọc của Phong công tử lại, thiếu một vật thì hắn đừng hòng lăn lộn ở Duy Dương huyện nữa.
Quan MInh đáp ứng vội vàng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.