Chương 29:
KeoChuoi
02/06/2021
Hơn 7h tối Lúc này đã quá giờ tan tầm, dòng người và xe cộ vẫn còn ngược xuôi đông nghìn nghịt. Đường phố vẫn ồn ào, náo loạn. Đâu đó vang lên tiếng rao của một chị ve chai. Góc kia là tiếng cười của một cô hàng nước khi nghe mấy bác xe ôm kể một câu chuyện cười. Ở một góc nữa. Từng dòng người vẫn đang kiên nhẫn đứng dưới cái lạnh cắt da của mùa đông để đón xe bus trở về nhà sau một ngày mệt mỏi. Từ mấy quán lẩu phía bên kia đường, gió mùa đông bắc hun hút thổi màn theo mùi thức ăn. Mùi rượu, mùi gia vị tỏa đi khắp nơi.
Từ lâu nắng đã tắt hẳn. Thành phố đã bắt đầu lên đèn ở những nơi phồn hoa đô hội như thành phố lớn này vốn làm gì có màn đêm.
Ngồi bên bàn thu ngân. Linh đờ đẫn nhìn ra cửa. Kể từ khi Khánh tuyên bố chia tay cô và bỏ đi, cô không thể làm được việc gì cả. Đầu óc cô cứ để tận đâu đâu. Sáng nay cô bán quần áo cho khách mà lại trả người ta thừa tiền. Còn buổi chiều khách bảo gói áo màu xanh thì cô lại lấy áo màu vàng nhạt. Cô giương đôi mắt mệt mỏi nhìn ra cửa và tự hỏi, tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra với cô, cô vẫn không thể tin nổi. Qua lớp cửa kính cô nhìn thấy một đôi trẻ đang cầm tay nhau đi trên vỉa vỉa hè. Cô gái quay sang kéo chiếc khăn lên quàng lại ngay ngắn cho chàng trai. Còn chàng trai thì mỉm cười đưa mắt nhìn quanh quất, khi xác định không có ai quanh đó, cậu ta liền nhanh chóng đặt lên má của cô gái một nụ hôn. Mặt cô gái chợt đỏ lên. Cô giơ tay đánh vào lưng cậu ta, nhưng theo Linh thì cú đánh chỉ như phủi bụi. Cô nở một nụ cười hiếm hoi sau mấy ngày buồn bã. Chẳng phải trước kia cô và anh cũng từng có khoảng thời gian như vậy sao. Cũng từng hạnh phúc như thế. Từng yêu nhau như thế, từng có thể làm tất cả mọi việc vì nhau. Vậy mà giờ thì sao. Có lẽ lúc đó cô bị điên mất rồi. Tinh yêu có thể làm cho con người ta mờ mắt.
Một nối buồn không tên từ đâu kéo đến dâng lên choán đầy tâm trí cô, nước mắt cô chảy ra lăn dài trên má. Cô cầm chiếc túi xách của mình. Đứng dậy đi ra cửa sau khi nói với Nga là mình có việc ra ngoài. Cô bước lên xe và nổ máy lao đi trong màn đêm nhàn nhạt. Bỏ lại sau lưng là Nga đang dõi ánh mắt nhìn theo. Đợi chiếc xe đi khuất cô thở dài:
- Đây không phải là Linh mà mình từng quen biết.
* *
2h đồng hồ nữa trôi qua. Nga uể oải đứng lên thu dọn chuẩn bị đóng cửa hàng. Một tay ôm cô người mẫu bằng nhựa vào trong nhà một tay cô nghe điện thoại.
- Anh sắp đến chưa. Bây giờ tôi chuẩn bị đóng cửa.
- Vậy sao tôi đến ngay đây. Cô chờ tôi một lát.
- Nhanh lên không bản cô nương đổi ý đấy nhé.
- hahahaha.
Cúp điện thoại Nam vôi vã nhấc chiếc áo khoác ra khỏi ghế rồi với một tốc độ nhanh nhất tròng vào người, anh lao vào nhà vệ sinh, rồi đứng trước gương soi soi vuốt vuốt. Sau chừng năm phút sửa sang sắc đẹp. Anh giờ ngón cái lên với cái bóng của mình trong gương và thốt lên hai từ:
- Hoàn hảo.
Chiếc xe sang trọng màu xanh nhàn nhạt lao tới giảm dần tốc độ rồi dừng lại trước cửa hàng. Nga đang định tiến lên mở cửa thì Nam đã nhảy xuống lấy tay mở cửa. Kèm theo một động tác cúi chào theo kiểu quý tộc Châu Âu thời trung cổ. Anh giả giọng ồm ồm nói:
- Xin mời quý nương.
Nga cười lớn:
- Anh học ở đâu ra kiểu nịnh đầm này đấy. Cẩn thận không người ta không nghĩ anh là giám đốc nữa mà nghĩ anh là tài xế của tôi cũng nên.
Nam cũng cười trả lời cô:
- Tài xế thì tài xế chứ sao. Cô phải thấy hãnh diễn vì được một người hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong như tôi làm tài xế chứ hả?.
- Ọe,
Nga làm một dáng điệu buồn nôn về phía Nam rồi bước lên xe. Chiếc xe nổ máy rồi tiến vào dòng xe cộ nhộn nhịp.
Ngồi yên vị trên xe Nga hỏi anh:
- Anh định đưa tôi đi đâu đấy.
- Thì cứ đi đã. Ai bán sang Trung Quốc mà lo.
Im lặng được một lúc rồi Nga lại bảo:
- Gần đây tậm trạng chị Linh tệ quá. Không còn nhận ra chị ấy của ngày xưa nữa.
Nam vừa chăm chú nhìn đường vừa trả lời. :
- Vậy à. Cái tên Khánh kia cũng thật là sao lại bỏ đi đâu cơ chứ. Hay là có chuyện gì.
- Tôi cũng không biết nữa. Hay anh ấy có nỗi khổ gì.
Khánh im lặng không đáp. Có lẽ anh đã lờ mờ đoán ra nỗi khổ đó là gì rồi anh cho xe đi vào một tòa nhà 3 tầng ngay đầu ngã tư trước mặt. Ngoài cửa treo một chiếc biển thật lớn. Anh đèn sáng nhấp nháy 5 chữ SANG TRỌNG VÀ QUYẾN RŨ. Nga chăm chú nhìn. Sao anh ta lại đưa mình đến nơi trang điểm.
Từ lâu nắng đã tắt hẳn. Thành phố đã bắt đầu lên đèn ở những nơi phồn hoa đô hội như thành phố lớn này vốn làm gì có màn đêm.
Ngồi bên bàn thu ngân. Linh đờ đẫn nhìn ra cửa. Kể từ khi Khánh tuyên bố chia tay cô và bỏ đi, cô không thể làm được việc gì cả. Đầu óc cô cứ để tận đâu đâu. Sáng nay cô bán quần áo cho khách mà lại trả người ta thừa tiền. Còn buổi chiều khách bảo gói áo màu xanh thì cô lại lấy áo màu vàng nhạt. Cô giương đôi mắt mệt mỏi nhìn ra cửa và tự hỏi, tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra với cô, cô vẫn không thể tin nổi. Qua lớp cửa kính cô nhìn thấy một đôi trẻ đang cầm tay nhau đi trên vỉa vỉa hè. Cô gái quay sang kéo chiếc khăn lên quàng lại ngay ngắn cho chàng trai. Còn chàng trai thì mỉm cười đưa mắt nhìn quanh quất, khi xác định không có ai quanh đó, cậu ta liền nhanh chóng đặt lên má của cô gái một nụ hôn. Mặt cô gái chợt đỏ lên. Cô giơ tay đánh vào lưng cậu ta, nhưng theo Linh thì cú đánh chỉ như phủi bụi. Cô nở một nụ cười hiếm hoi sau mấy ngày buồn bã. Chẳng phải trước kia cô và anh cũng từng có khoảng thời gian như vậy sao. Cũng từng hạnh phúc như thế. Từng yêu nhau như thế, từng có thể làm tất cả mọi việc vì nhau. Vậy mà giờ thì sao. Có lẽ lúc đó cô bị điên mất rồi. Tinh yêu có thể làm cho con người ta mờ mắt.
Một nối buồn không tên từ đâu kéo đến dâng lên choán đầy tâm trí cô, nước mắt cô chảy ra lăn dài trên má. Cô cầm chiếc túi xách của mình. Đứng dậy đi ra cửa sau khi nói với Nga là mình có việc ra ngoài. Cô bước lên xe và nổ máy lao đi trong màn đêm nhàn nhạt. Bỏ lại sau lưng là Nga đang dõi ánh mắt nhìn theo. Đợi chiếc xe đi khuất cô thở dài:
- Đây không phải là Linh mà mình từng quen biết.
* *
2h đồng hồ nữa trôi qua. Nga uể oải đứng lên thu dọn chuẩn bị đóng cửa hàng. Một tay ôm cô người mẫu bằng nhựa vào trong nhà một tay cô nghe điện thoại.
- Anh sắp đến chưa. Bây giờ tôi chuẩn bị đóng cửa.
- Vậy sao tôi đến ngay đây. Cô chờ tôi một lát.
- Nhanh lên không bản cô nương đổi ý đấy nhé.
- hahahaha.
Cúp điện thoại Nam vôi vã nhấc chiếc áo khoác ra khỏi ghế rồi với một tốc độ nhanh nhất tròng vào người, anh lao vào nhà vệ sinh, rồi đứng trước gương soi soi vuốt vuốt. Sau chừng năm phút sửa sang sắc đẹp. Anh giờ ngón cái lên với cái bóng của mình trong gương và thốt lên hai từ:
- Hoàn hảo.
Chiếc xe sang trọng màu xanh nhàn nhạt lao tới giảm dần tốc độ rồi dừng lại trước cửa hàng. Nga đang định tiến lên mở cửa thì Nam đã nhảy xuống lấy tay mở cửa. Kèm theo một động tác cúi chào theo kiểu quý tộc Châu Âu thời trung cổ. Anh giả giọng ồm ồm nói:
- Xin mời quý nương.
Nga cười lớn:
- Anh học ở đâu ra kiểu nịnh đầm này đấy. Cẩn thận không người ta không nghĩ anh là giám đốc nữa mà nghĩ anh là tài xế của tôi cũng nên.
Nam cũng cười trả lời cô:
- Tài xế thì tài xế chứ sao. Cô phải thấy hãnh diễn vì được một người hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong như tôi làm tài xế chứ hả?.
- Ọe,
Nga làm một dáng điệu buồn nôn về phía Nam rồi bước lên xe. Chiếc xe nổ máy rồi tiến vào dòng xe cộ nhộn nhịp.
Ngồi yên vị trên xe Nga hỏi anh:
- Anh định đưa tôi đi đâu đấy.
- Thì cứ đi đã. Ai bán sang Trung Quốc mà lo.
Im lặng được một lúc rồi Nga lại bảo:
- Gần đây tậm trạng chị Linh tệ quá. Không còn nhận ra chị ấy của ngày xưa nữa.
Nam vừa chăm chú nhìn đường vừa trả lời. :
- Vậy à. Cái tên Khánh kia cũng thật là sao lại bỏ đi đâu cơ chứ. Hay là có chuyện gì.
- Tôi cũng không biết nữa. Hay anh ấy có nỗi khổ gì.
Khánh im lặng không đáp. Có lẽ anh đã lờ mờ đoán ra nỗi khổ đó là gì rồi anh cho xe đi vào một tòa nhà 3 tầng ngay đầu ngã tư trước mặt. Ngoài cửa treo một chiếc biển thật lớn. Anh đèn sáng nhấp nháy 5 chữ SANG TRỌNG VÀ QUYẾN RŨ. Nga chăm chú nhìn. Sao anh ta lại đưa mình đến nơi trang điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.