Hoàng Tử Công Chúa Thần Tượng (Star Idol)
Chương 36: Con đường trở thành thần tượng (2)
arinsa ♫ shaily
22/10/2014
Rầm! Thiên Ánh mới vào phòng đã vào ngay phòng tắm đóng cửa lại, chẳng thèm để ý đến Thiên An đã ngồi trên dường chờ cô nãy giờ.
Rửa mặt thật tỉnh táo! Thiên Ánh nhìn mình trong gương... Cảm xúc?!? Mọi thứ sẽ trở nên rất rắc rối khi sống trong xã hội này mà không có cảm xúc.
Mọi sự việc, câu nói, hình ảnh từ quá khứ đến hiện tại lại tràn vào tâm trí cô:
\'Hội trưởng làm việc nghiêm khắc và đáng sợ quá! Cô ấy trở giống như vô cảm ấy!\' -Những học sinh ở trường cũ sợ cô;
\'Bạn ấy lúc nào cũng chưng bộ mặt thờ ơ đó ra! khó bắt chuyện quá! thật nhàm chán!\' -Những học sinh ở học viện nhìn cô;
\'Nếu không cháu sẽ chẳng bao giờ trở thành một thần tượng được đâu!\'- Và giờ những lời nói của cô Vân lại văng vẳng trong tâm trí cô.
- Chị ơi! Chị! -Thiên An đứng ngoài gõ cửa với giọng lo lắng
Cạch! Thiên Ánh mở cửa ra:
- Em đứng đây làm gì vậy Tiểu An? -Thiên Ánh tỏ ra như bình thường
- Chị! Chị không sao chứ? Có chuyện gì sao? -Thiên An cuống quých hỏi.
- Không! Không có gì đâu! -Thiên Ánh khẽ lắc đầu, rồi cô đi tới giường ngồi xuống thần người.
- Thật sao?? -Thiên An bán nghi, nhìn nét mặt của Thiên Ánh.
- Ưmh... chị... -Thiên Ánh mím chặt môi, rồi cô bất ngờ ngước lên nhìn thẳng Thiên An -Tiểu An! Chị muốn...
- Có chuyện gì chị cứ nói đi! -Thiên An tiến lại giường, ngồi cạnh Thiên Ánh, cô biết chắc chắn chị cô đang có chuyện gì đó.
- Từ khi nào... chị đã trở thành con búp bê vô cảm vậy??
- Hửm?!? Vô cảm?! -Thiên An đưa giọng ngạc nhiên! chẳng lẽ... im lặng một lúc Thiên An bắt đầu cất tiếng - Chị... có nhớ ba năm trước không? Chính là bắt đầu từ đó...!!
Thiên Ánh đưa mắt vô lạc, cô nhớ...
Ba năm trước khi Hàn Thiên Ánh cô như rơi vào vực thẳm của địa ngục trái tim và được Thiên An cứu vớt. Khi ấy, Thiên An cũng mang một trái tim rỉ máu và câu nói vô hồn lúc đau khổ của Thiên An đã thức tỉnh cô: \" Nếu muốn tiếp tục sống trong thế giới đáng sợ này thì đừng bao giờ sống thật với nó!\".
Phải, chính câu nói đó đã giúp Thiên Ánh tiếp tục đứng dậy chống chọi cuộc sống ác nghiệt do ông ngoại cô tạo ra với một bức tường khóa chặt mọi cảm xúc vào tim, nâng cao ý sống kiên cường.
Và... \"Cảm xúc không cần thiết cho một người thừa kế!...\" cũng chính là điều mà cô phải học từ người đàn ông vô tâm đó!
- Nhưng sao tự nhiên chị lại nói chuyện này! Có phải cô Vân đã... -Thiên An dường như đoán gần được chuyện gì. Hồi chiều cô Vân gọi Thiên Ánh lại có phải là vì chuyện này không?!
Thiên Ánh vẫn cứ im lặng ngồi bất thần. Thiên An nhìn gương mặt của Thiên Ánh lo lắng, rồi cô nắm tay Thiên Ánh lại giọng như chắc nịch:
- Chị không hẳn là con búp bê vô cảm đâu! Bởi vì chị của em lúc nào dùng cảm xúc thật để cùng cười, cùng vui, cùng buồn với Tiểu An mà! Chị cũng biết cười với Kim Hạnh và Mỹ Trang rồi còn gì!
Thiên Ánh nhìn Thiên An bằng nụ cười vô tư ấy! Thiên An đã tin cô như vậy thì cô cũng phải cố gắng! Nhưng...liệu có được không?!
.......................................................
Ngày thứ ba ở Kisato\'s studio!
Hôm nay cả hai được học thêm cách đi chuyên nghiệp của một người mẫu trên sàn catwalk. Việc này chắc cũng không khó khăn gì lắm. Kĩ thuật và chuyên môn chủ yếu là dạy cho Thiên Ánh và Thiên An thấy tự tin khi di chuyển trên sân khấu, còn về dáng đi thì khỏi nói vì mẹ là nhà thiết kế lại là tiểu thư nên cái khoản này Thiên Ánh khỏi học cũng đã biết vì được rèn luyện từ hồi bé.
Còn về phần Thiên An cũng may là cô phải giả trai nên cũng không cần nhiều đến sự uyển chuyển, vì vốn dĩ Thiên An cũng không thuộc tuýp con gái thùy mị, yểu điệu rồi!
Và Thiên Ánh cũng được cô Vân giao cho thời hạn phải giải quyết vấn đề của mình trong hôm nay, nếu không cô buộc phải rèn luyện riêng đặc biệt.
Thiên Ánh được ở lại sau cả buổi chiều . Đứng một mình trong phòng gương để \'tập\' dù trời đã sập tối từ lâu.
Nhưng thật sự là... Thiên Ánh không biết bắt đầu ra sao và tập luyện từ đâu, như thế nào?!
Thế nào thì mới coi là có cảm xúc? Tại sao lại không thể tự tạo cho mình được một biểu cảm nào cụ thể ngoài cái thái độ ngượng ngạo này! Quá khó! Cô thở dài ngồi thục xuống giữa sàn, đôi mắt chíu thẳng vào bóng mình trong gương. Chẳng biết làm sao!
- Tập luyện để bộc lộ cảm xúc chứ không phải là tập làm trò! -Một giọng nói vang lên sau lưng Thiên Ánh khiến cô giật mình quay lại.
Một chàng trai đứng khoanh tay tựa cửa không biết từ lúc nào. Thiên Ánh ngạc nhiên, anh ta là...
Anh nhếch môi trước ánh mắt của Thiên Ánh, tiến lại gần cô một cách tự nhiên...
- Cảm xúc là một thói quen mà con người vốn phải có sẵn. Coi nó là thứ thiết yếu và làm chủ được nó. Nếu không để cảm xúc bộc lộ được thì hãy tự điều khiển cho nó bộc lộ ra.
Thiên Ánh vẫn cứ ngơ ra, dù những lời anh ta vừa nói cô đã khá hiểu. Nhưng sao lại...
- Cứ nhìn người khác bằng bộ mặt ngơ ngác đó không phải là cách thể hiện cảm xúc đâu!
Thiên Ánh trấn tĩnh lại, môi cô bất giác mấp máy:
- Lâm... Khôi... Phong!
- Hửm?! Thì ra cô cũng nhớ tên tôi à? Có vẻ cô cũng không hẳn là người vô tâm như những lời đồn nhỉ?! -Anh cuối người thấp xuống tầm cô, ghé sát mặt lại nhìn cô với ánh nhìn dò xét, rồi anh đứng lên hất mặt -Được rồi! Đứng lên đi, tôi sẽ bày cô biết như thế nào là thể hiện cảm xúc...
Thiên Ánh đứng lên nhưng không hẳn là ngoan ngoãn mà tự nhiên nghe lời. Cô dùng ánh mắt dè chừng nhìn anh, thái độ cũng thản nhiên hỏi lại mạch lạc hơn vẻ lúng túng ban đầu:
- Tôi cần biết rõ sự xuất hiện của anh là sao? Anh biết tôi à? Và tại sao tôi tin được anh có thể giúp tôi? 3 câu hỏi này giải đáp giùm tôi.
- Là do cô kêu Khôi Phong! -Một giọng nói khác bất ngờ xuất hiện ở ngoài cửa_Cô Kiều Vân. Cô đi tới chỗ Thiên Ánh và Khôi Phong đứng -Hai đứa học ở Star Idol nên có lẽ biết rõ thông tin của nhau rồi. Thiên Ánh, từ giờ Khôi Phong sẽ giúp cháu cách thể hiện cảm xúc cần có nên cháu hãy làm theo những gì Khôi Phong nói!
- Dạ, nhưng tại sao lại là anh ấy?
- Tại vì Khôi Phong là người cô tin tưởng giao phó cháu và cũng là vì trường hợp của cháu Khôi Phong có lẽ sẽ giúp được rất nhiều.
- Vâng, cháu hiểu rồi! -Thiên Ánh nghĩ nếu cô Vân đã nói vậy thì đành nghe theo, cô cũng không có ý kiến gì nhiều!
- Được rồi! Vậy hai đưa làm quen dần đi rồi hợp tác cho tốt nhé! Cô đi đây! -Cô Vân vào cũng chỉ là muốn nói rõ với Thiên Ánh bây giờ phải tránh mặt đi rồi.
- 3 câu hỏi của cô có cần tôi trả lời rõ lại lần nữa không!? -Khôi Phong nhìn về Thiên Ánh và nhận được cái nhún vai của cô, không cần hiểu là cô có muốn hay không thì dù gì anh cũng không phải là người rãnh phí lời -Đầu tiên biểu cảm chủ lực của cảm xúc chính là cười. Nụ cười là điều quan trọng nhất mà bất cứ thần tượng nào muốn chinh phục fan của mình cũng phải có. Vậy nên bây giờ hãy thử biểu cảm \'cười\' này trước thử xem.
Phải rồi là cười! Thế mà sao con người vốn thông minh như Thiên Ánh lại không nghĩ đến điều này trước nhỉ? Cứ ngồi không lúng túng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Chậc... Có lẽ... cô sẽ thử đặt lòng tin của mình vào con người này xem sao rồi?! Thiên Ánh nhếch môi với ý nghĩ đó.
- Tôi kêu cô cười chứ không phải là nhếch môi đâu.
- Biết rồi!
- Không được trả lời vô lễ như thế! Cô nên sữa lại cách xưng hô đi.
- Thế làm sao mới được... - Thiên Ánh ngơ ra, sao anh ta rắc rối thế nhỉ?
- Tôi là đàn anh học trên cô một lớp và cũng là người hướng dẫn cô nhiều đấy, gọi một cách tôn trọng đi!
Thiên Ánh ngẫm điều gì đó... - Senpai!
- Hả?!
- Senpai mong anh giúp đỡ! -Thiên Ánh cuối người theo cách người Nhật, đặc biệt từ \'senpai\' được cô phát âm rất rõ theo tiếng dân Tokyo thứ thiệt khiến Khôi Phong khá ngạc nhiên và ấn tượng.
- Được rồi! Đừng tốn thời gian nữa, cô cười thử cho tôi coi đi!
Vậy là nguyên cả buổi Thiên Ánh phải học \'cười\'.
Nói thật chuyện này đúng là trớ trêu đến nực cười. Ngay cả đứa trẻ sơ sinh cũng biết cười nhưng Hàn Thiên Ánh cô bây giờ 17 tuổi đầu phải học lại cách cười. Nhảm thật!
Nhưng mà cuối cùng...
Thiên Ánh cũng đã mỏi và nản vì không hiểu sao dù cô có cố mấy cũng chẳng thể nào có một nụ cười hoàn chỉnh và làm cho anh hài lòng. Không cười ngượng ngạo; hé môi, hé răng cứng đờ khờ khờ thì lại là nhếch môi... Cô cảm thấy giống như chẳng có động lực nào để cười một cách tự nhiên được ấy...
- Thôi được rồi! Cô về nghỉ ngơi đi! Mai chúng ta tập tiếp...
- Ơ, nhưng... - Vậy là sao? Cô chỉ mới tập được một chút thôi mà sao Khôi Phong lại cho về rồi, có xong được gì đâu!
- Nguyên cả ngày cô huấn luyện mệt rồi, giờ có còn tâm trạng nào mà cười cho tôi coi. Làm thế chả khác nào là ép cô cười, rất khó chịu! Mai chuẩn bị tinh thần cho tốt rồi đi.
Thiên Ánh ngạc nhiên cứ như anh ta đọc và hiểu rõ điều gì đó của cô vậy...
Rửa mặt thật tỉnh táo! Thiên Ánh nhìn mình trong gương... Cảm xúc?!? Mọi thứ sẽ trở nên rất rắc rối khi sống trong xã hội này mà không có cảm xúc.
Mọi sự việc, câu nói, hình ảnh từ quá khứ đến hiện tại lại tràn vào tâm trí cô:
\'Hội trưởng làm việc nghiêm khắc và đáng sợ quá! Cô ấy trở giống như vô cảm ấy!\' -Những học sinh ở trường cũ sợ cô;
\'Bạn ấy lúc nào cũng chưng bộ mặt thờ ơ đó ra! khó bắt chuyện quá! thật nhàm chán!\' -Những học sinh ở học viện nhìn cô;
\'Nếu không cháu sẽ chẳng bao giờ trở thành một thần tượng được đâu!\'- Và giờ những lời nói của cô Vân lại văng vẳng trong tâm trí cô.
- Chị ơi! Chị! -Thiên An đứng ngoài gõ cửa với giọng lo lắng
Cạch! Thiên Ánh mở cửa ra:
- Em đứng đây làm gì vậy Tiểu An? -Thiên Ánh tỏ ra như bình thường
- Chị! Chị không sao chứ? Có chuyện gì sao? -Thiên An cuống quých hỏi.
- Không! Không có gì đâu! -Thiên Ánh khẽ lắc đầu, rồi cô đi tới giường ngồi xuống thần người.
- Thật sao?? -Thiên An bán nghi, nhìn nét mặt của Thiên Ánh.
- Ưmh... chị... -Thiên Ánh mím chặt môi, rồi cô bất ngờ ngước lên nhìn thẳng Thiên An -Tiểu An! Chị muốn...
- Có chuyện gì chị cứ nói đi! -Thiên An tiến lại giường, ngồi cạnh Thiên Ánh, cô biết chắc chắn chị cô đang có chuyện gì đó.
- Từ khi nào... chị đã trở thành con búp bê vô cảm vậy??
- Hửm?!? Vô cảm?! -Thiên An đưa giọng ngạc nhiên! chẳng lẽ... im lặng một lúc Thiên An bắt đầu cất tiếng - Chị... có nhớ ba năm trước không? Chính là bắt đầu từ đó...!!
Thiên Ánh đưa mắt vô lạc, cô nhớ...
Ba năm trước khi Hàn Thiên Ánh cô như rơi vào vực thẳm của địa ngục trái tim và được Thiên An cứu vớt. Khi ấy, Thiên An cũng mang một trái tim rỉ máu và câu nói vô hồn lúc đau khổ của Thiên An đã thức tỉnh cô: \" Nếu muốn tiếp tục sống trong thế giới đáng sợ này thì đừng bao giờ sống thật với nó!\".
Phải, chính câu nói đó đã giúp Thiên Ánh tiếp tục đứng dậy chống chọi cuộc sống ác nghiệt do ông ngoại cô tạo ra với một bức tường khóa chặt mọi cảm xúc vào tim, nâng cao ý sống kiên cường.
Và... \"Cảm xúc không cần thiết cho một người thừa kế!...\" cũng chính là điều mà cô phải học từ người đàn ông vô tâm đó!
- Nhưng sao tự nhiên chị lại nói chuyện này! Có phải cô Vân đã... -Thiên An dường như đoán gần được chuyện gì. Hồi chiều cô Vân gọi Thiên Ánh lại có phải là vì chuyện này không?!
Thiên Ánh vẫn cứ im lặng ngồi bất thần. Thiên An nhìn gương mặt của Thiên Ánh lo lắng, rồi cô nắm tay Thiên Ánh lại giọng như chắc nịch:
- Chị không hẳn là con búp bê vô cảm đâu! Bởi vì chị của em lúc nào dùng cảm xúc thật để cùng cười, cùng vui, cùng buồn với Tiểu An mà! Chị cũng biết cười với Kim Hạnh và Mỹ Trang rồi còn gì!
Thiên Ánh nhìn Thiên An bằng nụ cười vô tư ấy! Thiên An đã tin cô như vậy thì cô cũng phải cố gắng! Nhưng...liệu có được không?!
.......................................................
Ngày thứ ba ở Kisato\'s studio!
Hôm nay cả hai được học thêm cách đi chuyên nghiệp của một người mẫu trên sàn catwalk. Việc này chắc cũng không khó khăn gì lắm. Kĩ thuật và chuyên môn chủ yếu là dạy cho Thiên Ánh và Thiên An thấy tự tin khi di chuyển trên sân khấu, còn về dáng đi thì khỏi nói vì mẹ là nhà thiết kế lại là tiểu thư nên cái khoản này Thiên Ánh khỏi học cũng đã biết vì được rèn luyện từ hồi bé.
Còn về phần Thiên An cũng may là cô phải giả trai nên cũng không cần nhiều đến sự uyển chuyển, vì vốn dĩ Thiên An cũng không thuộc tuýp con gái thùy mị, yểu điệu rồi!
Và Thiên Ánh cũng được cô Vân giao cho thời hạn phải giải quyết vấn đề của mình trong hôm nay, nếu không cô buộc phải rèn luyện riêng đặc biệt.
Thiên Ánh được ở lại sau cả buổi chiều . Đứng một mình trong phòng gương để \'tập\' dù trời đã sập tối từ lâu.
Nhưng thật sự là... Thiên Ánh không biết bắt đầu ra sao và tập luyện từ đâu, như thế nào?!
Thế nào thì mới coi là có cảm xúc? Tại sao lại không thể tự tạo cho mình được một biểu cảm nào cụ thể ngoài cái thái độ ngượng ngạo này! Quá khó! Cô thở dài ngồi thục xuống giữa sàn, đôi mắt chíu thẳng vào bóng mình trong gương. Chẳng biết làm sao!
- Tập luyện để bộc lộ cảm xúc chứ không phải là tập làm trò! -Một giọng nói vang lên sau lưng Thiên Ánh khiến cô giật mình quay lại.
Một chàng trai đứng khoanh tay tựa cửa không biết từ lúc nào. Thiên Ánh ngạc nhiên, anh ta là...
Anh nhếch môi trước ánh mắt của Thiên Ánh, tiến lại gần cô một cách tự nhiên...
- Cảm xúc là một thói quen mà con người vốn phải có sẵn. Coi nó là thứ thiết yếu và làm chủ được nó. Nếu không để cảm xúc bộc lộ được thì hãy tự điều khiển cho nó bộc lộ ra.
Thiên Ánh vẫn cứ ngơ ra, dù những lời anh ta vừa nói cô đã khá hiểu. Nhưng sao lại...
- Cứ nhìn người khác bằng bộ mặt ngơ ngác đó không phải là cách thể hiện cảm xúc đâu!
Thiên Ánh trấn tĩnh lại, môi cô bất giác mấp máy:
- Lâm... Khôi... Phong!
- Hửm?! Thì ra cô cũng nhớ tên tôi à? Có vẻ cô cũng không hẳn là người vô tâm như những lời đồn nhỉ?! -Anh cuối người thấp xuống tầm cô, ghé sát mặt lại nhìn cô với ánh nhìn dò xét, rồi anh đứng lên hất mặt -Được rồi! Đứng lên đi, tôi sẽ bày cô biết như thế nào là thể hiện cảm xúc...
Thiên Ánh đứng lên nhưng không hẳn là ngoan ngoãn mà tự nhiên nghe lời. Cô dùng ánh mắt dè chừng nhìn anh, thái độ cũng thản nhiên hỏi lại mạch lạc hơn vẻ lúng túng ban đầu:
- Tôi cần biết rõ sự xuất hiện của anh là sao? Anh biết tôi à? Và tại sao tôi tin được anh có thể giúp tôi? 3 câu hỏi này giải đáp giùm tôi.
- Là do cô kêu Khôi Phong! -Một giọng nói khác bất ngờ xuất hiện ở ngoài cửa_Cô Kiều Vân. Cô đi tới chỗ Thiên Ánh và Khôi Phong đứng -Hai đứa học ở Star Idol nên có lẽ biết rõ thông tin của nhau rồi. Thiên Ánh, từ giờ Khôi Phong sẽ giúp cháu cách thể hiện cảm xúc cần có nên cháu hãy làm theo những gì Khôi Phong nói!
- Dạ, nhưng tại sao lại là anh ấy?
- Tại vì Khôi Phong là người cô tin tưởng giao phó cháu và cũng là vì trường hợp của cháu Khôi Phong có lẽ sẽ giúp được rất nhiều.
- Vâng, cháu hiểu rồi! -Thiên Ánh nghĩ nếu cô Vân đã nói vậy thì đành nghe theo, cô cũng không có ý kiến gì nhiều!
- Được rồi! Vậy hai đưa làm quen dần đi rồi hợp tác cho tốt nhé! Cô đi đây! -Cô Vân vào cũng chỉ là muốn nói rõ với Thiên Ánh bây giờ phải tránh mặt đi rồi.
- 3 câu hỏi của cô có cần tôi trả lời rõ lại lần nữa không!? -Khôi Phong nhìn về Thiên Ánh và nhận được cái nhún vai của cô, không cần hiểu là cô có muốn hay không thì dù gì anh cũng không phải là người rãnh phí lời -Đầu tiên biểu cảm chủ lực của cảm xúc chính là cười. Nụ cười là điều quan trọng nhất mà bất cứ thần tượng nào muốn chinh phục fan của mình cũng phải có. Vậy nên bây giờ hãy thử biểu cảm \'cười\' này trước thử xem.
Phải rồi là cười! Thế mà sao con người vốn thông minh như Thiên Ánh lại không nghĩ đến điều này trước nhỉ? Cứ ngồi không lúng túng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Chậc... Có lẽ... cô sẽ thử đặt lòng tin của mình vào con người này xem sao rồi?! Thiên Ánh nhếch môi với ý nghĩ đó.
- Tôi kêu cô cười chứ không phải là nhếch môi đâu.
- Biết rồi!
- Không được trả lời vô lễ như thế! Cô nên sữa lại cách xưng hô đi.
- Thế làm sao mới được... - Thiên Ánh ngơ ra, sao anh ta rắc rối thế nhỉ?
- Tôi là đàn anh học trên cô một lớp và cũng là người hướng dẫn cô nhiều đấy, gọi một cách tôn trọng đi!
Thiên Ánh ngẫm điều gì đó... - Senpai!
- Hả?!
- Senpai mong anh giúp đỡ! -Thiên Ánh cuối người theo cách người Nhật, đặc biệt từ \'senpai\' được cô phát âm rất rõ theo tiếng dân Tokyo thứ thiệt khiến Khôi Phong khá ngạc nhiên và ấn tượng.
- Được rồi! Đừng tốn thời gian nữa, cô cười thử cho tôi coi đi!
Vậy là nguyên cả buổi Thiên Ánh phải học \'cười\'.
Nói thật chuyện này đúng là trớ trêu đến nực cười. Ngay cả đứa trẻ sơ sinh cũng biết cười nhưng Hàn Thiên Ánh cô bây giờ 17 tuổi đầu phải học lại cách cười. Nhảm thật!
Nhưng mà cuối cùng...
Thiên Ánh cũng đã mỏi và nản vì không hiểu sao dù cô có cố mấy cũng chẳng thể nào có một nụ cười hoàn chỉnh và làm cho anh hài lòng. Không cười ngượng ngạo; hé môi, hé răng cứng đờ khờ khờ thì lại là nhếch môi... Cô cảm thấy giống như chẳng có động lực nào để cười một cách tự nhiên được ấy...
- Thôi được rồi! Cô về nghỉ ngơi đi! Mai chúng ta tập tiếp...
- Ơ, nhưng... - Vậy là sao? Cô chỉ mới tập được một chút thôi mà sao Khôi Phong lại cho về rồi, có xong được gì đâu!
- Nguyên cả ngày cô huấn luyện mệt rồi, giờ có còn tâm trạng nào mà cười cho tôi coi. Làm thế chả khác nào là ép cô cười, rất khó chịu! Mai chuẩn bị tinh thần cho tốt rồi đi.
Thiên Ánh ngạc nhiên cứ như anh ta đọc và hiểu rõ điều gì đó của cô vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.