Hoàng Tử Điện Hạ Đích Ngạo Phi
Quyển 1 - Chương 114: Đi thăm
Cổ Phán Quỳnh Y
14/01/2014
Edit: dark Angel
Suy nghĩ hỗn loạn của nàng thanh tỉnh trong thoáng chốc, chống lại một đôi tử mâu thâm thúy mà giảo hoạt, đủ loại ác mộng nàng đã trải qua trên người hắn hiện lên rất nhanh trong đầu, cả người như bị phỏng nặng mà run rẩy, dùng hết sức lực còn lại để đẩy hắn ra, cuộn tròn người ở một góc giường.
Làm xong một loạt động tác này, nàng liền hối hận, hắn luôn luôn chán ghét việc nàng không cho hắn chạm vào nàng, lần này có thể chọc giận hắn, lại chịu tra tấn của hắn hay không.
Đôi mắt u ám của hắn ảm đạm trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã trở lại bình tĩnh, không gợn sóng. Thân hình to lớn của hắn vốn đang nghiêng người tựa vào giường chậm rãi đứng dậy, hắn đã sớm mặc quần áo chỉnh tề đứng bên giường, nhìn nàng từ trên cao.
“Ngươi đang sợ cái gì? Chỉ cần ngươi biết thuận theo, không cần thời thời khắc khắc nào cũng chọc giận bản vương tử, bản vương tử sẽ không làm như vậy với ngươi.”
“Ngươi nhốt ta, khiến ta mất đi tự do, còn muốn ta phải học cách thuận theo?” Nàng khẽ cười khổ, để đầu tựa lên gối tròn.
“Ngươi là tù nô của bản vương tử, một nô lệ còn có thể yêu cầu tự do hay sao?” Ngữ khí của hắn vô tình, lạnh như băng, nhận lấy bội kiếm của thị nữ đưa qua, xiết chặt trong thoáng chốc.
Nàng nghe vậy mà vô cùng khó chịu, tim đau đớn dữ dội, tất cả tôn nghiêm đều bị hắn giẫm nát, càng ngày nàng càng không rõ ràng nữa, suy nghĩ thật sự trong lòng hắn, rốt cuộc là hắn có một chút tình cảm với nàng hay không, hay là vì hắn thích chơi trò chơi chinh phục này.
Chỉ cần một ngày nàng không thuận theo, hắn vẫn còn hứng thú mà chơi đùa tiếp, cho đến khi nàng rốt cuộc không còn khí lực, cúi đầu đầu hang mới thôi.
“Như vậy,” nàng cắn cắn môi, đôi mắt u ám lóe ra ánh sáng mong đợi. “Ngươi vừa nói ta có thể Duy Á Đặc phải không?”
“Ngươi chỉ có thời gian là nửa canh giờ, sau khi trở về phải ngâm nước thuốc một canh giờ theo lời dặn của Qua Kiều Phu, bản vương tử không mong sẽ ôm một thân thể bệnh hoạn. Mặt khác không cần có ý đồ gì khác, nữ phó kia chính là bản vương tử trừng phạt việc chạy trốn của ngươi, nếu ngươi có hứng thú chơi trò chơi chạy trốn này nữa, bản vương tử sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sự trả giá lớn nhất.”
Hắn mím môi phun ra cảnh cáo u ám, gương mặt tuấn tú cương nghị không chút thay đổi, nhìn nàng một cái thật sâu sắc, ánh mắt phức tạp khó nói, sau đó vén sa mạn xa hoa lên, thân hình cao lớn bước từng bước trầm ổn xuống bậc thang, đi về phía cửa tẩm cung.
Rốt cuộc nàng không chống đỡ được thân thể yếu ớt của mình, suy sụp ngã xuống giường thở hổn hển, đẩy chăn lụa đang ôm trước ngực ra, nơi đó còn lưu lại mùi hương của hắn.
Nàng biết rõ sự trả giá lớn nhất mà hắn nói là gì? Hắn sẽ không trực tiếp trừng phạt nàng, mà là sẽ xuống tay với người bên cạnh nàng, đây là phương thức tốt nhất để phá hủy ý chí cương ngạnh của nàng.
“Tiểu thư, xin hỏi ngài cần nô bộc hầu hạ gì sao?” Lúc này một giọng nói nơm nớp lo sợ vang lên ngoài sa mạn, nhìn xuyên qua sa mạn thì loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh của một cô gái.
“Ừ, cô giúp ta chuẩn bị một chút, ta muốn tắm rửa, ngoài ra còn muốn một bộ quần áo sạch sẽ.”
Nàng nhìn phần thân thể không được chăn che lại, phía trên bị dấu răng cùng vết tích do hắn làm càn mà che kín, thở dài nặng nề, trấn định lại suy nghĩ rắc rối hỗn loạn.
Hắn chỉ cho nàng thời gian là nửa canh giờ để gặp Duy Á Đặc, hiện tại nàng muốn rửa sạch tất cả hương vị của hắn trên người mình, tận lực mang theo một lòng tâm tình thoải mái mà đi thăm Duy Á Đặc.
Thật dè dặt bước ra khỏi cửa lớn của tẩm cung, ánh mặt trời bên ngoài chiếu khắp nơi, chiếu lên người thật ấm áp, có loại cảm giác thoải mái, khát vọng tự do cực độ tràn ngập thể xác và tinh thần trong nháy mắt, kêu gào muốn thoát ra trong cơ thể.
Nàng thầm nuốt loại tình cảm vừa mới khởi động này vào, bây giờ không phải lúc muốn đạt được tự do, còn có việc quan trọng hơn là sự vướng bận trong lòng nàng.
Nàng vừa mới ra khỏi tẩm cung, sáu thị vệ ban đầu đang đứng ở hai bên như người máy liền khởi động đi lại, bước chân chỉnh tề như nhau đi đến phía sau người nàng. Xem ra, hắn vẫn lo lắng về nàng, phái nhiều cái đuôi như vậy đi theo nàng.
“Tiểu thư, mời đi bên này.” Một thị vệ tiến lên, cung kính xoay người hành lễ.
Vì sao tất cả mọi người đều gọi nàng là tiểu thư, chẳng lẽ hắn bảo bọn họ kêu như vậy sao? Không phải hắn luôn mồm tuyên bố nàng là tù nô của hắn sao? Sao lại…
Nghi vấn này rất nhanh đã bị nàng vứt lại sau đầu, hiện tại nàng phải nắm chặt thời gian đi thăm Duy Á Đặc. Nàng bị đánh nhiều đòn hiểm, không biết rốt cuộc hiện tại nàng thế nào? Thương thế ra sao?
Một mạch đi theo thị vệ dẫn đường phía trước, bên người thỉnh thoảng là đoàn đoàn binh lính cầm vũ khí đi ngang qua, xem ra hoàng cũng nằm trong sự đề phòng nghiêm ngặt như cũ, có lẽ thế lực nào đó vẫn ngoan cường chống lại như cũ, hắn vẫn không dám khinh thường, tùy tiện rút quân đội đi.
Không biết đi mất bao lâu, rẽ qua bao nhiêu tòa cung điện to lớn, rất nhanh đã đi đến trước một dãy phòng ốc thấp bé, vừa tiến vào trong một gian phòng đơn sơ, nàng liên tục nhíu mày, dường như bên trong đã rất lâu không có người quét tước, phát ra mùi mốc meo, lúc này thân ảnh trên giường đã thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng.
Khi tâm tình bình tĩnh nhìn đến thân thể mỏi mệt đầy vết thương trên giường kia thì, thoáng chốc đã bị đập tan nát. Toàn thân Duy Á Đặc bị vải trắng bao lấy, thân hình im lặng nằm trên giường, vết thương chảy máu thấm ra ngoài vải trắng, nhuộm thành nhiều điểm màu đỏ.
“Duy Á Đặc, Duy Á Đặc, em thế nào? Ôi… Sao em lại bị thương nặng như thế này… Ôi… Đều là ta không tốt… Là ta ích kỷ, nếu ta tới cứu em sớm hơn một chút, bọn họ sẽ không đánh em đến nguy hiểm thế này… Ôi… Duy Á Đặc, chị em tốt của ta, em tỉnh tỉnh… Ôi… Nói cho ta biết em đau thế nào, ta giúp em thổi thổi… Ta sẽ nghĩ biện pháp để có thầy thuốc tốt nhất đến thăm em… Ôi… Duy Á Đặc… Nói chuyện với ta đi, trả lời ta một tiếng được không? Oa…”
Duy Á Đặc vì bảo vệ nàng mà bị thương, nhưng hiện tại nàng lại vẹn toàn đứng nơi này. Nàng nhịn không được mà tựa vào giường Duy Á Đặc khóc òa lên, áy náy, tự trách, bi thương, cảm giác tội lỗi đồng loạt xuất hiện trong lòng, nàng tình nguyện là người nằm trên giường thay Duy Á Đặc.
“Tiểu thư… Tiểu thư…”
Vai nàng bị người vỗ nhẹ vài cái, gương mặt đầy nước mắt ngẩng lên nhìn người đến, một gương mặt thanh tú nhã nhặn hiện lên trước mặt, lúc này đang mang vẻ mặt mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, hơn nữa lại mang màu da đặc trưng của người phương Đông, bỗng chốc khiến cho nàng có cảm giác dễ dàng thân cận. Dù sao nơi quốc gia xa lạ không quan hệ với bên ngoài này toàn là người tóc vàng mắt xanh, có thể gặp được gương mặt phương Đông quen thuộc như vậy, thật sự là cực kỳ không dễ dàng.
Suy nghĩ hỗn loạn của nàng thanh tỉnh trong thoáng chốc, chống lại một đôi tử mâu thâm thúy mà giảo hoạt, đủ loại ác mộng nàng đã trải qua trên người hắn hiện lên rất nhanh trong đầu, cả người như bị phỏng nặng mà run rẩy, dùng hết sức lực còn lại để đẩy hắn ra, cuộn tròn người ở một góc giường.
Làm xong một loạt động tác này, nàng liền hối hận, hắn luôn luôn chán ghét việc nàng không cho hắn chạm vào nàng, lần này có thể chọc giận hắn, lại chịu tra tấn của hắn hay không.
Đôi mắt u ám của hắn ảm đạm trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã trở lại bình tĩnh, không gợn sóng. Thân hình to lớn của hắn vốn đang nghiêng người tựa vào giường chậm rãi đứng dậy, hắn đã sớm mặc quần áo chỉnh tề đứng bên giường, nhìn nàng từ trên cao.
“Ngươi đang sợ cái gì? Chỉ cần ngươi biết thuận theo, không cần thời thời khắc khắc nào cũng chọc giận bản vương tử, bản vương tử sẽ không làm như vậy với ngươi.”
“Ngươi nhốt ta, khiến ta mất đi tự do, còn muốn ta phải học cách thuận theo?” Nàng khẽ cười khổ, để đầu tựa lên gối tròn.
“Ngươi là tù nô của bản vương tử, một nô lệ còn có thể yêu cầu tự do hay sao?” Ngữ khí của hắn vô tình, lạnh như băng, nhận lấy bội kiếm của thị nữ đưa qua, xiết chặt trong thoáng chốc.
Nàng nghe vậy mà vô cùng khó chịu, tim đau đớn dữ dội, tất cả tôn nghiêm đều bị hắn giẫm nát, càng ngày nàng càng không rõ ràng nữa, suy nghĩ thật sự trong lòng hắn, rốt cuộc là hắn có một chút tình cảm với nàng hay không, hay là vì hắn thích chơi trò chơi chinh phục này.
Chỉ cần một ngày nàng không thuận theo, hắn vẫn còn hứng thú mà chơi đùa tiếp, cho đến khi nàng rốt cuộc không còn khí lực, cúi đầu đầu hang mới thôi.
“Như vậy,” nàng cắn cắn môi, đôi mắt u ám lóe ra ánh sáng mong đợi. “Ngươi vừa nói ta có thể Duy Á Đặc phải không?”
“Ngươi chỉ có thời gian là nửa canh giờ, sau khi trở về phải ngâm nước thuốc một canh giờ theo lời dặn của Qua Kiều Phu, bản vương tử không mong sẽ ôm một thân thể bệnh hoạn. Mặt khác không cần có ý đồ gì khác, nữ phó kia chính là bản vương tử trừng phạt việc chạy trốn của ngươi, nếu ngươi có hứng thú chơi trò chơi chạy trốn này nữa, bản vương tử sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sự trả giá lớn nhất.”
Hắn mím môi phun ra cảnh cáo u ám, gương mặt tuấn tú cương nghị không chút thay đổi, nhìn nàng một cái thật sâu sắc, ánh mắt phức tạp khó nói, sau đó vén sa mạn xa hoa lên, thân hình cao lớn bước từng bước trầm ổn xuống bậc thang, đi về phía cửa tẩm cung.
Rốt cuộc nàng không chống đỡ được thân thể yếu ớt của mình, suy sụp ngã xuống giường thở hổn hển, đẩy chăn lụa đang ôm trước ngực ra, nơi đó còn lưu lại mùi hương của hắn.
Nàng biết rõ sự trả giá lớn nhất mà hắn nói là gì? Hắn sẽ không trực tiếp trừng phạt nàng, mà là sẽ xuống tay với người bên cạnh nàng, đây là phương thức tốt nhất để phá hủy ý chí cương ngạnh của nàng.
“Tiểu thư, xin hỏi ngài cần nô bộc hầu hạ gì sao?” Lúc này một giọng nói nơm nớp lo sợ vang lên ngoài sa mạn, nhìn xuyên qua sa mạn thì loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh của một cô gái.
“Ừ, cô giúp ta chuẩn bị một chút, ta muốn tắm rửa, ngoài ra còn muốn một bộ quần áo sạch sẽ.”
Nàng nhìn phần thân thể không được chăn che lại, phía trên bị dấu răng cùng vết tích do hắn làm càn mà che kín, thở dài nặng nề, trấn định lại suy nghĩ rắc rối hỗn loạn.
Hắn chỉ cho nàng thời gian là nửa canh giờ để gặp Duy Á Đặc, hiện tại nàng muốn rửa sạch tất cả hương vị của hắn trên người mình, tận lực mang theo một lòng tâm tình thoải mái mà đi thăm Duy Á Đặc.
Thật dè dặt bước ra khỏi cửa lớn của tẩm cung, ánh mặt trời bên ngoài chiếu khắp nơi, chiếu lên người thật ấm áp, có loại cảm giác thoải mái, khát vọng tự do cực độ tràn ngập thể xác và tinh thần trong nháy mắt, kêu gào muốn thoát ra trong cơ thể.
Nàng thầm nuốt loại tình cảm vừa mới khởi động này vào, bây giờ không phải lúc muốn đạt được tự do, còn có việc quan trọng hơn là sự vướng bận trong lòng nàng.
Nàng vừa mới ra khỏi tẩm cung, sáu thị vệ ban đầu đang đứng ở hai bên như người máy liền khởi động đi lại, bước chân chỉnh tề như nhau đi đến phía sau người nàng. Xem ra, hắn vẫn lo lắng về nàng, phái nhiều cái đuôi như vậy đi theo nàng.
“Tiểu thư, mời đi bên này.” Một thị vệ tiến lên, cung kính xoay người hành lễ.
Vì sao tất cả mọi người đều gọi nàng là tiểu thư, chẳng lẽ hắn bảo bọn họ kêu như vậy sao? Không phải hắn luôn mồm tuyên bố nàng là tù nô của hắn sao? Sao lại…
Nghi vấn này rất nhanh đã bị nàng vứt lại sau đầu, hiện tại nàng phải nắm chặt thời gian đi thăm Duy Á Đặc. Nàng bị đánh nhiều đòn hiểm, không biết rốt cuộc hiện tại nàng thế nào? Thương thế ra sao?
Một mạch đi theo thị vệ dẫn đường phía trước, bên người thỉnh thoảng là đoàn đoàn binh lính cầm vũ khí đi ngang qua, xem ra hoàng cũng nằm trong sự đề phòng nghiêm ngặt như cũ, có lẽ thế lực nào đó vẫn ngoan cường chống lại như cũ, hắn vẫn không dám khinh thường, tùy tiện rút quân đội đi.
Không biết đi mất bao lâu, rẽ qua bao nhiêu tòa cung điện to lớn, rất nhanh đã đi đến trước một dãy phòng ốc thấp bé, vừa tiến vào trong một gian phòng đơn sơ, nàng liên tục nhíu mày, dường như bên trong đã rất lâu không có người quét tước, phát ra mùi mốc meo, lúc này thân ảnh trên giường đã thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng.
Khi tâm tình bình tĩnh nhìn đến thân thể mỏi mệt đầy vết thương trên giường kia thì, thoáng chốc đã bị đập tan nát. Toàn thân Duy Á Đặc bị vải trắng bao lấy, thân hình im lặng nằm trên giường, vết thương chảy máu thấm ra ngoài vải trắng, nhuộm thành nhiều điểm màu đỏ.
“Duy Á Đặc, Duy Á Đặc, em thế nào? Ôi… Sao em lại bị thương nặng như thế này… Ôi… Đều là ta không tốt… Là ta ích kỷ, nếu ta tới cứu em sớm hơn một chút, bọn họ sẽ không đánh em đến nguy hiểm thế này… Ôi… Duy Á Đặc, chị em tốt của ta, em tỉnh tỉnh… Ôi… Nói cho ta biết em đau thế nào, ta giúp em thổi thổi… Ta sẽ nghĩ biện pháp để có thầy thuốc tốt nhất đến thăm em… Ôi… Duy Á Đặc… Nói chuyện với ta đi, trả lời ta một tiếng được không? Oa…”
Duy Á Đặc vì bảo vệ nàng mà bị thương, nhưng hiện tại nàng lại vẹn toàn đứng nơi này. Nàng nhịn không được mà tựa vào giường Duy Á Đặc khóc òa lên, áy náy, tự trách, bi thương, cảm giác tội lỗi đồng loạt xuất hiện trong lòng, nàng tình nguyện là người nằm trên giường thay Duy Á Đặc.
“Tiểu thư… Tiểu thư…”
Vai nàng bị người vỗ nhẹ vài cái, gương mặt đầy nước mắt ngẩng lên nhìn người đến, một gương mặt thanh tú nhã nhặn hiện lên trước mặt, lúc này đang mang vẻ mặt mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, hơn nữa lại mang màu da đặc trưng của người phương Đông, bỗng chốc khiến cho nàng có cảm giác dễ dàng thân cận. Dù sao nơi quốc gia xa lạ không quan hệ với bên ngoài này toàn là người tóc vàng mắt xanh, có thể gặp được gương mặt phương Đông quen thuộc như vậy, thật sự là cực kỳ không dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.