Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi

Quyển 1 - Chương 98: Bệnh tình lại nguy kịch

Cổ Phán Quỳnh Y

14/01/2014

Edit: dark Angel

Beta:

“Qua Kiều Phu, xem ra các ngươi trò chuyện với nhau thật vui.” Mạc Đế Sâm chậm rãi đi đến, nhìn như hắn đang nói chuyện với Qua Kiều Phu, nhưng đôi mắt âm u kia lại nhìn thẳng vào người đang ngồi trên giường.

Tươi cười của nàng đông lại trong nháy mắt, nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, bóng ma dày đặc mang theo cảm giác áp bách nặng nề lại trở về trong lòng. Sa mạn nhẹ nhàng bay xuống phía sau hắn, giống như mang theo cơn gió lạnh, bỗng nhiên nàng cảm thấy rùng mình.

Hắn hơi nhướng môi lên, nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, tử mâu sâu xa nổi lên ý cười đùa cợt. “Dường như sự có mặt của bản vương tử đã quấy rầy đến hai người các ngươi.”

Đôi mắt xanh thẳm của Qua Kiều Phu hiện lên vẻ ngượng ngập, phát giác không khí giữa hai người lúc này có chút quỷ dị, hắn giống như đang bị cách trở ở một thế giới khác, tự động biến thành người vô hình. Xem ra, hắn vẫn nên thức thời chút thì tốt hơn.

Hắn hắng hắng giọng, đánh vỡ không khí giằng co. “Điện hạ, hạ thần đã giải thích phương thức trị liệu, trong chín ngày tới, chỉ cần làm theo lời hạ thần nói là được. Nếu không còn việc gì, hạ thần xin lui xuống trước.”

Qua Kiều Phu lẳng lặng lui xuống, trong không khí tràn đầy khí lạnh.

“Thấy bản vương tử thì sẽ khó chịu như vậy?” Hắn khẽ nâng cằm nàng lên, trên gương mặt lạnh lùng như ẩn chứa vẻ trào phíng, ánh mắt sắc bén mà tối tăm bắn về phía nàng. “Ngươi thà rằng cười cười nói nói cùng với Qua Kiều Phu chỉ vừa mới nhận thức, cũng không nguyện ý lộ ra gương mặt tươi cười với bản vương tử.”

Nàng cúi mi xuống, tránh đi cái nhìn chăm chú của hắn, quyết định tự động xem nhẹ lời nói của hắn. Nàng biết một khi mình mở miệng, trong lòng tràn đầy tức giận, khẳng định sẽ không tự chủ được mà nói lời chọc giận hắn. Hiện tại sức lực của nàng vẫn chưa khôi phục, chọc giận hắn cũng chỉ khiến cho chính mình lâm vào quẫn cảnh, cho nên không muốn làm ra phản kháng vô ích nào.

“Trả lời bản vương tử.” Hắn đột nhiên đưa tay nắm cằm dưới của nàng, lực rất mạnh, tựa hồ như muốn bẻ gãy.



Nàng cắn chặt răng, đau đớn ở cằm dưới càng thêm khó chịu. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bị bắt xoay về phía hắn, chẳng lẽ là ảo giác sao? Trong đôi tử mâu âm u luôn nổi lên bão táp mãnh liệt kia nhưng lại khiến nàng nhìn thấy vẻ chua xót chưa bao giờ có.

Tim nàng đập mạnh và loạn nhịp, không nói gì, yên lặng nhìn hắn chăm chú, lập tức tự cười giễu. Xem ra chỉ cần đụng tới hắn, ảo giác của chính mình lại bắt đầu.

“Nói cho bản vương tử, trong lòng ngươi rốt cuộc là để ý đến ai? Là nam nhân ‘Thư Á’ mà ngươi nhớ mãi không quên kia, hay là Kiệt Tây Tạp mà ngươi để hình của hắn trên cổ, hoặc có lẽ là Qua Kiều Phu?”

“Vì cái gì mà ta phải nói cho ngươi.” Nàng nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng trừng mắt với hắn. “Ta có thể thích một trong số họ, cũng quyết không thích ma quỷ như ngươi, quyết không…”

“Phải không?” Hắn chậm rãi tiến gần đến mặt nàng, đôi môi khêu gợi cong lên nụ cười lạnh. “Ngươi chẳng qua chỉ là tù nô của bản vương tử, thân thể của ngươi đã sớm thuộc về bản vương tử, ngươi đã không còn là thân hoàn bích, đã mất đi tư cách cùng quyền lợi thích bọn họ.”

“Ngươi quả thực cực kỳ vô sỉ…” Hắn châm chọc, khiêu khích đã đâm mạnh vào vết thương trong lòng của nàng, nàng dùng hết sức đẩy hắn ra, sau đó vô lực mà ngã xuống giường lớn phía sau, ánh mắt bắt đầu đầy nước, một cảm giác ướt át quen thuộc nhanh chóng tuôn ra từ đáy mắt của nàng.

“Tốt nhất ngươi nên nhận biết rõ điểm này, về sau không có sự cho phép của bản vương tử, ngươi không thể nói chuyện với nam nhân nào cả.” Ngữ khí của hắn không còn đường thương lượng, mệnh lệnh ngang ngược của hắn lại càng khiến cho nàng thấy trước mắt chỉ là sự âm u.

“Ta sẽ không mặc cho ngươi bài bố. Ta có thể nói cho ngươi, chỉ cần ta khôi phục thể lực, sẽ chạy ra khỏi nhà giam này, trở lại…”

Thân thể nặng nề của hắn bỗng dưng đè lên, một bàn tay giữ chặt lấy đầu nàng, lấp kín miệng của nàng khiến nàng khó thở, đầu lưỡi linh hoạt làm càn chui vào trong miệng của nàng mà lục lọi, khuấy đảo.

Hắn chậm rãi rời đi môi cánh hoa của nàng, cách mặt nàng chỉ có 0.5 cm, giọng nói đầy từ tính mang theo sự tà ác mà mê hoặc. “Đột nhiên bản vương tử nghĩ đến một phương pháp mới để giữ ngươi lại bên người bản vương tử. Nếu ngươi mang thai tiểu vương tử hoặc tiểu công chúa, như vậy ngươi cũng đừng mong chạy trốn…”

“Ngươi… Không thể làm như vậy….” Lòng của nàng đột nhiên run rẩy, giống như bất ngờ bị đẩy lên vách núi dốc đứng, đứng trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.



“Như vậy thì dùng hành động chứng minh tất cả.” Giọng nói mị hoặc trầm thấp của hắn thổi lên gương mặt mềm mại của nàng, chậm rãi ngồi dậy, bàn tay to cởi đi quần áo trên người, lộ ra ngực màu đồng.

Lúc này nàng sợ tới mức mặt vàng bệch, dùng hết khí lực toàn thân, lui về phía đầu giường kia, lúc sắp đến mép giường, trên mắt cá chân truyền đến cảm giác nóng bỏng.

“Ngươi muốn trốn nơi nào?” Thanh âm ma mị của hắn chậm rãi vang lên sau người, dùng sức kéo nàng về giường, cả thân thể nặng nề lại đè lên, hương thơm của hắn lại bao phủ nàng, bàn tay to bắt đầu chạy loạn trên người nàng.

Cả người nàng bủn rủn vô lực, gần như cả năng lực phản kháng giãy dụa cũng không có, cơn khủng hoảng đã nuốt trọn nàng, dưới tình thế cấp bách, miệng bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Ngươi… Không phải ngươi muốn làm quân vương hay sao? Ta tin là nếu ngươi muốn có con, nhất định sẽ có rất nhiều mỹ nữ muốn sinh con cho ngươi. Ngươi buông tha ta… Hôm qua ta vừa uống thuốc, thân thể vẫn còn chưa khôi phục… Việc học của ta vẫn còn chưa hoàn thành… Ta còn rất nhiều việc vẫn chưa làm…”

“Những cái đó ngươi có thể làm sau khi sinh tiểu vương tử.” Hắn không để ý tới giãy dụa của nàng, bàn tay to chậm rãi trượt trên da thịt trơn mềm của nàng, thuần thục tiến vào trong áo lụa trên người nàng, xoa nơi da thịt mềm nhẵn như gấm vóc.

Nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, đình chỉ sự giãy dụa như tượng đất, nước mắt tuôn ra trong nháy mắt, hắn hôn lên cổ nàng. Nước mắt như hồng thủy được mở ra, càng chảy càng không ngừng được, chảy xuống cần cổ trắng noãn, hắn không chút nào để ý mà vùi sâu trong đó, môi như lửa nóng mà hôn mút lên đó.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là tiếng khẽ gõ cửa.

“Điện hạ, nô bộc có việc bẩm báo. Bệ hạ đang rất tệ, đại điện hạ triệu ngài nhanh chóng đi qua.”

Vốn hắn đang chôn trong cổ nàng liền tạm dừng một chút, hơi thở nóng bỏng trong nháy mắt đã phục hồi lại. Hắn từ từ ngồi dậy, quyến luyến nhìn thân thể mềm mại duyên dáng dưới thân, nàng nhắm chặt mắt, trên gương mặt non mềm đầy nước mắt, bả vai khẽ run.

Trong mắt hắn hiện lên một vẻ yêu thương, bàn tay to chậm rãi đưa đến gương mặt đáng yêu ướt đẫm, nhưng ở một khắc cuối cùng vẫn buông tha. Hắn gãi gãi mái tóc màu nâu nhạt, chỉnh lại quần áo hỗn độn cho tốt, cầm lấy bội kiếm, chậm rãi đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook