Chương 17: Dự tiệc nghe ngóng dự án của mẹ kế
JT05
19/08/2024
Trên hành lang cao cấp của khách sạn Gloria thi thoảng xuất hiện những cặp đôi mượn rượu uống say để làm chuyện không chín chắn. Trông họ rất gấp gáp mà trao nhau ân ái giữa hành lang, làm những chuyện không biết xấu hổ. Đã đến trước cửa phòng nhưng không đợi được liền bổ nhào với nhau tại chỗ.
Lúc đi ngang qua họ, Phan Kiệt nhăn mặt cúi đầu nói nhỏ với Minh Quân: "Hoàng tổng, đây là tiệc giao lưu hay là tiệc giao hoan nữa không biết mà đám người không biết thẹn còn phô trương bày ra dáng vẻ sắp ăn thịt nhau giữa cái hành lang này. Nhà của bọn họ hay gì không biết".
Cậu thư ký của anh cũng lắm lời nhiều chuyện thật. Còn anh không quan tâm, lặng im không nói.
Đến trước cửa phòng của Đào Việt Thành, định gõ cửa thì khựng lại. Phan Kiệt và Hoàng Minh Quân lập tức sầm mặt. Bọn họ đang nghe thấy điều gì đó không nên nghe. Đến đúng lúc cao trào rồi sao?
Phan Kiệt đanh mặt kéo xe lăn anh lùi lại: "Thằng già họ Đào này sung sức thật nhỉ? Tôi nghe thấy có tận tiếng của ba em ở trong trỏng. Đừng nói mụ Chi Châu cũng chơi ở trỏng đấy nhá? Gu mặn dữ vậy?!".
Không thể đỡ được, anh thở dài đỡ trán: "Đi thôi, đợi khi ông ta phát biểu nhân lúc ông ta xuống đài thì chúng ta đi gặp riêng".
Sống đến tận bây giờ đây là lần đầu tiên Minh Quân biết có người tinh lực dồi dào như vậy. Quay cuồng trong ba cái lỗ đen vũ trụ vô tận không biết mệt. Thật là... Điên mất thôi.
Định rời đi thì bỗng có tiếng giày cao gót bước đến, hai người quay qua nhìn. Minh Quân cau mày khi nhìn thấy Kiều Chi Châu trong bộ lễ phục đỏ lộng lẫy. Trông bà ta rất rung động lòng người, như một quý cô trong độ tuổi hai mươi, xinh đẹp lại kiêu sa.
Mặc dù Phan Kiệt không ưa bà ta. Nhưng mỗi khi gặp bà ta cậu ta không đặng được mà lén lút đỏ mặt. Người phụ nữ này nói năm mươi mấy không ai tin, ba vòng hoàn hảo thế kia sao có thể là của bà già năm mươi mấy được chứ.
Bởi vì là đàn ông, phụ nữ quyến rũ ai mà không háo sắc nhìn đến chứ.
Nhìn Minh Quân, Kiều Chi Châu nheo mắt đăm chiêu, nói: "Buổi tiệc không được thoải mái sao? Có cần ta dẫn con đi nghỉ ngơi không?".
Anh chỉ lườm bà ta rồi ra hiệu cho Phan Kiệt đưa mình đi. Cậu ta tỉnh táo trở lại, kẻ trước mặt là ai thì nên biết rõ thân phận. Mình là người của Hoàng tổng, phải theo Hoàng tổng. Tuyệt đối không được bị sắc đẹp của kẻ địch dụ dỗ.
Bỗng Kiều Chi Châu ngăn anh lại, nhếch mép cúi đầu xuống thì thầm bên tai anh: "Có phải đồ chó hoang như mày bị xa lánh chặn thuyền không? Chẳng ai muốn chèo chung cái bè rách với mày".
Bị khiêu khích, anh siết chặt nắm đấm. Mỗi lần đối mặt với Kiều Chi Châu anh không thể khống chế cơn nóng giận của mình được. Không nổi điên cũng bị tức giận làm cho ngộp thở: "Tôi không cần chung thuyền với cái lũ cẩu liếm chân bà. Tưởng tôi dơ bẩn giống các người sao?".
Thẳng người, bà ta chỉnh lại mái tóc đen uốn sóng bồng bềnh của mình. Chưng cái nụ cười giả tạo đầy ghê tởm ra: "Nếu con muốn được giúp đỡ thì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ giúp con".
Nhìn vào mắt anh mà cười khẩy, bà ta hỏi: "Yến đâu rồi? Sao ta không thấy con bé đi cùng con? Bình thường buổi tiệc nào con bé cũng đều ở cạnh con mà. Hai đứa đã cãi nhau sao?".
"Đó không phải chuyện của bà, mau cút ra". Minh Quân lạnh lùng ném ánh mắt chết chóc cho bà ta, dường như anh đã kìm nén cơn tức giận đến đau bụng muốn được phát hỏa.
Bà ta không buông tha mà tiếp tục nói: "Hay là vì không thể chịu nổi tính tình chó má của mày nên đã bỏ đi?".
Tức giận lập tức bùng phát, anh muốn đứng lên dạy dỗ bà ta một bài học thì bị Phan Kiệt nhanh nhẹn ấn lại vào ghế: "Hoàng tổng, anh bình tĩnh đi ạ!".
Kiều Chi Châu xem thường, tuy không nói nhưng hai người cũng mơ hồ đoán được bà ta đang nghĩ gì. Nghĩ đến Hoàng tổng què quặt mà bày đặt ra vẻ ta đây, anh mà cả gan dám động vào mình một lóng tay thì để xem đêm nay anh có toàn mạng trở về không.
Mặt mũi anh đen kịt, hàn băng nói: "Đêm nay tôi đến đây không phải để gây sự với bà, nhanh tránh đi chỗ khác".
"Thằng nhãi không có mẹ dạy".
Cái tát chuẩn bị giáng xuống thì Phan Kiệt kịp thời đỡ đòn thay anh. Bên má cậu ta sưng tấy in lên dấu tay đỏ rát. Cúi đầu, cậu ta xin lỗi: "Xin lỗi Kiều tổng ạ, Hoàng tổng có uống chút rượu nên không thấy khỏe trong người, mong bà hãy thứ lỗi ạ".
"Thư ký Kiệt quả thật trung thành nhỉ? Tôi tưởng sẽ chẳng còn ai cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh thằng lập dị này chứ. Không ngờ còn có cậu, tình chủ tớ đúng là làm người ta cảm động".
Phan Kiệt cắn răng nhịn nhục mặc bà ta tiếp tục chà đạp mình và Hoàng tổng. Con người Kiều Chi Châu đẹp như thiên thần nhưng tâm địa chẳng khác nào mụ phù thủy độc ác. Mồm toàn phun nọc độc của rắn tà khiến người ta tức tối, không thì cũng mất lòng tự tôn đến phát khóc trong cay đắng.
Có lẽ không ai xui xẻo bị bà ta nhắm trúng lộ nguyên hình ả phủ thủy mà đối xử như chó chết giống như Hoàng Minh Quân. Bởi vậy không ai biết được cái bộ mặt giả tạo ghê gớm của bà ta. Chỉ có bộ da thiên thần móc meo của bà ta là lừa được tất cả mọi người.
Minh Quân nhíu mày nhìn Phan Kiệt, anh nhắm mắt thở dài bảo cậu lui ra sau. Anh lườm Kiều Chi Châu như muốn đâm thủng bà ta, cười lạnh: "Xin lỗi à, cái kế hoạch cô lập tôi với cả thế giới của bà không được toại nguyện rồi nhỉ? Đừng tưởng ai cũng dơ bẩn như bà mà đi theo bà".
Môi giật nảy, nhưng Kiều Chi Châu đã hạ nhiệt của cơn tức giận. Hôm nay là ngày tốt thì nên để tâm trạng thoải mái, tránh bị những thứ tạp nham như thằng cẩu hoang này phá rối. Bà ta lấy lại điềm tĩnh: "Con tìm đến căn phòng này để gặp Đào tổng sao?".
"Đó là chuyện của bà quản chắc?".
Bà ta rất kiên nhẫn: "Ta cũng đi gặp Đào tổng, không biết anh ấy đã xong việc chưa nhỉ? Chúng ta cùng vào trong đi".
Mụ này bị điếc à hay bị điên mà không nghe thấy âm thanh ám muội gì bên trong mà còn đòi đi vào. Đứng cách cửa năm bước còn nghe, chẳng lẽ bà ta không nghe? Minh Quân không muốn mình cũng điên giống bà ta nên từ chối: "Một chút tôi sẽ gặp sau. Kiệt, chúng ta đi thôi".
Phan Kiệt đưa anh rời đi, chân chưa nhấc đã bị Kiều Chi Châu kéo lại. Bà ta mỉm cười rất thân thiện: "Nếu đã đến rồi thì gặp mặt luôn đi".
Anh chưa kịp phản đối thì bà ta đã trước anh một bước. Không thèm gõ cửa mà mở cửa đi vào. Cánh cửa toang hoác, liền đẩy Phan Kiệt vào trước, sau đó đưa anh vào trong.
Anh và cậu ta giật mình, Phan Kiệt là người nhanh nhạy vội dùng tay che mắt anh lại: "Phi, phi lễ chớ nhìn Hoàng tổng!".
Trên sofa giữa phòng có ba mỹ nữ trong bộ váy bó sát cơ thể, chân dài thon thả ngồi cùng một tư thế, chân duỗi thẳng lên bàn. Chiếc áo khoác suit ngoài của Đào Việt Thành vắt trên thành ghế. Một người đàn ông trung niên đang xoa bóp mát xa cho ba người đẹp.
Đó là Đào Việt Thành!
Thư ký Kiệt mới từ từ bỏ tay ra khỏi mặt Hoàng tổng. Cả hai ngẩn người: "...".
Kia có đúng là Đào Việt Thanh không?! Ông chủ lớn trong top doanh nghiệp hàng đầu của đất nước? Xem ông ta đang làm gì kìa! Sao lại đích thân khụy gối như mấy tên phục vụ mà hành nghề dịch vụ mát xa?!
"Đào tổng, có phải tôi đã làm phiền anh rồi không?".
Ông ta đứng dậy, khuôn mặt phúc hậu mỉm cười: "Không sao đâu, tôi chỉ đang thử nghiệm mấy động tác mới học".
Ba mỹ nữ cúi đầu chào hỏi rồi rời đi, ông ta mời Kiều Chi Châu ngồi xuống, thư ký của ông ta liền tiếp trà.
Đào Việt Thành nhìn qua Hoàng Minh Quân: "Đây là Hoàng tổng đúng không? Rất vui được gặp cậu".
Anh bắt tay với ông ta như lời chào hỏi. Sững sờ cũng qua đi, vừa nãy đúng là dọa người mà. Nghe những âm thanh đầy ái muội trong phòng cứ tưởng họ Đào này sung sức hành con nhà người ta đến phát ra tiếng kêu to. Hóa ra là không phải.
Ông ta vẫn lịch sự và niềm nở như trên truyền thông, không hề giả tạo giấu diếm những điều xấu xa gì. Nói ông ta chung thuyền với Kiểu Châu thì vô cùng phù hợp. Bởi ai mà biết đằng sau bộ dạng hòa nhã kia lại là kẻ bại hoại thì sao.
Thầm đánh giá Việt Thành, anh đưa ra kết luận cuối cùng. Dù ông ta có nói gì cũng không được tin, kẻ chung thuyền với Kiều Chi Châu không phải ác ma thì cũng là con trai của Diêm Vương.
Ba vị tổng tài trò chuyện với nhau về công việc và những dự án nhỏ tẻ. Đào Việt Thành không hề xem thường anh vì anh là một ông chủ tật nguyền cùng tập đoàn nhỏ đang phát triển của anh. Khiến đối phương khá thoải mái với ông ta.
Kiều Chi Châu diễn nét giả tạo thành diễn viên xuất sắc rồi, từng cử chỉ hành động tao nhã và nhỏ nhẹ của bà ta đã che đậy cái tính mưu mô kế bẩn. Càng nhìn anh chỉ thấy buồn nôn. Cũng chính là gương mặt và hành động này mới hại chết mẹ anh, khiến ba anh si mê say đắm không rời.
Cơn lửa giận trong bụng đang kìm chế đến phát đau. Dù ghét ở cùng một chỗ với Kiều Chi Châu nhưng anh không thể làm mất mặt chính mình được, phải nhẫn nhịn.
Nãy giờ chưa nghe ông ta nhắc đến dự án phát triển công ty thương mại điện tử trên nền đất xây dựng bị bỏ hoang. Anh cảm thấy hình như có mặt mình ở đây nên ông ta mới không thể bàn kế hoạch với Kiều Chi Châu.
Kiều Chi Châu bỗng vỗ nhẹ lưng anh như một người mẹ: "Con trai, chẳng phải con đến đây có chuyện muốn nói với Đào tổng sao?".
Minh Quân khẽ nhíu mày vì bàn tay dơ bẩn của bà ta chạm lên người mình, muốn ném cái bộ suit này ngay lập tức. Anh cố giữ bình tĩnh, ban đầu anh tính hỏi chuyện dự án của Việt Thành và Kiều Chi Châu, nhưng có bà ta ở đây anh không thể nói rồi đi sâu.
Có lẽ nên tìm cơ hội thích hợp để nói thôi. Anh sẽ không để hai kẻ này cướp đất của mình làm của riêng. Anh nhất định sẽ lấy lại nó.
Anh cũng diễn vở đứa con trai của chồng bỏ lại theo Kiều Chi Châu, một ông chủ nhỏ lịch sự: "Tôi được mời đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay cũng là nhờ ơn của Kiều tổng, tôi cũng rất vui vì đã được gặp Đào tổng. Hôm nay tôi có việc gấp nên xin phép ngài để tôi về trước".
Đào tổng mỉm cười tiễn anh đến cửa, ông ta còn nắm lấy tay anh bảo nếu có cơ hội lần sau muốn cùng anh dùng bữa.
Tự hỏi, vì sao Đào tổng mà bao người muốn được ông ta chú ý nhưng không thành lại để tâm đến một Hoàng tổng nhỏ bé như anh.
Ông ta có ý đồ gì sao?
Ở trên xe, Minh Quân cười nhạt. Không ai đoán được đám cáo già đó nghĩ gì. Một kẻ đeo mặt nạ da người như Đào Việt Thành càng khó đoán, một cặp với Kiều Chi Châu không dễ dàng đối phó. Anh cũng muốn biết vì sao ông ta lại hứng thú với anh.
Phan Kiệt nói: "Hoàng tổng à, nghe nói Đào Việt Thành có một đứa con gái út vô cùng xinh đẹp, được bao chàng si mê. Cô ta tài sắc vẹn toàn, nhưng cô ta đã từ mặt ông ta mà bỏ nhà ra đi".
Cậu ta nhiều chuyện mà nói tiếp: "Nghe đâu năm năm trước vì ép buộc trong hôn nhân ép cô ta gả cho một người mình không yêu nên cô ta quyết định rời khỏi Đào gia. Tính đến nay không còn nghe thấy tin tức gì từ cô ta".
Cậu ta thở dài: "Không trách cô gái này được, đều tại gia đình cô ta. Đào Việt Thành muốn môn đăng hậu đối nên mới không quan tâm đến tâm tư của con gái. Mà, dù gì cô ta cũng là con gái ông ta mà. Mất tích nhiều năm như vậy cũng không thèm đi tìm, có phải đã quá vô tâm rồi ư?".
Minh Quân không thích tán chuyện đời tư của người khác, chỉ nghe rồi để đó, không quan tâm.
Phan Kiệt nói: "Cô gái đó hình như tên là Đào Ánh Tuyết thì phải?".
Lúc đi ngang qua họ, Phan Kiệt nhăn mặt cúi đầu nói nhỏ với Minh Quân: "Hoàng tổng, đây là tiệc giao lưu hay là tiệc giao hoan nữa không biết mà đám người không biết thẹn còn phô trương bày ra dáng vẻ sắp ăn thịt nhau giữa cái hành lang này. Nhà của bọn họ hay gì không biết".
Cậu thư ký của anh cũng lắm lời nhiều chuyện thật. Còn anh không quan tâm, lặng im không nói.
Đến trước cửa phòng của Đào Việt Thành, định gõ cửa thì khựng lại. Phan Kiệt và Hoàng Minh Quân lập tức sầm mặt. Bọn họ đang nghe thấy điều gì đó không nên nghe. Đến đúng lúc cao trào rồi sao?
Phan Kiệt đanh mặt kéo xe lăn anh lùi lại: "Thằng già họ Đào này sung sức thật nhỉ? Tôi nghe thấy có tận tiếng của ba em ở trong trỏng. Đừng nói mụ Chi Châu cũng chơi ở trỏng đấy nhá? Gu mặn dữ vậy?!".
Không thể đỡ được, anh thở dài đỡ trán: "Đi thôi, đợi khi ông ta phát biểu nhân lúc ông ta xuống đài thì chúng ta đi gặp riêng".
Sống đến tận bây giờ đây là lần đầu tiên Minh Quân biết có người tinh lực dồi dào như vậy. Quay cuồng trong ba cái lỗ đen vũ trụ vô tận không biết mệt. Thật là... Điên mất thôi.
Định rời đi thì bỗng có tiếng giày cao gót bước đến, hai người quay qua nhìn. Minh Quân cau mày khi nhìn thấy Kiều Chi Châu trong bộ lễ phục đỏ lộng lẫy. Trông bà ta rất rung động lòng người, như một quý cô trong độ tuổi hai mươi, xinh đẹp lại kiêu sa.
Mặc dù Phan Kiệt không ưa bà ta. Nhưng mỗi khi gặp bà ta cậu ta không đặng được mà lén lút đỏ mặt. Người phụ nữ này nói năm mươi mấy không ai tin, ba vòng hoàn hảo thế kia sao có thể là của bà già năm mươi mấy được chứ.
Bởi vì là đàn ông, phụ nữ quyến rũ ai mà không háo sắc nhìn đến chứ.
Nhìn Minh Quân, Kiều Chi Châu nheo mắt đăm chiêu, nói: "Buổi tiệc không được thoải mái sao? Có cần ta dẫn con đi nghỉ ngơi không?".
Anh chỉ lườm bà ta rồi ra hiệu cho Phan Kiệt đưa mình đi. Cậu ta tỉnh táo trở lại, kẻ trước mặt là ai thì nên biết rõ thân phận. Mình là người của Hoàng tổng, phải theo Hoàng tổng. Tuyệt đối không được bị sắc đẹp của kẻ địch dụ dỗ.
Bỗng Kiều Chi Châu ngăn anh lại, nhếch mép cúi đầu xuống thì thầm bên tai anh: "Có phải đồ chó hoang như mày bị xa lánh chặn thuyền không? Chẳng ai muốn chèo chung cái bè rách với mày".
Bị khiêu khích, anh siết chặt nắm đấm. Mỗi lần đối mặt với Kiều Chi Châu anh không thể khống chế cơn nóng giận của mình được. Không nổi điên cũng bị tức giận làm cho ngộp thở: "Tôi không cần chung thuyền với cái lũ cẩu liếm chân bà. Tưởng tôi dơ bẩn giống các người sao?".
Thẳng người, bà ta chỉnh lại mái tóc đen uốn sóng bồng bềnh của mình. Chưng cái nụ cười giả tạo đầy ghê tởm ra: "Nếu con muốn được giúp đỡ thì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ giúp con".
Nhìn vào mắt anh mà cười khẩy, bà ta hỏi: "Yến đâu rồi? Sao ta không thấy con bé đi cùng con? Bình thường buổi tiệc nào con bé cũng đều ở cạnh con mà. Hai đứa đã cãi nhau sao?".
"Đó không phải chuyện của bà, mau cút ra". Minh Quân lạnh lùng ném ánh mắt chết chóc cho bà ta, dường như anh đã kìm nén cơn tức giận đến đau bụng muốn được phát hỏa.
Bà ta không buông tha mà tiếp tục nói: "Hay là vì không thể chịu nổi tính tình chó má của mày nên đã bỏ đi?".
Tức giận lập tức bùng phát, anh muốn đứng lên dạy dỗ bà ta một bài học thì bị Phan Kiệt nhanh nhẹn ấn lại vào ghế: "Hoàng tổng, anh bình tĩnh đi ạ!".
Kiều Chi Châu xem thường, tuy không nói nhưng hai người cũng mơ hồ đoán được bà ta đang nghĩ gì. Nghĩ đến Hoàng tổng què quặt mà bày đặt ra vẻ ta đây, anh mà cả gan dám động vào mình một lóng tay thì để xem đêm nay anh có toàn mạng trở về không.
Mặt mũi anh đen kịt, hàn băng nói: "Đêm nay tôi đến đây không phải để gây sự với bà, nhanh tránh đi chỗ khác".
"Thằng nhãi không có mẹ dạy".
Cái tát chuẩn bị giáng xuống thì Phan Kiệt kịp thời đỡ đòn thay anh. Bên má cậu ta sưng tấy in lên dấu tay đỏ rát. Cúi đầu, cậu ta xin lỗi: "Xin lỗi Kiều tổng ạ, Hoàng tổng có uống chút rượu nên không thấy khỏe trong người, mong bà hãy thứ lỗi ạ".
"Thư ký Kiệt quả thật trung thành nhỉ? Tôi tưởng sẽ chẳng còn ai cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh thằng lập dị này chứ. Không ngờ còn có cậu, tình chủ tớ đúng là làm người ta cảm động".
Phan Kiệt cắn răng nhịn nhục mặc bà ta tiếp tục chà đạp mình và Hoàng tổng. Con người Kiều Chi Châu đẹp như thiên thần nhưng tâm địa chẳng khác nào mụ phù thủy độc ác. Mồm toàn phun nọc độc của rắn tà khiến người ta tức tối, không thì cũng mất lòng tự tôn đến phát khóc trong cay đắng.
Có lẽ không ai xui xẻo bị bà ta nhắm trúng lộ nguyên hình ả phủ thủy mà đối xử như chó chết giống như Hoàng Minh Quân. Bởi vậy không ai biết được cái bộ mặt giả tạo ghê gớm của bà ta. Chỉ có bộ da thiên thần móc meo của bà ta là lừa được tất cả mọi người.
Minh Quân nhíu mày nhìn Phan Kiệt, anh nhắm mắt thở dài bảo cậu lui ra sau. Anh lườm Kiều Chi Châu như muốn đâm thủng bà ta, cười lạnh: "Xin lỗi à, cái kế hoạch cô lập tôi với cả thế giới của bà không được toại nguyện rồi nhỉ? Đừng tưởng ai cũng dơ bẩn như bà mà đi theo bà".
Môi giật nảy, nhưng Kiều Chi Châu đã hạ nhiệt của cơn tức giận. Hôm nay là ngày tốt thì nên để tâm trạng thoải mái, tránh bị những thứ tạp nham như thằng cẩu hoang này phá rối. Bà ta lấy lại điềm tĩnh: "Con tìm đến căn phòng này để gặp Đào tổng sao?".
"Đó là chuyện của bà quản chắc?".
Bà ta rất kiên nhẫn: "Ta cũng đi gặp Đào tổng, không biết anh ấy đã xong việc chưa nhỉ? Chúng ta cùng vào trong đi".
Mụ này bị điếc à hay bị điên mà không nghe thấy âm thanh ám muội gì bên trong mà còn đòi đi vào. Đứng cách cửa năm bước còn nghe, chẳng lẽ bà ta không nghe? Minh Quân không muốn mình cũng điên giống bà ta nên từ chối: "Một chút tôi sẽ gặp sau. Kiệt, chúng ta đi thôi".
Phan Kiệt đưa anh rời đi, chân chưa nhấc đã bị Kiều Chi Châu kéo lại. Bà ta mỉm cười rất thân thiện: "Nếu đã đến rồi thì gặp mặt luôn đi".
Anh chưa kịp phản đối thì bà ta đã trước anh một bước. Không thèm gõ cửa mà mở cửa đi vào. Cánh cửa toang hoác, liền đẩy Phan Kiệt vào trước, sau đó đưa anh vào trong.
Anh và cậu ta giật mình, Phan Kiệt là người nhanh nhạy vội dùng tay che mắt anh lại: "Phi, phi lễ chớ nhìn Hoàng tổng!".
Trên sofa giữa phòng có ba mỹ nữ trong bộ váy bó sát cơ thể, chân dài thon thả ngồi cùng một tư thế, chân duỗi thẳng lên bàn. Chiếc áo khoác suit ngoài của Đào Việt Thành vắt trên thành ghế. Một người đàn ông trung niên đang xoa bóp mát xa cho ba người đẹp.
Đó là Đào Việt Thành!
Thư ký Kiệt mới từ từ bỏ tay ra khỏi mặt Hoàng tổng. Cả hai ngẩn người: "...".
Kia có đúng là Đào Việt Thanh không?! Ông chủ lớn trong top doanh nghiệp hàng đầu của đất nước? Xem ông ta đang làm gì kìa! Sao lại đích thân khụy gối như mấy tên phục vụ mà hành nghề dịch vụ mát xa?!
"Đào tổng, có phải tôi đã làm phiền anh rồi không?".
Ông ta đứng dậy, khuôn mặt phúc hậu mỉm cười: "Không sao đâu, tôi chỉ đang thử nghiệm mấy động tác mới học".
Ba mỹ nữ cúi đầu chào hỏi rồi rời đi, ông ta mời Kiều Chi Châu ngồi xuống, thư ký của ông ta liền tiếp trà.
Đào Việt Thành nhìn qua Hoàng Minh Quân: "Đây là Hoàng tổng đúng không? Rất vui được gặp cậu".
Anh bắt tay với ông ta như lời chào hỏi. Sững sờ cũng qua đi, vừa nãy đúng là dọa người mà. Nghe những âm thanh đầy ái muội trong phòng cứ tưởng họ Đào này sung sức hành con nhà người ta đến phát ra tiếng kêu to. Hóa ra là không phải.
Ông ta vẫn lịch sự và niềm nở như trên truyền thông, không hề giả tạo giấu diếm những điều xấu xa gì. Nói ông ta chung thuyền với Kiểu Châu thì vô cùng phù hợp. Bởi ai mà biết đằng sau bộ dạng hòa nhã kia lại là kẻ bại hoại thì sao.
Thầm đánh giá Việt Thành, anh đưa ra kết luận cuối cùng. Dù ông ta có nói gì cũng không được tin, kẻ chung thuyền với Kiều Chi Châu không phải ác ma thì cũng là con trai của Diêm Vương.
Ba vị tổng tài trò chuyện với nhau về công việc và những dự án nhỏ tẻ. Đào Việt Thành không hề xem thường anh vì anh là một ông chủ tật nguyền cùng tập đoàn nhỏ đang phát triển của anh. Khiến đối phương khá thoải mái với ông ta.
Kiều Chi Châu diễn nét giả tạo thành diễn viên xuất sắc rồi, từng cử chỉ hành động tao nhã và nhỏ nhẹ của bà ta đã che đậy cái tính mưu mô kế bẩn. Càng nhìn anh chỉ thấy buồn nôn. Cũng chính là gương mặt và hành động này mới hại chết mẹ anh, khiến ba anh si mê say đắm không rời.
Cơn lửa giận trong bụng đang kìm chế đến phát đau. Dù ghét ở cùng một chỗ với Kiều Chi Châu nhưng anh không thể làm mất mặt chính mình được, phải nhẫn nhịn.
Nãy giờ chưa nghe ông ta nhắc đến dự án phát triển công ty thương mại điện tử trên nền đất xây dựng bị bỏ hoang. Anh cảm thấy hình như có mặt mình ở đây nên ông ta mới không thể bàn kế hoạch với Kiều Chi Châu.
Kiều Chi Châu bỗng vỗ nhẹ lưng anh như một người mẹ: "Con trai, chẳng phải con đến đây có chuyện muốn nói với Đào tổng sao?".
Minh Quân khẽ nhíu mày vì bàn tay dơ bẩn của bà ta chạm lên người mình, muốn ném cái bộ suit này ngay lập tức. Anh cố giữ bình tĩnh, ban đầu anh tính hỏi chuyện dự án của Việt Thành và Kiều Chi Châu, nhưng có bà ta ở đây anh không thể nói rồi đi sâu.
Có lẽ nên tìm cơ hội thích hợp để nói thôi. Anh sẽ không để hai kẻ này cướp đất của mình làm của riêng. Anh nhất định sẽ lấy lại nó.
Anh cũng diễn vở đứa con trai của chồng bỏ lại theo Kiều Chi Châu, một ông chủ nhỏ lịch sự: "Tôi được mời đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay cũng là nhờ ơn của Kiều tổng, tôi cũng rất vui vì đã được gặp Đào tổng. Hôm nay tôi có việc gấp nên xin phép ngài để tôi về trước".
Đào tổng mỉm cười tiễn anh đến cửa, ông ta còn nắm lấy tay anh bảo nếu có cơ hội lần sau muốn cùng anh dùng bữa.
Tự hỏi, vì sao Đào tổng mà bao người muốn được ông ta chú ý nhưng không thành lại để tâm đến một Hoàng tổng nhỏ bé như anh.
Ông ta có ý đồ gì sao?
Ở trên xe, Minh Quân cười nhạt. Không ai đoán được đám cáo già đó nghĩ gì. Một kẻ đeo mặt nạ da người như Đào Việt Thành càng khó đoán, một cặp với Kiều Chi Châu không dễ dàng đối phó. Anh cũng muốn biết vì sao ông ta lại hứng thú với anh.
Phan Kiệt nói: "Hoàng tổng à, nghe nói Đào Việt Thành có một đứa con gái út vô cùng xinh đẹp, được bao chàng si mê. Cô ta tài sắc vẹn toàn, nhưng cô ta đã từ mặt ông ta mà bỏ nhà ra đi".
Cậu ta nhiều chuyện mà nói tiếp: "Nghe đâu năm năm trước vì ép buộc trong hôn nhân ép cô ta gả cho một người mình không yêu nên cô ta quyết định rời khỏi Đào gia. Tính đến nay không còn nghe thấy tin tức gì từ cô ta".
Cậu ta thở dài: "Không trách cô gái này được, đều tại gia đình cô ta. Đào Việt Thành muốn môn đăng hậu đối nên mới không quan tâm đến tâm tư của con gái. Mà, dù gì cô ta cũng là con gái ông ta mà. Mất tích nhiều năm như vậy cũng không thèm đi tìm, có phải đã quá vô tâm rồi ư?".
Minh Quân không thích tán chuyện đời tư của người khác, chỉ nghe rồi để đó, không quan tâm.
Phan Kiệt nói: "Cô gái đó hình như tên là Đào Ánh Tuyết thì phải?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.