Chương 16
Thiên Lại Chỉ Diên
05/08/2013
Trên quan đạo rộng rãi vững vàng, hai con ngựa, một chiếc xe ngựa, chậm rãi đi.
Người cưỡi ngựa, một người là Hách Thiên Phong, người còn lại là Vụ Tịch.
Trên đường đi, ai cũng không lên tiếng trước, chỉ như đang thưởng thức cảnh trí có chút hoang vu ven đường. Hách Thiên Phong nhìn về phía rèm trường xe ngựa đằng sau, bởi vì Thiên Hương cùng Quý Vũ Nhu cũng cố ý muốn tham gia đại hội võ lâm, hơn nữa còn muốn mang theo nha hoàn Hỉ Nhi của Quý phủ, cho nên phải dùng đến xe ngựa.
“Khụ!” Ho nhẹ một tiếng, Hách Thiên Phong ánh mắt từ xe ngựa dời đến trên người Vụ Tịch.
“Ngươi nói ra suy nghĩ của mình?” Không ngoài ý muốn nhướng lông mày, Vụ Tịch hỏi. Hắn vốn tưởng rằng còn phải chờ lâu Hách Thiên Phong mới mở miệng.
Hách Thiên Phong có chút không được tự nhiên mấp máy môi, “Nghe Thiên Hương nói, ngươi là đương triều Thập tam hoàng tử.” Nghe chuyện như vậy, thật sự là ngoài dự tính của hắn. Thập tam hoàng tử trong dân bình phẩm không tốt, thậm chí có thể nói là rất xấu.
Nhưng … Hắn lại có thể nhìn ra được, Vụ Tịch tựa hồ cực kỳ coi trọng tiểu đường muội này của hắn.
“Nàng đã nói sao?” Vụ Tịch trong tay cầm dây cương, nhàn nhạt hỏi ngược lại. Khóe miệng có nụ cười nhợt nhạt như sớm đã biết sẽ như thế.
“Ừ, bất quá nàng tạm thời cũng chỉ nói với một mình ta mà thôi.” Tính tình Thiên Hương, rất khó dấu diếm chuyện gì. Bất quá chuyện này là chuyện lớn, cho nên chỉ nói cho một mình hắn mà thôi. Thiên hương cũng hiểu, thân phận Vụ Tịch tốt nhất là không nên tùy ý công khai, “Hơn nữa, nghe nói ngươi muốn lấy Thiên Hương?” Nói tới đây, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm.
“Đúng là muốn lấy.” Vụ Tịch rất sảng khoái thừa nhận.
“Nhưng ngươi là hoàng tử, nhất định sẽ không chỉ cưới một.” Từ trước, cửa cung sâu tựa như biển. Nhất là nhà đế vương, lấy vợ cưới thiếp, lại càng nhiều vô số kể.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tròng mắt đen nhíu lại, trên khuôn mặt thanh tú giương lên vẻ tìm tòi.
“Nếu ngươi thật sự muốn cưới tiểu đường muội nhà ta, thì chung thân chỉ được cưới một mình nàng.” Hách Thiên Phong nói. Thiên Hương là Hách gia chí bảo, nếu Vụ Tịch không thể một đời một thế chỉ yêu một mình Thiên Hương, như vậy, liền không xứng với Thiên Hương.
“A…” Tiếng cười réo rắt tràn ra đôi môi, Vụ Tịch giương mắt, “Ngươi lúc này coi như là uy hiếp ta?” Cho tới bây giờ, chưa từng có người dám uy hiếp hắn cái gì. Bởi vì người dám nói ra lời uy hiếp hắn, toàn bộ đã chết sạch.
“Ngươi nói chính là vậy đi.” Hách Thiên Phong hiển nhiên không có tính toán thu hồi lời nói ra khỏi miệng nói, “Ta chỉ muốn một lời hứa của ngươi.” Một lời hứa để hắn có thể yên tâm giao ra Thiên Hương của hắn.
Ánh mắt kiên định, yên lặng nhìn cặp mắt kia mang theo một tia lười biếng. Hách Thiên Phong cố ý chờ một câu trả lời.
Mà Vụ Tịch, thì lôi dây cương như có điều suy nghĩ. Hắn là đương triều Thập tam hoàng tử, nếu hắn thật muốn lấy Thiên Hương, thì cho dù Hách gia phản đối cũng không thể ngăn cản cái gì. Nhưng … Đối mặt với Hách Thiên Phong như vậy, hắn…
“Ta cả đời này, chỉ cưới một mình Thiên Hương làm vợ.” Môi mỏng khẽ mở, hắn phun ra đáp án của hắn.
“Tốt lắm, nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi!” Hách Thiên Phong hiển nhiên có chút hài lòng, sắc mặt chậm lại, “Ta tin tưởng, lấy năng lực của ngươi, lấy thân phận Thập tam hoàng tử cùng cung chủ Vô Tuyệt cung, nhất định có thể bảo vệ Thiên Hương cả đời.”
Trong không khí, đột nhiên căng thẳng lên. Đôi mắt vốn lười biếng trong nháy mắt trở nên bén nhọn, Vụ Tịch nhìn chằm chằm Hách Thiên Phong, “Làm sao ngươi biết?” Hắn biết thân phận Thập tam hoàng tử, hắn không kỳ quái, nhưng … Hắn còn biết thân phận cung chủ Vô Tuyệt cung của hắn! Biết hai thân phận này của hắn, chỉ có năm thị vệ kia của hắn mà thôi.
“Hiển nhiên ngươi giấu diếm cũng không hoàn mỹ.” Sắc mặt không thay đổi, Hách Thiên Phong thản nhiên nói.
Trong tay áo Thiên Tàm Ti khẽ trượt ra, “Nói một chút xem.”
“Bởi vì ở trong ấn tượng của ta, chỉ có vũ khí của cung chủ Vô Tuyệt cung, tựa hồ chính là Thiên Tàm Ti, mà ta nghe người An Dương nói, thời điểm Quý cô nương chọn rể, Thập tam hoàng tử từng dùng một sợi tơ rất nhỏ, đem một khối cầu đồng lớn như thế đáng vỡ.”
“Cho nên ngươi liền đoán ta là cũng chủ Vô Tuyệt cung?” Đôi môi duyên dáng khẽ nhấc lên một đường cung, mơ hồ cân nhắc.
“Chẳng lẽ ta đã đoán sai?” Lời tuy là nói như thế, nhưng trong lòng Hách Thiên Phong hiểu, khả năng đoán sai gần như bằng không. Bởi vì hắn biết, trong chốn võ lâm biết sử dụng Thiên Tàm Ti, duy chỉ có cung chủ Vô Tuyệt cung mà thôi.
“Ngươi làm sao biết vũ khí của cung chủ Vô Tuyệt cung là Thiên Tàm Ti?” Vụ Tịch liếc con ngươi hỏi. Cho dù thân phận của hắn là cung chủ Vô Tuyệt cung, vũ khí hắn dùng cũng sẽ là đao, kiếm, chủy thủ… Đối với Thiên Tàm Ti, hắn cực ít dùng, mà một khi dùng, đối phương hẳn phải chết không thể nghi ngờ… Chỉ trừ tối hôm qua hắn bỏ qua cho hai người kia.
“Bởi vì có người nhìn thấy.”
“Không thể nào!”
“Nhưng quả thật có người nhìn thấy.” Hách Thiên Phong rất khẳng định nói. Mà người nhìn thấy, chính là đệ đệ của hắn Hách Thiên Việt. Bởi vì chỉ nhìn thấy từ rất xa, sau đó bằng vết thương trên người chết, cho nên mới đoán ra vũ khí cung chủ Vô Tuyệt cung sử dụng, có thể là Thiên Tàm Ti thất truyền đã lâu. (Thế là sao mà biết đấy là Vô Tuyệt cung a? Biết đâu đấy là Hữu Tuyệt cung hay cái gì đấy Tuyệt cung thì sao? Chẳng nhẽ Tịch ca vừa uýnh nhau vừa hét ầm ĩ “ta là cung chủ Vô Tuyệt cung” à?Nhảm, nhảm quá đi.)
Mà sau đó, Thiên Việt ước chừng bị bệnh ba ngày. Đối với Thiên Việt từ trước đến giờ hay mềm lòng, tình cảnh tử thi khắp nơi đối với hắn kích thích quá lớn.
Là thế phải không? Vụ Tịch gõ gõ ngón tay. Hắn cho là sẽ không có người phát hiện, nhưng không nghĩ tới, chung quy vẫn có sơ hở, “Xem ra, ta tựa hồ đã xem thường Hách gia.” Trong chốn võ lâm Hách gia luôn luôn danh khí không lớn, võ công cũng thường thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt làm cho người ta chú ý. Bất quá, từ giờ trở đi, hắn nên đổi cái nhìn.
“Tính giết ta diệt khẩu sao?” Hách Thiên Phong nhìn Vụ Tịch một cái.
“Không.” Hắn chậm rãi lắc đầu, nếu lúc trước, thật sự hắn sẽ diệt khẩu, nhưng bây giờ…
“Nguyên nhân?”
“Bởi vì ngươi là Phong ca của Thiên Hương, như thế thôi.” Vụ Tịch vừa nói, quay đầu lại đi, nhìn xe ngựa truyền đến tiếng cười đùa. Bởi vì là thứ Thiên Hương ưa thích, hắn sẽ không đi phá hư.
“Vậy đại hội võ lâm lần này, ngươi muốn chiếm đầu bảng sao?”
“Ta tại sao phải làm như vậy?” Quay đầu lại nhìn Hách Thiên Phong, hắn khẽ cười nói.
“Chẳng lẽ ngươi tham gia đại hội võ lâm, không phải vì có thể thống nhất giang hồ?” Người trong giang hồ, mặc dù chưa từng cùng triều đình đối kháng, nhưng nếu thống nhất, cũng là một lực lượng thật lớn.
“Nhưng nếu ta đã muốn thống nhất giang hồ, lại vì sao nhất định phải chính mình chiếm đầu bảng đâu?” Muốn đi Lạc Dương, chỉ là muốn xem một chút, mấy năm nay trong chốn võ lâm đến tột cùng xuất hiện bao nhiêu người mới.
“Ngươi ——” Hách Thiên Phong sửng sốt, “Chẳng lẽ Dương Vạn Bưu là người của triều đình?” Đương kim Minh Chủ võ lâm, đã liên tục hai năm đoạt được đầu bảng.
“Không phải là người của triều đình.” Vụ Tịch chậm rãi lắc đầu, “Dương Vạn Bưu chỉ là người của Vô Tuyệt cung mà thôi.”
Hắn cư nhiên đã tính được bước này sao? Hách Thiên Phong thực tại lấy làm kinh hãi, như vậy hắn là —— “Ngươi muốn thiên hạ?” Hách Thiên Phong bất giác hỏi. Đã muốn thống nhất giang hồ, có thể nói Thập tam hoàng tử dã tâm không nhỏ.
Thiên hạ sao? Vụ Tịch mỉm cười không nói. Thiên hạ này có quá nhiều người rình rập.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Đại hội võ lâm đúng hạn cử hành.
Hách Thiên Phong cũng đại diện cho Hách thị nhất tộc tham gia đại hội tỷ võ. Mà Hách Thiên Hương, nghĩ cũng biết, luận đến võ công, tự nhiên chỉ có ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Bất quá, làm cho nàng kỳ quái chính là, Vụ Tịch thế nhưng không có quan tâm đến kết quả tỷ võ.
“Ngươi thật không báo tên dự thi sao?” Trong miệng nhai bánh đậu đỏ, Hách Thiên Hương lại một lần nữa hỏi.
“Nếu không đi ghi danh, như vậy dĩ nhiên là không muốn dự thi.” Ngón tay nhẹ nắm một quyển sách, Vụ Tịch ngồi trên ghế, tay phải chống cằm, thanh thản xem sách.
“Nhưng … Ngô, ngươi không phải đã nói ngươi đối với vị trí Minh Chủ võ lâm này tình thế bắt buộc sao?” Nuốt xuống miếng bánh trong miệng, nàng tưới hớp trà nói. Kể từ khi chân chính được chứng kiến võ công của hắn, nàng nghĩ, nếu hắn muốn làm Minh Chủ võ lâm, cũng không phải là chuyện không thể.
Vụ Tịch ngẩng đầu, dương dương lông mày, “Vốn là thật sự có ý định này, bất quá… vẫn là ý định thôi.” Vốn là hắn nghĩ lấy thân phận cung chủ Vô Tuyệt cung tới trở thành Minh Chủ võ lâm, chân chính thống nhất giang hồ, sau đó dùng võ lâm làm điểm chống đỡ, thống nhất thiên hạ.
Nhưng … Hôm nay hắn đã có nàng, còn cần thống nhất thiên hạ nữa sao?
Thiên hạ, thật tốt như vậy sao? Tốt đến mức cần dùng hết mọi thủ đoạn, hao hết tất cả tâm cơ đoạt lấy?
“Vậy thật đúng là đáng tiếc.” Hách Thiên Hương không khỏi tiếc nuối nói. Vốn nàng còn muốn xem Vụ Tịch cùng Minh Chủ võ lâm Dương Vạn Bưu đánh nhau sẽ ra cái gì dạng, nhất định đặc sắc tuyệt luân.
Đáng tiếc? Hắn chớp chớp con ngươi, “Vậy ngươi cảm thấy, nếu vứt bỏ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, có đáng tiếc không?”
A?
Một ngụm bánh đậu đỏ nghẹn ở trong cổ họng, nàng vội vàng uống nước vỗ ngực, “Ngươi… Ngươi muốn làm hoàng đế sao?” Lão Thiên, nàng lại thiếu chút nữa đã quên rồi, hắn là đương triều Thập tam hoàng tử a! “Ngươi hy vọng ta trả lời ngươi như thế nào?” Hắn nhìn nàng, hỏi ngược lại.
Này… Hách Thiên Hương trầm mặc, sau đó ngẩng đầu, “Nếu như có thể, ta hy vọng ngươi chỉ là Vụ Tịch.” Đúng vậy, trong lòng nàng, nàng chỉ coi hắn là Vụ Tịch mà thôi. Là Vụ Tich mà nàng ở trong núi vô tình gặp gỡ, là Vụ Tịch sẽ bảo vệ nàng, cũng sẽ tìm kiếm an ủi của nàng, mà không phải cao cao tại thượng Thập tam hoàng tử.
Ngôi vị hoàng đế, đó là những chữ chưa bao giờ từng xuất hiện trong đầu nàng, mà hai chữ Hoàng thượng, lại càng xa xôi.
Nàng chưa từng nghĩ qua mười mà nàng muốn gả là Hoàng thượng tương lại, càng chưa nghĩ qua, chính nàng sẽ là một trong số những nữ nhân nơi hậu cung, tịch mịch tư buồn, chỉ vì một cái liếc mắt của Hoàng thượng.
“Vụ, nếu như ngươi thật sự yêu ta, vậy ta hy vọng ngươi cả đời, chỉ yêu một mình ta.” Ngẩng đầu, nàng thẳng tắp nhìn về hắn, trong ánh mắt, có kiên định chưa từng có.
Nàng ích kỷ đi, không hy vọng hắn là hoàng đế, không hy vọng hắn tương lai sẽ có hậu cung ba nghìn mỹ nhân, “Ta Hách Thiên Hương, sẽ một đời một thế, chỉ yêu Vụ Tịch; cho nên Vụ Tịch, một đời một thế của ngươi, cũng phải chỉ yêu Hách Thiên Hương ta.” Như đang thề thốt, nàng hướng về phía hắn nói.
Quả nhiên, cùng là người Hách gia. Vụ Tịch hơi mím môi buông quyển sách trên tay xuống. Nhìn Thiên Hương, hắn nghĩ tới Hách Thiên Phong.
“Một đời một thế, đối với một mình ta, ngươi sẽ không mệt mỏi sao?” Môi mỏng xinh đẹp gợi lên độ cong gần như hoàn mỹ, hắn khẽ cười hỏi.
“Sẽ không.” Nếu đã hiểu tâm ý của mình, vậy sẽ không còn bất kỳ do dự nào.
“Vậy sao?” Nụ cười càng sâu, tay hắn lướt qua mặt bàn, bắt được tay nàng, “Nếu ngươi có thể đối với ta cả đời không biết mệt mỏi, vậy ta cũng có thể vì ngươi, buông tha cho giang sơn.” Giang sơn cùng mỹ nhân… Xem ra, hắn cuối cùng vẫn không thể trở thành đế vương lãnh tình. (Vì sao ta có cảm giác như Hương tỷ đang ký vào án tử ấy, nụ cười của Tịch ca, thật sự rất đáng sợ á, ta luôn có cảm giác không tin được)
Hắn, không phải là phụ hoàng, mà Thiên Hương cũng sẽ không trở thành mẫu phi.
Nửa tháng sau
“Ngươi thật muốn đi vào?” Đứng ở ngoài cửa lớn màu đỏ, Hách Thiên Hương lại không nhịn được hỏi người đứng bên cạnh lần nữa.
“Nếu đã tới, đương nhiên là muốn vào.” Vụ Tịch xoa thái dương, vẻ mặt có chút không thể làm gì.
“Nhưng … Ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng một chút a!” Nàng rất cố gắng muốn thuyết phục hắn bỏ đi ý tưởng này.
“Ta đã suy nghĩ rất kỹ càng.” Đây đã là lần thứ 75 nàng bảo hắn suy nghĩ.
“Nha… Vậy… Vậy cũng tốt.” Nếu đối phương tâm ý đã quyết, vậy nàng không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh. Giơ lên bước chân, Hách Thiên Hương đi tới trước cửa đỏ, dùng sức gõ hai cái. Chi két!
Hai miếng cửa gỗ đẩy ra một khe hẹp, lão quản gia có hai chòm râu dê dài sau khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa xong, lão xé ra một tiếng kêu cao quãng tám khó có được ——
“Tiểu thư trở lại, tiểu thư trở lại!” Kích động đến run rẩy thân thể, còn có hai tròng mắt lóe lên lệ quang trong suốt, làm cho Hách Thiên Hương đầu thiếu chút nữa muốn chôn vào đất.
Ai, nàng cũng biết, nàng trở lại nhất định sẽ là như vậy!
“Hà quản gia, ngươi…”
“Tiểu thư, ngươi cuối cùng trở lại!” Quản gia ngữ khí mang nghẹn ngào nói.
“Đúng vậy a, ta… ta đã trở về.” Trở về cho nàng là một nụ cười “rực rỡ”.
“Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi! Ta phải chạy nhanh báo cho mọi người!” Vừa nói, một cái xoay người, lão quản gia chạy như bay reo lên khắp nơi: “Tiểu thư trở lại, tiểu thư trở lại!” Động tác linh hoạt, có chỗ nào giống như người sáu mươi tuổi?
“Xem ra, ngươi rất được người khác yêu thích.” Vụ Tịch khoát khoát quạt giấy trong tay, buông lời bình luận.
“Ha hả…” Khóe miệng nàng co giật một chút. Thật sự nàng .. rất được người khác yêu thích.
Nửa khắc sau, người của một đại gia tộc, đã thật chỉnh tề đứng trong đại sảnh Hách gia.
Cô Lỗ, Hách Thiên Hương nuốt nước miếng trong cổ họng, “Mọi người… Chào!” Nguyên tắc bảo vệ tính mạng, chào hỏi trước là tốt nhất.
“Thiên Hương, ta số khổ con a!” Một tiếng khóc thê lương dẫn đầu nhào lên túm lấy nàng không tha chính là Hách Thiên Hương mẫu thân.
“Thiên Hương, bên ngoài không có chịu khổ đi.” Người thứ hai nhào lên chính là Nhị thẩm thẩm của nàng.
“Thiên Hương, bên ngoài làm sao có chỗ nào tốt, ngày thường có ăn no không? Có mặc ấm không?” Tam thẩm thẩm cũng đánh tới.
Không đầy một lát sau, cả người Hách Thiên Hương đã mau bị nước mắt của nữ nhân bao phủ.
Không cần kích động như vậy đi. Nàng cũng chỉ là rời nhà đi “không phép” một chút xíu thời gian a! Chân mày nhíu lại, Hách Thiên Hương không ngoài ý muốn nhìn cha hướng nàng đi tới.
“Rời nhà trốn đi, ao cho ngươi lá gan, để ngươi rời nhà trốn đi!” Ít nhiều ra vẻ hình tượng nghiêm phụ một chút, Hách đại lão gia bắt đầu lên mặt dạy dỗ nữ nhi.
“Ai, Thiên Hương, ngươi thật là không nên a.” Nhị lão gia trong mắt tràn đầy từ ái, than nhẹ một tiếng.
Mà Tam lão gia, thì dứt khoát nặng nề nhẹ ho khan vài tiếng.
Được rồi, nàng biết sai rồi, được chưa? Hách Thiên Hương rất cố gắng làm bộ thừa nhận sai lầm, vẻ mặt tiếp nhận phê bình, “Cha, nương, Nhị thẩm, Tam thẩm, Nhị bá, Tam bá, ta…” Lời còn chưa nói hết, Hách lão gia tử đã mở miệng nói: “Các ngươi nhìn xem, các ngươi thành cái dạng gì, Thiên Hương mới trở lại, các ngươi lại khóc, lại mắng, còn thể thống gì!” Nhưng ngay sau đó, lại chuyển hướng Hách Thiên Hương, “Hương nhi, ra ngoài đã lâu như vậy, mệt không? Khát không? Nếu không uống chén trà trơpcs cho ấm người?” (Ha ha, ta yêu cái nhà này chết đi được á)
Uống trà… Cái này không cần đi. Đầu nặng nề rũ xuống, nàng có bất đắc dĩ của nàng.
Mái hiên này Hách Thiên Hương còn chưa kịp nói gì, mái hiên kia đã mau thất chủy bát thiệt nói (bảy miệng tám lưỡi, giống câu mồm năm miệng mười ở VN): “Công công, chúng ta chỉ là quan tâm Thiên Hương mà thôi.” (Nếu ta nhờ không nhầm thì “công công” là cách gọi bố chồng)
“Đúng vậy a, cha, bởi vì Thiên Hương rời nhà quá lâu, cho nên chúng ta…”
Thanh âm huyên náo tràn ngập cả đại sảnh.
Nhức đầu che đầu, Hách Thiên Hương rất không có bộ dáng đại gia khuê tú ngồi chồm hổm trên mặt đất. Nàng cũng biết, lão Thiên sẽ không sảng khoái bỏ qua cho nàng như vậy. Ánh mắt liếc về Vụ Tịch đứng bên cạnh nàng.
Trên khuôn mặt thanh tú vẫn giương nụ cười nhạt nhẽo như trước, quý khí nho nhã, thật sự là nhìn thế nào cũng thật… Chối mắt.
“Ngươi còn cười!” Nàng giận nụ cười của hắn. Bởi vì nụ cười của hắn lúc này, thật sự rất giống như đang xem kịch vui.
“Bởi vì rất thú vị a.” Hắn cũng thẳng thắn, nói thẳng nguyên nhân sáng tỏ.
“…” Nếu như bọt mép tùy thời có thể phun ra, nàng tin chắc nàng bây giờ nhất định sẽ miệng đầy bọt mép, “Sơm đã nói nha, không nên trở lại sớm như vậy.” Cong miệng lên, nàng bắt đầu lẩm bẩm.
“Là ngươi nói nhất định phải thông báo cho người nhà, nếu không, chúng ta cũng không cần tới nơi này.” Vụ Tịch nhàn nhạt tiếp lời nói.
Thông báo?!
Thiên a! Nàng thiếu chút nữa đã quên mục đích trọng yếu nhất của lần trở về này rồi!
Cả người bật lên, Hách Thiên Hương hắng giọng: “Các ngươi…”
Chít chít quang quác! Người người làm thành một đống không có một để ý đến nàng.
“Các ngươi hãy nghe ta nói.” Lần này, thanh âm của nàng đề cao hơn một chút.
Chít chít quang quác! Vẫn không có ai để ý tới nàng.
Không được, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ đến tối cũng không có ai để ý tới nàng.
Hít một hơi thật sâu, Hách Thiên Hương thạch phá thiên kinh reo lên: “Ta thành thân!” (“thạch phá thiên kinh” có phải phá đá dọa trời không nhỉ?)
Gì?!
Mấy cái đầu đồng loạt hướng về phía nàng mà chuyển động, ngay tiếp theo hơn mười đạo ánh mắt “hung hăng ” bắn tới.
“Ngươi… Ngươi thành thân rồi?” Dẫn đầu phản ứng, Hách Nhị lão gia.
Rất tốt, cuối cùng cũng có người chú ý tới nàng. Hách Thiên Hương hài lòng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, “Nói sai rồi, là ta lập tức muốn thành thân.” Nàng nhìn một phòng đang ngây người như phỗng, rất trịnh trọng nói. Hiển nhiên, đại đường ca còn chưa đem chuyện của nàng cùng Vụ Tịch nói cho người trong nhà.
“Ngươi muốn cùng người nào thành thân?” Thanh âm vội vã hỏi.
“Sẽ không phải bởi vì ngươi một mình bên ngoài, bị ngươi bất lương rắp tâm lừa?” Đây là thanh âm lo lắng.
“Hay là ngươi… ngươi đã ‘có’?” Đây là thanh âm mau té xỉu.
Nàng… Nàng nhiều lắm chỉ có thể coi là tư định chung thân đi. Cơ hồ sắp bị một đống nước miếng bao phủ Hách Thiên Hương cố gắng nặn ra câu đầu, “Ta… Ta là muốn cùng hắn thành thân.” Ngón tay trực tiếp chỉ vào Vụ Tịch từ đầu đến cuối xem trò hay, nàng rất thông minh đem khoai lang nóng bỏng tay ném cho hắn. (Tự hào ghê cơ)
“Hắn?!” Ánh mắt của mọi người lại đồng loạt dời đến trên người Vụ Tịch.
“Chính là ngươi muốn lấy Thiên Hương nhà chúng ta?” Hách lão gia tử Vụ Tịch nhìn từ trên xuống dưới nói. Diện mạo không tệ, coi như là tuấn tú trang nhã. Bất quá khí thế kia… Thiên Hương có thể khống chế được sao?
“Dạ.” Vụ Tịch đáp, không hề lộ vẻ bối rối.
“Vậy vị công tử này, xin hỏi nhà ngươi có bao nhiêu người?” Nhị thẩm không đợi được tiến lên trước hỏi.
“Trong nhà có bao nhiêu đất đai? Hoặc là có bao nhiêu vàng bạc châu báu, có thể nuôi được Thiên Hương nhà chúng ta thật tốt?” Tam thẩm cũng không cam chịu bị rơi ở phía sau.
“Nếu muốn lấy Thiên Hương, liền không thể nạp tiểu thiếp nữa.”
“Còn nữa…”
Nhất ngôn nhất ngữ, sảo sảo nháo nháo.
Ai! Hai tay chống cằm, Hách Thiên Hương nhìn Vụ Tịch đang đối đáp trôi chảy.
Không dám tưởng tượng, nếu người nhà của nàng biết người nàng gả cho là đương triều Thập tam hoàng tử, trên mặt sẽ là biểu hiện như thế nào?
Mà nàng bây giờ… Có phải cần về phòng trước hay không, sửa sang lại bao quần áo, rời nhà lần nữa đâu?
Bóng đêm, đen nhánh khôn cùng.
Thân ảnh cao gầy, như vào chỗ không người di chuyển trong bóng tối.
Cửa, không tiếng động bị đẩy ra. Bóng đen đi tới bên giường, nhìn người nằm ngủ trên giường.
Gương mặt tuấn dật, nhưng cũng nổi danh bạc tình. Mà người này, lại là của hắn…
Ngón tay hơi động một chút, vài sợi tơ khó có thể nhìn thấy trượt ra một độ cong đẹp mắt.
Giống như cảm nhận được tầm mắt thiêu đốt, người nằm trên giường bất an nhíu mày, một đôi mắt bỗng nhiên mở ra, “Là ai?!”
“Đừng lớn tiếng, Nhị ca.” Bóng đen nhẹ giọng nói.
Thanh âm quen thuộc, khiến cho nam nhân được gọi là Nhị ca ngẩn ra, “Thập tam đệ?”
“Là ta.” Vụ Tịch gật đầu, thừa nhận. Ánh trăng, vệt sáng vệt tối, lọt qua giấy cửa sổ, chiếu vào nửa bên mặt hắn.
“Đã trễ thế này, ngươi tìm đến ta, không phải chỉ là để tìm ta nói chuyện phiếm đi.” Cổ nam nhân, đã bị Thiên Tàm Ti quấn quanh, nhưng trên mặt, hắn vẫn trấn tĩnh nói.
“Không, thật ra chỉ là tìm Nhị ca hàn huyên một chút, cho nên mới trễ như thế.” Ngón tay hắn, nắm hai đoạn sợi tơ, chỉ cần dùng lực, vậy Nhị ca của hắn, liền không phải nhìn mặt trời ngày mai nữa.
“Vậy ngươi muốn hàn huyên cái gì?” Nam nhân tiếp lời nói.
Vụ Tịch chậm rãi cười một tiếng, đột nhiên cười đến có chút tà mị, “Chuyện Bát ca, Nhị ca biết không?” (Mấy anh em nhà này, người thì đầy sát khí nhưng cứ ca ca đệ đệ, nghe mà rùng mình, ta khinh)
“Ngươi là ám chỉ chuyện lão Bát phái người giết ngươi?”
“Xem ra Nhị ca quả nhiên là biết đâu.” Ngón tay vừa thu lại, sợi tơ xiết thêm ngay vài phần.
Nam nhân vẫn trấn định như cũ, “Ta cũng mấy ngày trước mới biết chuyện này.”
“Vậy sao?” Nhị ca a, huynh đệ của hắn, nhưng cũng là người muốn nắm cả thiên hạ trong tay, “Bát ca luôn luôn đứng về phía Nhị ca, muốn trừ bỏ ta cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là tại sao Nhị ca không giúp đỡ Bát ca trừ bỏ ta đâu? Nếu những thích khách kia do Nhị ca phái ra, ta sợ rằng cơ hội còn sống không lớn lắm.”
“Nếu ta nói, bởi vì ngươi là huynh đệ của ta, ngươi tin sao?” Nam nhân cất cao giọng nói.
Huynh đệ… Con ngươi thu vào, mắt hắn nhìn chằm chằm sợi ta phiếm ngân quang. Nhị ca, từng là người ca ca đầu tiên mang theo hắn ngoạn hậu hoa viên, nhưng cũng là nam nhân muốn có thiên hạ, “Ta —— sẽ không cùng ngươi tranh giành ngôi vị hoàng đế.” Ngón tay vừa động, Thiên Tàm Ti trong nháy mắt thu hồi, Vụ Tịch mấp máy môi, tiếp tục nói: “Nhưng ta cũng sẽ không giúp ngươi, sẽ không giúp bất cứ kẻ nào, chỉ cần Nhị ca ngươi thật sự có năng lực đi lên ngôi vị hoàng đế, vậy ta tự nhiên sẽ trung thành vì ngươi phát huy năng lực, nếu ngươi không có năng lực đi lên ngôi vị hoàng đế, ta cũng sẽ mắt lạnh nhìn ngươi chết trong tay người khác.”
“Thập tam đệ.” Nam nhân có chút giật mình.
“Nhị ca, ta không muốn lại đi tranh giành một thiên hạ thối nát.” Cúi đầu rù rì, lại giống như muốn bị gió thổi tan.
Nói xong, thân ảnh giống như lúc đến, biến mất trong đêm tối.
Thiên hạ sao? “Ha ha ha ha!” Tiếng cười liên tiếp, đột nhiên từ trong miệng nam nhân tuôn ra, “Thập tam đệ, ta phải lấy được thiên hạ, sau đó ta muốn ngươi xem, giang sơn trong tay ta, sẽ đẹp đến mức nào!”
Đúng vậy, một ngày nào đó hắn sẽ đi lên ngôi vị hoàng đế, trở thành đế vương một đời!
Nguyệt, không tiếng động, chỉ có bóng tối, chứng kiến hết thảy…
———-oOo Hoàn oOo ———-
Người cưỡi ngựa, một người là Hách Thiên Phong, người còn lại là Vụ Tịch.
Trên đường đi, ai cũng không lên tiếng trước, chỉ như đang thưởng thức cảnh trí có chút hoang vu ven đường. Hách Thiên Phong nhìn về phía rèm trường xe ngựa đằng sau, bởi vì Thiên Hương cùng Quý Vũ Nhu cũng cố ý muốn tham gia đại hội võ lâm, hơn nữa còn muốn mang theo nha hoàn Hỉ Nhi của Quý phủ, cho nên phải dùng đến xe ngựa.
“Khụ!” Ho nhẹ một tiếng, Hách Thiên Phong ánh mắt từ xe ngựa dời đến trên người Vụ Tịch.
“Ngươi nói ra suy nghĩ của mình?” Không ngoài ý muốn nhướng lông mày, Vụ Tịch hỏi. Hắn vốn tưởng rằng còn phải chờ lâu Hách Thiên Phong mới mở miệng.
Hách Thiên Phong có chút không được tự nhiên mấp máy môi, “Nghe Thiên Hương nói, ngươi là đương triều Thập tam hoàng tử.” Nghe chuyện như vậy, thật sự là ngoài dự tính của hắn. Thập tam hoàng tử trong dân bình phẩm không tốt, thậm chí có thể nói là rất xấu.
Nhưng … Hắn lại có thể nhìn ra được, Vụ Tịch tựa hồ cực kỳ coi trọng tiểu đường muội này của hắn.
“Nàng đã nói sao?” Vụ Tịch trong tay cầm dây cương, nhàn nhạt hỏi ngược lại. Khóe miệng có nụ cười nhợt nhạt như sớm đã biết sẽ như thế.
“Ừ, bất quá nàng tạm thời cũng chỉ nói với một mình ta mà thôi.” Tính tình Thiên Hương, rất khó dấu diếm chuyện gì. Bất quá chuyện này là chuyện lớn, cho nên chỉ nói cho một mình hắn mà thôi. Thiên hương cũng hiểu, thân phận Vụ Tịch tốt nhất là không nên tùy ý công khai, “Hơn nữa, nghe nói ngươi muốn lấy Thiên Hương?” Nói tới đây, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm.
“Đúng là muốn lấy.” Vụ Tịch rất sảng khoái thừa nhận.
“Nhưng ngươi là hoàng tử, nhất định sẽ không chỉ cưới một.” Từ trước, cửa cung sâu tựa như biển. Nhất là nhà đế vương, lấy vợ cưới thiếp, lại càng nhiều vô số kể.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tròng mắt đen nhíu lại, trên khuôn mặt thanh tú giương lên vẻ tìm tòi.
“Nếu ngươi thật sự muốn cưới tiểu đường muội nhà ta, thì chung thân chỉ được cưới một mình nàng.” Hách Thiên Phong nói. Thiên Hương là Hách gia chí bảo, nếu Vụ Tịch không thể một đời một thế chỉ yêu một mình Thiên Hương, như vậy, liền không xứng với Thiên Hương.
“A…” Tiếng cười réo rắt tràn ra đôi môi, Vụ Tịch giương mắt, “Ngươi lúc này coi như là uy hiếp ta?” Cho tới bây giờ, chưa từng có người dám uy hiếp hắn cái gì. Bởi vì người dám nói ra lời uy hiếp hắn, toàn bộ đã chết sạch.
“Ngươi nói chính là vậy đi.” Hách Thiên Phong hiển nhiên không có tính toán thu hồi lời nói ra khỏi miệng nói, “Ta chỉ muốn một lời hứa của ngươi.” Một lời hứa để hắn có thể yên tâm giao ra Thiên Hương của hắn.
Ánh mắt kiên định, yên lặng nhìn cặp mắt kia mang theo một tia lười biếng. Hách Thiên Phong cố ý chờ một câu trả lời.
Mà Vụ Tịch, thì lôi dây cương như có điều suy nghĩ. Hắn là đương triều Thập tam hoàng tử, nếu hắn thật muốn lấy Thiên Hương, thì cho dù Hách gia phản đối cũng không thể ngăn cản cái gì. Nhưng … Đối mặt với Hách Thiên Phong như vậy, hắn…
“Ta cả đời này, chỉ cưới một mình Thiên Hương làm vợ.” Môi mỏng khẽ mở, hắn phun ra đáp án của hắn.
“Tốt lắm, nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi!” Hách Thiên Phong hiển nhiên có chút hài lòng, sắc mặt chậm lại, “Ta tin tưởng, lấy năng lực của ngươi, lấy thân phận Thập tam hoàng tử cùng cung chủ Vô Tuyệt cung, nhất định có thể bảo vệ Thiên Hương cả đời.”
Trong không khí, đột nhiên căng thẳng lên. Đôi mắt vốn lười biếng trong nháy mắt trở nên bén nhọn, Vụ Tịch nhìn chằm chằm Hách Thiên Phong, “Làm sao ngươi biết?” Hắn biết thân phận Thập tam hoàng tử, hắn không kỳ quái, nhưng … Hắn còn biết thân phận cung chủ Vô Tuyệt cung của hắn! Biết hai thân phận này của hắn, chỉ có năm thị vệ kia của hắn mà thôi.
“Hiển nhiên ngươi giấu diếm cũng không hoàn mỹ.” Sắc mặt không thay đổi, Hách Thiên Phong thản nhiên nói.
Trong tay áo Thiên Tàm Ti khẽ trượt ra, “Nói một chút xem.”
“Bởi vì ở trong ấn tượng của ta, chỉ có vũ khí của cung chủ Vô Tuyệt cung, tựa hồ chính là Thiên Tàm Ti, mà ta nghe người An Dương nói, thời điểm Quý cô nương chọn rể, Thập tam hoàng tử từng dùng một sợi tơ rất nhỏ, đem một khối cầu đồng lớn như thế đáng vỡ.”
“Cho nên ngươi liền đoán ta là cũng chủ Vô Tuyệt cung?” Đôi môi duyên dáng khẽ nhấc lên một đường cung, mơ hồ cân nhắc.
“Chẳng lẽ ta đã đoán sai?” Lời tuy là nói như thế, nhưng trong lòng Hách Thiên Phong hiểu, khả năng đoán sai gần như bằng không. Bởi vì hắn biết, trong chốn võ lâm biết sử dụng Thiên Tàm Ti, duy chỉ có cung chủ Vô Tuyệt cung mà thôi.
“Ngươi làm sao biết vũ khí của cung chủ Vô Tuyệt cung là Thiên Tàm Ti?” Vụ Tịch liếc con ngươi hỏi. Cho dù thân phận của hắn là cung chủ Vô Tuyệt cung, vũ khí hắn dùng cũng sẽ là đao, kiếm, chủy thủ… Đối với Thiên Tàm Ti, hắn cực ít dùng, mà một khi dùng, đối phương hẳn phải chết không thể nghi ngờ… Chỉ trừ tối hôm qua hắn bỏ qua cho hai người kia.
“Bởi vì có người nhìn thấy.”
“Không thể nào!”
“Nhưng quả thật có người nhìn thấy.” Hách Thiên Phong rất khẳng định nói. Mà người nhìn thấy, chính là đệ đệ của hắn Hách Thiên Việt. Bởi vì chỉ nhìn thấy từ rất xa, sau đó bằng vết thương trên người chết, cho nên mới đoán ra vũ khí cung chủ Vô Tuyệt cung sử dụng, có thể là Thiên Tàm Ti thất truyền đã lâu. (Thế là sao mà biết đấy là Vô Tuyệt cung a? Biết đâu đấy là Hữu Tuyệt cung hay cái gì đấy Tuyệt cung thì sao? Chẳng nhẽ Tịch ca vừa uýnh nhau vừa hét ầm ĩ “ta là cung chủ Vô Tuyệt cung” à?Nhảm, nhảm quá đi.)
Mà sau đó, Thiên Việt ước chừng bị bệnh ba ngày. Đối với Thiên Việt từ trước đến giờ hay mềm lòng, tình cảnh tử thi khắp nơi đối với hắn kích thích quá lớn.
Là thế phải không? Vụ Tịch gõ gõ ngón tay. Hắn cho là sẽ không có người phát hiện, nhưng không nghĩ tới, chung quy vẫn có sơ hở, “Xem ra, ta tựa hồ đã xem thường Hách gia.” Trong chốn võ lâm Hách gia luôn luôn danh khí không lớn, võ công cũng thường thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt làm cho người ta chú ý. Bất quá, từ giờ trở đi, hắn nên đổi cái nhìn.
“Tính giết ta diệt khẩu sao?” Hách Thiên Phong nhìn Vụ Tịch một cái.
“Không.” Hắn chậm rãi lắc đầu, nếu lúc trước, thật sự hắn sẽ diệt khẩu, nhưng bây giờ…
“Nguyên nhân?”
“Bởi vì ngươi là Phong ca của Thiên Hương, như thế thôi.” Vụ Tịch vừa nói, quay đầu lại đi, nhìn xe ngựa truyền đến tiếng cười đùa. Bởi vì là thứ Thiên Hương ưa thích, hắn sẽ không đi phá hư.
“Vậy đại hội võ lâm lần này, ngươi muốn chiếm đầu bảng sao?”
“Ta tại sao phải làm như vậy?” Quay đầu lại nhìn Hách Thiên Phong, hắn khẽ cười nói.
“Chẳng lẽ ngươi tham gia đại hội võ lâm, không phải vì có thể thống nhất giang hồ?” Người trong giang hồ, mặc dù chưa từng cùng triều đình đối kháng, nhưng nếu thống nhất, cũng là một lực lượng thật lớn.
“Nhưng nếu ta đã muốn thống nhất giang hồ, lại vì sao nhất định phải chính mình chiếm đầu bảng đâu?” Muốn đi Lạc Dương, chỉ là muốn xem một chút, mấy năm nay trong chốn võ lâm đến tột cùng xuất hiện bao nhiêu người mới.
“Ngươi ——” Hách Thiên Phong sửng sốt, “Chẳng lẽ Dương Vạn Bưu là người của triều đình?” Đương kim Minh Chủ võ lâm, đã liên tục hai năm đoạt được đầu bảng.
“Không phải là người của triều đình.” Vụ Tịch chậm rãi lắc đầu, “Dương Vạn Bưu chỉ là người của Vô Tuyệt cung mà thôi.”
Hắn cư nhiên đã tính được bước này sao? Hách Thiên Phong thực tại lấy làm kinh hãi, như vậy hắn là —— “Ngươi muốn thiên hạ?” Hách Thiên Phong bất giác hỏi. Đã muốn thống nhất giang hồ, có thể nói Thập tam hoàng tử dã tâm không nhỏ.
Thiên hạ sao? Vụ Tịch mỉm cười không nói. Thiên hạ này có quá nhiều người rình rập.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Đại hội võ lâm đúng hạn cử hành.
Hách Thiên Phong cũng đại diện cho Hách thị nhất tộc tham gia đại hội tỷ võ. Mà Hách Thiên Hương, nghĩ cũng biết, luận đến võ công, tự nhiên chỉ có ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Bất quá, làm cho nàng kỳ quái chính là, Vụ Tịch thế nhưng không có quan tâm đến kết quả tỷ võ.
“Ngươi thật không báo tên dự thi sao?” Trong miệng nhai bánh đậu đỏ, Hách Thiên Hương lại một lần nữa hỏi.
“Nếu không đi ghi danh, như vậy dĩ nhiên là không muốn dự thi.” Ngón tay nhẹ nắm một quyển sách, Vụ Tịch ngồi trên ghế, tay phải chống cằm, thanh thản xem sách.
“Nhưng … Ngô, ngươi không phải đã nói ngươi đối với vị trí Minh Chủ võ lâm này tình thế bắt buộc sao?” Nuốt xuống miếng bánh trong miệng, nàng tưới hớp trà nói. Kể từ khi chân chính được chứng kiến võ công của hắn, nàng nghĩ, nếu hắn muốn làm Minh Chủ võ lâm, cũng không phải là chuyện không thể.
Vụ Tịch ngẩng đầu, dương dương lông mày, “Vốn là thật sự có ý định này, bất quá… vẫn là ý định thôi.” Vốn là hắn nghĩ lấy thân phận cung chủ Vô Tuyệt cung tới trở thành Minh Chủ võ lâm, chân chính thống nhất giang hồ, sau đó dùng võ lâm làm điểm chống đỡ, thống nhất thiên hạ.
Nhưng … Hôm nay hắn đã có nàng, còn cần thống nhất thiên hạ nữa sao?
Thiên hạ, thật tốt như vậy sao? Tốt đến mức cần dùng hết mọi thủ đoạn, hao hết tất cả tâm cơ đoạt lấy?
“Vậy thật đúng là đáng tiếc.” Hách Thiên Hương không khỏi tiếc nuối nói. Vốn nàng còn muốn xem Vụ Tịch cùng Minh Chủ võ lâm Dương Vạn Bưu đánh nhau sẽ ra cái gì dạng, nhất định đặc sắc tuyệt luân.
Đáng tiếc? Hắn chớp chớp con ngươi, “Vậy ngươi cảm thấy, nếu vứt bỏ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, có đáng tiếc không?”
A?
Một ngụm bánh đậu đỏ nghẹn ở trong cổ họng, nàng vội vàng uống nước vỗ ngực, “Ngươi… Ngươi muốn làm hoàng đế sao?” Lão Thiên, nàng lại thiếu chút nữa đã quên rồi, hắn là đương triều Thập tam hoàng tử a! “Ngươi hy vọng ta trả lời ngươi như thế nào?” Hắn nhìn nàng, hỏi ngược lại.
Này… Hách Thiên Hương trầm mặc, sau đó ngẩng đầu, “Nếu như có thể, ta hy vọng ngươi chỉ là Vụ Tịch.” Đúng vậy, trong lòng nàng, nàng chỉ coi hắn là Vụ Tịch mà thôi. Là Vụ Tich mà nàng ở trong núi vô tình gặp gỡ, là Vụ Tịch sẽ bảo vệ nàng, cũng sẽ tìm kiếm an ủi của nàng, mà không phải cao cao tại thượng Thập tam hoàng tử.
Ngôi vị hoàng đế, đó là những chữ chưa bao giờ từng xuất hiện trong đầu nàng, mà hai chữ Hoàng thượng, lại càng xa xôi.
Nàng chưa từng nghĩ qua mười mà nàng muốn gả là Hoàng thượng tương lại, càng chưa nghĩ qua, chính nàng sẽ là một trong số những nữ nhân nơi hậu cung, tịch mịch tư buồn, chỉ vì một cái liếc mắt của Hoàng thượng.
“Vụ, nếu như ngươi thật sự yêu ta, vậy ta hy vọng ngươi cả đời, chỉ yêu một mình ta.” Ngẩng đầu, nàng thẳng tắp nhìn về hắn, trong ánh mắt, có kiên định chưa từng có.
Nàng ích kỷ đi, không hy vọng hắn là hoàng đế, không hy vọng hắn tương lai sẽ có hậu cung ba nghìn mỹ nhân, “Ta Hách Thiên Hương, sẽ một đời một thế, chỉ yêu Vụ Tịch; cho nên Vụ Tịch, một đời một thế của ngươi, cũng phải chỉ yêu Hách Thiên Hương ta.” Như đang thề thốt, nàng hướng về phía hắn nói.
Quả nhiên, cùng là người Hách gia. Vụ Tịch hơi mím môi buông quyển sách trên tay xuống. Nhìn Thiên Hương, hắn nghĩ tới Hách Thiên Phong.
“Một đời một thế, đối với một mình ta, ngươi sẽ không mệt mỏi sao?” Môi mỏng xinh đẹp gợi lên độ cong gần như hoàn mỹ, hắn khẽ cười hỏi.
“Sẽ không.” Nếu đã hiểu tâm ý của mình, vậy sẽ không còn bất kỳ do dự nào.
“Vậy sao?” Nụ cười càng sâu, tay hắn lướt qua mặt bàn, bắt được tay nàng, “Nếu ngươi có thể đối với ta cả đời không biết mệt mỏi, vậy ta cũng có thể vì ngươi, buông tha cho giang sơn.” Giang sơn cùng mỹ nhân… Xem ra, hắn cuối cùng vẫn không thể trở thành đế vương lãnh tình. (Vì sao ta có cảm giác như Hương tỷ đang ký vào án tử ấy, nụ cười của Tịch ca, thật sự rất đáng sợ á, ta luôn có cảm giác không tin được)
Hắn, không phải là phụ hoàng, mà Thiên Hương cũng sẽ không trở thành mẫu phi.
Nửa tháng sau
“Ngươi thật muốn đi vào?” Đứng ở ngoài cửa lớn màu đỏ, Hách Thiên Hương lại không nhịn được hỏi người đứng bên cạnh lần nữa.
“Nếu đã tới, đương nhiên là muốn vào.” Vụ Tịch xoa thái dương, vẻ mặt có chút không thể làm gì.
“Nhưng … Ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng một chút a!” Nàng rất cố gắng muốn thuyết phục hắn bỏ đi ý tưởng này.
“Ta đã suy nghĩ rất kỹ càng.” Đây đã là lần thứ 75 nàng bảo hắn suy nghĩ.
“Nha… Vậy… Vậy cũng tốt.” Nếu đối phương tâm ý đã quyết, vậy nàng không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh. Giơ lên bước chân, Hách Thiên Hương đi tới trước cửa đỏ, dùng sức gõ hai cái. Chi két!
Hai miếng cửa gỗ đẩy ra một khe hẹp, lão quản gia có hai chòm râu dê dài sau khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa xong, lão xé ra một tiếng kêu cao quãng tám khó có được ——
“Tiểu thư trở lại, tiểu thư trở lại!” Kích động đến run rẩy thân thể, còn có hai tròng mắt lóe lên lệ quang trong suốt, làm cho Hách Thiên Hương đầu thiếu chút nữa muốn chôn vào đất.
Ai, nàng cũng biết, nàng trở lại nhất định sẽ là như vậy!
“Hà quản gia, ngươi…”
“Tiểu thư, ngươi cuối cùng trở lại!” Quản gia ngữ khí mang nghẹn ngào nói.
“Đúng vậy a, ta… ta đã trở về.” Trở về cho nàng là một nụ cười “rực rỡ”.
“Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi! Ta phải chạy nhanh báo cho mọi người!” Vừa nói, một cái xoay người, lão quản gia chạy như bay reo lên khắp nơi: “Tiểu thư trở lại, tiểu thư trở lại!” Động tác linh hoạt, có chỗ nào giống như người sáu mươi tuổi?
“Xem ra, ngươi rất được người khác yêu thích.” Vụ Tịch khoát khoát quạt giấy trong tay, buông lời bình luận.
“Ha hả…” Khóe miệng nàng co giật một chút. Thật sự nàng .. rất được người khác yêu thích.
Nửa khắc sau, người của một đại gia tộc, đã thật chỉnh tề đứng trong đại sảnh Hách gia.
Cô Lỗ, Hách Thiên Hương nuốt nước miếng trong cổ họng, “Mọi người… Chào!” Nguyên tắc bảo vệ tính mạng, chào hỏi trước là tốt nhất.
“Thiên Hương, ta số khổ con a!” Một tiếng khóc thê lương dẫn đầu nhào lên túm lấy nàng không tha chính là Hách Thiên Hương mẫu thân.
“Thiên Hương, bên ngoài không có chịu khổ đi.” Người thứ hai nhào lên chính là Nhị thẩm thẩm của nàng.
“Thiên Hương, bên ngoài làm sao có chỗ nào tốt, ngày thường có ăn no không? Có mặc ấm không?” Tam thẩm thẩm cũng đánh tới.
Không đầy một lát sau, cả người Hách Thiên Hương đã mau bị nước mắt của nữ nhân bao phủ.
Không cần kích động như vậy đi. Nàng cũng chỉ là rời nhà đi “không phép” một chút xíu thời gian a! Chân mày nhíu lại, Hách Thiên Hương không ngoài ý muốn nhìn cha hướng nàng đi tới.
“Rời nhà trốn đi, ao cho ngươi lá gan, để ngươi rời nhà trốn đi!” Ít nhiều ra vẻ hình tượng nghiêm phụ một chút, Hách đại lão gia bắt đầu lên mặt dạy dỗ nữ nhi.
“Ai, Thiên Hương, ngươi thật là không nên a.” Nhị lão gia trong mắt tràn đầy từ ái, than nhẹ một tiếng.
Mà Tam lão gia, thì dứt khoát nặng nề nhẹ ho khan vài tiếng.
Được rồi, nàng biết sai rồi, được chưa? Hách Thiên Hương rất cố gắng làm bộ thừa nhận sai lầm, vẻ mặt tiếp nhận phê bình, “Cha, nương, Nhị thẩm, Tam thẩm, Nhị bá, Tam bá, ta…” Lời còn chưa nói hết, Hách lão gia tử đã mở miệng nói: “Các ngươi nhìn xem, các ngươi thành cái dạng gì, Thiên Hương mới trở lại, các ngươi lại khóc, lại mắng, còn thể thống gì!” Nhưng ngay sau đó, lại chuyển hướng Hách Thiên Hương, “Hương nhi, ra ngoài đã lâu như vậy, mệt không? Khát không? Nếu không uống chén trà trơpcs cho ấm người?” (Ha ha, ta yêu cái nhà này chết đi được á)
Uống trà… Cái này không cần đi. Đầu nặng nề rũ xuống, nàng có bất đắc dĩ của nàng.
Mái hiên này Hách Thiên Hương còn chưa kịp nói gì, mái hiên kia đã mau thất chủy bát thiệt nói (bảy miệng tám lưỡi, giống câu mồm năm miệng mười ở VN): “Công công, chúng ta chỉ là quan tâm Thiên Hương mà thôi.” (Nếu ta nhờ không nhầm thì “công công” là cách gọi bố chồng)
“Đúng vậy a, cha, bởi vì Thiên Hương rời nhà quá lâu, cho nên chúng ta…”
Thanh âm huyên náo tràn ngập cả đại sảnh.
Nhức đầu che đầu, Hách Thiên Hương rất không có bộ dáng đại gia khuê tú ngồi chồm hổm trên mặt đất. Nàng cũng biết, lão Thiên sẽ không sảng khoái bỏ qua cho nàng như vậy. Ánh mắt liếc về Vụ Tịch đứng bên cạnh nàng.
Trên khuôn mặt thanh tú vẫn giương nụ cười nhạt nhẽo như trước, quý khí nho nhã, thật sự là nhìn thế nào cũng thật… Chối mắt.
“Ngươi còn cười!” Nàng giận nụ cười của hắn. Bởi vì nụ cười của hắn lúc này, thật sự rất giống như đang xem kịch vui.
“Bởi vì rất thú vị a.” Hắn cũng thẳng thắn, nói thẳng nguyên nhân sáng tỏ.
“…” Nếu như bọt mép tùy thời có thể phun ra, nàng tin chắc nàng bây giờ nhất định sẽ miệng đầy bọt mép, “Sơm đã nói nha, không nên trở lại sớm như vậy.” Cong miệng lên, nàng bắt đầu lẩm bẩm.
“Là ngươi nói nhất định phải thông báo cho người nhà, nếu không, chúng ta cũng không cần tới nơi này.” Vụ Tịch nhàn nhạt tiếp lời nói.
Thông báo?!
Thiên a! Nàng thiếu chút nữa đã quên mục đích trọng yếu nhất của lần trở về này rồi!
Cả người bật lên, Hách Thiên Hương hắng giọng: “Các ngươi…”
Chít chít quang quác! Người người làm thành một đống không có một để ý đến nàng.
“Các ngươi hãy nghe ta nói.” Lần này, thanh âm của nàng đề cao hơn một chút.
Chít chít quang quác! Vẫn không có ai để ý tới nàng.
Không được, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ đến tối cũng không có ai để ý tới nàng.
Hít một hơi thật sâu, Hách Thiên Hương thạch phá thiên kinh reo lên: “Ta thành thân!” (“thạch phá thiên kinh” có phải phá đá dọa trời không nhỉ?)
Gì?!
Mấy cái đầu đồng loạt hướng về phía nàng mà chuyển động, ngay tiếp theo hơn mười đạo ánh mắt “hung hăng ” bắn tới.
“Ngươi… Ngươi thành thân rồi?” Dẫn đầu phản ứng, Hách Nhị lão gia.
Rất tốt, cuối cùng cũng có người chú ý tới nàng. Hách Thiên Hương hài lòng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, “Nói sai rồi, là ta lập tức muốn thành thân.” Nàng nhìn một phòng đang ngây người như phỗng, rất trịnh trọng nói. Hiển nhiên, đại đường ca còn chưa đem chuyện của nàng cùng Vụ Tịch nói cho người trong nhà.
“Ngươi muốn cùng người nào thành thân?” Thanh âm vội vã hỏi.
“Sẽ không phải bởi vì ngươi một mình bên ngoài, bị ngươi bất lương rắp tâm lừa?” Đây là thanh âm lo lắng.
“Hay là ngươi… ngươi đã ‘có’?” Đây là thanh âm mau té xỉu.
Nàng… Nàng nhiều lắm chỉ có thể coi là tư định chung thân đi. Cơ hồ sắp bị một đống nước miếng bao phủ Hách Thiên Hương cố gắng nặn ra câu đầu, “Ta… Ta là muốn cùng hắn thành thân.” Ngón tay trực tiếp chỉ vào Vụ Tịch từ đầu đến cuối xem trò hay, nàng rất thông minh đem khoai lang nóng bỏng tay ném cho hắn. (Tự hào ghê cơ)
“Hắn?!” Ánh mắt của mọi người lại đồng loạt dời đến trên người Vụ Tịch.
“Chính là ngươi muốn lấy Thiên Hương nhà chúng ta?” Hách lão gia tử Vụ Tịch nhìn từ trên xuống dưới nói. Diện mạo không tệ, coi như là tuấn tú trang nhã. Bất quá khí thế kia… Thiên Hương có thể khống chế được sao?
“Dạ.” Vụ Tịch đáp, không hề lộ vẻ bối rối.
“Vậy vị công tử này, xin hỏi nhà ngươi có bao nhiêu người?” Nhị thẩm không đợi được tiến lên trước hỏi.
“Trong nhà có bao nhiêu đất đai? Hoặc là có bao nhiêu vàng bạc châu báu, có thể nuôi được Thiên Hương nhà chúng ta thật tốt?” Tam thẩm cũng không cam chịu bị rơi ở phía sau.
“Nếu muốn lấy Thiên Hương, liền không thể nạp tiểu thiếp nữa.”
“Còn nữa…”
Nhất ngôn nhất ngữ, sảo sảo nháo nháo.
Ai! Hai tay chống cằm, Hách Thiên Hương nhìn Vụ Tịch đang đối đáp trôi chảy.
Không dám tưởng tượng, nếu người nhà của nàng biết người nàng gả cho là đương triều Thập tam hoàng tử, trên mặt sẽ là biểu hiện như thế nào?
Mà nàng bây giờ… Có phải cần về phòng trước hay không, sửa sang lại bao quần áo, rời nhà lần nữa đâu?
Bóng đêm, đen nhánh khôn cùng.
Thân ảnh cao gầy, như vào chỗ không người di chuyển trong bóng tối.
Cửa, không tiếng động bị đẩy ra. Bóng đen đi tới bên giường, nhìn người nằm ngủ trên giường.
Gương mặt tuấn dật, nhưng cũng nổi danh bạc tình. Mà người này, lại là của hắn…
Ngón tay hơi động một chút, vài sợi tơ khó có thể nhìn thấy trượt ra một độ cong đẹp mắt.
Giống như cảm nhận được tầm mắt thiêu đốt, người nằm trên giường bất an nhíu mày, một đôi mắt bỗng nhiên mở ra, “Là ai?!”
“Đừng lớn tiếng, Nhị ca.” Bóng đen nhẹ giọng nói.
Thanh âm quen thuộc, khiến cho nam nhân được gọi là Nhị ca ngẩn ra, “Thập tam đệ?”
“Là ta.” Vụ Tịch gật đầu, thừa nhận. Ánh trăng, vệt sáng vệt tối, lọt qua giấy cửa sổ, chiếu vào nửa bên mặt hắn.
“Đã trễ thế này, ngươi tìm đến ta, không phải chỉ là để tìm ta nói chuyện phiếm đi.” Cổ nam nhân, đã bị Thiên Tàm Ti quấn quanh, nhưng trên mặt, hắn vẫn trấn tĩnh nói.
“Không, thật ra chỉ là tìm Nhị ca hàn huyên một chút, cho nên mới trễ như thế.” Ngón tay hắn, nắm hai đoạn sợi tơ, chỉ cần dùng lực, vậy Nhị ca của hắn, liền không phải nhìn mặt trời ngày mai nữa.
“Vậy ngươi muốn hàn huyên cái gì?” Nam nhân tiếp lời nói.
Vụ Tịch chậm rãi cười một tiếng, đột nhiên cười đến có chút tà mị, “Chuyện Bát ca, Nhị ca biết không?” (Mấy anh em nhà này, người thì đầy sát khí nhưng cứ ca ca đệ đệ, nghe mà rùng mình, ta khinh)
“Ngươi là ám chỉ chuyện lão Bát phái người giết ngươi?”
“Xem ra Nhị ca quả nhiên là biết đâu.” Ngón tay vừa thu lại, sợi tơ xiết thêm ngay vài phần.
Nam nhân vẫn trấn định như cũ, “Ta cũng mấy ngày trước mới biết chuyện này.”
“Vậy sao?” Nhị ca a, huynh đệ của hắn, nhưng cũng là người muốn nắm cả thiên hạ trong tay, “Bát ca luôn luôn đứng về phía Nhị ca, muốn trừ bỏ ta cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là tại sao Nhị ca không giúp đỡ Bát ca trừ bỏ ta đâu? Nếu những thích khách kia do Nhị ca phái ra, ta sợ rằng cơ hội còn sống không lớn lắm.”
“Nếu ta nói, bởi vì ngươi là huynh đệ của ta, ngươi tin sao?” Nam nhân cất cao giọng nói.
Huynh đệ… Con ngươi thu vào, mắt hắn nhìn chằm chằm sợi ta phiếm ngân quang. Nhị ca, từng là người ca ca đầu tiên mang theo hắn ngoạn hậu hoa viên, nhưng cũng là nam nhân muốn có thiên hạ, “Ta —— sẽ không cùng ngươi tranh giành ngôi vị hoàng đế.” Ngón tay vừa động, Thiên Tàm Ti trong nháy mắt thu hồi, Vụ Tịch mấp máy môi, tiếp tục nói: “Nhưng ta cũng sẽ không giúp ngươi, sẽ không giúp bất cứ kẻ nào, chỉ cần Nhị ca ngươi thật sự có năng lực đi lên ngôi vị hoàng đế, vậy ta tự nhiên sẽ trung thành vì ngươi phát huy năng lực, nếu ngươi không có năng lực đi lên ngôi vị hoàng đế, ta cũng sẽ mắt lạnh nhìn ngươi chết trong tay người khác.”
“Thập tam đệ.” Nam nhân có chút giật mình.
“Nhị ca, ta không muốn lại đi tranh giành một thiên hạ thối nát.” Cúi đầu rù rì, lại giống như muốn bị gió thổi tan.
Nói xong, thân ảnh giống như lúc đến, biến mất trong đêm tối.
Thiên hạ sao? “Ha ha ha ha!” Tiếng cười liên tiếp, đột nhiên từ trong miệng nam nhân tuôn ra, “Thập tam đệ, ta phải lấy được thiên hạ, sau đó ta muốn ngươi xem, giang sơn trong tay ta, sẽ đẹp đến mức nào!”
Đúng vậy, một ngày nào đó hắn sẽ đi lên ngôi vị hoàng đế, trở thành đế vương một đời!
Nguyệt, không tiếng động, chỉ có bóng tối, chứng kiến hết thảy…
———-oOo Hoàn oOo ———-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.