Chương 16:
KeoChuoi
02/06/2021
6h30 sáng theo bản năng Linh giật mình thức giấc. Đầu cô hơi đau. Có lẽ do hôm qua đã uống kha khá rượu. Cô đưa tay theo thói quen với lấy cốc nước ở cái tủ đầu giường. Nhưng với mãi mà không thấy cốc nước đâu cả. Cô quay sang phía đó. Ơ lạ nhỉ ngay cả cái kệ ở đó cũng không thấy đâu. Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng và chăn chiếu đang đắp trên người một lượt. Kinh ngạc thốt lên:
- Có chuyện gì...
Chưa nói hết câu. Cô đã giật mình. Mọi chuyện xảy ra tối qua chợt ùa về trong óc. Bị bố tát. Uống say. Rồi lao đến đây. Lại còn, lại còn ôm hắn nữa. Sau đó.. ui không nhớ nữa. Cô vội nhìn xuống quần áo. May quá vẫn còn nguyên. A a a. Cô tự nguyền rủa mình. Sao không chạy đến chỗ Nga chứ. Chạy đến đây làm gì. Hu hu. Nhỡ hắn nghĩ mình là đồ con gái hư hỏng thì sao. Haiz. Cô đứng dậy đi vào nhà tắm thì thấy trên mặt bàn có một mảnh giấy nhỏ. Cô cầm lên đọc
" Anh đi làm sớm. Không kịp mua gì. Phòng chỉ có mì tôm thôi. Để dưới gầm giường đó. Khi nào về thì chìa khóa em nhét xuống tấm thảm ngoài cửa cho anh. Lần sau đừng uống say nữa."
Cô bất giác cười cười một mình. Hóa ra tên này cũng biết quan tâm đến mình đấy Cơ mà mình không thích ăn mì tôm sẽ nổi mụn mất. Một lát sau cảm thấy hơi mệt. Cô gọi điện cho Nga bảo rằng cô có việc phải đi mấy hôm. Nhờ Nga trông hàng hộ. Thực ra cô muốn tránh mặt bố cô thì đúng hơn. Cô bất giác đưa tay lên xoa xoa má. Chỗ bị đánh hôm qua lầm bầm nói:
- Mẹ. Con nhớ mẹ !!.
......
- Giám đốc, giám đốc lại có chuyện rồi.
Cô thư ký vừa chạy vào phòng Nam vừa nói. Nam ngẩng đầu lên nhìn về phía cô cau mày lại. Việc thiếu hàng và nhân sự lần trước mãi mới giải quyết tạm xong. Lần này lại xảy ra chuyện gì không biết. Anh bỏ cây bút đang cầm trên tay xuống bàn nói :
- Cứ bình tĩnh đã. Có chuyện gì.
Dường như biết mình hò hét như vậy là hơi quá, cô liền đỏ mặt đứng lại hẳn hoi. Hạ giọng xuống nói với anh:
- Giám đốc. Bộ phận dịch vụ khách hàng vừa báo rằng. Chương trình khuyến mãi tuần này của siêu thị Trường Xuân lại giống hệt chương trình mà chúng ta định dành cho tuần sau. Hơn nữa. Giá cả của họ lại thấp hơn không ít. Đây là danh sách hàng khuyến mãi của họ.
Cô thưa ký đưa cho Nam một cuốn catalog trên đó in hình sản phẩm. Càng xem mặt Nam càng khó coi. Cuối cùng anh ném quyển catalog xuống mặt bàn rồi quát lên:
- Rốt cuộc khâu nào đã bán tin tức cho họ. Cô ngay lập tức gọi giám đốc an ninh lên đây cho tôi.
Dường như từ khi vào đây làm đến giờ cô chưa từng thấy giám đốc nổi giận như vậy cả. Cô vội vã lí nhí dạ một tiếng rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Còn lại một mình trong phòng Nam đi lên đi xuống trong phòng làm việc. Trong đầu không ngừng suy nghĩ. Bộ phận nào rút cuộc là bộ phận nào đã tuồn tin tức ra ngoài cho cô em của mình. Những thứ khác anh có thể bỏ qua. Nhưng riêng việc bị lộ bí mật kinh doanh thì a không thể tha thứ được. Anh rà đi rà lại từng khâu một. Vẫn chưa thể nghĩ ra cô em mình đã động tay động chân ở chỗ nào. Anh lập tức rút điện thoại ra :
- Chiều nay chúng ta hãy nói chuyện đi Vương Hoài Xuân.
Chiều xuống. Mới có 5h mà đã tối như 7h vậy. Đã thế trời lại còn mưa phùn. Lạnh quả thật là rất lạnh. Nan đưa hai bàn tay ôm lấy li cafe để cảm thấy ấm áp hơn một chút. Đối diện anh. Xuân em gái anh cũng đang có hành động tương tự. Sau vài phúy im lặng anh nói:
- Em muốn gì đây. Cả hai công ty của chúng ta đều là của bố giao cho quản lý. Lợi nhuận đều là của tập đoàn. Dù em có muốn thừa kế cũng không thể nào làm trò này được.
Xuân đưa cốc cafe lên nhấp một ngụm khinh khỉnh nhìn Nam rồi trả lời.
- Anh biết không. Chính vì anh luôn yếu đuối như vậy. Nên anh không xứng đáng thừa kế nó. Trong tay anh. Công ty không thể nào phát triển được.
- Vậy trong tay em nó phát triền hơn sao.
Xuân lại cười.:
- Đúng thế. Em giỏi hơn anh. Kinh doanh tốt hơn anh. Và nhất là không khi nào yếu đuối cả.
Nam bỏ cốc cafe xuống bàn nhìn thẳng vào Xuân trả lời cô:
- Yếu đuối ư. Em dựa vào đâu mà nói vậy.
- Dựa vào đâu, dựa vào việc anh sợ nhân viên phản đồi mà tăng tiền làm thêm. Sợ nhân viên loạn mà tăng thêm tiền này tiền nọ. Anh quá dễ dãi trong vấn đề nhân sự. Dễ dãi trong vấn đề giá hàng hóa. Chính vì anh mà lợi nhuận mới đang giảm sút.
Lần này Nam cười nhạt trả lời:
- Vậy em định đánh đổi sự bền vững lâu dài lấy lợi nhuận trước mắt thôi ư. Nếu em không đãi ngộ nhân viên. Họ sẽ ra sức làm việc cho em à.
- Họ vẫn sẽ làm. Dù không muốn.
Nam đứng hẳn lên cúi xuống sát cô nói lớn.:
- Anh mặc kệ em nghĩ gì. Nhưng nếu lần này em giám làm gì gây hại đến công ty. Đừng trách anh không nể mặt.
Xuân cũng đứng dậy. Nắm chặt hai bàn tay nhìn thẳng vào anh. Cô nói lớn:
- Vậy cứ để xem trong chúng ta. Ai sẽ thắng. Tôi phải nhắc nhở anh. Anh đang đâm đầu vào một trận thua trông thấy.
Cô vớ lấy cái túi xách đi ra phía cửa. Bỏ lại Nam đang đứng như trời trồng ở đó. Vì sao nó lại ham mê quyền lực đến vậy. Số cổ phần nó có tiêu cả đời cũng không hết cơ mà. Một cô bé dễ thương từ khi nào đã biến thành một người như vậy. Anh lặng lẽ thở dài một hơi. Ngồi xuống ghế. Anh cất tiếng gọi cô giúp việc.
- Cô Hạ à. Tối chúng cháu không ăn cơm nha. Bố cháu đi du lịch vẫn chưa về đâu. Dạo này cô cứ nghỉ ngơi đi vậy. Không cần nấu nướng gì.
Anh ra sân mở cửa xe nổ máy và phóng ra khỏi nhà. Hướng đến con ngõ nhỏ đêm hôm trước.
- Có chuyện gì...
Chưa nói hết câu. Cô đã giật mình. Mọi chuyện xảy ra tối qua chợt ùa về trong óc. Bị bố tát. Uống say. Rồi lao đến đây. Lại còn, lại còn ôm hắn nữa. Sau đó.. ui không nhớ nữa. Cô vội nhìn xuống quần áo. May quá vẫn còn nguyên. A a a. Cô tự nguyền rủa mình. Sao không chạy đến chỗ Nga chứ. Chạy đến đây làm gì. Hu hu. Nhỡ hắn nghĩ mình là đồ con gái hư hỏng thì sao. Haiz. Cô đứng dậy đi vào nhà tắm thì thấy trên mặt bàn có một mảnh giấy nhỏ. Cô cầm lên đọc
" Anh đi làm sớm. Không kịp mua gì. Phòng chỉ có mì tôm thôi. Để dưới gầm giường đó. Khi nào về thì chìa khóa em nhét xuống tấm thảm ngoài cửa cho anh. Lần sau đừng uống say nữa."
Cô bất giác cười cười một mình. Hóa ra tên này cũng biết quan tâm đến mình đấy Cơ mà mình không thích ăn mì tôm sẽ nổi mụn mất. Một lát sau cảm thấy hơi mệt. Cô gọi điện cho Nga bảo rằng cô có việc phải đi mấy hôm. Nhờ Nga trông hàng hộ. Thực ra cô muốn tránh mặt bố cô thì đúng hơn. Cô bất giác đưa tay lên xoa xoa má. Chỗ bị đánh hôm qua lầm bầm nói:
- Mẹ. Con nhớ mẹ !!.
......
- Giám đốc, giám đốc lại có chuyện rồi.
Cô thư ký vừa chạy vào phòng Nam vừa nói. Nam ngẩng đầu lên nhìn về phía cô cau mày lại. Việc thiếu hàng và nhân sự lần trước mãi mới giải quyết tạm xong. Lần này lại xảy ra chuyện gì không biết. Anh bỏ cây bút đang cầm trên tay xuống bàn nói :
- Cứ bình tĩnh đã. Có chuyện gì.
Dường như biết mình hò hét như vậy là hơi quá, cô liền đỏ mặt đứng lại hẳn hoi. Hạ giọng xuống nói với anh:
- Giám đốc. Bộ phận dịch vụ khách hàng vừa báo rằng. Chương trình khuyến mãi tuần này của siêu thị Trường Xuân lại giống hệt chương trình mà chúng ta định dành cho tuần sau. Hơn nữa. Giá cả của họ lại thấp hơn không ít. Đây là danh sách hàng khuyến mãi của họ.
Cô thưa ký đưa cho Nam một cuốn catalog trên đó in hình sản phẩm. Càng xem mặt Nam càng khó coi. Cuối cùng anh ném quyển catalog xuống mặt bàn rồi quát lên:
- Rốt cuộc khâu nào đã bán tin tức cho họ. Cô ngay lập tức gọi giám đốc an ninh lên đây cho tôi.
Dường như từ khi vào đây làm đến giờ cô chưa từng thấy giám đốc nổi giận như vậy cả. Cô vội vã lí nhí dạ một tiếng rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Còn lại một mình trong phòng Nam đi lên đi xuống trong phòng làm việc. Trong đầu không ngừng suy nghĩ. Bộ phận nào rút cuộc là bộ phận nào đã tuồn tin tức ra ngoài cho cô em của mình. Những thứ khác anh có thể bỏ qua. Nhưng riêng việc bị lộ bí mật kinh doanh thì a không thể tha thứ được. Anh rà đi rà lại từng khâu một. Vẫn chưa thể nghĩ ra cô em mình đã động tay động chân ở chỗ nào. Anh lập tức rút điện thoại ra :
- Chiều nay chúng ta hãy nói chuyện đi Vương Hoài Xuân.
Chiều xuống. Mới có 5h mà đã tối như 7h vậy. Đã thế trời lại còn mưa phùn. Lạnh quả thật là rất lạnh. Nan đưa hai bàn tay ôm lấy li cafe để cảm thấy ấm áp hơn một chút. Đối diện anh. Xuân em gái anh cũng đang có hành động tương tự. Sau vài phúy im lặng anh nói:
- Em muốn gì đây. Cả hai công ty của chúng ta đều là của bố giao cho quản lý. Lợi nhuận đều là của tập đoàn. Dù em có muốn thừa kế cũng không thể nào làm trò này được.
Xuân đưa cốc cafe lên nhấp một ngụm khinh khỉnh nhìn Nam rồi trả lời.
- Anh biết không. Chính vì anh luôn yếu đuối như vậy. Nên anh không xứng đáng thừa kế nó. Trong tay anh. Công ty không thể nào phát triển được.
- Vậy trong tay em nó phát triền hơn sao.
Xuân lại cười.:
- Đúng thế. Em giỏi hơn anh. Kinh doanh tốt hơn anh. Và nhất là không khi nào yếu đuối cả.
Nam bỏ cốc cafe xuống bàn nhìn thẳng vào Xuân trả lời cô:
- Yếu đuối ư. Em dựa vào đâu mà nói vậy.
- Dựa vào đâu, dựa vào việc anh sợ nhân viên phản đồi mà tăng tiền làm thêm. Sợ nhân viên loạn mà tăng thêm tiền này tiền nọ. Anh quá dễ dãi trong vấn đề nhân sự. Dễ dãi trong vấn đề giá hàng hóa. Chính vì anh mà lợi nhuận mới đang giảm sút.
Lần này Nam cười nhạt trả lời:
- Vậy em định đánh đổi sự bền vững lâu dài lấy lợi nhuận trước mắt thôi ư. Nếu em không đãi ngộ nhân viên. Họ sẽ ra sức làm việc cho em à.
- Họ vẫn sẽ làm. Dù không muốn.
Nam đứng hẳn lên cúi xuống sát cô nói lớn.:
- Anh mặc kệ em nghĩ gì. Nhưng nếu lần này em giám làm gì gây hại đến công ty. Đừng trách anh không nể mặt.
Xuân cũng đứng dậy. Nắm chặt hai bàn tay nhìn thẳng vào anh. Cô nói lớn:
- Vậy cứ để xem trong chúng ta. Ai sẽ thắng. Tôi phải nhắc nhở anh. Anh đang đâm đầu vào một trận thua trông thấy.
Cô vớ lấy cái túi xách đi ra phía cửa. Bỏ lại Nam đang đứng như trời trồng ở đó. Vì sao nó lại ham mê quyền lực đến vậy. Số cổ phần nó có tiêu cả đời cũng không hết cơ mà. Một cô bé dễ thương từ khi nào đã biến thành một người như vậy. Anh lặng lẽ thở dài một hơi. Ngồi xuống ghế. Anh cất tiếng gọi cô giúp việc.
- Cô Hạ à. Tối chúng cháu không ăn cơm nha. Bố cháu đi du lịch vẫn chưa về đâu. Dạo này cô cứ nghỉ ngơi đi vậy. Không cần nấu nướng gì.
Anh ra sân mở cửa xe nổ máy và phóng ra khỏi nhà. Hướng đến con ngõ nhỏ đêm hôm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.