♥♪Hoàng Tử ♀♂Công Chúa Thần Tượng♪♥ ☼Star Idol☼ (Tiếp Theo)
Chương 79: Quá Muộn Hay Dừng Lại! Phiền Toái Đang Đến
Arinsa♫Shally
07/01/2016
-Aaaaaaaaa!!!!!!!! Aaaaaaaaaaaaaaaa……..
Cô gái nhỏ đứng trước biển hét to như muốn trút tất cả mọi phiền muộn để sóng cuốn phăng đi…
Biển đêm mang một màu đen tối mù, thổi làn gió mát lạnh vào bờ. Nhưng trên bầu trời cao rộng kia vẫn chiếu ánh sao sáng lấp lánh xuống mặt đất.
-Chị, chị có muốn hét không? Vui lắm đó… -Cô quay lại nhìn một cô gái khác đứng sau mình.
- Không cần đâu, Tiểu An hét nhiều quá sẽ đau họng đó!
-Không sao, không sao… em thấy thích là được…
- Tâm trạng em có lẽ tốt hơn rồi nhỉ? –Thiên Ánh chợt cất tiếng nhìn vẻ mặt thích thú của Thiên An đang ngóng trông nhìn biển đêm dù trong mắt cô chỉ có một màu đen đêm tối.
Thiên An quay lại nhìn chị đôi mắt tròn vo khó hiểu…
-Là sao ạ??
-Thì chẳng phải gần đây tâm trạng em không tốt sao? Người lúc nào cũng ngẩn ra….
(Nên cả nhóm thấy mừng là khi tới biển thì Thiên An của họ đã phấn chấn trở lại)
-Vậy sao?... ưm…dạo gần đây em cũng không biết mình đang bị gì nữa. Đầu em đôi lúc cảm thấy rất rối rắm… Chị, Huy Vũ… Huy Vũ và Khánh hai người đó cứ liên tục hiện lên trong đầu em…- Chị hiểu rồi… thì ra lại là chuyện này à? Em còn nhớ lúc trên xe taxi mà chúng ta đi ngoại ô chị đã nói gì không? –Dừng một lát , Thiên Ánh đưa mắt nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Thiên An rồi lại tiếp lời…-Tiểu An! Trước tiên hãy xác định lại tình cảm của mình… Em thích ai? Huy Vũ hay Khánh ? - Em…em… nhưng… - Thiên An vẻ phân trần, nhưng có lẽ Thiên Ánh đã đoán được ý nghĩ của cô…
-Chị biết…trong chuyện này thì chắc chắn một trong hai đều sẽ bị em làm tổn thương thôi! Nhưng… còn một phương án nữa chắc sẽ giúp em đỡ đau đầu hơn…
Thiên An chuyển từ vẻ mặt lúng túng sang tươi tỉnh hơn khi nghe có cách tốt hơn giúp cô giải quyết ổn thỏa chuyện tình rối ren của mình… cô háo hức chờ đợi ý kiến của Thiên Ánh…
-Từ bỏ cả hai!! –Câu nói thật ngắn gọn như tính cách của cô xưa nay
-Chị!
-Chớ còn cách nào khác sao? Lựa chọn đi Tiểu An: Một trong hai hoặc không ai cả!
-… … …
-Haiz… - Vẻ mặt đăm chiêu lần nữa của Thiên An lại khiến Thiên Ánh thở dài –Chị khát nước rồi, Tiểu An em muốn uống gì không?
Thiên Ánh cố chuyển sang một việc khác để không khí trở nên thoải mái hơn.
-Gì cũng được ạ!
Với thái độ trả lời đại khái, ánh mắt Thiên An đã đưa sang nhìn phía biển đêm kia, nó mang một màu đen mù mịt, mù mịt như chuyện tình đời đầy rất rối và đau đớn của cô.
Bất giác, tiếng hát cứ chợt vang, vang lên để nói thay cho cảm xúc cô đơn cùng cảnh lúc này:
<
Chỉ có bơ vơ cơn mơ vừa đến
Lặng lẽ ngắm áng mây bay thật cao
Ước ao mình còn bên nhau.
Chỉ có ánh mắt nhớ nhung đợi chờ
Vì chưa bao giờ em quên được anh
Từng nỗi nhớ cứ bơ vơ dại khờ
Dù biết anh đã ra đi thật nhanh.
Tại sao trong lòng cứ nhớ người
Rồi tự dưng con tim rối bời
Giọt nước mắt nào rơi khoé môi em cười
Lại một lần nữa em tìm cảm giác xưa.
Tại sao cố quên đi sẽ nhớ nhiều
Rồi chợt đau lòng hơn những chiều
Dù con tim em đã cố bao nhiêu lần
Cũng chẳng thể xoá hết bóng hình anh.>>
……………………………………………………..
Thiên Ánh đứng trước cái máy bán nước tự động phân vân chọn đồ uống mình muốn, nhưng đầu cô cũng đang suy nghĩ mông lung chẳng khác Thiên An là mấy…
Tại sao cứ rắc rối như thế nhỉ? Cái này cũng không được cái kia cũng không xong. Thiên An-Khánh Nam-Huy Vũ cả ba cứ như một vòng tròn lẩn quẩn vô định.Tình yêu là gì chứ? Là gì mà khiến ta cứ phải suy tư hơn bất cứ vấn đề nhức óc nào khác, là gì mà lại khiến ta khó chịu, khiến ta đau lòng, đau cả con tim đang ngự trị trong lồng ngực trái kia… Cô thật không thể nào hiểu nổi được đâu?!?
-Thật không thể nào hiểu nổi…?? –Vừa ra quyết định cuối cùng ấn vào cái màu đỏ dưới lon nước ép vừa lẩm bẩm
-Không hiểu nổi cái gì? –Giọng nói trầm ấm bỗng cất lên ngay sau lưng cô ở một cự li khá gần…
Thiên Ánh như giật nảy mình, theo phản xạ mà quay người lại thụt lại sau vài bước đến khi lưng cô đụng phải cái máy sau lưng.
-…Se…n…senpai…
- Không nhất thiết phải sợ tôi đến vậy đâu!
- …
Thiên Ánh đưa mắt lơ đãng nhìn xung quanh rồi nhận ra ngoài Khôi Phòng còn có Khánh đi sau.-Chào, hai người làm gì ở đây vậy? –Cô cất giọng để che dấu sự lúng túng trong thái độ vừa rồi đối với Khôi Phong.
-Đi dạo thôi… -Khánh vừa đáp lại một cách lập lờ vừa đảo mắt xung quanh Thiên Ánh như tìm hình bóng ai đó quen thuộc đâu đây!- Cậu tìm ai hả Khánh ? –Khôi Phong luôn tinh ý hơn bao giờ hếtCâu nói vừa rồi khiến Thiên Ánh cũng chú ý đến nét mặt của Khánh lúc này… cô bỗng buột miệng… đúng, chỉ là buột miệng mà thôi:- Tiểu An đang ở ngoài bờ biển…
-Hả?!?...À…ờ -Khánh như bị đụng trúng vấn đề, nét mặt anh thay đổi biểu cảm liên hồi… Mới đầu là ngạc nhiên, sau đó là đơ ra, tiếp theo là lúng túng đứng ậm ự như đáp lại lời Thiên Ánh rồi sau khi nghĩ điều gì đó thì bỗng gật đầu ngước lên nhìn Thiên Ánh lần nữa…-Cảm ơn!Sau hai chữ ngắn gọn anh quay lưng đi về hướng ra bờ biển…
Thiên Ánh nhìn theo bóng lưng Khánh … Trước đây lúc biết anh qua lời kể của Thiên An hay là lúc mới gặp Thiên Ánh đều thấy ác cảm với anh. Nhưng dần dần, sự ác cảm đó bỗng lắng dần xuống rồi biến mất. Đó có lẽ là vì khi quen biết Khánh lâu hơn cô bỗng hiểu ra được bản chất con người anh... Khánh Nam không hẳn là một người con trai tệ bạc dù anh có chút hào hoa, anh đôi khi kiêu ngạo nhưng cũng rất quan tâm đến mọi người xung quanh dù là người nghèo khổ, ăn xin dơ bẩn… Anh không hề ngần ngại giúp đỡ họ. Điều đó được cô chứng thực qua đôi mắt của mình không hề giả tạo. Dạo gần đây, cô cũng thấy anh đang quan tâm Thiên An nhiều hơn. Dù mọi việc của anh làm khiến cô và mọi người ngạc nhiên tới đâu, nhưng đó đều là điều không thể phủ nhận. Có lẽ Khánh bây giờ không còn là Khánh bồng bột lăng nhăng của ba năm trước. Nhưng điều đó phải chăng lại là sự khó khăn cho em gái cô khi lựa giữa hai người con trai tốt…
-Nước ép bưởi… thứ này chua lắm đấy…-Lấy cái lon nước ép từ trong cái máy ra, Khôi Phong giơ cao lên rồi nhíu mày nhìn nó…
Thiên Ánh thoát khỏi dòng suy nghĩ….
- Ờ thì… nó tốt cho sức khỏe và em nghĩ anh nên trả lại cho chủ nhân của nó –Vừa nói dứt câu, Thiên Ánh đã hành động
Đúng là cô chỉ thua anh một cái đầu nhưng hình như tình thế lúc này thì chiều cao lại không quyết định được gì cả. Khôi Phong nhanh tay vờn qua vờn lại trên không trung với vẻ thích thú hiện lên trên mặt...
Thiên Ánh bực mình đưa tay với cho kịp tốc độ của cánh tay kia. Nhưng… trong lúc đó cô lại xém chút trượt chân và vô tình ngã nhào về phía trước… cũng tức là cô đang ngã nhào vào lòng anh.
“Thình thịch... thình thịch…”- Tiếng gì đó, tiếng gì đó đang đập từng nhịp từng nhịp. Thiên Ánh bỗng cảm thấy không khí xung quanh khiến cô thật khó thở…
Cô bị gì thế nhỉ? Cảm giác này hình như... khá giống với lời ai đó đã nói với cô trước đó… rất quen…
“Khi ở bên cạnh người ấy, cậu sẽ thấy rất tim mình đập rất nhanh, rất mạnh đó là nhịp đập báo hiệu của… thần tình yêu”
Chết tiệt… chẳng lẽ nào cô đang rơi vào cái thứ mà cô luôn cho là thứ khó hiểu nhất trên đời đấy sao… Đừng đùa chứ?
………………………………………………………………………….
-Này, cô em đi đâu vậy? Sao lại ở một mình ngoài biển thế này?
-Chắc em có chuyện buồn hả? Hay đi với bọn anh đi, anh đảm bảo chúng ta sẽ vui vẻ …
Tiếng lè nhè nửa say nửa tỉnh của hai kẻ đàn ông đứng bao quanh cô gái nhỏ.
-Cái quái gì đây! –Thiên An làu bàu, đang hít thở không khí biển trong lành tự nhiên đâu ra cái mùi gì đó nồng nặc đến gần khiến cô thật khó chịu.Thiên An vẻ như không thèm đếm xỉa tới hai “con yêu râu xanh” kia…
-Hé hé… quả nhiên là mỹ nhân mày ơi, nhìn gần càng thấy hấp dẫn thật đấy! –Một kẻ nói với kẻ còn lại bằng một giọng điệu khoái trá…
Ánh mắt chúng nhìn cô càng lúc càng ánh lên sự dâm tà rõ rệt.
-Biến đi! Nếu không các ngươi sẽ hối hận –Thiên An lạnh lùng…
-Chà còn đe dọa nữa kìa… em càng hung dữ càng xinh đấy! –Một kẻ vừa nói vừa đưa tay tới với ý đồ sờ mó lung tung… nhưng thật tiếc khi hành động đó không nhanh bằng tốc độ của cái cô.
Kẻ đó bị cô đá mạnh đến nổi ngã nhào ra bãi đất cát.
-Con nhỏ này… rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?! –Kẻ kia thấy đồng bọn xém bị đo ván thì ngơ ngác rồi tỏ ra vô cùng tức giận định nhào đến cho cô một trận.
Thiên An nhếch môi. Được thì cứ đến thử xem, lâu rồi cô cũng chưa đánh đấm hôm nay tâm trạng cũng không tốt vậy thì cứ dùng mấy kẻ này giải khuây một chút!
Bộp!
Nhưng trời lại ngang nhiên không chiều ý Thiên An.
Chưa kịp ra tay, kẻ kia đã ngã lăn quay trước mặt cô. Thiên An ngạc nhiên ngước nhìn lên cái bóng to lớn bất ngờ xuất hiện đứng chắn trước mình.
-Khánh Nam!!
-Em không sao chứ? –Khánh Nam quay lưng lại nhìn cô lo lắng. Vừa rồi nhìn thấy cô bị bao quanh từ xa, anh không nghĩ nhiều đã phóng thật nhanh đến bên cô. Anh nhất định không để kẻ nào làm tổn hại đến người con gái này…
-Sao… sao anh lại ở đây? Á… cẩn thận! –Thiên An vừa la lên khi có kẻ vừa ngồi dậy định ra tay đánh lén. Dùng vai anh như làm bệ đỡ, Thiên An nhảy lên quất một chân thẳng vào mặt hắn… Knock Out!
Sau khi vứt hai cái “xác” đang hôn mê bất tỉnh nhân sự lại bên bờ biển, Khánh liền quyết định hộ tống Thiên An về khánh sạn cho an tâm, dẫu biết là hình như anh lo hơi thừa… Đi đã lâu nhưng cả hai không ai mở miệng nói với nhau một câu nào cả. Có lẽ là ngại, nên không biết nói gì hoặc cũng không biết phải bắt đầu từ đâu…
-Ưm… anh không biết là em cũng biết võ… -Khánh có lẽ đã không còn đủ kiên nhẫn với không khí chỉ có tiếng sóng biển dạt dào vỗ vào bờ -…em học cũng lâu rồi, chắc cũng được ba năm –Thiên An đáp lại bởi cô nghĩ dù gì lúc này chỉ có hai người mà không chịu nói gì thì cũng hơi kì. Có điều âm điệu của cô không còn mang sự hờ hững nào như bấy lâu nay, thái độ lạnh lùng cũng bớt gay gắt đi…
- Ba năm? Ba năm qua em đã mạnh mẽ hơn…là như thế à?!
Thiên An khựng bước, quay lưng lại nhíu mày nhìn Khánh vừa buông câu khó hiểu. Lúc này cô chợt nhận ra Khánh khi đứng bên cạnh màu đen đêm của biển không hiểu sao lại hợp nhau đến kì lạ. Hợp có lẽ là bởi anh và biển đêm có chung đặc điểm: Lạnh lẽo vì cô đơn!
-Thiên An! Em có hạnh phúc khi ở bên Huy Vũ không? – Khánh Nam lại tiếp tục cất tiếng hỏi, nhưng câu hỏi này dường như lại đi vào vấn đề… thẳng thắng hơn bao giờ hết nhất là trong tình hình lúc này.
Khánh có thể cảm thấy được người cô trong một phút nào đó cứng ngắc lại…
-Hạnh phúc sao? Có lẽ…có lẽ thế!- Giọng nói của cô như cố vang lên một cách tự nhiên nhất, nhưng dù cố ra sao nó vẫn có một cảm giác như không chân thật lắm.
-Anh thì lại thấy em không có vẻ là như vậy!
-Rốt cuộc là anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi - Thiên An gằng giọng lên, không hiểu sao cô cảm thấy khó chịu hơn với thái độ của anh, một cảm giác gì đó còn xen lẫn thêm một bất an báo trước về những suy nghĩ nơi anh…
-Nếu…nếu như anh muốn… Quay đầu lại… thì có muộn hay không ? - Khánh Nam nhìn bờ biển phẳng lặng trước mắt mình, đôi mắt không hề chớp nhưng có thể nhìn ra được anh đang căng thẳng chờ câu trả lời nào đó.
Thiên An đơ người, cuối cùng thì… anh ấy cũng nói ra cái điều ấy. Tại sao? Tại sao lại cứ muốn dồn cô vào thế khó xử như thế này chứ…?!?
- Tôi không hiểu anh đang nói gì! –Cô cố tránh né đi vấn đề…
- Em hiểu mà, Thiên An. Anh muốn chúng ta như ba năm trước, muốn nhìn thấy em cười mỗi ngày, muốn bảo vệ, chăm sóc và quan tâm em…
-Không thể được. Chuyện đó là không thể!-Cô hét lên trước khi để anh nói thêm điều gì, điều gì đó làm cô rung động – Mọi thứ của ba năm trước chỉ là sự giả tạo, tất cả chỉ là sự mê muội của tôi. Anh chẳng phải chỉ coi tôi là một món đồ chơi thôi sao? Vì thế tình cảm của tôi cũng chấm hết kể từ khi anh nói Gameover rồi…
Thiên An nhếch môi, như một nụ cười chế diễu… tự chế diễu chính bản cô. Thiên An quay lưng lại đối với anh, như để tránh anh biết được suy nghĩ của cô.
- Anh xin lỗi! Đó chỉ là do trước đây anh đã tự phủ nhận tình cảm của mình dành cho em… chính sự ích kỉ của anh đã gây ra bi kịch ba năm trước, gây ra sự tổn thương cho em… anh thật sự xin lỗi …
-Đủ rồi, giờ anh nói những lời này thì được gì chứ? Vết thương anh gây ra cho tôi quá lớn đến nổi không thể chỉ cần nói một lời xin lỗi là xóa đi được tất cả.
-Nhưng…
-Dù bây giờ anh có ngụy biện thêm điều gì thì mọi chuyện cũng đã qua rồi…Với lại tôi không thể để cho Huy Vũ phải tổn thương như những gì tôi đã chịu…
Khánh đứng lặng người nhìn theo bóng dáng cô rời đi ngày một nhanh hơn đến khi khuất… Có lẽ mọi thứ đã muộn rồi, muộn từ khi bắt đầu…
…………………………………………………………………………………..
Sau khi S.T ra mắt MV mới, MV đã nhanh chóng lọt vào top 10 rồi top3 và đứng đầu mọi Bảng xếp hạng trong nước và Châu Á. Bài hát trong MV cũng đã trở thành bản hit thịnh hành trong giới tuổi teen.
Và một chuyện đáng chú ý hơn là cặp đôi Khôi Phong – Thiên Ánh trở thành cặp đôi khá hot, các tờ tuần san nhật báo luôn cập nhật săm soi về ‘Phim giả tình thật” của họ. Nhưng nó cũng mang lại một lợi thế là tăng cấp mức độ nổi tiếng hơn “cồn” và khiến họ đắt “sô” hơn. >_<
Bên cạnh sự thành công mới, cả nhóm cũng bắt đầu trở lại Học viện để lao đầu vào học bù cho sự bận rộn của mấy tháng qua. Gặp lại những người bạn cũ, tâm trạng của mọi người thấy vui vẻ hơn. Nhóm Thiên Ánh, Thiên An, Kim Hạnh, Mỹ Trang cộng thêm thành viên mới…công chúa Hà Vi thường xuyên tụ họp lại để tám và chia sẽ những chuyện riêng tư của con gái.
-Thiên An, em có muốn đi ăn với anh không? –Huy Vũ chạy vào lớp Thiên An ngay sau khi tiếng chuông giữa giờ vừa vang lên.
-Em… ơ…-Thiên An ngước đầu lên nhìn anh, thoáng chốc do dự -À, em có hẹn với nhóm Mỹ Trang rồi. Xin lỗi anh nha Huy Vũ…
Vừa thấy Mỹ Trang cùng Kim Hạnh đang đi về phía mình, Thiên An liền tỉnh hẳn nhảy ngay ra khỏi chỗ nhân tiện kéo luôn chị mình đi chạy về phía hai cô bạn. Rồi cũng nhanh chóng phóng ra cửa lớp. Mọi người ngơ ra chẳng ai nắm được tình hình ra sao.
Huy Vũ sau khi ngơ ngác cũng chỉ thở dài theo bóng cô. Từ sau chuyến đi biển trở về cứ tưởng Thiên An sẽ trở nên phấn chấn nhưng không ngờ thái độ của Thiên An càng kì lạ hơn nhất là đối với anh, cô ấy dường như đang cố tình tránh né, phớt lờ mọi sự quan tâm của anh khiến anh cũng càng lúc càng thấy cô ấy thật khó hiểu.
... … …
Khu vườn phía sau tòa nhà khu S, nhóm nữ 5 người ngồi ở hàng ghế dưới bóng cây cổ thụ mát rượi nói chuyện với nhau…
-Thiên An, có chuyện gì vậy? Tự nhiên lôi bọn mình đi một hơi là sao? –Mỹ Trang đưa mắt nhìn Thiên An cất giọng lảnh lót vốn có…
- Mỹ Trang à, yêu cầu cậu hạ bớt volume giùm tí đi… -Cô nàng ham học Kim Hạnh tuy là nghỉ giữa giờ nhưng trên tay vẫn không rời đi những quyển sách.
Dĩ nhiên là cái giọng oang oang của cô bạn thân khiến cô khó khăn trong việc tập trung đọc sách…
-Dạ, thưa quý cô cằn nhằn giọng này vốn có của mình từ xưa đến nay rồi nhé, mình thích nói lớn hay nhỏ là quyền mình nhé!
-Nhưng cậu đang ảnh hưởng đến mình đấy
-Ảnh hưởng gì đâu chứ?! Cậu ra đây nghỉ ngơi nói chuyện với bọn mình mà còn đọc sách, đầu cậu cũng đa hệ quá rồi…
-Kệ mình…
-Vậy thì cậu cũng kệ mình đi!
-Thôi đi, các cậu lúc nào cũng cãi nhau –Thiên Ánh thở dài lên tiếng, hai người này cứ sáp lại là chỉ có thể cãi nhau… Cô cứ khuyên ngăn mãi đến phát ngấy luôn rồi…
-Hì, xin lỗi…mà lỗi cũng do cậu ta mà –Mỹ Trang cười trừ nhìn Thiên Ánh, cũng không quên sẵn tiện đổ lỗi cho Kim Hạnh…Nhưng liền nhận được cái liếc xéo của nàng…thế là cô đành đổi chủ đề -À, Thiên An dạo này hình như cậu và anh Huy Vũ giận nhau à? Sao thấy cậu lạnh nhát với ảnh quá vậy?
-Có sao? –Thiên An đưa mắt lấp liếm nhìn đi nơi khác…
-Ừm…
-Dạo gần đây chị cũng thấy anh hai hay thở dài? Chắc là anh đang buồn vì chuyện với em rồi Thiên An… –Hà Vi cũng lên tiếng quan tâm
-… … …
-Tiểu An, muốn dừng thì dừng đi, ép quá cũng không tốt đâu! Lần cuối cùng chị nhắc nhở em…
Không khí trở nên lắng xuống sau câu nói của Thiên Ánh…
Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang…
-À, xin lỗi là điện thoại của chị! Chi đi nghe máy chút! –Hà Vi đứng lên đi ra chỗ khác khi bắt gặp trên màn hình là số của mẹ cô gọi đến…
-Này Thiên Ánh cậu nói cái gì mà dừng lại, cái gì mà gượng ép…là sao? –Mỹ Trang bỗng cất tiếng hỏi lại trong lúc Hà Vi đang bận nghe điện thoại
-Không có gì đâu, các cậu đừng bận tâm –Thiên Ánh tỏ thái độ lãng tránh
-À, mình có cái này hay lắm nè! –Kim Hạnh bỏ quyển sách sang một bên, lôi ra một thứ thú vị cô mới kiếm được để thay đổi không khí. Đưa ra trước mặt mọi người, trong lòng bàn tay cô là một hình thù nhỏ xíu màu đen nó… nó giống cái loa thu nhỏ
-Cái gì vậy?
-Máy nghe lén! Mình vừa được ông chú nhà báo của mình cho cái này đó, thú vị lắm!
-Máy nghe lén à, hay thật đó! Cho mình mượn xem với –Mỹ Trang liền định chộp lấy vật lạ thú vị trên tay Kim Hạnh thì đã bị Kim Hạnh thu lại
-Còn lâu! Cho cậu mượn thì chẳng phải giao trứng cho ác à?!
-Thôi, Kim Hạnh xinh đẹp cho mình mượn tí, một tí thôi…đi mà!!!
Nhìn Mỹ Trang và Kim Hạnh tình cảm tốt như thế, cứ vui đùa đủ kiểu thế này khiến hai chị em Thiên Ánh không khỏi phì cười… hai người họ mới lạ thứ thú vị nhất giúp không khí phấn chấn lên.
-Chị Hà Vi, có chuyện gì vậy? –Thấy Hà Vi quay lại, Thiên Ánh cất tiếng hỏi thăm.
-À, mẹ chị gọi điện chiều nay qua nhà mẹ chị chơi mẹ có chuyện muốn nói thôi! Mà mọi người đang nói gì vui vậy?
-Dạ… không có gì đâu!-Thiên Ánh chợt nảy ra ý gì trong đầu vội cố tình lấp liếm để Hà Vi không biết chuyện về cái máy nghe lén!
…………………………………………………
-Hà Vi, chuyện này là sao? –Đặt tờ báo có bài viết trên trang nhất nói về “Phim giả tình thật” của cặp đôi teen đang khá hot trước mặt Hà Vi, bà Tuệ Thư mang nét mặt khá là không vui
-Mẹ, tại sao mẹ lại quan tâm đến chuyện này! –Sắc mặt của Hà Vi cũng sa sầm khi cầm tờ báo lên
-Đây chẳng phải là thằng nhóc con gái mẹ đã theo đuổi mấy năm trời rồi sao? Rốt cuộc là con đã làm gì mà để kết cục thế này?
-Đây chỉ là mấy tờ báo lá cải thôi, mẹ tin làm gì…
-Lá cải gì chứ? Hà Vi con đừng giấu nữa… Dù mẹ không ở bên con thường xuyên nhưng cuộc sống của con ra sao mấy năm nay mẹ là người rõ nhất. Con cứ nhu nhược không chịu tiến tới, cứ để thằng nhóc đó lạnh nhạt với con rồi cuối cùng sao?! Có kẻ đã hớt mất tay trên của con rồi đấy!
-Mẹ!
-Đến mẹ còn thấy không cam tâm cho con đây, nếu con thật sự yêu thằng nhóc đó thì phải giành lại cho bằng được, trong tình yêu phải tranh giành bằng mọi giá nếu con nhu nhược con sẽ thua. Có hiểu không? –Bà Tuệ Thư nhấn mạnh từng chữ nhìn Hà Vi cứng rắn để thuyết phục con gái bà bằng được. Bởi một người mẹ thương con như bà sẽ không bao giờ chịu để con mình thiệt thòi.
Rầm… Đột nhiên cánh cửa phòng mở toang, một người đàn ông chạy vào vẻ mặt tái sắc hớt hải thở không ra hơi
-Chị… Chị Tuệ Thư có… có kết quả rồi… Hàn Thiên Ánh và Nguyễn Tuyết Dương có quan hệ… Mẹ-Con…
Cô gái nhỏ đứng trước biển hét to như muốn trút tất cả mọi phiền muộn để sóng cuốn phăng đi…
Biển đêm mang một màu đen tối mù, thổi làn gió mát lạnh vào bờ. Nhưng trên bầu trời cao rộng kia vẫn chiếu ánh sao sáng lấp lánh xuống mặt đất.
-Chị, chị có muốn hét không? Vui lắm đó… -Cô quay lại nhìn một cô gái khác đứng sau mình.
- Không cần đâu, Tiểu An hét nhiều quá sẽ đau họng đó!
-Không sao, không sao… em thấy thích là được…
- Tâm trạng em có lẽ tốt hơn rồi nhỉ? –Thiên Ánh chợt cất tiếng nhìn vẻ mặt thích thú của Thiên An đang ngóng trông nhìn biển đêm dù trong mắt cô chỉ có một màu đen đêm tối.
Thiên An quay lại nhìn chị đôi mắt tròn vo khó hiểu…
-Là sao ạ??
-Thì chẳng phải gần đây tâm trạng em không tốt sao? Người lúc nào cũng ngẩn ra….
(Nên cả nhóm thấy mừng là khi tới biển thì Thiên An của họ đã phấn chấn trở lại)
-Vậy sao?... ưm…dạo gần đây em cũng không biết mình đang bị gì nữa. Đầu em đôi lúc cảm thấy rất rối rắm… Chị, Huy Vũ… Huy Vũ và Khánh hai người đó cứ liên tục hiện lên trong đầu em…- Chị hiểu rồi… thì ra lại là chuyện này à? Em còn nhớ lúc trên xe taxi mà chúng ta đi ngoại ô chị đã nói gì không? –Dừng một lát , Thiên Ánh đưa mắt nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Thiên An rồi lại tiếp lời…-Tiểu An! Trước tiên hãy xác định lại tình cảm của mình… Em thích ai? Huy Vũ hay Khánh ? - Em…em… nhưng… - Thiên An vẻ phân trần, nhưng có lẽ Thiên Ánh đã đoán được ý nghĩ của cô…
-Chị biết…trong chuyện này thì chắc chắn một trong hai đều sẽ bị em làm tổn thương thôi! Nhưng… còn một phương án nữa chắc sẽ giúp em đỡ đau đầu hơn…
Thiên An chuyển từ vẻ mặt lúng túng sang tươi tỉnh hơn khi nghe có cách tốt hơn giúp cô giải quyết ổn thỏa chuyện tình rối ren của mình… cô háo hức chờ đợi ý kiến của Thiên Ánh…
-Từ bỏ cả hai!! –Câu nói thật ngắn gọn như tính cách của cô xưa nay
-Chị!
-Chớ còn cách nào khác sao? Lựa chọn đi Tiểu An: Một trong hai hoặc không ai cả!
-… … …
-Haiz… - Vẻ mặt đăm chiêu lần nữa của Thiên An lại khiến Thiên Ánh thở dài –Chị khát nước rồi, Tiểu An em muốn uống gì không?
Thiên Ánh cố chuyển sang một việc khác để không khí trở nên thoải mái hơn.
-Gì cũng được ạ!
Với thái độ trả lời đại khái, ánh mắt Thiên An đã đưa sang nhìn phía biển đêm kia, nó mang một màu đen mù mịt, mù mịt như chuyện tình đời đầy rất rối và đau đớn của cô.
Bất giác, tiếng hát cứ chợt vang, vang lên để nói thay cho cảm xúc cô đơn cùng cảnh lúc này:
<
Chỉ có bơ vơ cơn mơ vừa đến
Lặng lẽ ngắm áng mây bay thật cao
Ước ao mình còn bên nhau.
Chỉ có ánh mắt nhớ nhung đợi chờ
Vì chưa bao giờ em quên được anh
Từng nỗi nhớ cứ bơ vơ dại khờ
Dù biết anh đã ra đi thật nhanh.
Tại sao trong lòng cứ nhớ người
Rồi tự dưng con tim rối bời
Giọt nước mắt nào rơi khoé môi em cười
Lại một lần nữa em tìm cảm giác xưa.
Tại sao cố quên đi sẽ nhớ nhiều
Rồi chợt đau lòng hơn những chiều
Dù con tim em đã cố bao nhiêu lần
Cũng chẳng thể xoá hết bóng hình anh.>>
……………………………………………………..
Thiên Ánh đứng trước cái máy bán nước tự động phân vân chọn đồ uống mình muốn, nhưng đầu cô cũng đang suy nghĩ mông lung chẳng khác Thiên An là mấy…
Tại sao cứ rắc rối như thế nhỉ? Cái này cũng không được cái kia cũng không xong. Thiên An-Khánh Nam-Huy Vũ cả ba cứ như một vòng tròn lẩn quẩn vô định.Tình yêu là gì chứ? Là gì mà khiến ta cứ phải suy tư hơn bất cứ vấn đề nhức óc nào khác, là gì mà lại khiến ta khó chịu, khiến ta đau lòng, đau cả con tim đang ngự trị trong lồng ngực trái kia… Cô thật không thể nào hiểu nổi được đâu?!?
-Thật không thể nào hiểu nổi…?? –Vừa ra quyết định cuối cùng ấn vào cái màu đỏ dưới lon nước ép vừa lẩm bẩm
-Không hiểu nổi cái gì? –Giọng nói trầm ấm bỗng cất lên ngay sau lưng cô ở một cự li khá gần…
Thiên Ánh như giật nảy mình, theo phản xạ mà quay người lại thụt lại sau vài bước đến khi lưng cô đụng phải cái máy sau lưng.
-…Se…n…senpai…
- Không nhất thiết phải sợ tôi đến vậy đâu!
- …
Thiên Ánh đưa mắt lơ đãng nhìn xung quanh rồi nhận ra ngoài Khôi Phòng còn có Khánh đi sau.-Chào, hai người làm gì ở đây vậy? –Cô cất giọng để che dấu sự lúng túng trong thái độ vừa rồi đối với Khôi Phong.
-Đi dạo thôi… -Khánh vừa đáp lại một cách lập lờ vừa đảo mắt xung quanh Thiên Ánh như tìm hình bóng ai đó quen thuộc đâu đây!- Cậu tìm ai hả Khánh ? –Khôi Phong luôn tinh ý hơn bao giờ hếtCâu nói vừa rồi khiến Thiên Ánh cũng chú ý đến nét mặt của Khánh lúc này… cô bỗng buột miệng… đúng, chỉ là buột miệng mà thôi:- Tiểu An đang ở ngoài bờ biển…
-Hả?!?...À…ờ -Khánh như bị đụng trúng vấn đề, nét mặt anh thay đổi biểu cảm liên hồi… Mới đầu là ngạc nhiên, sau đó là đơ ra, tiếp theo là lúng túng đứng ậm ự như đáp lại lời Thiên Ánh rồi sau khi nghĩ điều gì đó thì bỗng gật đầu ngước lên nhìn Thiên Ánh lần nữa…-Cảm ơn!Sau hai chữ ngắn gọn anh quay lưng đi về hướng ra bờ biển…
Thiên Ánh nhìn theo bóng lưng Khánh … Trước đây lúc biết anh qua lời kể của Thiên An hay là lúc mới gặp Thiên Ánh đều thấy ác cảm với anh. Nhưng dần dần, sự ác cảm đó bỗng lắng dần xuống rồi biến mất. Đó có lẽ là vì khi quen biết Khánh lâu hơn cô bỗng hiểu ra được bản chất con người anh... Khánh Nam không hẳn là một người con trai tệ bạc dù anh có chút hào hoa, anh đôi khi kiêu ngạo nhưng cũng rất quan tâm đến mọi người xung quanh dù là người nghèo khổ, ăn xin dơ bẩn… Anh không hề ngần ngại giúp đỡ họ. Điều đó được cô chứng thực qua đôi mắt của mình không hề giả tạo. Dạo gần đây, cô cũng thấy anh đang quan tâm Thiên An nhiều hơn. Dù mọi việc của anh làm khiến cô và mọi người ngạc nhiên tới đâu, nhưng đó đều là điều không thể phủ nhận. Có lẽ Khánh bây giờ không còn là Khánh bồng bột lăng nhăng của ba năm trước. Nhưng điều đó phải chăng lại là sự khó khăn cho em gái cô khi lựa giữa hai người con trai tốt…
-Nước ép bưởi… thứ này chua lắm đấy…-Lấy cái lon nước ép từ trong cái máy ra, Khôi Phong giơ cao lên rồi nhíu mày nhìn nó…
Thiên Ánh thoát khỏi dòng suy nghĩ….
- Ờ thì… nó tốt cho sức khỏe và em nghĩ anh nên trả lại cho chủ nhân của nó –Vừa nói dứt câu, Thiên Ánh đã hành động
Đúng là cô chỉ thua anh một cái đầu nhưng hình như tình thế lúc này thì chiều cao lại không quyết định được gì cả. Khôi Phong nhanh tay vờn qua vờn lại trên không trung với vẻ thích thú hiện lên trên mặt...
Thiên Ánh bực mình đưa tay với cho kịp tốc độ của cánh tay kia. Nhưng… trong lúc đó cô lại xém chút trượt chân và vô tình ngã nhào về phía trước… cũng tức là cô đang ngã nhào vào lòng anh.
“Thình thịch... thình thịch…”- Tiếng gì đó, tiếng gì đó đang đập từng nhịp từng nhịp. Thiên Ánh bỗng cảm thấy không khí xung quanh khiến cô thật khó thở…
Cô bị gì thế nhỉ? Cảm giác này hình như... khá giống với lời ai đó đã nói với cô trước đó… rất quen…
“Khi ở bên cạnh người ấy, cậu sẽ thấy rất tim mình đập rất nhanh, rất mạnh đó là nhịp đập báo hiệu của… thần tình yêu”
Chết tiệt… chẳng lẽ nào cô đang rơi vào cái thứ mà cô luôn cho là thứ khó hiểu nhất trên đời đấy sao… Đừng đùa chứ?
………………………………………………………………………….
-Này, cô em đi đâu vậy? Sao lại ở một mình ngoài biển thế này?
-Chắc em có chuyện buồn hả? Hay đi với bọn anh đi, anh đảm bảo chúng ta sẽ vui vẻ …
Tiếng lè nhè nửa say nửa tỉnh của hai kẻ đàn ông đứng bao quanh cô gái nhỏ.
-Cái quái gì đây! –Thiên An làu bàu, đang hít thở không khí biển trong lành tự nhiên đâu ra cái mùi gì đó nồng nặc đến gần khiến cô thật khó chịu.Thiên An vẻ như không thèm đếm xỉa tới hai “con yêu râu xanh” kia…
-Hé hé… quả nhiên là mỹ nhân mày ơi, nhìn gần càng thấy hấp dẫn thật đấy! –Một kẻ nói với kẻ còn lại bằng một giọng điệu khoái trá…
Ánh mắt chúng nhìn cô càng lúc càng ánh lên sự dâm tà rõ rệt.
-Biến đi! Nếu không các ngươi sẽ hối hận –Thiên An lạnh lùng…
-Chà còn đe dọa nữa kìa… em càng hung dữ càng xinh đấy! –Một kẻ vừa nói vừa đưa tay tới với ý đồ sờ mó lung tung… nhưng thật tiếc khi hành động đó không nhanh bằng tốc độ của cái cô.
Kẻ đó bị cô đá mạnh đến nổi ngã nhào ra bãi đất cát.
-Con nhỏ này… rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?! –Kẻ kia thấy đồng bọn xém bị đo ván thì ngơ ngác rồi tỏ ra vô cùng tức giận định nhào đến cho cô một trận.
Thiên An nhếch môi. Được thì cứ đến thử xem, lâu rồi cô cũng chưa đánh đấm hôm nay tâm trạng cũng không tốt vậy thì cứ dùng mấy kẻ này giải khuây một chút!
Bộp!
Nhưng trời lại ngang nhiên không chiều ý Thiên An.
Chưa kịp ra tay, kẻ kia đã ngã lăn quay trước mặt cô. Thiên An ngạc nhiên ngước nhìn lên cái bóng to lớn bất ngờ xuất hiện đứng chắn trước mình.
-Khánh Nam!!
-Em không sao chứ? –Khánh Nam quay lưng lại nhìn cô lo lắng. Vừa rồi nhìn thấy cô bị bao quanh từ xa, anh không nghĩ nhiều đã phóng thật nhanh đến bên cô. Anh nhất định không để kẻ nào làm tổn hại đến người con gái này…
-Sao… sao anh lại ở đây? Á… cẩn thận! –Thiên An vừa la lên khi có kẻ vừa ngồi dậy định ra tay đánh lén. Dùng vai anh như làm bệ đỡ, Thiên An nhảy lên quất một chân thẳng vào mặt hắn… Knock Out!
Sau khi vứt hai cái “xác” đang hôn mê bất tỉnh nhân sự lại bên bờ biển, Khánh liền quyết định hộ tống Thiên An về khánh sạn cho an tâm, dẫu biết là hình như anh lo hơi thừa… Đi đã lâu nhưng cả hai không ai mở miệng nói với nhau một câu nào cả. Có lẽ là ngại, nên không biết nói gì hoặc cũng không biết phải bắt đầu từ đâu…
-Ưm… anh không biết là em cũng biết võ… -Khánh có lẽ đã không còn đủ kiên nhẫn với không khí chỉ có tiếng sóng biển dạt dào vỗ vào bờ -…em học cũng lâu rồi, chắc cũng được ba năm –Thiên An đáp lại bởi cô nghĩ dù gì lúc này chỉ có hai người mà không chịu nói gì thì cũng hơi kì. Có điều âm điệu của cô không còn mang sự hờ hững nào như bấy lâu nay, thái độ lạnh lùng cũng bớt gay gắt đi…
- Ba năm? Ba năm qua em đã mạnh mẽ hơn…là như thế à?!
Thiên An khựng bước, quay lưng lại nhíu mày nhìn Khánh vừa buông câu khó hiểu. Lúc này cô chợt nhận ra Khánh khi đứng bên cạnh màu đen đêm của biển không hiểu sao lại hợp nhau đến kì lạ. Hợp có lẽ là bởi anh và biển đêm có chung đặc điểm: Lạnh lẽo vì cô đơn!
-Thiên An! Em có hạnh phúc khi ở bên Huy Vũ không? – Khánh Nam lại tiếp tục cất tiếng hỏi, nhưng câu hỏi này dường như lại đi vào vấn đề… thẳng thắng hơn bao giờ hết nhất là trong tình hình lúc này.
Khánh có thể cảm thấy được người cô trong một phút nào đó cứng ngắc lại…
-Hạnh phúc sao? Có lẽ…có lẽ thế!- Giọng nói của cô như cố vang lên một cách tự nhiên nhất, nhưng dù cố ra sao nó vẫn có một cảm giác như không chân thật lắm.
-Anh thì lại thấy em không có vẻ là như vậy!
-Rốt cuộc là anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi - Thiên An gằng giọng lên, không hiểu sao cô cảm thấy khó chịu hơn với thái độ của anh, một cảm giác gì đó còn xen lẫn thêm một bất an báo trước về những suy nghĩ nơi anh…
-Nếu…nếu như anh muốn… Quay đầu lại… thì có muộn hay không ? - Khánh Nam nhìn bờ biển phẳng lặng trước mắt mình, đôi mắt không hề chớp nhưng có thể nhìn ra được anh đang căng thẳng chờ câu trả lời nào đó.
Thiên An đơ người, cuối cùng thì… anh ấy cũng nói ra cái điều ấy. Tại sao? Tại sao lại cứ muốn dồn cô vào thế khó xử như thế này chứ…?!?
- Tôi không hiểu anh đang nói gì! –Cô cố tránh né đi vấn đề…
- Em hiểu mà, Thiên An. Anh muốn chúng ta như ba năm trước, muốn nhìn thấy em cười mỗi ngày, muốn bảo vệ, chăm sóc và quan tâm em…
-Không thể được. Chuyện đó là không thể!-Cô hét lên trước khi để anh nói thêm điều gì, điều gì đó làm cô rung động – Mọi thứ của ba năm trước chỉ là sự giả tạo, tất cả chỉ là sự mê muội của tôi. Anh chẳng phải chỉ coi tôi là một món đồ chơi thôi sao? Vì thế tình cảm của tôi cũng chấm hết kể từ khi anh nói Gameover rồi…
Thiên An nhếch môi, như một nụ cười chế diễu… tự chế diễu chính bản cô. Thiên An quay lưng lại đối với anh, như để tránh anh biết được suy nghĩ của cô.
- Anh xin lỗi! Đó chỉ là do trước đây anh đã tự phủ nhận tình cảm của mình dành cho em… chính sự ích kỉ của anh đã gây ra bi kịch ba năm trước, gây ra sự tổn thương cho em… anh thật sự xin lỗi …
-Đủ rồi, giờ anh nói những lời này thì được gì chứ? Vết thương anh gây ra cho tôi quá lớn đến nổi không thể chỉ cần nói một lời xin lỗi là xóa đi được tất cả.
-Nhưng…
-Dù bây giờ anh có ngụy biện thêm điều gì thì mọi chuyện cũng đã qua rồi…Với lại tôi không thể để cho Huy Vũ phải tổn thương như những gì tôi đã chịu…
Khánh đứng lặng người nhìn theo bóng dáng cô rời đi ngày một nhanh hơn đến khi khuất… Có lẽ mọi thứ đã muộn rồi, muộn từ khi bắt đầu…
…………………………………………………………………………………..
Sau khi S.T ra mắt MV mới, MV đã nhanh chóng lọt vào top 10 rồi top3 và đứng đầu mọi Bảng xếp hạng trong nước và Châu Á. Bài hát trong MV cũng đã trở thành bản hit thịnh hành trong giới tuổi teen.
Và một chuyện đáng chú ý hơn là cặp đôi Khôi Phong – Thiên Ánh trở thành cặp đôi khá hot, các tờ tuần san nhật báo luôn cập nhật săm soi về ‘Phim giả tình thật” của họ. Nhưng nó cũng mang lại một lợi thế là tăng cấp mức độ nổi tiếng hơn “cồn” và khiến họ đắt “sô” hơn. >_<
Bên cạnh sự thành công mới, cả nhóm cũng bắt đầu trở lại Học viện để lao đầu vào học bù cho sự bận rộn của mấy tháng qua. Gặp lại những người bạn cũ, tâm trạng của mọi người thấy vui vẻ hơn. Nhóm Thiên Ánh, Thiên An, Kim Hạnh, Mỹ Trang cộng thêm thành viên mới…công chúa Hà Vi thường xuyên tụ họp lại để tám và chia sẽ những chuyện riêng tư của con gái.
-Thiên An, em có muốn đi ăn với anh không? –Huy Vũ chạy vào lớp Thiên An ngay sau khi tiếng chuông giữa giờ vừa vang lên.
-Em… ơ…-Thiên An ngước đầu lên nhìn anh, thoáng chốc do dự -À, em có hẹn với nhóm Mỹ Trang rồi. Xin lỗi anh nha Huy Vũ…
Vừa thấy Mỹ Trang cùng Kim Hạnh đang đi về phía mình, Thiên An liền tỉnh hẳn nhảy ngay ra khỏi chỗ nhân tiện kéo luôn chị mình đi chạy về phía hai cô bạn. Rồi cũng nhanh chóng phóng ra cửa lớp. Mọi người ngơ ra chẳng ai nắm được tình hình ra sao.
Huy Vũ sau khi ngơ ngác cũng chỉ thở dài theo bóng cô. Từ sau chuyến đi biển trở về cứ tưởng Thiên An sẽ trở nên phấn chấn nhưng không ngờ thái độ của Thiên An càng kì lạ hơn nhất là đối với anh, cô ấy dường như đang cố tình tránh né, phớt lờ mọi sự quan tâm của anh khiến anh cũng càng lúc càng thấy cô ấy thật khó hiểu.
... … …
Khu vườn phía sau tòa nhà khu S, nhóm nữ 5 người ngồi ở hàng ghế dưới bóng cây cổ thụ mát rượi nói chuyện với nhau…
-Thiên An, có chuyện gì vậy? Tự nhiên lôi bọn mình đi một hơi là sao? –Mỹ Trang đưa mắt nhìn Thiên An cất giọng lảnh lót vốn có…
- Mỹ Trang à, yêu cầu cậu hạ bớt volume giùm tí đi… -Cô nàng ham học Kim Hạnh tuy là nghỉ giữa giờ nhưng trên tay vẫn không rời đi những quyển sách.
Dĩ nhiên là cái giọng oang oang của cô bạn thân khiến cô khó khăn trong việc tập trung đọc sách…
-Dạ, thưa quý cô cằn nhằn giọng này vốn có của mình từ xưa đến nay rồi nhé, mình thích nói lớn hay nhỏ là quyền mình nhé!
-Nhưng cậu đang ảnh hưởng đến mình đấy
-Ảnh hưởng gì đâu chứ?! Cậu ra đây nghỉ ngơi nói chuyện với bọn mình mà còn đọc sách, đầu cậu cũng đa hệ quá rồi…
-Kệ mình…
-Vậy thì cậu cũng kệ mình đi!
-Thôi đi, các cậu lúc nào cũng cãi nhau –Thiên Ánh thở dài lên tiếng, hai người này cứ sáp lại là chỉ có thể cãi nhau… Cô cứ khuyên ngăn mãi đến phát ngấy luôn rồi…
-Hì, xin lỗi…mà lỗi cũng do cậu ta mà –Mỹ Trang cười trừ nhìn Thiên Ánh, cũng không quên sẵn tiện đổ lỗi cho Kim Hạnh…Nhưng liền nhận được cái liếc xéo của nàng…thế là cô đành đổi chủ đề -À, Thiên An dạo này hình như cậu và anh Huy Vũ giận nhau à? Sao thấy cậu lạnh nhát với ảnh quá vậy?
-Có sao? –Thiên An đưa mắt lấp liếm nhìn đi nơi khác…
-Ừm…
-Dạo gần đây chị cũng thấy anh hai hay thở dài? Chắc là anh đang buồn vì chuyện với em rồi Thiên An… –Hà Vi cũng lên tiếng quan tâm
-… … …
-Tiểu An, muốn dừng thì dừng đi, ép quá cũng không tốt đâu! Lần cuối cùng chị nhắc nhở em…
Không khí trở nên lắng xuống sau câu nói của Thiên Ánh…
Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang…
-À, xin lỗi là điện thoại của chị! Chi đi nghe máy chút! –Hà Vi đứng lên đi ra chỗ khác khi bắt gặp trên màn hình là số của mẹ cô gọi đến…
-Này Thiên Ánh cậu nói cái gì mà dừng lại, cái gì mà gượng ép…là sao? –Mỹ Trang bỗng cất tiếng hỏi lại trong lúc Hà Vi đang bận nghe điện thoại
-Không có gì đâu, các cậu đừng bận tâm –Thiên Ánh tỏ thái độ lãng tránh
-À, mình có cái này hay lắm nè! –Kim Hạnh bỏ quyển sách sang một bên, lôi ra một thứ thú vị cô mới kiếm được để thay đổi không khí. Đưa ra trước mặt mọi người, trong lòng bàn tay cô là một hình thù nhỏ xíu màu đen nó… nó giống cái loa thu nhỏ
-Cái gì vậy?
-Máy nghe lén! Mình vừa được ông chú nhà báo của mình cho cái này đó, thú vị lắm!
-Máy nghe lén à, hay thật đó! Cho mình mượn xem với –Mỹ Trang liền định chộp lấy vật lạ thú vị trên tay Kim Hạnh thì đã bị Kim Hạnh thu lại
-Còn lâu! Cho cậu mượn thì chẳng phải giao trứng cho ác à?!
-Thôi, Kim Hạnh xinh đẹp cho mình mượn tí, một tí thôi…đi mà!!!
Nhìn Mỹ Trang và Kim Hạnh tình cảm tốt như thế, cứ vui đùa đủ kiểu thế này khiến hai chị em Thiên Ánh không khỏi phì cười… hai người họ mới lạ thứ thú vị nhất giúp không khí phấn chấn lên.
-Chị Hà Vi, có chuyện gì vậy? –Thấy Hà Vi quay lại, Thiên Ánh cất tiếng hỏi thăm.
-À, mẹ chị gọi điện chiều nay qua nhà mẹ chị chơi mẹ có chuyện muốn nói thôi! Mà mọi người đang nói gì vui vậy?
-Dạ… không có gì đâu!-Thiên Ánh chợt nảy ra ý gì trong đầu vội cố tình lấp liếm để Hà Vi không biết chuyện về cái máy nghe lén!
…………………………………………………
-Hà Vi, chuyện này là sao? –Đặt tờ báo có bài viết trên trang nhất nói về “Phim giả tình thật” của cặp đôi teen đang khá hot trước mặt Hà Vi, bà Tuệ Thư mang nét mặt khá là không vui
-Mẹ, tại sao mẹ lại quan tâm đến chuyện này! –Sắc mặt của Hà Vi cũng sa sầm khi cầm tờ báo lên
-Đây chẳng phải là thằng nhóc con gái mẹ đã theo đuổi mấy năm trời rồi sao? Rốt cuộc là con đã làm gì mà để kết cục thế này?
-Đây chỉ là mấy tờ báo lá cải thôi, mẹ tin làm gì…
-Lá cải gì chứ? Hà Vi con đừng giấu nữa… Dù mẹ không ở bên con thường xuyên nhưng cuộc sống của con ra sao mấy năm nay mẹ là người rõ nhất. Con cứ nhu nhược không chịu tiến tới, cứ để thằng nhóc đó lạnh nhạt với con rồi cuối cùng sao?! Có kẻ đã hớt mất tay trên của con rồi đấy!
-Mẹ!
-Đến mẹ còn thấy không cam tâm cho con đây, nếu con thật sự yêu thằng nhóc đó thì phải giành lại cho bằng được, trong tình yêu phải tranh giành bằng mọi giá nếu con nhu nhược con sẽ thua. Có hiểu không? –Bà Tuệ Thư nhấn mạnh từng chữ nhìn Hà Vi cứng rắn để thuyết phục con gái bà bằng được. Bởi một người mẹ thương con như bà sẽ không bao giờ chịu để con mình thiệt thòi.
Rầm… Đột nhiên cánh cửa phòng mở toang, một người đàn ông chạy vào vẻ mặt tái sắc hớt hải thở không ra hơi
-Chị… Chị Tuệ Thư có… có kết quả rồi… Hàn Thiên Ánh và Nguyễn Tuyết Dương có quan hệ… Mẹ-Con…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.