Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 21: Cập nhĩ mạn cách thảo
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
– Trong tiệm cơm –
“Y Ân, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?” Nàng chống cằm, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm mặt bàn, thở ra một ngụm khí nặng nề. “Các ngươi nơi này không có thực vật để tạo thuốc màu? Nhưng cái loại dùng để vẽ ở trên da thì lại không dễ dàng rửa sạch được.”
Nàng căn bản không ôm nhiều hy vọng, chỉ là thuận miệng hỏi. Không nghĩ tới, Y Ân lại gật đầu, nghiêm trang trả lời câu hỏi.
“Có a, chúng ta trước đây khi còn bé thường xuyên trốn người lớn mà đến bên thánh hồ chơi, có một loại mà chúng ta gọi là Cập nhĩ mạn cách thảo, thân hình dài thẳng tắp mà lá cây thì sắc bén, nó là loại cỏ nước chỉ cần dính vào thì sẽ mất rất lâu mới mất đi.”
“Cái gì? Thật sự có loại thực vật này? Ở nơi nào? Mau dẫn ta đi.”
Ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng của An Ny trong nháy mắt trở nên sáng ngời, lông mi dài vì kích động mà khẽ chớp. Tuy rằng hiện tại nàng đang giả dạng thành một thiếu niên rám nắng tóc quăn, nhưng vẻ tự nhiên khó nén quanh người nàng vì vậy mà lại tản ra khí chất mê người.
“Cái kia… Cát Ân Tư, ngươi đừng vội.” Y Ân che miệng, khẽ ho khan, lợi dụng cái này để làm biến mất vẻ sợ hãi trong mắt mình. “Nghe ta chậm rãi giải thích rõ ràng với ngươi.”
An Ny nhìn quanh tiệm cơm một vòng, vẻ dị thường của mình quả nhiên đã hấp dẫn ánh mắt tò mò của khách nhân các bàn bên cạnh.
“Cát Ân Tư, ta biết ngươi hiện tại rất muốn làm cái gì.” Y Ân cũng không nhìn nàng, chỉ là hạ mắt trầm ngâm một chút. “Nhưng là bằng hữu của ngươi, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, Cập nhĩ mạn cách thảo có kịch độc, chỉ cần dính vào da cuả ngươi, qua một thời gian sẽ từ từ mà xuất hiện bệnh trạng của trúng độc.”
“Cái này đơn giản, ta từ nhỏ chính là một cao thủ giải độc.” An Ny không quá để ý nhún nhún vai, ngữ khí thoải mái. “Huống hồ nghe khẩu khí của ngươi hình như là tính chất là từ từ trúng độc, cái này càng không thành vấn đề. Chỉ cần có thể qua được cửa của ngày mai, ta sẽ trong thời gian ngắn nhất có thể tạo ra giải dược tốt nhất.”
“Vậy được rồi.” Y Ân lẳng lặng nhìn An Ny, đồng tử hiện ra ý cười ôn nhu. “Ngươi đã muốn làm như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn.”
Trong lòng An Ny chợt nảy lên một loại tình cảm đầy cảm kích, trong thời gian ở cùng Y Ân, có một loại cảm giác thân nhân ấm áp. Chính mình tự nhiên rơi vào và bị nhốt vào thời không xa lạ này, bất lực cùng bối rối là cảm giác không thể tránh khỏi, có thể may mắn mà gặp được người thật tình đối đãi với mình thật sự là rất khó. Nhất là đối với đôi huynh muội đơn thuần thiện lương này, cũng không vì nàng là cô gái dị quốc mà xem thường nàng, ngược lại còn vô hình trung xem nàng như người thân mà đối đãi.
Nàng từ nhỏ đã là cô nhi, đối với tình thân đáng quý cũng phá lệ quý trọng, trong khoảng thời gian ở chung này, trong lòng nàng cũng đã đem đôi huynh muội này trở thành thân ca ca, thân muội muội của chính mình. Nhưng là, tìm được bí mật của thánh hồ, nàng cũng sẽ có một ngày rời đi, trở lại thế giới của chính mình không phải sao? Đến lúc đó nàng nên đối mặt với bọn họ như thế nào đây?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng lại ảm đạm, lấy ra vài đồng tiền đặt trên bàn, đứng lên. “Thời gian cũng không còn sớm, trời cũng đã gần tối. Chúng ta xuất phát liền đi.”
Beta: LuckyAngel
– Trong tiệm cơm –
“Y Ân, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?” Nàng chống cằm, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm mặt bàn, thở ra một ngụm khí nặng nề. “Các ngươi nơi này không có thực vật để tạo thuốc màu? Nhưng cái loại dùng để vẽ ở trên da thì lại không dễ dàng rửa sạch được.”
Nàng căn bản không ôm nhiều hy vọng, chỉ là thuận miệng hỏi. Không nghĩ tới, Y Ân lại gật đầu, nghiêm trang trả lời câu hỏi.
“Có a, chúng ta trước đây khi còn bé thường xuyên trốn người lớn mà đến bên thánh hồ chơi, có một loại mà chúng ta gọi là Cập nhĩ mạn cách thảo, thân hình dài thẳng tắp mà lá cây thì sắc bén, nó là loại cỏ nước chỉ cần dính vào thì sẽ mất rất lâu mới mất đi.”
“Cái gì? Thật sự có loại thực vật này? Ở nơi nào? Mau dẫn ta đi.”
Ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng của An Ny trong nháy mắt trở nên sáng ngời, lông mi dài vì kích động mà khẽ chớp. Tuy rằng hiện tại nàng đang giả dạng thành một thiếu niên rám nắng tóc quăn, nhưng vẻ tự nhiên khó nén quanh người nàng vì vậy mà lại tản ra khí chất mê người.
“Cái kia… Cát Ân Tư, ngươi đừng vội.” Y Ân che miệng, khẽ ho khan, lợi dụng cái này để làm biến mất vẻ sợ hãi trong mắt mình. “Nghe ta chậm rãi giải thích rõ ràng với ngươi.”
An Ny nhìn quanh tiệm cơm một vòng, vẻ dị thường của mình quả nhiên đã hấp dẫn ánh mắt tò mò của khách nhân các bàn bên cạnh.
“Cát Ân Tư, ta biết ngươi hiện tại rất muốn làm cái gì.” Y Ân cũng không nhìn nàng, chỉ là hạ mắt trầm ngâm một chút. “Nhưng là bằng hữu của ngươi, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, Cập nhĩ mạn cách thảo có kịch độc, chỉ cần dính vào da cuả ngươi, qua một thời gian sẽ từ từ mà xuất hiện bệnh trạng của trúng độc.”
“Cái này đơn giản, ta từ nhỏ chính là một cao thủ giải độc.” An Ny không quá để ý nhún nhún vai, ngữ khí thoải mái. “Huống hồ nghe khẩu khí của ngươi hình như là tính chất là từ từ trúng độc, cái này càng không thành vấn đề. Chỉ cần có thể qua được cửa của ngày mai, ta sẽ trong thời gian ngắn nhất có thể tạo ra giải dược tốt nhất.”
“Vậy được rồi.” Y Ân lẳng lặng nhìn An Ny, đồng tử hiện ra ý cười ôn nhu. “Ngươi đã muốn làm như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn.”
Trong lòng An Ny chợt nảy lên một loại tình cảm đầy cảm kích, trong thời gian ở cùng Y Ân, có một loại cảm giác thân nhân ấm áp. Chính mình tự nhiên rơi vào và bị nhốt vào thời không xa lạ này, bất lực cùng bối rối là cảm giác không thể tránh khỏi, có thể may mắn mà gặp được người thật tình đối đãi với mình thật sự là rất khó. Nhất là đối với đôi huynh muội đơn thuần thiện lương này, cũng không vì nàng là cô gái dị quốc mà xem thường nàng, ngược lại còn vô hình trung xem nàng như người thân mà đối đãi.
Nàng từ nhỏ đã là cô nhi, đối với tình thân đáng quý cũng phá lệ quý trọng, trong khoảng thời gian ở chung này, trong lòng nàng cũng đã đem đôi huynh muội này trở thành thân ca ca, thân muội muội của chính mình. Nhưng là, tìm được bí mật của thánh hồ, nàng cũng sẽ có một ngày rời đi, trở lại thế giới của chính mình không phải sao? Đến lúc đó nàng nên đối mặt với bọn họ như thế nào đây?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng lại ảm đạm, lấy ra vài đồng tiền đặt trên bàn, đứng lên. “Thời gian cũng không còn sớm, trời cũng đã gần tối. Chúng ta xuất phát liền đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.