Chương 31:
KeoChuoi
02/06/2021
Nam nhìn thẳng vào cô rồi bảo:
- Tôi chẳng có ý gì. Cô hãy tỉnh lại đi. Ngày chúng ta gặp nhau ở nhà cô. Cô đâu có yếu đuối thế này.
- Tỉnh lại. Anh bảo tôi phải tỉnh thế nào bây giờ
Thế rồi bỗng nhiên cô bật khóc. Nước mắt chảy dài trên mặt cô. Cô vừa nấc lên vừa nói:
- Trước kia tôi sống vô lo vô nghĩ. Thích gì là làm nấy. Vốn tôi chẳng tin vào cái gọi là tình yêu thơ mộng. Cho đến khi tôi gặp Khánh. Tôi đã biết yêu. Vì yêu tôi đã tự hạ thấp mình. Vì yêu tôi đã cố thay đổi bản thân. Tôi đã học nấu ăn. Học cách chăm sóc gia đình. Thậm chí có lúc tôi nghĩ tôi sẵn sàng từ bỏ của cải để đến với anh nếu bố tôi phản đối. Vậy mà tôi đã nhận được gì.
Linh nói trong tiếng nấc:
- tất cả những điều đó chỉ đổi lại một tờ giấy với vài chữ. Anh ta tưởng thế là đã giải thích xong sao. Anh ta thù hay rồi chỉ việc bỏ về quê bặt vô âm tín. Thế còn tôi thì sao. Tại sao lúc đầu anh ta không nói lun như vậy chứ. Vậy ảnh bảo tôi phải tỉnh thế nào đây huhu.
Cô dựa hẳn đầu xuống bàn mà khóc. Nam ái ngại nhìn cô rồi bảo. Cô có thể nói với tôi. Có lẽ tôi giúp được cô. Trước hết để tôi đưa cô về đã. Nam ra trả tiền rồi đợi Linh ngồi lên ô tô và nổ máy phóng đi. Lúc Linh sắp lên xe Minh định nói gì đó nhưng không rõ vì sao anh lại không nói nữa. Anh lắc đầu rồi cúi xuống chăm chú vào nồi xá xíu.
Ở trên xe Linh đã bình tĩnh lại và thôi không khóc nữa. Cô tựa đầu vào cửa sổ rồi bất chợt hỏi Nam:
- Tại sao anh lại đi qua đây.
Ngần ngừ một lát rồi Nam kể lại chuyện mời Nga đi dạ tiệc và xích mích với em gái mình. Nghe xong Linh bảo anh:
- Giờ chắc nó giận lắm. Không muốn gặp đâu. Tốt nhất mai anh đến cửa hàng mà gặp. Chứ giờ anh có quỳ ngoài cửa cũng thế thôi. Tôi cũng là con gái tôi rõ lắm.
Nam nhăn nhó khuôn mặt rồi bảo:
- Tôi không nghĩ đến em tôi sẽ như vậy. Do bố tôi chiều quá nên nó luôn khinh người. Không ngờ nó không nể cả mặt tôi.
Linh giơ tay bấm nút cho cửa kính hạ xuống một chút. Gió lạnh của mua đông tràn vào trong xe. Cô bất giác rùng mình mấy lượt. Cô im lặng một lát rồi lại hỏi:
- Anh sẽ lấy Nga chứ.
Đương nhiên rồi. Cô ấy không hề giống những cô gái tôi quen trước kia. Có cái gì đó ở cô ấy khiến tôi cứ như bị trúng tiếng sét ái tình...
Cô ngồi đó lặng im nhìn ra ngoài cửa kính và nghe Nam nói về Nga. Toàn là những lời có cánh. Cô buồn bực nghĩ về chuyện của cô lẽ ra nó cũng phải đẹp như của Nga mới phải. Nhưng tại sao lại thành ra thế này. Không ai trả lời cho cô được cả. Cô muốn thoát ra muốn quên đi, nhưng không làm được. Chỉ cần nhắm mắt vào là hình bóng của anh hiện ra. Chưa bao giờ cô đau khổ như hiện tại. Hai bàn tay cô nắm thật chặt. Móng tay đâm vào thịt da cô đau nhói. Môi cô mấp máy ba từ lập đi lập lại: em nhớ anh.
- Này. Cô không sao chứ. Sao ngồi đơ ra thế.
Nam vừa lái xe vừa quay sang hỏi. Cô giật mình:
- Tôi.. không sao
- Về nhà rồi ngủ một giấc đi sai cơn mưa trời lại sáng. Đừng khóc nữa.
Cô không trả lời mà lại hỏi lại anh:
- Lúc nãy anh bảo anh sẽ giúp tôi phải không.
- Ơ. Ừ mà cô định làm gì.
Nam đã hơi cảnh giác hỏi:
- Tôi không đi tìm anh ta đâu đấy nhé. Biết ở đâu mà tìm.
Linh quay sang lườm anh:
- Tôi không nhờ anh việc đó, tôi muốn anh đưa tôi đi uống rượu.
- Cái gì. Muộn rồi để mai đi nhé. Được không.
Nam khuyên nhủ cô. Nhưng cô lại quát lên:
- Vậy anh cho tôi xuống. Tôi tự đi.
Vừa nói cô vừa loay hoay định mở cửa. Nam vội vàng ngăn lại rồi xuốn nước.
- Thôi bà trẻ à. Để tôi đưa đi. Để tôi đưa đi vậy.
Nam đưa tay lái sang trái chiếc xe hơi từ từ giảm tốc độ và đi vào đường một chiều. Vừa lái anh vừa đưa mắt sang hai bên tìm địa điểm.
Một lát sau khi đã yên vị trong một quán nhỏ và trước mặt là một chén rượu cỡ trung bình. Nam mới nói với Linh:
- Uống ít thôi rồi về nghỉ. Cô cứ thế này không tốt đâu.
Không trả lời vào câu hỏi của anh. Linh đưa chén rượu lên và bảo:
- Lắm lời quá. Im lặng và uống cùng tôi là được rồi. Nào
Cô giơ cái chén lên và ngửa cô dốc một hơi hết sạch. Hơi rượu xộc vào cổ họng khiến cô phải ôm bụng ho sặc sụa. Nam vội vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nói:
- Không uống được thì đừng có cố. Về thôi.
Cô gạt tay anh ra. Cầm lấy cái chai rót một ly nữa và nói:
- Anh cứ kệ tôi đi. Anh cũng uống đi chứ. Nào. Tôi mời.
Cô dứ dứ cái ly về phía anh. Bất đắc dĩ anh phải đưa lên uống cạn. Cô thấy thế thì mỉm cười rồi bảo:
- Tốt. Tốt lắm. Khi say quên cả ta là ai còn hơn lúc tỉnh nhớ mà mệt. Anh hãy uống ly nữa đi.
- Chỉ một ly nữa thôi đấy nhé.
- Tôi hứa với anh chỉ một ly nữa thôi.
Dần dần hai con người đều có tâm sự cả. Anh uống một chén thì tôi cũng uống 1 chén. Cô cứ uống mãi cho đến khi say khướt. Nam phải dìu cô ra xe. Đặt cô nằm vào ghế sau rồi lấy một chiếc áo đắp lên cho cô. Anh chợt nghe cô lẩm bẩm:
- Em ghét anh. Em ghét anh.
Nam ái ngại lắc đầu. Thất tình đã biến một cô gái mạnh mẽ hoạt náo đến nỗi này sao. Trần Nguyên Khánh. Cậu cũng thật là độc ác.
Anh bước vào xe chạy về hướng nhà Linh trong lòng ngổn ngang hàng trăm ý nghĩ. Xe dừng lại trước cổng nhà. Nam vội va bấm chuông. Một lát sau cô giúp việc chạy ra mở cổng. Nam nói sơ qua tình hình của linh rồi cùng cô giúp việc dìu cô vào nhà. Anh dặn cô giúp việc tìm cái gì giải rượu cho cô uống. Bất chợt cửa phòng bố cô mở ra. Anh vội lên tiếng:
- Cháu chào chủ tịch.
- Ồ Nam sao. Ở nhà cứ gọi ta là bác.
- Vâng bác Thanh. Cháu gặp Linh ở ngoài....
Anh kể lại việc đã gặp Linh rồi đưa cô ấy về.
- Cảm ơn cháu. Nếu không có cháu thì không biết con gái ta có thể gặp chuyện gì
- Đây là việc mà bạn bè của nhau nên làm ạ. Linh đã về đây rồi. Cháu xin phép ạ.
- Ta cảm ơn cháu một lần nữa. Khi nào rảnh hãy đến đây chơi.
Nam hơi cúi đầu chào ông rồi nói:
- Nhất đinh cháu sẽ đến ạ.
Đợi xe của Nam đi ra khỏi cổng. Bố cô mới quay vào. Nhìn cô đang mê man trên giường. Ông lắc lắc cái đầu. Có lẽ phải tìm cách cho nó quên câu ta đi mới được.
- Tôi chẳng có ý gì. Cô hãy tỉnh lại đi. Ngày chúng ta gặp nhau ở nhà cô. Cô đâu có yếu đuối thế này.
- Tỉnh lại. Anh bảo tôi phải tỉnh thế nào bây giờ
Thế rồi bỗng nhiên cô bật khóc. Nước mắt chảy dài trên mặt cô. Cô vừa nấc lên vừa nói:
- Trước kia tôi sống vô lo vô nghĩ. Thích gì là làm nấy. Vốn tôi chẳng tin vào cái gọi là tình yêu thơ mộng. Cho đến khi tôi gặp Khánh. Tôi đã biết yêu. Vì yêu tôi đã tự hạ thấp mình. Vì yêu tôi đã cố thay đổi bản thân. Tôi đã học nấu ăn. Học cách chăm sóc gia đình. Thậm chí có lúc tôi nghĩ tôi sẵn sàng từ bỏ của cải để đến với anh nếu bố tôi phản đối. Vậy mà tôi đã nhận được gì.
Linh nói trong tiếng nấc:
- tất cả những điều đó chỉ đổi lại một tờ giấy với vài chữ. Anh ta tưởng thế là đã giải thích xong sao. Anh ta thù hay rồi chỉ việc bỏ về quê bặt vô âm tín. Thế còn tôi thì sao. Tại sao lúc đầu anh ta không nói lun như vậy chứ. Vậy ảnh bảo tôi phải tỉnh thế nào đây huhu.
Cô dựa hẳn đầu xuống bàn mà khóc. Nam ái ngại nhìn cô rồi bảo. Cô có thể nói với tôi. Có lẽ tôi giúp được cô. Trước hết để tôi đưa cô về đã. Nam ra trả tiền rồi đợi Linh ngồi lên ô tô và nổ máy phóng đi. Lúc Linh sắp lên xe Minh định nói gì đó nhưng không rõ vì sao anh lại không nói nữa. Anh lắc đầu rồi cúi xuống chăm chú vào nồi xá xíu.
Ở trên xe Linh đã bình tĩnh lại và thôi không khóc nữa. Cô tựa đầu vào cửa sổ rồi bất chợt hỏi Nam:
- Tại sao anh lại đi qua đây.
Ngần ngừ một lát rồi Nam kể lại chuyện mời Nga đi dạ tiệc và xích mích với em gái mình. Nghe xong Linh bảo anh:
- Giờ chắc nó giận lắm. Không muốn gặp đâu. Tốt nhất mai anh đến cửa hàng mà gặp. Chứ giờ anh có quỳ ngoài cửa cũng thế thôi. Tôi cũng là con gái tôi rõ lắm.
Nam nhăn nhó khuôn mặt rồi bảo:
- Tôi không nghĩ đến em tôi sẽ như vậy. Do bố tôi chiều quá nên nó luôn khinh người. Không ngờ nó không nể cả mặt tôi.
Linh giơ tay bấm nút cho cửa kính hạ xuống một chút. Gió lạnh của mua đông tràn vào trong xe. Cô bất giác rùng mình mấy lượt. Cô im lặng một lát rồi lại hỏi:
- Anh sẽ lấy Nga chứ.
Đương nhiên rồi. Cô ấy không hề giống những cô gái tôi quen trước kia. Có cái gì đó ở cô ấy khiến tôi cứ như bị trúng tiếng sét ái tình...
Cô ngồi đó lặng im nhìn ra ngoài cửa kính và nghe Nam nói về Nga. Toàn là những lời có cánh. Cô buồn bực nghĩ về chuyện của cô lẽ ra nó cũng phải đẹp như của Nga mới phải. Nhưng tại sao lại thành ra thế này. Không ai trả lời cho cô được cả. Cô muốn thoát ra muốn quên đi, nhưng không làm được. Chỉ cần nhắm mắt vào là hình bóng của anh hiện ra. Chưa bao giờ cô đau khổ như hiện tại. Hai bàn tay cô nắm thật chặt. Móng tay đâm vào thịt da cô đau nhói. Môi cô mấp máy ba từ lập đi lập lại: em nhớ anh.
- Này. Cô không sao chứ. Sao ngồi đơ ra thế.
Nam vừa lái xe vừa quay sang hỏi. Cô giật mình:
- Tôi.. không sao
- Về nhà rồi ngủ một giấc đi sai cơn mưa trời lại sáng. Đừng khóc nữa.
Cô không trả lời mà lại hỏi lại anh:
- Lúc nãy anh bảo anh sẽ giúp tôi phải không.
- Ơ. Ừ mà cô định làm gì.
Nam đã hơi cảnh giác hỏi:
- Tôi không đi tìm anh ta đâu đấy nhé. Biết ở đâu mà tìm.
Linh quay sang lườm anh:
- Tôi không nhờ anh việc đó, tôi muốn anh đưa tôi đi uống rượu.
- Cái gì. Muộn rồi để mai đi nhé. Được không.
Nam khuyên nhủ cô. Nhưng cô lại quát lên:
- Vậy anh cho tôi xuống. Tôi tự đi.
Vừa nói cô vừa loay hoay định mở cửa. Nam vội vàng ngăn lại rồi xuốn nước.
- Thôi bà trẻ à. Để tôi đưa đi. Để tôi đưa đi vậy.
Nam đưa tay lái sang trái chiếc xe hơi từ từ giảm tốc độ và đi vào đường một chiều. Vừa lái anh vừa đưa mắt sang hai bên tìm địa điểm.
Một lát sau khi đã yên vị trong một quán nhỏ và trước mặt là một chén rượu cỡ trung bình. Nam mới nói với Linh:
- Uống ít thôi rồi về nghỉ. Cô cứ thế này không tốt đâu.
Không trả lời vào câu hỏi của anh. Linh đưa chén rượu lên và bảo:
- Lắm lời quá. Im lặng và uống cùng tôi là được rồi. Nào
Cô giơ cái chén lên và ngửa cô dốc một hơi hết sạch. Hơi rượu xộc vào cổ họng khiến cô phải ôm bụng ho sặc sụa. Nam vội vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nói:
- Không uống được thì đừng có cố. Về thôi.
Cô gạt tay anh ra. Cầm lấy cái chai rót một ly nữa và nói:
- Anh cứ kệ tôi đi. Anh cũng uống đi chứ. Nào. Tôi mời.
Cô dứ dứ cái ly về phía anh. Bất đắc dĩ anh phải đưa lên uống cạn. Cô thấy thế thì mỉm cười rồi bảo:
- Tốt. Tốt lắm. Khi say quên cả ta là ai còn hơn lúc tỉnh nhớ mà mệt. Anh hãy uống ly nữa đi.
- Chỉ một ly nữa thôi đấy nhé.
- Tôi hứa với anh chỉ một ly nữa thôi.
Dần dần hai con người đều có tâm sự cả. Anh uống một chén thì tôi cũng uống 1 chén. Cô cứ uống mãi cho đến khi say khướt. Nam phải dìu cô ra xe. Đặt cô nằm vào ghế sau rồi lấy một chiếc áo đắp lên cho cô. Anh chợt nghe cô lẩm bẩm:
- Em ghét anh. Em ghét anh.
Nam ái ngại lắc đầu. Thất tình đã biến một cô gái mạnh mẽ hoạt náo đến nỗi này sao. Trần Nguyên Khánh. Cậu cũng thật là độc ác.
Anh bước vào xe chạy về hướng nhà Linh trong lòng ngổn ngang hàng trăm ý nghĩ. Xe dừng lại trước cổng nhà. Nam vội va bấm chuông. Một lát sau cô giúp việc chạy ra mở cổng. Nam nói sơ qua tình hình của linh rồi cùng cô giúp việc dìu cô vào nhà. Anh dặn cô giúp việc tìm cái gì giải rượu cho cô uống. Bất chợt cửa phòng bố cô mở ra. Anh vội lên tiếng:
- Cháu chào chủ tịch.
- Ồ Nam sao. Ở nhà cứ gọi ta là bác.
- Vâng bác Thanh. Cháu gặp Linh ở ngoài....
Anh kể lại việc đã gặp Linh rồi đưa cô ấy về.
- Cảm ơn cháu. Nếu không có cháu thì không biết con gái ta có thể gặp chuyện gì
- Đây là việc mà bạn bè của nhau nên làm ạ. Linh đã về đây rồi. Cháu xin phép ạ.
- Ta cảm ơn cháu một lần nữa. Khi nào rảnh hãy đến đây chơi.
Nam hơi cúi đầu chào ông rồi nói:
- Nhất đinh cháu sẽ đến ạ.
Đợi xe của Nam đi ra khỏi cổng. Bố cô mới quay vào. Nhìn cô đang mê man trên giường. Ông lắc lắc cái đầu. Có lẽ phải tìm cách cho nó quên câu ta đi mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.