Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 33: Dễ dàng vượt qua kiểm tra
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Sắc trời đã gần đến bình minh, từ cánh cửa đóng chặt của nhà tranh lộ ra vài tia ánh sáng, An Ny đẩy cửa ra, Y Ân cùng Phất Cát Ni Á đại thẩm chạy nhanh ra đón nàng.
“Cát Ân Tư, sự việc thế nào?”
“Thực thuận lợi, các ngươi xem…” An Ny tươi cười, từ trong lấy ra bao nhỏ, đặt lên trên bàn gỗ.
“Các ngươi chờ, ta đi kêu Cơ Bố Nhĩ lại đây.” Nếp nhăn trên mặt đại thẩm hơi nhăn lại, lộ ra ý cười, xoay người vào buồng trong.
Từ trong buồng vang lên tiếng bước chân dần dần bước ra, trên mặt Cơ Bố Ngươi đại thúc vẫn đầy vẻ buồn ngủ, tùy ý khoác lên người một kiện quần áo rồi bước vào.
Phất Cát Ni Á đại thẩm nhiệt tình nghe An Ny nói chuyện, vỗ ngực nói Cơ Bố Nhĩ đại thúc là cung đình công tượng (*), loại sự việc này đối với hắn mà nói là dễ dàng. Cho nên, hiện tại chuyện An Ny nữ phẫn nam trang làm thị vệ đã là chuyện công khai trước mặt mọi người, cũng may Y Ân, Phất Cát Ni Á đại thẩm, Cơ Bố Nhĩ đại thúc đều là người đáng tín nhiệm, An Ny cũng không cố kỵ nhiều lắm.
(*) cung đình công tượng: thợ điêu khắc trong cung đình
Phất Cát Ni Á đại thẩm lấy dụng cụ ra, Cơ Bố Nhĩ đại thúc bắt đầu vẽ hoa văn lên mắt cá chân của An Ny. Hắn nhúng lấy một ít nước của Cập nhĩ mạn cách thảo, hạ bút xuống muốn chạm lên da của nàng, động tác hơi dừng lại một chút.
“Cát Ân Tư, Cập nhĩ mạn cách thảo loại này có chút trúng độc mãn tính, lúc ta vẽ nét đầu tiên, có khả năng ngươi sẽ bị đau, kiên nhẫn một chút.”
“Uhm, Cơ Bố Nhĩ đại thúc, ngươi yên tâm, ta đã có chuẩn bị tâm lý.”
An Ny nhắm chặt mắt lại, cảm thấy một sự đau đớn dần dần thấm vào xương cốt, không khỏi nắm chặt quần áo trước ngực, chịu đựng cảm nhận sâu sắc khiến người ta khó có thể xem nhẹ. Một lát sau, loại đau đớn này dần dần mất đi, nàng chậm rãi mở to hai mắt, nhìn trên mắt cá chân của mình có một hoa văn là hình một gốc cây dài, mảnh khảnh, nghĩ rằng đây chính là thánh thảo.
“Tuyệt, đại công cáo thành (*). Cát Ân Tư, ngươi đứng lên hoạt động thử xem, xem trên chân có cái gì không khỏe?” Cơ Bố Nhĩ đại thúc đặt bút xuống, vén tay áo lau lau mồ hôi trên trán.
(*) đại công cáo thành: việc đã làm xong
“Ta không có cảm giác đau, đứng lên hoạt động dường như cũng không có vấn đề gì.” An Ny đặt chân xuống đất, khuôn mặt tươi cười, đi qua đi lại một vòng trong phòng.
“Vậy là tốt rồi…. Ha ha…. Người trẻ tuổi các ngươi chậm rãi tán gẫu, lão nhân ta đi nghỉ ngơi trước, ngày mai còn phải vào vương cung làm việc đây.” Cơ Bố Nhĩ đại thúc thu dọn lại công cụ trên bàn, ngáp một cái rồi đi vào buồng trong.
“Y Ân, ngươi như thế nào vậy?” An Ny ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Y Ân, khó hiểu mở miệng hỏi.
Y Ân thu hồi ánh mắt, cúi đầu khẽ thở dài, chậm rãi ngồi vào ghế gỗ dài. “Cát Ân Tư, tuy rằng ngươi qua một cửa này, nhưng là còn có một cửa nữa…”
“Ngươi là chỉ “Nghiệm thân” mà Khắc Lý kia đã nói”? An Ny tiếp tục thong thả bước đi trong phòng, thưởng thức hoa văn trên mắt cá chân, hoàn toàn chẳng hề để ý mở miệng. “Y Ân, ngươi hãy thả lỏng tâm trạng đi, ta đều có biện pháp.”
Y Ân nhìn bộ dáng định liệu trước tất cả của An Ny, lời nói đến bên miệng nhưng lại một lần nữa nuốt trở về. Cát Ân Tư thông minh, luôn luôn có chủ kiến của mình, xem ra lần này nàng lại có biện pháp cổ quái để đối phó với cửa này.
“Đúng rồi, Y Ân.” Vẻ mặt của An Ny trở nên nghiêm túc, một lần nữa ngồi lên ghế. “Nếu hết thảy thuận lợi, chúng ta trở thành thị vệ của hoàng tử, mỗi ngày đều theo sau bọn họ, không có khả năng thường xuyên đi ra chăm sóc Tạp Lệ. Ngươi thương lượng cùng đại thúc, đại thẩm một chút đi, về sau phiền bọn họ chăm sóc cho Tạp Lệ.”
“Phải, Cát Ân Tư, ngươi nói đúng.” Y Ân có chút đăm chiêu gật đầu, nhẹ nhàng cười cười, trong ánh mắt có vài phần cảm động. “Ngươi vì Tạp Lệ lo lắng thật chu đáo, hiện tại ta phải đi an bài chuyện này.”
☆☆☆☆
Đi đến nơi phủ đệ đã hẹn trước cùng Khắc Lý, nơi đó đã có một người đợi trước đại môn.
“Các ngươi là Cát Ân Tư, Y Ân?”
Nhìn thấy hai người gật đầu, đối phương xoay người đi vào bên trong phủ, An Ny cùng Y Ân trầm mặc, ngoan ngoãn theo phía sau.
So với tướng quân phủ xa hoa, phủ đệ nơi này không chút kém cỏi, về ngoài dù không thu hút, nhưng bên trong phủ là động thiên cách biệt. Nô bộc thành đàn tới lui bận rộn, những kiến trúc trước mắt đều đặc biệt tinh xảo, hoa lệ.
Bọn họ rất nhanh được đưa đến đại sảnh, vừa cất bước đi vào đã bị một trận tiếng cười đầy xu nịnh hấp dẫn.
“Ha ha… Khách nhân đến…. Đến…. Đến…. Đến, ngồi.” Thân thể mập mạp của Khắc Lý loạng choạng, tiếp đón bọn họ ngồi xuống.
Khách nhân? An Ny cùng Y Ân nhìn thoáng qua, đồng thời lộ ra vẻ mặt mạc danh kỳ diệu (*). Khắc Lý này đang làm cái quỷ gì? An Ny liếc mắt, ý bảo Y Ân làm theo lời mà ngồi xuống, nhìn xem trong hồ lô của Khắc Lý này đang đựng dược gì.
(*) mạc danh kỳ diệu: không thể giải thích
“Nô bộc đa tạ Khắc Lý đại nhân.” Y Ân xoay người hành lễ, động tác có chút kinh sợ, chậm rãi ngồi xuống.
An Ny cùng Y Ân hành lễ xong rồi ngồi xuống, còn có hai nữ phó tiến lên châm rượu ngon. An Ny ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh ngồi ngay ngắn trên cao, nơi này chắc là nơi Khắc Lý muốn thực hiện hội ngộ để xây dựng các tảng đá kê chân trước.
Quả nhiên, lời kế tiếp của Khắc Lý đã xác minh suy đoán của nàng. Khắc Lý bưng chén rượu lên, trong giọng nói không giấu được lấy lòng cùng mượn sức. “Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là thị vệ thân cận của hai vị điện hạ, về sau chúng ta không tránh được việc gặp gỡ với nhau, nếu có tin tức gì, còn chờ hai vị chia sẻ ra.”
An Ny bưng chén rượu lên, huých Y Ân đang ngây người một chút, hắn thế nhưng ngượng ngịu không nói gì ngưỡng cổ uống một hơi cạn sạch.
Khắc Lý ngồi ở trên thấy vậy, thoải mái cười phá lên. “Ha ha…. Tốt…. Tốt…. Y Ân thị vệ thực sảng khoái, kia về sau chúng ta giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau…..”
Uống hết ly rượu, mặt mày Khắc Lý hồng hào, thoạt nhìn thật cao hứng, ngoắc gọi hai người. “Nhị vị, ta hôm nay có chút say rồi, kế tiếp ta sẽ kêu hạ nhân mang bọn ngươi đi hoàng cung.”
Y Ân đứng lên, hơi hơi cúi đầu gọi thân ảnh đang chuẩn bị tời đi. “Đại nhân… Ngày đó ngươi nói nghiệm thân…..”
Được người nâng cả hai bên, Khắc Lý quay người lại, cố gắng mở đôi mắt mông lung. “Ha ha….. không cần…. Ngươi…. Các ngươi đã được thông…. qua kiểm tra rồi… Ta…. Ta… Cảm thấy các ngươi không thành vấn đề.”
Beta: LuckyAngel
Sắc trời đã gần đến bình minh, từ cánh cửa đóng chặt của nhà tranh lộ ra vài tia ánh sáng, An Ny đẩy cửa ra, Y Ân cùng Phất Cát Ni Á đại thẩm chạy nhanh ra đón nàng.
“Cát Ân Tư, sự việc thế nào?”
“Thực thuận lợi, các ngươi xem…” An Ny tươi cười, từ trong lấy ra bao nhỏ, đặt lên trên bàn gỗ.
“Các ngươi chờ, ta đi kêu Cơ Bố Nhĩ lại đây.” Nếp nhăn trên mặt đại thẩm hơi nhăn lại, lộ ra ý cười, xoay người vào buồng trong.
Từ trong buồng vang lên tiếng bước chân dần dần bước ra, trên mặt Cơ Bố Ngươi đại thúc vẫn đầy vẻ buồn ngủ, tùy ý khoác lên người một kiện quần áo rồi bước vào.
Phất Cát Ni Á đại thẩm nhiệt tình nghe An Ny nói chuyện, vỗ ngực nói Cơ Bố Nhĩ đại thúc là cung đình công tượng (*), loại sự việc này đối với hắn mà nói là dễ dàng. Cho nên, hiện tại chuyện An Ny nữ phẫn nam trang làm thị vệ đã là chuyện công khai trước mặt mọi người, cũng may Y Ân, Phất Cát Ni Á đại thẩm, Cơ Bố Nhĩ đại thúc đều là người đáng tín nhiệm, An Ny cũng không cố kỵ nhiều lắm.
(*) cung đình công tượng: thợ điêu khắc trong cung đình
Phất Cát Ni Á đại thẩm lấy dụng cụ ra, Cơ Bố Nhĩ đại thúc bắt đầu vẽ hoa văn lên mắt cá chân của An Ny. Hắn nhúng lấy một ít nước của Cập nhĩ mạn cách thảo, hạ bút xuống muốn chạm lên da của nàng, động tác hơi dừng lại một chút.
“Cát Ân Tư, Cập nhĩ mạn cách thảo loại này có chút trúng độc mãn tính, lúc ta vẽ nét đầu tiên, có khả năng ngươi sẽ bị đau, kiên nhẫn một chút.”
“Uhm, Cơ Bố Nhĩ đại thúc, ngươi yên tâm, ta đã có chuẩn bị tâm lý.”
An Ny nhắm chặt mắt lại, cảm thấy một sự đau đớn dần dần thấm vào xương cốt, không khỏi nắm chặt quần áo trước ngực, chịu đựng cảm nhận sâu sắc khiến người ta khó có thể xem nhẹ. Một lát sau, loại đau đớn này dần dần mất đi, nàng chậm rãi mở to hai mắt, nhìn trên mắt cá chân của mình có một hoa văn là hình một gốc cây dài, mảnh khảnh, nghĩ rằng đây chính là thánh thảo.
“Tuyệt, đại công cáo thành (*). Cát Ân Tư, ngươi đứng lên hoạt động thử xem, xem trên chân có cái gì không khỏe?” Cơ Bố Nhĩ đại thúc đặt bút xuống, vén tay áo lau lau mồ hôi trên trán.
(*) đại công cáo thành: việc đã làm xong
“Ta không có cảm giác đau, đứng lên hoạt động dường như cũng không có vấn đề gì.” An Ny đặt chân xuống đất, khuôn mặt tươi cười, đi qua đi lại một vòng trong phòng.
“Vậy là tốt rồi…. Ha ha…. Người trẻ tuổi các ngươi chậm rãi tán gẫu, lão nhân ta đi nghỉ ngơi trước, ngày mai còn phải vào vương cung làm việc đây.” Cơ Bố Nhĩ đại thúc thu dọn lại công cụ trên bàn, ngáp một cái rồi đi vào buồng trong.
“Y Ân, ngươi như thế nào vậy?” An Ny ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Y Ân, khó hiểu mở miệng hỏi.
Y Ân thu hồi ánh mắt, cúi đầu khẽ thở dài, chậm rãi ngồi vào ghế gỗ dài. “Cát Ân Tư, tuy rằng ngươi qua một cửa này, nhưng là còn có một cửa nữa…”
“Ngươi là chỉ “Nghiệm thân” mà Khắc Lý kia đã nói”? An Ny tiếp tục thong thả bước đi trong phòng, thưởng thức hoa văn trên mắt cá chân, hoàn toàn chẳng hề để ý mở miệng. “Y Ân, ngươi hãy thả lỏng tâm trạng đi, ta đều có biện pháp.”
Y Ân nhìn bộ dáng định liệu trước tất cả của An Ny, lời nói đến bên miệng nhưng lại một lần nữa nuốt trở về. Cát Ân Tư thông minh, luôn luôn có chủ kiến của mình, xem ra lần này nàng lại có biện pháp cổ quái để đối phó với cửa này.
“Đúng rồi, Y Ân.” Vẻ mặt của An Ny trở nên nghiêm túc, một lần nữa ngồi lên ghế. “Nếu hết thảy thuận lợi, chúng ta trở thành thị vệ của hoàng tử, mỗi ngày đều theo sau bọn họ, không có khả năng thường xuyên đi ra chăm sóc Tạp Lệ. Ngươi thương lượng cùng đại thúc, đại thẩm một chút đi, về sau phiền bọn họ chăm sóc cho Tạp Lệ.”
“Phải, Cát Ân Tư, ngươi nói đúng.” Y Ân có chút đăm chiêu gật đầu, nhẹ nhàng cười cười, trong ánh mắt có vài phần cảm động. “Ngươi vì Tạp Lệ lo lắng thật chu đáo, hiện tại ta phải đi an bài chuyện này.”
☆☆☆☆
Đi đến nơi phủ đệ đã hẹn trước cùng Khắc Lý, nơi đó đã có một người đợi trước đại môn.
“Các ngươi là Cát Ân Tư, Y Ân?”
Nhìn thấy hai người gật đầu, đối phương xoay người đi vào bên trong phủ, An Ny cùng Y Ân trầm mặc, ngoan ngoãn theo phía sau.
So với tướng quân phủ xa hoa, phủ đệ nơi này không chút kém cỏi, về ngoài dù không thu hút, nhưng bên trong phủ là động thiên cách biệt. Nô bộc thành đàn tới lui bận rộn, những kiến trúc trước mắt đều đặc biệt tinh xảo, hoa lệ.
Bọn họ rất nhanh được đưa đến đại sảnh, vừa cất bước đi vào đã bị một trận tiếng cười đầy xu nịnh hấp dẫn.
“Ha ha… Khách nhân đến…. Đến…. Đến…. Đến, ngồi.” Thân thể mập mạp của Khắc Lý loạng choạng, tiếp đón bọn họ ngồi xuống.
Khách nhân? An Ny cùng Y Ân nhìn thoáng qua, đồng thời lộ ra vẻ mặt mạc danh kỳ diệu (*). Khắc Lý này đang làm cái quỷ gì? An Ny liếc mắt, ý bảo Y Ân làm theo lời mà ngồi xuống, nhìn xem trong hồ lô của Khắc Lý này đang đựng dược gì.
(*) mạc danh kỳ diệu: không thể giải thích
“Nô bộc đa tạ Khắc Lý đại nhân.” Y Ân xoay người hành lễ, động tác có chút kinh sợ, chậm rãi ngồi xuống.
An Ny cùng Y Ân hành lễ xong rồi ngồi xuống, còn có hai nữ phó tiến lên châm rượu ngon. An Ny ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh ngồi ngay ngắn trên cao, nơi này chắc là nơi Khắc Lý muốn thực hiện hội ngộ để xây dựng các tảng đá kê chân trước.
Quả nhiên, lời kế tiếp của Khắc Lý đã xác minh suy đoán của nàng. Khắc Lý bưng chén rượu lên, trong giọng nói không giấu được lấy lòng cùng mượn sức. “Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là thị vệ thân cận của hai vị điện hạ, về sau chúng ta không tránh được việc gặp gỡ với nhau, nếu có tin tức gì, còn chờ hai vị chia sẻ ra.”
An Ny bưng chén rượu lên, huých Y Ân đang ngây người một chút, hắn thế nhưng ngượng ngịu không nói gì ngưỡng cổ uống một hơi cạn sạch.
Khắc Lý ngồi ở trên thấy vậy, thoải mái cười phá lên. “Ha ha…. Tốt…. Tốt…. Y Ân thị vệ thực sảng khoái, kia về sau chúng ta giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau…..”
Uống hết ly rượu, mặt mày Khắc Lý hồng hào, thoạt nhìn thật cao hứng, ngoắc gọi hai người. “Nhị vị, ta hôm nay có chút say rồi, kế tiếp ta sẽ kêu hạ nhân mang bọn ngươi đi hoàng cung.”
Y Ân đứng lên, hơi hơi cúi đầu gọi thân ảnh đang chuẩn bị tời đi. “Đại nhân… Ngày đó ngươi nói nghiệm thân…..”
Được người nâng cả hai bên, Khắc Lý quay người lại, cố gắng mở đôi mắt mông lung. “Ha ha….. không cần…. Ngươi…. Các ngươi đã được thông…. qua kiểm tra rồi… Ta…. Ta… Cảm thấy các ngươi không thành vấn đề.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.