Hoàng Tử Công Chúa Thần Tượng (Star Idol)
Chương 61: Chủ Tịch V-Star. Về Nhật!!!
arinsa ♫ shaily
02/03/2016
///Sân Bay Tân Sơn Nhất///
“Xin Thông báo chuyến bay từ Singapo về Việt vừa được hạ cánh an toàn…”
Sân bay thành phố hôm nay lại hỗn loạn hơn bao giờ hết. Sự hiện diện của hàng chục nhà báo phóng viên cùng máy quay, máy ghi hình,… của đủ các tòa soạn khác nhau từ hàng tiếng đồng hồ trước làm sân bay trông vô cùng bận rộn. Mà nhất là sau cái tin về chuyến bay từ Sin càng làm cho họ hỗn độn ngóng trông hơn bao giờ hết. Ắt hẳn một nhân vật có tầm quan trọng vô cùng lớn sắp xuất hiện rồi đây!!!
Quả nhiên, chỉ khoảng 20 phút sau. Trong những người khách vừa hạ cánh ở chuyến bay vừa rồi, một người đàn ông với mái tóc đen nhánh được vuốt gọn cho phù hợp với tuổi trung niên đeo kính râm, mặc bên ngoài bộ vét màu đen là chiếc áo vành tô lớn còn thấm đẫm hơi sương, ông kéo theo một chiếc vali to màu nâu rất giản đơn.
Vừa đặt chân ra khỏi cổng lấy hành lí, hàng loạt máy quay, máy chụp hình, đèn flat đã chĩa thẳng vào “chào đón” ông. Vừa lúc đó một hàng vệ sĩ mặc đồ đen cũng xuất hiện đứng vây quanh bảo vệ cho ông, thật đúng là một người đàn ông có uy quyền. Vâng, và người đàn ông đó là ngườikhông ai mà không biết: Chủ tịch Công ty giải trí V-Star_Công ty đào tạo Thần tượng nổi tiếng cả nước và cũng là Nhà Doanh nhân vĩ đại tài cao của Việt –Ông Triệu Vỹ.
Khi đi về phía ra vào của sân bây cũng là về phía của đám phóng viên đang trực sẵn chờ ông. Một loạt các Micro cùng “hàng vạn câu hỏi vì sao” của các tay phóng viên ấy bủa vây lấy ông. Những câu hỏi đại loại như : Lý do ông đến Sin? Chuyến đi này cho ông những lợi ích gì? Có phải ông đã kí được hợp đồng gì quan trọng làm tăng tính ngoại giao cho đất nước?... … … Không chỉ thế họ còn thông qua người Chủ tịch đáng kính này hỏi về một số vụ scandal từ những Thần tượng nổi tiếng của công ty ông. Những vụ này từ trước giờ ông cũng nghe khá nhiều rồi nên cũng không mấy quan tâm. Nhưng đột nhiên có một tin lại làm ông ngạc nhiên chú ý hơn cả là câu hỏi của một tay phóng viên mà đoán không lầm tay đó đến từ tòa soạn luôn rình rập những scandal từ Thần tượng Teen của công ty ông đang theo học ở Học viện Star Idol:
-Thưa Ông Triệu Vỹ, gần đây một Thần tượng Teen mới ở công ty ông đã công bố sự thật về giới tính của mình và sự lừa dối khán giả của cô bé đó! Vậy xin hỏi ông có suy nghĩ gì về chuyện này??
Câu hỏi vừa kết thúc đã làm ông Triệu Vỹ khá sững sờ, giật mình. Tuy nhiên sắc thái biến đổi trên gương mặt đó đã ông che đậy khéo léo qua chiếc kính râm trên mặt. Chuyện này… ông chưa hề nhận được một báo cáo nào từ Công ty trong thời gian công tác ở Sin! Ông nhất định phải điều tra cho rõ cớ sự là sao mới được.
-À, vấn đề này… tôi nghĩ là chắc có sự hiểu lầm ở đâu đó thôi! Còn mọi chuyện thật sự ra sao xin các vị và đặc biệt là những khán giả hãy cho tôi ít thời giantôi nhất định sẽ ọi người một lời giải thích khiến các vị hài lòng! Tôi xin phép đi trước! –Vừa dứt câu, Triệu Vỹ đã ra hiệu cho những bảo vệ của ông mau tìm đường để đưa ông trở về Công ty một cách nhanh chóng nhất để tránh khỏi tầm theo dõi của lũ nhà báo.
………………………………………………………………………………………….
Vừa về đến Công ty, vẻ mặt của ông Triệu Vỹ đã trông khá khó coi. Bỏ qua phần chào mừng nồng hậu cho sự trở về của chủ tịch mà nhân viên trong công ty dành ình, Triệu Vỹ vào ngay phòng làm việc. Đóng sập cửa lại và ra lệnhkhông ai được phép làm phiền ông.
Khoảng 1 tiếng sau đó, Triệu Vỹ mới cầm máy điện thoại bàn ra lệnh cho cô thư kí của mình:
-Cô mau gọi cho Hoàng Sơn, bảo cậu ta dù đang làm gì cũng phải tới đây ngay cho tôi –Với giọng nói ra lệnh đầy uy quyền của một vị chủ tịch. Cô thư kí đã nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ vủa mình lập tức vì cô chắc mẩm sẽ có chuyện gì không hay rồi. Hình như chủ tịch đang tức giận chuyện gì đó liên quan đến Tổng Phụ Trách Hoàng Sơn rồi.
//Trong lúc đó. Tại nhà Thiên Ánh và Thiên An//
-CÁI GÌIIIIII???? – Một giọng la vô cùng chói tai của một người đàn ông vang vọng khắp ngôi nhà màu trắng bình yên, tinh khiết. Ta tưởng chừng ngôi nhà như muốn nhảy dựng lên cùng giọng la hét đó.
- Chú Sơn! Calm down, calm down nào chú sắp làm sập nhà cháu đó –Thiên An cười hòa ái, giúp ông chú vừa nghe tin sốc từ hai chị em cô bình tĩnh một tí.
- Các cháu đùa à? Ngày mốt là đến Liveshow rồi đấy!!!
- Biết, chúng cháu biết mà!
- Biết? Biết mà các cháu còn dám… dám… trời ơi là trời, chắc tôi điên mất -Đang nói nữa đoạn, ông chú đáng kính lại vì quá ức chế cái việc hai cô nhóc này đã nói mà ôm đầu.
- Chú yên tâm, cháu đã tính kĩ rồi, ngay đêm tổ chức Liveshow cũng là lúc chúng cháu về mà –Vẫn là Thiên Ánh điềm tĩnh nhất.
- Nhưng… nhưng nếu lỡ như… lỡ như không về kịp vào tiết mục biểu diễn của các cháu thì ta biết phải làm sao –Khuôn mặt của chú Sơn tràn đầy lo lắng
- Nhất định sẽ kịp. Chú Sơn, chú phải tin bọn cháu –Thiên Ánh và Thiên An cùng nhìn ông chú với ánh mắt chắc chắn và cũng đầy kiên định, đáng tin cậy khiến chú Sơn cũng đành bất lực mà thở dài gật đầu.
- Thôi được, coi như đây là việc duy nhất ta có thể làm được để bù đắp mấy ngày nay hai cháu phải chịu khổ nhiều rồi. Vậy… chừng nào hai đứa đi?
- 1 giờ chiều nay phải ra sân bay làm thủ tục, bọn cháu đặt vé rồi.
- Sớm vậy sao?
- Đi sớm về sớm, mà còn cái này nữa chuyện đi chuyến này chú giúp bọn cháu giữ bí mật –Thiên Ánh dặn dò kĩ càng, cô không muốn có sơ xuất gì xảy ra.
- Tuyệt đối không được cho ai biết đâu đấy! Cho dù người đó là Huy Vũ hay cô Công chúa Hà Vi gì đó có hỏi thì cứ nói là chú không biết, nhớ nha!
-Rồi, rồi, tôi biết rồi hai cô nương. Nói nhiều quá!
Bỗng.
Tiếng chuông điện thoại Nokia vang lên, là của chú Hoàng Sơn. Bắt máy lên nghe, một cuộc gọi tưởng như gấp rút khẩn trương.Vừa cúp máy, chú Sơn đã vội vơ lấy áo khoác của mình bận vào
-Có chuyện gì hả chú? Sao trong chú cứ vội vàng vậy? –Thiên An quan tâm hỏi
-Ngài… ngài Chủ tịch vừa đi công tác về, ông ấy muốn gặp chú gấp hình như có chuyện gì nghiêm trọng thì phải. Thôi chú phải đi đây. Hẹn gặp lại hai cháu vào tối mốt, nhất định phải về kịp đấy!
- Biết rồi, biết rồi, chú mau đi đi, cẩn thận đấy! –Thiên An thở dài nhìn dáng vẻ hấp tấp của chú Sơn. Ông chú này dám bảo chị em cô nói nhiều mà không xem lại mình còn lắm lời hơn.
Cốc cốc.
-Vào đi –Sau tiếng gõ cửa là một giọng lạnh lùng vang lên. Bóng người đàn ông bước vào, từng động thái, cử chị đều ánh lên vẻ cẩn trọng nhìn người đàn ông uy quyền đang quay lưng ghế về phía mình.
- Chủ tịch, Ngài đã về!
-Hoàng Sơn! Hai Thần tượng Teen mới mà tôi giao cho cậu phụ trách có tiến triển tốt chứ?
- Chủ tịch… chuyện này… chuyện này…-Hoàng Sơn bất ngờ giật mình. Chết rồi chuyện này chẳng lẽ chủ tịch đã biết được gì rồi sao?!?
- Cậu còn định giấu tôi à?! –Xoay cái ghế lại, đôi mắt cương định bất ngờ hiện diện nhìn đối phương đang cụp mắt không dám nhìn vào mình trong lo lắng.
- Không phải, không phải thế đâu chủ tịch… chỉ là tôi nghĩ đây là chuyện nhỏ nên không muốn để chủ tịch bận tâm thôi!
- Được, nếu cậu nói đây là chuyện nhỏ… vậy cho tôi biết cậu đã giải quyết chuyện nhỏ này như thế nào nhỉ?
-À vâng chủ tịch… tôi nhận thấy các Fan thật sự rất yêu mến chất giọng của Thiên Ánh và Thiên An, nên tôi và hai cô bé ấy đã bàn sẽ nhân dịp Chương trình Liveshow Giáng Sinh vào tối mốt chuẩn bị biểu diễn cũng như là xin lỗi các Fan.
-Chỉ là một bài hát coi như lời xin lỗi? –Triệu Vỹ nhướn mày nhìn Hoàng Sơn
-Vâng… có… có vấn đề gì sao chủ tịch?? –Nhận thấy hình như trong đôi mắt sáng ấy có điều gì không hài lòng, Hoàng Sơn đâm ra nói lấp.
-Vấn đề à? Vậy cậu có biết vấn đề ở đâu không??
-Tôi thật sự… vẫn không hiểu ý chủ tịch? Mong chủ tịch chỉ bảo!
- Vấn đề ở đây là Hoàng Sơn à, cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi! Cậu tưởng kết quả của việc này chắc chắn sẽ hoàn toàn lấy lại được lòng tin của Fan à??
-Tôi không nghĩ là hoàn toàn thưa chủ tịch, chỉ là nếu có thể giữ lại một ít lòng tin nào thì tôi cũng muốn giúp hai cô bé ấy!
-Nếu muốn giúp… thì đừng giữ lại một ít mà phải giữ lại thật nhiều lòng tin mới phải! Chắc cậu đã biết “Một lần bất tín, vạn lần bất tin” chứ? Lòng tin chính là nền tảng cốt yếu để tạo nên sự Thần tượng… Tôi nói như vậy, chắc ít nhiều cậu đã hiểu rồi chứ Hoàng Sơn?!?
Hoàng Sơn nhìn ánh mắt của Triệu Vỹ, quả thật những gì chủ tịch nói hoàn toàn không sai. Nếu như người hâm mộ đã mất lòng tin một lần thì sau này nếu như hai cô bé đó lại xảy ra chuyện gì thì họ lại dễ dàng mất lòng tin lần thứ hai. Mà về chuyện thì… bước vào cái giới showbiz lắm chuyện thị phi này thì có bao nhiêu chuyện mà ta khó có thể ngờ lắm. Vậy cái con đường trở thành Thần Tượng nổi tiếng mà từ lâu ông chú này đặt vào Thiên Ánh và Thiên An sẽ càng ngày càng khó đi chăng?
-Chủ tịch, vậy theo ngài giờ chúng ta phải làm sao mới tốt?
-Tối mốt là biểu diễn phảikhông? Vậy… trước khi để hai cô bé ấy biểu diễn đích thân tôi sẽ giải quyết vấn đề này! –Ánh mắt của Triệu Vỹ lại ánh lên vẻ cương định. Phải, ông sẽ làm cho những chuyện vừa qua trở thành một tờ giấy trắng! Đó chẳng phải là biệt tài giúp ông có chỗ đứng như ngày nay hay sao?…………………………………………………………………………………..
//Sân bay //
Lúc Thiên Ánh và Thiên An vừa đặt chân xuống nước Nhật cũng là lúc trời sập tối. Múi giờ khác nhau làm cả hai hơi mệt nhưng đã khá quen rồi. Thời tiết mùa đông ở Nhật đúng là lạnh hơn rất nhiều so với Việt .
-Chị! Giờ chúng ta làm gì trước đây?
-Như đã tính, có hai lựa chọn dành cho chúng ta :1 là về thẳng nhà, 2 là đến núi Phú Sĩ ở tạm nhà ông rồi sáng mai tính tiếp.
-Dĩ nhiên là em chọn phương án 2 rồi –Thiên An nhanh chóng quyết định -Mình đi lâu như vậy giờ mà vác mặt về thế nào cũng bị nghe giảng đạo, mà giờ em cũng rất mệt… thôi thà tới nhà ông ngủ lấy sức sáng mai chuẩn bị tinh thần đi lĩnh trận.
-Được rồi, tùy ý em thôi!!
“Xin Thông báo chuyến bay từ Singapo về Việt vừa được hạ cánh an toàn…”
Sân bay thành phố hôm nay lại hỗn loạn hơn bao giờ hết. Sự hiện diện của hàng chục nhà báo phóng viên cùng máy quay, máy ghi hình,… của đủ các tòa soạn khác nhau từ hàng tiếng đồng hồ trước làm sân bay trông vô cùng bận rộn. Mà nhất là sau cái tin về chuyến bay từ Sin càng làm cho họ hỗn độn ngóng trông hơn bao giờ hết. Ắt hẳn một nhân vật có tầm quan trọng vô cùng lớn sắp xuất hiện rồi đây!!!
Quả nhiên, chỉ khoảng 20 phút sau. Trong những người khách vừa hạ cánh ở chuyến bay vừa rồi, một người đàn ông với mái tóc đen nhánh được vuốt gọn cho phù hợp với tuổi trung niên đeo kính râm, mặc bên ngoài bộ vét màu đen là chiếc áo vành tô lớn còn thấm đẫm hơi sương, ông kéo theo một chiếc vali to màu nâu rất giản đơn.
Vừa đặt chân ra khỏi cổng lấy hành lí, hàng loạt máy quay, máy chụp hình, đèn flat đã chĩa thẳng vào “chào đón” ông. Vừa lúc đó một hàng vệ sĩ mặc đồ đen cũng xuất hiện đứng vây quanh bảo vệ cho ông, thật đúng là một người đàn ông có uy quyền. Vâng, và người đàn ông đó là ngườikhông ai mà không biết: Chủ tịch Công ty giải trí V-Star_Công ty đào tạo Thần tượng nổi tiếng cả nước và cũng là Nhà Doanh nhân vĩ đại tài cao của Việt –Ông Triệu Vỹ.
Khi đi về phía ra vào của sân bây cũng là về phía của đám phóng viên đang trực sẵn chờ ông. Một loạt các Micro cùng “hàng vạn câu hỏi vì sao” của các tay phóng viên ấy bủa vây lấy ông. Những câu hỏi đại loại như : Lý do ông đến Sin? Chuyến đi này cho ông những lợi ích gì? Có phải ông đã kí được hợp đồng gì quan trọng làm tăng tính ngoại giao cho đất nước?... … … Không chỉ thế họ còn thông qua người Chủ tịch đáng kính này hỏi về một số vụ scandal từ những Thần tượng nổi tiếng của công ty ông. Những vụ này từ trước giờ ông cũng nghe khá nhiều rồi nên cũng không mấy quan tâm. Nhưng đột nhiên có một tin lại làm ông ngạc nhiên chú ý hơn cả là câu hỏi của một tay phóng viên mà đoán không lầm tay đó đến từ tòa soạn luôn rình rập những scandal từ Thần tượng Teen của công ty ông đang theo học ở Học viện Star Idol:
-Thưa Ông Triệu Vỹ, gần đây một Thần tượng Teen mới ở công ty ông đã công bố sự thật về giới tính của mình và sự lừa dối khán giả của cô bé đó! Vậy xin hỏi ông có suy nghĩ gì về chuyện này??
Câu hỏi vừa kết thúc đã làm ông Triệu Vỹ khá sững sờ, giật mình. Tuy nhiên sắc thái biến đổi trên gương mặt đó đã ông che đậy khéo léo qua chiếc kính râm trên mặt. Chuyện này… ông chưa hề nhận được một báo cáo nào từ Công ty trong thời gian công tác ở Sin! Ông nhất định phải điều tra cho rõ cớ sự là sao mới được.
-À, vấn đề này… tôi nghĩ là chắc có sự hiểu lầm ở đâu đó thôi! Còn mọi chuyện thật sự ra sao xin các vị và đặc biệt là những khán giả hãy cho tôi ít thời giantôi nhất định sẽ ọi người một lời giải thích khiến các vị hài lòng! Tôi xin phép đi trước! –Vừa dứt câu, Triệu Vỹ đã ra hiệu cho những bảo vệ của ông mau tìm đường để đưa ông trở về Công ty một cách nhanh chóng nhất để tránh khỏi tầm theo dõi của lũ nhà báo.
………………………………………………………………………………………….
Vừa về đến Công ty, vẻ mặt của ông Triệu Vỹ đã trông khá khó coi. Bỏ qua phần chào mừng nồng hậu cho sự trở về của chủ tịch mà nhân viên trong công ty dành ình, Triệu Vỹ vào ngay phòng làm việc. Đóng sập cửa lại và ra lệnhkhông ai được phép làm phiền ông.
Khoảng 1 tiếng sau đó, Triệu Vỹ mới cầm máy điện thoại bàn ra lệnh cho cô thư kí của mình:
-Cô mau gọi cho Hoàng Sơn, bảo cậu ta dù đang làm gì cũng phải tới đây ngay cho tôi –Với giọng nói ra lệnh đầy uy quyền của một vị chủ tịch. Cô thư kí đã nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ vủa mình lập tức vì cô chắc mẩm sẽ có chuyện gì không hay rồi. Hình như chủ tịch đang tức giận chuyện gì đó liên quan đến Tổng Phụ Trách Hoàng Sơn rồi.
//Trong lúc đó. Tại nhà Thiên Ánh và Thiên An//
-CÁI GÌIIIIII???? – Một giọng la vô cùng chói tai của một người đàn ông vang vọng khắp ngôi nhà màu trắng bình yên, tinh khiết. Ta tưởng chừng ngôi nhà như muốn nhảy dựng lên cùng giọng la hét đó.
- Chú Sơn! Calm down, calm down nào chú sắp làm sập nhà cháu đó –Thiên An cười hòa ái, giúp ông chú vừa nghe tin sốc từ hai chị em cô bình tĩnh một tí.
- Các cháu đùa à? Ngày mốt là đến Liveshow rồi đấy!!!
- Biết, chúng cháu biết mà!
- Biết? Biết mà các cháu còn dám… dám… trời ơi là trời, chắc tôi điên mất -Đang nói nữa đoạn, ông chú đáng kính lại vì quá ức chế cái việc hai cô nhóc này đã nói mà ôm đầu.
- Chú yên tâm, cháu đã tính kĩ rồi, ngay đêm tổ chức Liveshow cũng là lúc chúng cháu về mà –Vẫn là Thiên Ánh điềm tĩnh nhất.
- Nhưng… nhưng nếu lỡ như… lỡ như không về kịp vào tiết mục biểu diễn của các cháu thì ta biết phải làm sao –Khuôn mặt của chú Sơn tràn đầy lo lắng
- Nhất định sẽ kịp. Chú Sơn, chú phải tin bọn cháu –Thiên Ánh và Thiên An cùng nhìn ông chú với ánh mắt chắc chắn và cũng đầy kiên định, đáng tin cậy khiến chú Sơn cũng đành bất lực mà thở dài gật đầu.
- Thôi được, coi như đây là việc duy nhất ta có thể làm được để bù đắp mấy ngày nay hai cháu phải chịu khổ nhiều rồi. Vậy… chừng nào hai đứa đi?
- 1 giờ chiều nay phải ra sân bay làm thủ tục, bọn cháu đặt vé rồi.
- Sớm vậy sao?
- Đi sớm về sớm, mà còn cái này nữa chuyện đi chuyến này chú giúp bọn cháu giữ bí mật –Thiên Ánh dặn dò kĩ càng, cô không muốn có sơ xuất gì xảy ra.
- Tuyệt đối không được cho ai biết đâu đấy! Cho dù người đó là Huy Vũ hay cô Công chúa Hà Vi gì đó có hỏi thì cứ nói là chú không biết, nhớ nha!
-Rồi, rồi, tôi biết rồi hai cô nương. Nói nhiều quá!
Bỗng.
Tiếng chuông điện thoại Nokia vang lên, là của chú Hoàng Sơn. Bắt máy lên nghe, một cuộc gọi tưởng như gấp rút khẩn trương.Vừa cúp máy, chú Sơn đã vội vơ lấy áo khoác của mình bận vào
-Có chuyện gì hả chú? Sao trong chú cứ vội vàng vậy? –Thiên An quan tâm hỏi
-Ngài… ngài Chủ tịch vừa đi công tác về, ông ấy muốn gặp chú gấp hình như có chuyện gì nghiêm trọng thì phải. Thôi chú phải đi đây. Hẹn gặp lại hai cháu vào tối mốt, nhất định phải về kịp đấy!
- Biết rồi, biết rồi, chú mau đi đi, cẩn thận đấy! –Thiên An thở dài nhìn dáng vẻ hấp tấp của chú Sơn. Ông chú này dám bảo chị em cô nói nhiều mà không xem lại mình còn lắm lời hơn.
Cốc cốc.
-Vào đi –Sau tiếng gõ cửa là một giọng lạnh lùng vang lên. Bóng người đàn ông bước vào, từng động thái, cử chị đều ánh lên vẻ cẩn trọng nhìn người đàn ông uy quyền đang quay lưng ghế về phía mình.
- Chủ tịch, Ngài đã về!
-Hoàng Sơn! Hai Thần tượng Teen mới mà tôi giao cho cậu phụ trách có tiến triển tốt chứ?
- Chủ tịch… chuyện này… chuyện này…-Hoàng Sơn bất ngờ giật mình. Chết rồi chuyện này chẳng lẽ chủ tịch đã biết được gì rồi sao?!?
- Cậu còn định giấu tôi à?! –Xoay cái ghế lại, đôi mắt cương định bất ngờ hiện diện nhìn đối phương đang cụp mắt không dám nhìn vào mình trong lo lắng.
- Không phải, không phải thế đâu chủ tịch… chỉ là tôi nghĩ đây là chuyện nhỏ nên không muốn để chủ tịch bận tâm thôi!
- Được, nếu cậu nói đây là chuyện nhỏ… vậy cho tôi biết cậu đã giải quyết chuyện nhỏ này như thế nào nhỉ?
-À vâng chủ tịch… tôi nhận thấy các Fan thật sự rất yêu mến chất giọng của Thiên Ánh và Thiên An, nên tôi và hai cô bé ấy đã bàn sẽ nhân dịp Chương trình Liveshow Giáng Sinh vào tối mốt chuẩn bị biểu diễn cũng như là xin lỗi các Fan.
-Chỉ là một bài hát coi như lời xin lỗi? –Triệu Vỹ nhướn mày nhìn Hoàng Sơn
-Vâng… có… có vấn đề gì sao chủ tịch?? –Nhận thấy hình như trong đôi mắt sáng ấy có điều gì không hài lòng, Hoàng Sơn đâm ra nói lấp.
-Vấn đề à? Vậy cậu có biết vấn đề ở đâu không??
-Tôi thật sự… vẫn không hiểu ý chủ tịch? Mong chủ tịch chỉ bảo!
- Vấn đề ở đây là Hoàng Sơn à, cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi! Cậu tưởng kết quả của việc này chắc chắn sẽ hoàn toàn lấy lại được lòng tin của Fan à??
-Tôi không nghĩ là hoàn toàn thưa chủ tịch, chỉ là nếu có thể giữ lại một ít lòng tin nào thì tôi cũng muốn giúp hai cô bé ấy!
-Nếu muốn giúp… thì đừng giữ lại một ít mà phải giữ lại thật nhiều lòng tin mới phải! Chắc cậu đã biết “Một lần bất tín, vạn lần bất tin” chứ? Lòng tin chính là nền tảng cốt yếu để tạo nên sự Thần tượng… Tôi nói như vậy, chắc ít nhiều cậu đã hiểu rồi chứ Hoàng Sơn?!?
Hoàng Sơn nhìn ánh mắt của Triệu Vỹ, quả thật những gì chủ tịch nói hoàn toàn không sai. Nếu như người hâm mộ đã mất lòng tin một lần thì sau này nếu như hai cô bé đó lại xảy ra chuyện gì thì họ lại dễ dàng mất lòng tin lần thứ hai. Mà về chuyện thì… bước vào cái giới showbiz lắm chuyện thị phi này thì có bao nhiêu chuyện mà ta khó có thể ngờ lắm. Vậy cái con đường trở thành Thần Tượng nổi tiếng mà từ lâu ông chú này đặt vào Thiên Ánh và Thiên An sẽ càng ngày càng khó đi chăng?
-Chủ tịch, vậy theo ngài giờ chúng ta phải làm sao mới tốt?
-Tối mốt là biểu diễn phảikhông? Vậy… trước khi để hai cô bé ấy biểu diễn đích thân tôi sẽ giải quyết vấn đề này! –Ánh mắt của Triệu Vỹ lại ánh lên vẻ cương định. Phải, ông sẽ làm cho những chuyện vừa qua trở thành một tờ giấy trắng! Đó chẳng phải là biệt tài giúp ông có chỗ đứng như ngày nay hay sao?…………………………………………………………………………………..
//Sân bay //
Lúc Thiên Ánh và Thiên An vừa đặt chân xuống nước Nhật cũng là lúc trời sập tối. Múi giờ khác nhau làm cả hai hơi mệt nhưng đã khá quen rồi. Thời tiết mùa đông ở Nhật đúng là lạnh hơn rất nhiều so với Việt .
-Chị! Giờ chúng ta làm gì trước đây?
-Như đã tính, có hai lựa chọn dành cho chúng ta :1 là về thẳng nhà, 2 là đến núi Phú Sĩ ở tạm nhà ông rồi sáng mai tính tiếp.
-Dĩ nhiên là em chọn phương án 2 rồi –Thiên An nhanh chóng quyết định -Mình đi lâu như vậy giờ mà vác mặt về thế nào cũng bị nghe giảng đạo, mà giờ em cũng rất mệt… thôi thà tới nhà ông ngủ lấy sức sáng mai chuẩn bị tinh thần đi lĩnh trận.
-Được rồi, tùy ý em thôi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.