Chương 11:
KeoChuoi
02/06/2021
Đẩy chiếc xe khuất vào một góc trong sân của nhà chủ. Khánh mệt mỏi mở cửa căn phòng rồi nằm vật ra giường. Kể từ lúc chọc giận Linh đến giờ anh chẳng có tâm trạng làm cái gì cả. Người lúc nào cũng uể oải. Trước kia đâu có bị thế này đâu. Tại sao nhìn thấy cô ấy mình lại mất bình tĩnh thế chứ. Lao đầu vào một chuyện mà biết trước kết cục rồi liệu có nên không.
- Thật là mệt mỏi quá đi.
Khánh thở dài trợn mắt nhìn lên trần nhà. Mơ màng nghĩ đến cảnh lần đầu hai người gặp nhau. Người gì đâu mà hậu đậu dễ sợ, lái có cái xe máy không xong. À mà phải thôi người ta hay đi ô tô cơ mà. Lại còn không biết tự sơ cứu. Thật không thể tin nổi, lại còn có cái tính tiểu thư khó chịu nữa chứ. Nhưng mình đang nghĩ cái gì thế này, Khánh giật mình. Tại sao gần đây mình hay nghĩ về Linh như vậy. Đã biết trước là không có kết quả cơ mà. Tại sao khi thấy cô ấy mình lại rất vui tại sao chứ. Anh lại nhớ lại cảnh cô ấy sặc mù tạt hôm nay. Liệu mình có quá đáng lắm không nhỉ. Đâu phải ai cũng chịu được mù tạt. Có nên gọi điện hỏi không.
- Có - Không
Sau một hồi đấu tránh giữa trái tim và lý trí. Khánh quyết định gọi điện cho Linh. Anh bấm số và chờ đợi. Một giọng giận dỗi vang lên.
- Có chuyện gì.
- Người đẹp chưa
- Ngủ rồi thì ai trả lời anh đây.
- Thế người đẹp đang làm gì đấy.
Linh thật muốn thò tay qua cái màn hình điện thoại mà bóp cổ Khánh. Người gì đây mà nói chuyện chả có hứng thú gì. Hỏi làm gì là làm gì thật là.
-Tôi đang trả lợi điện thoại của anh chứ làm cái gì.
- Ừ.
- Ừ là thế nào. Anh tìm tôi có chuyện gì.
- Tôi muốn xin lỗi cô về chuyện hôm nay. Cô không sao chứ.
- Anh có làm gì đâu mà xin lỗi.
Linh giận dỗi nói.
- Mai tôi mời cô đi ăn nhé. Coi như xin lỗi
- Thật à. Anh hứa đấy nhé. Linh đổi giọng.
- Thật, được chưa. Ai bảo tôi gây ra họa
- Hì. Biết điều đấy. Vậy bản tiểu thư tha lỗi cho nhà ngươi. Tôi cúp máy đây.
- Vậy mai tôi gọi
- Ừ mai gọi.
Phía bên kia, Linh đang nằm trên giường ôm một con gấu rất to rồi cười một mình. Cô thầm nghĩ. Mình bị sao thế nhỉ, trước giờ chưa có ai làm mình có cảm giác như vậy. Mà tại sao lại là hắn ta chứ. Lúc đầu mình đã ghét hắn lắm cơ mà, hắn chẳng có tiêu chuẩn nào mà mình muốn cả. Mình bị điên mất rồi. Nhưng thôi kệ, đôi khi cũng phải điên một chút chứ. Linh cứ suy nghĩ miên man như thế rồi chìm vào giấc ngủ, trong mơ cô thấy mình và Khánh cùng nắm tay nhau đi dạo. Đi ăn. Một cảm giác hạnh phúc vô bờ bến. ........
Công ty TNHH thương mại và dịch vụ Trường An hôm nay tràn ngập phóng viên đến quay phim chụp ảnh. Trên con đường dẫn vào đại sảnh. Từng tốp từng tốp. Lăm lăm máy ảnh. Ánh sánh flash chớp nháy liên hồi. Bảo vệ dàn hàng trước cửa để ngăn chặn đám phóng viên quá khích. Trong phòng làm việc Nam đang ngồi trước một đống tại liệu lớn. Các phó giám đốc và trưởng bộ phận. Ngồi dọc dãy bàn mặt ai nấy đều lo lắng hiện rõ. Hôm nay công ty chính thức bị thanh tra vì một cáo buộc gian lận tài chính. Mọi người không biết nhưng anh lại biết rất rõ. Chính em gái anh đã gây ra chuyện này để hạ bệ anh.
- Em thèm muốn công ty thế ư. Anh đâu có ý định tranh giành chứ.
Nam thở dài rồi mau chóng quay ra trấn an mọi người.
- Mọi người cứ yên tâm. Công ty chúng ta hoàn toàn làm theo pháp luật, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
- Thế nhưng giá trị cổ phiếu chúng ta đã giảm.
- Các công nhân cũng lo lắng hoang mang nữa.
Một số giọng nói vang lên. Nam thấy vậy thì đứng lên nhìn quanh một lượt rồi nói.
- Xin mọi người cứ yên tâm. Và trấn an tình thần nhân viên về chuyện lần này tôi sẽ tìm cách giải quyết. ....
Ở phía dưới tầng 1. Khánh đang đi vào chỗ làm. Hôm nay sao lạ nhỉ. Làm gì mà lắm người tụ tập ở đây thế. Có khuyến mãi chăng lại có cả báo đài mới lạ chứ. Mang vẻ mặt nghi nghi hoặc hoặc đi vào chỗ làm. Khánh hỏi với về phía Long:
- Này người anh em. Hôm nay siêu thị có gì mà đông thế.
Long nhìn quanh rồi nói nhỏ với Khánh:
- Ông trẻ cứ như người trên mây ấy nhỉ. Nghe đồn có người tố cáo công ty gian lận tài chính.
- Thế à. Vậy công ty phải làm sao.
Long nhìn thằng này như thể người ngoài hành tinh mới từ sao hỏa xuống. Ngán ngẩm lắc đầu. Bằng một giọng và điệu bộ như đấng cứu thế đang giảng đạo Long bảo:
- Lo là lo cho cái thân mày đây này. Nêua công ty đóng cửa thật. Mày định làm cái gì.???
- Thật là mệt mỏi quá đi.
Khánh thở dài trợn mắt nhìn lên trần nhà. Mơ màng nghĩ đến cảnh lần đầu hai người gặp nhau. Người gì đâu mà hậu đậu dễ sợ, lái có cái xe máy không xong. À mà phải thôi người ta hay đi ô tô cơ mà. Lại còn không biết tự sơ cứu. Thật không thể tin nổi, lại còn có cái tính tiểu thư khó chịu nữa chứ. Nhưng mình đang nghĩ cái gì thế này, Khánh giật mình. Tại sao gần đây mình hay nghĩ về Linh như vậy. Đã biết trước là không có kết quả cơ mà. Tại sao khi thấy cô ấy mình lại rất vui tại sao chứ. Anh lại nhớ lại cảnh cô ấy sặc mù tạt hôm nay. Liệu mình có quá đáng lắm không nhỉ. Đâu phải ai cũng chịu được mù tạt. Có nên gọi điện hỏi không.
- Có - Không
Sau một hồi đấu tránh giữa trái tim và lý trí. Khánh quyết định gọi điện cho Linh. Anh bấm số và chờ đợi. Một giọng giận dỗi vang lên.
- Có chuyện gì.
- Người đẹp chưa
- Ngủ rồi thì ai trả lời anh đây.
- Thế người đẹp đang làm gì đấy.
Linh thật muốn thò tay qua cái màn hình điện thoại mà bóp cổ Khánh. Người gì đây mà nói chuyện chả có hứng thú gì. Hỏi làm gì là làm gì thật là.
-Tôi đang trả lợi điện thoại của anh chứ làm cái gì.
- Ừ.
- Ừ là thế nào. Anh tìm tôi có chuyện gì.
- Tôi muốn xin lỗi cô về chuyện hôm nay. Cô không sao chứ.
- Anh có làm gì đâu mà xin lỗi.
Linh giận dỗi nói.
- Mai tôi mời cô đi ăn nhé. Coi như xin lỗi
- Thật à. Anh hứa đấy nhé. Linh đổi giọng.
- Thật, được chưa. Ai bảo tôi gây ra họa
- Hì. Biết điều đấy. Vậy bản tiểu thư tha lỗi cho nhà ngươi. Tôi cúp máy đây.
- Vậy mai tôi gọi
- Ừ mai gọi.
Phía bên kia, Linh đang nằm trên giường ôm một con gấu rất to rồi cười một mình. Cô thầm nghĩ. Mình bị sao thế nhỉ, trước giờ chưa có ai làm mình có cảm giác như vậy. Mà tại sao lại là hắn ta chứ. Lúc đầu mình đã ghét hắn lắm cơ mà, hắn chẳng có tiêu chuẩn nào mà mình muốn cả. Mình bị điên mất rồi. Nhưng thôi kệ, đôi khi cũng phải điên một chút chứ. Linh cứ suy nghĩ miên man như thế rồi chìm vào giấc ngủ, trong mơ cô thấy mình và Khánh cùng nắm tay nhau đi dạo. Đi ăn. Một cảm giác hạnh phúc vô bờ bến. ........
Công ty TNHH thương mại và dịch vụ Trường An hôm nay tràn ngập phóng viên đến quay phim chụp ảnh. Trên con đường dẫn vào đại sảnh. Từng tốp từng tốp. Lăm lăm máy ảnh. Ánh sánh flash chớp nháy liên hồi. Bảo vệ dàn hàng trước cửa để ngăn chặn đám phóng viên quá khích. Trong phòng làm việc Nam đang ngồi trước một đống tại liệu lớn. Các phó giám đốc và trưởng bộ phận. Ngồi dọc dãy bàn mặt ai nấy đều lo lắng hiện rõ. Hôm nay công ty chính thức bị thanh tra vì một cáo buộc gian lận tài chính. Mọi người không biết nhưng anh lại biết rất rõ. Chính em gái anh đã gây ra chuyện này để hạ bệ anh.
- Em thèm muốn công ty thế ư. Anh đâu có ý định tranh giành chứ.
Nam thở dài rồi mau chóng quay ra trấn an mọi người.
- Mọi người cứ yên tâm. Công ty chúng ta hoàn toàn làm theo pháp luật, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
- Thế nhưng giá trị cổ phiếu chúng ta đã giảm.
- Các công nhân cũng lo lắng hoang mang nữa.
Một số giọng nói vang lên. Nam thấy vậy thì đứng lên nhìn quanh một lượt rồi nói.
- Xin mọi người cứ yên tâm. Và trấn an tình thần nhân viên về chuyện lần này tôi sẽ tìm cách giải quyết. ....
Ở phía dưới tầng 1. Khánh đang đi vào chỗ làm. Hôm nay sao lạ nhỉ. Làm gì mà lắm người tụ tập ở đây thế. Có khuyến mãi chăng lại có cả báo đài mới lạ chứ. Mang vẻ mặt nghi nghi hoặc hoặc đi vào chỗ làm. Khánh hỏi với về phía Long:
- Này người anh em. Hôm nay siêu thị có gì mà đông thế.
Long nhìn quanh rồi nói nhỏ với Khánh:
- Ông trẻ cứ như người trên mây ấy nhỉ. Nghe đồn có người tố cáo công ty gian lận tài chính.
- Thế à. Vậy công ty phải làm sao.
Long nhìn thằng này như thể người ngoài hành tinh mới từ sao hỏa xuống. Ngán ngẩm lắc đầu. Bằng một giọng và điệu bộ như đấng cứu thế đang giảng đạo Long bảo:
- Lo là lo cho cái thân mày đây này. Nêua công ty đóng cửa thật. Mày định làm cái gì.???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.