♥♪Hoàng Tử ♀♂Công Chúa Thần Tượng♪♥ ☼Star Idol☼ (Tiếp Theo)
Chương 75: Em Đồng Ý Làm Bạn Gái Anh, Huy Vũ! Nhưng...em Có Lỗi Với Anh.
Arinsa♫Shally
12/11/2015
Tại hội trường A của Công ty V-Star bắt đầu từ sáng sớm đã có gần trăm kí giả từ các tòa soạn khắp cả nước tới để chờ tham dự cuộc Họp báo trọng đại, ra mắt Nhóm nhạc S.T . Sự ra mắt của nhóm nhạc đã đánh dấu nhiều bước phát triển vượt bậc của công ty V-Star trong kế hoạch đào tạo những Thần tượng teen, tài năng của các thành viên của nhóm nhạc Teen này đồng thời cũng là tạo cơ sở cho sự phát triển của âm nhạc Việt Nam trong tương lai không thua các nước âm nhạc khác trên thế giới.Cả nhóm vừa xuất hiện hàng trăm cái máy quay, máy ghi âm, ghi hình,... đều đã được chuẩn bị sẵn sàng hướng về phía ánh sáng chói lóa của những thần tượng trẻ đầy tiềm năng ấy. Dưới sự hỗ trợ của Hoàng Sơn ,nhóm S.T đã có một buổi họp báo ra mắt vô cùng thành công rực rỡ. Các nhà báo, phóng viên và kí giả,... đều vô cùng ấn tượng trước những tài năng và vai trò quan trọng của từng thành viên trong nhóm. Từ chàng Trưởng nhóm giỏi giang đa tài đẹp trai Khôi Phong; giọng hát tuyệt vời của Khánh Nam tuấn tú; Huy Vũ tạo ấn tượng với những màn rap cực đỉnh và nụ cười tỏa nắng của anh. Bên cạnh đó các nữ nhân trong nhóm cũng không kém cạnh đâu. Công chúa Hà Vi lúc nào cũng thân thiện, hiền lành ai nhìn cũng yêu mến; Thiên Ánh thì thu hút với vẻ ngoài thuần khiết nhưng cũng đầy bí ẩn, trong đó nụ cười thiên sứ của cô vẫn là vũ khí lợi hại nhất. Buổi họp báo thành công rực rỡ như thế cũng không khỏi kể đến công lao của cô nàng Thiên An -Gương mặt đại diện của S.T. Chính nhờ sự năng động luôn tràn đầy sức sống cùng khiếu nói chuyện hài hước đáng yêu đã làm cho cuộc họp báo trở nên thú vị đem mối quan hệ giữa S.T và các Fan kí giả trở nên gần gũi thoải mái hơn.
Sau khi được bảo vệ để rời khỏi hội trường an toàn, cả nhóm cùng chú Sơn đều thở phào nhẹ nhỏm sau cuộc họp báo khá căng thẳng đó. Ai cũng hớn hở vui vẻ cười nói rộn rã:
-Thiên An, em làm tốt lắm! -Thiên Ánh mỉm cười hài lòng khen gợi cô em gái tài giỏi của mình.
Thật ra mấy ngày nay nếu không kể đến cũng không biết là bắt đầu từ hôm ở nhà hàng về Thiên An liền nhốt mình trong phòng mấy ngày liền không ăn không uống làm Thiên Ánh và cả cô Kiều Vân vô cùng lo lắng. Từ biện pháp nhẹ nhàng (như dụ dỗ bằng đồ ăn...) hay đến cả đe dọa cũng không thể nào khiến Thiên An rời phòng nữa bước. Gặn hỏi miết cũng không chịu hé môi nói lí do, lúc nào cũng ậm ự nói không sao...
Thế mà... chỉ sau ba ngày đóng cửa " Tuyệt thực" buông xuôi đến hôm nay cũng là ngày debut của S.T Thiên An bất ngờ mở cửa xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ mặt lạc quan như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Thiên Ánh và cô Kiều Vân như muốn thất kinh vì cô. Tuy thế nét xanh xao trên gò má và đáy mắt tràn đầy mệt mỏi dù Thiên An đã cố tạo ra như thế nào cũng không qua nổi đôi mắt của người chị ruột của cô. Suốt cả buổi họp báo Thiên Ánh cũng đã không ngừng âm thầm lo lắng thấp thoảng cho Thiên An biết bao nhiêu. Cũng may là biểu hiện hôm nay của Thiên An rất tốt!
Mà nhắc mới nhớ...
-Thiên An hồi sáng em chỉ ăn một tí đồ ăn thôi! Giờ chắc đói rồi, chúng ta đi ăn nhé?
Quay sang hỏi Thiên An với giọng ân cần xen chút lo lắng, Thiên Ánh liền nhận được cái gật đầu đầy hớn hở với đôi mắt sáng như đèn pha ôtô của cô
-Được, được... nãy giờ ngồi trong đó nói chuyện muốn khô cổ họng, bao tử em cũng réo liên tục. Cuối cùng cũng nạp năng lượng em nhất định phải ăn thật no...
Nhìn vẻ mặt của Thiên An lạc quan trở lại, Thiên Ánh cảm thấy vô cùng vui mừng. Cuối cùng em gái yêu quý của cô cũng quay lại rồi...
- Thật tốt... qu..á...-Thiên Ánh chưa kịp thốt hết câu, mặt đã ngay tức thì biến sắc với cảnh tượng bất ngờ trước mắt -THIÊN ANNNN!!!!!
Tiếng la thất thanh vang lên giữa hành lang, mọi người cũng hết sức hốt hoảng bao quanh lấy dáng người cô gái nhỏ chỉ vài giây trước còn nở nụ cười vui vẻ lạc quan thế mà... phút chốc đã ngã xuống, Thiên An ngất xỉu tại chỗ, may nhờ có Thiên Ánh đi cạnh phản ứng kịp đỡ lấy cô...
Trong tiềm thức yếu ớt, Thiên An chỉ kịp nhận thức có rất nhiều bóng người vây quanh mình với vẻ hoảng sợ, còn có tiếng gọi tên cô lo lắng của chị cô, Huy Vũ và cả... Khánh Nam...
// Bệnh viện//
Chớp mắt vài cái thích nghi lại với ánh sáng. Thiên An nhận ra cả một không gian trắng toát bao lấy cô. Cô còn cảm nhận được cả hơi ấm truyền vào bàn tay trái của mình, một hơi ấm yêu thương lo âu. Nhút nhích vài ngón tay như là một dấu hiệu...
Hơi ấm ấy bỗng càng nằm chặt đôi tay nhỏ hơn và đi theo đó là tiếng kêu không kiềm nổi sự vui mừng:
- Tiểu An, em tỉnh rồi!
Thiên An nhận ra đôi mắt saphire quen thuộc của chị cô, đáy mắt ấy vẫn hiện rõ tia lo lắng chưa phai. Cùng lúc đó một bóng người khác hình như đã đứng cạnh cái giường bệnh trắng toát cô đang nằm từ lâu cũng nhào tới bên cạnh kêu tên cô một cách tha thiết.
-Thiên An...
Nhìn gương mặt với mái tóc màu đồng năng nổ, đôi mắt đen lúc nào cũng nhìn cô đầy yêu chìu... Thiên An tự hiểu rằng Huy Vũ... là người đã lo lắng cho cô cũng không thua gì chị. Nhưng sao từ sâu thẳm tận đáy lòng một cảm giác hụt hẫng lại cứ nhen nhóm. Nhưng Thiên An đang cố phủ định trực giác ấy của bản thân. Đừng nói rằng... người con trai đang lo lắng, quan tâm luôn bên cạnh giường bệnh của cô mà cô mong chờ không phải là Huy Vũ mà là... người đó.
Gạt phăng ý nghĩ ngốc nghếch sang một bên, Thiên An gượng người ngồi lên với sự giúp đỡ của Thiên Ánh và Huy Vũ.
-Chị, em bị sao mà lại vào đây vậy?
- Tiểu An, em còn dám nói nữa sao!? Con bé này đương không bỏ ăn suốt ba ngày trời không bị kiệt sức mới là lạ... -Thiên Ánh hừ giọng khẽ cốc nhẹ đầu rầy Thiên An nhưng thanh âm vẫn luôn nhẹ nhàng như mắng yêu
- Chị em biết sai rồi! -Thiên An ôm đầu nói giọng nũng nịu mắt long lanh nhìn Thiên Ánh.
-Được rồi, nếu như Thiên An biết sai thì mau tẩm bổ đi nếu không coi chừng bị ăn mắng đấy! -Huy Vũ dịu dàng đưa một tô cháo thập cẩm đến trước mặt cô...
- Em thích ăn đồ ăn hơn là ăn mắng mà!!
Múc từng muỗng cháo bốc khói thơm ngào ngạt, Thiên An cảm thấy mình thật hạnh phúc. Cứ như không phải ba ngày mà là đã ba năm rồi cô chưa từng biết vị ngon của thức ăn ra sao?! Nghĩ lại cũng thấy bản thân thật ngốc, đương không lại tuyệt thực làm chi cơ chứ? Bỏ đi sở thích yêu quý nhất của mình đúng là một cái Tội.
-Chị, còn không?
Nhìn Thiên An dứt một tô cháo ngon lành trong thoáng chốc, Thiên Ánh và Huy Vũ không khỏi khẽ bật cười. Cô bé háu ăn này đáng yêu thật!
-Còn nhiều lắm, hơn nữa còn có rất nhiều món em thích đấy... Thiên An nhìn xem! -Huy Vũ chỉ cho Thiên An một bàn thức ăn ngay phía đối diện giường cô. Mắt cô càng sáng rỡ, đúng như anh nói toàn món cô thích...bánh ngọt, gà rán, vịt quay, pizza(Bỏ qua các thứ trái cây, sữa,...)
Những thứ đó thật đúng là không thể dành cho người mới bệnh dậy ăn uống nhưng mà vì chàng ngốc họ Triệu nào kia nghe Thiên An bị mất sức do tuyệt thực đã ôm đại cả đóng đồ ăn từ nhà hàng nào đó gần đây về. Vì nghĩ đến công sức bưng bê mệt nhọc do anh kể nên Thiên Ánh mới tạm chấp nhận cho Huy Vũ để đó (làm mồi nhử Thiên An).
- Nhưng mà... để ăn được chúng trước hết em chỉ được ăn cháo để ổn định bao tử trước đã... - Tiếng Thiên Ánh vang lên như cắt ngang niềm hạnh phúc với thiên đường đồ ăn của cô. Gương mặt ngay lập tức méo xệ...
-Chịiiiiiiiiii!!!! -Tiếng gọi kéo dài nũng nịu, cùng ánh mắt đang cố hết sức tỏ ra long lanh để mong ai kia biết rằng cô đang rất "đáng thương" và cho cô ăn những thứ hấp dẫn trên cái bàn ấy!
- Em không phải trẻ con. Vì thế...Không cầu xin, không làm nũng -Nghe chất giọng nghiêm túc ban phát mệnh lệnh. Ai kia cũng biết điều mà im bặt.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên...
"Khi thời khắc những ngôi sao tỏa sáng................." -Lời bài hát nhạc chuông khó để nhầm lẫn với ai.
Thiên Ánh ra ngoài bắt máy, để lại Thiên An trong hoàn cảnh ngậm ngùi với từng muỗng cháo thơm được ăn lần thứ hai đã trở nên chán ngắt, đôi mắt ngọc vẫn không thôi liếc về bàn thức ăn hấp dẫn.
..................
..................
Quay lại chỉ sau vài phút, bỏ qua cảnh Huy Vũ vẫn đang nói chuyện như dỗ dành Thiên An về việc gì đó(Đồ ăn!).
Thiên Ánh vừa lấy theo túi xách và vài thứ đồ vừa giải thích
-Chủ tịch và chú Sơn gọi chị đến có việc, em ở lại với Huy Vũ nhé!
-Thế có việc gì gấp không? -Huy Vũ sẵn giọng quan tâm
-Không biết! À đúng rồi... nghe nói tí nữa Khánh Nam và Hà Vi cũng sắp đến đây... Tiểu An... -Thiên Ánh kéo dài giọng đồng thời liếc mắt để ý thái độ của em gái cô
- Dạ?! À, em không sao ạ! Thật ra em cũng đang rất chán, có nhiều người đến em sẽ biết ơn lắm đấy!! -Thiên An hiểu được ý của chị, vẫn nói cười bình thản.
-Ừm... -Thiên Ánh khẽ gật đầu rồi quay đi về phía cửa. Giây phút khi cánh cửa kia sắp đóng lại thì... người mở cửa đột nhiên khựng lại mọi hoạt động của mình. Quay lưng lại đưa mắt nhìn chàng trai đang lơ ngơ với nụ cười "ngây thơ" ngồi bên cạnh giường Thiên An, giọng cô vang lên như cố nhấn mạnh từng chữ
-Triệu Huy Vũ đừng chiều theo ý của Tiểu An.
Rầm. Lúc này cánh cửa mới thật sự được đóng. Nhưng sau tiếng đóng cửa ấy lại là hai gương mặt đang ngơ ngác vì kinh ngạc đến đổi sắc.
-Thiên An, chị em thật đáng sợ... -Huy Vũ vẫn giữ trạng thái mắt chữ O mồm chữ A nhìn theo bóng người nào đó đã khuất sau cánh cửa màu trắng từ lâu. Không thể nào hiểu nổi tại sao cô gái đó lại biết anh sẽ chiều ý cho Thiên An ăn mấy cái món ngon trên bàn kia??
-Em công nhận!
Thế là trong căn phòng trắng mang mùi thuốc vốn tưởng sẽ vô cùng nhạt nhẽo vì chỉ còn hai bóng người ngồi đây. Nhưng... trái với lẽ thường tình thì không gian căn phòng lại trở nên rộn rã đến nổi nắng chiều cũng bị thu hút vào tràn ngập cả sắc vàng trong căn phòng mang sắc trắng.
Bởi ngập tràn căn phòng ngoài nắng còn có cả tiếng cười đùa vui vẻ nghe thật rôm rã. Huy Vũ nói chuyện rất vui, bất cứ thứ gì anh nói đều rất thú vị hay đúng hơn là chàng Huy Vũ nhà ta luôn sẵn sàng có thể nói bất cứ thứ gì để lấy được nụ cười của Thiên An.-Thiên An này, anh sẽ cho em ăn hết những thứ em thích nếu như em có thể.... -Huy Vũ nháy mắt tỏ ra huyền bí, giọng nói lấp lửng khơi dậy sự tò mò của cô nàng háu ăn.
- Em có thế, em có thể làm bất cứ điều gì nếu Huy Vũ đẹp trai cho em ăn hết chúng... Please!! -Thiên An nhà ta thật sự đã bị đồ ăn làm mờ mắt rồi. -_-
Huy Vũ khẽ phì cười cùng lúc ghé sát mặt gần Thiên An, thì thầm bên tai cô
-Nếu như em có thể tặng anh một nụ hôn... coi như thay cho lời cảm ơn!
Thiên An bất ngờ lúng túng, ngay lập tức quay mặt đi cũng không quên đẩy Huy Vũ ra để tránh cái cảnh đầy "ám muội" lúc này
-Đừng đùa mà…
-Là thật đấy, anh không đùa đâu. –Nhìn gương mặt nhỏ đã thoáng ửng màu hồng hay hay trên đôi má mịn màng, Huy Vũ nở nụ cười tươi đầy ấm áp. Rồi anh lại “to gan” cuối thấp người ngang đầu với Thiên An, cầm tay cô nhẹ nhàng, chất giọng lại trở nên dịu dàng và nghiêm túc hơn bao giờ hết –Thiên An, lời tỏ tỉnh của anh thật sự đã chờ em rất lâu rồi. Đến khi nào thì em mới cho anh một sự hồi âm rõ ràng đây?
-Huy Vũ, em…. –Thiên An càng trở nên lúng túng hơn, cổ họng tự nhiên khó cất nên lời.
-Dù em đồng ý hay kể cả… từ chối, anh cũng sẽ chấp nhận sự thật và tôn trọng quyền quyết định của em –Huy Vũ nhìn sâu vào đôi mắt đỏ ngọc ấy thật chân thành. Tuy lời nói là thế, nhưng mà bản thân anh luôn ao ước và hy vọng câu trả lời của cô đừng là … NO.
Căn phòng trắng lúc này quả thật đã đúng sắc ảm đạm khi chìm ngập không gian im ắng của cả hai bóng người đổ dài xuống sàn nhà trong nắng chiều tà. Đầu óc Thiên An cúi gầm mặt rối bời, thật sự ba ngày nay cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện tình cảm của bản thân. Nhưng… để đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là quá khó khăn.
…Bỗng. Không biết cả hai có đang hay rằng hành lang ngoài kia đang có tiếng bước chân rảo về phía căn phòng bệnh. Có lẽ… có. Thiên An chợt nhận ra sự quen thuộc từ tiếng bước chân đang vang lên giữa sự tĩnh lặng của không gian. Tiếng bước chân đã từng mang đến cho cô thứ gọi là “yêu thương”… mà Thiên An mãi mãi khó có thể nhầm lẫn được với ai.
Rồi, từ ngữ âm của tiếng bước chân người đang đến gần kia trong đầu cô lại loe lói lên một ý nghĩ, một ý nghĩ mà đến cả bản thân cô cũng không thể tin. Ý nghĩ mà cô sẽ làm vì chính sự “ích kỉ” của bản thân.
-Huy Vũ, em… em đồng ý! –Cắn chặt răng chậm rãi phát ra từng tiếng mà dường như trong thân tâm cũng chẳng hề muốn. Thiên An cảm tưởng được từng tiếng ấy giống như trở thành từng mũi dao nhọn hoắc đâm thẳng vào trái tim của cô và cả của… “Người đó” –người đang khựng lại trước cánh cửa phòng ngoài kia vì ngỡ ngàng…
-Thiên An em… em…vừa nói… -Huy Vũ trợn tròn mắt lấp bắp như còn chưa thể tin vào những gì tai mình vừa nghe…
-Em nói… em đồng ý làm bạn gái của anh! –Lặp lại ý nói của mình lần nữa như để anh nghe rõ hơn và cũng để “người đó” nghe rõ hơn. Gương mặt nhỏ vẫn cuối gầm, bàn tay cô bấu vào tấm drap nệm màu trắng nơi mình ngồi.
Huy Vũ như vỡ òa trong niềm vui sướng, anh nhào tới ôm chặt Thiên An trong vòng tay của mình. Thật không thể nào tin được, Thiên An…cô ấy… cuối cùng cô ấy cũng đã chấp nhận anh, cũng đã cho anh một cơ hội. Những cảm xúc hạnh phúc này có thể dùng lời nào để diễn tả được đây? Anh thật sự rất cảm ơn vào mối nhân duyên này.
Tựa đầu qua bờ vai rộng nhưng dường như lại thiếu đi một chút…hơi ấm áp. Khóe mắt đỏ ngọc xuất hiện lên vài giọt lệ long lanh đang đọng lại lưng chừng không muốn rơi. Thiên An không muốn để Huy Vũ biết cô đang khóc, khóc vì tội lỗi của bản thân. Trong thân tâm đang đau đớn cô chỉ biết thì thầm: “Huy Vũ, em thật sự có lỗi với anh!”
Thiên An có thể biết hoặc cũng có thể không biết rằng ngoài kia… “người đó” cũng đang đau đớn còn hơn cả bản thân cô. Đôi chân anh như bị rút gân, cả người đóng thành băng đơ người tê buốt. Từng câu nói của cô, sự vỡ òa trong vui sướng của bạn thân anh-Huy Vũ… Sự hạnh phúc của họ chính là sự giẫm đạp tàn nhẫn trên nổi đau của anh. Trái tim anh thật sự như đã thắt lại vì đau đến nghẹt thở. Đôi mắt hổ phách nhắm tịt không muốn nhìn khung cảnh “hạnh phúc” của người con gái anh từng yêu và đang yêu bên cạnh người con trai khác.
Thiên An, tại sao em lại đối xử với anh như vậy?!? Em hận anh lắm phải không?
Sau khi được bảo vệ để rời khỏi hội trường an toàn, cả nhóm cùng chú Sơn đều thở phào nhẹ nhỏm sau cuộc họp báo khá căng thẳng đó. Ai cũng hớn hở vui vẻ cười nói rộn rã:
-Thiên An, em làm tốt lắm! -Thiên Ánh mỉm cười hài lòng khen gợi cô em gái tài giỏi của mình.
Thật ra mấy ngày nay nếu không kể đến cũng không biết là bắt đầu từ hôm ở nhà hàng về Thiên An liền nhốt mình trong phòng mấy ngày liền không ăn không uống làm Thiên Ánh và cả cô Kiều Vân vô cùng lo lắng. Từ biện pháp nhẹ nhàng (như dụ dỗ bằng đồ ăn...) hay đến cả đe dọa cũng không thể nào khiến Thiên An rời phòng nữa bước. Gặn hỏi miết cũng không chịu hé môi nói lí do, lúc nào cũng ậm ự nói không sao...
Thế mà... chỉ sau ba ngày đóng cửa " Tuyệt thực" buông xuôi đến hôm nay cũng là ngày debut của S.T Thiên An bất ngờ mở cửa xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ mặt lạc quan như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Thiên Ánh và cô Kiều Vân như muốn thất kinh vì cô. Tuy thế nét xanh xao trên gò má và đáy mắt tràn đầy mệt mỏi dù Thiên An đã cố tạo ra như thế nào cũng không qua nổi đôi mắt của người chị ruột của cô. Suốt cả buổi họp báo Thiên Ánh cũng đã không ngừng âm thầm lo lắng thấp thoảng cho Thiên An biết bao nhiêu. Cũng may là biểu hiện hôm nay của Thiên An rất tốt!
Mà nhắc mới nhớ...
-Thiên An hồi sáng em chỉ ăn một tí đồ ăn thôi! Giờ chắc đói rồi, chúng ta đi ăn nhé?
Quay sang hỏi Thiên An với giọng ân cần xen chút lo lắng, Thiên Ánh liền nhận được cái gật đầu đầy hớn hở với đôi mắt sáng như đèn pha ôtô của cô
-Được, được... nãy giờ ngồi trong đó nói chuyện muốn khô cổ họng, bao tử em cũng réo liên tục. Cuối cùng cũng nạp năng lượng em nhất định phải ăn thật no...
Nhìn vẻ mặt của Thiên An lạc quan trở lại, Thiên Ánh cảm thấy vô cùng vui mừng. Cuối cùng em gái yêu quý của cô cũng quay lại rồi...
- Thật tốt... qu..á...-Thiên Ánh chưa kịp thốt hết câu, mặt đã ngay tức thì biến sắc với cảnh tượng bất ngờ trước mắt -THIÊN ANNNN!!!!!
Tiếng la thất thanh vang lên giữa hành lang, mọi người cũng hết sức hốt hoảng bao quanh lấy dáng người cô gái nhỏ chỉ vài giây trước còn nở nụ cười vui vẻ lạc quan thế mà... phút chốc đã ngã xuống, Thiên An ngất xỉu tại chỗ, may nhờ có Thiên Ánh đi cạnh phản ứng kịp đỡ lấy cô...
Trong tiềm thức yếu ớt, Thiên An chỉ kịp nhận thức có rất nhiều bóng người vây quanh mình với vẻ hoảng sợ, còn có tiếng gọi tên cô lo lắng của chị cô, Huy Vũ và cả... Khánh Nam...
// Bệnh viện//
Chớp mắt vài cái thích nghi lại với ánh sáng. Thiên An nhận ra cả một không gian trắng toát bao lấy cô. Cô còn cảm nhận được cả hơi ấm truyền vào bàn tay trái của mình, một hơi ấm yêu thương lo âu. Nhút nhích vài ngón tay như là một dấu hiệu...
Hơi ấm ấy bỗng càng nằm chặt đôi tay nhỏ hơn và đi theo đó là tiếng kêu không kiềm nổi sự vui mừng:
- Tiểu An, em tỉnh rồi!
Thiên An nhận ra đôi mắt saphire quen thuộc của chị cô, đáy mắt ấy vẫn hiện rõ tia lo lắng chưa phai. Cùng lúc đó một bóng người khác hình như đã đứng cạnh cái giường bệnh trắng toát cô đang nằm từ lâu cũng nhào tới bên cạnh kêu tên cô một cách tha thiết.
-Thiên An...
Nhìn gương mặt với mái tóc màu đồng năng nổ, đôi mắt đen lúc nào cũng nhìn cô đầy yêu chìu... Thiên An tự hiểu rằng Huy Vũ... là người đã lo lắng cho cô cũng không thua gì chị. Nhưng sao từ sâu thẳm tận đáy lòng một cảm giác hụt hẫng lại cứ nhen nhóm. Nhưng Thiên An đang cố phủ định trực giác ấy của bản thân. Đừng nói rằng... người con trai đang lo lắng, quan tâm luôn bên cạnh giường bệnh của cô mà cô mong chờ không phải là Huy Vũ mà là... người đó.
Gạt phăng ý nghĩ ngốc nghếch sang một bên, Thiên An gượng người ngồi lên với sự giúp đỡ của Thiên Ánh và Huy Vũ.
-Chị, em bị sao mà lại vào đây vậy?
- Tiểu An, em còn dám nói nữa sao!? Con bé này đương không bỏ ăn suốt ba ngày trời không bị kiệt sức mới là lạ... -Thiên Ánh hừ giọng khẽ cốc nhẹ đầu rầy Thiên An nhưng thanh âm vẫn luôn nhẹ nhàng như mắng yêu
- Chị em biết sai rồi! -Thiên An ôm đầu nói giọng nũng nịu mắt long lanh nhìn Thiên Ánh.
-Được rồi, nếu như Thiên An biết sai thì mau tẩm bổ đi nếu không coi chừng bị ăn mắng đấy! -Huy Vũ dịu dàng đưa một tô cháo thập cẩm đến trước mặt cô...
- Em thích ăn đồ ăn hơn là ăn mắng mà!!
Múc từng muỗng cháo bốc khói thơm ngào ngạt, Thiên An cảm thấy mình thật hạnh phúc. Cứ như không phải ba ngày mà là đã ba năm rồi cô chưa từng biết vị ngon của thức ăn ra sao?! Nghĩ lại cũng thấy bản thân thật ngốc, đương không lại tuyệt thực làm chi cơ chứ? Bỏ đi sở thích yêu quý nhất của mình đúng là một cái Tội.
-Chị, còn không?
Nhìn Thiên An dứt một tô cháo ngon lành trong thoáng chốc, Thiên Ánh và Huy Vũ không khỏi khẽ bật cười. Cô bé háu ăn này đáng yêu thật!
-Còn nhiều lắm, hơn nữa còn có rất nhiều món em thích đấy... Thiên An nhìn xem! -Huy Vũ chỉ cho Thiên An một bàn thức ăn ngay phía đối diện giường cô. Mắt cô càng sáng rỡ, đúng như anh nói toàn món cô thích...bánh ngọt, gà rán, vịt quay, pizza(Bỏ qua các thứ trái cây, sữa,...)
Những thứ đó thật đúng là không thể dành cho người mới bệnh dậy ăn uống nhưng mà vì chàng ngốc họ Triệu nào kia nghe Thiên An bị mất sức do tuyệt thực đã ôm đại cả đóng đồ ăn từ nhà hàng nào đó gần đây về. Vì nghĩ đến công sức bưng bê mệt nhọc do anh kể nên Thiên Ánh mới tạm chấp nhận cho Huy Vũ để đó (làm mồi nhử Thiên An).
- Nhưng mà... để ăn được chúng trước hết em chỉ được ăn cháo để ổn định bao tử trước đã... - Tiếng Thiên Ánh vang lên như cắt ngang niềm hạnh phúc với thiên đường đồ ăn của cô. Gương mặt ngay lập tức méo xệ...
-Chịiiiiiiiiii!!!! -Tiếng gọi kéo dài nũng nịu, cùng ánh mắt đang cố hết sức tỏ ra long lanh để mong ai kia biết rằng cô đang rất "đáng thương" và cho cô ăn những thứ hấp dẫn trên cái bàn ấy!
- Em không phải trẻ con. Vì thế...Không cầu xin, không làm nũng -Nghe chất giọng nghiêm túc ban phát mệnh lệnh. Ai kia cũng biết điều mà im bặt.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên...
"Khi thời khắc những ngôi sao tỏa sáng................." -Lời bài hát nhạc chuông khó để nhầm lẫn với ai.
Thiên Ánh ra ngoài bắt máy, để lại Thiên An trong hoàn cảnh ngậm ngùi với từng muỗng cháo thơm được ăn lần thứ hai đã trở nên chán ngắt, đôi mắt ngọc vẫn không thôi liếc về bàn thức ăn hấp dẫn.
..................
..................
Quay lại chỉ sau vài phút, bỏ qua cảnh Huy Vũ vẫn đang nói chuyện như dỗ dành Thiên An về việc gì đó(Đồ ăn!).
Thiên Ánh vừa lấy theo túi xách và vài thứ đồ vừa giải thích
-Chủ tịch và chú Sơn gọi chị đến có việc, em ở lại với Huy Vũ nhé!
-Thế có việc gì gấp không? -Huy Vũ sẵn giọng quan tâm
-Không biết! À đúng rồi... nghe nói tí nữa Khánh Nam và Hà Vi cũng sắp đến đây... Tiểu An... -Thiên Ánh kéo dài giọng đồng thời liếc mắt để ý thái độ của em gái cô
- Dạ?! À, em không sao ạ! Thật ra em cũng đang rất chán, có nhiều người đến em sẽ biết ơn lắm đấy!! -Thiên An hiểu được ý của chị, vẫn nói cười bình thản.
-Ừm... -Thiên Ánh khẽ gật đầu rồi quay đi về phía cửa. Giây phút khi cánh cửa kia sắp đóng lại thì... người mở cửa đột nhiên khựng lại mọi hoạt động của mình. Quay lưng lại đưa mắt nhìn chàng trai đang lơ ngơ với nụ cười "ngây thơ" ngồi bên cạnh giường Thiên An, giọng cô vang lên như cố nhấn mạnh từng chữ
-Triệu Huy Vũ đừng chiều theo ý của Tiểu An.
Rầm. Lúc này cánh cửa mới thật sự được đóng. Nhưng sau tiếng đóng cửa ấy lại là hai gương mặt đang ngơ ngác vì kinh ngạc đến đổi sắc.
-Thiên An, chị em thật đáng sợ... -Huy Vũ vẫn giữ trạng thái mắt chữ O mồm chữ A nhìn theo bóng người nào đó đã khuất sau cánh cửa màu trắng từ lâu. Không thể nào hiểu nổi tại sao cô gái đó lại biết anh sẽ chiều ý cho Thiên An ăn mấy cái món ngon trên bàn kia??
-Em công nhận!
Thế là trong căn phòng trắng mang mùi thuốc vốn tưởng sẽ vô cùng nhạt nhẽo vì chỉ còn hai bóng người ngồi đây. Nhưng... trái với lẽ thường tình thì không gian căn phòng lại trở nên rộn rã đến nổi nắng chiều cũng bị thu hút vào tràn ngập cả sắc vàng trong căn phòng mang sắc trắng.
Bởi ngập tràn căn phòng ngoài nắng còn có cả tiếng cười đùa vui vẻ nghe thật rôm rã. Huy Vũ nói chuyện rất vui, bất cứ thứ gì anh nói đều rất thú vị hay đúng hơn là chàng Huy Vũ nhà ta luôn sẵn sàng có thể nói bất cứ thứ gì để lấy được nụ cười của Thiên An.-Thiên An này, anh sẽ cho em ăn hết những thứ em thích nếu như em có thể.... -Huy Vũ nháy mắt tỏ ra huyền bí, giọng nói lấp lửng khơi dậy sự tò mò của cô nàng háu ăn.
- Em có thế, em có thể làm bất cứ điều gì nếu Huy Vũ đẹp trai cho em ăn hết chúng... Please!! -Thiên An nhà ta thật sự đã bị đồ ăn làm mờ mắt rồi. -_-
Huy Vũ khẽ phì cười cùng lúc ghé sát mặt gần Thiên An, thì thầm bên tai cô
-Nếu như em có thể tặng anh một nụ hôn... coi như thay cho lời cảm ơn!
Thiên An bất ngờ lúng túng, ngay lập tức quay mặt đi cũng không quên đẩy Huy Vũ ra để tránh cái cảnh đầy "ám muội" lúc này
-Đừng đùa mà…
-Là thật đấy, anh không đùa đâu. –Nhìn gương mặt nhỏ đã thoáng ửng màu hồng hay hay trên đôi má mịn màng, Huy Vũ nở nụ cười tươi đầy ấm áp. Rồi anh lại “to gan” cuối thấp người ngang đầu với Thiên An, cầm tay cô nhẹ nhàng, chất giọng lại trở nên dịu dàng và nghiêm túc hơn bao giờ hết –Thiên An, lời tỏ tỉnh của anh thật sự đã chờ em rất lâu rồi. Đến khi nào thì em mới cho anh một sự hồi âm rõ ràng đây?
-Huy Vũ, em…. –Thiên An càng trở nên lúng túng hơn, cổ họng tự nhiên khó cất nên lời.
-Dù em đồng ý hay kể cả… từ chối, anh cũng sẽ chấp nhận sự thật và tôn trọng quyền quyết định của em –Huy Vũ nhìn sâu vào đôi mắt đỏ ngọc ấy thật chân thành. Tuy lời nói là thế, nhưng mà bản thân anh luôn ao ước và hy vọng câu trả lời của cô đừng là … NO.
Căn phòng trắng lúc này quả thật đã đúng sắc ảm đạm khi chìm ngập không gian im ắng của cả hai bóng người đổ dài xuống sàn nhà trong nắng chiều tà. Đầu óc Thiên An cúi gầm mặt rối bời, thật sự ba ngày nay cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện tình cảm của bản thân. Nhưng… để đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là quá khó khăn.
…Bỗng. Không biết cả hai có đang hay rằng hành lang ngoài kia đang có tiếng bước chân rảo về phía căn phòng bệnh. Có lẽ… có. Thiên An chợt nhận ra sự quen thuộc từ tiếng bước chân đang vang lên giữa sự tĩnh lặng của không gian. Tiếng bước chân đã từng mang đến cho cô thứ gọi là “yêu thương”… mà Thiên An mãi mãi khó có thể nhầm lẫn được với ai.
Rồi, từ ngữ âm của tiếng bước chân người đang đến gần kia trong đầu cô lại loe lói lên một ý nghĩ, một ý nghĩ mà đến cả bản thân cô cũng không thể tin. Ý nghĩ mà cô sẽ làm vì chính sự “ích kỉ” của bản thân.
-Huy Vũ, em… em đồng ý! –Cắn chặt răng chậm rãi phát ra từng tiếng mà dường như trong thân tâm cũng chẳng hề muốn. Thiên An cảm tưởng được từng tiếng ấy giống như trở thành từng mũi dao nhọn hoắc đâm thẳng vào trái tim của cô và cả của… “Người đó” –người đang khựng lại trước cánh cửa phòng ngoài kia vì ngỡ ngàng…
-Thiên An em… em…vừa nói… -Huy Vũ trợn tròn mắt lấp bắp như còn chưa thể tin vào những gì tai mình vừa nghe…
-Em nói… em đồng ý làm bạn gái của anh! –Lặp lại ý nói của mình lần nữa như để anh nghe rõ hơn và cũng để “người đó” nghe rõ hơn. Gương mặt nhỏ vẫn cuối gầm, bàn tay cô bấu vào tấm drap nệm màu trắng nơi mình ngồi.
Huy Vũ như vỡ òa trong niềm vui sướng, anh nhào tới ôm chặt Thiên An trong vòng tay của mình. Thật không thể nào tin được, Thiên An…cô ấy… cuối cùng cô ấy cũng đã chấp nhận anh, cũng đã cho anh một cơ hội. Những cảm xúc hạnh phúc này có thể dùng lời nào để diễn tả được đây? Anh thật sự rất cảm ơn vào mối nhân duyên này.
Tựa đầu qua bờ vai rộng nhưng dường như lại thiếu đi một chút…hơi ấm áp. Khóe mắt đỏ ngọc xuất hiện lên vài giọt lệ long lanh đang đọng lại lưng chừng không muốn rơi. Thiên An không muốn để Huy Vũ biết cô đang khóc, khóc vì tội lỗi của bản thân. Trong thân tâm đang đau đớn cô chỉ biết thì thầm: “Huy Vũ, em thật sự có lỗi với anh!”
Thiên An có thể biết hoặc cũng có thể không biết rằng ngoài kia… “người đó” cũng đang đau đớn còn hơn cả bản thân cô. Đôi chân anh như bị rút gân, cả người đóng thành băng đơ người tê buốt. Từng câu nói của cô, sự vỡ òa trong vui sướng của bạn thân anh-Huy Vũ… Sự hạnh phúc của họ chính là sự giẫm đạp tàn nhẫn trên nổi đau của anh. Trái tim anh thật sự như đã thắt lại vì đau đến nghẹt thở. Đôi mắt hổ phách nhắm tịt không muốn nhìn khung cảnh “hạnh phúc” của người con gái anh từng yêu và đang yêu bên cạnh người con trai khác.
Thiên An, tại sao em lại đối xử với anh như vậy?!? Em hận anh lắm phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.