Hoàng Tử Lạc Đến Thế Kỉ 21

Chương 6

Kyu

20/06/2013

NÓ lấy tay lau mồ hôi, mắt ngước nhìn xung quanh để xác định xem đây là cái chốn nào.

- Nhà trọ Bông Sen???- nó nhìn biển hiệu, rồi nhìn xung quanh 1 lượt - Được đấy, tạm thời ở đây đã!

- ừ!

NÓ kéo hắn vào trong, gắp cô nhân viên, niềm nở nói:

- Cho tôi thuê 2 phòng.

Cô nhân viên đang nhìn Phong si mê, nghe nó hỏi thì hướng ánh mắt nhìn nó, ái ngại:

- Thật xin lỗi, nhưng nhà trọ chúng tôi chỉ còn 1 phòng!

- 1 phòng????

Nó trợn trừng mắt, sao chuyện đó có thể xảy ra được??? Ông trời trêu tức nó sao??? Nguyên cả ngày hôm nay nó đã mệt mỏi lắm rồi.Mà thôi, 1 phòng cũng có cái lợi của nó, vừa đỡ tốn tiền vừa đỡ hắn phá phách!!!!

- Thôi được, 1 phòng.

Nó giật lấy chiếc chìa khóa vẻ bực bội mà kéo hắn đi, lúc này hắn đang ngơ ngác.

- Vào đi!!!!!

NÓ nói mới làm hắn bừng tỉnh.

- Khoan..khoan đã! Nàng chưa nghe câu nam nữ thọ thọ bất tương thân sao??? Cô nam quả nữ sao có thể ở chung 1 phòng được??

- Lắm chuyện! Ở đây không có tư tưởng phong kiến đó đâu!

Nói rồi nó đẩy hắn vào, đóng sập cửa rồi thả mình lên giường, thở mệt mỏi.

- Ngươi đói chưa???

Hắn gật đầu. Từ cái lúc xuyên không, hắn cũng chẳng hiểu mình đang trong cái tình trạng gì nữa. Tự nhiên rời quê hương, đến 1 nơi xa lạ mà theo nàng nói là thế kỉ 21. Ta cũng có chút ngạc nhiên về nơi đây, nhưng càng thấy ta lạ hơn. Từ lúc gặp nữ tử này, ngạo khí của 1 vị hoàng tử biến đâu mất, trước mặt nàng hắn chỉ như 1 ngốc tử, để nàng sai khiến, làm loạn...nhưng chẳng thể làm gì. Uy hiếp nàng ư??? Chắc lúc này nàng chẳng còn sợ!!! Bỏ đi?? KHông nỡ. Nhưng nghe lời nàng...lại chẳng đáng mặt nam nhi. Thôi kệ, tạm thời, xem như hôm nay đang còn ngỡ ngàng quá!

- Vậy thì đi ăn!

NÓ bật dậy kéo hắn đi. Haizzzz....

Này...

- Gì???

Nó cáu hét thẳng vào mặt hắn.

- Ơ, ta chỉ muốn hỏi nàng 1 câu thôi mà...

hơ hơ. Tự nhiên nàng nổi càu. Hắn nghĩ đi ngẫm lại cũng có làm gì đắc tội với nàng đâu. Nhưng sao ...ta lại trở nên rụt rè, yếu đuối như nữ nhi thế này nhỉ??? Ở hoàng cung, ta không phải là lạnh lùng, cũng k tàn ác, nhưng chẳng bao giờ đam mê nữ sắc, càng k quỵ lụy trước nữ nhi. Giờ, há chẳng phải......

- Hỏi đi!!!!

Nàng nhẹ nhàng nói, có phần dịu dàng hơn, làm hắn cũng yên lòng, hỏi:

- Tại sao...nữ nhân ở đây...ai cũng nhìn ta như vậy?????

Nàng nhìn quanh, rồi bỗng bật cười:

- Tại ngươi đẹp trai quá đó mà!!

Nàng nói nhẹ như không, nhưng ta nghe vậy cũng thấy lòng vui như mở hội, cười ngất suốt dọc đường khiến nàng không nhịn được mà gắt:

- Ngươi thần kinh lại bị chập hả?????? Khi không cười như thằng điên thế???

- hì..

Ta đành phải cười gượng, che bớt chút thẹn thùng, xấu hổ. Trời! Sao ta ngày càng giống nữ nhi thế này??????????

NÓ dẫn hắn đến 1 nhà hàng Pháp( thật ra nó cũng chưa đến bao giờ, nhưng bây giờ có tiền thì nên thỏa lòng mong ước!)

- Woa! Đẹp quá!!!!

Nó tự thốt lên kinh ngạc. 1 nhà hàng sang trọng, rất tao nhã.

- CHẳng đẹp bằng hoàng cung gì cả.

Hắn thấy nó cảm thán nhà hàng thì tự nhiên thấy ghét luôn cả nhà hàng này, nung nấu ý nghĩ hôm nào cho ngự lâm quân đến đốt nơi đây trơ trọi.

- Vậy thì về hoàng cung của ngươi ,mà ăn trưa!

Nó đang vui mừng thì bị hắn tạt cho gáo nước lạnh. Hazzzz, mất cả hứng!

- ờ, ta không nói nữa!

Hắn cười gượng, nhìn nó ăn năn. Nó cũng đi vào.

- Anh chị đi bao nhiêu người ạ??

- 2 người!

- Vâng , mời anh chị đi theo lối này!

- Đi nào, đừng có ngó ngó nghiêng nghiêng nữa.

Nó tức giận kéo hắn đi, cái tên này, sao cứ nhìn lung tung thế không biết!

Đến bàn số 8, nó và hắn ngồi xuống. Chị phục vụ đưa cho họ cái Menu.



- Oa, sao món nào cũng đắt thế này, bằng cả tháng của ta rồi.

- Híc, nhưng trông món này ngon quá!

Thôi, đành chi tiền ăn bữa vậy!

- CHị ơi! CHo em món này!Món này nữa!

NÓ nói, vừa chỉ chỉ vào Menu. Khi ngước lên hài lòng vì tìm được món ngon thì tháy chị phục vụ chưa đả động gì đến giấy bút nhứ đứng nói là dời gót ngọc bước đi!

- CHị ơi!

- CHỊ!!!!

- À, hả, quý khách gọi món gì???

Trời?? Nhìn đâu không biết. Phục vụ chán quá đi mất!

_ À....

Nó định nói lại thì đã thấy chị phục vụ vẫn lơ là chỗ khác. Và đối tượng chị nhìn đắm đuối là HẮN chứ không ai khác.

Hắn nhìn nó cười ẩn ý!!! NHư kiểu: " Ghen với sắc đẹp của ta à???" Haizzz, khổ thế chứ!!!!1

- Lấy món này, món này, món này...à cả món này nữa...

Hắn cười tươi nhìn chỉ phục vụ, tay liên tục chỉ chỉ mà nó chẳng biết chỉ món gì!

- Vâng! Quý khách chờ 1 lát!

CHờ chị phục vụ đi, nó mới ném cho hắn ánh mắt căm thù.

- NÀy,đừng nhìn ta như thế chứ! Ta có làm gì nàng đâu!

- ừ, không làm gì...

Nó gậy gật đầu, chân nhịp nhịp...

- Ngươi xem...

Nó liếc cả nhà hàng...

- Họ nhìn thế thì làm sao ta dám ăn???

Hắn cũng nhìn qua, cười hì hì:

- Không sao đâu mà!!!

NÓ đang định cãi lại thì thức ăn đã được đưa lên:

- Mời quý khách! Chúc quý khách ngon miệng!

Đợi chị phục vụ rời đi ( tại lưu luyến nhìn hắn mãi, kyu dám chắc là các chị nhân viên ở đây oẳn tù tì mãi mới tìm được người đưa đồ ăn ra..há há), nó mới cất tiếng hỏi:

- NGươi sẽ làm gì trước khi trở về đây???

- Ta chưa biết. Nàng nói xem ta nên làm gì???

- Ta cũng chịu!

- Này, cái này phải ăn sao đây???

Hắn chỉ miếng thịt bò lớn ở giữa đĩa!

- ớ, ta cũng không biết, ngươi ưng ăn thế nào cũng được...À, chắc là dùng cái này - giơ dao lên- và cái này- giơ nĩa lên.

Nó dùng nĩa giữ miếng thịt, rồi dùng dao khéo léo cắt.( xem trên ti vi hoài à=> mê phim Hàn lắm á)

- Thấy chưa???

NÓ vui vẻ cho miếng thịt bò vào miệng, hắn cười nhẹ:

- Đơn giản!

Liền sau đó, hắn hất miếng thịt lên và cầm dao...múa!

Nó hs hốc mồm...Trời! Hắn..làm gì vậy? Miếng thịt đắt lắm nha!

Vậy mà ngoài dự đoán của nó, các miếng thịt ngoan ngoãn rơi trên đĩa, đã thế còn được cắt vuông vắn, đẹp đẽ nữa chứ! Cả nhà hàng quay nhìn hắn, xì xào

- Thôi, ăn đi!

Nó phì cười vì cái tuyệt chiêu với vẩn của hắn! Há há, có việc cho hắn rồi!!!

Nó cắm cúi ăn tiếp, lòng thầm nghĩ về ....tương lai. Chỉ còn 1 tháng nữa là nó phải đi học lại rồi, hắn phải làm gì nhỉ? Phải tìm công việc cho hắn thôi!

- Ngươi bao tuổi rồi???

- 17!

- Hả??? Nó đến chết ngất bổ đùng mất thôi, hắn ta mà 17 tuổi á????- ngươi...nói thật à???

- ừk.

- Ax, kinh khủng thật, vậy ngươi bằng tuổi ta rồi đó, mà ngươi đã học những gì rồi???



- Tam quốc diễn nghĩa, tứ thư ngũ kinh,...

- Khoan! Ta quên mất chữ quốc ngữ chỉ mới xuất hiện ở thế kỉ 17, ngươi ở thế kỉ 13 thì sao mà biết được. Haizzz, thời buổi này k có học thì làm sao họ nhận vào làm. Ngươi muốn đi học lại k???

Ax, nó nghĩ lại, haizzz, hắn k biết gì, đi học vậy học lại lớp 1 sao??

- uk, ta cũng muốn đi học thử xem.

- Thôi, ăn đi, chuyện đó tính sau!

- ừkm!

_______________________________________

Về đến nhà , nó phi ngay lên giường để ngủ. Híc, cả buổi sáng mệt rã cả người, may mà hôm nay nó k phải đi làm thêm đấy, nếu không thì...

- Nàng đang nghĩ gì vậy??

- Nghĩ vớ vẩn thôi.

haizzz, quên mất mình đang ở cùng phòng với 1 thằng nữa!! Nghĩ cũng thật kì, mình đây đang còn ngây thơ, trong sáng vậy, chưa biết yêu là gì, tự nhiên ở với 1 thằng con trai, có lạ không nhỉ??? 1 phòng, 1 giường, biết là nam nữ thọ thọ bất tương thân rồi nhưng mà...số phận trêu ngươi mà. THôi gắng vậy, miễn nó nằm trên, hắn nằm dưới là được rồi ( tâm hồn trong sáng nhá, nó nằm trên giường, hắn nằm dưới giường- sàn nhà ý)Nghĩ một lát , nó cũng ngủ thiếp đi!

~~~~~~~~~~~~~~~

-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!1

- Dậy! Dậy nhanh!

NÓ vừa đập, vừa la hét vào tai hắn.Ôi trời ơi! Tin nổi không, rõ ràng lúc đi ngủ nó nằm 1 mình trên giường, sao khi tỉnh lại thấy hắn bên cạnh vậy nè, nhất định là cái tên háo sắc kia đã nhân lúc ta ngủ mà lợi dụng. Đã thế còn tay ôm, chân gác, làm mình k quạy cựa nổi.....Ax, sao mãi không dậy vậy nè, hoàng tử gì kì vậy?? Có khi thích khách đến kề dao gần cổ cũng chẳng biết gì!

- Mi có dậy không?????

Ôi!!1 ôi....lạy chúa!!! Hắn.... Grừ, cái tên lì lợm này, được rồi, đã thế ta đành dùng hạ sách vậy. Đừng trách ta nha!

NÓ cười nham hiểm...

- Áaaaaaaaaaa!!!!!!!!!

Hắn hét thất tha nh, ngồi bật dậy, quát:

- Nàng bị sao vậy???? Khi không lại cắn ta???

- ờ! Thì sao??? Ai bảo ngươi mò lên đây làm gì!

Hắn ậm ừ. hehe, biết nói làm sao được. Ai bảo nữ nhân nay khi ngủ dễ thương quá, đêoi má phúng phính, miệng dù trong mơ vẫn tủm tỉm cười, chỉ định sờ nhẹ vào làn da trắng nõn ấy, ai ngơqif đang mơ, nó kéo hẳn tay hắn nằm xuống và quay qua ôm như thể gấu bông ấy. Làm hắn không nỡ đánh thức nàng dậy nên đành nằm im, cứ thế mà ngủ. Lúc nãy nàng gọi, sao ta k biết chứ, chẳng qua là muốn xem phản ứng thế nào thôi, ai ngờ nó lại dùng " võ cắn" gia truyền của nữ nhân! Thế mới tức chứ, nhưng bất quá đổi lại nhìn thấy được khuôn mặt giận dữ đáng yêu của nó...

- Cười đủ chưa??? lại lên cơn nữa hả???

Hắn đơ người, cười gượng.

Nó nhìn đồng hồ. Ái...4h30 rồi!!!

- ĐI siêu thị, đi không???

- Siêu thị???

- ừ, siêu thị là 1 nơi bán rất nhiều đồ, như chợ ở kinh thành á!

- Vậy à, chờ ta 1 lát nhé!!!

Hắn nói rồi chạy ngay vào nhà tắm trước nó, 15 phút sau bước ra với bộ dạng rất..hoành tráng!

- Ax, con trai gì mà điệu dữ! Mình đầu tóc rối xù còn chẳng lo nữa là...híc,cũng phải vào sửa soạn thôi, đi bên hắn sáng ngời ngời vầy mình bị lu mờ mất...

Nói là làm, nó phóng ngay vào nhà tắm, 10phuts sau bước ra, tiếc là vẫn không..đẹp bằng hắn!

- ĐI thôi!

NÓ kéo hắn đi, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Í nhầm, vui vẻ chắc chỉ có hắn thôi. Đi đến đâu, người ta cuỹng nhìn nhòm, chỉ trỏ, khó chịu chết đi được.

2 người bước vào siêu thị với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, haizzz, hắn đẹp vậy á???Tội nghiệp, hắn mới chỉ liếc thôi mà đã thẹn thùng đỏ mặt, ax, hắn mà mỉm cười thì họ chết đứng luôn quá!Vào đến siêu thì, nó dắt hắn chạy thẳng ra 1 chõ vắng để tránh những ánh mắt " thèm thuồng" của mọi người. Đến nơi, theo phản xạ tự nhiên, nó hỏi hắn:

- Ngươi muốn ăn gì???

Vừa hỏi xong, nó lắc đầu , tự chế giễu mình

- Thôi để ta chọn.

NÓi xong, nó đẩy 1 chiếc xe hàng, qua khu thực phẩm của siêu thị. Chẳng biết đưa hắn đến siêu thị là đúng hay là sai nữa. Hắn thì " chạy tung ta tung tăng", nhìn ngó khắp nơi, cứ chốc chốc hắn lại giơ ra 1 thứ " lạ" hỏi nó và quăng thẳng vào xe.

- Ngươi lấy nhiều thế để làm gì??? ĐỊnh để dành ăn cả tháng à???????

- Đâu có, ta sẽ ăn hết mà!

Câu nói của hắn làm nó...sock toàn tập. Gì chứ?? Mì gói thì lấy đến cả chục( để dành được, xem như bỏ qua) rồi thịt, cá, bim bim, bánh mì, kẹo,.... chát đầy giỏ. Kinh khiếp. Thế này mà ăn hết thì bội phục!!!!!

Mua tất cả về nhà, vừa bước vào cửa hắn đã giục nấu lên nấu xuống. Nấu mì thì một hai bắt nấu tất cả. Tức quá mới phải vung lên đấu tranh mạnh mẽ nên hắn mới đống ý chỉ nấu...5 gói thôi. Vừa nấu xong, hắ đã nhanh tay mang ra bàn, vừa mới đụng đũa ăn được dăm miếng, ngước lên đã thấy hắn ăn sạch sành sanh toàn bộ 5 gói mì, híc, ngay cả nước cũng hết sạch. Chẳng biết dạ dày hắn có phải k đáy hay k nữa, hay là ở hoàng cung bị bỏ đói ta, hoàng tử gì mà ăn kinh khiếp thế không biết, ăn xong đòi ăn tiếp. híc, chẳng biết làm gì hơn, đàng nào thì mình cũng đang đói, đành đứng dậy nấu tiếp. Đưa ra bàn, rút kinh nghiệm lần trước, nó đành gắp lên bát mình nhiều nhiều chút để ăn cho no, chứ k thì hắn ăn hết lúc nào k hay. Đến khi ăn xong thì vào rửa bát, đúng 15phut sau bước ra, định lục tìm mấy gói bim bim, bánh kẹo ăn đỡ. Nào ngờ thấy trên bàn ...toàn vỏ là vỏ. Ôi trời, hắn ăn hết rồi sao???? Thôi vậy, đành uống tạm chút bia cho đỡ khát( khổ, sở thích của nó là uống bia hơn uống nước lọc) Vậy mà lục tung cả phòng lên vẫn chẳng thấy 1 lon bia nào. ÔI!!!!!!!Nhất định là hắn chứ k ai khác. Nhưng,,,hắn đi đâu rồi?????

- DUy Phong!!!!!!

- DUY PHONG!!!!!!!!!!!!!

NÓ đứng trong phòng hét mãi mà vẫn chẳng thấy hắn í ới như mọi khi!

**********************************************

Còn về phần hắn, he he, sau khi giải quyết gần 10 gói mì, mớ bim bim, bánh kẹo, khát quá, mà tìm cả nhà vẫn k thấy nước đâu, đành lôi mấy cái lon là lạ mà nó mua về lên mái nhà thưởng thức.( hắn bay lên hẳn hoi nhá) CHẳng biết cái lon gì mà k có chỗ mở, hắn cầm lắc đi lắc lại, xoay lên xoay xuống mà k thấy chỗ mở đâu, đành dùng nội lực...dánh bay nắp hộp. Haizzz, vừa mở nắp ra thhif...bọt bia bay tung tóe, hắn đành lãnh chưởng, thôi kệ, hắn đưa lên uống. Ax, uống mãi, uống mãi hắn vẫn chẳng biết đây là cái thứ gì. Vừa đắng, vừa cay, uống vào toàn bog bóng là bong bóng nữa chứ. Hết lon này đến lon khác, hắn uống sạch mấy lon bia nó mua về dự trữ. Cơm no rượu say( cái này phải là Mì nó bia say đúng hơn) thì hắn lăn ra ngủ luôn trên mái nhà, mà chẳng biết giờ nó đang tức giận dungd đung, ngồi chễm chệ trên giường, chân bắt chéo, tay khoanh trước ngực, phùng mồm phùng má, thề chuyến này phải đợi hắn về rửa hận. Đợi mãi chẳng thấy hắn về, nó thì ngủ lúc nào cũng chẳng háy!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tử Lạc Đến Thế Kỉ 21

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook